Du Long Tùy Nguyệt
Chương 99: Nhĩ bất nhập địa ngục thùy nhập địa ngục (Ngươi không vào địa ngục ai vào địa ngục)
/145
|
Mọi người dùng bữa xong, chuẩn bị rời đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ và Công Tôn thần thần bí bí thương lượng chuyện gì đó, liền ôm Thạch Đầu đến gần Tiểu Tứ tử vẫn luôn ở bên hai người họ, “Tiểu Tứ tử, phụ thân ngươi đang thương lượng chuyện gì vậy?”
Tiểu Tứ tử ngẩng mặt nhìn nhìn hai người, nói, “Cái gì địa ngục không địa ngục đó đó.”
“Địa ngục?” Hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt.
Đang nói, chỉ thấy Triệu Phổ và Công Tôn đi đến, Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh, Hãm Không đảo có bất động sản ở Tùng Giang phủ không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Có a.”
“Cho ta mượn một chỗ được không?” Triệu Phổ cười hỏi.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nói, “Đương nhiên là được, ngươi muốn cỡ nào?”
“Không cần quá lớn, chỉ cần một cửa hàng ngay sát đường đi là được.” Triệu Phổ trả lời.
“Muốn ở nơi nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không bằng quay về ta lấy một tấm bản đồ của đại ca cho ngươi chọn một gian?”
“Làm phiền làm phiền.” Triệu Phổ vội vàng chắp tay.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, “Dùng làm cái gì?”
Triệu Phổ mỉm cười, nói một chút về kế hoạch của hắn và Công Tôn cho mấy người nghe.
“Như vậy cũng có thể làm được sao?” Triển Chiêu dở khóc dở cười hỏi.
Triệu Phổ nhún vai, nói, “Thư ngốc nói y có cách.”
“Khụ khụ.” Công Tôn ở bên cạnh đắc ý cười.
Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu thì lại cười đến rực rỡ chói lòa, “Vậy cứ theo ý của tiên sinh đi.”
Công Tôn gật đầu, “Tốt lắm.”
.
Sau khi về tới Hãm Không đảo, bọn họ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, Công Tôn đến dược phòng của Lô đại tẩu, lục lọi một trận bên trong, tìm ra một đống dược liệu, bắt đầu phối thuốc, Tiểu Tứ tử ở bên cạnh giúp việc.
Lô đại tẩu tiến đến ngửi mùi vị một chút, hơi thắc mắc hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, làm thuốc gì vậy?”
Công Tôn đưa phương thuốc cho nàng nhìn một chút, Mẫn Tú Tú vừa mới nhìn, kinh hãi, hỏi, “Tiên sinh, loại thuốc quái quỷ này cho ai ăn vậy a? Đừng dọa chết người ta.”
Công Tôn mỉm cười, tiến đến thì thầm vài câu với Mẫn Tú Tú. Sau khi Mẫn Tú Tú nghe xong, ôm bụng cười ha hả, cười không ngừng được ngửa tới ngửa lui.
Tiểu Tứ tử nghiêng đầu thắc mắc, đang cười cái gì vậy?
.
Ba ngày sau, thuốc của Công Tôn chế xong, Triệu Phổ cũng đã chuẩn bị xong xuôi cửa hàng.
Sau khi Tưởng Bình nghe xong kế hoạch của Triệu Phổ, cảm thấy Công Tôn thật sự là cao nhân, so với mình còn ác liệt hơn, ý tưởng này nghĩ ra thật khó đỡ, nhưng vẫn có thể xem như một phương pháp hay, có thể vây khốn Hà Trạch Văn, khiến hắn không thể rời bến hay nhân cơ hội mà đào tẩu.
Vì vậy, Tưởng tứ gia tỉ mỉ chọn ra một vị trí thích hợp trên đường lớn tại Tùng Giang phủ, chuẩn bị cho Triệu Phổ một cửa hàng, ghi trên tấm biển —— Tế Thế Đường. Là một cửa hiệu chuyên chữa bệnh và bán thuốc.
Đồng thời, Tưởng Bình phái ra rất nhiều thủ hạ ở Hãm Không đảo, tuyên truyền khắp Tùng Giang phủ, nói là Tùng Giang phủ gần đây có một vị thần y tới, diệu thủ hồi xuân, có thể trị những chứng bệnh khó chữa nhất trong thiên hạ.
Rất nhanh, Tùng Giang phủ xôn xao, rất nhiều người đều nhớ đến hoàng bảng của Hà Đức Quảng, tâm nói, không phải đang tìm thần y sao? Phỏng chừng lần này, sẽ có người ở thủy trại đến.
