Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, kỳ thi cuối kỳ cũng tới. Ví tiền của Thẩm Hi phồng lên được một chút rồi, học tập cũng có động lực hẳn, ngày nào cũng có cảm giác như mình đang ăn hương ăn hoa.
Cuộc thi vũ đạo chuyên nghiệp gồm hai lần kiểm tra. Lần một là đánh giá kiến thức cơ bản về vũ đạo, lần hai là làm bài kiểm tra viết truyền thống. Đánh giá kiến thức cơ bản: Đại khái chính là nền tảng ballet nói chung, kiểm tra kỹ năng nhảy vũ đạo Trung Quốc cổ điển. Chỉ cần biểu diễn ngẫu hứng một chút, chuyện này đối với Thẩm Hi mà nói cũng không phải là vấn đề gì khó khăn, cho nên cô không mất quá nhiều thời gian tốn công luyện tập chuẩn bị.
Nhưng bài thi viết mới khổ, cái gì mà “Tiếng Anh Đại học”, “Đại cương nghệ thuật”, rồi còn cả “Giám định và thường thức các tác phẩm cùng vũ đạo nước ngoài”. Thẩm Hi vừa nhìn thấy sách đã nhức hết cả đầu, hơn nữa tất cả các bài thi viết đều được sắp xếp kiểm tra cuối cùng. Trường học đã thông báo rõ ràng, công tác tổ chức kỳ thi sẽ cực kỳ nghiêm khắc. Những học kỳ trước, làm bài kiểm tra có thể được mở sách, nhưng hiện tại trường học muốn nâng cao chất lượng đào tạo nên tuyệt đối không cho giở tài liệu nữa.
Mở sách còn chưa chắc đã tìm được đáp án, vậy mà bây giờ sách cũng không được dùng thì làm bài như thế nào đây? Cả phòng 636 chỉ có mỗi Trần Hàn là bình tĩnh, ba người còn lại thì hối hả sao sao chép chép tài liệu.
Mấy người Hà Chi Châu thi sau Thẩm Hi hai ngày, phòng 921 cũng rơi vào tình trạng “binh hoang mã loạn”. Chỉ có điều khác với những phòng còn lại trong ký túc xá, phòng 921 có tới hai đại thần trấn giữ, ít nhất cũng có thể ổn định được lòng quân.
Một phòng có tận hai nam thần học phách, thật đúng là khiến cho người ngoài ước ao ghen tị. Khi Tráng Hán đi trên đường thì bỗng có một nam sinh khác lớp chạy lại gần, nhiệt tình hỏi: "Thần Thần, cậu có biết những bài học trọng điểm của Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường không?"
Tráng Hán lắc đầu một cái, trực tiếp trả lời: "Không biết."
"Sao lại thế? Mấy người chơi thân với nhau lắm mà."
Tráng Hán vỗ vỗ vai của anh ta, nói: "Cậu nghe người nào nói nam thần có bài học trọng điểm? Cậu cảm thấy bọn họ có cần phải học tủ không?"
Bạn học Giáp: ". . . . . ."
Quả thực, Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường không hề học tủ. Những ghi chép duy nhất của Hà Chi Châu có trong học kỳ này chỉ là mấy bài học mà Thẩm Hi thay anh viết lại khi hai người hoán đổi linh hồn cho nhau. Còn Lâm Dục Đường thì lại ghi chú thẳng vào trong sách, căn bản cũng không làm đề cương ra hẳn hoi, hơn nữa ghi chú của mình thì chỉ mình mới hiểu.
Cho nên lợi thế duy nhất hơn mọi người của Tráng Hán và Hầu Tử là có đề mục học rõ ràng; nhưng lợi thế này đối với hai người mà nói căn bản cũng chả có tác dụng gì. Chỉ có điều, để tương lai có thể thuận lợi tốt nghiệp thì có chuyện phải ôm chân phật thôi, có gì dùng nấy vậy.
Kỳ thi kết thúc là lúc bắt đầu kỳ nghỉ dài hơn hai tháng.
Thẩm Hi ngồi trong thư viện chép tài liệu, Hà Chi Châu ngồi ở phía đối diện đọc sách. Anh lật lật được vài tờ rồi ngẩng đầu lên, Thẩm Hi vẫn còn đang múa bút thành văn. Hà Chi Châu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Thẩm Hi bao giờ; vừa chép, vừa bấm bấm ngón tay tính toán cái gì đó. Trông rất giống bạn nhỏ ở vườn trẻ đang làm bài tập.
Anh vo một cục giấy nhỏ ném qua, rất không phúc hậu quấy rầy cô.
Cục giấy đập vào ngay giữa sống mũi của Thẩm Hi, cô khó chịu trợn mắt; Hà Chi Châu khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt ý bảo cô mở cục giấy đó ra xem. Thẩm Hi nhặt nắm giấy nhỏ lên, từ từ mở nó ra, trên mặt giấy là một hàng chữ đẹp mắt ——"Thi xong em về nhà luôn hả?"
Chậc. . . . . . Cái này đúng là một vấn đề to tát. Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn Hà Chi Châu, anh lại cúi đầu xuống nhìn sách, dáng vẻ cứ như mình không có liên quan gì đến mẩu giấy kia. Giả bộ đi, giả bộ đi, cứ ra sức giả bộ đi; cô đặt tờ giấy lên bàn, hí hoáy viết viết rồi vo lại, sau đó ném trả lại Hà Chi Châu. Vốn dĩ định đáp thẳng vào mũi trả thù, nhưng kết quả thì đến cọng tóc cũng không chạm tới.
Hà Chi Châu cầm cục giấy từ trên bàn lên, thong thả ung dung mở nó ra, câu trả lời của Thẩm Hi là ——"Tất nhiên rồi, em có nơi nào khác để đi nữa đâu, không về nhà thì đâu bây giờ."
Anh để tờ giấy xuống, không ghi thêm gì nữa.
Bị lơ đẹp rồi! Thẩm Hi nhìn chằm chằm Hà Chi Châu, mau viết gì đó đi! Mau viết cho cô đi!
Hà Chi Châu vẫn không hề viết thêm, đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh, hết sức tự nhiên. Thẩm Hi ở thư viện kiểm tra đối chiếu nội dung tài liệu, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề chia cách khi nghỉ hè, cũng thấy có chút buồn bực.
Còn chưa kịp yêu đương cuồng nhiệt thì đã phải chia lìa, ngẫm lại thật đúng là khiến người ta thương cảm mà!
