“Ha ha” Sương Sương cười khẽ, nàng không trang điểm, trên đầu cũng không xuất hiện một món đồ trang sức nào, váy dài trắng thuần thanh nhã, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, thanh lệ cao quý, như tiên tử từ trong bức tranh đi ra.
Nàng nhìn Tiêu Hàn Lâm, mỉm cười kéo con ngươi mang theo kiêu ngạo cuồng vọng “Nhưng mà làm sao bây giờ a, đời này, phu quân của ta chỉ có thể có một nữ nhân là ta, con nối dòng của hắn cũng chỉ có thể là đứa nhỏ ta sinh, nếu hắn không làm được những thứ này, như vậy thì ta làm sao có thể ủy khuất mình chứ?”
Cặp mắt hoa đào đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm, quanh thân Tiêu Hàn Lâm xuất hiện lệ khí, hơi thở nguy hiểm kia, liền ngay cả Tử Diên không hiểu võ công ở một bên đều có thể cảm nhận được.
Lâm vương tức giận.
Tử Diên có chút lo âu nhìn Sương Sương, hy vọng nàng không cần lại chọc giận Lâm vương mới tốt.
“Sương Sương, ngươi ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha sao?” Tiêu Hàn Lâm cắn răng hỏi.
Hôm nay hắn tới cửa, buông cái giá Vương gia lấy lòng nàng. Cũng không nghĩ, nữ nhân này thế nhưng ngạo mạn kiêu ngạo như vậy, đưa ra yêu cầu lại sắc bén như vậy. Vì nàng khiến sủng sơ Trắc phi rời đi đã là nhượng bộ lớn nhất, nhưng nếu thật sự ngay cả con cũng không cần, vậy chỉ biết hoàn toàn ngược lại, cuối cùng rơi vào bêu danh ‘Lãnh huyết vô tình’
Bạch Sương Sương này căn bản chính là đang trêu đùa hắn!
“Đúng, không tha được” Sương Sương cười lạnh, bên môi nhếch lên trêu tức “Lâm vương, ta chính là người như vậy, cho nên, ngươi cũng sẽ không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người ta. Mỗi ngày Tử Diên phải chuyển nhiều đồ đạc như vậy ra ngoài quăng, chính là mệt chết đi”
Tử Diên kinh sợ liếc nhìn Tiêu Hàn Lâm một cái, khuôn mặt âm trầm kia, đều có thể nặn ra nước đến đây.
Tiểu thư cũng quá lớn mật, cũng dám kiêu ngạo nói chuyện cùng Lâm vương như vậy.
“Bạch Sương Sương, ngươi cũng biết, chọc giận bổn vương là cái kết cục gì?” Trong mắt hoa đào hẹp dài thoáng hiện lên tàn khốc, gằn từng tiếng, từ trong hàm răng bắn ra ngoài.
“Không biết, cũng không có hứng thú biết” Sương Sương ngạo nghễ nghênh đón, ánh mắt cũng bóng lưỡng kinh người “Lâm vương ngươi, vẫn là hồi phủ đi thôi, ta muốn nghỉ ngơi”
Nàng lập tức đứng lên, không nhìn trong con ngươi Tiêu Hàn Lâm hiện lên sát ý, miễn cưỡng nói với Tử Diên “Tử Diên, tiễn khách”
Nàng nhìn Tiêu Hàn Lâm, mỉm cười kéo con ngươi mang theo kiêu ngạo cuồng vọng “Nhưng mà làm sao bây giờ a, đời này, phu quân của ta chỉ có thể có một nữ nhân là ta, con nối dòng của hắn cũng chỉ có thể là đứa nhỏ ta sinh, nếu hắn không làm được những thứ này, như vậy thì ta làm sao có thể ủy khuất mình chứ?”
Cặp mắt hoa đào đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm, quanh thân Tiêu Hàn Lâm xuất hiện lệ khí, hơi thở nguy hiểm kia, liền ngay cả Tử Diên không hiểu võ công ở một bên đều có thể cảm nhận được.
Lâm vương tức giận.
Tử Diên có chút lo âu nhìn Sương Sương, hy vọng nàng không cần lại chọc giận Lâm vương mới tốt.
“Sương Sương, ngươi ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha sao?” Tiêu Hàn Lâm cắn răng hỏi.
Hôm nay hắn tới cửa, buông cái giá Vương gia lấy lòng nàng. Cũng không nghĩ, nữ nhân này thế nhưng ngạo mạn kiêu ngạo như vậy, đưa ra yêu cầu lại sắc bén như vậy. Vì nàng khiến sủng sơ Trắc phi rời đi đã là nhượng bộ lớn nhất, nhưng nếu thật sự ngay cả con cũng không cần, vậy chỉ biết hoàn toàn ngược lại, cuối cùng rơi vào bêu danh ‘Lãnh huyết vô tình’
Bạch Sương Sương này căn bản chính là đang trêu đùa hắn!
“Đúng, không tha được” Sương Sương cười lạnh, bên môi nhếch lên trêu tức “Lâm vương, ta chính là người như vậy, cho nên, ngươi cũng sẽ không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người ta. Mỗi ngày Tử Diên phải chuyển nhiều đồ đạc như vậy ra ngoài quăng, chính là mệt chết đi”
Tử Diên kinh sợ liếc nhìn Tiêu Hàn Lâm một cái, khuôn mặt âm trầm kia, đều có thể nặn ra nước đến đây.
Tiểu thư cũng quá lớn mật, cũng dám kiêu ngạo nói chuyện cùng Lâm vương như vậy.
“Bạch Sương Sương, ngươi cũng biết, chọc giận bổn vương là cái kết cục gì?” Trong mắt hoa đào hẹp dài thoáng hiện lên tàn khốc, gằn từng tiếng, từ trong hàm răng bắn ra ngoài.
“Không biết, cũng không có hứng thú biết” Sương Sương ngạo nghễ nghênh đón, ánh mắt cũng bóng lưỡng kinh người “Lâm vương ngươi, vẫn là hồi phủ đi thôi, ta muốn nghỉ ngơi”
Nàng lập tức đứng lên, không nhìn trong con ngươi Tiêu Hàn Lâm hiện lên sát ý, miễn cưỡng nói với Tử Diên “Tử Diên, tiễn khách”
/59
|