Công Tôn mấy ngày nay thật đúng là tới hiệu thuốc ngồi chẩn bệnh.
Một đến hai đi làm việc khoảng ba bốn ngày, danh tiếng đã truyền rộng.
Tùng Giang phủ vốn có không ít hiệu thuốc và lang trung, có vài bệnh nhân thủy chung không thể trị liệu, bách tính bất đắc dĩ chỉ có thể chờ chết, vừa nghe nói có thần y mới đến, đương nhiên khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể liều.
Đã nhiều ngày có vài người mắc những chứng bệnh bị nói là không thể trị đến cửa hiệu của Công Tôn, Công Tôn không tốn bao nhiêu công sức đã chữa lành.
Vài lần như vậy, danh hào của thần y Công Tôn đã truyền khắp Tùng Giang phủ, trong nhất thời, bệnh nhân tới nơi này xem bệnh nối dài không dứt. Mặt khác, Công Tôn hành nghề rất có lương tâm, phí chẩn bệnh rất thấp, có vài người quá mức khốn cùng, hoặc là mẹ già con côi không có người nuôi dưỡng, y cũng không thu phí.
Cho nên ngắn ngủi vài ngày, Công Tôn đã được đặt mỹ danh là Bồ Tát sống, đương nhiên, tin tức này cũng đã truyền vào bên trong thủy trại.
.
Ngày hôm đó, Công Tôn đang sắp xếp dược liệu ở hiệu thuốc, theo tính toán thì người của
thủy trại cũng sắp tới cửa rồi.
Triệu Phổ tựa bên quầy hàng, hắn không thể cải trang thành tiên sinh thu chi, nhìn sao cũng không giống, đành phải làm lão bản của hiệu thuốc. Công Tôn tổng kết một chút, Triệu Phổ giống nhất chính là giả trang thành một tên cướp, lưu manh hay gì đó.
Tiểu Tứ tử tựa bên bàn, chơi đùa với Thạch Đầu.
“Ai, ý tưởng thì không sai, nhưng con cá vẫn không mắc câu, gấp chết người a.” Triệu Phổ chờ đến mất kiên nhẫn, giơ tay nhéo đuôi Thạch Đầu.
Thạch Đầu nằm trên bàn gầm ghè —— Đáng ghét quá, không nên tùy tiện sờ người ta, người ta là cô nương!
Đang đùa, chợt nghe bên ngoài có tiếng xe ngựa, không bao lâu, một chiếc xe ngựa lớn dừng trước cửa, từ trên xe có một người đi xuống.
Người nọ xấp xỉ hai mươi, hơi béo, cái bụng ưỡn ra, dáng vẻ đần đần ngốc ngốc, trên mặt nhìn rõ cái mũi cà chua đỏ đỏ, mắt một mí dài hơi xếch, môi dày, mặt dẹt đầy thịt, nhìn là thấy không phải người lành.
Triệu Phổ và Công Tôn liếc nhìn người này, lập tức tinh thần run lên, lúc trước bọn họ đã xem một vài bức họa mà Tưởng Bình đưa cho, đại thể đã biết Hà Đức Quảng có tướng mạo như thế nào, hôm nay vị này đến, phỏng chừng chính là Hà Đức Quảng, tám chín phần mười rồi!
Nghĩ tới đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, liền chuẩn bị dựa theo kế hoạch mà làm việc.
Công Tôn tiếp tục sắp xếp dược liệu, Triệu Phổ tựa bên bàn, đùa với Thạch Đầu và Tiểu Tứ tử.
“Khụ khụ.” Hà Đức Quảng đi vào hiệu thuốc, ho khan một tiếng, mỉm cười với Công Tôn nói, “Tiên sinh, chính là Tôn thần y?”
Công Tôn gật đầu, “Thần y thì không dám nhận, tại hạ Tôn Trúc, vị công tử này, muốn bốc thuốc hay là xem bệnh?”
.
Công Tôn đương nhiên không thể nói mình tên Công Tôn Sách, y cũng xem như có chút danh khí, lỡ như Hà Đức Quảng này đã từng nghe qua thì sao? Cho nên đã nghĩ ra một cái tên giả. Triệu Phổ thốt ra, họ kép sửa lại không phải là ổn sao, gọi Tôn Sách đi.
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều nhịn không được mà cười, Tôn Sách a… (tôn là cháu chắt)
Công Tôn khinh bỉ lườm Triệu Phổ, Triệu Phổ nói, vậy theo họ ta đi, gọi Triệu Sách!
