Editor & Beta: Mai_kari
Lúc Lam Vong Cơ trở về thì thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên thân cây trước tiền đình, vạt áo màu đen tứ tán thả xuống, một chân thả xuống dưới nhẹ nhàng lắc lư, nhìn qua rất là thích ý. Lam Dữ Mộ đang nằm trong lòng hắn lăn qua lăn lại, con ngươi lưu ly cứ nhìn chằm chằm đóa hoa trắng đang nở rộ ở ngay trên đầu của Ngụy Vô Tiện, con mắt của tiểu hài nhi vừa sáng lại vừa tròn, sáng trong, tràn ngập khát vọng.
Ngụy Vô Tiện thấy bé muốn đóa hoa đó, liền một tay vững vàng ôm chặt lấy bé vào lòng, một tay ngắt đóa hoa đưa trước mặt bé, đưa qua đưa lại, nói: “Muốn không?”
Lam Dữ Mộ đưa tay muốn lấy, Ngụy Vô Tiện lại thu hồi tay lại nói: “Gọi đa đa.”
Lam Dữ Mộ không mở miệng, ở trong lòng ngực của Ngụy Vô Tiện bò ngược lại, vươn tay ra muốn lấy đóa hoa trong tay hắn.
Nhưng Ngụy Vô Tiện vốn đang cảm thấy buồn chán nên muốn chọc ghẹo đứa nhỏ, một tay ôm Lam Dữ Mộ, một tay cầm đóa hoa đưa qua đưa lại, bé vươn tay sắp chạm tới thì hắn đưa qua lệch khỏi tay bé, khiến bé nhìn được nhưng không lấy được, nói: “Không gọi đa đa, ta sẽ không đưa cho con.”
Nghe vậy, khóe miệng của bé nâng lên, chóp mũi ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhỏ phùng má, đôi mắt hạ xuống, đôi lông mi dài chớp chớp, thương cảm hề hề, ủy khuất cực kỳ.
Ngụy Vô Tiện không chống đỡ được cái biểu tình, tức thì liền mềm lòng, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, ta đưa cho con là được chứ gì, đừng khóc a.”
Dứt lời, sợ bé khóc thật, liền nhanh chóng đưa hoa tới trước mắt bé.
Cũng thật kỳ lạ, Lam Dữ Mộ vừa mới cầm lấy được đóa hoa, nước mắt cũng lập tức biến mất, chóp mũi cũng không còn đỏ, làm như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, khiến Ngụy Vô Tiện không khỏi có chút hoài nghi thằng nhãi này có phải là đang cố ý hay không.
Lam Dữ Mộ cầm lấy đóa hoa chơi một hồi, đặt bên cạnh tóc mai của Ngụy Vô Tiện, nói: “A Nương, đẹp.”
Ngụy Vô Tiện đưa tay nắm nắm khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhỏ của bé, vừa chà vừa xoa, vừa nặn vừa nhéo, nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, ta chính là đa đa, không phải là a nương. Sao cái tính của con lại y chang phụ thân con vậy hả, chỉ thích nghe thứ mà mình muốn nghe thôi hả?”
Nhưng Lam Dữ Mộ lại rất ngoan ngoãn không gì sánh được để mặt hắn xoa nắn mặt mình, cũng chẳng hề nháo, chỉ là ngoài miệng vẫn không hề đổi cách gọi: “A Nương!”
Ngụy Vô Tiện đang muốn phát tác, nhưng vừa thấy Lam Vong Cơ đi tới, bạch y thắng tuyết, tay áo như mây, không tự giác mà ánh mắt sáng ngời, cười gọi y: “Lam Trạm!”
Sau đó ôm lấy Lam Dữ Mộ lên xoay người về phía y, khiến cho mặt bé đối diện với hướng Lam Vong Cơ đang đi tới, nói: “A Húc, mau nhìn, đó là ai?”
Lam Dữ Mộ chớp con mắt ngọc lưu ly, kêu lên: “Phụ thân!”
Lam Vong Cơ ngửa đầu, khuôn mặt cực kỳ chăm chú nhìn một lớn một nhỏ trên ngọn cây, chậm rãi đi tới dưới tàng cây, vươn hai tay ra.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, nhoẻn miệng cười, cúi đầu nói với Lam Dữ Mộ ở trong lòng mình: “A Húc, đa đa cùng con chơi một trò chơi thích không?”
Lam Dữ Mộ vừa nghe được chơi trò chơi, mặt liền hiện vẻ kinh hỉ, nhanh chóng gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cười ôm chặt lấy bé, một tay che lấy đôi mắt bé, cơ thể nghiêng qua một bên, rơi xuống phía dưới.
Sớm đoán được hắn sẽ làm như vậy, Lam Vong Cơ lập tức nhảy người lên, cơ thể của Ngụy Vô Tiện vừa rời khỏi ngọn cây, ở ngay giữa không trung được ôm vào trong lòng một người, sau đó được người đó vững vàng đỡ xuống đất.
Thấy y ôm mình cực kỳ bình ổn, nhưng đứng vững rồi vẫn không có ý buông tay ra, Ngụy Vô Tiện một tay ôm lấy Lam Dữ Mộ, một tay nâng cằm của Lam Vong Cơ lên, nói: “Thả ta xuống.”
Lam Vong Cơ nói: “Không thả.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi mỗi ngày đều ôm ta như vậy ôm còn không đủ sao?”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy tiếu ý dịu dàng, Lam Vong Cơ không chỉ không buông tay, mà còn ôm chặt lấy hắn vào lòng hơn, ôm càng vững vàng, nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện tiếu ý càng sâu, nói: “Ngươi thật là, A Húc còn đang ở đây nè. Hàm Quang Quân tễ nguyệt thanh phong a, không sợ sẽ đem con ngươi phá hỏng sao?”
Lam Dữ Mộ vốn rất thành thật che con mắt mình, giống như cái gì cũng không biết mà nằm trong lòng Ngụy Vô Tiện không hề lên tiếng, vừa nghe tới tên của mình, liền cầm lấy đóa hoa trắng trong tay đưa lên trước mặt Lam Vong Cơ nói: “Phụ thân, mang cho A Nương, đẹp!”
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn bé, ôn nhu nói: “Ân, đẹp.”
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên đầu của Lam Dữ Mộ, cầm lấy đóa hoa trong tay bé, nói: “Tiểu tử này, cố ý có phải hay không hả, nói bao nhiêu lần, ta là đa đa.”
Lúc này phó nhân từ trong phòng đi ra, thấy Lam Vong Cơ đang ôm Ngụy Vô Tiện đi vào liền ngẩng người, lập tức im miệng, tiếu ý nhẹ nhàng nâng lên, cung khiêm trên mặt đất làm lễ, nhìn như không thấy gì hết, từ trong lòng Ngụy Vô Tiện tiếp nhận Lam Dữ Mộ, ôm bé quay về phòng.
Ngụy Vô Tiện từ trong khủy tay của Lam Vong Cơ nhảy xuống, một tay đem y đè lên trên trụ nhà, vây Lam Vong Cơ ở giữa mình và trụ.
