Kiệt Sâm dùng nắm tay ngăn cản một kích của Long La Ni, hành động làm mọi người càng không dám tin.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nắm tay lưu chuyển ngũ sắc quang mang cùng trường thương hỏa diễm bén nhọn va chạm cùng một chỗ, loại đối lập mãnh liệt làm không gian như dừng phắt lại trong nháy mắt.
- Oanh long…
Thanh âm tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trường thương của Long La Ni chẳng những không xuyên qua được nắm tay của Kiệt Sâm, ngược lại thân thể Kiệt Sâm còn mạnh mẽ xông về phía trước, hỏa diễm trên trường thương thoáng chốc dập tắt, trường thương chẳng khác gì thủy tinh yếu ớt xuất hiện vô số vết rạn, ngay lập tức ầm ầm vỡ nát.
- Phốc xuy…
Nắm tay Kiệt Sâm không hề sút giảm, nặng nề đập lên thân thể Long La Ni, hỏa diễm trường bào trên người hắn thoáng chốc vỡ nát, thân thể tóe ra máu tươi, miệng phun đầy máu, cả người mềm rũ trên mặt đất, ánh mắt ran rã chỉ còn lại nửa mạng.
Làm xong hết thảy, ánh mắt lạnh như băng của Kiệt Sâm đã rơi lên trên người Bố Lạp Đạt.
- Ngươi muốn làm gì, ta là thiếu gia Bác Nhĩ Đinh gia tộc, cha ta Mặc Tư Bổn là đế linh sư bát giai, ngươi dám động thủ đối với ta Bác Nhĩ Đinh gia tộc sẽ không bỏ qua ngươi…
Giờ khắc này Bố Lạp Đạt liền kinh hoảng, ngoài mạnh trong yếu cảnh cáo Kiệt Sâm.
- Kiệt Sâm đại nhân…
Ở bên cạnh ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng hồi phục lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ, vội vàng gọi Kiệt Sâm.
- Bác Nhĩ Đinh gia tộc sẽ không bỏ qua ta? A!
Kiệt Sâm cười lạnh lên tiếng, sau đó lại vung ra một tát tai.
- Ba!
Bố Lạp Đạt lại bị hung hăng đánh bay, thân thể lăn tròn trên mặt đất, má bên phải sưng lên thật cao, dung mạo anh tuấn giờ khắc này đã hoàn toàn biến thành một đầu heo.
Chứng kiến Kiệt Sâm không chút do dự cho Bố Lạp Đạt thêm một tát tai, trong lòng ba người Lỗ Nhĩ Tư vừa vô cùng thoải mái vừa vô cùng sầu lo.
Bố Lạp Đạt là ai? Đó chính là nhi tử của tộc trưởng Mặc Tư Bổn Bác Nhĩ Đinh gia tộc, địa vị thật cao trong Ngọc Linh Thành, hành động của Kiệt Sâm đại nhân tuy làm lòng người thật thoải mái nhưng lại đem sự tình càng nháo càng lớn.
Trước kia khi Mạt Kỳ Tạp hội trưởng còn ở đây hành sự đều cẩn thận từng chút một, không dám cùng trở mặt với những thế lực lớn bên trong Ngọc Linh Thành, nhưng hôm nay Kiệt Sâm hội trưởng vừa đến, chẳng những đánh hộ pháp Long La Ni của Bác Nhĩ Đinh gia tộc còn nửa mạng, còn hung hăng tát Bố Lạp Đạt thiếu gia của bọn hắn hai tát tai, đây chẳng khác gì là đánh vào mặt Bác Nhĩ Đinh gia tộc.
- Còn có các ngươi…
Tát tai Bố Lạp Đạt văng ra, Kiệt Sâm đưa mắt nhìn ba mươi mấy đại hán đang run rẩy như cầy sấy trong đại sảnh.
Mấy đại hán kia đều là hộ vệ của Bác Nhĩ Đinh gia tộc, đều là tứ giai ngũ giai linh sư, trong đó còn có hai lục giai tôn linh sư, dựa lưng vào Bác Nhĩ Đinh gia tộc đã quen hoành hành bá đạo trong Ngọc Linh Thành.
Nhưng giờ khắc này, đám đại hán hung hăng càn quấy kia đều chẳng khác gì con gà con, dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn Kiệt Sâm, cơ hồ đứng không vững.
Thật sự hành vi của Kiệt Sâm biểu hiện quá mức khủng bố, một cái tát đánh bay Bố Lạp Đạt thiếu gia, một quyền đem Long La Ni đại nhân uy danh hiển hách đánh gần chết, bọn hắn căn bản không hề có nửa điểm ý thức dám phản kháng.
- Lỗ Nhĩ Tư, phế hai tay bọn chúng, văng ra ngoài cho ta. Nguyên một đám ở nơi này quả thật làm dơ bẩn đôi mắt của ta!
