Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 29 - Hồi ức đại học (2)

/61


Thợ gõ: Dờ

Chiều muộn, ánh tà dương bao trùm lên Nassau Hall, dây leo thường xuân trên tường cũng phủ một lớp vàng kim. Dưới tán cây, sinh viên tốp năm tốp ba dàn hàng, một vài người thì ngồi đọc sách trên thảm cỏ hoặc là đứng trò chuyện với nhau. Dưới bầu trời nhuộm trong nắng chiều, đỉnh tháp sừng sững theo phong cách Gothic của ngôi trường Princeton điểm thêm một nét trang nghiêm cho khuôn viên tĩnh lặng của trường học.

Biên Thành đi ra từ cửa Fine Hall rồi hòa mình vào dòng người nườm nượp. Một vài sinh viên khoa Toán học quen biết anh nên vẫy tay chào hỏi, mấy giây sau anh mới gật đầu chào lại.

Giọng nói run rẩy đầy tức giận của bố vẫn vang vọng bên tai.

Trước khi come out với người nhà, anh đã dự đoán trước kết quả. Kinh ngạc, đau xót, từ chối chấp nhận sự thật, tất cả đều rất bình thường. Thế nhưng bố của anh lại như sụp đổ, đồng thời cưỡng chế anh phải xem mắt kết hôn - điều đó vượt xa dự kiến của Biên Thành.

Anh luôn cho rằng gia đình mình khiến người ta phải ngưỡng mộ. Cha mẹ đều là người học thức, tài năng xuất sắc, hôn nhân mỹ mãn. Về phương diện giáo dục cũng rất cởi mở, thoải mái, luôn ủng hộ lựa chọn của anh. Vậy nên, cho dù thế hệ trước đã thấm nhuần tư tưởng “đồng tính là bất bình thường” thì lẽ ra bố anh cũng phải bao dung hơn những người cùng tuổi khi con trai come out mới phải.

Nhưng kết quả thành ra như vậy. Một người cha hòa nhã và hiền từ bỗng chốc đổi thành người khác, ngoan cố bảo thủ, không chịu thay đổi giống y như một ông già trưởng tộc thời phong kiến.

Biên Thành nhiều lần nhấn mạnh rằng xu hướng tính dục đã được cố định trước tuổi dậy thì, nó không thể thay đổi được. Thế nhưng điều đó chỉ khiến bố anh đẩy nhanh tốc độ sắp xếp các buổi xem mắt. Dường như ông ấy cho rằng, bắt ép anh gặp gỡ và giao tiếp với nhiều phụ nữ hơn là có thể “đưa anh về con đường đúng đắn“.

Tuần trước, vì bên nữ đã đến chỗ hẹn rồi nên anh đành phải đi, một bữa ăn kết thúc trong sự bực bội. Kết quả là hai ngày sau, bố lại gửi cho anh tấm ảnh của một cô gái khác.

Cô gái tươi cười với đôi mắt trong trẻo, anh chỉ thấy đầu đau như búa bổ.

Đám mây màu cam dần phai nhạt, trường học đã sáng đèn. Lúc Biên Thành đi ra đến đầu đường thì chuông điện thoại kêu vang. Anh đứng dưới cột đèn giao thông, lấy điện thoại ra xem, trên màn hình là một dãy số lạ - nhìn quy cách thì có vẻ đó là số điện thoại Trung Quốc. Anh không có nhiều bạn bè thân thiết, bình thường chỉ liên lạc bằng Wechat, ai lại gọi quốc tế cho anh chứ?

Biên Thành nghe máy: “Ai vậy?”

Giọng nói hơi khàn của người kia vọng ra: “Tôi là Giang Vân Nhược.”

Biên Thành rất tự tin vào trí nhớ của mình, anh chưa từng nghe thấy cái tên này: “Cô gọi nhầm số rồi.”

Bên kia im lặng một lát, giọng điệu cũng trở nên do dự hơn: “Cậu là Biên Thành phải không? Con trai của Biên Hoài Viễn?”

Sự việc bắt đầu kỳ lạ hơn rồi. “Đúng. Cô quen bố cháu sao?”

“Cậu không biết tôi là ai?” Giọng nói bên kia tràn đầy kinh ngạc: “Tôi là người vợ thứ hai của Biên Hoài Viễn, bây giờ đã là vợ cũ.”