——
Thư viện có trang bị sẵn máy bán hàng tự động. Hà Chi Châu từ phòng vệ sinh ra ngoài, thuận tiện mua một chai nước suối, cùng một chai nước hoa quả Thẩm Hi thường uống.
Anh mở chai nước trước rồi mới đưa cho Thẩm Hi.
Thẩm Hi đang khát, nhưng thấy chai nước đã được mở nắp sẵn thì bĩu môi nói: "Chai này đã bị người khác uống rồi!"
Hà Chi Châu bóp bóp thái dương: "Anh uống!"
"Được rồi." Thẩm Hi không ngại, nâng chai uống ừng ực.
Hà Chi Châu đi tới bên cạnh Thẩm Hi, cầm tài liệu của cô lên xem thử: "Nếu đã biết những cái này sẽ có trong đề thi thì sao không học thuộc lòng luôn đi?"
Cái gì, học luôn đi? Nói đùa gì vậy? ! Thẩm Hi khó hiểu nhìn Hà Chi Châu, lẽ thẳng khí hùng nói: "Nếu em mà có thể học thuộc lòng thì còn ngồi đây chép lại làm cái gì?"
Hà Chi Châu giật giật khóe miệng, có xúc động muốn xé tập tài liệu trong tay. Thẩm Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, bày ra bộ dạng "Nếu anh dám xé thì chúng ta lập tức chia tay”.
Hà Chi Châu đem tập tài liệu trả lại cho cô: "Cẩn thận một chút."
Thẩm Hi nhu thuận gật đầu, dù sao chuẩn bị tài liệu quay cóp cũng chả phải là chuyện hay ho gì. Cô ra dấu tay “OK” để cho anh yên tâm.
Hà Chi Châu dựa lưng vào thành ghế, từ khi bắt đầu quen biết Thẩm Hi anh đã bước chân vào con đường không ngừng lo lắng rồi. Khi hai người vẫn còn hoán đổi linh hồn cho nhau thì lo lắng nhỡ đâu không hoán đổi về như cũ được thì sao; lo lắng Thẩm Hi sẽ làm loạn cái gì đó, còn phải lo lắng kỳ kinh nguyệt có đúng chu kỳ hay không. Sau khi hoán đổi thì lại lo tới những biến đổi cảm xúc của Thẩm Hi, lo cô không có đủ sinh hoạt phí để sử dụng, còn phải lo tới việc cô gian lận trong kỳ thi liệu có bị bắt quả tang hay không.
Hà Chi Châu liếc nhìn Thẩm Hi, cam chịu số phận.
——
Các bài kiểm tra kỹ năng đã xong hết rồi, chỉ còn lại mấy bài thi viết thôi. Ngày mai sẽ bắt đầu, thi liên tục trong hai ngày, thi xong thì nghỉ luôn. Từ thư viện đi ra ngoài, Hà Chi Châu đưa Thẩm Hi trở về ký túc xá.
Thời điểm Thẩm Hi chuẩn bị bước lên cầu thang, anh đột nhiên kéo cô lại. Dưới lầu một của ký túc xá nữ, nam sinh cùng nữ sinh có quá nhiều, nên nếu hai người có đứng sát ôm nhau một chút cũng không có ai chú ý.
"Thi xong em thật sự về nhà hả?" Hà Chi Châu lại hỏi lại vấn đề này.
Ánh mắt Thẩm Hi lóe lên ý cười, cô biết thể nào Hà Chi Châu cũng sẽ hỏi lại mà, quả nhiên! Cô cố ý nói: "Dĩ nhiên, nếu không còn có thể đi đâu, ở thành phố S em không có người quen mà."
Hà Chi Châu lành lạnh hỏi ngược lại: "Anh không phải người quen của em à?"
Hà Chi Châu đúng là người của thành phố S, hơn nữa còn là người quen của cô nha. Thẩm Hi vòng tay ôm lấy hông của anh, giọng nói có chút nũng nịu: "Nhưng em không thể về nhà với anh được."
Hà Chi Châu vuốt tóc Thẩm Hi một cái, thuận tiện đụng nhẹ vào mặt cô, nói ra trọng điểm: "Như thế này đi, em đợi hai ngày, khi nào thi xong anh sẽ cùng em về nhà."
"Thật sao?" Thẩm Hi chớp mắt, vẻ mặt vui mừng. Trước kia lần nào về nhà cô cũng đi cùng với Đường Đường, nhưng hè này tới tận giữa tháng 8 Đường Đường mới trở về được; nếu người trong nhà không tới đón thì chắc cô sẽ phải về nhà một mình rồi.
Hà Chi Châu gật đầu: "Có khi nào anh gạt em chưa?"
Thật tốt quá! Thẩm Hi ngước đầu hôn chụt một cái vào mặt Hà Chi Châu, vui vẻ chạy lên cầu thang về phòng.
Hà Chi Châu sờ sờ chỗ da mặt vừa bị mổ vào, khóe miệng giật nhẹ, cưỡi lên xe đạp quay về Đại học S.
——
Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Hi thi xong một môn liền cùng mấy người phòng 921 đi ăn trưa. Lâm Dục Đường hỏi han cô làm bài kiểm tra như thế nào, cô móc tài liệu trong túi ra cho anh nhìn: "Đã thi xong rồi, nhưng em không vứt đâu, chẳng may thi lại lần sau còn có thể dùng đến."
"Vậy bài này không làm được à?" Lâm Dục Đường nhìn cô.
"Em giỡn thôi!" Thẩm Hi vỗ vỗ bả vai Lâm Dục Đường, cười hì hì.
Lâm Dục Đường tiện tay gõ vào đầu cô một cái: "Nghịch ngợm!"
Hà Chi Châu không nhìn nổi nữa, gắp ít thức ăn bỏ vào khay cơm của Thẩm Hi: "Ăn cơm đi!"
Thẩm Hi ngoan ngoãn cúi đầu ăn tiếp. Lại nói, môn thi vừa rồi cô thấy mình làm cũng không tệ lắm. Những người thi khác thì dựa hoàn toàn vào thực lực và nhãn lực, còn cô căn bản chỉ dựa vào trí tưởng tượng. Tóm lại là cứ chém lung tung cả, cộng thêm sự trợ giúp của tài liệu, viết ra cũng khá dài.
Ở bên này, Hầu Tử và Tráng Hán thì vô cùng thảm, bọn họ còn phải thi hai ngày nữa. Công tác tổ chức thi của Đại học S nghiêm khắc hơn rất nhiều so với Học viện Sư phạm, thi trượt sẽ phải học lại, tuyệt không chừa lại đường sống. Buổi trưa, Tráng Hán ăn cơm như nhai rơm, anh ta lo lắng nói với Hà Chi Châu: "Lão đại, cậu nói tôi sẽ không là đàn em của cậu đi! Nói đi!"
