Du Long Tùy Nguyệt

Chương 98: Công Tôn đích tổn chủ ý (Ý tưởng tổn hại của Công Tôn)

/145


Buổi tối đầu tiên tại Hãm Không đảo, nhóm Triệu Phổ và Công Tôn trò chuyện với ngũ thử rất ăn ý, cùng nhau uống đến khuya mới giải tán đi nghỉ ngơi.

Lô đảo chủ này tài đại khí thô (giàu có phóng khoáng) làm người hào phóng thì mọi người đã sớm nghe nói qua, nhưng thấy tòa nhà lớn dùng để chiêu đãi bọn họ vẫn khiến mọi người giật mình không thôi.

“Hà hà.” Triệu Phổ nhỏ giọng nói với Công Tôn, “Thư ngốc, Hãm Không đảo này cũng quá xa hoa mà, toà nhà này so với phủ Vương Gia còn tốt hơn.”

“Ân.” Công Tôn gật đầu, Tiểu Tứ Tử nắm tay Tiêu Lương, ôm Thạch Đầu cũng tán thán, “Ngô, chồng của Miêu Miêu thật có tiền nha.”

Công Tôn vội vàng bịt miệng Tiểu Tứ Tử lại, xoay mặt vừa nhìn, thì thấy Triển Chiêu đứng một bên, sắc mặt xám xịt, híp mắt lườm Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường dẫn đường cho bọn họ thì khóe miệng hơi giật giật, mặt không đổi sắc, nói một tiếng nghỉ ngơi sớm, rồi trở về sân riêng của mình.

Bàng Cát nhỏ giọng nói với Bao Chửng, “Lão Bao, Hãm Không đảo này thật trù phú a.”

“Thì đó.” Bao Chửng cười cười, “Cướp của người giàu chia cho người nghèo mà.”

“Biến!” Bàng Cát lại run run lên, hỏi, “Chuyện đó… Đêm nay hai ta cùng một gian phòng chứ?”

Bao Chửng co rút khóe miệng, vội vã xua tay, “Đừng! Ngươi già rồi nhưng diễm phúc không cạn, đừng một hồi lại tới một Từ nương, hại ta lại phải đứng cả đêm, ngươi phong lưu khoái hoạt một mình là đủ rồi, đừng liên lụy người khác.”

“Ngươi là người sao?!” Bàng Cát phiền muộn.

Bao Chửng cười xấu xa trở về phòng nghỉ ngơi.

.

Công Tôn dỗ Tiểu Tứ Tử ngủ xong, liền đi rửa mặt, thấy Triệu Phổ ngồi ở giường đối diện, bên cạnh bày ra bản đồ đường thủy thật to, bèn đi đến nhìn.

“Ngươi thực sự chuẩn bị tấn công thủy trại của bọn Hà Trạch Văn a?” Công Tôn rót một chung trà, vừa uống vừa hỏi.

“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Nếu phụ tử bọn chúng đầu hàng thì tốt nhất, nhưng chỉ sợ đến lúc đó bọn chúng đã móc nối được với người Phù Tang, chơi trò nội ứng ngoại hợp, hoặc là sẽ đảo loạn vùng Giang Nam, hoặc là sẽ mang theo đại lượng tài vật tập thể lẩn trốn, ta trước tiên chuẩn bị thủy quân, đến lúc đó hắn có động tác khác thường thì đánh úp diệt bọn chúng, để tránh cuối cùng lại sinh ra rắc rối không dễ xử lý, chỉ là thủy trại này không dễ đánh.”

“Thủy quân của Hà Trạch Văn có hơn mười vạn nhân mã, hơn nữa ngày ngày thao diễn dưới nước, quen thuộc địa lý, mà hắn lại câu kết Phù Tang, nói không chừng còn có quân binh Phù Tang trợ trận, thủy quân của ngươi không đủ nhân thủ, hơn nữa lại không quen địa lý, đến lúc đó bọn chúng nội ứng ngoại hợp, rất dễ chịu bất lợi.”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Cho nên mới nói thư ngốc, ngươi hãy nghĩ ra một ý tưởng thật hay cho ta, làm thế nào để đánh thủy trại thì mới tốt… Ta sở dĩ gọi Trâu Lương tới, là bởi vì hắn vốn xuất thân từ thủy quân, quen việc đánh thủy trận.”

