Nhìn bóng lưng trắng thuần, Tiêu Hàn Lâm nắm chặt bàn tay, cái trán gân xanh run rẩy “Bạch Sương Sương, ngươi cứ việc kiêu ngạo, một ngày nào đó, ngươi sẽ ở dưới thân bổn vương khóc cầu xin tha thứ”
Nàng càng cuồng vọng, càng có thể kích thích hắn muốn chinh phục.
***
Mặt trăng ở trên đầu.
Ở Bạch phủ sinh sống nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi ra dạo Hoa viên.
Hồ nước yên tĩnh phản chiếu trăng rằm trên trời, hoa sen đã sớm tàn, hiu quạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở giữa hồ nước. Gió nhẹ thổi qua, gợn sóng lăn tăn, dưới ánh trăng mặt hồ phản chiếu trong vắt.
Kẻ có tiền chính là tốt, ở trong nhà lại đào một cái hồ lớn như vậy.
Sương Sương ngồi ở trong đình, con ngươi nhìn hồ nước, một mình ngẩn người.
Mỗi ngày ở Hương Tuyết Các rất nhàm chán, trừ bỏ ăn chính là ngủ, cuộc sống bình thường như trư làm cho trong lòng nàng càng ngày càng phiền chán, tiếp tục nữa, nàng sẽ mốc meo chết mất.
Có lẽ nàng nên lập kế hoạch tốt một chút, tìm chút chuyện tình có ý nghĩa đến làm.
Nhưng, nàng biết làm cái gì đây?
Giết người…
“Bạch tiểu thư?” Giọng nam tao nhã từ tính truyền tới, Sương Sương liếc con ngươi qua, ngẩn người.
Là Tiêu Đình Hạo.
Nhìn phương hướng hắn đi qua, là từ trong phòng Bạch Vân Tịch đi ra.
Sương Sương đối với hắn không có một chút hảo cảm, nàng làm bộ như không nghe đến, tiếp tục ngồi ngắm trăng.
Nàng lạnh lùng, Tiêu Đình Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao mình sẽ tới cùng nàng chào hỏi, hôm nay hắn cùng Bạch Vân Tịch đến trong Miếu lễ tạ Thần, khi trở về trời đã tối rồi, mà Bạch Vân Tịch lại trật chân, cho nên, hắn liền tự mình ôm nàng trở về phòng. Lúc vừa mới đi qua bên hồ, nhìn thấy Bạch Sương Sương ngồi một mình ở trong đình, cũng không nghĩ nhiều, bước chân liền đi về bên này.
“Tiêu Đình Hạo, ngươi muốn làm gì?” Mắt thấy Tiêu Đình Hạo cũng vào đình, không khách khí hỏi.
“Bạch tiểu thư, còn vì chuyện lần trước mà tức giận sao?” Con ngươi tối đen của Tiêu Đình Hạo nhìn Sương Sương…
Nàng càng cuồng vọng, càng có thể kích thích hắn muốn chinh phục.
***
Mặt trăng ở trên đầu.
Ở Bạch phủ sinh sống nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi ra dạo Hoa viên.
Hồ nước yên tĩnh phản chiếu trăng rằm trên trời, hoa sen đã sớm tàn, hiu quạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở giữa hồ nước. Gió nhẹ thổi qua, gợn sóng lăn tăn, dưới ánh trăng mặt hồ phản chiếu trong vắt.
Kẻ có tiền chính là tốt, ở trong nhà lại đào một cái hồ lớn như vậy.
Sương Sương ngồi ở trong đình, con ngươi nhìn hồ nước, một mình ngẩn người.
Mỗi ngày ở Hương Tuyết Các rất nhàm chán, trừ bỏ ăn chính là ngủ, cuộc sống bình thường như trư làm cho trong lòng nàng càng ngày càng phiền chán, tiếp tục nữa, nàng sẽ mốc meo chết mất.
Có lẽ nàng nên lập kế hoạch tốt một chút, tìm chút chuyện tình có ý nghĩa đến làm.
Nhưng, nàng biết làm cái gì đây?
Giết người…
“Bạch tiểu thư?” Giọng nam tao nhã từ tính truyền tới, Sương Sương liếc con ngươi qua, ngẩn người.
Là Tiêu Đình Hạo.
Nhìn phương hướng hắn đi qua, là từ trong phòng Bạch Vân Tịch đi ra.
Sương Sương đối với hắn không có một chút hảo cảm, nàng làm bộ như không nghe đến, tiếp tục ngồi ngắm trăng.
Nàng lạnh lùng, Tiêu Đình Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao mình sẽ tới cùng nàng chào hỏi, hôm nay hắn cùng Bạch Vân Tịch đến trong Miếu lễ tạ Thần, khi trở về trời đã tối rồi, mà Bạch Vân Tịch lại trật chân, cho nên, hắn liền tự mình ôm nàng trở về phòng. Lúc vừa mới đi qua bên hồ, nhìn thấy Bạch Sương Sương ngồi một mình ở trong đình, cũng không nghĩ nhiều, bước chân liền đi về bên này.
“Tiêu Đình Hạo, ngươi muốn làm gì?” Mắt thấy Tiêu Đình Hạo cũng vào đình, không khách khí hỏi.
“Bạch tiểu thư, còn vì chuyện lần trước mà tức giận sao?” Con ngươi tối đen của Tiêu Đình Hạo nhìn Sương Sương…
/59
|