Hà Chi Châu: "Có thể lắm."
Thẩm Hi nham hiểm nhìn Tráng Hán, đâm một nhát chí mạng: "Nói không chừng anh có thể tốt nghiệp cùng với em đấy."
Mẹ kiếp, anh ta còn học trước cô hai năm! Tráng Hán quay về phía Thẩm Hi, đang muốn mắng chửi người, kết quả lại nhìn thấy ánh mắt cầu xin tha thứ phảng phất giống như “lão đại trước kia", nhất thời không thốt ra được lời trách cứ nào. Anh ta nghĩ nghĩ một chút, thấy cũng không tệ lắm, cười "hắc hắc" hai tiếng: "Được học thêm mấy năm nữa cũng hay đấy nhỉ? Hi Hi, nếu vậy thì chúng ta cùng nhau tốt nghiệp đi."
Thẩm Hi có chút khó xử, mở miệng nói: "Không được đâu, chẳng may đến lúc em tốt nghiệp mà anh vẫn không đủ điều kiện ra trường thì làm thế nào?"
Tráng Hán: ". . . . . ."
Hầu Tử há mồm ra cười to, Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường cũng cong cong khóe miệng.
Tráng Hán ngửa đầu, anh ta hận ....!
——
Phòng 636, ai cũng vội vàng dọn dẹp hành lý, trừ Trần Hàn và Thẩm Hi. Nhà Trần Hàn cách thành phố S xa nhất, Hạ Duy Diệp mở miệng hỏi: "Cậu không về nhà à?"
Trần Hàn lắc đầu một cái: "Không, về nhà hay không cũng chẳng quan trọng. Mình ở đây dạy khiêu vũ, 50 đồng một tiết, một ngày có thể dạy hai ba tiết."
Thẩm Hi nằm ở trên giường, chống người nhổm lên hỏi: "Oa, mình có thể đi không?"
Trần Hàn liếc nhìn Thẩm Hi đang ngủ trưa đột nhiên bật dậy, lơ đãng trả lời: "Nhà cậu đâu có thiếu chút tiền nhỏ này."
Thẩm Hi sờ mũi một cái, không phải vấn đề là có tiền hay không. Cô muốn ở lại thành phố S làm thêm trong kỳ nghỉ hè, ở gần Hà Chi Châu một chút thì tốt, dĩ nhiên nếu có thể kiếm thêm chút tiền lại càng tốt hơn. Cô lấy điện thoại di động ra tính toán một hồi, cứ gọi như một ngày kiếm được 100 đồng đi, hai tháng nghỉ hè là được 6000 đồng rồi, 6000 đồng đó nha! Cô chưa bao giờ kiếm được số tiền lớn như vậy, hơn nữa kiếm tiền không chỉ có thể trả hết nợ nần, mà còn có thể mua quà về cho người nhà, cho cả mấy người Hà Chi Châu nữa.
Thẩm Hi đúng là có chút động tâm, cô từ trên giường bò dậy: "Trần Hàn, mình cũng muốn đi, cậu có thể hỏi giúp mình được không?"
Trần Hàn không muốn trực tiếp cự tuyệt Thẩm Hi, cô nàng thu thập đồ xong thì xoay người nói: "Như vậy đi, mình hỏi trước giùm cậu, có được hay không thì mình không biết đâu đấy."
Thẩm Hi dùng sức gật đầu một cái, sau đó lập tức nhảy xuống giường, hiếu kính Trần Hàn một quả táo, trước khi đưa qua còn cẩn thận chà chà lau lau sạch sẽ.
——
Ngày hôm sau thi môn cuối cùng là “Lịch sử vũ đạo nước ngoài”, Thẩm Hi sợ nhất những cái gì liên quan đến truyền thuyết và lịch sử, cho nên lần này tài liệu cũng chuẩn bị đặc biệt nhiều, đầy kín một tờ giấy A4.
Buổi sáng khi Hà Chi Châu cùng ăn điểm tâm với cô còn chế nhạo một hồi, đâm thật sâu vào nỗi đau của một kẻ học dốt như cô. Lúc Thẩm Hi đi vào trường thi, nhìn thấy hầu như người nào cũng mang theo tài liệu thì không khỏi cười thầm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp hình một cái, gửi ngay cho Hà Chi Châu xem.
Thời điểm Hà Chi Châu nhận được hình gửi tới, là lúc anh đang nói lời giải đề cho Tráng Hán. Anh mở hình của Thẩm Hi gửi ra, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt lập tức trở nên nhu hòa, sau đó lại cất điện thoại di động vào túi quần.
Tráng Hán đang u u mê mê ở trong biển đề thâm ảo đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy biểu tình dịu dàng của Hà Chi Châu; thật đúng là khiến người ta tim đập thình thịch, say lòng nha! Anh ta chớp mắt mấy cái hỏi: "Lão đại, tại sao cậu lại cười với tôi như vậy?"
Tại sao cậu lại cười với tôi như vậy! ! !
Hà Chi Châu cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo mà sắc bén, trực tiếp gập sách lại: "Cậu tìm Lâm Dục Đường hỏi tiếp đi."
Nhưng Lâm Dục Đường đã bị Hầu Tử chiếm mất rồi! Tráng Hán kéo tay Hà Chi Châu: "Lão đại, tôi sai rồi, cậu có thể nói nốt lời giải cho tôi đề này được không? Sao cậu nỡ nhẫn tâm bỏ rơi tôi như vậy chứ?"
Hà Chi Châu đứng lên, thờ ơ ném ra một câu: "Không có gì là không thể nhẫn tâm, hoan nghênh cậu trở thành đàn em của tôi."
Lãnh khốc vô tình như thế hay lắm sao? Không đáng yêu một chút nào cả! Tráng Hán tựa như cô vợ nhỏ phải chịu uất ức, tức giận rời khỏi nhà —— anh ta dậm chân ra khỏi phòng 921!
——
Trong phòng thi, Thẩm Hi đang múa bút thành văn. Mọi người căn bản đều mang theo tài liệu, thầy giáo coi thi cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không bị lãnh đạo đi kiểm tra nhìn thấy là được.
Kết quả là thi được một nửa thời gian, lãnh đạo tới thật. Mọi người vội vội vàng vàng giấu tài liệu thật nhanh, Thẩm Hi cũng luống cuống cất giấu, nhưng khổ là tài liệu của
cô quá nhiều, không giấu nhanh được như các bạn học khác lập tức bị lãnh đạo nhìn thấy.