Cầm đóa hoa trắng trong tay quơ qua quơ lại, nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, đem đóa hoa cài vào bên tai của y, sau đó theo bên tai sờ qua gương mặt y, nâng cằm của y lên, thỏa mãn mà thưởng thức một hồi, cười tới tà mị, thấp giọng nói: “Hảo cho một Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết, bộ dáng này của ngươi, mới đúng là người còn đẹp hơn hoa đó nha, quả thật rất đẹp.”
Lam Vong Cơ đã vốn tập thành quen với thái độ này của hắn, phối hợp mà theo tay của hắn nâng mặt lên, mặt không đổi sắc nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Ngụy Vô Tiện thấy y đưa ra bộ dáng nghe lời mặc cho người bài bố, tâm tình muốn chọc ghẹo càng nổi lên. Tay đang nâng cầm y dần sờ xuống dưới, ngón tay thon dài trắng nõn từng chút từng chút lướt qua hầu kết của y, thấy hầu kết của y nhẹ nhàng nuốt hai lần, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi đoán xem, ta đang muốn gì?”
Hai người đứng quá sát nhau, đôi môi của Ngụy Vô Tiện dán lên trên môi Lam Vong Cơ, như có như không mà nhẹ nhàng dịu dịu, chạm nhẹ một cái liền lập tức rời đi, chậm chạp không chịu thẳng thắn tiến lên. Cứ vậy mà trêu chọc được một chốc, con mắt lưu ly của Lam Vong Cơ liền chớp động, lông mi run rẩy, hơi hơi đưa tay ra, tựa như rốt cục chịu không nổi nữa, muốn chủ động hôn hắn. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại ngẩng đầu lên, cách xa khỏi môi y.
Hắn nhiu mi nói: “Gọi ta.”
“…”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngoan, gọi ta một tiếng đi, kêu xong ta sẽ cho ngươi ôm ta, muốn ôm thế nào cũng được.”
Lam Vong Cơ nói: “Gọi ngươi cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi biết mà.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn chốc lát, nắm lấy hai tay Ngụy Vô Tiện, mạnh mẽ trở mình, đem Ngụy Vô Tiện đặt lên thân trụ, hung hăng hôn lên. Hoa đang cài bên tai bởi vì động tác kiệt liệt nên đã rớt xuống mặt đất.
Ngụy Vô Tiện “ngô” một tiếng, Lam Vong Cơ liền một tay nắm chặt cằm hắn, một tay khóa trụ hai cổ tay của hắn, nhanh chóng dễ dàng mà cạy mở ra hai đôi môi để chen vào trong. Ngụy Vô Tiện âm thầm buồn cười, nghĩ thầm không gọi thì thôi đi, hung hăng thế làm gì? Hắn tỏ vẻ từ chối một hồi, phát hiện bản thân chẳng cách nào động đậy được, nên cũng không cố chống cự nữa, mở miệng ra đưa lưỡi nghênh đón, dây dưa cùng y hôn nhau.
Khó khăn lắm mới tách ra được, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của Ngụy Vô Tiện. Buông tay đang nắm chặt cằm hắn ra, đưa xuống ôm ngang thắt lưng, đem người ôm chặt vào lòng. Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng, liền nghe được bên tai truyền tói một thanh âm trầm thấp từ tính: “Tiện Tiện!” Còn chưa kịp phản ứng, Lam Vong Cơ lại ghé vào lỗ tai hắn nói tiếp: “Ngươi còn đẹp hơn.”
Kéo chặt người vào lòng, hai cơ thể kề sát nhau, dù rằng cách lớp y phục, Lam Vong Cơ vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực đang đập thình thịch của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện có chút mơ hồ, Lam Vong Cơ càng ngày càng tiến bộ, còn hắn sao càng lúc càng thụt lùi thế này? Lúc trước người người nói hắn phong lưu lãng tử, trêu hoa ghẹo bướm, sau đó người ta lại truyền hắn phát điên, hỗn thế dâm ma. Nhưng sao giờ lại biến thành Lam Vong Cơ khi còn thiếu niên, vừa bị người ta chọc ghẹo một chút liền tâm hoảng ý loạn, khó lòng kiềm chế thế này.
Không nghĩ ra chính là không nghĩ ra, thế nhưng hài lòng chính là hài lòng. Ngụy Vô Tiện đem mặt chôn ở cổ vai của Lam Vong Cơ nở nụ cười, ngẩng đầu lên cắn vành tai của y, nói: “Hàm Quang Quân, A Húc hỏi có thể thưởng cho nó một phần thưởng, buổi chiều có thể dẫn nó xuống trấn chơi không?”
Rõ ràng người muốn đi là hắn.
Lam Vong Cơ khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Ngươi định đoạt.”
Chưa đến trưa, hai người đã dẫn bé ra cửa, chuẩn bị xuống trấn tìm một tửu lâu để ăn trưa.
Ngụy Vô Tiện ôm lấy Lam Dữ Mộ ngồi ở trên Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ đi ở phía trước, nắm lấy dây cương.
Dọc theo đường đi, Ngụy Vô Tiện đều cùng Lam Dữ Mộ nói mấy chuyện tào lao, nào là nói có con ba ba lớn bằng ngọn núi, nào là nói con rết có tới mấy trăm chân, nào là nói yêu quái có thể hóa thành người.
Đôi mắt lưu ly của Lam Dữ Mộ nhìn chằm chằm tỏ ra bộ dáng nghe rất nghiêm túc, có lúc thấy Ngụy Vô Tiện làm lố qua, bé cũng sẽ hỏi lại: “Thật vậy ư?” “A Nương lại gạt con.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta sao lại lừa con, không tin con hỏi phụ thân con đi.”
Thấy hắn lại đem chuyện vứt sang đầu mình, Lam Vong Cơ chỉ trả lời: “Ân”, “Phải”, “Đa đa con nói đúng,” Có lúc thật sự y cũng nghe không nỏi nữa, sẽ thở dài nói: “Ngươi đừng lừa nó nữa.”
Mỗi khi thế này, Ngụy Vô Tiện sẽ cười ha ha nói: “Được được, vậy ta sẽ kể chuyện thật vậy.”
Sau đó lại tiếp tục đổi sang một câu chuyện tào lao khác.
Đợi được một đoạn, Lam Dữ Mộ bỗng nhiên nói: “A Nương, con muốn ngồi lên vai phụ thân.”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ dừng bước, quay người lại.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt hỏi: “Vì sao đột nhiên lại muốn vậy?”
Lam Dữ Mộ nhỏ giọng nói: “Phụ thân cao … có thể thấy xa.”
Ngụy Vô Tiện ôm lấy bé để trước mặt mình: “Ý của con là ta rất thấp sao? Ta nói cho con biết, trước đây ta cũng rất là cao đó nha.”
Lam Vong Cơ đi tới, đưa tay ôm lấy bé trong tay hắn. Ngụy Vô Tiện nói: “Không cần đâu Lam Trạm, nó thế này sẽ làm mạt ngạch của ngươi lệch mất.”
Lam Vong Cơ nói: “Không sao.”
Một tay nâng tiểu hài tử, một tay tháo mạt ngạch, đưa xuống tay của Ngụy Vô Tiện. Sau đó đem Lam Dữ Mộ nâng cao lên, đặt lên đầu vai của mình.
