Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 12 - Chương 9

/71


“Con có phải là con gái của mẹ hay không? Chẳng phải trước kia đã bảo con không được liên lạc với tên đàn ông phụ bạc đó sao!” Mễ Doanh Tĩnh xông tới kéo cánh tay của Du Thanh Quỳ, dùng sức đánh hai cái lên lưng cô. Đợi đến lúc đánh cái thứ ba thì bàn tay giơ lên cao lại buông thõng xuống.

Mễ Doanh Tĩnh đẩy Du Thanh Quỳ ra, vừa khóc vừa nói: “Ông ấy nhẫn tâm bỏ mẹ con chúng ta, mẹ chỉ có con… Tại sao con còn nhớ ông ấy chứ! Con không sợ làm mẹ… thất vọng sao? Mẹ biết… Bởi vì tiền! Bởi vì ông ấy có tiền, dùng tiền mua chuộc con!”

Mễ Doanh Tĩnh nhìn xung quanh căn phòng, gương mặt dữ tợn.

“Không phải vậy! Không phải như thế! Mẹ!” Du Thanh Quỳ nắm lấy tay mẹ mình, nước mắt thi nhau rơi xuống khỏi vành mắt.

“Cũng bởi vì tiền!” Mễ Doanh Tĩnh hất tay Du Thanh Quỳ ra rồi chạy tới trước bàn dài, hất máy may, bàn ủi, kéo, hộp đựng hạt châu xuống đất. Bà lại xông tới trước giá tủ, ném toàn bộ băng dán, giấy dán, cọ màu trong tay xuống.

Du Thanh Quỳ đứng trong góc tường, không ngừng rơi nước mắt.

Lúc Mễ Doanh Tĩnh định chạy tới trước chiếc tủ đối diện, muốn lấy búp bê của cô ném đi, rốt cuộc Du Thanh Quỳ cũng chạy tới ngăn trước người bà.

“Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng đụng vào cái này, đừng…” Du Thanh Quỳ khóc lóc kéo tay mẹ, siết thật chặt không chịu buông ra.

“Con thả ra cho mẹ!” Mễ Doanh Tĩnh dùng sức giãy dụa.

“Mẹ. Con xin mẹ đừng vứt những thứ này… Mẹ không muốn thấy thì con cất đi là được…”

Chúc Hương Lan vội vàng khoác áo choàng rồi chạy tới, bà liếc mắt nhìn đống lộn xộn dưới đất thì hỏi: “Là chuyện gì?”

“Lòng của con đặt tại người đàn ông phụ bạc kia, mẹ nuôi con vô ích rồi!” Sắc mặt Mễ Doanh Tĩnh tái nhợt.

“Mẹ…” Du Thanh Quỳ ôm Mễ Doanh Tĩnh, “Con sai rồi, mẹ đừng giận nữa! Đừng khóc! Con không bao giờ… liên lạc với ba nữa…”

Lúc này Mễ Doanh Tĩnh mới tỉnh táo lại một chút, bà lạnh giọng cảnh cáo: “Sau này con không được gọi tên đàn ông đó là ba nữa!”

Du Thanh Quỳ cắn môi cúi đầu, vẫn không ngừng khóc.

Nhìn con gái khóc thành như vậy, trong lòng Mễ Doanh Tĩnh lại càng khó chịu, dường như nỗi đau khổ trong lòng lại lớn hơn gấp đôi.

“Con giận chó đánh mèo con bé làm gì chứ!” Chúc Hương Lan thở dài, vừa càu nhàu vừa đẩy Mễ Doanh Tĩnh đi ra ngoài. Chúc Hương Lan đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ nói: “Quỳ Quỳ đừng khóc, rửa mặt rồi ngủ sớm một chút!”

Du Thanh Quỳ lau nước mắt, cúi đầu nói: “Con biết rồi, bà ngoại.”

Chờ bà ngoại đưa mẹ ra ngoài, Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn sau lưng mình. Búp bê trên giá đỡ cười với cô, nháy mắt với cô. Nhìn bọn chúng, Du Thanh Quỳ lại cảm thấy ngượng ngùng nếu cứ tiếp tục khóc nữa. Cô đưa tay lên qua loa lau nước mặt trên mặt.

Vốn là ba bé búp bê đứng cùng nhau, bây giờ đồng loạt bị ngã siêu vẹo trong ô đứng.

Du Thanh Quỳ chỉnh lại tóc cùng quần áo cho chúng, sau đó giúp chúng đứng ngay ngắn trong ô, hơn nữa còn nâng tay của búp bê lên, bày ra tư thế “đỉnh”.*

*Nguyên văn là “tối cao”, mà thấy như thế không hay, nên mình chuyển thành “đỉnh”.

Du Thanh Quỳ nhặt băng dán, giấy dán rơi đầy đất lên, lại phân loại theo phong cách, màu sắc, to nhỏ rồi đặt trên giá một lần nữa. Đợi đến lúc cô sắp xếp căn phòng trở lại như lúc trước thì đã đến mười hai giờ. Du Thanh Quỳ đã vất vả cả ngày, đến bây giờ cả người đều có cảm giác mệt mỏi.

Cô lấy điện thoại đi động ra, nhìn thấy tin nhắn mình chưa đọc:

Ba ba con yêu nhất: Tiểu Quỳ, mấy ngày nữa ba ba về nước thăm con.

Đầu ngón tay Du Thanh Quỳ chậm chạp gõ một chữ “Dạ”, ngón cái dừng lại ở phía trên nút gửi. Qua một lúc lâu, cô lại xóa chữ “dạ” kia mất.

Thoát khỏi mục tin nhắn, cô lại mở trang Weibo của Hắc Diệu ra xem. Dường như nhìn tranh minh họa của người ấy, cô lại có thêm năng lượng cho bản thân.

Cập nhật mới nhất trên Weibo của Hắc Diệu không phải là tranh minh họa chú rùa kia, mà là một dòng trạng thái, câu nói rất đơn giản:

--- Cô ấy nhìn rất được.

Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người. Cô ngẩn ngơ, có chút không tin vào mắt mình, cô load* lại trang, dòng trạng thái kia đã không còn nữa.

*ở đây ý chỉ tải lại trang, làm mới trang Weibo.

Ách… Bị xóa rồi?



Du Thanh Quỳ là học sinh giỏi dịu dàng điềm đạm, trường học cho nghỉ lễ bảy ngày cô cũng không đi đâu cả.

Du Thanh Quỳ ngồi trước cửa sổ, nghiêm túc làm một cuốn sổ tay. Hiện tại cuốn sổ kia đã bị cô dùng hết một nửa một cách nhanh chóng, cô phải làm tiếp một cuốn sổ tay xinh xắn nữa để làm lưu bút cho lớp. Cô mua rất nhiều sổ tay, nhưng vẫn luôn không hài lòng với bề ngoài của chúng. Suy nghĩ một chút, cô quyết định tự mình làm.

Sáng sớm cô đã bắt đầu bận rộn, buổi trưa chỉ ăn đơn giản hai chén cơm rồi trở lại tiếp tục làm.

Cô chọn một


/71

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status