Lãnh đạo bên ngoài đang muốn đi vào bắt người thì lại bị người sau lưng kéo lại: "Lớp trưởng, xuống tay lưu tình một chút, cô bé đó....chinh là con gái Thẩm Hi của tôi."
Lãnh đạo xoay người, cười ha ha hai tiếng: "Hổ phụ đúng là không sinh ra khuyển nữ mà!"
Thẩm Kiến Quốc cười cười: "Đúng đúng đúng....'
Thẩm Hi để tập tài liệu xuống dưới giấy thi, lén lút liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trừ lãnh đạo của trường ra còn có cả ba Thẩm Kiến Quốc, vị hiệu trưởng này mới được điều tới đây năm nay, nổi danh nghiêm khắc. Cô nắm chặt cái bút, không còn tâm tình nào mà viết tiếp nữa.
Mà tại sao ba Thẩm lại ở chỗ này? Mời phụ huynh đến cũng nhanh quá đi.
Thẩm Kiến Quốc không ngờ sẽ gặp lại lớp trưởng ngày xưa học cùng mình tại trường của con gái, hai người thoáng ôn lại mấy chuyện cũ. Sau đó phụ đạo viên tới báo cáo tình hình tổ chức thi tại trường, rồi lớp trưởng dẫn luôn cả ông đi tuần tra các phòng thi -- kết quả là lại bắt gặp bộ dạng đang lén lút gian lận của con gái mình. Qủa nhiên hổ phụ không sinh ra khuyển nữa!
Môn thi kết thúc, Thẩm Hi đi theo ba Thẩm rời khỏi phòng thi, cô mở miệng hỏi: "Sao ba lại tới đây?"
"Ba không thể tới chắc?" Thẩm Kiến Quốc xách theo một cặp công văn, giọng nói oán giận: "Nêu không phải ba gọi điện cho chủ nhiệm của lớp con, thì ba đã không biết con thi xong được nghỉ luôn rồi Thế nào, khá quá nhỉ?"
Thẩm Hi phản bác "Rõ ràng là ba không đủ quan tâm tới con."
"Nhanh mồm nhanh miệng!" Thẩm Kiến Quốc cười hai tiếng, chuyển hóa giọng nói, "Hôm qua ba mới về nước, hôm nay cố ý tới đây đón con về nhà, còn không đủ quan tâm hay sao?"
Thẩm Hi cúi đầu đi bộ, cô không muốn về nhà đâu. Nhưng lại không biết nói với ba Thẩm như thế nào, mà ba Thẩm cũng không ngừng nói mấy chuyện trong nhà với cô. Lại còn ông nội cũng đã tới, còn qua đây thăm cô nữa.
Thẩm Hi thật sự có chút nhớ ông nội, Ông nội ngoại trừ nhảy Gang Nam Style, thì trước kia còn là một đầu bếp được đào tạo chính quy, nấu toàn các món mỹ vị của Hồ Nam thôi.
Aaaaa, đúng là làm khó cô nha!
Phòng 636 rất ồn ào, sau ba Thẩm thì tới ba của Đậu Đậu cùng mẹ của Hạ Duy Diệp cũng đến. Các vị phụ huynh ngồi chung một chỗ tán gấu về tình hình học tập của mấy cô con gái nhà mình, còn đặc biệt quan tâm tới cả vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp.
Thẩm Hi chậm rì rì dọn dẹp hành lý, dọn dẹp được một nửa thì xoay người nói với ba Thâm: "Con không trở về, con muốn ở lại đây làm thêm vào mùa hè."
Ba Thẩm sửng sốt một chút, chân mày nhíu lại: "Thẩm Hi, cẩn thận ba đánh đòn đấy!"
Thẩm Hi đặt mông ngồi xuống ghế, cô vẫn là sợ dáng vẻ tức giận của ba Thẩm, phản kháng yếu ớt liền xẹp xuống, ảo não tiếp tục thu dọn đồ đac. Đột nhiên ba Thẩm hỏi tới Lâm Dục Đường: "Đường Đường đâu rồi, có đi cùng với chúng ta luôn không?"
Thẩm Hi phờ phạc lắc đầu một cái: "Không ạ, anh ấy còn phải ở lại đây thực tập."
Lúc này ba Thẩm mới vỡ lẽ -- thì ra đây là nguyên nhân mà Thẩm Hi không muốn về nhà.
.............
Trên xe, ba Thẩm vẫn nói chuyện với Thẩm Hi, Thẩm Hi cạn sạch sức lực, cố suy nghĩ xem phải gửi tin nhắn giải thích chuyện về nhà đột xuất này như thế nào cho Hà Chi Châu. Ba Thẩm nói nhiều mà không được đáp lại, rốt cuộc khí thế của người đàn ông là trụ cột gia đình bộc phát: "Thẩm Hi, con cho ba chút mặt mũi đi, nhìn qua đây cái coi!"
Thẩm Hi vỗ vỗ tay ông trấn an, sau đó quay lưng lại gõ tin nhắn gửi cho Hà Chi Châu, nội dung rất đơn giản -- "Ba em tới đón em rồi, chỉ có thể về cùng ông thôi, Hà Chi Châu, hẹn gặp lại...."
Thật là một cái tin nhắn điềm đạm đáng yêu, Thẩm Hi gửi tin xong thì quay người lại, nhìn ba Thẩm như thể ông là Hoàng Thế Nhân chia cắt cô và Hà Chi Châu vậy.
Thẩm Kiến Quốc hừ một tiếng: "Cái váy lần trước con muốn có, mẹ không chịu mua cho con, là ba ở nước ngoài mang về đó nhé."
Cái gì? Ánh mắt ảm đạm của Thẩm Hi lập tức sáng lên: "Ba, ba lái xe nhanh một chút!"
"Để làm gì --"
Thẩm Hi: "Về nhà thử váy."
Hà Chi Châu bị bỏ rơi vì một cái váy, anh đang ở thư viện thì nhận được tin nhắn của Thẩm Hi. Vị trí Hà Chi Châu ngồi ngay cạnh cửa sổ, trên bầu trời mây đen giăng đầy, tựa như tâm trạng nặng nề hiện giờ của anh.
Ngay sau đó, trời mưa xối xả như trút nước.
Điều phiền nhất khi yêu nhau lúc còn đang đi học là gì? Đó chính là một chút tự do cũng không có. Hà Chi Châu trái lại rất tự do, nhưng anh vẫn muốn chăm sóc cho Thẩm Hi ở phía bên kia. Anh nhắn lại cho cô: "Em cứ về nhà với ba trước đi, gặp lại sau."