Công Tôn nhấc chân đá hắn, “Ngươi đổi thành Công Tôn Phổ cho ta…”
Vừa thốt ra, tất cả mọi người mở to hai mắt, Công Tôn đây là thừa nhận sao? Rốt cuộc xác định quan hệ của hai người rồi sao? Nói cách khác, hai người là loại quan hệ cần phải cùng chung một họ?
Triệu Phổ thì lại cười ha hả, thoải mái ôm vai Công Tôn nói, “Không thành vấn đề, nhưng mà tên này chúng ta chỉ gọi ở nhà, ra ngoài đừng có gọi, trò đùa này là đại nghịch bất đạo đó.”
Công Tôn mặt đỏ tới mang tai, Tiểu Tứ tử ở bên cạnh cười tủm tỉm.
.
Sau khi Hà Đức Quảng vào trong, trên dưới quan sát Công Tôn một chút, sửng sốt, tâm nói, đây là thần y nọ? Tướng mạo đẹp thật!
Lại nhìn bốn phía, chỉ thấy Triệu Phổ tựa bên bàn, người này thoạt trông ăn mặc bất phàm khí phách hiên ngang, cảm giác như có chút thân phận, có vẻ phi phú tức quý (không giàu thì cũng có địa vị), nhưng Hà Đức Quảng cũng thắc mắc… Tùng Giang phủ này lắm kẻ có tiền hắn đều nhận được a, chưa thấy qua người này.
Nhìn nữa, trên quầy hàng còn có một con gì đó phì phì nằm sấp trông giống như con chuột? Bên cạnh là một tiểu oa nhi khả ái đến cực điểm đang ngồi.
“Tại hạ họ Hà, muốn mời tiên sinh đến nhà xem bệnh, cho gia phụ.” Hà Đức Quảng tận lực tỏ ra tôn trọng, chỉ tiếc thường ngày quen hống hách phách lối, cho nên nhìn hơi mất tự nhiên.
Công Tôn nghe xong, khẽ cười lắc đầu , “Nga… Ta không chẩn bệnh tại nhà.”
Hà Đức Quảng sửng sốt, hỏi, “Vì sao?”
“Hiệu thuốc này của ta lúc nào cũng có thể sẽ có bệnh nhân đến, ta không thể rời đi, không để ý đến những bệnh nhân tới tìm.”
“Vậy không sao!” Hà Đức Quảng khoát tay nói, “Tiên sinh kiếm được một ngày bao nhiêu? Ta cho ngươi gấp mười lần.”
Công Tôn âm thầm nhíu mày, chỉ biết có tiền, một thiếu soái của thủy quân như vậy có cái quái gì dùng được chứ? Cùng là dẫn binh chinh chiến, hắn so với Triệu Phổ cách xa vạn dặm.
Công Tôn nghĩ tới đây, lại có chút không được tự nhiên, hình như trong lúc bất tri bất giác, đã đem Triệu Phổ làm tiêu chuẩn, có người nào tới, đều phải so sánh với Triệu Phổ mới chịu.
“Tiên sinh?” Hà Đức Quảng thấy Công Tôn do dự, thì cho rằng y ngại ít tiền, nói, “Vậy gấp trăm lần, thế nào?”
Tiểu Tứ tử ở một bên nghe, cũng hiểu người này thực ngốc, phụ thân đã nói không cần tiền, đã bảo phải chăm sóc bệnh nhân nên không đi mà.
Quả nhiên, Công Tôn lắc đầu, cười nói, không phải vấn đề tiền bạc, công tử thứ lỗi.”
Hà Đức Quảng nhíu mày thật sâu, lang trung này không uống rượu mời muốn uống rượu phạt a?! Chỉ tiếc có việc cầu người không nên phát tác, liền kiên trì hỏi, “Vậy được rồi, khi nào tiên sinh có thể đến nhà khám bệnh?”
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Lúc chạng vạng đi, đóng cửa hàng này thì ta có thể đến, ngươi đang ở đâu? Cho ta địa chỉ.”
“Ách, không cần, sau giờ cơm tối ta sẽ phái người mời tiên sinh đến, phiền tiên sinh khi đó nhớ hãy đến gấp.” Hà Đức Quảng nói rồi muốn đi, lại nghe Công Tôn hỏi, “Công tử nhờ ta đến nhà khám bệnh, vậy người nào cần xem?” >
“Nga, là gia phụ.” Hà Đức Quảng trả lời, “Gia phụ đột nhiên mắc bệnh lạ, nằm trên giường không dậy nổi, thoạt trông như đang hấp hối.”
“Có bệnh trạng gì không?” Công Tôn hỏi.
