Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 43 - Chương 40

/71


Nụ cười trên mặt Du Thanh Quỳ hơi dừng lại, ánh sáng trong mắt cô cũng từ từ phai nhạt hơn.

Trước khi Du Thanh Quỳ mở miệng bỗng nhiên Thời Diệu lại nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Không đồng ý cũng không sao, nhưng mà mời cậu tôn trọng sáng tác nghệ thuật.”

Du Thanh Quỳ sững sờ, trong thời gian ngắn cô không biết phải làm gì.

Thời Diệu buông tay, quay đầu đi không nhìn cô, có chút không kiên nhẫn nói: “Búp bê ở trong này, cậu mang đi đi.”

Du Thanh Quỳ chuyển tầm mắt lên người búp bê, bé mười chín xinh đẹp đang nghiêng đầu nhìn cô cười.

“A. . .” Du Thanh Quỳ ôm bé 19 của cô ra ngoài, cô bước những bước chân chậm rì rì, còn chậm hơn cả ốc sên bò.

Cô. . . vậy mà cô lại từ chối lời mời của nam thần?

Không phải. . . Rõ ràng cô không hề nói gì cả. . .

Lúc Du Thanh Quỳ đi đến cửa phòng vẽ, cô chậm rãi quay người lại, nhìn Thời Diệu đang ngồi bên cửa sổ. Từ trước đến nay dáng ngồi của Thời Diệu luôn mang vẻ lười biếng, lúc này cậu ngồi bên cửa sổ, đôi chân dài thoải mái gác lên, nhìn càng thêm lười biếng. Du Thanh Quỳ nhìn vào cánh tay đang gác lên cửa sổ của Thời Diệu.

Qua thời gian thích Hắc Diệu, rất nhiều lần cô từng nghĩ đôi tay của Hắc Diệu nhất định rất đẹp mắt, nhất định là loại ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn, móng tay sạch sẽ, cắt gọn gàng.

Thời Diệu đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu quay lại nhìn về phía Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng nhướng mày.

“Vậy. . .” Du Thanh Quỳ khẩn trương ôm chặt bé 19 trong tay. “Cũng không phải không đồng ý. . . Nhưng mà tôi… Tôi cũng không biết. . .”

Ánh mắt Thời Diệu hơi dừng một chút, sau đó lại khẽ chớp, anh đứng dậy, đi từ bên cửa sổ đến bên cạnh giá vẽ, bắt đầu pha màu.

Du Thanh Quỳ đứng ở đó không biết phải nói gì làm gì, vô cùng quẫn bách. Cô muốn quay người rời khỏi phòng tranh xấu hổ này, nhưng hai chân cô lại giống như bị dính lên sàn nhà, một bước cũng không thể di chuyển được.

Thời Diệu đứng sau giá vẽ, ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó tùy tiện cầm một quyển tạp chí đi về phía Du Thanh Quỳ. Cậu đặt quyển tạp chí vào tay Du Thanh Quỳ, nói: “Đi, cậu đến sofa ngồi xuống, tìm tư thế thoải mái để ngồi đọc sách đi.”

“A. . .” Du Thanh Quỳ đặt bé 19 trong tay lên bàn, sau đó nghe lời Thời Diệu ngồi xuống ghế sofa đọc tạp chí. Cô ngồi, sống lưng thẳng tắp, hai chân cũng nghiêm túc đặt một chỗ. Về phần trên tạp chí đang viết về nội dung gì thì một chữ cũng không vào đầu cô.

Thời Diệu đi qua, nói: “Cậu có biết thế nào là tư thế thoải mái không? Cậu cởi giầy ra đi.”

“A. . .” Du Thanh Quỳ cởi giầy, ngồi xếp bằng trên sofa, đặt tạp chí lên chân, sau đó ngửa đầu nhìn Thời Diệu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi không phải cậu nói khỏa. . .”

Thời Diệu bỗng nhiên động thủ, dùng những ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ một mạnh một cái lên đầu Du Thanh Quỳ, dạy dỗ: “Tất cả các bức tranh của tôi để tặng cậu làm băng dán, cậu thấy có cái ảnh khỏa thân nào không? Thật dễ lừa.” Diễn-đàn-lê-quý-đôn

Du Thanh Quỳ ngửa người ra sau dựa vào ghế sofa, tự xoa đầu mình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bởi vì là cậu nói ra, cho nên tôi mới. . .”

“Mới cái gì?” Thời Diệu cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Du Thanh Quỳ, tới gần cô: “Cậu vời mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”

Du Thanh Quỳ mím chặt môi, không chịu lặp lại.

Thời Diệu chậm rãi nhếch môi, hỏi: “Khi nào cậu mới đồng ý thừa nhận?”

“Thừa nhận cái gì. . . Tôi, tôi. . . Tôi nghe không hiểu.” Du Thanh Quỳ không nhìn Thời Diệu, cô cũng không bao giờ muốn ở lại chỗ


/71

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status