Cuộc thi vũ đạo chuyên nghiệp gồm hai lần kiểm tra. Lần một là đánh giá kiến thức cơ bản về vũ đạo, lần hai là làm bài kiểm tra viết truyền thống. Đánh giá kiến thức cơ bản: Đại khái chính là nền tảng ballet nói chung, kiểm tra kỹ năng nhảy vũ đạo Trung Quốc cổ điển. Chỉ cần biểu diễn ngẫu hứng một chút, chuyện này đối với Thẩm Hi mà nói cũng không phải là vấn đề gì khó khăn, cho nên cô không mất quá nhiều thời gian tốn công luyện tập chuẩn bị.
Nhưng bài thi viết mới khổ, cái gì mà “Tiếng Anh Đại học”, “Đại cương nghệ thuật”, rồi còn cả “Giám định và thường thức các tác phẩm cùng vũ đạo nước ngoài”. Thẩm Hi vừa nhìn thấy sách đã nhức hết cả đầu, hơn nữa tất cả các bài thi viết đều được sắp xếp kiểm tra cuối cùng. Trường học đã thông báo rõ ràng, công tác tổ chức kỳ thi sẽ cực kỳ nghiêm khắc. Những học kỳ trước, làm bài kiểm tra có thể được mở sách, nhưng hiện tại trường học muốn nâng cao chất lượng đào tạo nên tuyệt đối không cho giở tài liệu nữa.
Mở sách còn chưa chắc đã tìm được đáp án, vậy mà bây giờ sách cũng không được dùng thì làm bài như thế nào đây? Cả phòng 636 chỉ có mỗi Trần Hàn là bình tĩnh, ba người còn lại thì hối hả sao sao chép chép tài liệu.
Mấy người Hà Chi Châu thi sau Thẩm Hi hai ngày, phòng 921 cũng rơi vào tình trạng “binh hoang mã loạn”. Chỉ có điều khác với những phòng còn lại trong ký túc xá, phòng 921 có tới hai đại thần trấn giữ, ít nhất cũng có thể ổn định được lòng quân.
Một phòng có tận hai nam thần học phách, thật đúng là khiến cho người ngoài ước ao ghen tị. Khi Tráng Hán đi trên đường thì bỗng có một nam sinh khác lớp chạy lại gần, nhiệt tình hỏi: "Thần Thần, cậu có biết những bài học trọng điểm của Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường không?"
Tráng Hán lắc đầu một cái, trực tiếp trả lời: "Không biết."
"Sao lại thế? Mấy người chơi thân với nhau lắm mà."
Tráng Hán vỗ vỗ vai của anh ta, nói: "Cậu nghe người nào nói nam thần có bài học trọng điểm? Cậu cảm thấy bọn họ có cần phải học tủ không?"
Bạn học Giáp: ". . . . . ."
Quả thực, Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường không hề học tủ. Những ghi chép duy nhất của Hà Chi Châu có trong học kỳ này chỉ là mấy bài học mà Thẩm Hi thay anh viết lại khi hai người hoán đổi linh hồn cho nhau. Còn Lâm Dục Đường thì lại ghi chú thẳng vào trong sách, căn bản cũng không làm đề cương ra hẳn hoi, hơn nữa ghi chú của mình thì chỉ mình mới hiểu.
Cho nên lợi thế duy nhất hơn mọi người của Tráng Hán và Hầu Tử là có đề mục học rõ ràng; nhưng lợi thế này đối với hai người mà nói căn bản cũng chả có tác dụng gì. Chỉ có điều, để tương lai có thể thuận lợi tốt nghiệp thì có chuyện phải ôm chân phật thôi, có gì dùng nấy vậy.
Kỳ thi kết thúc là lúc bắt đầu kỳ nghỉ dài hơn hai tháng.
Thẩm Hi ngồi trong thư viện chép tài liệu, Hà Chi Châu ngồi ở phía đối diện đọc sách. Anh lật lật được vài tờ rồi ngẩng đầu lên, Thẩm Hi vẫn còn đang múa bút thành văn. Hà Chi Châu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Thẩm Hi bao giờ; vừa chép, vừa bấm bấm ngón tay tính toán cái gì đó. Trông rất giống bạn nhỏ ở vườn trẻ đang làm bài tập.
Anh vo một cục giấy nhỏ ném qua, rất không phúc hậu quấy rầy cô.
Cục giấy đập vào ngay giữa sống mũi của Thẩm Hi, cô khó chịu trợn mắt; Hà Chi Châu khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt ý bảo cô mở cục giấy đó ra xem. Thẩm Hi nhặt nắm giấy nhỏ lên, từ từ mở nó ra, trên mặt giấy là một hàng chữ đẹp mắt ——"Thi xong em về nhà luôn hả?"
Chậc. . . . . . Cái này đúng là một vấn đề to tát. Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn Hà Chi Châu, anh lại cúi đầu xuống nhìn sách, dáng vẻ cứ như mình không có liên quan gì đến mẩu giấy kia. Giả bộ đi, giả bộ đi, cứ ra sức giả bộ đi; cô đặt tờ giấy lên bàn, hí hoáy viết viết rồi vo lại, sau đó ném trả lại Hà Chi Châu. Vốn dĩ định đáp thẳng vào mũi trả thù, nhưng kết quả thì đến cọng tóc cũng không chạm tới.
Hà Chi Châu cầm cục giấy từ trên bàn lên, thong thả ung dung mở nó ra, câu trả lời của Thẩm Hi là ——"Tất nhiên rồi, em có nơi nào khác để đi nữa đâu, không về nhà thì đâu bây giờ."
Anh để tờ giấy xuống, không ghi thêm gì nữa.
Bị lơ đẹp rồi! Thẩm Hi nhìn chằm chằm Hà Chi Châu, mau viết gì đó đi! Mau viết cho cô đi!
Hà Chi Châu vẫn không hề viết thêm, đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh, hết sức tự nhiên. Thẩm Hi ở thư viện kiểm tra đối chiếu nội dung tài liệu, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề chia cách khi nghỉ hè, cũng thấy có chút buồn bực.
Còn chưa kịp yêu đương cuồng nhiệt thì đã phải chia lìa, ngẫm lại thật đúng là khiến người ta thương cảm mà!
——
Thư viện có trang bị sẵn máy bán hàng tự động. Hà Chi Châu từ phòng vệ sinh ra ngoài, thuận tiện mua một chai nước suối, cùng một chai nước hoa quả Thẩm Hi thường uống.
