Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 28 - Hồi ức đại học (1)

/61


Thợ gõ: Dờ

Văn Địch đeo ba lô những 7.5 kg, kéo theo hai chiếc va li 26 inch, ánh mắt cậu liên tục chuyển từ bảng hiệu này sang bảng hiệu khác ở trên đường đi.

Đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài. Dung lượng data, bản đồ, hệ thống giao thông, ứng dụng gọi xe đều phải tìm hiểu từ đầu. Chuyến bay kéo dài 15 tiếng đồng hồ cộng thêm quãng đường dài đằng đẵng từ sân bay về đây khiến hai chân cậu mỏi nhừ, toàn thân rệu rã, đến cả trọng lượng của chiếc cốc trong tay cũng bị nhân lên gấp đôi. Cậu thầm cầu mong mình sẽ may mắn một chút, sớm tìm được nơi ở của Hà Văn Hiên để có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cuối cùng tòa nhà năm tầng gạch đỏ cũng xuất hiện trước mắt, bảng chữ trên mái hiên trùng khớp với địa chỉ. Văn Địch cất điện thoại đi, tâm trạng trở nên háo hức. Trời đã tối mịt, nơi này lại là ngoại ô, nếu muộn hơn chút nữa thì càng thêm khó tìm.

Cậu đi hai chuyến để chuyển hai cái vali lên bậc thềm và đi vào mái hiên, toát mồ hôi đầy người. Đi vào trong tòa nhà, cậu phát hiện ra nó không có thang máy, đành phải chạy thêm hai chuyến nữa để xách hành lý lên tầng ba, lại tiếp tục toát mồ hôi. Lúc đứng trước cửa phòng 305, cậu cứ như một người vừa chạy ra khỏi một cơn mưa bão mà không che ô. Văn Địch lau trán, cào mái tóc ướt trên đầu rồi chỉnh lại vạt áo và cổ tay để làm mình trông bớt nhếch nhác một chút. Thế nhưng cậu đã bôn ba suốt cả ngày cho nên hiệu quả không cao lắm.

Cậu giơ tay gõ cửa, lòng thầm thấy thấp thỏm. Ngày mai là sinh nhật của Hà Văn Hiên, cậu tự ý tới đây để tạo bất ngờ, không biết người ấy sẽ có phản ứng gì. Đã hơn nửa năm rồi hai người không gặp nhau, yêu xa trong một khoảng thời gian dài sẽ bào mòn tất cả những cảm xúc mãnh liệt. Dần dần, từ hai ngày gọi điện thoại một lần đã biến thành một tuần một lần, rồi biến thành một tháng. Câu chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày cũng thưa thớt dần, chỉ còn lại những câu chúc mừng vào dịp lễ quan trọng.

Cho nên lúc nộp đơn xin du học trao đổi, Văn Địch đã chọn trường Boston.

Sau hai năm yêu xa mỗi người một nước, cuối cùng cậu cũng có được cơ hội gặp nhau tạm thời.

Văn Địch nhìn tấm bảng in chữ viết hoa bằng kim loại màu vàng trên cánh cửa, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Cậu đợi một lát, cánh cửa vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích. Ra ngoài mua đồ rồi sao?

Văn Địch lại gõ cửa, nếu vẫn không có ai ra mở cửa thì cậu đành ngồi xuống để nghỉ ngơi một lát vậy.

Mấy giấy trôi qua, có tiếng bước chân phía sau cánh cửa. Sự mỏi mệt trong đầu Văn Địch tan biến hết, cậu hít một hơi sâu rồi trưng ra khuôn mặt tươi cười.

Cửa mở ra, một người phụ nữ xa lạ xuất hiện - mắt xanh tóc vàng, đeo bông tai hình tam giác, giọng nói mang theo cảm giác lười nhác đầy gợi cảm. Cô ấy nhìn Văn Địch rồi tỏ ra tò mò và hoang mang: “Có chuyện gì thế?”

Văn Địch sững người. Cậu nhìn lại địa chỉ trong điện thoại, xác nhận mình không tìm sai nhà.

Có tiếng hỏi “ai vậy” ở trong nhà, sau đó một bóng người quen thuộc xuất hiện phía sau cô gái. Người đó đi ra cửa, quàng tay lên vai cô gái một cách tùy ý và quen thuộc.

