Editor & Beta: Mai_kari
Trên đỉnh lư hương ba chân trong góc Tĩnh Thất, khói trắng lượn lờ tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Lam Vong Cơ đang tự mình phê duyệt bút ký săn đêm của các đệ tử, thỉnh thoảng phê duyệt hai ba câu.
Chợt nghe bên ngoài cách đó không xa truyền tới tiếng kêu to, âm điệu kéo dài ở phía sau.
“A ~~~~ Trạm ~~~~”
“…”
Cửa vừa mở ra, liền thấy một bóng đen khá lớn chạy tới trước mặt, một cái phóng lên trên người y, hai tay còn ôm chặt lấy cổ của y, hai chân thì quặp ngay thắt lưng, vững vàng khóa chặt.
Dù sao cũng là thể trọng của một nam tử trưởng thành, may là khí lực của Lam Vong Cơ khá kinh người, bị một lực mạnh va chạm không kịp phòng bị, khiến cho cơ thể cũng phải lảo đảo ra sau một chút, nhưng lập tức đứng vững, hai tay đem người nhấc lên, vững vàng nâng.
Ngụy Vô Tiện cười hôn lên môi y một cái, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Lam nhị công tử, hôm nay có rãnh không, có thể nể mặt ra ngoài với a chơi một chút không?”
Hắn vốn định thả chân trượt xuống khỏi người Lam Vong Cơ, ai ngờ hai tay của Lam Vong Cơ lại nâng hắn, không có ý định thả hắn xuống. Tránh hai lần đều tránh không được, liền đơn giản tiếp tục quặp hai chân lại ôm y tiếp.
Lam Vong Cơ nói: “Hai chúng ta?”
Ngụy Vô Tiện nhíu mi nói: “Đúng rồi! Ta đã đem A Hao đặt ở chỗ A Húc rồi, nó sẽ chăm sóc đệ đệ tốt thôi, hôm nay chỉ có hai chúng ta.”
Lam Vong Cơ không nói gì, tựa hồ có chút bận tâm Lam Dữ Mộ tuổi còn nhỏ, không biết có biết cách chăm sóc đệ đệ hay không.
Ngụy Vô Tiện nghiêng mặt nhìn nét mặt của y, nói: “Đừng lo lắng a, nhi tử của ngươi mà ngươi còn không rõ hay sao, A Húc lớn như vậy, lại hiểu chuyện, là một hài tử ổn trọng thành thục, làm sao mà không chăm sóc được A Hao chứ. Con nó là do chính tay ngươi dạy dỗ đó! Hơn nữa lúc trước khi ta cỡ tuổi nó, cũng từng chăm sóc Tư Truy mà, ngươi yên tâm đi.”
Vì vậy thiếu chút nữa đem thằng nhỏ kia lạc mất trong chợ, còn để thằng nhỏ ôm lấy chân của hqq mà khóc gọi cha.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, không đưa ra bình luận. Ngụy Vô Tiện biết y đang nhớ lại chuyện cũ, ho khan hai tiếng hỏi: “Khụ khụ … Cái gì chứ, ai nha, rốt cục ngươi có bồi ta hay không?”
Lam Vong Cơ khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nhu hòa, nói: “Hảo.” Lại nói tiếp. “Ta tất nhiên bồi ngươi.”
Thanh âm trầm thấp ôn nhu, mang theo một chút tiếu ý và cưng chìu.
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, hôn lên mi tâm của y.
Bên kia, Lam Hao đang dùng Lam Dữ Mộ ngồi dùng bản thảo cũ mà gấp giấy, chớp mắt to đen nhánh, hỏi: “Ca ca, phụ thân và cha đi đâu vậy? Vì sao không mang theo chúng ta?”
Lam Dữ Mộ cầm một xấp giấy bỏ đưa cho cậu, sau đó lại lặng lẽ đem mấy bản thảo bị quậy tung kia cẩn thận thu thập sửa sang. Châm chước trong chốc lát, nói. “Bọn họ ra ngoài có việc.”
Lam Hao nói: “Nga …”
Chơi một hồi rồi, cậu lại dùng giọng sữa nói: “Ca ca, đệ muốn ăn mứt quả.”
Lam Dữ Mộ nói: “Phụ thân đã nói qua, không thể để đệ ăn nhiều đồ ngọt.”
Tiểu hài tử nghe vậy liền nâng mặt lên, ủy ủy khuất khuất, phảng phất sau một khắc sẽ khóc: “Thế nhưng … đệ muốn ăn …”
“…”
Nhìn khuôn mặt đáng thương của đệ đệ, cuối cùng cũng không đành lòng, Lam Dữ Mộ thở dài nói: “Đi thôi, đi mua.”