“Ách… Thì là ăn không vô, hay hờn hay dỗi, dạ dày đau trướng bụng, nói là đau không chịu nổi, toàn thân đều khó chịu.”
Công Tôn nghe xong, nghĩ hẳn là không phải bệnh gì nặng, bèn gật đầu, “Ta đã biết.”
Vì vậy, Hà Đức Quảng cáo từ, Tử Ảnh từ lâu đã mai phục ở nóc nhà liền theo hắn.
Chờ người đi, Triệu Phổ sờ sờ cằm, “Tốt hơn một chút so với tưởng tượng của ta.”
“Hắn có việc cầu người đương nhiên phải khép nép.” Công Tôn lắc đầu, “Hiện tại đối với Hà Đức Quảng mà nói, không có gì quan trọng hơn tính mệnh của cha hắn.”
“Thì thế.” Triệu Phổ cười nhạt, lại hỏi, “Đúng rồi, cha hắn bệnh gì a?”
“Nga…” Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Cha hắn…”
“Ai.” Triệu Phổ không đợi Công Tôn nói xong liền gật đầu.
Công Tôn ngẩn người, lại nghe Tiểu Tứ tử khanh khách cười, ôm Thạch Đầu cọ tới cọ lui, không biết đang cười cái gì.
Công Tôn phản ứng một chút, đột nhiên mặt đỏ bừng, nhưng y đang ở trong quầy hàng, Triệu Phổ thì đứng ở ngoài, cũng chỉ có thể giơ tay đánh… nhưng còn chưa đánh trúng Triệu Phổ, Triệu Phổ đã nấp sang một bên cười xấu xa, nói, “Ta chưa nói gì cả, sao lại tức giận?”
Công Tôn lạnh lùng trừng mắt liếc hắn, tên này đúng là…
Công Tôn nén giận, nói, “Bệnh vặt này của Hà Trạch Văn, phỏng chừng cũng không có gì trở ngại, chỉ là âm dương không điều hòa tạo thành.”
“Ân?” Triệu Phổ không hiểu.
Hà Trạch Văn có phải thân hình vạm vỡ, thân to thể béo?” Công Tôn hỏi.
“Ta biết khi hắn còn trẻ thì tương đối to con.” Triệu Phổ gật đầu.
“Vậy là đúng rồi.” Công Tôn nói, “Nói đơn giản chút, Hà Trạch Văn này theo ta đoán thì mắc bệnh phú quý.”
“Bệnh phú quý?” Triệu Phổ nghe cảm thấy rất mới mẻ, “Bệnh còn có phú quý?”
“Ân, chính là do ăn uống mà ra, hắn lại quanh năm ở trong thủy trại, bệnh phong thấp quá nặng, cho nên dẫn đến tích tụ quá nhiều chất dơ bẩn trong cơ thể.” Công Tôn nói, “Căn bản cũng không phải bệnh nặng gì, có thể hắn cảm thấy bản thân có bệnh, sau đó lại tẩm bổ, bổ tới bổ lui, càng bổ càng không xong.”
“Vậy phải trị thế nào?” Triệu Phổ hiếu kỳ.
Công Tôn cười cười, chỉ thấy Tiểu Tứ tử chẳng biết từ khi nào đã bò lên quầy hàng xoa bụng cho Thạch Đầu, vừa nói, “Ăn chút bã đậu, đại tiện một lần là tốt rồi.”
Công Tôn gật đầu, vươn tay sờ đầu Tiểu Tứ tử, “Không sai.”
Lúc này, Tử Ảnh đã trở về, miệng không ngừng mắng chửi, “Mẹ nó, thực đúng là đồ bỏ.”
“Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi hắn.
“Ta còn tưởng tên mập chết tiệt đó về nhà chăm sóc cho ông già nhà nó nữa.” Tử Ảnh nói, “Không ngờ lại chạy tới kỹ viện gặp tình nhân.”
Triệu Phổ nhíu mày, “Ai, đó nếu là con ta ta sẽ trực tiếp đá chết.”
Tử Ảnh vô thức liếc nhìn Tiểu Tứ tử, chỉ thấy Tiểu Tứ tử chớp chớp mắt, cọ cọ Công Tôn bên cạnh, ngực thầm ghi nhớ, Cửu Cửu không cho nhi tử đi kỹ viện, sau này Tiểu Tứ tử không được đi… Mà nhắc tới mới nhớ, kỹ viện là cái gì?
…
Sau khi ăn cơm tối, Hà Đức Quảng đã phái xe ngựa đến, Công Tôn xem xong bệnh nhân cuối cùng, dẫn theo Triệu Phổ đơn độc đi trước, Tiểu Tứ tử được Tử Ảnh mang về Hãm Không đảo.
