Khi Thẩm Hi nhận được tin nhắn vô cùng ngắn gọn, đơn giản không có nội dung kia của Hà Chi Châu thì trí tưởng tượng phong phú liền nổi lên, miên man suy diễn ra rất nhiều thứ khác. Bên ngoài mưa bụi mịt mờ, cô tựa vào kính xe, cảm thấy mình và Hà Chi Châu thật là một đôi uyên ương nhỏ bé đáng thương, mà người cầm gậy chia rẽ lại chính là cha già Thẩm Kiến Quốc đang ung dung lái xe bên cạnh.
Thẩm Hi vì muốn biểu đạt nỗi khổ sở cùng với bất đắc dĩ của mình liền nhắn lại cho Hà Chi Châu: "Ngẫm nghĩ lại thì chúng ta thật đúng là đôi uyên ương nhỏ có số khổ mà. . . . . . Anh Hà, anh nói có đúng không?".
Hà Chi Châu đang ở trong thư viện đọc tin nhắn này xong liền đưa tay day day huyệt thái dương, uyên ương nhỏ? Anh mà là một con uyên ương nhỏ sao? Hà Chi Châu cảm thấy thật bất lực, suy nghĩ xem có nên nhắn lại hay không? Nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng hồi âm: "Ở nhà ngoan ngoãn một chút.".
Rất nhanh, Thẩm Hi liền trả lời lại bằng một hàng trái tim thật dài.
Thành phố S có một nhà hàng vịt quay đặc biệt nổi danh, Thẩm Kiến Quốc trước khi ra đường cao tốc, còn cố ý vòng nửa vòng, lái xe đi ngang qua tiệm vịt quay này. Ông dừng xe, chỉ huy Thẩm Hi: "Con xuống mua vịt quay đi."
Thẩm Hi để điện thoại lại, trước khi xuống xe còn xòe xòe tay ra, Thẩm Kiến Quốc liền ném cả cái ví da vào trong tay cô, ra vẻ ghét bỏ: "Thật không biết đến chừng nào con mới có thể hiếu kính cho cha được."
"Đừng nóng vội, chờ đến khi con tốt nghiệp thôi.". Thẩm Hi sờ sờ đầu Thẩm Kiến Quốc, lấy ô ở trong túi ra, rồi cầm ví xuống xe.
Thẩm Kiến Quốc lắc đầu, sau đó liền cười lên ha ha, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chiếc điện thoại di động mà Thẩm Hi để lại, ông đưa mắt nhìn con gái ở bên ngoài, nhanh chóng cầm điện thoại lên mở ra, màn hình vẫn đang dừng ở mục hộp thư.
Cuộc đối thoại của Thẩm Hi và "Tại Hà Chi Châu", sau khi lướt qua, Thẩm Kiến Quốc liền thấy huyết áp của mình chuẩn bị tăng lên, cuối cùng ông để điện thoại trở về chỗ cũ, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: hay cho câu đôi "Uyên ương nhỏ" số khổ!
Ngay sau đó Thẩm Kiến Quốc lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận ngẫm nghĩ: con gái ông đã bắt đầu biết yêu rồi, mà đối tượng lại không phải là Đường Đường, mà là cái cậu "Tại Hà Chi Châu" buồn cười kia? !Mặc dù ông đã bôi đen "Tại Hà Chi Châu", nhưng mỗi ngày vẫn dạo qua một vòng trang blog của cậu ta, kết quả càng xem lại càng thấy thật trêu chọc mà.
Có heo muốn tới gặm cải thìa nhà ông rồi, dù có ngàn phòng vạn phòng, cư nhiên lại để sót mất "Tại Hà Chi Châu" kia!
——๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m.
Buổi trưa Hà Chi Châu cùng với Hầu Tử, Tráng Hán đi đến nhà ăn, ăn cơm, hai giờ chiều ngày mai bọn họ mới bắt đầu thi. Hầu Tử và Tráng Hán oán trách không dứt, bọn họ không nhìn thấy Thẩm Hi đâu, liền hỏi: "Hi Hi đâu?".
Mặt Hà Chi Châu không gợn sóng mở miệng đáp: "Trở về thành phố H với cha cô ấy, chắc bây giờ đã ra đến cầu cao tốc rồi."
Hầu Tử quan tâm hỏi: "A, vậy không phải hai người các cậu phải tách ra hai tháng sao?"
Hà Chi Châu không lên tiếng đáp lại.
Đã thế Tráng Hán còn chen vào một câu: "Lão đại, đa số các đôi tình nhân đều chia tay trong những ngày nghỉ, khi học lớp mười hai còn nói thi xong sẽ tốt hơn, nhưng còn chưa lên đại học đã chia tay rồi, mà lúc ấy nhà tôi cùng với nhà cô ấy chỉ mất hơn một giờ đi xe thôi đấy."