Anh mở chai nước trước rồi mới đưa cho Thẩm Hi.
Thẩm Hi đang khát, nhưng thấy chai nước đã được mở nắp sẵn thì bĩu môi nói: "Chai này đã bị người khác uống rồi!"
Hà Chi Châu bóp bóp thái dương: "Anh uống!"
"Được rồi." Thẩm Hi không ngại, nâng chai uống ừng ực.
Hà Chi Châu đi tới bên cạnh Thẩm Hi, cầm tài liệu của cô lên xem thử: "Nếu đã biết những cái này sẽ có trong đề thi thì sao không học thuộc lòng luôn đi?"
Cái gì, học luôn đi? Nói đùa gì vậy? ! Thẩm Hi khó hiểu nhìn Hà Chi Châu, lẽ thẳng khí hùng nói: "Nếu em mà có thể học thuộc lòng thì còn ngồi đây chép lại làm cái gì?"
Hà Chi Châu giật giật khóe miệng, có xúc động muốn xé tập tài liệu trong tay. Thẩm Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, bày ra bộ dạng "Nếu anh dám xé thì chúng ta lập tức chia tay”.
Hà Chi Châu đem tập tài liệu trả lại cho cô: "Cẩn thận một chút."
Thẩm Hi nhu thuận gật đầu, dù sao chuẩn bị tài liệu quay cóp cũng chả phải là chuyện hay ho gì. Cô ra dấu tay “OK” để cho anh yên tâm.
Hà Chi Châu dựa lưng vào thành ghế, từ khi bắt đầu quen biết Thẩm Hi anh đã bước chân vào con đường không ngừng lo lắng rồi. Khi hai người vẫn còn hoán đổi linh hồn cho nhau thì lo lắng nhỡ đâu không hoán đổi về như cũ được thì sao; lo lắng Thẩm Hi sẽ làm loạn cái gì đó, còn phải lo lắng kỳ kinh nguyệt có đúng chu kỳ hay không. Sau khi hoán đổi thì lại lo tới những biến đổi cảm xúc của Thẩm Hi, lo cô không có đủ sinh hoạt phí để sử dụng, còn phải lo tới việc cô gian lận trong kỳ thi liệu có bị bắt quả tang hay không.
Hà Chi Châu liếc nhìn Thẩm Hi, cam chịu số phận.
——
Các bài kiểm tra kỹ năng đã xong hết rồi, chỉ còn lại mấy bài thi viết thôi. Ngày mai sẽ bắt đầu, thi liên tục trong hai ngày, thi xong thì nghỉ luôn. Từ thư viện đi ra ngoài, Hà Chi Châu đưa Thẩm Hi trở về ký túc xá.
Thời điểm Thẩm Hi chuẩn bị bước lên cầu thang, anh đột nhiên kéo cô lại. Dưới lầu một của ký túc xá nữ, nam sinh cùng nữ sinh có quá nhiều, nên nếu hai người có đứng sát ôm nhau một chút cũng không có ai chú ý.
"Thi xong em thật sự về nhà hả?" Hà Chi Châu lại hỏi lại vấn đề này.
Ánh mắt Thẩm Hi lóe lên ý cười, cô biết thể nào Hà Chi Châu cũng sẽ hỏi lại mà, quả nhiên! Cô cố ý nói: "Dĩ nhiên, nếu không còn có thể đi đâu, ở thành phố S em không có người quen mà."
Hà Chi Châu lành lạnh hỏi ngược lại: "Anh không phải người quen của em à?"
Hà Chi Châu đúng là người của thành phố S, hơn nữa còn là người quen của cô nha. Thẩm Hi vòng tay ôm lấy hông của anh, giọng nói có chút nũng nịu: "Nhưng em không thể về nhà với anh được."
Hà Chi Châu vuốt tóc Thẩm Hi một cái, thuận tiện đụng nhẹ vào mặt cô, nói ra trọng điểm: "Như thế này đi, em đợi hai ngày, khi nào thi xong anh sẽ cùng em về nhà."
"Thật sao?" Thẩm Hi chớp mắt, vẻ mặt vui mừng. Trước kia lần nào về nhà cô cũng đi cùng với Đường Đường, nhưng hè này tới tận giữa tháng 8 Đường Đường mới trở về được; nếu người trong nhà không tới đón thì chắc cô sẽ phải về nhà một mình rồi.
Hà Chi Châu gật đầu: "Có khi nào anh gạt em chưa?"
Thật tốt quá! Thẩm Hi ngước đầu hôn chụt một cái vào mặt Hà Chi Châu, vui vẻ chạy lên cầu thang về phòng.
Hà Chi Châu sờ sờ chỗ da mặt vừa bị mổ vào, khóe miệng giật nhẹ, cưỡi lên xe đạp quay về Đại học S.
——
Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Hi thi xong một môn liền cùng mấy người phòng 921 đi ăn trưa. Lâm Dục Đường hỏi han cô làm bài kiểm tra như thế nào, cô móc tài liệu trong túi ra cho anh nhìn: "Đã thi xong rồi, nhưng em không vứt đâu, chẳng may thi lại lần sau còn có thể dùng đến."
"Vậy bài này không làm được à?" Lâm Dục Đường nhìn cô.
"Em giỡn thôi!" Thẩm Hi vỗ vỗ bả vai Lâm Dục Đường, cười hì hì.
Lâm Dục Đường tiện tay gõ vào đầu cô một cái: "Nghịch ngợm!"
Hà Chi Châu không nhìn nổi nữa, gắp ít thức ăn bỏ vào khay cơm của Thẩm Hi: "Ăn cơm đi!"
Thẩm Hi ngoan ngoãn cúi đầu ăn tiếp. Lại nói, môn thi vừa rồi cô thấy mình làm cũng không tệ lắm. Những người thi khác thì dựa hoàn toàn vào thực lực và nhãn lực, còn cô căn bản chỉ dựa vào trí tưởng tượng. Tóm lại là cứ chém lung tung cả, cộng thêm sự trợ giúp của tài liệu, viết ra cũng khá dài.
Ở bên này, Hầu Tử và Tráng Hán thì vô cùng thảm, bọn họ còn phải thi hai ngày nữa. Công tác tổ chức thi của Đại học S nghiêm khắc hơn rất nhiều so với Học viện Sư phạm, thi trượt sẽ phải học lại, tuyệt không chừa lại đường sống. Buổi trưa, Tráng Hán ăn cơm như nhai rơm, anh ta lo lắng nói với Hà Chi Châu: "Lão đại, cậu nói tôi sẽ không là đàn em của cậu đi! Nói đi!"