Đèn xanh đã sáng, dòng người xung quanh chậm rãi di chuyển, chỉ có Biên Thành vẫn đứng sững tại chỗ.

Vợ? Thứ hai?

“Cô đang đùa phải không,“ Biên Thành nói: “Bố cháu chỉ kết hôn một lần duy nhất.”

Bên kia cũng ngạc nhiên chẳng kém gì anh, luôn miệng lẩm bẩm “cái gì”, “không thể nào”, rõ ràng người đó chủ động liên lạc với anh nhưng giờ đây lại không biết phải nói gì.

“Thật sự không thể ngờ được,“ Giang Vân Nhược cuối cùng cũng lên tiếng: “Biên Hoài Viễn luôn nói rằng cậu rất hận tôi, không muốn gặp tôi, không muốn cho tôi bước vào cửa nhà... Cậu thật sự không biết tôi là ai sao?”

Biên Thành lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi. Việc này quá chấn động, não bộ tự vệ bằng phản xạ có điều kiện, từ chối chấp nhận sự thật này: “Cô nói rằng cô là bạn đời hợp pháp của bố cháu, nhưng có chứng cứ gì không?”

“Đợi một chút.” Bên kia có tiếng mở ngăn kéo, sau đó Giang Vân Nhược nói: “Để tôi gửi tin nhắn cho cậu.”

Biên Thành bỏ điện thoại khỏi tai, bấm vào tin nhắn mới, một tấm hình chụp giấy chứng nhận kết hôn rất rõ nét đập vào tầm mắt. Đúng là bố anh và một người phụ nữ khác, chứng cứ xác thực không thể chối cãi.

Lướt xuống bên dưới, ngày kết hôn là một năm sau khi mẹ anh mất.

Một năm.

Biên Thành nhớ lại cảnh bố mình đã gào khóc thảm thiết trong tang lễ của mẹ, một người đàn ông cao to ôm lấy quan tài khóc không ra tiếng. Nỗi đau quá lớn, thậm chí còn đau đớn hơn cả nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh của ông ngoại anh. Lúc đọc điếu văn, bố của anh đã kể lại cho tất cả khách khứa nghe về từng mẩu chuyện từ thời đại học đến lúc kết hôn, tình cảm thắm thiết đến mức các giáo sư nghe xong thì cảm động rơi nước mắt. Sau khi hỏa táng, ông ấy ôm hộp đựng tro cốt, nói với Biên Thành và bố vợ đức cao vọng trọng của mình rằng ông ấy sẽ không bao giờ đi bước nữa.

Một năm.

“Cháu hoàn toàn không biết việc này,“ Biên Thành cảm thấy giọng nói của mình thật xa xăm: “Đúng là... không thể ngờ được...”

Người bên kia còn sụp đổ hơn cả anh, “Vậy bao nhiêu năm qua tôi đã hận ai thế này?” Không giống với dáng vẻ trẻ trung hoạt bát trên giấy kết hôn, giọng nói bên kia thật là tang thương: “Rốt cuộc tôi... Trời ơi...”

Bên kia im lặng như đã tan biến thành không khí, lúc này Biên Thành mới có cơ hội hít thở. Người mẹ kế tự dưng xuất hiện này khiến bản năng của anh sinh ra cảm giác thù địch: “Cô đã quen biết bố cháu như thế nào?”

Giọng nói bên kia vừa trĩu nặng vừa hụt hẫng, rõ ràng cũng đang rơi vào trạng thái ngỡ ngàng: “Tôi làm bưng bê trong quán ăn Bắc Kinh bên cạnh đại học Công nghiệp.”



Biên Thành so sánh trong vô thức, nhưng người phụ nữa này khác nhau một trời một vực với mẹ anh.

Anh lại mở tấm ảnh giấy chứng nhận ra, phóng to lên để nhìn số căn cước ghi trên đó. Lúc kết hôn, Giang Vân Nhược mới 20 tuổi.

Một lúc lâu sau, Giang Vân Nhược đột nhiên bật cười: “Hóa ra là ông ấy đã giấu tôi, chuyện này chẳng liên quan đến con trai và bố vợ của ông ấy, chỉ đơn giản là ông ấy cảm thấy tôi mất mặt mà thôi. Nếu không phải đã có con thì ông ấy còn chẳng chịu kết hôn với tôi.”

Hôm nay đã có quá nhiều chuyện bất ngờ rồi.