Một đứa nhỏ thấp còn chưa tới đùi người, thoáng cái đã trở nên rất cao rất cao, uy phong lẫm lẫm.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên lưng Tiểu Bình Quả, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt một hồi lâu, ngay cả con mắt cũng không dám nháy, tựa như chỉ cần nháy mắt một cái thì bức tranh đẹp đẽ này sẽ biến mất.
Thật nhiều năm về trước, một nam tử vận hắc y phục nắm dây cương lừa không thích nói chuyện, trên đầu vai của người đó là một tiểu nam hài làm ầm ĩ không ngớt, một nữ tử vận bạch y ngồi ở trên lưng lừa cười khanh khách nhìn bọn họ.
Đột nhiên dâng trào lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang không hiểu rõ, chẳng biết sao trong viền mắt chợt thấy nóng, một lát sau, ngay cả tầm nhìn cũng không còn rõ ràng.
Cảm thấy được tâm tình hắn khác thường, Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn lại, nét mặt căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp hồi phục tâm tình, vừa vặn bốn mắt lại đụng phải nhau, không cần nghĩ cũng biết hiện tại khuôn mặt mình ra sao, chắc chắn rất đặc sắc.
Hắn vội vã cười lắc đầu, hít hít mũi, đáy mắt chợt trở nên thanh minh. Sau đó hắn nhìn về phía Lam Dữ Mộ đang ngồi trên vai Lam Vong Cơ, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “A Húc, ta nói cho con biết, phải ngồi ngoan, không được kéo tóc phụ thân con, cũng không còn chà xát mặt y, càng không được vung vẩy chân kêu loạn, nếu không ta bắt con xuống đó.”
Lam Vong Cơ: “…”
Lam Dữ Mộ nhỏ giọng biện giải: “Con không có mà …”
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm cũng phải, dù cho có nhỏ thế nào, cũng là hài tử của Lam Vong Cơ. Từng lời nói cử động đều quy phạm đoan chính mang đủ cấp bậc lễ nghĩa giáo dưỡng, tựa như trời sinh chính là thế. Cũng không phải đứa nhỏ nào cũng giống như hắn, vừa nháo lại vừa nghịch.
Đi tới bên ngoài trấn, Ngụy Vô Tiện từ trên lưng lừa nhảy xuống, tiếp lấy Lam Dữ Mộ, ôm vững rồi, mới đưa tay ra chỉnh lại tóc có chút tán loạn của Lam Vong Cơ, nói thầm: “Đã bảo không cho phép con làm rối tóc y mà.”
Lam Vong Cơ theo động tác của hắn mà cúi đầu, nâng lên mi mắt, nhìn hắn nói: “Vậy ngươi nói xem tay nó phải để đâu?”
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút nói: “Ân, cũng đúng.”
Một lát sau, thoả mãn mà nhìn Hàm Quang Quân cẩn thận tỉ mỉ, đoan chính ngăn nắp sạch sẽ, mới để cho y đưa Tiểu Bình Quả đi sắp xếp, còn mình thì ôm Lam Dữ Mộ đứng chờ ở đó.
Ngụy Vô Tiện một thân hắc y đứng trang nghiêm, thân hình tinh tế, khuôn mặt thanh tuyển, thư mi lãng mục, khí độ bất phàm, vốn rất đáng chú ý. Trong lòng lại ôm một tiểu oa nhi tựa như mỹ ngọc, tinh xảo trắng nõn, càng khiến cho người đi đường không khỏi không chú ý.
Một vài nữ tử tuổi chẳng lớn là bao tiến lên, muốn đùa đùa với Lam Dữ Mộ, nói: “Ai nha, tiểu công tử lớn lên thật là đẹp nha, chẳng khác gì oa oa bằng sứ cả.”
“Mấy tuổi rồi, tên là gì?”
“Đây là đa của ngươi sao, chẳng trách lại đẹp tới vậy, đa con cũng rất là tuấn tú nha.”
Lam Dữ Mộ cực kỳ phối hợp mà ôm lấy cổ của Ngụy Vô Tiện, giọng nói giòn giòn gọi: “Đa đa.”
Bé ở trước mặt người ngoài sẽ không gọi Ngụy Vô Tiện là A Nương, nhưng ở nhà thì sống chết thế nào cũng chẳng nghe lời hắn, chẳng biết cái tâm tư này là giống ai nữa?
Lúc Lam Vong Cơ quay trở lại, thì Ngụy Vô Tiện đang bị mấy nữ tử xúm quanh. Mấy nữ tử ai cũng muốn đưa tay xoa xoa mặt của Lam Dữ Mộ, lại bị Ngụy Vô Tiện cố ý như vô ý mà tránh được, nhưng nét mặt vẫn một bộ dáng tự nhiên, chuyện trò vui vẻ.
Nhìn thấy Lam Vong Cơ đi tới, Ngụy Vô Tiện ánh mắt sáng ngời, hơi hơi gật đầu nói với những nử tử đó: “Xin lỗi không thể tiếp tục.”
Sau đó ôm Lam Dữ Mộ đi tới, cười kêu y: “Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Đợi lâu không?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: “Không lâu không lâu, ngươi chỉ mới rời đi một chút mà thôi.”
Lam Vong Cơ sợ hắn ôm bé lâu tay sẽ đau, nói: “Đưa ta ôm cho.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tốt, A Húc, qua chỗ phụ thân con đi.”
Dứt lời, hắn đưa Lam Dữ Mộ vào lòng của Lam Vong Cơ, tiểu tử cũng rất nghe lời thả lòng tay đang ôm quanh cổ Ngụy Vô Tiện, quay sang ôm lấy cổ Lam Vong Cơ.
Sau khi đã ôm vững bé, hai người mới bắt đầu đi vào trấn.
Mấy nữ tử đứng phía sau thấy vậy liền sửng sốt: “Gì? Chẳng phải hắn mới là đa của bé sao?”
“Đúng vậy, nãy ta còn nghe bé gọi hắn là đa đa mà.”
“Nhưng sao ta lại cảm thấy, vị công tử mặc đồ trắng kia lại càng giống bé hơn ta?”
“Đúng vậy, ta cũng thấyvậy, ngươi xem công tử bạch y kia còn đang ôm bé kìa.”
“Chuyện gì vậy? Đến tột cùng ai mới là đa?”
Lam Dữ Mộ cực kỳ đoan trang ngồi ở trên khủy tay của Lam Vong Cơ, tuy rằng nhìn hai bên đường nhiều thứ màu sắc rực rỡ, đôi mắt lưu ly cực kỳ tinh lượng, nhưng không hề ầm ĩ đòi cái này cái kia. Ngược lại Ngụy Vô Tiện lại kích động mà chạy tuốt đằng trước, cái gì cũng muốn ăn, cái gì cũng muốn chơi.
Ngụy Vô Tiện với khẩu vị của Lam Vong Cơ đã rõ như lòng bàn tay, loạn thất bát tao một đường mua một đống đồ ăn vặt, nếu có món nào nghĩ sẽ hợp với khẩu vị của Lam Vong Cơ thì liền ngươi một ngụm ta một ngụm đút cho y ăn, còn nếu thấy không hợp thì hắn sẽ không đưa.
Thấy nhiều trò vui, Ngụy Vô Tiện liền quay đầu hỏi: “A Húc, muốn cái này không?”
