Warning: Chap này yêu cầu 15 + trở lên
Yuri vừa nhảy xuống đất đã chạy như bay về phía Naraku và Sesshoumaru, nở một nụ cười tươi rói:
“ Ta đã quay về rồi đây!”
“ Ta còn tưởng ngươi bỏ mạng rồi, đang định đi tìm để lấy lại mảnh ngọc” Naraku chế giễu liếc nàng một cái.
Sesshoumaru từ đầu đến cuối im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát xem người nào đó có bị thương hay không. Ai ngờ, nữ nhân kia mấy giây trước còn cười đùa vui vẻ, vậy mà mấy giây sau liền chống hông, vẻ mặt hung dữ gầm lên:
“ Bỏ mạng? Hừ, bà đây làm sao có thể bỏ mạng khi còn chưa về giáo huấn các người một trận? Hay cho một tên bán yêu lúc nào cũng tự cao tự đại tự nhận là đại boss! Hay cho một tên đại yêu quái người gặp người sợ! Các người lợi hại như vậy mà chỉ có thể đứng đây ngồi chờ hay sao? Thật quá đáng! Hôm nay không phạt là không được!” Dứt lời nàng liền rút quạt ra, quạt một cái thật mạnh nhưng cũng chỉ đủ khiến cho bọn hắn hơi lùi về phía sau một chút, lấy vạt áo chắn lại. Nhân cơ hội này, nàng nhanh nhẹn lao về phía Sesshoumaru nhằm đúng tay hắn mà cắn một cái thật đau!
Xong lại nhào về phía Naraku, để tránh hắn kháng cự, nàng chú ý dùng năng lực tinh lọc để giữ chân hắn, sau đó vừa giật tóc vừa cắn vào cổ hắn, lúc cắn còn cố tình nghiến qua nghiến lại, đến khi cảm nhận được có một cái gì đó tanh tanh như máu truyền vào miệng mới chịu bỏ ra.
“ Thế nào? Vị máu của ta có ngon không?” Naraku đối với hành động trẻ con đó của nàng cũng không có nổi giận, ngược lại còn bày ra vẻ mặt ‘ngươi cắn mà như gãi ngứa cho ta’ làm Yuri uất ức đến mức xém chút thì dùng linh lực tinh lọc giày vò hắn! Nếu không phải hắn đang bị thương, kỳ thật cũng không cần khổ sở như vậy…
Khoan đã! Naraku bị thương! Thuốc giải! Trời ơi, nàng lo tìm cách trốn ra ngoài mà lại quên mất vấn đề nghiêm trọng này! Không được rồi, phải quay lại thôi!
Thấy Yuri đột nhiên lại xoay người chạy về phía Santoso, Naraku khó hiểu nheo mắt, phóng ra mấy cái xúc tua cuốn chặt lấy eo nàng kéo trở về:
“ Ngươi điên rồi sao”
“ Buông ra! Ta còn chưa có lấy được thuốc giải! Không thể để tất cả công lao của ta thành công cốc được!” Yuri cố gắng vùng vẫy, hai tay không ngừng đánh lên xúc tua của Naraku, nhưng dường như Naraku chẳng cảm nhận được gì, xúc tua vẫn chẳng hề động dậy dù chỉ một chút.
“ Không cần thiết, người ngươi muốn tìm đã tìm đến rồi” Nàng còn đang phẫn nộ định dùng ‘biện pháp mạnh’ thì lại nghe tiếng Sesshoumaru trầm trầm vang lên bên tai, xúc tua đang cuốn chặt lấy eo nàng cũng vừa vặn siết chặt lại, có chuyện gì vậy?
Theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy người trước mắt, thân thể nàng như cứng đơ, hoàn toàn không thể động đậy, hay nói đúng hơn là không dám động đậy!
“ Takahashi Yuri, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, hoặc là quay về bên cạnh ta, hoặc là, để bi kịch của tộc Hồ yêu mấy trăm năm trước lại một lần nữa lặp lại trên người đám bằng hữu này của nàng” Không biết tự khi nào, Chinen Kiyoshi đã đứng đó, khác hẳn với bộ dáng thê thảm lúc nãy, hắn bây giờ trên người nguyên vẹn từ đầu đến chân, hồng y phiêu diêu trong gió, đôi mắt phảng phất sát khí chỉ chực bộc phát nhìn Naraku và Sesshoumaru.