“Đúng rồi.” Công Tôn đột nhiên hỏi, “Trước đây ngươi nhắc tới thủy thử, đó là cái gì?”

“Nga…” Triệu Phổ nở nụ cười, tiến tới nói, “Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi.”

“Biến.” Công Tôn khinh bỉ liếc hắn một cái.

Triệu Phổ nhướng mi, “Không hôn không nói cho ngươi.”

“Đến lúc đó ta cũng sẽ thấy thôi.” Công Tôn đứng lên muốn đi về giường ngủ một giấc, lại bị Triệu Phổ kéo lại, “Vậy cho ta hôn một cái?”

Công Tôn giằng co với hắn nửa ngày, cuối cùng cũng bị đè lại.

Trên giường đối diện, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu nằm trong chăn, híp mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng thầm tính toán… Mùng ba tháng sau, lại qua một ngày. Nghĩ vậy, trở mình một cái, sung sướng tiếp tục ngủ.

.

Sáng sớm hôm sau, mọi người thần thanh khí sảng rời giường, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đã sớm theo Lô đại tẩu thưởng thức cảnh đẹp ở Hãm Không đảo và ăn điểm tâm. Những người khác cũng không có nhã hứng này, đều tụ tập cùng một chỗ, thương lượng chuyện điều tra Hà Trạch Văn.

Tình huống ở vùng sông nước khu vực xung quanh Hãm Không đảo thì tứ thử nắm rõ hơn Bạch Ngọc Đường rất nhiều, đại thiếu gia hắn ta ít lo chuyện làm ăn, đều là bốn vị ca ca chăm chút.

Lô Phương chủ yếu lo khâu vận tải đường thủy, bến đò Hãm Không đảo là điểm dừng chân quan trọng trên thủy lộ vùng Tùng Giang phủ, vị trí địa lý vô cùng tốt, cho nên rất nhiều thuyền buôn đậu lại nơi này dỡ hàng, trao hàng. Mặt khác, những đảo lớn bé ngoài khơi cũng kết thành huynh đệ với các sơn trại, Lô Phương là đại ca. Lão nhị Hàn Chương trầm mặc ít lời, là một quái nhân, có điều khá giỏi giang, tại phía sau của Hãm Không đảo, nơi hơi nghiêng so với mặt biển có một xưởng đóng tàu rất lớn. Công Tôn và Triệu Phổ cũng đã thấy qua, quả nhiên giống như lời mà Bạch Ngọc Đường đã nói, quy mô mấy nghìn người, Hàn Chương chính là một người lão luyện trong nghề đóng thuyền. Lão tam Từ Khánh là một gã to con, nhưng đừng thấy hắn thô lỗ, trong thô lỗ thì lại có tinh vi, chuyên môn phụ trách khâu đánh bắt cá, có giao tình rất tốt với các ngư dân. Một khi có hải khấu Phù Tang cướp đoạt của ngư dân, Từ lão tam đều mang người ra đánh, cho nên ngư dân vùng này đều nghe theo hắn. Lão tứ Tưởng Bình ngoại trừ bơi giỏi thì cũng có đầu óc vô cùng thông minh, những chuyện làm ăn bên ngoài Hãm Không đảo như ngân hàng tư nhân cửa hàn

g bán gạo đều là hắn chăm lo. Đại tẩu Mẫn Tú Tú là thần y, nhưng hầu hết những bệnh nhân đến xem bệnh nàng đều không thu bạc, thường ngày quản lý tiền bạc của Hãm Không đảo. Tứ thử này đều đã thành thân, tức phụ trong nhà đều tốt, cũng đã có con nối dòng. Bạch Ngọc Đường thì từ nhỏ đã được bốn vị ca ca nuông chiều cho tới lớn, cái gì cũng không cho làm, chuyên tâm tập võ, tối đa cũng chỉ là thỉnh thoảng giúp đỡ Tưởng Bình đi đòi nợ thu tiền, cho nên mới làm ngũ đương gia của Hãm Không đảo, nhưng ngay cả bơi lội cũng không biết.