Nhìn đám đại hán kia, Kiệt Sâm phát ra mệnh lệnh cho Lỗ Nhĩ Tư.
- Kiệt Sâm đại nhân…
Lỗ Nhĩ Tư do dự lên tiếng.
- Như thế nào?
Ánh mắt Kiệt Sâm lạnh như băng chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén trực tiếp rơi trên người Lỗ Nhĩ Tư.
Chứng kiến ánh mắt lạnh lùng của Kiệt Sâm, trong lòng Lỗ Nhĩ Tư không khỏi rùng mình, không dám tiếp tục lên tiếng nhảy vào trong đám đại hán kia.
Ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên liên tục trong đại sảnh, đám đại hán đã bị Lỗ Nhĩ Tư đánh gãy hai tay, ném ra đường cái bên ngoài đại sảnh phường thị.
Trong khoảnh khắc bên ngoài đường cái xuất hiện ba bốn mươi đại hán rên rỉ thê thảm, người vây xem đều hoảng sợ tản ra, những chuyện đã phát sinh nơi này hoàn toàn vượt ngoài ý nghĩ của bọn họ.
Sau khi ném đám đại hán ra ngoài bên trong đại sảnh lập tức thanh tĩnh hơn nhiều, giờ phút này chỉ còn lại hai ba mươi hộ vệ bị thương cùng một ít hộ vệ không tổn thương, cộng thêm phục vụ viên và nhân viên công tác của Thải Hồng Tháp đã chạy đến.
Đạt La Đặc lập tức phái người đến quét dọn đại sảnh, đồng thời triệu tập các linh dược đại sư của công hội hỗ trợ trị liệu cho những huynh đệ bị thương. Kiệt Sâm hạ chỉ lệnh cho Đạt La Đặc:
- Nhớ rõ ngàn vạn lần không được keo kiệt linh dược tề, không được lưu lại hậu hoạn gì cho các huynh đệ!
Đồng thời Kiệt Sâm đi tới trước mặt thống lĩnh hộ vệ Kiệt Ân.
Bởi vì chiêu công kích của Long La Ni, thân thể Kiệt Ân vô cùng chật vật, trên vai hắn bị trường thương xuyên thủng vẫn đang chảy máu tươi, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
Nhìn thấy Kiệt Sâm đi tới cả người Kiệt Ân lập tức run lên, khí phách của Kiệt Sâm làm cho hắn vô cùng rung động, hiện tại trong nội tâm của hắn tràn đầy khẩn trương, tâm thần bất định.
- Ngươi gọi là Kiệt Ân? Không sai!
Kiệt Sâm tràn đầy cổ vũ vỗ vỗ bả vai đối phương.
Bị Kiệt Sâm vỗ vai, hai chân Kiệt Ân mềm nhũn, cộng thêm bản thân đang bị trọng thương thiếu chút nữa kích động đến ngã sấp xuống đất.
- Không cần khẩn trương!
Chứng kiến bộ dáng tâm thần bất định của Kiệt Ân, Kiệt Sâm cười cười:
- Ngươi rất không tệ, có thể trước mặt cường địch vẫn cố gắng giữ gìn tài sản của Linh Dược Sư công hội chúng ta, ở đây có một bình linh dược tề ngươi uống đi, về sau tôn nghiêm của Linh Dược Sư công hội tại Luân Đa hành tỉnh còn cần hán tử như ngươi đến giữ gìn!
Nói xong Kiệt Sâm lập tức từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình linh dược tề mở nắp đưa tới trong tay Kiệt Ân.
- A…
Kiệt Sâm vừa lấy ra bình linh dược tề, toàn bộ mọi người trong đại sảnh cùng dân chúng đang vây xem bên ngoài phường thị đều phát ra thanh âm kinh hô khiếp sợ.
Đó là một bình linh dược tề màu xanh tản ra hào quang sáng lạn bên trong đại sảnh, ánh mắt mọi người không tự chủ được đều bị hấp dẫn, càng làm cho người giật mình chính là khí tức linh dược tán dật từ trong bình linh dược tề, khi Kiệt Sâm mở nắp, một cỗ hương thơm dược tề nồng đậm đột nhiên lan tràn khắp đại sảnh đồng thời tràn cả ra bên ngoài.
Đó là một cỗ dược hương thấm tận ruột gan, toàn bộ những người ngửi thấy được cỗ hương thơm kia đều cảm thấy thân thể vô cùng khoan khoái dễ chịu, toàn thân đều đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.
