Ngày bé tôi thường nghe mấy dì dượng cô chú cả họ nội lẫn họ ngoại khen rằng Thằng Nam sướng ghê, được mẹ cưng quá trời . Thật vậy, từ nhỏ đến lớn mẹ tôi vẫn cưng tôi như vậy chẳng hề thay đổi. Thật sự thì việc quan tâm có phần thái quá như thế khiến tôi có hơi cảm thấy ngượng ngượng vì đã đội lốt thằng con trai 15 tuổi lớn tướng to xác nhưng vẫn còn được mẹ chăm lo như thời còn... 5 tuổi. Và còn thêm tỉ tỉ những điều lệ mà tôi tưởng chỉ áp dụng cho con gái (mặc dù sau này đã bị tôi thẳng tay... xin mẹ loại bỏ gần quá nửa) như đi chơi không được về khuya quá 8h, không được chơi những trò mạnh bạo dễ gây chấn thương... vân vân và vân vân. Nhiều khi nghĩ lại tôi vui, mẹ làm như vậy cũng bởi vì mẹ thương tôi và lo cho tôi mà thôi. Và tôi luôn tự hào rằng mẹ tôi là người mẹ tốt nhất thế gian...
Nhưng dường như hôm nay mẹ đã bỏ quên thằng con trai độc nhất này...
Thật ra tôi chẳng biết cảm giác Gato khi bị dành mẹ như thế nào vì như tôi đã nói vốn dĩ từ nhỏ mẹ tôi hiếm khi rời tôi nửa bước thì làm sao có thể rời tôi... một bước mà quan tâm đến người khác...
Thế nhưng hôm nay tôi đã tận hưởng được cảm giác đó, đúng là không dễ chịu. Không biết kiếp trước tôi chẳng biết hai người có phải là mẹ con không. Mà nói cho đúng hơn không phải là tôi khó chịu vì bị giật mất mama đại nhân vì vốn dĩ tôi cũng đủ lớn để tốp lại cái suy nghĩ trẻ con ấy. Cái chính yếu khiến tôi bực bội là mẹ tôi xem tôi như không tồn tại, cả Bảo Nhi cũng vậy, cứ như tôi là không khí ấy. Phóng đại hơn, mẹ và em giống như một cặp tình nhân còn tôi là người thứ ba đang mãi mãi phía sau một cô gái vậy...
Lúc này, cặp đôi phía trên đang tíu ta tíu tít vừa trò chuyện vừa tiện tay săm soi các mặt hàng tại quầy rau củ trong siêu thị gần nhà còn người thứ ba như tôi vẫn chỉ lết thết theo sau mà... đẩy giỏ xe đang chất đầy những thịt, cá, gia vị và thậm chí là có thêm cơ số rau củ quả sắp được áp giải từ quầy...
Thở dài chán chê nhưng chẳng ai để tâm đến vẻ tức tối hiện tại, tôi tức không để đâu cho hết. Bảo Nhi đấy, mới cách đây chừng một tiếng mười tám phút hai mươi ba giây trước còn tựa vai tôi thủ thỉ rằng thích tôi ấy vậy mà gặp thân mẫu là quên mất những gì vừa thổ lộ. Lại còn mẹ tôi nữa, không lẽ mẹ không hiểu được tâm trạng của thằng con mà mẹ rứt ruột đẻ ra hay sao chứ? Người ta mới hạnh phúc chưa được bao lâu (chính xác hơn là mới từ chiều hôm qua), mà những người yêu nhau họ thường tham lam thời gian để được ở bên nhau vậy mà cả ngày chủ nhật (đúng ra là cả buổi sáng và buổi trưa) đang có nguy cơ đổ bể tan tành...
Nghĩ trong lòng là thế chứ nếu có cho vàng, đô la, euro hay yên Nhật tôi cũng chẳng dám thể hiện trước mặt hai người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi. Ờ giận thì có giận ấy, nhưng tình yêu thương hai người phụ nữ ấy đè bẹp mất rồi...