Sau đó, cậu ta nhìn thấy người ở ngoài cửa, động tác toàn thân đông cứng lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

Văn Địch đứng ngoài cửa cũng cảm thấy không thể tin nổi. Trong lúc hoang mang, cậu cảm thấy mình như một con thuyền đang lênh đênh trên mặt biển giữa cơn bão táp, sóng biển dập dềnh đưa cậu lên thật cao, sau đó bóng tối bắt đầu tấn công cậu từ bên dưới.

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, Hà Văn Hiên quay lại nói với cô gái: “Đây là bạn học cấp ba của anh.”

Văn Địch nhìn người yêu của mình.

Cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu sắp rơi xuống rồi, cậu sẽ rơi xuống màn đêm sâu thẳm không thấy đáy.

Văn Địch đưa tay ra chống vào khung cửa, muốn tìm một điểm tựa trong thế giới sắp sụp đổ này.

“Trong nhà hơi bừa bộn,“ Hà Văn Hiên nói với cậu: “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”

“Để người ta vào ngồi chơi một chút cũng được mà, cậu ấy mang theo nhiều hành lý quá,“ Cô gái nhìn Văn Địch rồi chìa tay ra, “Chào cậu, tôi là Sally Belloc - vợ chưa cưới của anh ấy.”

Văn Địch ngừng thở.

Sự sụp đổ đã bắt đầu rồi. Bóng đêm tĩnh lặng như cái chết.

Những ký ức tươi đẹp và chói lọi thời thanh xuân đổ sập ầm ầm, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Chúng vỡ tan thành những mảnh vụn rồi chất thành một đống hỗn độn trên mặt đất.

“Vợ chưa cưới?” Giọng nói của Văn Địch trống vắng như vọng đến từ một vùng đất xa xăm.

Cô gái nhìn Hà Văn Hiên rồi lại nhìn Văn Địch: “Tôi tưởng cậu tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.”

Cái chữ “hôn lễ” này đã khơi dậy một ký ức nào đó. Ba năm trước, lúc Hà Văn Hiên chuẩn bị ra nước ngoài thì đã nói rằng: Bên này hợp pháp hóa kết hôn đồng giới, đợi sau khi cậu ta lấy được thẻ xanh thì hai người sẽ kết hôn.

Kết hôn đồng giới ở đây là hợp pháp, thế nhưng cuối cùng cậu ta không lựa chọn kết hôn với Văn Địch.

Hóa ra ngay từ đầu, miệng đời, luân lý, pháp luật đã chẳng quan trọng đến vậy.



Bàn tay của cô gái vẫn chìa ra giữa không trung.

Văn Địch bắt tay cô: “Chào cô, tôi là Văn Địch.” Cậu nhìn Hà Văn Hiên, “Tôi là bạn trai của cậu ta.” Sau đó cậu quay người bỏ đi.

Cậu muốn bỏ đi thật phóng khoáng, tuyệt đối không quay đầu lại. Nhưng tiếc thay hai chiếc rương hành lý vẫn còn nằm trên hành lang, cậu đành phải dừng bước rồi chuyển từng cái một xuống bậc thang. Chúng còn nặng hơn cả lúc mới đến, lúc xuống tới mái hiên, sự mỏi mệt vô tận bủa vây lấy cậu. Văn Địch không muốn nhúc nhích nữa, một bước cũng không muốn động đậy.

Cậu đẩy đổ rương hành lý rồi ngồi lên nó. Trời đã tối đen, trên đầu không hề có ánh trăng, chỉ có ánh đèn đường màu vàng chập chờn bao trùm lên người cậu.

Cậu nên biết từ lâu mới phải. Những tin nhắn trả lời hời hợt, hỏi thăm thì tỏ ra mất kiên nhẫn, lúc nào cũng bận bịu, nghỉ hè không rảnh gặp nhau. Thậm chí từ rất lâu về trước, trong buổi liên hoan với bạn bè, trong lúc hẹn hò, còn cả chuyện đi nước ngoài không thông báo hồi mới đỗ đại học...