Hà Chi Châu ăn xong liền để đũa xuống đứng lên: "Các cậu từ từ ăn, tôi đi trước."
Hầu Tử khó chịu trừng mắt nhìn mắt Tráng Hán: "Không nói những lời mất hứng thì sẽ chết à!"
Tráng Hán không hiểu, liền hỏi: "Tôi. . . . . . Tôi moi ra lịch sử tình trường đầy máu và nước mắt để cho lão đại lấy đó làm gương mà là sai sao?!"
Hầu Tử: ". . . . . ."
Từ thành phố S đến thành phố H nếu lái xe nhanh một chút thì cũng mất hơn một giờ, nhưng vì đi đường vòng để mua vịt nướng, nên khi Thẩm Hi về đến nhà đã là 12h trưa. Cô và Thẩm Kiến Quốc đều không ăn cơm trưa, cho nên lúc ở trên xe đã bẻ một cái chân vịt ra ăn cho đỡ đói.
Ngô Linh cầm con vịt nướng chân có chân không lên, bà vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng lại chỉ chỉ vào trán của con gái nói: "Chuyện gì đây?"
Thẩm Hi liền chỉ vào Thẩm Kiến Quốc mách: "Cha ăn trước.". Sau đó liền chạy biến vào nhà, đi tìm ông nội.
Ông nội Thẩm đang bận rộn ở trong bếp, ngoài ông ra ở đó còn có cả Tiểu Nguyệt đang đứng ra ngăn lại: "Ông Thẩm, cháu van ông, ông mau ra đi, cháu biết hầm cách thủy thế nào mà!"
Ông nội Thẩm hừ hừ hai tiếng: "Tiểu Nguyệt à, cháu không cần gạt ông lão như ta đâu, rõ ràng không biết lại còn nói biết, tuyệt không thành thực."
Tiểu Nguyệt khổ sở lắc đầu, sau đó quay người lại, kêu một tiếng: "A Hi, đã về đến rồi sao!"
A Hi? Ông nội Thẩm xoay người, đẩy kính lão trên sống mũi lên, gương mặt nhăn nheo cười tươi như hoa.
Thẩm Hi tựa vào cửa, nhìn ông nội của mình rồi hỏi Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, vị lão soái này là ai vậy?"
Tiểu Nguyệt vừa lấy thức ăn từ trong lò nướng ra, vừa trả lời: "Dì cũng không biết."
Ông nội Thẩm bị chọc tức, liền vỗ vỗ vào gáy của Thẩm Hi mắng: "Thế nào,ngay cả ông nội cũng không nhận ra! ?"
"Có quen biết một chút, chẳng phải Thẩm đại gia của nhà chúng ta đây sao!". Thẩm Hi kéo cánh tay ông nội, đỡ ông đi ra khỏi bếp, nói một tràng lời ngon tiếng ngọt.
Ông nội Thẩm hài lòng gật gù.
Thẩm Hi thích nhất là nói chuyện phiếm với ông nội mình, nên lúc trở lại phòng khách, liền mặt mày hớn hở liến thoắng không ngừng về cuộc sống đại học của mình với ông.
Thẩm Kiến Quốc cũng ngồi ở bên cạnh nghe, cảm giác con gái mình coi như cũng còn chút lương tâm, nói một tràng nhưng không hề nhắc đến tên "Tại Hà Chi Châu" kia.
Nhưng quả thật là Thẩm Hi không dám nhắc đến Hà Chi Châu cùng với người nhà, chỉ tận lực kể về những chuyện vụn vặt, cùng với ý tưởng làm thêm vào mùa hè này mà thôi.
Ông nội Thẩm nghe xong vô cùng hài lòng: "Tốt, tốt, tốt, không hổ là con cháu nhà họ Thẩm chúng ta."
Thấy ông có vẻ như sẽ đồng ý! Thẩm Hi liền nháy mắt mấy cái, vì nếu như ông nội mà đã lên tiếng đồng ý cho cô đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè, thì Thẩm Kiến Quốc và Ngô Linh mất đi quyền phản đổi. Cho nên cô không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của cha mình, vui vẻ ngồi sang bên cạnh ông nội mà khoe: "Bạn cùng ký túc của cháu ở thành phố S đã tìm được một công việc rất tốt, đó là dạy khiêu vũ cho bọn nhỏ, một tiếng được những 50 đồng cơ đấy."
"Vậy sao, vậy sao." Ông nội Thẩm nắm tay Thẩm Hi, hả hê mở miệng nói: "Chỗ này của ông còn có việc tốt hơn nhiều."
Thẩm Hi hồ nghi, trong lòng liên sinh ra dự cảm xấu: "Cái gì vậy ạ?"
Ông nội nhìn cô cười ha hả đáp: "Đấm lưng cho ông, một giờ được những100 đồng, cháu nói xem, mùa hè này tiền công sẽ nhiều đến thế nào!"
Thẩm Hi phình miệng, đứng lên nói: "Cháu trở về phòng một chút."