Trong chuyến đi này, hai phụ tử Hà Trạch Văn và Hà Đức Quảng hoàn toàn bị Công Tôn đùa giỡn.
Tiểu Tứ tử ngẩng mặt nhìn nhìn hai người, nói, “Cái gì địa ngục không địa ngục đó đó.”
“Địa ngục?” Hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt.
Đang nói, chỉ thấy Triệu Phổ và Công Tôn đi đến, Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh, Hãm Không đảo có bất động sản ở Tùng Giang phủ không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Có a.”
“Cho ta mượn một chỗ được không?” Triệu Phổ cười hỏi.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nói, “Đương nhiên là được, ngươi muốn cỡ nào?”
“Không cần quá lớn, chỉ cần một cửa hàng ngay sát đường đi là được.” Triệu Phổ trả lời.
“Muốn ở nơi nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không bằng quay về ta lấy một tấm bản đồ của đại ca cho ngươi chọn một gian?”
“Làm phiền làm phiền.” Triệu Phổ vội vàng chắp tay.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, “Dùng làm cái gì?”
Triệu Phổ mỉm cười, nói một chút về kế hoạch của hắn và Công Tôn cho mấy người nghe.
“Như vậy cũng có thể làm được sao?” Triển Chiêu dở khóc dở cười hỏi.
Triệu Phổ nhún vai, nói, “Thư ngốc nói y có cách.”
“Khụ khụ.” Công Tôn ở bên cạnh đắc ý cười.
Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu thì lại cười đến rực rỡ chói lòa, “Vậy cứ theo ý của tiên sinh đi.”
Công Tôn gật đầu, “Tốt lắm.”
.
Sau khi về tới Hãm Không đảo, bọn họ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, Công Tôn đến dược phòng của Lô đại tẩu, lục lọi một trận bên trong, tìm ra một đống dược liệu, bắt đầu phối thuốc, Tiểu Tứ tử ở bên cạnh giúp việc.
Lô đại tẩu tiến đến ngửi mùi vị một chút, hơi thắc mắc hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, làm thuốc gì vậy?”
Công Tôn đưa phương thuốc cho nàng nhìn một chút, Mẫn Tú Tú vừa mới nhìn, kinh hãi, hỏi, “Tiên sinh, loại thuốc quái quỷ này cho ai ăn vậy a? Đừng dọa chết người ta.”
Công Tôn mỉm cười, tiến đến thì thầm vài câu với Mẫn Tú Tú. Sau khi Mẫn Tú Tú nghe xong, ôm bụng cười ha hả, cười không ngừng được ngửa tới ngửa lui.
Tiểu Tứ tử nghiêng đầu thắc mắc, đang cười cái gì vậy?
.
Ba ngày sau, thuốc của Công Tôn chế xong, Triệu Phổ cũng đã chuẩn bị xong xuôi cửa hàng.
Sau khi Tưởng Bình nghe xong kế hoạch của Triệu Phổ, cảm thấy Công Tôn thật sự là cao nhân, so với mình còn ác liệt hơn, ý tưởng này nghĩ ra thật khó đỡ, nhưng vẫn có thể xem như một phương pháp hay, có thể vây khốn Hà Trạch Văn, khiến hắn không thể rời bến hay nhân cơ hội mà đào tẩu.
Vì vậy, Tưởng tứ gia tỉ mỉ chọn ra một vị trí thích hợp trên đường lớn tại Tùng Giang phủ, chuẩn bị cho Triệu Phổ một cửa hàng, ghi trên tấm biển —— Tế Thế Đường. Là một cửa hiệu chuyên chữa bệnh và bán thuốc.
Đồng thời, Tưởng Bình phái ra rất nhiều thủ hạ ở Hãm Không đảo, tuyên truyền khắp Tùng Giang phủ, nói là Tùng Giang phủ gần đây có một vị thần y tới, diệu thủ hồi xuân, có thể trị những chứng bệnh khó chữa nhất trong thiên hạ.
Rất nhanh, Tùng Giang phủ xôn xao, rất nhiều người đều nhớ đến hoàng bảng của Hà Đức Quảng, tâm nói, không phải đang tìm thần y sao? Phỏng chừng lần này, sẽ có người ở thủy trại đến.
Công Tôn mấy ngày nay thật đúng là tới hiệu thuốc ngồi chẩn bệnh.
Một đến hai đi làm việc khoảng ba bốn ngày, danh tiếng đã truyền rộng.
