Buổi tối Lục Vũ Toàn còn tổ chức các hoạt động khác nhưng Du Thanh Quỳ từ chối. Cô phải về nhà đọc sách, dù sao sau kỳ nghỉ Quốc Khánh là đến tháng thi rồi, đây là kỳ thi đầu tiên từ khi cô chuyển tới trường Lục Trung, cô muốn có được thành tích tốt.
Sau khi về nhà, cô mở sách bài tập ra nghiêm túc làm bài, vẫn làm được 11 điểm. Cô lắc lắc cổ tay, mở đáp án ra, lấy bút đỏ vạch lên mấy đường.
Sáu đề ôn tập, đề nào cũng không tệ.
Du Thanh Quỳ càng so sánh đáp án, chân mày càng nhíu chặt lại hơn.
Cô đặt sách bài tập ở góc bàn, mở sổ tay rồi lật đến tháng 10, cầm bút viết:
1. Sách bài tập của Lục Trung quá đơn giản, sẽ mua hai bộ khó hơn. ╰_╯
2. Mau sửa lại địa chỉ, không muốn búp bê được gửi về nhà đâu, mẹ sẽ không vui T_T
3. Nhớ nói cảm ơn với Thời Diệu ╮(︶﹏︶\ )╭
…
Ngày đầu tiên trở về trường sau kỳ nghỉ lễ, Du Thanh Quỳ đứng ở cửa phòng học há miệng kinh ngạc nhìn căn phòng đầy người. Tại sao cô lại nhớ trước kia vào sáng sớm rất ít người nhỉ? Không thể do cô đi trễ được. Hôm nay cô tới sớm, không nghĩ tới các bạn học đã vào lớp gần hết.
“Thanh Quỳ! Bài tập số học làm xong chưa? Mình mượn một chút nhé!”
“Viết xong rồi!”
Du Thanh Quỳ bày các loại vở bài tập lên bàn, chỉ trong chốc lát đã bị các bạn học lấy hết rồi. Du Thanh Quỳ từ từ hiểu ra, thì ra mọi người tới sớm như vậy để mượn vở chép bài tập.
Cô cười lắc đầu một cái, lấy vở soạn bài vừa làm xong, tùy ý dán một chút băng dán cùng tờ giấy nhỏ lên trên.
Bỗng niên ghế bên cạnh bị đẩy ra.
Du Thanh Quỳ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn.
Tóc dài đen của Lâm Tiểu Ngộ che đi một bên mặt, dường như mái tóc suôn mượt ấy che đi cả đôi mắt. Cô nhìn sang, nhưng lại không thấy được gương mặt của người đó, chỉ cảm thấy trắng quá mức.
“Chào cậu, mình là Du Thanh Quỳ vừa mới chuyển tới, ngồi cùng bàn với cậu.” Du Thanh Quỳ cười chào hỏi người kia.
Động tác kéo ghế của Lâm Tiểu Ngộ hơi ngừng một chút.
“Chào cậu, mình là Lâm Tiểu Ngộ.” Giọng của cô ấy hơi nhỏ.
Lâm Tiểu Ngộ vẫn kéo ghế như cũ, không ngẩng đầu nhìn Du Thanh Quỳ. Chậm chạp ngồi xuống, lấy sách ra theo trình tự. Động tác của cô chậm chạp… Thậm chí có chút cứng đờ.
Bút bi của Lâm Tiểu Ngộ lăn lăn trên bàn, cuối cùng rơi xuống đất. Du Thanh Quỳ cúi người xuống nhặt lên giúp cô, đặt trên bàn, sau đó quay đầu sửa lại sách vở của mình. Cô thấy Lâm Tiểu Ngộ không thích nói chuyện, vì vậy cô cũng không nhiều chuyện làm gì.
Lâm Tiểu Ngộ từ từ quay đầu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, sau đó mở sách, chăm chú nhìn. Học kỳ này, tổng số lần cô tới lớp không nhiều, sách giáo khoan đều rất mới lạ với cô.
Cả ngày hôm nay, các tiết học đều để chuẩn bị cho tháng thi sắp tới nên từng đề kiểm tra thử được phát xuống, không ngừng làm bài, làm bài, làm bài…
Thời gian tan lớp, Du Thanh Quỳ phát hiện đầu bút của Lâm Tiểu Ngọc dừng ở một bài thi số học, nguyên sáng hôm nay không động tới. Du Thanh Quỳ suy nghĩ trong chốc lát, xé một tờ giấy ra rồi viết từng bước đầy đủ để giải đề kia, xong xuôi lại đặt ở góc bàn của Lâm Tiểu Ngộ.
Đầu ngón tay cầm bút của Lâm Tiểu Ngộ khẽ run lên, sau đó cẩn thận cầm tờ giấy kia đặt trước mặt mình, cô xem rất lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Mãi cho đến lúc tan học, Thời Diệu cũng không tới lớp. Lúc tan học, Du Thanh Quỳ cầm sổ tay mở trang tháng mười, gạch ngang điều số ba ở trang ấy đi.