Ánh mắt hắn càng căm hận mạnh mẽ khi nhìn về phía Naraku. Chính nam nhân này, chính hắn đã cướp Yuri khỏi hắn! Chính là kẻ đáng chết nhất trên thế gian này! Chẳng qua chỉ là một cái bán yêu dơ bẩn, lấy tư cách gì để được yêu?
Sesshoumaru thầm đánh giá kẻ trước mặt, người này trên người sát khí quá đậm, so với Naraku, có lẽ hắn mới là kẻ nguy hiểm…
Nhưng một kẻ như hắn, vì sao lại si tình đến như vậy?
“ Hồ yêu, bớt ngông cuồng” Sesshoumaru rút Nanh Qủy ra, phi thân đến chém một nhát. Phát kiếm này, hắn chỉ dùng mới dùng một nửa công lực và yêu lực. Muốn giết kẻ thù, thì trước hết phải xem năng lực hắn đến đâu!
Ngay khi uy lực của Nanh Qủy sắp đánh đến Kiyoshi, Naraku rất dễ dàng nhận thấy hắn có vẻ như đang chuẩn bị né đi nên lập tức phối hợp với Sesshoumaru, điều khiển xúc tua từ dưới đất mọc lên, trói chặt lấy hai chân Kiyoshi.
Kiyoshi nhìn xuống đám xúc tua dưới chân cười lạnh một tiếng rồi ung dung giơ tay ra đỡ, dễ dàng hóa giải được chiêu thức của Sesshoumaru.
Sắc mặt Sesshoumaru và Naraku cùng trầm xuống. Nanh Qủy vốn là một thanh kiếm có chứa sát khí rất lớn, vì thế mà lực sát thương cũng rất mạnh. Bình thường chỉ cần dùng một chút lực đã khiến một yêu quái hồn phi phách tán, vậy mà tên Hồ yêu kia chỉ cần một cái giơ tay đã có thể hóa giải…
Kẻ này, rốt cuộc yêu lực đã mạnh đến mức nào?
Naraku im lặng nhìn Kiyoshi, trong đầu bắt đầu tính toán làm sao để có thể ‘tiêu hóa’ một miếng mồi tốt thế này. Nếu như có thể ‘hấp thụ’ được tên Hồ yêu này, biến hắn trở thành một bộ phận của thân thể hắn thì hắn vừa có thể hoàn toàn trở thành yêu quái hoàn mỹ vừa có thể đánh bại đám người Inuyasha dễ dàng!
Yuri không rảnh rỗi đến mức quan tâm ai mạnh hơn ai, chỉ hướng Kiyoshi chìa tay đòi thuốc giải. Nhưng đáp lại nàng chỉ là một nụ cười khó hiểu, Kiyoshi nhắm mắt lại, nghênh ngang bỏ lại một câu rồi biến mất:
“ Yuri, vốn dĩ ban đầu nếu nàng chịu ngoan ngoãn một chút, có khi ta sẽ đổi ý đưa cho nàng thuốc giải. Tuy nhiên, bây giờ tình thế đã khác rồi… Yuri, nàng sẽ phải hối hận về quyết định hôm nay!”
…
Trở về thành, việc đầu tiên nàng làm đó là nấu một bữa ăn thật thịnh soạn để ăn. Mấy hôm nay bị tên Hồ yêu kia nhốt ở một chỗ làm nàng ăn chẳng điều độ chút nào, đói gần chết. Nhìn xem, mặt nàng đã tiều tụy đến mức chọt vào cũng chẳng thấy đàn hồi nữa rồi…
Vừa nấu xong là nàng lao đầu vào ăn, chẳng thèm để ý trước mặt là Naraku vẫn lặng im nhìn nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng mịn lại có mấy vết ửng hồng nho nhỏ mờ ám…
“ Takahashi Yuri” Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Naraku rốt cục lên tiếng, thanh âm lạnh lùng trầm thấp lại vô cùng êm tai.
“ Hở..” Yuri nghe Naraku gọi liền ngẩng lên, miệng vẫn còn ngậm một cọng bún nhìn hết sức khôi hài.
“ Hồ yêu đó đã làm gì ngươi?” Naraku hơi quay mặt ra chỗ khác, né tránh không muốn nhìn cảnh tượng thô lỗ ‘xúc phạm người nhìn’ của nàng.
“ Làm gì là làm gì?” Nàng tựa hồ cũng cảm thấy mình đúng là có chút bất nhã, liền vội vã lấy khăn lau nhẹ miệng rồi đẩy bàn ăn nhỏ sang một bên, nghiêm túc nhìn Naraku, nghe hắn nói.