Bố anh không chỉ cưới vợ hai mà còn có đứa con thứ hai?

“Hai người đã có con?”

“Cũng phải thôi, cậu không biết tôi thì sao mà biết A Vũ được,“ Giang Vân Nhược nói: “Ông ấy chê tôi mất mặt, cũng chê con trai tôi mất mặt. Lúc ly hôn, ông ấy còn chẳng thèm giành quyền nuôi con, trái lại thì đền bù tiền cho tôi, chỉ sợ tôi để lại đứa con này cho ông ấy.”

Đầu Biên Thành nhức nhối: “Cái gì?”

Trong ấn tượng của anh, bố sẽ cùng anh xếp lego, chơi Sudoku, cùng leo núi đá, cùng chơi đá bóng... Một người bố hoàn hảo không thể bắt bẻ. Vứt bỏ con? Điều này không hề ăn khớp với người bố trong ký ức của Biên Thành.

Tất cả đều rối tung lên, thế giới trong quá khứ bỗng chốc bị đảo lộn.

“Không thể nào.” Anh nói rất chắc chắn nhưng giọng điệu lại hơi do dự.

“Cậu có cần xem thỏa thuận ly hôn của chúng tôi không?” Giọng nói của Giang Vân Nhược yếu ớt nhưng đầy tàn nhẫn: “Trên đó viết rất rõ ràng, không cho phép tôi xuất hiện trước mặt ông ấy, cũng không được kể cho người khác về đứa con trai này - nếu không thì sẽ giảm một nửa tiền nuôi dưỡng con.”

Điện thoại báo có tin nhắn mới, là ảnh chụp tài liệu. Biên Thành chỉ đọc lướt một chút rồi tắt ngay, anh không thể chấp nhận thêm bất cứ chuyện chấn động nào nữa.

“Tôi định báo cho cậu một tiếng, chúng tôi ly hôn rồi, sau này cậu không cần đề phòng tôi,“ Giang Vân Nhược nói: “Nhưng bây giờ... Thôi vậy, tạm biệt.”

Cuộc gọi đã ngắt, Biên Thành nhìn màn hình điện thoại, dòng xe lướt qua ở trước mắt.

Đèn đỏ lại chuyển sang xanh, anh thẫn thờ đi qua đường để về chung cư. Bóng đêm tĩnh lặng buông xuống bên cửa sổ, Biên Thành ngồi trên sô pha rồi gọi điện thoại cho bố. Sau vài tiếng chuông, bên kia nghe máy.

“Sao con không trả lời tin nhắn?” Biên Hoài Viễn nói: “Con bé ấy là con gái tổ trưởng Lương của Bộ Khoa học và Công nghệ, con nói chuyện khách sáo một chút...”

“Bố kết hôn rồi?”

Bên kia lập tức ngưng bặt, thời gian tĩnh lặng trở nên dài đằng đẵng - cũng có thể chỉ là mấy giây thôi, nhưng mà nó đã bị kéo dài ra về mặt cảm giác.

Trong khoảng lặng ấy, bố anh định làm gì? Thoái thác? Kiếm cớ?

Sau đó bên kia nói: “Người phụ nữ kia đã nói cho con biết?”

Là truy cứu trách nhiệm.

Biên Thành không trả lời, chỉ có ngần ấy người biết chuyện này, chẳng cần phải đoán cũng biết được là ai đã nói cho anh. Biên Thành đi thẳng vào vấn đề: “Sao bố lại giấu con?”

“Bố sợ con để tâm nên mới không nói cho con biết...” Biên Hoài Viễn nói: “Dù sao thì năm đó...”

Hóa ra ông ấy vẫn còn nhớ về nhớ lời thề năm xưa, Biên Thành còn tưởng ông ấy nói chơi thôi chứ.

“Con vẫn luôn ở nước ngoài, năm mới cũng không về. Bố nghĩ... không cần để con biết chuyện này...” Biên Hoài Viễn thở dài: “Bố cũng sợ con nghĩ ngợi nhiều.”

Huyệt thái dương của Biên Thành đau nhức: “Sợ con nghĩ nhiều hay là sợ ông ngoại nghĩ nhiều?”

Bố của anh được lên làm giám đốc học viện Kỹ thuật của đại học Công nghiệp là nhờ có sức ảnh hưởng của ông ngoại. Con gái duy nhất đã qua đời, con rể hiếu thảo chu toàn, việc đẩy tài nguyên cho Biên Hoài Viễn là chuyện đương nhiên.