Đợi Thẩm Hi lên lầu, Thẩm Kiến Quốc lập tức tiến đến bên cạnh cha mình, rất nghiêm túc thông báo: "Thẩm Hi có bạn trai rồi, đợi lát nữa ăn cơm, ngài giúp con hỏi thăm xem thế nào, nhưng đừng có nói là con báo cho cha đấy?"
Ông nội Thẩm "A" một tiếng, vô cùng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Thẩm Hi mới vừa lên lầu, liền nhận được tin nhắn của Hà Chi Châu ——"Đến nhà rồi?"
Thẩm Hi đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhắn lại cho anh, khóe môi cong cong, lúc gởi tin còn phát ra một trang hi hi ha ha cực kỳ vui vẻ.
Thật là nụ cười ngọt ngào lại làm say lòng người.
Thẩm Kiến Quốc đang đứng trong phòng khách, ánh mắt lại sắc tựa dao găm, ông vừa nhìn còn gọi thêm cha mình đến nhìn luôn thể, tức giận khẽ nói: "Cha nhìn đi, nhìn cháu của cha đi.".
Ông nội Thẩm nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó dùng lực ho nhẹ một tiếng, Thẩm Hi quay đầu lại, nhưng không giải thích được gì nên lại tiếp tục trở về phòng.
Thẩm Hi ở trên lầu nhắn những tin ngọt ngào cho Hà Chi Châu một hồi, liền bị Thẩm Kiến Quốc gọi xuống ăn cơm. Cả một bàn đầy món ăn, có món do Ngô Linh làm, có món của Tiểu Nguyệt , còn có món Hồ Nam sở trường nhất của ông nội nữa.
Thẩm Hi rất kích động, mỗi món đều ăn rồi vài miếng, rồi nói: "Ở nhà vẫn là tốt nhất, những món ở nhà ăn làm cho con gầy đi một vòng rồi."
"Mẹ thấy con có không gầy đâu.". Ngô Linh nói không chút lưu tình, sau đó để đũa xuống hỏi: "Mẹ nghe ba con nói, con còn không vui khi phải về nhà đấy?"
Thẩm Hi cúi đầu ăn cơm, đáp: "Nào có ạ, mẹ đừng nghe cha nói bậy."
Ngô Linh thua trận, Thẩm Kiến Quốc lập tức nhìn cha mình, không ngừng nháy mắt ra hiệu. Ông nội Thẩm nhận được tín hiệu, liền giả vờ hồ đồ. Thẩm Kiến Quốc nháy mắt một lúc, rốt cuộc ông mới chậm rãi mở miệng: "A Hi, ba con nói cho ông biết, con có bạn trai rồi đúng không?"
Thẩm Kiến Quốc muốn hộc máu. Không phải đã nói không được tiết lộ ra ông là người nói cho bọn họ biết sao?
Nhưng dù sao, Thẩm Hi đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Bị mọi người dồn tới chân tường, cô liền đứng dậy dậm chân đi lên lầu: "Được, được rồi. Không con yêu đương đúng không, vậy thì con lập tức sẽ chia tay! Về sau, con mà thành gái ế thì mọi người cũng đừng có nói con, là do mọi người vào giờ này ngày này ép buộc con đấy nhé!"
Thật là một lời nói ác độc, ông nội Thẩm vội đuổi theo kéo lại: "Chúng ta nào có ý đó, không phải mọi người quan tâm đến con nên mới thế, cộng thêm chút tò mò nữa mà thôi!"
Thẩm Hi quay đầu, thỏa hiệp nói: "Như vậy đi, buổi tối con gọi video cho anh ấy, mọi người có thể nhìn lén một chút."
"Được, được, được.", ông nội Thẩm và Ngô Linh đều gật đầu phụ họa. Chỉ có Thẩm Kiến Quốc là hết sức khinh thường nghĩ: một tên nhóc lưỡng tính thì có gì hay để mà nhìn, dáng dấp có đẹp trai đi nữa thì cũng chỉ là hifi!
——
Thẩm Hi một mình trở về phòng, tâm tình không tệ mà nằm ở trên giường, cô nhắn tin cho Hà Chi Châu ——"Đang làm gì đấy?"
Rất nhanh, liền nhận được tin nhắn trả lời ——"Đang thi."
Cái gì! Đang thi mà vẫn có thể trả lời tin nhắn, bạn trai cô sao lại cố chấp như vậy chứ! Thẩm Hi lập tức nhắn lại, rất cẩn thận hỏi: "Anh đang thi, không sợ bị thầy giám thị bắt gặp à?"
——"Bởi vì tôi chính là giám thị, điện thoại của bạn trai em đang ở trong tay tôi."
Thẩm Hi vội vàng nhắn lại: "Giáo sư hẹn gặp lại."