Lam Dữ Mộ hai mắt sáng lên, gật đầu, so với phụ thân của bé thì bé thành thật thắng thắn hơn nhiều.
Ngụy Vô Tiện liền không da không mặt mũi mà tiến tới gần bé nói: “Vậy con hôn ta một cái đi, hôn ta xong ta kêu phụ thân mua cho con.”
Lam Dữ Mộ đưa tay ôm lấy mặt Ngụy Vô Tiện, dùng sức mà trên mặt hắn hôn mạnh một cái, còn cực kỳ nịnh nọt nói: “Đa đa tốt nhất!”
Hôn như vậy khiến Ngụy Vô Tiện phải giơ mu bàn tay lên lau lau nước bọt, nhỏ giọng nói: “Lam Trạm, nhi tử của ngươi thật là lợi hại nha, ngươi chưa từng hôn ta như thế.”
Dứt lời liền thấy ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, tiến đến bên tai Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: “Vậy đêm nay thử xem.”
Ngụy Vô Tiện chột dạ nói: “Hàm Quang Quân …”
Lam Vong Cơ hơi hơi hạ mi mắt, quay đầu bồng Lam Dữ Mộ đi trả tiền.
Hai người họ tìm tới một tửu lâu lịch sự tao nhã, chuẩn bị đi vào dùng bữa trưa. Nhưng Ngụy Vô Tiện một tay kéo Lam Vong Cơ, ở trước ngực y sờ tới sờ lui, lục soát ra một túi tiền tinh xảo, cầm ở trong tay nâng lên nâng xuống, nói: “Đi nào, Hàm Quang Quân, hôm nay ta mời khách.”
Con mắt lưu ly của Lam Vong Cơ lóe sáng, cúi đầu nhẹ nhàng cười, theo hắn vào trong tửu lâu.
Tiểu tư thấy hai người họ dung mạo khí độ cũng không giống người bình thường, tất nhiên không dám chậm trễ, vội vã chạy tới chọn một phòng thượng hạng để cho hai người họ ngồi.
Chọn món ăn xong, Ngụy Vô Tiện nâng má cười mỉm nhìn Lam Dữ Mộ đang ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, trước mặt bé là một đống đồ chơi, đang chơi tới bất diệc nhạc hồ, nói: “Năm xưa Tư Truy, hình như cũng cỡ tuổi nó nhỉ?”
Lam Vong Cơ uống một ngụm trà, đạm thanh nói: “Lúc trước ngươi cũng cỡ tuổi của Tư Truy hiện giờ.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, cười nói: “Đúng nha, khí đó cảm thấy bản thân cái gì cũng đã trải qua cái gì cũng hiểu, hiện tại nhớ lại, hoàn toàn chỉ là một tiểu tử xấu xa.” Dừng một chút, hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ nói: “Ngươi cũng vậy.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tiểu tử xấu xa.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, đáy mắt tràn đầy tình cảm ấm áp, nổi lên tầng tầng rung động, nói: “Ân.”
Đợi Ngụy Vô Tiện chơi tới vui vẻ, rốt cục cũng đã thỏa mãn, lúc trở lại biệt viện thì trời đã tối sầm từ lâu.
Lam Dữ Mộ hôn hôn Ngụy Vô Tiện, lại hôn hôn Lam Vong Cơ, nói: “Phụ thân, A Nương, ngũ ngon.”
Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm giác được khi Lam Vong Cơ được Lam Dữ Mộ hôn, vì không thể đưa tay lau đi nước bọt mà cơ thể chợt căng cứng một chút, khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Phó nhân ôm Lam Dữ Mộ lui ra sau, Ngụy Vô Tiện liền sửa lại cái tư thế đứng chắp tay ngửa đầu hồi nãy, đổi sang tư thế vùi vào lòng Lam Vong Cơ, hừ mũi giọng nũng nịu nói: “Nhị ca ca, mệt chết ta được, ngươi ôm ta vào phòng.”
Lam Vong Cơ vững vàng ôm lấy cơ thể đang dựa sát vào mình, cúi người đưa tay ngang qua đầu gối hắn, một tay nâng lên, ôm hắn về phòng.
Tới hơn nửa đêm, sau khi hai người họ mây mưa náo loạn xong, Ngụy Vô Tiện mới từ từ nhắm hai mắt ôm Lam Vong Cơ, đưa tay vuốt nhẹ theo đường cong cơ thể ưu mỹ hữu lực của y, sờ trúng lấy những vết sẹo cũ, liền nhẹ nhàng lướt qua.
Lam Vong Cơ nằm ở trên, tinh tế mà hôn lên trán, mi gian, chóp mũi, gương mặt, cằm người dưới thân mình, cuối cùng mới trở lại môi, dịu dàng kéo dài một nụ hôn.
Từ trong cơ thể Ngụy Vô Tiện rút ra, xoay người nằm ở phía ngoài của giường, đem người ôm vào lòng. Ngụy Vô Tiện kéo qua một bên chăn, đem hai người đắp lại, tay còn đưa ra phía sau của Lam Vong Cơ cẩn thận che chắn.
Cái giường đặt ngay sát tường, lúc trước hai người họ chưa từng lưu ý qua ai ngủ trong ai ngủ ngoài. Nhưng từ khi Lam Dữ Mộ sinh ra, Lam Vong Cơ không để cho Ngụy Vô Tiện nằm ngoài nữa. Đứa trẻ mới sinh buổi tối thường hay khóc nháo, Lam Vong Cơ từ trước tới nay ngủ ít, tới khuya nếu chợt nghe tiếng bé khóc, liền vô thanh vô tức xoay người đứng dậy đi dỗ bé, cũng không để cho phó nhân nhúng tay vào việc này.
Có đôi khi Ngụy Vô Tiện trở mình xoay người, đưa tay chạm vào chỗ kế bên mình, cảm thấy trống vắng, sờ sờ một hồi không thấy người đâu, liền lo lắng mở mắt ra. Dưới ánh nến mập mờ nhìn thấy Lam Vong Cơ, mái tóc rối tung, bạc y khinh sam, da trắng như tuyết, như dũa như mài. Trong lòng y đang ôm bé mà dỗ dành, thiếu đi sự cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày, lại tràn đầy ôn nhu mà ưu nhã.
Rõ ràng dưới ánh nến mập mờ, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy y lại vô cùng sáng sủa, tới mức có ánh sáng rọi quanh người y, liền trêu đùa y: “Hàm Quang Quân, ngươi vậy chẳng khác gì mẫu thân vậy.”
Hậu quả của lời này chính là, sau khi dỗ được Lam Dữ Mộ ngủ, Lam Vong Cơ liền lên giường đặt hắn ở dưới thân, vừa cắn vừa hút, vừa xoa vừa sát, khi dễ hắn một hồi, làm hắn tới mức phải khóe mắt rưng rưng không chút tôn nghiêm liên tục cầu xin tha thứ: “Ca ca tốt của ta, ca ca tốt của ta, ta sai rồi, ngươi là phụ thân của con, ta mới là nương, phu quân xin ngươi thương xót, tha cho ta đi.”
Cho dù sau đó Lam Dữ Mộ đã dứt sữa, ban đêm không còn khóc náo loạn, thì thói quen ngủ ở bên ngoài này, Lam Vong Cơ cũng không sửa lại.