Giấu diếm việc tái hôn, giấu diếm sự tồn tại của đứa con trai thứ hai, thật sự chỉ vì sợ anh nghĩ nhiều?

Thậm chí... Thậm chí không dừng ở đó...

Nếu như ông ấy kết hôn sinh con với người phụ nữ khác chỉ một năm sau khi vợ mất, vậy thì liệu bố mẹ anh có thật sự tình sâu nghĩa nặng như trong ấn tượng của anh? Nếu như ngay từ ban đầu đã...

Anh không được nghĩ thêm nữa, phía dưới chính là vực thẳm. Biên Thành đóng chiếc hộp Pandora lại.

“Con...” Rõ ràng là Biên Hoài Viễn đã nhận ra sự nghi ngờ của anh, bỗng chốc thay đổi thái độ: “Con coi bố là loại người gì?”

“Con không biết,“ Biên Thành nói: “Dù sao thì trước ngày hôm nay, con vẫn luôn nghĩ rằng con là con trai duy nhất của bố.”



“Đừng nói bậy bạ, con trai của người phụ nữ đó làm sao so sánh được với con?”

“Tại sao?” Biên Thành hỏi: “Bởi vì đứa trẻ ấy không có ông ngoại là một viện sĩ?”

Là như vậy sao? Bởi vì anh có một người mẹ là giáo sư, cho nên bố mới xếp lego, chơi Sudoku cùng anh. Đứa trẻ ấy không có, cho nên số phận của nó là bị đuổi ra khỏi cửa?

Suy đoán này quá nặng nề, Biên Hoài Viễn sợ hãi: “Con nói năng bừa bãi gì vậy? Có phải người phụ nữ kia đã nói với con không? Con đừng nghe bà ta châm ngòi ly gián!”

“Năm đó bố kết hôn bí mật là bởi vì sắp bình xét giám đốc học viện,“ Biên Thành nói: “Bây giờ bố ép con kết hôn, là bởi vì sắp bầu hiệu trưởng?”

Biên Hoài Viễn nổi cơn tam bành: “Đừng nói bậy! Bố chỉ nghĩ cho hạnh phúc của con! Bố là bố của con, bố phải suy nghĩ đến tương lai của con!”

“Tương lai của con không cần bố phải bận tâm,“ Biên Thành nói: “Bố kết hôn tự do như vậy, có tư cách gì mà quản lý con? Cho dù con có kết hôn với một người con trai đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến bố cả.”

“Ý con là sao?” Giọng nói của Biên Hoài Viễn căng lên: “Bố đã ly hôn rồi, chuyện cũng đã trôi qua. Con trở mặt với bố chỉ vì một người đàn bà không quan trọng?”

Biên Thành khựng lại, nói: “Dù sao thì bố cũng đâu chỉ có một người con trai.”

Biên Thành ngắt máy trước khi bố mình kịp nổi trận lôi đình. Anh ngả người tựa vào sô pha, ngửa cổ nhắm mắt lại.

Từ lúc nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này? Người cha đã nắm tay lúc anh bị ốm, đã vỗ tay cổ vũ cho anh khi lên phát biểu trước công chúng đi đâu mất rồi?

Anh thấy đầu đau như búa bổ. Điện thoại rung lên mấy lần, có lẽ là bố anh lại gửi tin nhắn, nhưng mà anh không có tâm trạng để đọc.

Tiếng rung vẫn không dứt, ngay sau đó là tiếng chuông điện thoại réo vang, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Anh bực bội cầm nó lên, đó là thằng bạn thân đã trải qua sàng lọc của anh.

“Tôi đến Mỹ rồi!” Tống Vũ Trì hét toáng lên trong điện thoại: “Mau ra ngoài ăn chơi nhún nhảy đi!”

“Không rảnh.”

“Bên ông chưa vào học mà? Chỉ hai ngày thôi mà cũng không rảnh sao?” Tống Vũ Trì nói: “Ông sống bí bách quá, kiểu gì cũng bị bệnh. Mau lên! Las Vegas! Quán bar! Sòng bạc!”

“Chú Tống có biết không?”