Trong ánh mắt thật nhiều dân chúng đều mang theo vẻ khiếp sợ, cho dù bọn họ không biết bình linh dược tề kia có đẳng cấp gì, nhưng chỉ xem bề ngoài cùng hương thơm kia đủ làm cho mọi người biết rõ linh dược tề kia tuyệt đối không đơn giản.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nắm tay lưu chuyển ngũ sắc quang mang cùng trường thương hỏa diễm bén nhọn va chạm cùng một chỗ, loại đối lập mãnh liệt làm không gian như dừng phắt lại trong nháy mắt.
- Oanh long…
Thanh âm tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trường thương của Long La Ni chẳng những không xuyên qua được nắm tay của Kiệt Sâm, ngược lại thân thể Kiệt Sâm còn mạnh mẽ xông về phía trước, hỏa diễm trên trường thương thoáng chốc dập tắt, trường thương chẳng khác gì thủy tinh yếu ớt xuất hiện vô số vết rạn, ngay lập tức ầm ầm vỡ nát.
- Phốc xuy…
Nắm tay Kiệt Sâm không hề sút giảm, nặng nề đập lên thân thể Long La Ni, hỏa diễm trường bào trên người hắn thoáng chốc vỡ nát, thân thể tóe ra máu tươi, miệng phun đầy máu, cả người mềm rũ trên mặt đất, ánh mắt ran rã chỉ còn lại nửa mạng.
Làm xong hết thảy, ánh mắt lạnh như băng của Kiệt Sâm đã rơi lên trên người Bố Lạp Đạt.
- Ngươi muốn làm gì, ta là thiếu gia Bác Nhĩ Đinh gia tộc, cha ta Mặc Tư Bổn là đế linh sư bát giai, ngươi dám động thủ đối với ta Bác Nhĩ Đinh gia tộc sẽ không bỏ qua ngươi…
Giờ khắc này Bố Lạp Đạt liền kinh hoảng, ngoài mạnh trong yếu cảnh cáo Kiệt Sâm.
- Kiệt Sâm đại nhân…
Ở bên cạnh ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng hồi phục lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ, vội vàng gọi Kiệt Sâm.
- Bác Nhĩ Đinh gia tộc sẽ không bỏ qua ta? A!
Kiệt Sâm cười lạnh lên tiếng, sau đó lại vung ra một tát tai.
- Ba!
Bố Lạp Đạt lại bị hung hăng đánh bay, thân thể lăn tròn trên mặt đất, má bên phải sưng lên thật cao, dung mạo anh tuấn giờ khắc này đã hoàn toàn biến thành một đầu heo.
Chứng kiến Kiệt Sâm không chút do dự cho Bố Lạp Đạt thêm một tát tai, trong lòng ba người Lỗ Nhĩ Tư vừa vô cùng thoải mái vừa vô cùng sầu lo.
Bố Lạp Đạt là ai? Đó chính là nhi tử của tộc trưởng Mặc Tư Bổn Bác Nhĩ Đinh gia tộc, địa vị thật cao trong Ngọc Linh Thành, hành động của Kiệt Sâm đại nhân tuy làm lòng người thật thoải mái nhưng lại đem sự tình càng nháo càng lớn.
Trước kia khi Mạt Kỳ Tạp hội trưởng còn ở đây hành sự đều cẩn thận từng chút một, không dám cùng trở mặt với những thế lực lớn bên trong Ngọc Linh Thành, nhưng hôm nay Kiệt Sâm hội trưởng vừa đến, chẳng những đánh hộ pháp Long La Ni của Bác Nhĩ Đinh gia tộc còn nửa mạng, còn hung hăng tát Bố Lạp Đạt thiếu gia của bọn hắn hai tát tai, đây chẳng khác gì là đánh vào mặt Bác Nhĩ Đinh gia tộc.
- Còn có các ngươi…
Tát tai Bố Lạp Đạt văng ra, Kiệt Sâm đưa mắt nhìn ba mươi mấy đại hán đang run rẩy như cầy sấy trong đại sảnh.
Mấy đại hán kia đều là hộ vệ của Bác Nhĩ Đinh gia tộc, đều là tứ giai ngũ giai linh sư, trong đó còn có hai lục giai tôn linh sư, dựa lưng vào Bác Nhĩ Đinh gia tộc đã quen hoành hành bá đạo trong Ngọc Linh Thành.
Nhưng giờ khắc này, đám đại hán hung hăng càn quấy kia đều chẳng khác gì con gà con, dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn Kiệt Sâm, cơ hồ đứng không vững.
Thật sự hành vi của Kiệt Sâm biểu hiện quá mức khủng bố, một cái tát đánh bay Bố Lạp Đạt thiếu gia, một quyền đem Long La Ni đại nhân uy danh hiển hách đánh gần chết, bọn hắn căn bản không hề có nửa điểm ý thức dám phản kháng.
- Lỗ Nhĩ Tư, phế hai tay bọn chúng, văng ra ngoài cho ta. Nguyên một đám ở nơi này quả thật làm dơ bẩn đôi mắt của ta!
