“Không được đâu ạ. Cái này quá quý, cháu không thể nhận được.” Du Thanh Quỳ vội vàng muốn tháo vòng tay xuống.
Mẹ Thời nhanh chóng giữ chặt tay cô, nói: “Chỉ là quà gặp mặt thôi mà, cũng không đắt mà.”
Du Thanh Quỳ không tiếp xúc nhiều với các loại ngọc bích thế này, nhưng cô nhìn thấy chiếc vòng mà mẹ Thời đưa cô hoàn toàn trong suốt, không hề có lần chút tạp chất nào, nhìn cũng biết là giá trị xa xỉ.
“Dì ơi, chiếc vòng này quá quý giá, cháu không thể nhận được…” Du Thanh Quỳ tiếp tục từ chối.
Thời Diệu cười như không cười, nhíu mày nhìn Du Thanh Quỳ. Đột nhiên cậu làm đổ ly rượu đỏ trong tay, rượu đỏ rơi hết xuống người Du Thanh Quỳ, Lâm Tiểu Ngộ khẽ hô lên một tiếng, Du Thanh Quỳ quay lại nhìn thấy một vết bẩn lớn do rượu loang ra trên áo cô.
“Ngại quá, run tay.”
Du Thanh Quỳ nhìn về phía Thời Diệu, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có chút kì lạ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không sao đâu.”
Lâm Tiểu Ngộ vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
Mẹ Thời nhìn Thời Diệu một cái, sau đó nói với Lâm Tiểu Ngộ: “Lau cũng không sạch được đâu, cháu đưa Thanh Quỳ đi rửa đi.”
Du Thanh Quỳ mơ mơ màng màng bị Lâm Tiểu Ngộ kéo vào phòng tắm. Cô dùng nước hất lên tay áo, sau đó vén lên.
“Thanh Quỳ, hay tớ lấy quần áo của tớ cho cậu thay nha?” Lâm Tiểu Ngộ hỏi.
“Không cần đâu.” Du Thanh Quỳ lắc lắc đầu. “Chỉ bị ướt ống tay áo mà thôi, vén lên là được rồi.”
Đến khi cô và Lâm Tiểu Ngộ trở về bàn ăn, cô nhìn chiếc vòng trên cổ tay, vừa muốn tiếp tục từ chối, đột nhiên mẹ Thời lại hỏi cô: “Thanh Quỳ, dì nghe Tiểu Ngộ nói cháu biết làm rất nhiều món tráng miệng, xem ra tài nấu nướng của cháu cũng rất tốt đúng không?”
“Không phải đâu ạ, trước kia cháu cảm thấy có chút hứng thú với làm món tráng miệng nên học thôi ạ, còn nấu ăn thì cháu không biết…” Du Thanh Quỳ ngại ngùng giải thích.
“A, không sao mà.” Mẹ thời gặp một miếng cá nấu chua ngọt, “Phụ nữ trong nhà mình cũng không biết nấu ăn.”
Bà cắn một miếng cá chua ngọt, nhíu chặt lông mày, nói: “Ngọt quá.”
Bà lại nếm thêm vài miếng thức ăn, sau đó không hài lòng để đũa xuống, nhíu mày nói: “Khó ăn quá, A Diệu, con nấu cái gì vậy?”
Thời Diệu nhấp một ngụm rượu đỏ không lên tiếng.
Mẹ Thời nhìn về phía Du Thanh Quỳ nói: “Thanh Quỳ, cháu nói thật xem có phải là quá khó ăn đúng không? Cháu ăn những món ăn khó ăn này chưa?”
Du Thanh Quỳ liếm một giọt tương ngọt còn đọng trên khóe môi, nhỏ giọng nói: “Ngon, quá ngon….”
Mẹ Thời nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Du Thanh Quỳ gắp một miếng sườn xào chua ngọt, mở to miệng ăn, nói: “Dì ơi, Thời Diệu nấu ăn rất ngon. Thật đó ạ. Còn ngon hơn bên ngoài bán nữa, ngon hơn gấp trăm lần ấy ạ.”
Mẹ Thời kéo dài giọng: “A….”, sau đó im lặng ăn cơm.
Thời Diệu đặt ly rượu xuống, đẩy đĩa sườn xào chua ngọt về phía Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ nhìn cậu một cái, lại vội vàng cúi đầu xuống ăn.
Lâm Tiểu Ngộ nhìn bà ngoại, nhìn cậu nhỏ, lại nhìn Du Thanh Quỳ, sao cô cảm thấy có chút kì lạ? Nhưng kì lạ chỗ nào thì cô lại không thể nói lên lời…
Cơm nước xong, Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ đến vườn sau giúp Thời Diệu cho mèo ăn, mới chỉ có hơn mười con mèo hoang tìm được gia đình mới, lqd, nhưng mà những con mèo còn lại cũng không phải là ít.