Lúc này tại đại học S, thầy giám thị nhàm chán để điện thoại của Hà Chi Châu xuống, sau đó rống lên với sinh viên bên dưới: "Bình thường không cố gắng, hiện tại lại đục nước béo cò, nếu để cho tôi nhìn thấy một lần nữa, lập tức sẽ xử lý! Còn cả cái cậu đang đá ghế kia nữa, cậu đã đá nửa giờ rồi, mà bạn học trước mặt vẫn không thèm để ý đến, cậu không thể bỏ qua sao?"
Tráng Hán phẫn nộ thu hồi chân. Không sai, anh chính là người đang đá ghế vừa được nhắc đến, ước chừng đá đã được nửa giờ rồi mà không ngờ tên tiểu yêu Lâm Dục Đường này lại tuyệt tình như thế!
. . . . . .di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Thẩm Hi xuống lầu hỏi Thẩm Kiến Quốc về chuyện cái váy mới.
Thẩm Kiến Quốc không muốn cho, cái sự thật "Con gái lớn không dùng được" này đã làm cho ông đắm chìm trong bi thương mãnh liệt, Thẩm Hi bất đắc dĩ hết bóp vai lại đấm lưng cho ông, nhưng vẫn bị ông phất tay đuổi đi: "Mẹ con đã đem vào trong phòng cho con rồi."
"Cám ơn cha.", Thẩm Hi cảm động không thôi, nhanh chóng chạy về phòng mình, mở tủ quần áo ra, quả nhiên liền nhìn thấy chiếc váy xinh đẹp mơ ước đã lâu. Cô đưa tay chạm vào chiếc váy, trong mắt tràn đầy vui mừng, trong lòng lại thầm nhủ: phải lập tức đi tắm, sau đó mặc nó vào.
Thẩm Hi đi vào phòng tắm, vừa mới vào một lát lại ra ngoài, cầm điện thoại trên giường mang theo. Hà Chi Châu thi xong nhất định sẽ gọi điện thoại lại cho cô, cô sợ lúc tắm sẽ không nghe thấy tiếng chuông.
Có người nói, con gái khi yêu thương liền thay đổi, có đôi khi lại trở nên hâm hâm mà cô hiện tại chính là một con bệnh thần kinh đầy vui vẻ.
Thẩm Hi nằm ở trong bồn tắm, sau đó còn lướt cả weibo. Năm phút trước, "Hùng sư trong gió" mới vừa đăng status ——"Tôi mang con gái từ trường học về, nhưng lại không mang được lòng của con bé về nhà, tôi nên làm như thế nào?"
Thẩm Hi tranh thủ thời gian ít ỏi, dùng một nick khác comment lại: "Có thể thấy được con gái của ngài là một người nhiệt tình trong học tập, tôi đề nghị ngài hãy thả con gái mình trở về trường học, để cho cả con người của cô ấy được hợp nhất."
Ở lầu dưới hùng sư tiên sinh liền nóng nảy, đây là người nào chứ, mây đen liền bay đầy trời!
Chủ yếu Thẩm Hi vẫn đang đợi điện thoại của Hà Chi Châu, vừa chờ vừa duỗi chân, nhìn đến mỏi cả mắt, liền nằm ở trong bồn tắm suy tư, mới tách ra có mấy giờ, mà cô đã thế này rồi, làm sao chịu đựng được hơn hai tháng còn lại chứ.
Lúc này, tiếng chuông liền vang lên, Hà Chi Châu gọi tới. Cô lập tức ấn nút nghe, nhưng câu mở đầu lại là: "Là anh sao?"
Hà Chi Châu là người đi ra trường thi đàu tiên, vừa đi vừa đáp: "Là anh."
Thẩm Hi bắt đầu lẩm bẩm.
Hà Chi Châu lại hỏi: "Em đang làm gì đấy?"
Thẩm Hi nằm ở trong bồn tắm nâng một chân lên đáp: "Tắm."
Hà Chi Châu làm bộ nghiêm chỉnh, nhàn nhạt nói một câu: "Điện thoại di động của em không bị thấm nước, chức năng không tệ."
Thẩm Hi biết Hà Chi Châu hiểu lầm rồi, để chứng minh đáp án liền quay người về phía điện thoại di động "tách" một tiếng, trực tiếp chụp một tấm hình gửi đi.
Hà Chi Châu nhận được tấm hình kia, liền hít sâu một hơi, trong lòng thầm cảm thấy hai tháng này thật không có biện pháp nào để chịu đựng được rồi.
Ngoại truyện nho nhỏ ~๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.
Thẩm Hi khi còn là một người bạn nhỏ, tuy nhỏ nhưng đại khái không phải là lúc mới vừa bỏ tã giấy, lộc cộc chạy đến bên Thẩm Kiến Quốc nói: "Baba, con muốn đi đại tiện."
Thẩm Kiến Quốc sờ sờ đầu con gái khả ái nói: "Hi hi, phải nói là đi kéo bánh."