“Đừng có hắt nước lạnh vào mặt tôi,“ Tống Vũ Trì nói: “Học tiến sĩ làm tôi phát điên mất, hiếm lắm mới được rảnh rỗi hai ngày, không đi chơi một chút được à? Tôi tìm thấy một quán gay bar được đánh giá tốt lắm, mau ra ngoài đi chơi với tôi, tôi đặt phòng khách sạn cho ông rồi đấy!”

Sinh viên tốt được sổng chuồng thật là đáng sợ, vừa rảnh ra một chút là chạy thẳng từ phòng thí nghiệm tới quán bar.

Biên Thành ngắt máy, mở mắt ra nhìn căn phòng trống rỗng. Căn hộ chung cư này rộng thênh thang, chỉ có một vài đồ nội thất cần thiết. Một tấm bảng trắng được treo giữa phòng khách, trên đó là một vài dòng công thức linh tinh. Thường ngày, anh rất thích không gian tĩnh lặng rộng rãi này, nhưng bây giờ... sự trống vắng khiến đầu óc anh liên tục sản sinh ra những ý nghĩ hỗn loạn, gần như đứng bên bờ vực sụp đổ.

Anh phải lấp đầy sự trống vắng này bằng việc khác. Biên Thành chộp lấy ví tiền, mua vé của chuyến máy bay gần nhất khởi hành đến Las Vegas, sau đó đi thẳng ra sân bay.

Lúc gặp Tống Vũ Trì thì đã gần nửa đêm. Anh vừa đặt túi xuống phòng khách sạn thì lập tức bị kéo lên một chiếc taxi. Tống Vũ Trì nói tên quán bar cho tài xế, suốt dọc đường đều phấn khích vỗ tay lên ghế trước.

Tới nơi, thoạt nhìn cánh cửa thôi cũng thấy đây là nơi ăn chơi trác táng, người người xếp hàng để vào trong. Hai người tốn một chút phí tổn để được chen hàng, sau khi bước cánh cửa, đập ngay vào mắt là những hàng ghế nhung được phối theo màu đá quý, trên tường treo những bức tranh phong cách nghệ thuật hiện đại. Dây trang trí thủy tinh hình bông tuyết treo trên trần, tiếng nhạc lãng mạn du dương giữa không trung, hoàn toàn đối lập với cảnh tượng ồn ào ở bên ngoài.

Ngồi xuống trước quầy bar, Tống Vũ Trì vỗ vai Biên Thành rồi thề thốt: “Tôi đã nghe ngóng rồi, ông thích kiểu nét đẹp phương Đông đúng không. Ở đây nhiều người gốc Á lắm, chắc chắn ông sẽ tìm được...”

Lời còn chưa dứt, anh ta bỗng chỉ tay: “Ông nhìn bên kia đi, người ở góc 10 giờ, đúng kiểu đóa hoa trong trắng luôn... Ấy ấy ấy, người ta đi về phía ông kìa.”

Biên Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam sinh rẽ đám đông và đi về phía mình. Khuôn mặt trắng trẻo, áo ngắn tay và quần jeans đều màu nhạt, thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái - chỉ có điều hình như giặt quần áo quá nhiều lần nên hơi bị bạc màu rồi.

Tống Vũ Trì lặng lẽ biến mất tăm.

Biên Thành nhìn nam sinh ấy đi đến trước mặt mình, cậu ta cứ muốn nói lại thôi, hình như là người mới đi tán tỉnh lần đầu. Đợi một lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đồng tử trong mắt anh có một chút màu xám nhạt,“ Nam sinh ấy nói: “Đúng là sự đột biến xinh đẹp giữa HEAC2 và OCA2.”

Biên Thành nhìn cậu một lúc rồi nói: “Là HERC2.”

Nam sinh ấy cứ như học sinh bị điểm danh đứng dậy đọc thuộc bài, vừa bị cắt ngang là không nhớ nổi đoạn sau nữa, chỉ có thể đứng thẫn thờ nhìn anh.

“HERC2,“ Biên Thành nói: “Human EpiRegulin Containing Protein 2.”

Khuôn mặt của cậu nam sinh ấy dần đỏ ửng lên, đương nhiên cũng có thể là do hiệu ứng ánh sáng từ sân nhảy. Cậu tức tối nhìn về một hướng rồi chửi một câu: “Đúng là cái đồ quân sư quạt mo, tao đã bảo sinh viên khoa Văn thì không nên tán tỉnh bằng Sinh học mà!”

/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status