Vừa nhắc đến phụ tử Hà Trạch Văn, Từ Khánh đập bàn nói oang oang, “Mẹ nó, hai phụ tử này thương thiên hại lý, lão tử đã sớm muốn diệt bọn nó rồi! Chỉ là sợ bọn nó nói ta tạo phản.”

“Nói về tội ác của Hà Trạch Văn này, có thể tóm gọn từng chuyện một chút không?” Bao Chửng cầm giấy bút để ghi lại, kiểm chứng từng điều một, thu thập chứng cứ.

“Nga…” Lô Phương nói, “Về phương diện vận tải đường thủy thì chính là như các ngươi đã thấy, cấu kết với hải khấu và Phù Tang, thiêu sát cướp giật tại vùng này, còn thu cái quái phí bảo kê gì đó, nói chung một khi có thuyền đi qua, nếu như nộp đầy đủ phí bảo kê, vậy có thể an toàn sẽ không bị cướp, nhưng phí dụng này nộp quá nhiều, hầu như một chuyến sẽ không có lợi nhuận!”

“Chúng ta đều tự tổ chức quân binh để thủ hộ.” Tưởng Bình nói, “Nhưng mà, gần đảo thì còn được, chứ muốn qua bên kia thủy trại thì bó tay, cho nên việc này giống như các ngươi đã thấy đó, ngoài vùng biển xa thì không ai tới cướp, nhưng khi tới gần, không phải hải khấu thì là thủy quân giả trang thành hải khấu tới.”

“Về chuyện đóng thuyền, cũng sẽ thu bạc.” Hàn Chương lắc đầu, nói, “Xưởng đóng tàu lớn này đông người, thủy quân không dám tới gây sự, tới một tên chúng ta làm thịt một tên, nhưng có vài xưởng nhỏ lại chịu khổ, luôn phải dâng bạc thì không nói, lại còn phải đề phòng bị cướp.”

“Nói tiếp, kỳ thực nha môn của Tùng Giang phủ cũng tốt, tri phủ này họ Ngụy, làm người cũng không tệ khá thành thật, nhưng không có quyền lực, hoàn toàn không trị được thủy quân.” Tưởng Bình phe phẩy cây quạt, “Chỉ có thủy quân mới làm xằng bậy.”

Bao Chửng cơ bản đã rõ ràng tình huống, nhìn lại một đống lớn mình ghi lại, thủy quân này là tai họa, ung nhọt đã lớn, nếu không diệt trừ e rằng sau này oán hận chất chứa quá sâu, bách tính oán hận triều đình. Giang nam trù phú, lỡ như xảy ra rối loạn thì sẽ bất lợi, xem ra hoàng thượng là có tâm muốn bình định, cho nên mới bảo ông tới.

Bàng Cát nghe xong đột nhiên hỏi, “Hà Trạch Văn này dám kiêu ngạo như vậy, lần này hoàng thượng phái chúng ta đến mà lại âm thầm như vậy… không lẽ là, hắn có tai mắt trong triều đình?”

“Chắc chắn có.” Lô Phương cười nói, “Nghe nói là đại quan, chúng ta còn tưởng là Bàng Thái Sư.”

“Hả?” Bàng Cát vội lắc đầu, nói, “Ta cũng chỉ gây sóng gió vùng Khai Phong mà thôi, hầu như không đụng tới địa phương, dễ gặp chuyện không may lắm.”

Bao Chửng nhướng mi một cái, nhìn lão, “U, Bàng Cát, da mặt ngươi thật sự không mỏng.”

“Hứ.” Bàng Thái Sư liếc ông một cái, nói, “Ngươi không chịu nghĩ đi, khuê nữ ta đang ở trong triều đó, sao ta dám làm xằng bậy? Ta cũng không muốn khuê nữ ta làm Dương quý phi.”

Bao Chửng trừng mắt lườm lão, “Ngươi bị hồ đồ nên nói bậy à, hoàng thượng là Đường Huyền Tông sao? Vả miệng.”

(Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn là một trong thập đại mỹ nhân Trung Hoa, được người đời khen là Hoa Nhượng – đến hoa cũng phải nhường, vốn được tuyển vào cung làm vợ của hoàng tử thứ 18 của Đường Minh Hoàng tức Huyền Tông, sau lại khiến Huyền Tông – vốn phải là cha chồng mình mê mẩn… mời xem thêm google ^^)

“Ách…” Bàng Cát cười khổ, “Ta không nghĩ ra câu khác.”