- Nam, sao đi chậm vậy? - Bảo Nhi quay lại mỉm cười hỏi tôi.
- Nam hơi mệt đấy mà. - Tôi cười gượng cho phải phép rồi hối hả đẩy xe lên.
- Ủa, bình thường chạy bộ, đá banh, bơi lội không mệt mà? Sao hôm nay mới đẩy có tí xíu lại than vậy con? - Mẹ tôi nheo nheo mắt còn Bảo Nhi thì khúc khích kế bên, song kiếm hợp bích nhể?
Biết không nói lại, tôi cúi đầu im lặng. Thấy tôi có vẻ không vui nên mẹ tôi lắc đầu cười khổ, quay sang nói với Bảo Nhi:
- Con ở đây trông chừng thằng Nam dùm bác, bác đi lên đây mua chút đồ.
Ít ra mẹ tôi còn tí lòng trắc ẩn cho thằng con tội nghiệp này. Vừa hạ lệnh bà đã quay đi, tôi cũng... quay đi vì giận dỗi. Vờ như đang lựa chọn gì đó, sục sạo luôn tay nhưng thật ra chẳng có ý định mua. Tôi cốt chỉ muốn cho thấy được tôi phải có một tí... uy chứ, chứ mẹ vừa đi mà sà vào Bảo Nhi như đại bàng sà xuống đớp cá thì thật mất mặt chết đi được...
- Nam ơi! Sao nãy giờ không nói chuyện với Nhi? - Đoán chừng chắc là đứng mãi cũng chán nên Bảo Nhi mới mở lời, còn lâu nhé! Cho cô biết thế nào là dám bỏ rơi tôi.
- Nam? - Lần này khuyến mãi thêm cả cái lay. Chịu đựng nào cũng có giới hạn chứ, tôi sắp đạt đến cực điểm rồi...
- Giận thì tôi đi đây... - Bảo Nhi vừa nói rồi quay người dợm bước đi, lúc đó tôi biết mình không thể nào đứng im được nữa...
Tôi phải làm một cái gì đó...
Và tôi đã cụ thể hóa suy nghĩ ấy bằng việc kéo tay em lại...
- Chịu nói chuyện đến tôi rồi à? - Tôi giở giọng trách móc.
- Ơ hay, chứ Nhi có không nói chuyện với Nam đâu? - Bảo Nhi nhăn mặt.
- Chứ sao lúc nãy, ai đem tôi bỏ giữa... siêu thị thế này? - Định phun ra câu đem con bỏ chợ nhưng tự ví mình như con thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Ban nãy định nâng cái uy lên nhưng kéo tay con người ta lại xem như xuống mức không rồi, giờ mà ví như thế nữa khác nào tự làm nó tụt xuống... âm vô cực.
- Ủa, hóa ra nãy giờ là giận như thế đấy hả? - Bảo Nhi bật cười. - Tưởng gì, ông trẻ con quá đi!
- Ừa tui trẻ con vậy đó. - Giận dỗi quay ngoắt đi, phải công nhận giờ nghĩ lại lúc đó tôi không thua lúc tôi còn bé vòi quà nhưng không được đáp ứng và làm những hành động như thế là mấy.
- Nè, Nhi từng nói làm sao hả? Nam phải trưởng thành lên chứ! - Bảo Nhi vờ nghiêm mặt rồi xuống giọng ngay, nghe giọng em buồn buồn. - Cho Nhi mượn mẹ Nam một ngày thôi. Lâu rồi, Nhi không được cùng mẹ Nhi đi mua sắm thế này...
Bất ngờ, tự dưng lại quên mất là gia đình Nhi bận trăm công ngàn việc nên hầu như chẳng lúc nào có ở nhà. Thế mà tôi lại vô tâm quên mất, thảo nào hôm nay thấy Nhi vui hơn hẳn ngày thường...
- Xin lỗi... - Tôi cúi đầu ra vẻ biết lỗi.
- Thôi không sao đâu mà. - Bảo Nhi vỗ vỗ vai tôi rồi nhìn đồng hồ trên tay. - Cũng không còn sớm nữa. A! Mẹ Nam kìa, đi quá đó đi...