Du Thanh Quỳ lén nhìn về phía Thời Diệu, cậu ngồi trên chiếc ghế mây, trên đùi còn ôm một con mèo, nhàn nhã phơi nắng.
Đột nhiên Thời Diệu mở mắt ra, cậu nhìn thẳng vào mắt Du Thanh Quỳ, nở nụ cười.
Du Thanh Quỳ vội vàng cúi đầu xuống, không biết vì sao cô cảm thấy mặt cô sắp bốc cháy.
…..
Chiều tối, lúc Du Thanh Quỳ về nhà, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay, có chút do dự trong lòng. Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn lại, nhìn về phía mẹ Thời đến cửa tiễn cô, cô vẫn muốn từ chối lễ ra mắt này.
“Nhận đi, mẹ tôi mua mất mười nguyên trong cửa hàng thôi.” Thời Diệu ôm cánh tay, lười biếng nói.
Nụ cười dịu dàng trên mặt mẹ Thời cứng đờ, bà lườm con trai mình một cái,bỏ lại một câu: “Mẹ con đến mức ấy à.” Sau đó bà giẫm giày cao gót về phòng, sàn nhà bị bà giẫm vang lên tiếng lộc cộc.
Gương mặt mẹ Thời hiện lên sự mất hứng, Du Thanh Quỳ cũng không thể đuổi theo để trả vòng tay cho bà được….
Trên đường về nhà, Du Thanh Quỳ vẫn suy nghĩ về chuyện chiếc vòng tay. Cuối cùng, cô cầm điện thoại giơ về phía cổ tay chụp một tấm hình, sau đó gửi đến nick của ba.
“Ba ơi, hôm nay con đi ăn sinh nhật của một người bạn, người lớn nhà bạn đó đưa lễ ra mắt cho con. Con cảm thấy hình như rất đắt, nhưng con nhìn không ra….”
Một lát sau, ba cũng không nhắn tin lại cho cô mà trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Ba ơi.”
“Là mẹ của bạn trai sao?”
Du Thanh Quỳ sững sờ một cái, cô do dự rất lâu trong hai đáp án ‘Đúng vậy’ và ‘không
Mẹ Thời nhanh chóng giữ chặt tay cô, nói: “Chỉ là quà gặp mặt thôi mà, cũng không đắt mà.”
Du Thanh Quỳ không tiếp xúc nhiều với các loại ngọc bích thế này, nhưng cô nhìn thấy chiếc vòng mà mẹ Thời đưa cô hoàn toàn trong suốt, không hề có lần chút tạp chất nào, nhìn cũng biết là giá trị xa xỉ.
“Dì ơi, chiếc vòng này quá quý giá, cháu không thể nhận được…” Du Thanh Quỳ tiếp tục từ chối.
Thời Diệu cười như không cười, nhíu mày nhìn Du Thanh Quỳ. Đột nhiên cậu làm đổ ly rượu đỏ trong tay, rượu đỏ rơi hết xuống người Du Thanh Quỳ, Lâm Tiểu Ngộ khẽ hô lên một tiếng, Du Thanh Quỳ quay lại nhìn thấy một vết bẩn lớn do rượu loang ra trên áo cô.
“Ngại quá, run tay.”
Du Thanh Quỳ nhìn về phía Thời Diệu, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có chút kì lạ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không sao đâu.”
Lâm Tiểu Ngộ vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
Mẹ Thời nhìn Thời Diệu một cái, sau đó nói với Lâm Tiểu Ngộ: “Lau cũng không sạch được đâu, cháu đưa Thanh Quỳ đi rửa đi.”
Du Thanh Quỳ mơ mơ màng màng bị Lâm Tiểu Ngộ kéo vào phòng tắm. Cô dùng nước hất lên tay áo, sau đó vén lên.
“Thanh Quỳ, hay tớ lấy quần áo của tớ cho cậu thay nha?” Lâm Tiểu Ngộ hỏi.
“Không cần đâu.” Du Thanh Quỳ lắc lắc đầu. “Chỉ bị ướt ống tay áo mà thôi, vén lên là được rồi.”
Đến khi cô và Lâm Tiểu Ngộ trở về bàn ăn, cô nhìn chiếc vòng trên cổ tay, vừa muốn tiếp tục từ chối, đột nhiên mẹ Thời lại hỏi cô: “Thanh Quỳ, dì nghe Tiểu Ngộ nói cháu biết làm rất nhiều món tráng miệng, xem ra tài nấu nướng của cháu cũng rất tốt đúng không?”