“Chứng cứ về việc phụ tử bọn chúng ăn hối lộ phạm pháp khá dễ tìm, nhân chứng vật chứng toàn bộ đều đầy đủ, nhưng chuyện cấu kết với Phù Tang thì hơi khó nói… Tốt nhất là phải có chứng cứ phạm tội rõ ràng.” Bao Chửng nói, nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ vỗ vỗ vai Bàng Cát, “Thái Sư, không phải ngươi thì không ai làm được a.”

“Thật sự muốn lão phu lẻn vào thủy trại a?” Bàng Cát nghiến chặt răng, “Không có chiêu khác à? Ta cũng không phải sợ, dù sao thì cũng có Triển hộ vệ theo ta đi, chỉ là lo đả thảo kinh xà a. Lỡ như tiểu tử đó chó cùng rứt giậu ngay lập tức cùng người Phù Tang liên hợp tạo phản, ta đây không phải tội nhân thiên cổ sao?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghĩ dường như cũng có chút đạo lý.

Lúc này, chợt nghe Tưởng Bình đột nhiên nói, “Ân… Kỳ thực còn có một chiêu đặc biệt.”

“Chiêu gì?” Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Lần này không phải Hà Trạch Văn bệnh nặng sao?” Tưởng Bình nói, “Nên Hà Đức Quảng dán đầy hoàng bảng trên các đường phố của Tùng Giang phủ, treo thưởng tìm thần y trị liệu.”

Mọi người đều sửng sốt.

“Nga?” Công Tôn nói, “Chủ ý này không tồi, có thể đi thăm dò.”

“Nhưng có nguy hiểm hay không?” Triệu Phổ nhíu mày, nhìn Công Tôn, như vậy là không quá muốn để y đi.

“Ngươi đi với ta không phải là ổn sao?” Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “An toàn sẽ không thành vấn đề, chỉ sợ tìm không được manh mối.”

“Nếu muốn tìm manh mối, hay để tối nay ta dẫn người lẻn vào thủy trại?” Giả Ảnh hỏi.

“Ai, không được.” Hàn Chương đột nhiên khoát khoát tay áo nói, “Không được, thủy trại này không phải nơi để chơi, Hà Trạch Văn tuy rằng đốn mạt, nhưng cũng có chút bản lĩnh, trong thủy trại mai phục cơ quan tầng tầng lớp lớp, nếu không, chúng ta đã sớm dẫn người đi tìm chứng cứ phạm tội của hắn, báo lên cho triều đình rồi. Trước đây cũng có không ít nghĩa sĩ giang hồ đi vào, đều mất mạng cả, việc này không thể tùy tiện được.”

“Như vậy a…” Triệu Phổ gật đầu nói, “Xem ra vẫn nên nghĩ cách đi vào, cũng không nhiều lắm đâu.”

“Ta nghĩ có thể thử một chút.” Công Tôn sờ sờ cằm, tựa hồ đã nghĩ ra ý tưởng gì đó.

“Thư ngốc, ngươi muốn làm gì?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn cười cười, thay đổi chủ đề, hỏi, “Chúng ta đến Tùng Giang phủ đi dạo đi? Nhìn xem cuộc sống ở nơi này r

a sao rồi tính tiếp.”

Triệu Phổ gật đầu.

“Để Ngọc Đường dẫn bọn họ đi thôi.” Lô Phương nói, “Cứ thong thả mà dạo.”

Sau đó, Công Tôn, Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử và Triển Chiêu, theo Bạch Ngọc Đường rời đảo đến Tùng Giang phủ. Tiêu Lương vốn định theo, nhưng lại nghe nói Âu Dương Thiếu Chinh bọn họ muốn đến xưởng đóng tàu xem người ta làm việc, nó liền theo Âu Dương Thiếu Chinh đi. Vì thế, Tiểu Tứ Tử còn có chút lưu luyến, ôm cổ Công Tôn, cái miệng nhỏ nhắn chu thật dài, lầm bầm, “Tiểu Lương Tử thích thuyền lớn, không thích Tiểu Tứ Tử.”