Quan hệ của bọn họ chẳng khác gì cọng dây thun bị kéo giãn đến cực hạn - yếu ớt và mỏng manh, chỉ có cậu là vẫn cố chấp níu kéo để giữ lại một chút hy vọng cuối cùng.

Thậm chí đến tận vừa nãy, cậu vẫn có một ảo tưởng rất nực cười rằng hắn ta sẽ đuổi theo. Đương nhiên là không rồi.

Cuối cùng sợi dây cũng đứt hoàn toàn.

Thậm chí hắn ta còn không thèm nghĩ tới chuyện Văn Địch đang vác theo 20 kg hành lý vào giờ này ở ngoại ô thì tối nay sẽ ngủ ở đâu.

Cơn gió thoảng qua, quần áo ướt mồ hôi bắt đầu tỏa ra khí lạnh.

Tối nay ngủ ở đâu?

Văn Địch tuyệt vọng nhận ra rằng: Cho dù cậu có mỏi mệt đến mức muốn nằm phịch xuống đất không đứng lên nữa thì cậu vẫn cần phải ngủ, vẫn cần phải ăn, vẫn cần phải sống tiếp. Bây vẫn muộn rồi, nếu còn trì hoãn thì càng thêm khó tìm chỗ ngủ. Cậu đứng dậy, tiếp tục kéo hành lý tiến lên phía trước. Đôi chân cậu như đang chà lên giấy nhám, hai vai đeo ba lô cũng đau nhói đến tột cùng. Cậu tìm trên bản đồ, quán trọ gần nhất cũng phải cách đây hai dặm.

Cậu nhìn chằm chằm vào biểu tượng đó hồi lâu, trong lòng hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra, ví dụ như một siêu anh hùng nào đó sẽ đáp xuống và đưa cậu tới nơi. Đáng tiếc điều đó không xảy ra. Cậu đành phải kéo hành lý chậm rãi đi về phía trước. Một mình trên con đường đêm, hành lý nặng trĩu, cũng không biết khu vực này có an toàn hay không, nhưng trong đầu cậu có quá nhiều cảm xúc, thực sự không còn sức lực để mà sợ hãi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên khiến Văn Địch giật mình.

Trên màn hình là một dãy số quen thuộc. Cậu do dự một lúc rồi bắt máy, có lẽ hắn ta có xe. Hai dặm cộng thêm 20 kg hành lý, lòng tự tôn chả là cái gì vào lúc này nữa.

Kỳ tích trong tưởng tượng vẫn không xuất hiện, câu đầu tiên của hắn ta chứa đầy sự tức tối giống như là đang hỏi tội cậu: “Em bảo một tuần sau mới tới mà? Sao không báo trước cho anh?”

Văn Địch ngồi trên rương hành lý nên không vững cho lắm, cơn giận bị đè nén bỗng bộc phát ra ngoài: “Đó là lỗi của tôi? Lẽ ra tôi nên nể mặt anh, cút đi xa khỏi anh và vợ anh phải không?”

“Nếu em nói trước cho anh thì chuyện này đã không xảy ra.”

“Chuyện gì?” Giữa không gian yên tĩnh, giọng nói qua điện thoại càng thêm chói tai: “Tôi coi anh là bạn trai, anh lại xem tôi là người thứ ba?”

Dường như bây giờ Hà Văn Hiên mới thấy mình đuối lý, giọng nói của hắn ta trở nên mềm mỏng hơn: “Em quay lại đi, chúng ta cần nói chuyện.”

“Nói chuyện?” Văn Địch không tin vào tai mình: “Chúng ta còn chuyện gì cần nói nữa?”

“Em...” Dường như Hà Văn Hiên rất ngạc nhiên: “Chẳng lẽ em muốn chia tay với anh?”

Văn Địch sắp tắt thở mất. Trong mắt của tên này, cả thế giới phải xoay xung quanh hắn, mọi chuyện hắn làm cần phải được tôn trọng, được tha thứ.

Bao nhiêu năm qua cậu vẫn luôn nghe theo lời hắn, khiến cho hắn bắt đầu tự nghĩ mình là đúng. Văn Địch nghĩ, đó cũng là lỗi của mình.