=================
Lam Hao (蓝 烋) nghĩa là màu xanh tốt đẹp, mĩ hảo …. Đọc là lan xiu
Tác giả: “烋” 同”潇”, Hao cùng nghĩa với Tiêu (nghĩa là trong vắt sâu thẳm)
Trên đỉnh lư hương ba chân trong góc Tĩnh Thất, khói trắng lượn lờ tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Lam Vong Cơ đang tự mình phê duyệt bút ký săn đêm của các đệ tử, thỉnh thoảng phê duyệt hai ba câu.
Chợt nghe bên ngoài cách đó không xa truyền tới tiếng kêu to, âm điệu kéo dài ở phía sau.
“A ~~~~ Trạm ~~~~”
“…”
Cửa vừa mở ra, liền thấy một bóng đen khá lớn chạy tới trước mặt, một cái phóng lên trên người y, hai tay còn ôm chặt lấy cổ của y, hai chân thì quặp ngay thắt lưng, vững vàng khóa chặt.
Dù sao cũng là thể trọng của một nam tử trưởng thành, may là khí lực của Lam Vong Cơ khá kinh người, bị một lực mạnh va chạm không kịp phòng bị, khiến cho cơ thể cũng phải lảo đảo ra sau một chút, nhưng lập tức đứng vững, hai tay đem người nhấc lên, vững vàng nâng.
Ngụy Vô Tiện cười hôn lên môi y một cái, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Lam nhị công tử, hôm nay có rãnh không, có thể nể mặt ra ngoài với a chơi một chút không?”
Hắn vốn định thả chân trượt xuống khỏi người Lam Vong Cơ, ai ngờ hai tay của Lam Vong Cơ lại nâng hắn, không có ý định thả hắn xuống. Tránh hai lần đều tránh không được, liền đơn giản tiếp tục quặp hai chân lại ôm y tiếp.
Lam Vong Cơ nói: “Hai chúng ta?”
Ngụy Vô Tiện nhíu mi nói: “Đúng rồi! Ta đã đem A Hao đặt ở chỗ A Húc rồi, nó sẽ chăm sóc đệ đệ tốt thôi, hôm nay chỉ có hai chúng ta.”
Lam Vong Cơ không nói gì, tựa hồ có chút bận tâm Lam Dữ Mộ tuổi còn nhỏ, không biết có biết cách chăm sóc đệ đệ hay không.
Ngụy Vô Tiện nghiêng mặt nhìn nét mặt của y, nói: “Đừng lo lắng a, nhi tử của ngươi mà ngươi còn không rõ hay sao, A Húc lớn như vậy, lại hiểu chuyện, là một hài tử ổn trọng thành thục, làm sao mà không chăm sóc được A Hao chứ. Con nó là do chính tay ngươi dạy dỗ đó! Hơn nữa lúc trước khi ta cỡ tuổi nó, cũng từng chăm sóc Tư Truy mà, ngươi yên tâm đi.”
Vì vậy thiếu chút nữa đem thằng nhỏ kia lạc mất trong chợ, còn để thằng nhỏ ôm lấy chân của hqq mà khóc gọi cha.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, không đưa ra bình luận. Ngụy Vô Tiện biết y đang nhớ lại chuyện cũ, ho khan hai tiếng hỏi: “Khụ khụ … Cái gì chứ, ai nha, rốt cục ngươi có bồi ta hay không?”
Lam Vong Cơ khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nhu hòa, nói: “Hảo.” Lại nói tiếp. “Ta tất nhiên bồi ngươi.”
Thanh âm trầm thấp ôn nhu, mang theo một chút tiếu ý và cưng chìu.
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, hôn lên mi tâm của y.
Bên kia, Lam Hao đang dùng Lam Dữ Mộ ngồi dùng bản thảo cũ mà gấp giấy, chớp mắt to đen nhánh, hỏi: “Ca ca, phụ thân và cha đi đâu vậy? Vì sao không mang theo chúng ta?”
Lam Dữ Mộ cầm một xấp giấy bỏ đưa cho cậu, sau đó lại lặng lẽ đem mấy bản thảo bị quậy tung kia cẩn thận thu thập sửa sang. Châm chước trong chốc lát, nói. “Bọn họ ra ngoài có việc.”
Lam Hao nói: “Nga …”
Chơi một hồi rồi, cậu lại dùng giọng sữa nói: “Ca ca, đệ muốn ăn mứt quả.”
Lam Dữ Mộ nói: “Phụ thân đã nói qua, không thể để đệ ăn nhiều đồ ngọt.”
Tiểu hài tử nghe vậy liền nâng mặt lên, ủy ủy khuất khuất, phảng phất sau một khắc sẽ khóc: “Thế nhưng … đệ muốn ăn …”
“…”
Nhìn khuôn mặt đáng thương của đệ đệ, cuối cùng cũng không đành lòng, Lam Dữ Mộ thở dài nói: “Đi thôi, đi mua.”
=================
Lam Hao (蓝 烋) nghĩa là màu xanh tốt đẹp, mĩ hảo …. Đọc là lan xiu
Tác giả: “烋” 同”潇”, Hao cùng nghĩa với Tiêu (nghĩa là trong vắt sâu thẳm)
/18
|