“ Vết hồng trên cổ ngươi” Naraku có chút mất kiên nhẫn gằn giọng.
“ A!” Yuri cúi đầu nhìn xuống cổ, quả nhiên trên cổ nàng có in mấy cái dấu hôn, có cái hồng có cái tím… Cái này… là do lúc đó tên Hồ yêu kia hôn nàng sao? Chết thật, như thế nào lại để Naraku nhìn thấy?
Cũng tại kimono quá hạn chế cử động nên nàng mới nới lỏng đai lưng một chút, dẫn đến áo ngoài rộng ra, để lộ vùng cổ và xương quai xanh nên Naraku mới nhìn thấy mấy dấu vết này… Nhưng vì sao, mặt hắn lại nghiêm trọng như vậy?
“ Là tên Hồ yêu kia làm đúng không?” Naraku đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng, áp sát xuống “ Hắn đã chạm vào ngươi?”
“ … Cái đó… ” Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ hoàn hảo không tì vết cộng với đôi hồng mâu sâu thẳm của Naraku ở khoảng cách gần như thế này làm nàng có chút rối loạn, mặt lại đỏ lên, tim đập nhanh một cách bất thường… Hắn ép sát nàng thế này làm nàng cái gì cũng không nghĩ được, lắp bắp một hồi lại chẳng thể nói được câu nào.
Naraku đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, mạnh mẽ hôn xuống xương quai xanh của nàng, muốn xóa đi dấu hôn vẫn còn đỏ hồng trên cổ nàng do tên Hồ yêu thối kia để lại…
Dấu hôn ấy, thật sự là phi thường chướng mắt!
“ Naraku! Ngươi làm cái…” Yuri hoảng hốt muốn đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy lại càng bị hắn giữ chặt, thậm chí lúc hôn lên mấy vết hôn ngân trên cổ nàng còn cố tình cắn một cái. Chuyện quái gì đang xảy ra với nàng vậy??? Hôm nay vì sao nàng lại hết lần này đến lần khác bị ăn đậu hũ?
“ Im lặng” Nghe tiếng nàng la hét, Naraku thật sự cảm thấy rất phiền phức, nhưng càng nói thì nàng càng hét dữ dội hơn. Thế nên hắn quyết định đưa luôn cả bạc môi của mình chặn lại cánh môi đào nhỏ nhắn vẫn không ngừng liên thiên…
Nụ hôn của hắn không dịu dàng, vô cùng gấp gáp, vô cùng thô lỗ khiến nàng ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Lẽ nào… lẽ nào lại ngất giống lần trước nữa sao?
Khoan đã! Tay hắn… tay hắn đang cởi bỏ đai lưng của nàng!!!!
“ Naraku!!!!”
Không khó để cởi bỏ lớp hai lớp ngoài trên người nàng, rất nhanh chỉ để lại một lớp áo mỏng nhưng lại càng tôn lên từng đường cong quyến rũ làm Yuri càng thêm sợ hãi, hai tay giữ chặt lấy vạt áo, nước mắt lại rơi như mưa…
Nàng không muốn, không muốn thất thân như thế này…
Nàng vẫn chưa xác định được, đối với hắn là loại tình cảm gì? Nàng muốn trao thân cho một người mà nàng yêu chứ không phải như vậy!
Nhìn thấy nước mắt và bộ dáng ủy khuất phẫn hận của nàng, Naraku bỗng nhiên khựng lại. Naraku nhìn nàng, rồi lại nhìn tay hắn. Rốt cuộc vừa rồi hắn đã làm gì? Hắn thật sự chỉ muốn xóa đi mấy vết bầm chướng mắt đó… vì sao khi chạm vào người nàng, hắn lại cảm thấy lưu luyến không muốn rời? Là bởi vì hắn là bán yêu, nên dục vọng của một con người lại trỗi dậy sao?
Nhưng vì sao lại là nàng ta? Vì sao không phải nữ nhân khác?
Một cảm xúc là lạ khẽ khàng len lỏi trong lòng khiến hắn cảm thấy thật khó chịu…
Nhân lúc Naraku còn ‘bất động’, Yuri vội vàng nắm chặt vạt áo đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Hành động của hắn làm nàng quá sợ hãi.