Công Tôn đành an ủi bé, cười nói, “Thôi được rồi, ngươi không phải thích Cửu Cửu hơn cả phụ thân sao?”

“Đâu có.” Tiểu Tứ Tử nói thầm một câu, tựa vào đầu vai Công Tôn xòe ngón tay đếm.

Mọi người đi thuyền hoa của Hãm Không đảo tới Tùng Giang phủ, lúc này là giờ cơm trưa, Tùng Giang phủ người đến người đi, tiếng rao hàng ở đầu đường không ngừng vang lên.

Triệu Phổ và Triển Chiêu chú ý nhìn bốn phía, vẻ ngoài thì trị an của Tùng Giang phủ không tồi, trên đường thì cũng có nha dịch đi tuần, thoạt trông thái bình nên thơ.

Mặt khác, Triển Chiêu còn phát hiện một vấn đề, chính là nơi nào mà Bạch Ngọc Đường đi ngang qua, lầu trên lầu dưới, nhiều cô nương sẽ ló đầu ra ngắm, cứ như sự kiện hiếm có, hôm nay đặc biệt hưng phấn.

Triển Chiêu tính toán trong lòng, Bạch Ngọc Đường tuổi trẻ anh tuấn, võ nghệ cao cường lại là ngũ đương gia của Hãm Không đảo, ai nha, con rể vàng nha! Chậc chậc.

Đi chưa bao lâu, Triệu Phổ liền cảm thấy không ổn, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hình như có người theo dõi chúng ta?”

Bạch Ngọc Đường cười, nói, “Không phải theo dõi đâu.” Nói rồi quẹo vào một ngõ nhỏ, không bao lâu, có một đám trẻ con toàn thân dính bùn tiến đến, miệng hô, “Ngũ gia!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu với bọn nhỏ, cho chúng vài phân bạc, hỏi, “Gần đây thế nào?”

“Đều học bài cả.” Một đứa có vẻ hơi lớn trong đó trả lời, “Ân, vừa học vừa giúp việc nhà.”

“Trong nhà tốt không?”

“Tốt!”

Công Tôn lưu ý nhìn nhìn, chỉ thấy đám trẻ này tuy rằng rất bẩn, nhưng y phục trên người rất tốt, xem ra là do chơi đùa làm bẩn, không phải là trẻ lang thang.

Đám trẻ tán gẫu vài câu với Bạch Ngọc Đường, có một đứa trông lớn nhất nói nhỏ vài câu bên tai Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu, rồi bảo bọn nó về nhà sớm, đừng ở ngoài chơi quá lâu, một đám trẻ bẩn liền lập tức giải tán.

Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn mở to hai mắt nhìn, có chút ước ao, nhiều người cùng chơi như vậy nha?

“Chúng là ai a?” Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay yêu sạch sẽ, sao lại cùng một đám trẻ bẩn gần gũi như vậy?

Bạch Ngọc Đường dẫn mọi người tiếp tục đi, “Phụ mẫu bọn nó đa phần đều làm việc trên sông nước, những người làm việc trên sông nước dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, có nhiều đứa mất cả phụ mẫu, cho nên hài tử được gửi nuôi ở Hãm Không đảo. Có điều trên đảo không có nhiều nữ quyến, không ai chăm sóc hài tử, hơn nữa ngư dân đều làm việc ngoài xa, đa phần hài tử cần học hành. Cho nên đều gửi nuôi ở các gia đình tốt bụng tại Tùng Giang phủ, còn có người của Hãm Không đảo nữa, các hài tử này là trẻ mồ côi, khi nào rảnh ta thường đến thăm bọn nó.”

“Nga.” Triển Chiêu nhướng mi, thảo nào là đại hiệp.

“Vừa nãy tiểu hài nhi kia…” Triệu Phổ mỉm cười nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Nói gì với ngươi?”

Bạch Ngọc Đường cười nói, “Tai Vương Gia thính thật.”

“Ai, gọi Vương Gia khách khí quá.” Triệu Phổ cười hì hì.