Tùng Giang phủ vốn có không ít hiệu thuốc và lang trung, có vài bệnh nhân thủy chung không thể trị liệu, bách tính bất đắc dĩ chỉ có thể chờ chết, vừa nghe nói có thần y mới đến, đương nhiên khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể liều.
Đã nhiều ngày có vài người mắc những chứng bệnh bị nói là không thể trị đến cửa hiệu của Công Tôn, Công Tôn không tốn bao nhiêu công sức đã chữa lành.
Vài lần như vậy, danh hào của thần y Công Tôn đã truyền khắp Tùng Giang phủ, trong nhất thời, bệnh nhân tới nơi này xem bệnh nối dài không dứt. Mặt khác, Công Tôn hành nghề rất có lương tâm, phí chẩn bệnh rất thấp, có vài người quá mức khốn cùng, hoặc là mẹ già con côi không có người nuôi dưỡng, y cũng không thu phí.
Cho nên ngắn ngủi vài ngày, Công Tôn đã được đặt mỹ danh là Bồ Tát sống, đương nhiên, tin tức này cũng đã truyền vào bên trong thủy trại.
.
Ngày hôm đó, Công Tôn đang sắp xếp dược liệu ở hiệu thuốc, theo tính toán thì người của
thủy trại cũng sắp tới cửa rồi.
Triệu Phổ tựa bên quầy hàng, hắn không thể cải trang thành tiên sinh thu chi, nhìn sao cũng không giống, đành phải làm lão bản của hiệu thuốc. Công Tôn tổng kết một chút, Triệu Phổ giống nhất chính là giả trang thành một tên cướp, lưu manh hay gì đó.
Tiểu Tứ tử tựa bên bàn, chơi đùa với Thạch Đầu.
“Ai, ý tưởng thì không sai, nhưng con cá vẫn không mắc câu, gấp chết người a.” Triệu Phổ chờ đến mất kiên nhẫn, giơ tay nhéo đuôi Thạch Đầu.
Thạch Đầu nằm trên bàn gầm ghè —— Đáng ghét quá, không nên tùy tiện sờ người ta, người ta là cô nương!
Đang đùa, chợt nghe bên ngoài có tiếng xe ngựa, không bao lâu, một chiếc xe ngựa lớn dừng trước cửa, từ trên xe có một người đi xuống.
Người nọ xấp xỉ hai mươi, hơi béo, cái bụng ưỡn ra, dáng vẻ đần đần ngốc ngốc, trên mặt nhìn rõ cái mũi cà chua đỏ đỏ, mắt một mí dài hơi xếch, môi dày, mặt dẹt đầy thịt, nhìn là thấy không phải người lành.
Triệu Phổ và Công Tôn liếc nhìn người này, lập tức tinh thần run lên, lúc trước bọn họ đã xem một vài bức họa mà Tưởng Bình đưa cho, đại thể đã biết Hà Đức Quảng có tướng mạo như thế nào, hôm nay vị này đến, phỏng chừng chính là Hà Đức Quảng, tám chín phần mười rồi!
Nghĩ tới đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, liền chuẩn bị dựa theo kế hoạch mà làm việc.
Công Tôn tiếp tục sắp xếp dược liệu, Triệu Phổ tựa bên bàn, đùa với Thạch Đầu và Tiểu Tứ tử.
“Khụ khụ.” Hà Đức Quảng đi vào hiệu thuốc, ho khan một tiếng, mỉm cười với Công Tôn nói, “Tiên sinh, chính là Tôn thần y?”
Công Tôn gật đầu, “Thần y thì không dám nhận, tại hạ Tôn Trúc, vị công tử này, muốn bốc thuốc hay là xem bệnh?”
.
Công Tôn đương nhiên không thể nói mình tên Công Tôn Sách, y cũng xem như có chút danh khí, lỡ như Hà Đức Quảng này đã từng nghe qua thì sao? Cho nên đã nghĩ ra một cái tên giả. Triệu Phổ thốt ra, họ kép sửa lại không phải là ổn sao, gọi Tôn Sách đi.
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều nhịn không được mà cười, Tôn Sách a… (tôn là cháu chắt)
Công Tôn khinh bỉ lườm Triệu Phổ, Triệu Phổ nói, vậy theo họ ta đi, gọi Triệu Sách!
Công Tôn nhấc chân đá hắn, “Ngươi đổi thành Công Tôn Phổ cho ta…”
Vừa thốt ra, tất cả mọi người mở to hai mắt, Công Tôn đây là thừa nhận sao? Rốt cuộc xác định quan hệ của hai người rồi sao? Nói cách khác, hai người là loại quan hệ cần phải cùng chung một họ?