Một tuần này Thời Diệu cũng
Sau khi về nhà, cô mở sách bài tập ra nghiêm túc làm bài, vẫn làm được 11 điểm. Cô lắc lắc cổ tay, mở đáp án ra, lấy bút đỏ vạch lên mấy đường.
Sáu đề ôn tập, đề nào cũng không tệ.
Du Thanh Quỳ càng so sánh đáp án, chân mày càng nhíu chặt lại hơn.
Cô đặt sách bài tập ở góc bàn, mở sổ tay rồi lật đến tháng 10, cầm bút viết:
1. Sách bài tập của Lục Trung quá đơn giản, sẽ mua hai bộ khó hơn. ╰_╯
2. Mau sửa lại địa chỉ, không muốn búp bê được gửi về nhà đâu, mẹ sẽ không vui T_T
3. Nhớ nói cảm ơn với Thời Diệu ╮(︶﹏︶\ )╭
…
Ngày đầu tiên trở về trường sau kỳ nghỉ lễ, Du Thanh Quỳ đứng ở cửa phòng học há miệng kinh ngạc nhìn căn phòng đầy người. Tại sao cô lại nhớ trước kia vào sáng sớm rất ít người nhỉ? Không thể do cô đi trễ được. Hôm nay cô tới sớm, không nghĩ tới các bạn học đã vào lớp gần hết.
“Thanh Quỳ! Bài tập số học làm xong chưa? Mình mượn một chút nhé!”
“Viết xong rồi!”
Du Thanh Quỳ bày các loại vở bài tập lên bàn, chỉ trong chốc lát đã bị các bạn học lấy hết rồi. Du Thanh Quỳ từ từ hiểu ra, thì ra mọi người tới sớm như vậy để mượn vở chép bài tập.
Cô cười lắc đầu một cái, lấy vở soạn bài vừa làm xong, tùy ý dán một chút băng dán cùng tờ giấy nhỏ lên trên.
Bỗng niên ghế bên cạnh bị đẩy ra.
Du Thanh Quỳ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn.
Tóc dài đen của Lâm Tiểu Ngộ che đi một bên mặt, dường như mái tóc suôn mượt ấy che đi cả đôi mắt. Cô nhìn sang, nhưng lại không thấy được gương mặt của người đó, chỉ cảm thấy trắng quá mức.
“Chào cậu, mình là Du Thanh Quỳ vừa mới chuyển tới, ngồi cùng bàn với cậu.” Du Thanh Quỳ cười chào hỏi người kia.
Động tác kéo ghế của Lâm Tiểu Ngộ hơi ngừng một chút.
“Chào cậu, mình là Lâm Tiểu Ngộ.” Giọng của cô ấy hơi nhỏ.
Lâm Tiểu Ngộ vẫn kéo ghế như cũ, không ngẩng đầu nhìn Du Thanh Quỳ. Chậm chạp ngồi xuống, lấy sách ra theo trình tự. Động tác của cô chậm chạp… Thậm chí có chút cứng đờ.
Bút bi của Lâm Tiểu Ngộ lăn lăn trên bàn, cuối cùng rơi xuống đất. Du Thanh Quỳ cúi người xuống nhặt lên giúp cô, đặt trên bàn, sau đó quay đầu sửa lại sách vở của mình. Cô thấy Lâm Tiểu Ngộ không thích nói chuyện, vì vậy cô cũng không nhiều chuyện làm gì.
Lâm Tiểu Ngộ từ từ quay đầu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, sau đó mở sách, chăm chú nhìn. Học kỳ này, tổng số lần cô tới lớp không nhiều, sách giáo khoan đều rất mới lạ với cô.
Cả ngày hôm nay, các tiết học đều để chuẩn bị cho tháng thi sắp tới nên từng đề kiểm tra thử được phát xuống, không ngừng làm bài, làm bài, làm bài…
Thời gian tan lớp, Du Thanh Quỳ phát hiện đầu bút của Lâm Tiểu Ngọc dừng ở một bài thi số học, nguyên sáng hôm nay không động tới. Du Thanh Quỳ suy nghĩ trong chốc lát, xé một tờ giấy ra rồi viết từng bước đầy đủ để giải đề kia, xong xuôi lại đặt ở góc bàn của Lâm Tiểu Ngộ.
Đầu ngón tay cầm bút của Lâm Tiểu Ngộ khẽ run lên, sau đó cẩn thận cầm tờ giấy kia đặt trước mặt mình, cô xem rất lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Mãi cho đến lúc tan học, Thời Diệu cũng không tới lớp. Lúc tan học, Du Thanh Quỳ cầm sổ tay mở trang tháng mười, gạch ngang điều số ba ở trang ấy đi.
Một tuần này Thời Diệu cũng
/71
|