Tôi vẫn đứng trơ như phỗng, vẫn cảm thấy tội nghiệp em lắm. Chắc lâu rồi em mới có bữa cơm gia đình như thế này, lâu rồi mới được đi mua sắm với không khí gia đình (như em nói), lâu rồi...
Chắc tôi sẽ đứng tần ngần ở quầy rau củ mãi nếu không có tiếng gọi của mẹ tôi:
- Thằng Nam không đẩy xe lại đây tính tiền mà còn đứng đó làm gì đấy?
Nhưng dường như hôm nay mẹ đã bỏ quên thằng con trai độc nhất này...
Thật ra tôi chẳng biết cảm giác Gato khi bị dành mẹ như thế nào vì như tôi đã nói vốn dĩ từ nhỏ mẹ tôi hiếm khi rời tôi nửa bước thì làm sao có thể rời tôi... một bước mà quan tâm đến người khác...
Thế nhưng hôm nay tôi đã tận hưởng được cảm giác đó, đúng là không dễ chịu. Không biết kiếp trước tôi chẳng biết hai người có phải là mẹ con không. Mà nói cho đúng hơn không phải là tôi khó chịu vì bị giật mất mama đại nhân vì vốn dĩ tôi cũng đủ lớn để tốp lại cái suy nghĩ trẻ con ấy. Cái chính yếu khiến tôi bực bội là mẹ tôi xem tôi như không tồn tại, cả Bảo Nhi cũng vậy, cứ như tôi là không khí ấy. Phóng đại hơn, mẹ và em giống như một cặp tình nhân còn tôi là người thứ ba đang mãi mãi phía sau một cô gái vậy...
Lúc này, cặp đôi phía trên đang tíu ta tíu tít vừa trò chuyện vừa tiện tay săm soi các mặt hàng tại quầy rau củ trong siêu thị gần nhà còn người thứ ba như tôi vẫn chỉ lết thết theo sau mà... đẩy giỏ xe đang chất đầy những thịt, cá, gia vị và thậm chí là có thêm cơ số rau củ quả sắp được áp giải từ quầy...
Thở dài chán chê nhưng chẳng ai để tâm đến vẻ tức tối hiện tại, tôi tức không để đâu cho hết. Bảo Nhi đấy, mới cách đây chừng một tiếng mười tám phút hai mươi ba giây trước còn tựa vai tôi thủ thỉ rằng thích tôi ấy vậy mà gặp thân mẫu là quên mất những gì vừa thổ lộ. Lại còn mẹ tôi nữa, không lẽ mẹ không hiểu được tâm trạng của thằng con mà mẹ rứt ruột đẻ ra hay sao chứ? Người ta mới hạnh phúc chưa được bao lâu (chính xác hơn là mới từ chiều hôm qua), mà những người yêu nhau họ thường tham lam thời gian để được ở bên nhau vậy mà cả ngày chủ nhật (đúng ra là cả buổi sáng và buổi trưa) đang có nguy cơ đổ bể tan tành...
Nghĩ trong lòng là thế chứ nếu có cho vàng, đô la, euro hay yên Nhật tôi cũng chẳng dám thể hiện trước mặt hai người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi. Ờ giận thì có giận ấy, nhưng tình yêu thương hai người phụ nữ ấy đè bẹp mất rồi...
- Nam, sao đi chậm vậy? - Bảo Nhi quay lại mỉm cười hỏi tôi.
- Nam hơi mệt đấy mà. - Tôi cười gượng cho phải phép rồi hối hả đẩy xe lên.
- Ủa, bình thường chạy bộ, đá banh, bơi lội không mệt mà? Sao hôm nay mới đẩy có tí xíu lại than vậy con? - Mẹ tôi nheo nheo mắt còn Bảo Nhi thì khúc khích kế bên, song kiếm hợp bích nhể?