“Anh quyết đoán tý đi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa, cũng đừng đi tìm tôi. Sau này nếu chúng ta vô tình chạm mặt thì cứ coi như là không quen biết.” Nói đến đây, cảm giác đau xót lại dâng lên. Cậu đã đặc biệt chọn trường Boston để đi trao đổi, một năm sau này bọn họ vẫn sống cùng một thành phố. Văn Địch đã vượt cả trùng dương để đến đây, tại sao số phận lại thích trêu ngươi cậu như vậy?

“Sẽ không gặp nhau đâu,“ Hà Văn Hiên nói: “Anh sắp đi Đức rồi.”

“Cái...” Văn Địch không ngờ vẫn còn một bãi mìn nữa chuẩn bị phát nổ: “Đi Đức?”

“Học kỳ sau anh sẽ sang Đức để trao đổi, đó là nhóm nghiên cứu tốt nhất trong lĩnh vực của bọn anh.”

“Anh...” Đầu Văn Địch xoay mòng mòng. Cậu đã rất nỗ lực để giành lấy suất du học trao đổi ở đây, hóa ra ngay từ đầu đã là lãng phí công sức? Người này chuẩn bị băng qua một đại dương khác, đi đến một quốc gia khác?

Lúc xét du học đã không nói cho cậu, bây giờ tiếp tục lặp lại lần thứ hai?

Cho dù không có chuyện kết hôn thì con mẹ nó cũng đã đủ vô lý rồi!



“Anh tính lúc nào mới nói cho tôi biết? Mẹ kiếp anh nghĩ gì trong đầu vậy?”

“Anh nói cho em biết rồi sao nữa? Em học tiếng Anh làm sao đi Đức để trao đổi được?”

“Chuyện đó không quan trọng!” Văn Địch hét lên, “Hai năm trước anh đã làm vậy rồi! Tương lai của anh quan trọng còn ý kiến của tôi thì không quan trọng ư? Tôi không có kế hoạch, không có ước mơ sao? Rốt cuộc anh có coi tôi là con người không?”

“Sao em vẫn còn để bụng chuyện đó?” Hà Văn Hiên mất kiên nhẫn: “Anh nói hay không thì khác gì nhau? Chỉ với tý tiền kiếm được từ quán bán đồ ăn sáng của nhà em, lẽ nào đủ để cho em đi du học?”

Văn Địch nắm chặt điện thoại, cảm thấy máu thịt toàn thân đang ngưng tụ thành những vụn băng kêu lách tách, chúng xé toạc huyết quản và lớp da của cậu: “Được thôi, tôi cảm ơn anh đã cút đến Đức,“ Văn Địch nói: “Tên ngu ngốc, hèn hạ, khốn nạn, đốn mạt như một con cóc ghẻ! Tôi chúc anh và cái ấy của anh nhung nhúc giòi bọ, bị một nghìn con đỉa cắn xé, chảy mủ hôi rình như phô mai thối rữa!”

Cậu ngắt máy, cả người lảo đảo suýt ngã, xém chút nữa thì đánh đổ rương hành lý. Cậu mở bản đồ ra để nhìn rồi tắt máy đi, cho điện thoại vào trong ba lô, tiếp tục men theo con đường nhỏ.

Có lẽ đây là hai dặm dài nhất trong cuộc đời cậu. Trên con đường không thấy điểm cuối này, Văn Địch đã hạ quyết tâm.

Cậu tuyệt đối, tuyệt đối, không bao giờ trở thành kẻ yếu đuối trong tình yêu nữa.

Tới quán trọ thì đã là 1 giờ đêm. Văn Địch chọn phòng rẻ nhất, trả tiền phòng xong, cậu không tắm rửa mà mở cửa bổ nhào lên giường luôn.

Phẫn nộ, mệt nhọc, hối hận, chán ghét thi nhau ập tới. Cậu cảm thấy mình không nên buồn rầu nhưng nước mắt cứ chảy dài trên gò má, thấm ướt cả một mảng của chiếc gối. Cậu không nhúc nhích, gối đầu lên cái gối ướt nhẹp rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ. Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp nhưng vị trí phòng không tốt nên không thể chiếu vào, cậu chỉ có thể thoáng nhìn thấy màu nắng chói mắt phản chiếu trên phiến lá xanh. Cậu đi tắm rồi rồi ngồi ở trong phòng, mở điện thoại lên, trong đó có bảy tám cuộc gọi nhỡ.