Triệu Phổ thì lại cười ha hả, thoải mái ôm vai Công Tôn nói, “Không thành vấn đề, nhưng mà tên này chúng ta chỉ gọi ở nhà, ra ngoài đừng có gọi, trò đùa này là đại nghịch bất đạo đó.”
Công Tôn mặt đỏ tới mang tai, Tiểu Tứ tử ở bên cạnh cười tủm tỉm.
.
Sau khi Hà Đức Quảng vào trong, trên dưới quan sát Công Tôn một chút, sửng sốt, tâm nói, đây là thần y nọ? Tướng mạo đẹp thật!
Lại nhìn bốn phía, chỉ thấy Triệu Phổ tựa bên bàn, người này thoạt trông ăn mặc bất phàm khí phách hiên ngang, cảm giác như có chút thân phận, có vẻ phi phú tức quý (không giàu thì cũng có địa vị), nhưng Hà Đức Quảng cũng thắc mắc… Tùng Giang phủ này lắm kẻ có tiền hắn đều nhận được a, chưa thấy qua người này.
Nhìn nữa, trên quầy hàng còn có một con gì đó phì phì nằm sấp trông giống như con chuột? Bên cạnh là một tiểu oa nhi khả ái đến cực điểm đang ngồi.
“Tại hạ họ Hà, muốn mời tiên sinh đến nhà xem bệnh, cho gia phụ.” Hà Đức Quảng tận lực tỏ ra tôn trọng, chỉ tiếc thường ngày quen hống hách phách lối, cho nên nhìn hơi mất tự nhiên.
Công Tôn nghe xong, khẽ cười lắc đầu , “Nga… Ta không chẩn bệnh tại nhà.”
Hà Đức Quảng sửng sốt, hỏi, “Vì sao?”
“Hiệu thuốc này của ta lúc nào cũng có thể sẽ có bệnh nhân đến, ta không thể rời đi, không để ý đến những bệnh nhân tới tìm.”
“Vậy không sao!” Hà Đức Quảng khoát tay nói, “Tiên sinh kiếm được một ngày bao nhiêu? Ta cho ngươi gấp mười lần.”
Công Tôn âm thầm nhíu mày, chỉ biết có tiền, một thiếu soái của thủy quân như vậy có cái quái gì dùng được chứ? Cùng là dẫn binh chinh chiến, hắn so với Triệu Phổ cách xa vạn dặm.
Công Tôn nghĩ tới đây, lại có chút không được tự nhiên, hình như trong lúc bất tri bất giác, đã đem Triệu Phổ làm tiêu chuẩn, có người nào tới, đều phải so sánh với Triệu Phổ mới chịu.
“Tiên sinh?” Hà Đức Quảng thấy Công Tôn do dự, thì cho rằng y ngại ít tiền, nói, “Vậy gấp trăm lần, thế nào?”
Tiểu Tứ tử ở một bên nghe, cũng hiểu người này thực ngốc, phụ thân đã nói không cần tiền, đã bảo phải chăm sóc bệnh nhân nên không đi mà.
Quả nhiên, Công Tôn lắc đầu, cười nói, không phải vấn đề tiền bạc, công tử thứ lỗi.”
Hà Đức Quảng nhíu mày thật sâu, lang trung này không uống rượu mời muốn uống rượu phạt a?! Chỉ tiếc có việc cầu người không nên phát tác, liền kiên trì hỏi, “Vậy được rồi, khi nào tiên sinh có thể đến nhà khám bệnh?”
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Lúc chạng vạng đi, đóng cửa hàng này thì ta có thể đến, ngươi đang ở đâu? Cho ta địa chỉ.”
“Ách, không cần, sau giờ cơm tối ta sẽ phái người mời tiên sinh đến, phiền tiên sinh khi đó nhớ hãy đến gấp.” Hà Đức Quảng nói rồi muốn đi, lại nghe Công Tôn hỏi, “Công tử nhờ ta đến nhà khám bệnh, vậy người nào cần xem?” >
“Nga, là gia phụ.” Hà Đức Quảng trả lời, “Gia phụ đột nhiên mắc bệnh lạ, nằm trên giường không dậy nổi, thoạt trông như đang hấp hối.”
“Có bệnh trạng gì không?” Công Tôn hỏi.
“Ách… Thì là ăn không vô, hay hờn hay dỗi, dạ dày đau trướng bụng, nói là đau không chịu nổi, toàn thân đều khó chịu.”
Công Tôn nghe xong, nghĩ hẳn là không phải bệnh gì nặng, bèn gật đầu, “Ta đã biết.”