Lúc Lam Vong Cơ trở về thì thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên thân cây trước tiền đình, vạt áo màu đen tứ tán thả xuống, một chân thả xuống dưới nhẹ nhàng lắc lư, nhìn qua rất là thích ý. Lam Dữ Mộ đang nằm trong lòng hắn lăn qua lăn lại, con ngươi lưu ly cứ nhìn chằm chằm đóa hoa trắng đang nở rộ ở ngay trên đầu của Ngụy Vô Tiện, con mắt của tiểu hài nhi vừa sáng lại vừa tròn, sáng trong, tràn ngập khát vọng.
Ngụy Vô Tiện thấy bé muốn đóa hoa đó, liền một tay vững vàng ôm chặt lấy bé vào lòng, một tay ngắt đóa hoa đưa trước mặt bé, đưa qua đưa lại, nói: “Muốn không?”
Lam Dữ Mộ đưa tay muốn lấy, Ngụy Vô Tiện lại thu hồi tay lại nói: “Gọi đa đa.”
Lam Dữ Mộ không mở miệng, ở trong lòng ngực của Ngụy Vô Tiện bò ngược lại, vươn tay ra muốn lấy đóa hoa trong tay hắn.
Nhưng Ngụy Vô Tiện vốn đang cảm thấy buồn chán nên muốn chọc ghẹo đứa nhỏ, một tay ôm Lam Dữ Mộ, một tay cầm đóa hoa đưa qua đưa lại, bé vươn tay sắp chạm tới thì hắn đưa qua lệch khỏi tay bé, khiến bé nhìn được nhưng không lấy được, nói: “Không gọi đa đa, ta sẽ không đưa cho con.”
Nghe vậy, khóe miệng của bé nâng lên, chóp mũi ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhỏ phùng má, đôi mắt hạ xuống, đôi lông mi dài chớp chớp, thương cảm hề hề, ủy khuất cực kỳ.
Ngụy Vô Tiện không chống đỡ được cái biểu tình, tức thì liền mềm lòng, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, ta đưa cho con là được chứ gì, đừng khóc a.”
Dứt lời, sợ bé khóc thật, liền nhanh chóng đưa hoa tới trước mắt bé.
Cũng thật kỳ lạ, Lam Dữ Mộ vừa mới cầm lấy được đóa hoa, nước mắt cũng lập tức biến mất, chóp mũi cũng không còn đỏ, làm như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, khiến Ngụy Vô Tiện không khỏi có chút hoài nghi thằng nhãi này có phải là đang cố ý hay không.
Lam Dữ Mộ cầm lấy đóa hoa chơi một hồi, đặt bên cạnh tóc mai của Ngụy Vô Tiện, nói: “A Nương, đẹp.”
Ngụy Vô Tiện đưa tay nắm nắm khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhỏ của bé, vừa chà vừa xoa, vừa nặn vừa nhéo, nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, ta chính là đa đa, không phải là a nương. Sao cái tính của con lại y chang phụ thân con vậy hả, chỉ thích nghe thứ mà mình muốn nghe thôi hả?”
Nhưng Lam Dữ Mộ lại rất ngoan ngoãn không gì sánh được để mặt hắn xoa nắn mặt mình, cũng chẳng hề nháo, chỉ là ngoài miệng vẫn không hề đổi cách gọi: “A Nương!”
Ngụy Vô Tiện đang muốn phát tác, nhưng vừa thấy Lam Vong Cơ đi tới, bạch y thắng tuyết, tay áo như mây, không tự giác mà ánh mắt sáng ngời, cười gọi y: “Lam Trạm!”
Sau đó ôm lấy Lam Dữ Mộ lên xoay người về phía y, khiến cho mặt bé đối diện với hướng Lam Vong Cơ đang đi tới, nói: “A Húc, mau nhìn, đó là ai?”
Lam Dữ Mộ chớp con mắt ngọc lưu ly, kêu lên: “Phụ thân!”
Lam Vong Cơ ngửa đầu, khuôn mặt cực kỳ chăm chú nhìn một lớn một nhỏ trên ngọn cây, chậm rãi đi tới dưới tàng cây, vươn hai tay ra.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, nhoẻn miệng cười, cúi đầu nói với Lam Dữ Mộ ở trong lòng mình: “A Húc, đa đa cùng con chơi một trò chơi thích không?”
Lam Dữ Mộ vừa nghe được chơi trò chơi, mặt liền hiện vẻ kinh hỉ, nhanh chóng gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cười ôm chặt lấy bé, một tay che lấy đôi mắt bé, cơ thể nghiêng qua một bên, rơi xuống phía dưới.
Sớm đoán được hắn sẽ làm như vậy, Lam Vong Cơ lập tức nhảy người lên, cơ thể của Ngụy Vô Tiện vừa rời khỏi ngọn cây, ở ngay giữa không trung được ôm vào trong lòng một người, sau đó được người đó vững vàng đỡ xuống đất.
Thấy y ôm mình cực kỳ bình ổn, nhưng đứng vững rồi vẫn không có ý buông tay ra, Ngụy Vô Tiện một tay ôm lấy Lam Dữ Mộ, một tay nâng cằm của Lam Vong Cơ lên, nói: “Thả ta xuống.”
Lam Vong Cơ nói: “Không thả.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi mỗi ngày đều ôm ta như vậy ôm còn không đủ sao?”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy tiếu ý dịu dàng, Lam Vong Cơ không chỉ không buông tay, mà còn ôm chặt lấy hắn vào lòng hơn, ôm càng vững vàng, nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện tiếu ý càng sâu, nói: “Ngươi thật là, A Húc còn đang ở đây nè. Hàm Quang Quân tễ nguyệt thanh phong a, không sợ sẽ đem con ngươi phá hỏng sao?”
Lam Dữ Mộ vốn rất thành thật che con mắt mình, giống như cái gì cũng không biết mà nằm trong lòng Ngụy Vô Tiện không hề lên tiếng, vừa nghe tới tên của mình, liền cầm lấy đóa hoa trắng trong tay đưa lên trước mặt Lam Vong Cơ nói: “Phụ thân, mang cho A Nương, đẹp!”
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn bé, ôn nhu nói: “Ân, đẹp.”
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên đầu của Lam Dữ Mộ, cầm lấy đóa hoa trong tay bé, nói: “Tiểu tử này, cố ý có phải hay không hả, nói bao nhiêu lần, ta là đa đa.”
Lúc này phó nhân từ trong phòng đi ra, thấy Lam Vong Cơ đang ôm Ngụy Vô Tiện đi vào liền ngẩng người, lập tức im miệng, tiếu ý nhẹ nhàng nâng lên, cung khiêm trên mặt đất làm lễ, nhìn như không thấy gì hết, từ trong lòng Ngụy Vô Tiện tiếp nhận Lam Dữ Mộ, ôm bé quay về phòng.
Ngụy Vô Tiện từ trong khủy tay của Lam Vong Cơ nhảy xuống, một tay đem y đè lên trên trụ nhà, vây Lam Vong Cơ ở giữa mình và trụ.