Khóe miệng Văn Địch giật mạnh khi nhìn vào danh sách gọi nhỡ. Cậu mở nhóm sinh viên trao đổi lên để tra tin tức về phòng cho thuê. Ở trọ tại đây không phải kế lâu dài, cậu cảm thấy nên nhanh chóng tìm được một nơi phù hợp. Tuy du học trao đổi có học bổng nhưng chỉ ở mức đủ dùng, cần phải thật là tiết kiệm.

May sao, có hai sinh viên trường Boston chê giá nhà tăng quá nhanh nên muốn tìm một người nữa để chia sẻ tiền thuê nhà. Tuy rằng nếu tới chỗ đó thì cậu chỉ được ở trong phòng khách, không có không gian riêng tư, cũng không có cách âm, thế nhưng Văn Địch nhìn thử hình ảnh căn nhà thì thấy diện tích phòng khách khá rộng, ánh sáng cũng tốt. Cậu lập tức liên hệ với hai người đó, mọi chuyện được giải quyết rất nhanh.

Sự bận bịu của việc chuyển nhà đã khiến nỗi đau đớn trở nên tê liệt, nhưng năm năm là khoảng thời gian quá dài, thỉnh thoảng ký ức vẫn ùa về khi có cơ hội: một chiếc móc khóa, một bộ phim, một bài hát,... Cậu cần phải tạm thời ngừng lại, chờ cho cơn đau trong tim dịu xuống.

Hai ngày trước khi chính thức vào học, Tưởng Nam Trạch đột nhiên liên lạc với Văn Địch để mời cậu đi chơi ở Las Vegas.

“Không có tiền, không có tâm trạng.” Văn Địch nói.

“Lý do nào to hơn?” Tưởng Nam Trạch nói: “Nếu là cái thứ nhất thì tao bao, còn nếu là lý do thứ hai, vừa lúc đi xả stress thay đổi tâm trạng.”

“Sao mày lại mời tao?”

“Tao nghe chuyện đính hôn rồi,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Thế mà mày cũng nhịn được à?”

“Không nhịn được rồi sao nữa? Hay là tao cũng tìm một người khác để đính hôn?”

Tưởng Nam Trạch ghét bỏ thái độ ương ngạnh của cậu: “Mày đến quán bar tìm một anh đẹp trai, chụp chung tấm hình rồi gửi cho bên kia làm quà cưới! Để cho nó biết rằng sau khi chia tay thì bố đây vẫn sống tốt. Tao đã mua vé máy bay cho mày rồi, mau tới đây đi!”

“Không đi,“ Văn Địch nói: “Tao chỉ muốn ở yên trong nhà rồi từ từ chết đi.”

Tưởng Nam Trạch tặc lưỡi, nói: “Người ta tổ chức hôn lễ tưng bừng, còn mày nằm mốc ở trong nhà? Có cần tao nói cho mày biết dạo này Hà Văn Hiên sống như thế nào không?”

“Không cần.”

“Thằng Aron bảo nó say khướt trong bữa tiệc độc thân, vừa uống vừa nói nhớ mày, còn cầm điện thoại gọi cho mày suốt cả đêm mà không gọi được,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Tụi nó đều khuyên nhủ Hà Văn Hiên, bảo là không đáng để lụy một thằng nhà quê chân đất mắt toét như vậy.”

Giống như một ngôi sao đột nhiên nổ tung sau một vụ sụp đổ tàn khốc, Văn Địch đứng phắt dậy, chiếc ghế đổ ra sàn phát ra âm thanh rầm rầm: “Mẹ cái thằng chó má quái thai, lúc ở bên nhau thì lòng dạ thối tha, sau khi chia tay lại bắt đầu tình sâu nghĩa nặng cho ai xem!”

“Tao tìm được quán bar rồi, mày có đến không?”

“Đi!”

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Viết xong chương này mới nhớ ra, một người bạn học ngôn ngữ Anh đã đi du học trao đổi bên Đức thật, nhưng mà không biết cô ấy học cái gì bên đó.

/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status