Thẩm Hi: "Tại sao lại muốn kéo ba ba?"
Bàn tay của Thẩm Kiến Quốc ở trên đầu con lập tức dừng lại, trầm mặc trong chốc lát liền đáp: "Sau này vẫn nên nói là đi đại tiện thôi."
Thẩm Hi vì muốn biểu đạt nỗi khổ sở cùng với bất đắc dĩ của mình liền nhắn lại cho Hà Chi Châu: "Ngẫm nghĩ lại thì chúng ta thật đúng là đôi uyên ương nhỏ có số khổ mà. . . . . . Anh Hà, anh nói có đúng không?".
Hà Chi Châu đang ở trong thư viện đọc tin nhắn này xong liền đưa tay day day huyệt thái dương, uyên ương nhỏ? Anh mà là một con uyên ương nhỏ sao? Hà Chi Châu cảm thấy thật bất lực, suy nghĩ xem có nên nhắn lại hay không? Nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng hồi âm: "Ở nhà ngoan ngoãn một chút.".
Rất nhanh, Thẩm Hi liền trả lời lại bằng một hàng trái tim thật dài.
Thành phố S có một nhà hàng vịt quay đặc biệt nổi danh, Thẩm Kiến Quốc trước khi ra đường cao tốc, còn cố ý vòng nửa vòng, lái xe đi ngang qua tiệm vịt quay này. Ông dừng xe, chỉ huy Thẩm Hi: "Con xuống mua vịt quay đi."
Thẩm Hi để điện thoại lại, trước khi xuống xe còn xòe xòe tay ra, Thẩm Kiến Quốc liền ném cả cái ví da vào trong tay cô, ra vẻ ghét bỏ: "Thật không biết đến chừng nào con mới có thể hiếu kính cho cha được."
"Đừng nóng vội, chờ đến khi con tốt nghiệp thôi.". Thẩm Hi sờ sờ đầu Thẩm Kiến Quốc, lấy ô ở trong túi ra, rồi cầm ví xuống xe.
Thẩm Kiến Quốc lắc đầu, sau đó liền cười lên ha ha, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chiếc điện thoại di động mà Thẩm Hi để lại, ông đưa mắt nhìn con gái ở bên ngoài, nhanh chóng cầm điện thoại lên mở ra, màn hình vẫn đang dừng ở mục hộp thư.
Cuộc đối thoại của Thẩm Hi và "Tại Hà Chi Châu", sau khi lướt qua, Thẩm Kiến Quốc liền thấy huyết áp của mình chuẩn bị tăng lên, cuối cùng ông để điện thoại trở về chỗ cũ, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: hay cho câu đôi "Uyên ương nhỏ" số khổ!
Ngay sau đó Thẩm Kiến Quốc lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận ngẫm nghĩ: con gái ông đã bắt đầu biết yêu rồi, mà đối tượng lại không phải là Đường Đường, mà là cái cậu "Tại Hà Chi Châu" buồn cười kia? !Mặc dù ông đã bôi đen "Tại Hà Chi Châu", nhưng mỗi ngày vẫn dạo qua một vòng trang blog của cậu ta, kết quả càng xem lại càng thấy thật trêu chọc mà.
Có heo muốn tới gặm cải thìa nhà ông rồi, dù có ngàn phòng vạn phòng, cư nhiên lại để sót mất "Tại Hà Chi Châu" kia!
——๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m.
Buổi trưa Hà Chi Châu cùng với Hầu Tử, Tráng Hán đi đến nhà ăn, ăn cơm, hai giờ chiều ngày mai bọn họ mới bắt đầu thi. Hầu Tử và Tráng Hán oán trách không dứt, bọn họ không nhìn thấy Thẩm Hi đâu, liền hỏi: "Hi Hi đâu?".
Mặt Hà Chi Châu không gợn sóng mở miệng đáp: "Trở về thành phố H với cha cô ấy, chắc bây giờ đã ra đến cầu cao tốc rồi."
Hầu Tử quan tâm hỏi: "A, vậy không phải hai người các cậu phải tách ra hai tháng sao?"
Hà Chi Châu không lên tiếng đáp lại.
Đã thế Tráng Hán còn chen vào một câu: "Lão đại, đa số các đôi tình nhân đều chia tay trong những ngày nghỉ, khi học lớp mười hai còn nói thi xong sẽ tốt hơn, nhưng còn chưa lên đại học đã chia tay rồi, mà lúc ấy nhà tôi cùng với nhà cô ấy chỉ mất hơn một giờ đi xe thôi đấy."
Hà Chi Châu ăn xong liền để đũa xuống đứng lên: "Các cậu từ từ ăn, tôi đi trước."
Hầu Tử khó chịu trừng mắt nhìn mắt Tráng Hán: "Không nói những lời mất hứng thì sẽ chết à!"