Cầm đóa hoa trắng trong tay quơ qua quơ lại, nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, đem đóa hoa cài vào bên tai của y, sau đó theo bên tai sờ qua gương mặt y, nâng cằm của y lên, thỏa mãn mà thưởng thức một hồi, cười tới tà mị, thấp giọng nói: “Hảo cho một Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết, bộ dáng này của ngươi, mới đúng là người còn đẹp hơn hoa đó nha, quả thật rất đẹp.”
Lam Vong Cơ đã vốn tập thành quen với thái độ này của hắn, phối hợp mà theo tay của hắn nâng mặt lên, mặt không đổi sắc nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Ngụy Vô Tiện thấy y đưa ra bộ dáng nghe lời mặc cho người bài bố, tâm tình muốn chọc ghẹo càng nổi lên. Tay đang nâng cầm y dần sờ xuống dưới, ngón tay thon dài trắng nõn từng chút từng chút lướt qua hầu kết của y, thấy hầu kết của y nhẹ nhàng nuốt hai lần, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi đoán xem, ta đang muốn gì?”
Hai người đứng quá sát nhau, đôi môi của Ngụy Vô Tiện dán lên trên môi Lam Vong Cơ, như có như không mà nhẹ nhàng dịu dịu, chạm nhẹ một cái liền lập tức rời đi, chậm chạp không chịu thẳng thắn tiến lên. Cứ vậy mà trêu chọc được một chốc, con mắt lưu ly của Lam Vong Cơ liền chớp động, lông mi run rẩy, hơi hơi đưa tay ra, tựa như rốt cục chịu không nổi nữa, muốn chủ động hôn hắn. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại ngẩng đầu lên, cách xa khỏi môi y.
Hắn nhiu mi nói: “Gọi ta.”
“…”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngoan, gọi ta một tiếng đi, kêu xong ta sẽ cho ngươi ôm ta, muốn ôm thế nào cũng được.”
Lam Vong Cơ nói: “Gọi ngươi cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi biết mà.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn chốc lát, nắm lấy hai tay Ngụy Vô Tiện, mạnh mẽ trở mình, đem Ngụy Vô Tiện đặt lên thân trụ, hung hăng hôn lên. Hoa đang cài bên tai bởi vì động tác kiệt liệt nên đã rớt xuống mặt đất.
Ngụy Vô Tiện “ngô” một tiếng, Lam Vong Cơ liền một tay nắm chặt cằm hắn, một tay khóa trụ hai cổ tay của hắn, nhanh chóng dễ dàng mà cạy mở ra hai đôi môi để chen vào trong. Ngụy Vô Tiện âm thầm buồn cười, nghĩ thầm không gọi thì thôi đi, hung hăng thế làm gì? Hắn tỏ vẻ từ chối một hồi, phát hiện bản thân chẳng cách nào động đậy được, nên cũng không cố chống cự nữa, mở miệng ra đưa lưỡi nghênh đón, dây dưa cùng y hôn nhau.
Khó khăn lắm mới tách ra được, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của Ngụy Vô Tiện. Buông tay đang nắm chặt cằm hắn ra, đưa xuống ôm ngang thắt lưng, đem người ôm chặt vào lòng. Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng, liền nghe được bên tai truyền tói một thanh âm trầm thấp từ tính: “Tiện Tiện!” Còn chưa kịp phản ứng, Lam Vong Cơ lại ghé vào lỗ tai hắn nói tiếp: “Ngươi còn đẹp hơn.”
Kéo chặt người vào lòng, hai cơ thể kề sát nhau, dù rằng cách lớp y phục, Lam Vong Cơ vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực đang đập thình thịch của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện có chút mơ hồ, Lam Vong Cơ càng ngày càng tiến bộ, còn hắn sao càng lúc càng thụt lùi thế này? Lúc trước người người nói hắn phong lưu lãng tử, trêu hoa ghẹo bướm, sau đó người ta lại truyền hắn phát điên, hỗn thế dâm ma. Nhưng sao giờ lại biến thành Lam Vong Cơ khi còn thiếu niên, vừa bị người ta chọc ghẹo một chút liền tâm hoảng ý loạn, khó lòng kiềm chế thế này.
Không nghĩ ra chính là không nghĩ ra, thế nhưng hài lòng chính là hài lòng. Ngụy Vô Tiện đem mặt chôn ở cổ vai của Lam Vong Cơ nở nụ cười, ngẩng đầu lên cắn vành tai của y, nói: “Hàm Quang Quân, A Húc hỏi có thể thưởng cho nó một phần thưởng, buổi chiều có thể dẫn nó xuống trấn chơi không?”
Rõ ràng người muốn đi là hắn.
Lam Vong Cơ khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Ngươi định đoạt.”
Chưa đến trưa, hai người đã dẫn bé ra cửa, chuẩn bị xuống trấn tìm một tửu lâu để ăn trưa.
Ngụy Vô Tiện ôm lấy Lam Dữ Mộ ngồi ở trên Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ đi ở phía trước, nắm lấy dây cương.
Dọc theo đường đi, Ngụy Vô Tiện đều cùng Lam Dữ Mộ nói mấy chuyện tào lao, nào là nói có con ba ba lớn bằng ngọn núi, nào là nói con rết có tới mấy trăm chân, nào là nói yêu quái có thể hóa thành người.
Đôi mắt lưu ly của Lam Dữ Mộ nhìn chằm chằm tỏ ra bộ dáng nghe rất nghiêm túc, có lúc thấy Ngụy Vô Tiện làm lố qua, bé cũng sẽ hỏi lại: “Thật vậy ư?” “A Nương lại gạt con.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta sao lại lừa con, không tin con hỏi phụ thân con đi.”
Thấy hắn lại đem chuyện vứt sang đầu mình, Lam Vong Cơ chỉ trả lời: “Ân”, “Phải”, “Đa đa con nói đúng,” Có lúc thật sự y cũng nghe không nỏi nữa, sẽ thở dài nói: “Ngươi đừng lừa nó nữa.”
Mỗi khi thế này, Ngụy Vô Tiện sẽ cười ha ha nói: “Được được, vậy ta sẽ kể chuyện thật vậy.”
Sau đó lại tiếp tục đổi sang một câu chuyện tào lao khác.
Đợi được một đoạn, Lam Dữ Mộ bỗng nhiên nói: “A Nương, con muốn ngồi lên vai phụ thân.”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ dừng bước, quay người lại.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt hỏi: “Vì sao đột nhiên lại muốn vậy?”
Lam Dữ Mộ nhỏ giọng nói: “Phụ thân cao … có thể thấy xa.”
Ngụy Vô Tiện ôm lấy bé để trước mặt mình: “Ý của con là ta rất thấp sao? Ta nói cho con biết, trước đây ta cũng rất là cao đó nha.”
Lam Vong Cơ đi tới, đưa tay ôm lấy bé trong tay hắn. Ngụy Vô Tiện nói: “Không cần đâu Lam Trạm, nó thế này sẽ làm mạt ngạch của ngươi lệch mất.”
Lam Vong Cơ nói: “Không sao.”
Một tay nâng tiểu hài tử, một tay tháo mạt ngạch, đưa xuống tay của Ngụy Vô Tiện. Sau đó đem Lam Dữ Mộ nâng cao lên, đặt lên đầu vai của mình.