Nhìn đám đại hán kia, Kiệt Sâm phát ra mệnh lệnh cho Lỗ Nhĩ Tư.
- Kiệt Sâm đại nhân…
Lỗ Nhĩ Tư do dự lên tiếng.
- Như thế nào?
Ánh mắt Kiệt Sâm lạnh như băng chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén trực tiếp rơi trên người Lỗ Nhĩ Tư.
Chứng kiến ánh mắt lạnh lùng của Kiệt Sâm, trong lòng Lỗ Nhĩ Tư không khỏi rùng mình, không dám tiếp tục lên tiếng nhảy vào trong đám đại hán kia.
Ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên liên tục trong đại sảnh, đám đại hán đã bị Lỗ Nhĩ Tư đánh gãy hai tay, ném ra đường cái bên ngoài đại sảnh phường thị.
Trong khoảnh khắc bên ngoài đường cái xuất hiện ba bốn mươi đại hán rên rỉ thê thảm, người vây xem đều hoảng sợ tản ra, những chuyện đã phát sinh nơi này hoàn toàn vượt ngoài ý nghĩ của bọn họ.
Sau khi ném đám đại hán ra ngoài bên trong đại sảnh lập tức thanh tĩnh hơn nhiều, giờ phút này chỉ còn lại hai ba mươi hộ vệ bị thương cùng một ít hộ vệ không tổn thương, cộng thêm phục vụ viên và nhân viên công tác của Thải Hồng Tháp đã chạy đến.
Đạt La Đặc lập tức phái người đến quét dọn đại sảnh, đồng thời triệu tập các linh dược đại sư của công hội hỗ trợ trị liệu cho những huynh đệ bị thương. Kiệt Sâm hạ chỉ lệnh cho Đạt La Đặc:
- Nhớ rõ ngàn vạn lần không được keo kiệt linh dược tề, không được lưu lại hậu hoạn gì cho các huynh đệ!
Đồng thời Kiệt Sâm đi tới trước mặt thống lĩnh hộ vệ Kiệt Ân.
Bởi vì chiêu công kích của Long La Ni, thân thể Kiệt Ân vô cùng chật vật, trên vai hắn bị trường thương xuyên thủng vẫn đang chảy máu tươi, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
Nhìn thấy Kiệt Sâm đi tới cả người Kiệt Ân lập tức run lên, khí phách của Kiệt Sâm làm cho hắn vô cùng rung động, hiện tại trong nội tâm của hắn tràn đầy khẩn trương, tâm thần bất định.
- Ngươi gọi là Kiệt Ân? Không sai!
Kiệt Sâm tràn đầy cổ vũ vỗ vỗ bả vai đối phương.
Bị Kiệt Sâm vỗ vai, hai chân Kiệt Ân mềm nhũn, cộng thêm bản thân đang bị trọng thương thiếu chút nữa kích động đến ngã sấp xuống đất.
- Không cần khẩn trương!
Chứng kiến bộ dáng tâm thần bất định của Kiệt Ân, Kiệt Sâm cười cười:
- Ngươi rất không tệ, có thể trước mặt cường địch vẫn cố gắng giữ gìn tài sản của Linh Dược Sư công hội chúng ta, ở đây có một bình linh dược tề ngươi uống đi, về sau tôn nghiêm của Linh Dược Sư công hội tại Luân Đa hành tỉnh còn cần hán tử như ngươi đến giữ gìn!
Nói xong Kiệt Sâm lập tức từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình linh dược tề mở nắp đưa tới trong tay Kiệt Ân.
- A…
Kiệt Sâm vừa lấy ra bình linh dược tề, toàn bộ mọi người trong đại sảnh cùng dân chúng đang vây xem bên ngoài phường thị đều phát ra thanh âm kinh hô khiếp sợ.
Đó là một bình linh dược tề màu xanh tản ra hào quang sáng lạn bên trong đại sảnh, ánh mắt mọi người không tự chủ được đều bị hấp dẫn, càng làm cho người giật mình chính là khí tức linh dược tán dật từ trong bình linh dược tề, khi Kiệt Sâm mở nắp, một cỗ hương thơm dược tề nồng đậm đột nhiên lan tràn khắp đại sảnh đồng thời tràn cả ra bên ngoài.
Đó là một cỗ dược hương thấm tận ruột gan, toàn bộ những người ngửi thấy được cỗ hương thơm kia đều cảm thấy thân thể vô cùng khoan khoái dễ chịu, toàn thân đều đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.
Trong ánh mắt thật nhiều dân chúng đều mang theo vẻ khiếp sợ, cho dù bọn họ không biết bình linh dược tề kia có đẳng cấp gì, nhưng chỉ xem bề ngoài cùng hương thơm kia đủ làm cho mọi người biết rõ linh dược tề kia tuyệt đối không đơn giản.
/1885
|