Tráng Hán không hiểu, liền hỏi: "Tôi. . . . . . Tôi moi ra lịch sử tình trường đầy máu và nước mắt để cho lão đại lấy đó làm gương mà là sai sao?!"
Hầu Tử: ". . . . . ."
Từ thành phố S đến thành phố H nếu lái xe nhanh một chút thì cũng mất hơn một giờ, nhưng vì đi đường vòng để mua vịt nướng, nên khi Thẩm Hi về đến nhà đã là 12h trưa. Cô và Thẩm Kiến Quốc đều không ăn cơm trưa, cho nên lúc ở trên xe đã bẻ một cái chân vịt ra ăn cho đỡ đói.
Ngô Linh cầm con vịt nướng chân có chân không lên, bà vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng lại chỉ chỉ vào trán của con gái nói: "Chuyện gì đây?"
Thẩm Hi liền chỉ vào Thẩm Kiến Quốc mách: "Cha ăn trước.". Sau đó liền chạy biến vào nhà, đi tìm ông nội.
Ông nội Thẩm đang bận rộn ở trong bếp, ngoài ông ra ở đó còn có cả Tiểu Nguyệt đang đứng ra ngăn lại: "Ông Thẩm, cháu van ông, ông mau ra đi, cháu biết hầm cách thủy thế nào mà!"
Ông nội Thẩm hừ hừ hai tiếng: "Tiểu Nguyệt à, cháu không cần gạt ông lão như ta đâu, rõ ràng không biết lại còn nói biết, tuyệt không thành thực."
Tiểu Nguyệt khổ sở lắc đầu, sau đó quay người lại, kêu một tiếng: "A Hi, đã về đến rồi sao!"
A Hi? Ông nội Thẩm xoay người, đẩy kính lão trên sống mũi lên, gương mặt nhăn nheo cười tươi như hoa.
Thẩm Hi tựa vào cửa, nhìn ông nội của mình rồi hỏi Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, vị lão soái này là ai vậy?"
Tiểu Nguyệt vừa lấy thức ăn từ trong lò nướng ra, vừa trả lời: "Dì cũng không biết."
Ông nội Thẩm bị chọc tức, liền vỗ vỗ vào gáy của Thẩm Hi mắng: "Thế nào,ngay cả ông nội cũng không nhận ra! ?"
"Có quen biết một chút, chẳng phải Thẩm đại gia của nhà chúng ta đây sao!". Thẩm Hi kéo cánh tay ông nội, đỡ ông đi ra khỏi bếp, nói một tràng lời ngon tiếng ngọt.
Ông nội Thẩm hài lòng gật gù.
Thẩm Hi thích nhất là nói chuyện phiếm với ông nội mình, nên lúc trở lại phòng khách, liền mặt mày hớn hở liến thoắng không ngừng về cuộc sống đại học của mình với ông.
Thẩm Kiến Quốc cũng ngồi ở bên cạnh nghe, cảm giác con gái mình coi như cũng còn chút lương tâm, nói một tràng nhưng không hề nhắc đến tên "Tại Hà Chi Châu" kia.
Nhưng quả thật là Thẩm Hi không dám nhắc đến Hà Chi Châu cùng với người nhà, chỉ tận lực kể về những chuyện vụn vặt, cùng với ý tưởng làm thêm vào mùa hè này mà thôi.
Ông nội Thẩm nghe xong vô cùng hài lòng: "Tốt, tốt, tốt, không hổ là con cháu nhà họ Thẩm chúng ta."
Thấy ông có vẻ như sẽ đồng ý! Thẩm Hi liền nháy mắt mấy cái, vì nếu như ông nội mà đã lên tiếng đồng ý cho cô đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè, thì Thẩm Kiến Quốc và Ngô Linh mất đi quyền phản đổi. Cho nên cô không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của cha mình, vui vẻ ngồi sang bên cạnh ông nội mà khoe: "Bạn cùng ký túc của cháu ở thành phố S đã tìm được một công việc rất tốt, đó là dạy khiêu vũ cho bọn nhỏ, một tiếng được những 50 đồng cơ đấy."
"Vậy sao, vậy sao." Ông nội Thẩm nắm tay Thẩm Hi, hả hê mở miệng nói: "Chỗ này của ông còn có việc tốt hơn nhiều."
Thẩm Hi hồ nghi, trong lòng liên sinh ra dự cảm xấu: "Cái gì vậy ạ?"
Ông nội nhìn cô cười ha hả đáp: "Đấm lưng cho ông, một giờ được những100 đồng, cháu nói xem, mùa hè này tiền công sẽ nhiều đến thế nào!"
Thẩm Hi phình miệng, đứng lên nói: "Cháu trở về phòng một chút."
Đợi Thẩm Hi lên lầu, Thẩm Kiến Quốc lập tức tiến đến bên cạnh cha mình, rất nghiêm túc thông báo: "Thẩm Hi có bạn trai rồi, đợi lát nữa ăn cơm, ngài giúp con hỏi thăm xem thế nào, nhưng đừng có nói là con báo cho cha đấy?"