“Những tiểu hài nhi này cả ngày nô đùa ngoài đường, nên biết được nhiều tin tức, nó vừa nói với ta, Hà Trạch Văn kia bị bệnh thật, Hà Đức Quảng rất sợ cha hắn chết sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc, cho nên khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, tìm lang trung khắp nơi, gần đây ngay cả thời gian đến kỹ viện cũng không có.”

“À. Vậy bệnh cũng không nhẹ.” Triệu Phổ lắc đầu, chỉ thấy Công Tôn tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, liền hỏi, “Thư ngốc, ngươi nghĩ gì vậy?”

“Ân… Chuyện này quả thực có thể lợi dụng.” Công Tôn gật đầu, then chốt là phải làm thế nào mới không bị người hoài nghi đây?

“Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường. “Lô đại tẩu cũng là thần y mà, sao Hà Đức Quảng không đến thỉnh?”

“Đại tẩu ta không chẩn bệnh bên ngoài, cơ bản đều là đưa bệnh nhân đến Hãm Không đảo, Hà Đức Quảng làm sao dám đến đó a… Không sợ bị làm thịt sao, nhưng thật ra hắn cũng từng liều phái người đến đưa thư, đại ca không đọc đã vứt đi, rất sợ bẩn mắt của đại tẩu.”

“Nga.” Mọi người gật đầu, tâm nói Hà Trạch Văn chết mới tốt chứ, Hà Đức Quảng dù sao cũng chỉ là một tên ăn hại, tương đối dễ đối phó.

Lúc này, mọi người dạo tới một khu chợ, chuyên môn bán một ít đồ chơi, rất nhiều tiểu hài tử kéo người lớn đến đây mua đồ.

“Tiểu Tứ Tử, muốn mua cái gì?” Triệu Phổ tiến tới vỗ mông ngựa của “bà mối”.

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Muốn chong chóng, không cho Tiểu Lương Tử!”

“Được.” Triệu Phổ dẫn bé đi mua, cầm một cái trong tay, Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, lại nói, “Vẫn mua cho Tiểu Lương Tử một cái đi.”

Lại mua kẹo, Tiểu Tứ Tử trước thì nói không cho Tiểu Lương Tử ăn, đi về chọc nó… Lúc mua, còn nói, “Mua cho Tiểu Lương Tử một bao đi.”

Đến cuối cùng, tất cả thức ăn đều mua hai phần.

Triệu Phổ nhìn nhìn những thứ mà ảnh vệ cầm trong tay, có chút bất đắc dĩ, vật nhỏ này đừng thấy tính tình gay gắt, kết quả phỏng chừng cũng là nằm dưới, phỏng chừng cũng như phụ thân nó, nói năng chua ngoa còn tâm thì mềm như đậu hũ.

.

Sau khi đi dạo một vòng, mọi người tiến vào một tửu lâu trong Tùng Giang phủ ăn cơm, chợt nghe cả lầu đều thảo luận chuyện Hà Trạch Văn bệnh nặng, có vào người mong muốn Hà Trạch Văn chết, có vài người lại nói, chết thì sao? Nhi tử còn sống mà.

Triệu Phổ thấy Công Tôn một đường đều mải lo suy nghĩ, liền hỏi, “Thư ngốc, có phải muốn làm chuyện xấu gì không?”

“Hứ.” Công Tôn khinh bỉ lườm hắn

, giơ ngón tay ngoắc hắn, cười nói, “Ngươi tới…”

Triệu Phổ vội tiến đến, tâm nói, nương ui, nếu trong phòng ngủ cũng gọi vậy thì tốt rồi.

Công Tôn thấy Triệu Phổ cười xấu xa tiến đến, liền ấn đầu hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu, thần thần bí bí làm cái gì?

Sau khi Công Tôn nói xong, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Phổ hơi khó xử, nhăn nhó, nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, ý tưởng này… hơi bị ác đó?”

Công Tôn nhướng mi một cái, cười hỏi, “Vậy ngươi có muốn tìm chứng cứ hắn thông đồng với địch phản quốc không? Chờ nghe ngươi thôi.”

Nói xong, hai người đối diện, vẻ mặt cười gian.

Tiểu Tứ Tử ngồi ở giữa hai người khoanh tay hờn dỗi, cũng đã tới nước này, mà còn không chịu thành thân, hai người lớn này quá kỳ quái!

/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status