Hà Chi Châu: "Có thể lắm."
Thẩm Hi nham hiểm nhìn Tráng Hán, đâm một nhát chí mạng: "Nói không chừng anh có thể tốt nghiệp cùng với em đấy."
Mẹ kiếp, anh ta còn học trước cô hai năm! Tráng Hán quay về phía Thẩm Hi, đang muốn mắng chửi người, kết quả lại nhìn thấy ánh mắt cầu xin tha thứ phảng phất giống như “lão đại trước kia", nhất thời không thốt ra được lời trách cứ nào. Anh ta nghĩ nghĩ một chút, thấy cũng không tệ lắm, cười "hắc hắc" hai tiếng: "Được học thêm mấy năm nữa cũng hay đấy nhỉ? Hi Hi, nếu vậy thì chúng ta cùng nhau tốt nghiệp đi."
Thẩm Hi có chút khó xử, mở miệng nói: "Không được đâu, chẳng may đến lúc em tốt nghiệp mà anh vẫn không đủ điều kiện ra trường thì làm thế nào?"
Tráng Hán: ". . . . . ."
Hầu Tử há mồm ra cười to, Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường cũng cong cong khóe miệng.
Tráng Hán ngửa đầu, anh ta hận ....!
——
Phòng 636, ai cũng vội vàng dọn dẹp hành lý, trừ Trần Hàn và Thẩm Hi. Nhà Trần Hàn cách thành phố S xa nhất, Hạ Duy Diệp mở miệng hỏi: "Cậu không về nhà à?"
Trần Hàn lắc đầu một cái: "Không, về nhà hay không cũng chẳng quan trọng. Mình ở đây dạy khiêu vũ, 50 đồng một tiết, một ngày có thể dạy hai ba tiết."
Thẩm Hi nằm ở trên giường, chống người nhổm lên hỏi: "Oa, mình có thể đi không?"
Trần Hàn liếc nhìn Thẩm Hi đang ngủ trưa đột nhiên bật dậy, lơ đãng trả lời: "Nhà cậu đâu có thiếu chút tiền nhỏ này."
Thẩm Hi sờ mũi một cái, không phải vấn đề là có tiền hay không. Cô muốn ở lại thành phố S làm thêm trong kỳ nghỉ hè, ở gần Hà Chi Châu một chút thì tốt, dĩ nhiên nếu có thể kiếm thêm chút tiền lại càng tốt hơn. Cô lấy điện thoại di động ra tính toán một hồi, cứ gọi như một ngày kiếm được 100 đồng đi, hai tháng nghỉ hè là được 6000 đồng rồi, 6000 đồng đó nha! Cô chưa bao giờ kiếm được số tiền lớn như vậy, hơn nữa kiếm tiền không chỉ có thể trả hết nợ nần, mà còn có thể mua quà về cho người nhà, cho cả mấy người Hà Chi Châu nữa.
Thẩm Hi đúng là có chút động tâm, cô từ trên giường bò dậy: "Trần Hàn, mình cũng muốn đi, cậu có thể hỏi giúp mình được không?"
Trần Hàn không muốn trực tiếp cự tuyệt Thẩm Hi, cô nàng thu thập đồ xong thì xoay người nói: "Như vậy đi, mình hỏi trước giùm cậu, có được hay không thì mình không biết đâu đấy."
Thẩm Hi dùng sức gật đầu một cái, sau đó lập tức nhảy xuống giường, hiếu kính Trần Hàn một quả táo, trước khi đưa qua còn cẩn thận chà chà lau lau sạch sẽ.
——
Ngày hôm sau thi môn cuối cùng là “Lịch sử vũ đạo nước ngoài”, Thẩm Hi sợ nhất những cái gì liên quan đến truyền thuyết và lịch sử, cho nên lần này tài liệu cũng chuẩn bị đặc biệt nhiều, đầy kín một tờ giấy A4.
Buổi sáng khi Hà Chi Châu cùng ăn điểm tâm với cô còn chế nhạo một hồi, đâm thật sâu vào nỗi đau của một kẻ học dốt như cô. Lúc Thẩm Hi đi vào trường thi, nhìn thấy hầu như người nào cũng mang theo tài liệu thì không khỏi cười thầm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp hình một cái, gửi ngay cho Hà Chi Châu xem.
Thời điểm Hà Chi Châu nhận được hình gửi tới, là lúc anh đang nói lời giải đề cho Tráng Hán. Anh mở hình của Thẩm Hi gửi ra, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt lập tức trở nên nhu hòa, sau đó lại cất điện thoại di động vào túi quần.
Tráng Hán đang u u mê mê ở trong biển đề thâm ảo đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy biểu tình dịu dàng của Hà Chi Châu; thật đúng là khiến người ta tim đập thình thịch, say lòng nha! Anh ta chớp mắt mấy cái hỏi: "Lão đại, tại sao cậu lại cười với tôi như vậy?"
Tại sao cậu lại cười với tôi như vậy! ! !
Hà Chi Châu cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo mà sắc bén, trực tiếp gập sách lại: "Cậu tìm Lâm Dục Đường hỏi tiếp đi."
Nhưng Lâm Dục Đường đã bị Hầu Tử chiếm mất rồi! Tráng Hán kéo tay Hà Chi Châu: "Lão đại, tôi sai rồi, cậu có thể nói nốt lời giải cho tôi đề này được không? Sao cậu nỡ nhẫn tâm bỏ rơi tôi như vậy chứ?"
Hà Chi Châu đứng lên, thờ ơ ném ra một câu: "Không có gì là không thể nhẫn tâm, hoan nghênh cậu trở thành đàn em của tôi."
Lãnh khốc vô tình như thế hay lắm sao? Không đáng yêu một chút nào cả! Tráng Hán tựa như cô vợ nhỏ phải chịu uất ức, tức giận rời khỏi nhà —— anh ta dậm chân ra khỏi phòng 921!
——
Trong phòng thi, Thẩm Hi đang múa bút thành văn. Mọi người căn bản đều mang theo tài liệu, thầy giáo coi thi cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không bị lãnh đạo đi kiểm tra nhìn thấy là được.
Kết quả là thi được một nửa thời gian, lãnh đạo tới thật. Mọi người vội vội vàng vàng giấu tài liệu thật nhanh, Thẩm Hi cũng luống cuống cất giấu, nhưng khổ là tài liệu của
cô quá nhiều, không giấu nhanh được như các bạn học khác lập tức bị lãnh đạo nhìn thấy.