Ông nội Thẩm "A" một tiếng, vô cùng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Thẩm Hi mới vừa lên lầu, liền nhận được tin nhắn của Hà Chi Châu ——"Đến nhà rồi?"
Thẩm Hi đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhắn lại cho anh, khóe môi cong cong, lúc gởi tin còn phát ra một trang hi hi ha ha cực kỳ vui vẻ.
Thật là nụ cười ngọt ngào lại làm say lòng người.
Thẩm Kiến Quốc đang đứng trong phòng khách, ánh mắt lại sắc tựa dao găm, ông vừa nhìn còn gọi thêm cha mình đến nhìn luôn thể, tức giận khẽ nói: "Cha nhìn đi, nhìn cháu của cha đi.".
Ông nội Thẩm nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó dùng lực ho nhẹ một tiếng, Thẩm Hi quay đầu lại, nhưng không giải thích được gì nên lại tiếp tục trở về phòng.
Thẩm Hi ở trên lầu nhắn những tin ngọt ngào cho Hà Chi Châu một hồi, liền bị Thẩm Kiến Quốc gọi xuống ăn cơm. Cả một bàn đầy món ăn, có món do Ngô Linh làm, có món của Tiểu Nguyệt , còn có món Hồ Nam sở trường nhất của ông nội nữa.
Thẩm Hi rất kích động, mỗi món đều ăn rồi vài miếng, rồi nói: "Ở nhà vẫn là tốt nhất, những món ở nhà ăn làm cho con gầy đi một vòng rồi."
"Mẹ thấy con có không gầy đâu.". Ngô Linh nói không chút lưu tình, sau đó để đũa xuống hỏi: "Mẹ nghe ba con nói, con còn không vui khi phải về nhà đấy?"
Thẩm Hi cúi đầu ăn cơm, đáp: "Nào có ạ, mẹ đừng nghe cha nói bậy."
Ngô Linh thua trận, Thẩm Kiến Quốc lập tức nhìn cha mình, không ngừng nháy mắt ra hiệu. Ông nội Thẩm nhận được tín hiệu, liền giả vờ hồ đồ. Thẩm Kiến Quốc nháy mắt một lúc, rốt cuộc ông mới chậm rãi mở miệng: "A Hi, ba con nói cho ông biết, con có bạn trai rồi đúng không?"
Thẩm Kiến Quốc muốn hộc máu. Không phải đã nói không được tiết lộ ra ông là người nói cho bọn họ biết sao?
Nhưng dù sao, Thẩm Hi đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Bị mọi người dồn tới chân tường, cô liền đứng dậy dậm chân đi lên lầu: "Được, được rồi. Không con yêu đương đúng không, vậy thì con lập tức sẽ chia tay! Về sau, con mà thành gái ế thì mọi người cũng đừng có nói con, là do mọi người vào giờ này ngày này ép buộc con đấy nhé!"
Thật là một lời nói ác độc, ông nội Thẩm vội đuổi theo kéo lại: "Chúng ta nào có ý đó, không phải mọi người quan tâm đến con nên mới thế, cộng thêm chút tò mò nữa mà thôi!"
Thẩm Hi quay đầu, thỏa hiệp nói: "Như vậy đi, buổi tối con gọi video cho anh ấy, mọi người có thể nhìn lén một chút."
"Được, được, được.", ông nội Thẩm và Ngô Linh đều gật đầu phụ họa. Chỉ có Thẩm Kiến Quốc là hết sức khinh thường nghĩ: một tên nhóc lưỡng tính thì có gì hay để mà nhìn, dáng dấp có đẹp trai đi nữa thì cũng chỉ là hifi!
——
Thẩm Hi một mình trở về phòng, tâm tình không tệ mà nằm ở trên giường, cô nhắn tin cho Hà Chi Châu ——"Đang làm gì đấy?"
Rất nhanh, liền nhận được tin nhắn trả lời ——"Đang thi."
Cái gì! Đang thi mà vẫn có thể trả lời tin nhắn, bạn trai cô sao lại cố chấp như vậy chứ! Thẩm Hi lập tức nhắn lại, rất cẩn thận hỏi: "Anh đang thi, không sợ bị thầy giám thị bắt gặp à?"
——"Bởi vì tôi chính là giám thị, điện thoại của bạn trai em đang ở trong tay tôi."
Thẩm Hi vội vàng nhắn lại: "Giáo sư hẹn gặp lại."
Lúc này tại đại học S, thầy giám thị nhàm chán để điện thoại của Hà Chi Châu xuống, sau đó rống lên với sinh viên bên dưới: "Bình thường không cố gắng, hiện tại lại đục nước béo cò, nếu để cho tôi nhìn thấy một lần nữa, lập tức sẽ xử lý! Còn cả cái cậu đang đá ghế kia nữa, cậu đã đá nửa giờ rồi, mà bạn học trước mặt vẫn không thèm để ý đến, cậu không thể bỏ qua sao?"