Một đứa nhỏ thấp còn chưa tới đùi người, thoáng cái đã trở nên rất cao rất cao, uy phong lẫm lẫm.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên lưng Tiểu Bình Quả, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt một hồi lâu, ngay cả con mắt cũng không dám nháy, tựa như chỉ cần nháy mắt một cái thì bức tranh đẹp đẽ này sẽ biến mất.
Thật nhiều năm về trước, một nam tử vận hắc y phục nắm dây cương lừa không thích nói chuyện, trên đầu vai của người đó là một tiểu nam hài làm ầm ĩ không ngớt, một nữ tử vận bạch y ngồi ở trên lưng lừa cười khanh khách nhìn bọn họ.
Đột nhiên dâng trào lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang không hiểu rõ, chẳng biết sao trong viền mắt chợt thấy nóng, một lát sau, ngay cả tầm nhìn cũng không còn rõ ràng.
Cảm thấy được tâm tình hắn khác thường, Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn lại, nét mặt căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp hồi phục tâm tình, vừa vặn bốn mắt lại đụng phải nhau, không cần nghĩ cũng biết hiện tại khuôn mặt mình ra sao, chắc chắn rất đặc sắc.
Hắn vội vã cười lắc đầu, hít hít mũi, đáy mắt chợt trở nên thanh minh. Sau đó hắn nhìn về phía Lam Dữ Mộ đang ngồi trên vai Lam Vong Cơ, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “A Húc, ta nói cho con biết, phải ngồi ngoan, không được kéo tóc phụ thân con, cũng không còn chà xát mặt y, càng không được vung vẩy chân kêu loạn, nếu không ta bắt con xuống đó.”
Lam Vong Cơ: “…”
Lam Dữ Mộ nhỏ giọng biện giải: “Con không có mà …”
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm cũng phải, dù cho có nhỏ thế nào, cũng là hài tử của Lam Vong Cơ. Từng lời nói cử động đều quy phạm đoan chính mang đủ cấp bậc lễ nghĩa giáo dưỡng, tựa như trời sinh chính là thế. Cũng không phải đứa nhỏ nào cũng giống như hắn, vừa nháo lại vừa nghịch.
Đi tới bên ngoài trấn, Ngụy Vô Tiện từ trên lưng lừa nhảy xuống, tiếp lấy Lam Dữ Mộ, ôm vững rồi, mới đưa tay ra chỉnh lại tóc có chút tán loạn của Lam Vong Cơ, nói thầm: “Đã bảo không cho phép con làm rối tóc y mà.”
Lam Vong Cơ theo động tác của hắn mà cúi đầu, nâng lên mi mắt, nhìn hắn nói: “Vậy ngươi nói xem tay nó phải để đâu?”
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút nói: “Ân, cũng đúng.”
Một lát sau, thoả mãn mà nhìn Hàm Quang Quân cẩn thận tỉ mỉ, đoan chính ngăn nắp sạch sẽ, mới để cho y đưa Tiểu Bình Quả đi sắp xếp, còn mình thì ôm Lam Dữ Mộ đứng chờ ở đó.
Ngụy Vô Tiện một thân hắc y đứng trang nghiêm, thân hình tinh tế, khuôn mặt thanh tuyển, thư mi lãng mục, khí độ bất phàm, vốn rất đáng chú ý. Trong lòng lại ôm một tiểu oa nhi tựa như mỹ ngọc, tinh xảo trắng nõn, càng khiến cho người đi đường không khỏi không chú ý.
Một vài nữ tử tuổi chẳng lớn là bao tiến lên, muốn đùa đùa với Lam Dữ Mộ, nói: “Ai nha, tiểu công tử lớn lên thật là đẹp nha, chẳng khác gì oa oa bằng sứ cả.”
“Mấy tuổi rồi, tên là gì?”
“Đây là đa của ngươi sao, chẳng trách lại đẹp tới vậy, đa con cũng rất là tuấn tú nha.”
Lam Dữ Mộ cực kỳ phối hợp mà ôm lấy cổ của Ngụy Vô Tiện, giọng nói giòn giòn gọi: “Đa đa.”
Bé ở trước mặt người ngoài sẽ không gọi Ngụy Vô Tiện là A Nương, nhưng ở nhà thì sống chết thế nào cũng chẳng nghe lời hắn, chẳng biết cái tâm tư này là giống ai nữa?
Lúc Lam Vong Cơ quay trở lại, thì Ngụy Vô Tiện đang bị mấy nữ tử xúm quanh. Mấy nữ tử ai cũng muốn đưa tay xoa xoa mặt của Lam Dữ Mộ, lại bị Ngụy Vô Tiện cố ý như vô ý mà tránh được, nhưng nét mặt vẫn một bộ dáng tự nhiên, chuyện trò vui vẻ.
Nhìn thấy Lam Vong Cơ đi tới, Ngụy Vô Tiện ánh mắt sáng ngời, hơi hơi gật đầu nói với những nử tử đó: “Xin lỗi không thể tiếp tục.”
Sau đó ôm Lam Dữ Mộ đi tới, cười kêu y: “Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Đợi lâu không?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: “Không lâu không lâu, ngươi chỉ mới rời đi một chút mà thôi.”
Lam Vong Cơ sợ hắn ôm bé lâu tay sẽ đau, nói: “Đưa ta ôm cho.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tốt, A Húc, qua chỗ phụ thân con đi.”
Dứt lời, hắn đưa Lam Dữ Mộ vào lòng của Lam Vong Cơ, tiểu tử cũng rất nghe lời thả lòng tay đang ôm quanh cổ Ngụy Vô Tiện, quay sang ôm lấy cổ Lam Vong Cơ.
Sau khi đã ôm vững bé, hai người mới bắt đầu đi vào trấn.
Mấy nữ tử đứng phía sau thấy vậy liền sửng sốt: “Gì? Chẳng phải hắn mới là đa của bé sao?”
“Đúng vậy, nãy ta còn nghe bé gọi hắn là đa đa mà.”
“Nhưng sao ta lại cảm thấy, vị công tử mặc đồ trắng kia lại càng giống bé hơn ta?”
“Đúng vậy, ta cũng thấyvậy, ngươi xem công tử bạch y kia còn đang ôm bé kìa.”
“Chuyện gì vậy? Đến tột cùng ai mới là đa?”
Lam Dữ Mộ cực kỳ đoan trang ngồi ở trên khủy tay của Lam Vong Cơ, tuy rằng nhìn hai bên đường nhiều thứ màu sắc rực rỡ, đôi mắt lưu ly cực kỳ tinh lượng, nhưng không hề ầm ĩ đòi cái này cái kia. Ngược lại Ngụy Vô Tiện lại kích động mà chạy tuốt đằng trước, cái gì cũng muốn ăn, cái gì cũng muốn chơi.
Ngụy Vô Tiện với khẩu vị của Lam Vong Cơ đã rõ như lòng bàn tay, loạn thất bát tao một đường mua một đống đồ ăn vặt, nếu có món nào nghĩ sẽ hợp với khẩu vị của Lam Vong Cơ thì liền ngươi một ngụm ta một ngụm đút cho y ăn, còn nếu thấy không hợp thì hắn sẽ không đưa.
Thấy nhiều trò vui, Ngụy Vô Tiện liền quay đầu hỏi: “A Húc, muốn cái này không?”