Nàng yêu thích dáng vẻ độc ác tàn bạo của hắn, yêu thích dáng vẻ hắn cao ngạo nhìn người khác, nhưng lại căm ghét dáng vẻ ấy của hắn…
Yuri vừa nhảy xuống đất đã chạy như bay về phía Naraku và Sesshoumaru, nở một nụ cười tươi rói:
“ Ta đã quay về rồi đây!”
“ Ta còn tưởng ngươi bỏ mạng rồi, đang định đi tìm để lấy lại mảnh ngọc” Naraku chế giễu liếc nàng một cái.
Sesshoumaru từ đầu đến cuối im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát xem người nào đó có bị thương hay không. Ai ngờ, nữ nhân kia mấy giây trước còn cười đùa vui vẻ, vậy mà mấy giây sau liền chống hông, vẻ mặt hung dữ gầm lên:
“ Bỏ mạng? Hừ, bà đây làm sao có thể bỏ mạng khi còn chưa về giáo huấn các người một trận? Hay cho một tên bán yêu lúc nào cũng tự cao tự đại tự nhận là đại boss! Hay cho một tên đại yêu quái người gặp người sợ! Các người lợi hại như vậy mà chỉ có thể đứng đây ngồi chờ hay sao? Thật quá đáng! Hôm nay không phạt là không được!” Dứt lời nàng liền rút quạt ra, quạt một cái thật mạnh nhưng cũng chỉ đủ khiến cho bọn hắn hơi lùi về phía sau một chút, lấy vạt áo chắn lại. Nhân cơ hội này, nàng nhanh nhẹn lao về phía Sesshoumaru nhằm đúng tay hắn mà cắn một cái thật đau!
Xong lại nhào về phía Naraku, để tránh hắn kháng cự, nàng chú ý dùng năng lực tinh lọc để giữ chân hắn, sau đó vừa giật tóc vừa cắn vào cổ hắn, lúc cắn còn cố tình nghiến qua nghiến lại, đến khi cảm nhận được có một cái gì đó tanh tanh như máu truyền vào miệng mới chịu bỏ ra.
“ Thế nào? Vị máu của ta có ngon không?” Naraku đối với hành động trẻ con đó của nàng cũng không có nổi giận, ngược lại còn bày ra vẻ mặt ‘ngươi cắn mà như gãi ngứa cho ta’ làm Yuri uất ức đến mức xém chút thì dùng linh lực tinh lọc giày vò hắn! Nếu không phải hắn đang bị thương, kỳ thật cũng không cần khổ sở như vậy…
Khoan đã! Naraku bị thương! Thuốc giải! Trời ơi, nàng lo tìm cách trốn ra ngoài mà lại quên mất vấn đề nghiêm trọng này! Không được rồi, phải quay lại thôi!
Thấy Yuri đột nhiên lại xoay người chạy về phía Santoso, Naraku khó hiểu nheo mắt, phóng ra mấy cái xúc tua cuốn chặt lấy eo nàng kéo trở về:
“ Ngươi điên rồi sao”
“ Buông ra! Ta còn chưa có lấy được thuốc giải! Không thể để tất cả công lao của ta thành công cốc được!” Yuri cố gắng vùng vẫy, hai tay không ngừng đánh lên xúc tua của Naraku, nhưng dường như Naraku chẳng cảm nhận được gì, xúc tua vẫn chẳng hề động dậy dù chỉ một chút.
“ Không cần thiết, người ngươi muốn tìm đã tìm đến rồi” Nàng còn đang phẫn nộ định dùng ‘biện pháp mạnh’ thì lại nghe tiếng Sesshoumaru trầm trầm vang lên bên tai, xúc tua đang cuốn chặt lấy eo nàng cũng vừa vặn siết chặt lại, có chuyện gì vậy?
Theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy người trước mắt, thân thể nàng như cứng đơ, hoàn toàn không thể động đậy, hay nói đúng hơn là không dám động đậy!
“ Takahashi Yuri, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, hoặc là quay về bên cạnh ta, hoặc là, để bi kịch của tộc Hồ yêu mấy trăm năm trước lại một lần nữa lặp lại trên người đám bằng hữu này của nàng” Không biết tự khi nào, Chinen Kiyoshi đã đứng đó, khác hẳn với bộ dáng thê thảm lúc nãy, hắn bây giờ trên người nguyên vẹn từ đầu đến chân, hồng y phiêu diêu trong gió, đôi mắt phảng phất sát khí chỉ chực bộc phát nhìn Naraku và Sesshoumaru.