“Không phải đâu ạ, trước kia cháu cảm thấy có chút hứng thú với làm món tráng miệng nên học thôi ạ, còn nấu ăn thì cháu không biết…” Du Thanh Quỳ ngại ngùng giải thích.
“A, không sao mà.” Mẹ thời gặp một miếng cá nấu chua ngọt, “Phụ nữ trong nhà mình cũng không biết nấu ăn.”
Bà cắn một miếng cá chua ngọt, nhíu chặt lông mày, nói: “Ngọt quá.”
Bà lại nếm thêm vài miếng thức ăn, sau đó không hài lòng để đũa xuống, nhíu mày nói: “Khó ăn quá, A Diệu, con nấu cái gì vậy?”
Thời Diệu nhấp một ngụm rượu đỏ không lên tiếng.
Mẹ Thời nhìn về phía Du Thanh Quỳ nói: “Thanh Quỳ, cháu nói thật xem có phải là quá khó ăn đúng không? Cháu ăn những món ăn khó ăn này chưa?”
Du Thanh Quỳ liếm một giọt tương ngọt còn đọng trên khóe môi, nhỏ giọng nói: “Ngon, quá ngon….”
Mẹ Thời nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Du Thanh Quỳ gắp một miếng sườn xào chua ngọt, mở to miệng ăn, nói: “Dì ơi, Thời Diệu nấu ăn rất ngon. Thật đó ạ. Còn ngon hơn bên ngoài bán nữa, ngon hơn gấp trăm lần ấy ạ.”
Mẹ Thời kéo dài giọng: “A….”, sau đó im lặng ăn cơm.
Thời Diệu đặt ly rượu xuống, đẩy đĩa sườn xào chua ngọt về phía Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ nhìn cậu một cái, lại vội vàng cúi đầu xuống ăn.
Lâm Tiểu Ngộ nhìn bà ngoại, nhìn cậu nhỏ, lại nhìn Du Thanh Quỳ, sao cô cảm thấy có chút kì lạ? Nhưng kì lạ chỗ nào thì cô lại không thể nói lên lời…
Cơm nước xong, Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ đến vườn sau giúp Thời Diệu cho mèo ăn, mới chỉ có hơn mười con mèo hoang tìm được gia đình mới, lqd, nhưng mà những con mèo còn lại cũng không phải là ít.
Du Thanh Quỳ lén nhìn về phía Thời Diệu, cậu ngồi trên chiếc ghế mây, trên đùi còn ôm một con mèo, nhàn nhã phơi nắng.
Đột nhiên Thời Diệu mở mắt ra, cậu nhìn thẳng vào mắt Du Thanh Quỳ, nở nụ cười.
Du Thanh Quỳ vội vàng cúi đầu xuống, không biết vì sao cô cảm thấy mặt cô sắp bốc cháy.
…..
Chiều tối, lúc Du Thanh Quỳ về nhà, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay, có chút do dự trong lòng. Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn lại, nhìn về phía mẹ Thời đến cửa tiễn cô, cô vẫn muốn từ chối lễ ra mắt này.
“Nhận đi, mẹ tôi mua mất mười nguyên trong cửa hàng thôi.” Thời Diệu ôm cánh tay, lười biếng nói.
Nụ cười dịu dàng trên mặt mẹ Thời cứng đờ, bà lườm con trai mình một cái,bỏ lại một câu: “Mẹ con đến mức ấy à.” Sau đó bà giẫm giày cao gót về phòng, sàn nhà bị bà giẫm vang lên tiếng lộc cộc.
Gương mặt mẹ Thời hiện lên sự mất hứng, Du Thanh Quỳ cũng không thể đuổi theo để trả vòng tay cho bà được….
Trên đường về nhà, Du Thanh Quỳ vẫn suy nghĩ về chuyện chiếc vòng tay. Cuối cùng, cô cầm điện thoại giơ về phía cổ tay chụp một tấm hình, sau đó gửi đến nick của ba.
“Ba ơi, hôm nay con đi ăn sinh nhật của một người bạn, người lớn nhà bạn đó đưa lễ ra mắt cho con. Con cảm thấy hình như rất đắt, nhưng con nhìn không ra….”
Một lát sau, ba cũng không nhắn tin lại cho cô mà trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Ba ơi.”
“Là mẹ của bạn trai sao?”
Du Thanh Quỳ sững sờ một cái, cô do dự rất lâu trong hai đáp án ‘Đúng vậy’ và ‘không
/71
|