Lãnh đạo bên ngoài đang muốn đi vào bắt người thì lại bị người sau lưng kéo lại: "Lớp trưởng, xuống tay lưu tình một chút, cô bé đó....chinh là con gái Thẩm Hi của tôi."
Lãnh đạo xoay người, cười ha ha hai tiếng: "Hổ phụ đúng là không sinh ra khuyển nữ mà!"
Thẩm Kiến Quốc cười cười: "Đúng đúng đúng....'
Thẩm Hi để tập tài liệu xuống dưới giấy thi, lén lút liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trừ lãnh đạo của trường ra còn có cả ba Thẩm Kiến Quốc, vị hiệu trưởng này mới được điều tới đây năm nay, nổi danh nghiêm khắc. Cô nắm chặt cái bút, không còn tâm tình nào mà viết tiếp nữa.
Mà tại sao ba Thẩm lại ở chỗ này? Mời phụ huynh đến cũng nhanh quá đi.
Thẩm Kiến Quốc không ngờ sẽ gặp lại lớp trưởng ngày xưa học cùng mình tại trường của con gái, hai người thoáng ôn lại mấy chuyện cũ. Sau đó phụ đạo viên tới báo cáo tình hình tổ chức thi tại trường, rồi lớp trưởng dẫn luôn cả ông đi tuần tra các phòng thi -- kết quả là lại bắt gặp bộ dạng đang lén lút gian lận của con gái mình. Qủa nhiên hổ phụ không sinh ra khuyển nữa!
Môn thi kết thúc, Thẩm Hi đi theo ba Thẩm rời khỏi phòng thi, cô mở miệng hỏi: "Sao ba lại tới đây?"
"Ba không thể tới chắc?" Thẩm Kiến Quốc xách theo một cặp công văn, giọng nói oán giận: "Nêu không phải ba gọi điện cho chủ nhiệm của lớp con, thì ba đã không biết con thi xong được nghỉ luôn rồi Thế nào, khá quá nhỉ?"
Thẩm Hi phản bác "Rõ ràng là ba không đủ quan tâm tới con."
"Nhanh mồm nhanh miệng!" Thẩm Kiến Quốc cười hai tiếng, chuyển hóa giọng nói, "Hôm qua ba mới về nước, hôm nay cố ý tới đây đón con về nhà, còn không đủ quan tâm hay sao?"
Thẩm Hi cúi đầu đi bộ, cô không muốn về nhà đâu. Nhưng lại không biết nói với ba Thẩm như thế nào, mà ba Thẩm cũng không ngừng nói mấy chuyện trong nhà với cô. Lại còn ông nội cũng đã tới, còn qua đây thăm cô nữa.
Thẩm Hi thật sự có chút nhớ ông nội, Ông nội ngoại trừ nhảy Gang Nam Style, thì trước kia còn là một đầu bếp được đào tạo chính quy, nấu toàn các món mỹ vị của Hồ Nam thôi.
Aaaaa, đúng là làm khó cô nha!
Phòng 636 rất ồn ào, sau ba Thẩm thì tới ba của Đậu Đậu cùng mẹ của Hạ Duy Diệp cũng đến. Các vị phụ huynh ngồi chung một chỗ tán gấu về tình hình học tập của mấy cô con gái nhà mình, còn đặc biệt quan tâm tới cả vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp.
Thẩm Hi chậm rì rì dọn dẹp hành lý, dọn dẹp được một nửa thì xoay người nói với ba Thâm: "Con không trở về, con muốn ở lại đây làm thêm vào mùa hè."
Ba Thẩm sửng sốt một chút, chân mày nhíu lại: "Thẩm Hi, cẩn thận ba đánh đòn đấy!"
Thẩm Hi đặt mông ngồi xuống ghế, cô vẫn là sợ dáng vẻ tức giận của ba Thẩm, phản kháng yếu ớt liền xẹp xuống, ảo não tiếp tục thu dọn đồ đac. Đột nhiên ba Thẩm hỏi tới Lâm Dục Đường: "Đường Đường đâu rồi, có đi cùng với chúng ta luôn không?"
Thẩm Hi phờ phạc lắc đầu một cái: "Không ạ, anh ấy còn phải ở lại đây thực tập."
Lúc này ba Thẩm mới vỡ lẽ -- thì ra đây là nguyên nhân mà Thẩm Hi không muốn về nhà.
.............
Trên xe, ba Thẩm vẫn nói chuyện với Thẩm Hi, Thẩm Hi cạn sạch sức lực, cố suy nghĩ xem phải gửi tin nhắn giải thích chuyện về nhà đột xuất này như thế nào cho Hà Chi Châu. Ba Thẩm nói nhiều mà không được đáp lại, rốt cuộc khí thế của người đàn ông là trụ cột gia đình bộc phát: "Thẩm Hi, con cho ba chút mặt mũi đi, nhìn qua đây cái coi!"
Thẩm Hi vỗ vỗ tay ông trấn an, sau đó quay lưng lại gõ tin nhắn gửi cho Hà Chi Châu, nội dung rất đơn giản -- "Ba em tới đón em rồi, chỉ có thể về cùng ông thôi, Hà Chi Châu, hẹn gặp lại...."
Thật là một cái tin nhắn điềm đạm đáng yêu, Thẩm Hi gửi tin xong thì quay người lại, nhìn ba Thẩm như thể ông là Hoàng Thế Nhân chia cắt cô và Hà Chi Châu vậy.
Thẩm Kiến Quốc hừ một tiếng: "Cái váy lần trước con muốn có, mẹ không chịu mua cho con, là ba ở nước ngoài mang về đó nhé."
Cái gì? Ánh mắt ảm đạm của Thẩm Hi lập tức sáng lên: "Ba, ba lái xe nhanh một chút!"
"Để làm gì --"
Thẩm Hi: "Về nhà thử váy."
Hà Chi Châu bị bỏ rơi vì một cái váy, anh đang ở thư viện thì nhận được tin nhắn của Thẩm Hi. Vị trí Hà Chi Châu ngồi ngay cạnh cửa sổ, trên bầu trời mây đen giăng đầy, tựa như tâm trạng nặng nề hiện giờ của anh.
Ngay sau đó, trời mưa xối xả như trút nước.
Điều phiền nhất khi yêu nhau lúc còn đang đi học là gì? Đó chính là một chút tự do cũng không có. Hà Chi Châu trái lại rất tự do, nhưng anh vẫn muốn chăm sóc cho Thẩm Hi ở phía bên kia. Anh nhắn lại cho cô: "Em cứ về nhà với ba trước đi, gặp lại sau."
/65
|