Ánh mắt hắn càng căm hận mạnh mẽ khi nhìn về phía Naraku. Chính nam nhân này, chính hắn đã cướp Yuri khỏi hắn! Chính là kẻ đáng chết nhất trên thế gian này! Chẳng qua chỉ là một cái bán yêu dơ bẩn, lấy tư cách gì để được yêu?
Sesshoumaru thầm đánh giá kẻ trước mặt, người này trên người sát khí quá đậm, so với Naraku, có lẽ hắn mới là kẻ nguy hiểm…
Nhưng một kẻ như hắn, vì sao lại si tình đến như vậy?
“ Hồ yêu, bớt ngông cuồng” Sesshoumaru rút Nanh Qủy ra, phi thân đến chém một nhát. Phát kiếm này, hắn chỉ dùng mới dùng một nửa công lực và yêu lực. Muốn giết kẻ thù, thì trước hết phải xem năng lực hắn đến đâu!
Ngay khi uy lực của Nanh Qủy sắp đánh đến Kiyoshi, Naraku rất dễ dàng nhận thấy hắn có vẻ như đang chuẩn bị né đi nên lập tức phối hợp với Sesshoumaru, điều khiển xúc tua từ dưới đất mọc lên, trói chặt lấy hai chân Kiyoshi.
Kiyoshi nhìn xuống đám xúc tua dưới chân cười lạnh một tiếng rồi ung dung giơ tay ra đỡ, dễ dàng hóa giải được chiêu thức của Sesshoumaru.
Sắc mặt Sesshoumaru và Naraku cùng trầm xuống. Nanh Qủy vốn là một thanh kiếm có chứa sát khí rất lớn, vì thế mà lực sát thương cũng rất mạnh. Bình thường chỉ cần dùng một chút lực đã khiến một yêu quái hồn phi phách tán, vậy mà tên Hồ yêu kia chỉ cần một cái giơ tay đã có thể hóa giải…
Kẻ này, rốt cuộc yêu lực đã mạnh đến mức nào?
Naraku im lặng nhìn Kiyoshi, trong đầu bắt đầu tính toán làm sao để có thể ‘tiêu hóa’ một miếng mồi tốt thế này. Nếu như có thể ‘hấp thụ’ được tên Hồ yêu này, biến hắn trở thành một bộ phận của thân thể hắn thì hắn vừa có thể hoàn toàn trở thành yêu quái hoàn mỹ vừa có thể đánh bại đám người Inuyasha dễ dàng!
Yuri không rảnh rỗi đến mức quan tâm ai mạnh hơn ai, chỉ hướng Kiyoshi chìa tay đòi thuốc giải. Nhưng đáp lại nàng chỉ là một nụ cười khó hiểu, Kiyoshi nhắm mắt lại, nghênh ngang bỏ lại một câu rồi biến mất:
“ Yuri, vốn dĩ ban đầu nếu nàng chịu ngoan ngoãn một chút, có khi ta sẽ đổi ý đưa cho nàng thuốc giải. Tuy nhiên, bây giờ tình thế đã khác rồi… Yuri, nàng sẽ phải hối hận về quyết định hôm nay!”
…
Trở về thành, việc đầu tiên nàng làm đó là nấu một bữa ăn thật thịnh soạn để ăn. Mấy hôm nay bị tên Hồ yêu kia nhốt ở một chỗ làm nàng ăn chẳng điều độ chút nào, đói gần chết. Nhìn xem, mặt nàng đã tiều tụy đến mức chọt vào cũng chẳng thấy đàn hồi nữa rồi…
Vừa nấu xong là nàng lao đầu vào ăn, chẳng thèm để ý trước mặt là Naraku vẫn lặng im nhìn nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng mịn lại có mấy vết ửng hồng nho nhỏ mờ ám…
“ Takahashi Yuri” Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Naraku rốt cục lên tiếng, thanh âm lạnh lùng trầm thấp lại vô cùng êm tai.
“ Hở..” Yuri nghe Naraku gọi liền ngẩng lên, miệng vẫn còn ngậm một cọng bún nhìn hết sức khôi hài.
“ Hồ yêu đó đã làm gì ngươi?” Naraku hơi quay mặt ra chỗ khác, né tránh không muốn nhìn cảnh tượng thô lỗ ‘xúc phạm người nhìn’ của nàng.
“ Làm gì là làm gì?” Nàng tựa hồ cũng cảm thấy mình đúng là có chút bất nhã, liền vội vã lấy khăn lau nhẹ miệng rồi đẩy bàn ăn nhỏ sang một bên, nghiêm túc nhìn Naraku, nghe hắn nói.