Biết không nói lại, tôi cúi đầu im lặng. Thấy tôi có vẻ không vui nên mẹ tôi lắc đầu cười khổ, quay sang nói với Bảo Nhi:
- Con ở đây trông chừng thằng Nam dùm bác, bác đi lên đây mua chút đồ.
Ít ra mẹ tôi còn tí lòng trắc ẩn cho thằng con tội nghiệp này. Vừa hạ lệnh bà đã quay đi, tôi cũng... quay đi vì giận dỗi. Vờ như đang lựa chọn gì đó, sục sạo luôn tay nhưng thật ra chẳng có ý định mua. Tôi cốt chỉ muốn cho thấy được tôi phải có một tí... uy chứ, chứ mẹ vừa đi mà sà vào Bảo Nhi như đại bàng sà xuống đớp cá thì thật mất mặt chết đi được...
- Nam ơi! Sao nãy giờ không nói chuyện với Nhi? - Đoán chừng chắc là đứng mãi cũng chán nên Bảo Nhi mới mở lời, còn lâu nhé! Cho cô biết thế nào là dám bỏ rơi tôi.
- Nam? - Lần này khuyến mãi thêm cả cái lay. Chịu đựng nào cũng có giới hạn chứ, tôi sắp đạt đến cực điểm rồi...
- Giận thì tôi đi đây... - Bảo Nhi vừa nói rồi quay người dợm bước đi, lúc đó tôi biết mình không thể nào đứng im được nữa...
Tôi phải làm một cái gì đó...
Và tôi đã cụ thể hóa suy nghĩ ấy bằng việc kéo tay em lại...
- Chịu nói chuyện đến tôi rồi à? - Tôi giở giọng trách móc.
- Ơ hay, chứ Nhi có không nói chuyện với Nam đâu? - Bảo Nhi nhăn mặt.
- Chứ sao lúc nãy, ai đem tôi bỏ giữa... siêu thị thế này? - Định phun ra câu đem con bỏ chợ nhưng tự ví mình như con thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Ban nãy định nâng cái uy lên nhưng kéo tay con người ta lại xem như xuống mức không rồi, giờ mà ví như thế nữa khác nào tự làm nó tụt xuống... âm vô cực.
- Ủa, hóa ra nãy giờ là giận như thế đấy hả? - Bảo Nhi bật cười. - Tưởng gì, ông trẻ con quá đi!
- Ừa tui trẻ con vậy đó. - Giận dỗi quay ngoắt đi, phải công nhận giờ nghĩ lại lúc đó tôi không thua lúc tôi còn bé vòi quà nhưng không được đáp ứng và làm những hành động như thế là mấy.
- Nè, Nhi từng nói làm sao hả? Nam phải trưởng thành lên chứ! - Bảo Nhi vờ nghiêm mặt rồi xuống giọng ngay, nghe giọng em buồn buồn. - Cho Nhi mượn mẹ Nam một ngày thôi. Lâu rồi, Nhi không được cùng mẹ Nhi đi mua sắm thế này...
Bất ngờ, tự dưng lại quên mất là gia đình Nhi bận trăm công ngàn việc nên hầu như chẳng lúc nào có ở nhà. Thế mà tôi lại vô tâm quên mất, thảo nào hôm nay thấy Nhi vui hơn hẳn ngày thường...
- Xin lỗi... - Tôi cúi đầu ra vẻ biết lỗi.
- Thôi không sao đâu mà. - Bảo Nhi vỗ vỗ vai tôi rồi nhìn đồng hồ trên tay. - Cũng không còn sớm nữa. A! Mẹ Nam kìa, đi quá đó đi...
Tôi vẫn đứng trơ như phỗng, vẫn cảm thấy tội nghiệp em lắm. Chắc lâu rồi em mới có bữa cơm gia đình như thế này, lâu rồi mới được đi mua sắm với không khí gia đình (như em nói), lâu rồi...
Chắc tôi sẽ đứng tần ngần ở quầy rau củ mãi nếu không có tiếng gọi của mẹ tôi:
- Thằng Nam không đẩy xe lại đây tính tiền mà còn đứng đó làm gì đấy?
/60
|