Vì vậy, Hà Đức Quảng cáo từ, Tử Ảnh từ lâu đã mai phục ở nóc nhà liền theo hắn.
Chờ người đi, Triệu Phổ sờ sờ cằm, “Tốt hơn một chút so với tưởng tượng của ta.”
“Hắn có việc cầu người đương nhiên phải khép nép.” Công Tôn lắc đầu, “Hiện tại đối với Hà Đức Quảng mà nói, không có gì quan trọng hơn tính mệnh của cha hắn.”
“Thì thế.” Triệu Phổ cười nhạt, lại hỏi, “Đúng rồi, cha hắn bệnh gì a?”
“Nga…” Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Cha hắn…”
“Ai.” Triệu Phổ không đợi Công Tôn nói xong liền gật đầu.
Công Tôn ngẩn người, lại nghe Tiểu Tứ tử khanh khách cười, ôm Thạch Đầu cọ tới cọ lui, không biết đang cười cái gì.
Công Tôn phản ứng một chút, đột nhiên mặt đỏ bừng, nhưng y đang ở trong quầy hàng, Triệu Phổ thì đứng ở ngoài, cũng chỉ có thể giơ tay đánh… nhưng còn chưa đánh trúng Triệu Phổ, Triệu Phổ đã nấp sang một bên cười xấu xa, nói, “Ta chưa nói gì cả, sao lại tức giận?”
Công Tôn lạnh lùng trừng mắt liếc hắn, tên này đúng là…
Công Tôn nén giận, nói, “Bệnh vặt này của Hà Trạch Văn, phỏng chừng cũng không có gì trở ngại, chỉ là âm dương không điều hòa tạo thành.”
“Ân?” Triệu Phổ không hiểu.
Hà Trạch Văn có phải thân hình vạm vỡ, thân to thể béo?” Công Tôn hỏi.
“Ta biết khi hắn còn trẻ thì tương đối to con.” Triệu Phổ gật đầu.
“Vậy là đúng rồi.” Công Tôn nói, “Nói đơn giản chút, Hà Trạch Văn này theo ta đoán thì mắc bệnh phú quý.”
“Bệnh phú quý?” Triệu Phổ nghe cảm thấy rất mới mẻ, “Bệnh còn có phú quý?”
“Ân, chính là do ăn uống mà ra, hắn lại quanh năm ở trong thủy trại, bệnh phong thấp quá nặng, cho nên dẫn đến tích tụ quá nhiều chất dơ bẩn trong cơ thể.” Công Tôn nói, “Căn bản cũng không phải bệnh nặng gì, có thể hắn cảm thấy bản thân có bệnh, sau đó lại tẩm bổ, bổ tới bổ lui, càng bổ càng không xong.”
“Vậy phải trị thế nào?” Triệu Phổ hiếu kỳ.
Công Tôn cười cười, chỉ thấy Tiểu Tứ tử chẳng biết từ khi nào đã bò lên quầy hàng xoa bụng cho Thạch Đầu, vừa nói, “Ăn chút bã đậu, đại tiện một lần là tốt rồi.”
Công Tôn gật đầu, vươn tay sờ đầu Tiểu Tứ tử, “Không sai.”
Lúc này, Tử Ảnh đã trở về, miệng không ngừng mắng chửi, “Mẹ nó, thực đúng là đồ bỏ.”
“Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi hắn.
“Ta còn tưởng tên mập chết tiệt đó về nhà chăm sóc cho ông già nhà nó nữa.” Tử Ảnh nói, “Không ngờ lại chạy tới kỹ viện gặp tình nhân.”
Triệu Phổ nhíu mày, “Ai, đó nếu là con ta ta sẽ trực tiếp đá chết.”
Tử Ảnh vô thức liếc nhìn Tiểu Tứ tử, chỉ thấy Tiểu Tứ tử chớp chớp mắt, cọ cọ Công Tôn bên cạnh, ngực thầm ghi nhớ, Cửu Cửu không cho nhi tử đi kỹ viện, sau này Tiểu Tứ tử không được đi… Mà nhắc tới mới nhớ, kỹ viện là cái gì?
…
Sau khi ăn cơm tối, Hà Đức Quảng đã phái xe ngựa đến, Công Tôn xem xong bệnh nhân cuối cùng, dẫn theo Triệu Phổ đơn độc đi trước, Tiểu Tứ tử được Tử Ảnh mang về Hãm Không đảo.
Trong chuyến đi này, hai phụ tử Hà Trạch Văn và Hà Đức Quảng hoàn toàn bị Công Tôn đùa giỡn.
/145
|