“ Vết hồng trên cổ ngươi” Naraku có chút mất kiên nhẫn gằn giọng.
“ A!” Yuri cúi đầu nhìn xuống cổ, quả nhiên trên cổ nàng có in mấy cái dấu hôn, có cái hồng có cái tím… Cái này… là do lúc đó tên Hồ yêu kia hôn nàng sao? Chết thật, như thế nào lại để Naraku nhìn thấy?
Cũng tại kimono quá hạn chế cử động nên nàng mới nới lỏng đai lưng một chút, dẫn đến áo ngoài rộng ra, để lộ vùng cổ và xương quai xanh nên Naraku mới nhìn thấy mấy dấu vết này… Nhưng vì sao, mặt hắn lại nghiêm trọng như vậy?
“ Là tên Hồ yêu kia làm đúng không?” Naraku đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng, áp sát xuống “ Hắn đã chạm vào ngươi?”
“ … Cái đó… ” Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ hoàn hảo không tì vết cộng với đôi hồng mâu sâu thẳm của Naraku ở khoảng cách gần như thế này làm nàng có chút rối loạn, mặt lại đỏ lên, tim đập nhanh một cách bất thường… Hắn ép sát nàng thế này làm nàng cái gì cũng không nghĩ được, lắp bắp một hồi lại chẳng thể nói được câu nào.
Naraku đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, mạnh mẽ hôn xuống xương quai xanh của nàng, muốn xóa đi dấu hôn vẫn còn đỏ hồng trên cổ nàng do tên Hồ yêu thối kia để lại…
Dấu hôn ấy, thật sự là phi thường chướng mắt!
“ Naraku! Ngươi làm cái…” Yuri hoảng hốt muốn đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy lại càng bị hắn giữ chặt, thậm chí lúc hôn lên mấy vết hôn ngân trên cổ nàng còn cố tình cắn một cái. Chuyện quái gì đang xảy ra với nàng vậy??? Hôm nay vì sao nàng lại hết lần này đến lần khác bị ăn đậu hũ?
“ Im lặng” Nghe tiếng nàng la hét, Naraku thật sự cảm thấy rất phiền phức, nhưng càng nói thì nàng càng hét dữ dội hơn. Thế nên hắn quyết định đưa luôn cả bạc môi của mình chặn lại cánh môi đào nhỏ nhắn vẫn không ngừng liên thiên…
Nụ hôn của hắn không dịu dàng, vô cùng gấp gáp, vô cùng thô lỗ khiến nàng ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Lẽ nào… lẽ nào lại ngất giống lần trước nữa sao?
Khoan đã! Tay hắn… tay hắn đang cởi bỏ đai lưng của nàng!!!!
“ Naraku!!!!”
Không khó để cởi bỏ lớp hai lớp ngoài trên người nàng, rất nhanh chỉ để lại một lớp áo mỏng nhưng lại càng tôn lên từng đường cong quyến rũ làm Yuri càng thêm sợ hãi, hai tay giữ chặt lấy vạt áo, nước mắt lại rơi như mưa…
Nàng không muốn, không muốn thất thân như thế này…
Nàng vẫn chưa xác định được, đối với hắn là loại tình cảm gì? Nàng muốn trao thân cho một người mà nàng yêu chứ không phải như vậy!
Nhìn thấy nước mắt và bộ dáng ủy khuất phẫn hận của nàng, Naraku bỗng nhiên khựng lại. Naraku nhìn nàng, rồi lại nhìn tay hắn. Rốt cuộc vừa rồi hắn đã làm gì? Hắn thật sự chỉ muốn xóa đi mấy vết bầm chướng mắt đó… vì sao khi chạm vào người nàng, hắn lại cảm thấy lưu luyến không muốn rời? Là bởi vì hắn là bán yêu, nên dục vọng của một con người lại trỗi dậy sao?
Nhưng vì sao lại là nàng ta? Vì sao không phải nữ nhân khác?
Một cảm xúc là lạ khẽ khàng len lỏi trong lòng khiến hắn cảm thấy thật khó chịu…
Nhân lúc Naraku còn ‘bất động’, Yuri vội vàng nắm chặt vạt áo đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Hành động của hắn làm nàng quá sợ hãi.
Nàng yêu thích dáng vẻ độc ác tàn bạo của hắn, yêu thích dáng vẻ hắn cao ngạo nhìn người khác, nhưng lại căm ghét dáng vẻ ấy của hắn…
/51
|