Lam Dữ Mộ hai mắt sáng lên, gật đầu, so với phụ thân của bé thì bé thành thật thắng thắn hơn nhiều.
Ngụy Vô Tiện liền không da không mặt mũi mà tiến tới gần bé nói: “Vậy con hôn ta một cái đi, hôn ta xong ta kêu phụ thân mua cho con.”
Lam Dữ Mộ đưa tay ôm lấy mặt Ngụy Vô Tiện, dùng sức mà trên mặt hắn hôn mạnh một cái, còn cực kỳ nịnh nọt nói: “Đa đa tốt nhất!”
Hôn như vậy khiến Ngụy Vô Tiện phải giơ mu bàn tay lên lau lau nước bọt, nhỏ giọng nói: “Lam Trạm, nhi tử của ngươi thật là lợi hại nha, ngươi chưa từng hôn ta như thế.”
Dứt lời liền thấy ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, tiến đến bên tai Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: “Vậy đêm nay thử xem.”
Ngụy Vô Tiện chột dạ nói: “Hàm Quang Quân …”
Lam Vong Cơ hơi hơi hạ mi mắt, quay đầu bồng Lam Dữ Mộ đi trả tiền.
Hai người họ tìm tới một tửu lâu lịch sự tao nhã, chuẩn bị đi vào dùng bữa trưa. Nhưng Ngụy Vô Tiện một tay kéo Lam Vong Cơ, ở trước ngực y sờ tới sờ lui, lục soát ra một túi tiền tinh xảo, cầm ở trong tay nâng lên nâng xuống, nói: “Đi nào, Hàm Quang Quân, hôm nay ta mời khách.”
Con mắt lưu ly của Lam Vong Cơ lóe sáng, cúi đầu nhẹ nhàng cười, theo hắn vào trong tửu lâu.
Tiểu tư thấy hai người họ dung mạo khí độ cũng không giống người bình thường, tất nhiên không dám chậm trễ, vội vã chạy tới chọn một phòng thượng hạng để cho hai người họ ngồi.
Chọn món ăn xong, Ngụy Vô Tiện nâng má cười mỉm nhìn Lam Dữ Mộ đang ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, trước mặt bé là một đống đồ chơi, đang chơi tới bất diệc nhạc hồ, nói: “Năm xưa Tư Truy, hình như cũng cỡ tuổi nó nhỉ?”
Lam Vong Cơ uống một ngụm trà, đạm thanh nói: “Lúc trước ngươi cũng cỡ tuổi của Tư Truy hiện giờ.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, cười nói: “Đúng nha, khí đó cảm thấy bản thân cái gì cũng đã trải qua cái gì cũng hiểu, hiện tại nhớ lại, hoàn toàn chỉ là một tiểu tử xấu xa.” Dừng một chút, hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ nói: “Ngươi cũng vậy.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tiểu tử xấu xa.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, đáy mắt tràn đầy tình cảm ấm áp, nổi lên tầng tầng rung động, nói: “Ân.”
Đợi Ngụy Vô Tiện chơi tới vui vẻ, rốt cục cũng đã thỏa mãn, lúc trở lại biệt viện thì trời đã tối sầm từ lâu.
Lam Dữ Mộ hôn hôn Ngụy Vô Tiện, lại hôn hôn Lam Vong Cơ, nói: “Phụ thân, A Nương, ngũ ngon.”
Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm giác được khi Lam Vong Cơ được Lam Dữ Mộ hôn, vì không thể đưa tay lau đi nước bọt mà cơ thể chợt căng cứng một chút, khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Phó nhân ôm Lam Dữ Mộ lui ra sau, Ngụy Vô Tiện liền sửa lại cái tư thế đứng chắp tay ngửa đầu hồi nãy, đổi sang tư thế vùi vào lòng Lam Vong Cơ, hừ mũi giọng nũng nịu nói: “Nhị ca ca, mệt chết ta được, ngươi ôm ta vào phòng.”
Lam Vong Cơ vững vàng ôm lấy cơ thể đang dựa sát vào mình, cúi người đưa tay ngang qua đầu gối hắn, một tay nâng lên, ôm hắn về phòng.
Tới hơn nửa đêm, sau khi hai người họ mây mưa náo loạn xong, Ngụy Vô Tiện mới từ từ nhắm hai mắt ôm Lam Vong Cơ, đưa tay vuốt nhẹ theo đường cong cơ thể ưu mỹ hữu lực của y, sờ trúng lấy những vết sẹo cũ, liền nhẹ nhàng lướt qua.
Lam Vong Cơ nằm ở trên, tinh tế mà hôn lên trán, mi gian, chóp mũi, gương mặt, cằm người dưới thân mình, cuối cùng mới trở lại môi, dịu dàng kéo dài một nụ hôn.
Từ trong cơ thể Ngụy Vô Tiện rút ra, xoay người nằm ở phía ngoài của giường, đem người ôm vào lòng. Ngụy Vô Tiện kéo qua một bên chăn, đem hai người đắp lại, tay còn đưa ra phía sau của Lam Vong Cơ cẩn thận che chắn.
Cái giường đặt ngay sát tường, lúc trước hai người họ chưa từng lưu ý qua ai ngủ trong ai ngủ ngoài. Nhưng từ khi Lam Dữ Mộ sinh ra, Lam Vong Cơ không để cho Ngụy Vô Tiện nằm ngoài nữa. Đứa trẻ mới sinh buổi tối thường hay khóc nháo, Lam Vong Cơ từ trước tới nay ngủ ít, tới khuya nếu chợt nghe tiếng bé khóc, liền vô thanh vô tức xoay người đứng dậy đi dỗ bé, cũng không để cho phó nhân nhúng tay vào việc này.
Có đôi khi Ngụy Vô Tiện trở mình xoay người, đưa tay chạm vào chỗ kế bên mình, cảm thấy trống vắng, sờ sờ một hồi không thấy người đâu, liền lo lắng mở mắt ra. Dưới ánh nến mập mờ nhìn thấy Lam Vong Cơ, mái tóc rối tung, bạc y khinh sam, da trắng như tuyết, như dũa như mài. Trong lòng y đang ôm bé mà dỗ dành, thiếu đi sự cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày, lại tràn đầy ôn nhu mà ưu nhã.
Rõ ràng dưới ánh nến mập mờ, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy y lại vô cùng sáng sủa, tới mức có ánh sáng rọi quanh người y, liền trêu đùa y: “Hàm Quang Quân, ngươi vậy chẳng khác gì mẫu thân vậy.”
Hậu quả của lời này chính là, sau khi dỗ được Lam Dữ Mộ ngủ, Lam Vong Cơ liền lên giường đặt hắn ở dưới thân, vừa cắn vừa hút, vừa xoa vừa sát, khi dễ hắn một hồi, làm hắn tới mức phải khóe mắt rưng rưng không chút tôn nghiêm liên tục cầu xin tha thứ: “Ca ca tốt của ta, ca ca tốt của ta, ta sai rồi, ngươi là phụ thân của con, ta mới là nương, phu quân xin ngươi thương xót, tha cho ta đi.”
Cho dù sau đó Lam Dữ Mộ đã dứt sữa, ban đêm không còn khóc náo loạn, thì thói quen ngủ ở bên ngoài này, Lam Vong Cơ cũng không sửa lại.
/18
|