Tráng Hán phẫn nộ thu hồi chân. Không sai, anh chính là người đang đá ghế vừa được nhắc đến, ước chừng đá đã được nửa giờ rồi mà không ngờ tên tiểu yêu Lâm Dục Đường này lại tuyệt tình như thế!
. . . . . .di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Thẩm Hi xuống lầu hỏi Thẩm Kiến Quốc về chuyện cái váy mới.
Thẩm Kiến Quốc không muốn cho, cái sự thật "Con gái lớn không dùng được" này đã làm cho ông đắm chìm trong bi thương mãnh liệt, Thẩm Hi bất đắc dĩ hết bóp vai lại đấm lưng cho ông, nhưng vẫn bị ông phất tay đuổi đi: "Mẹ con đã đem vào trong phòng cho con rồi."
"Cám ơn cha.", Thẩm Hi cảm động không thôi, nhanh chóng chạy về phòng mình, mở tủ quần áo ra, quả nhiên liền nhìn thấy chiếc váy xinh đẹp mơ ước đã lâu. Cô đưa tay chạm vào chiếc váy, trong mắt tràn đầy vui mừng, trong lòng lại thầm nhủ: phải lập tức đi tắm, sau đó mặc nó vào.
Thẩm Hi đi vào phòng tắm, vừa mới vào một lát lại ra ngoài, cầm điện thoại trên giường mang theo. Hà Chi Châu thi xong nhất định sẽ gọi điện thoại lại cho cô, cô sợ lúc tắm sẽ không nghe thấy tiếng chuông.
Có người nói, con gái khi yêu thương liền thay đổi, có đôi khi lại trở nên hâm hâm mà cô hiện tại chính là một con bệnh thần kinh đầy vui vẻ.
Thẩm Hi nằm ở trong bồn tắm, sau đó còn lướt cả weibo. Năm phút trước, "Hùng sư trong gió" mới vừa đăng status ——"Tôi mang con gái từ trường học về, nhưng lại không mang được lòng của con bé về nhà, tôi nên làm như thế nào?"
Thẩm Hi tranh thủ thời gian ít ỏi, dùng một nick khác comment lại: "Có thể thấy được con gái của ngài là một người nhiệt tình trong học tập, tôi đề nghị ngài hãy thả con gái mình trở về trường học, để cho cả con người của cô ấy được hợp nhất."
Ở lầu dưới hùng sư tiên sinh liền nóng nảy, đây là người nào chứ, mây đen liền bay đầy trời!
Chủ yếu Thẩm Hi vẫn đang đợi điện thoại của Hà Chi Châu, vừa chờ vừa duỗi chân, nhìn đến mỏi cả mắt, liền nằm ở trong bồn tắm suy tư, mới tách ra có mấy giờ, mà cô đã thế này rồi, làm sao chịu đựng được hơn hai tháng còn lại chứ.
Lúc này, tiếng chuông liền vang lên, Hà Chi Châu gọi tới. Cô lập tức ấn nút nghe, nhưng câu mở đầu lại là: "Là anh sao?"
Hà Chi Châu là người đi ra trường thi đàu tiên, vừa đi vừa đáp: "Là anh."
Thẩm Hi bắt đầu lẩm bẩm.
Hà Chi Châu lại hỏi: "Em đang làm gì đấy?"
Thẩm Hi nằm ở trong bồn tắm nâng một chân lên đáp: "Tắm."
Hà Chi Châu làm bộ nghiêm chỉnh, nhàn nhạt nói một câu: "Điện thoại di động của em không bị thấm nước, chức năng không tệ."
Thẩm Hi biết Hà Chi Châu hiểu lầm rồi, để chứng minh đáp án liền quay người về phía điện thoại di động "tách" một tiếng, trực tiếp chụp một tấm hình gửi đi.
Hà Chi Châu nhận được tấm hình kia, liền hít sâu một hơi, trong lòng thầm cảm thấy hai tháng này thật không có biện pháp nào để chịu đựng được rồi.
Ngoại truyện nho nhỏ ~๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.
Thẩm Hi khi còn là một người bạn nhỏ, tuy nhỏ nhưng đại khái không phải là lúc mới vừa bỏ tã giấy, lộc cộc chạy đến bên Thẩm Kiến Quốc nói: "Baba, con muốn đi đại tiện."
Thẩm Kiến Quốc sờ sờ đầu con gái khả ái nói: "Hi hi, phải nói là đi kéo bánh."
Thẩm Hi: "Tại sao lại muốn kéo ba ba?"
Bàn tay của Thẩm Kiến Quốc ở trên đầu con lập tức dừng lại, trầm mặc trong chốc lát liền đáp: "Sau này vẫn nên nói là đi đại tiện thôi."
/65
|