- Đó là…hoàng cấp thất giai trị liệu dược tề!
Đúng lúc này thanh âm tiếng kinh hô vang lên bên tai mọi người, chính là ba người Lỗ Nhĩ Tư, Đạt La Đặc cùng Ai Nhĩ Bá Tháp.
Giờ khắc này ba người bọn họ đều không thể tin nhìn qua bình linh dược tề trong tay Kiệt Sâm, người khác không rõ ràng Kiệt Sâm lấy ra linh dược tề là vật gì nhưng bọn họ là hoàng linh sư thất giai cao cấp, còn là linh dược tôn sư lục giai cao cấp làm sao không biết được đó là loại linh dược tề thế nào.
Thất giai linh dược tề, đó là linh dược tề hoàng cấp thất giai ah, mặc dù chỉ là loại trị liệu dược tề bình thường nhất trong hoàng cấp thất giai, nhưng cũng không thể che giấu được đẳng cấp kinh người của nó.
Nhưng hiện tại Kiệt Sâm xuất ra lại giống như một vật cực kỳ bình thường, không hề có chút chú ý lấy ra, hơn nữa còn đưa cho thống lĩnh hộ vệ Kiệt Ân trực tiếp uống vào, điều này làm ba người Lỗ Nhĩ Tư vô cùng khiếp sợ.
Phải biết rằng cho dù với thân phận cùng địa vị của ba người Lỗ Nhĩ Tư, muốn đạt được một bình hoàng cấp linh dược tề thất giai như vậy còn thật khó khăn, thế nhưng hiện tại…
- Cái gì? Đây là thất giai trị liệu dược tề?
Nghe được thanh âm kinh hô khiếp sợ của ba người Lỗ Nhĩ Tư, toàn bộ dân chúng bên ngoài phường thị đều phát ra thanh âm xôn xao, không ít người như phát điên muốn chen chân vào bên trong nhìn xem loại hoàng cấp linh dược tề trong truyền thuyết kia.
Trong mắt mọi người đều mang theo vẻ vô cùng hâm mộ.
- Cái này…cái này…Kiệt Sâm đại nhân, vật này thật quá trân quý, Kiệt Ân thật sự xấu hổ không dám nhận, kính xin đại nhân thu hồi đi thôi!
Ban đầu Kiệt Ân còn có chút tự nhiên đứng trước mặt Kiệt Sâm, nhưng khi hắn biết rõ trong tay mình đang cầm là hoàng cấp trị liệu dược tề thất giai, tay của hắn chợt run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi xuống.
- Không phải chỉ là một bình thất giai trị liệu dược tề thôi sao, có gì không dám nhận, uống đi!
Kiệt Sâm không vui lên tiếng, lần này đi ra ngoài trên người hắn mang theo không ít linh dược tề, đều là lúc ở Hóa Thần Đảo khi trao đổi với Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Tạp Tắc Nỗ Tư mà phối chế, dù sao dùng tài liệu linh dược của Lam Nguyệt Cổ Sâm gieo trồng trong sơn cốc, Kiệt Sâm đương nhiên không hề có chút áp lực nào.
Với thực lực của Kiệt Sâm, ở trong mắt người khác có lẽ là vật báu vô giá nhưng đối với hắn mà nói cũng chỉ là vật tầm thường, căn bản không được hắn xem vào trong mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Kiệt Sâm, trong lòng Kiệt Ân chợt run lên, sau một thoáng do dự hắn hung hăng cắn chặt răng:
- Nếu Kiệt Sâm đại nhân đã ưu ái như thế, Kiệt Ân cung kính không bằng tuân lệnh!
Dứt lời Kiệt Sâm uống cạn bình linh dược tề trong tay.
- Ừng ực…
Khí tức dược hiệu nồng đậm tản ra, đôi mắt những người xung quanh đều chợt đỏ lên, tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét nhìn Kiệt Ân, dù là ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng run cả hai tay.
Trên người Kiệt Ân dâng lên một cỗ linh lực ba động kinh người, sinh mệnh hoạt lực nồng đậm tán dật, gương mặt trắng bệch của Kiệt Ân nhanh chóng trở nên hồng nhuận, vết thương trên vai thật lớn lại lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được khép nhanh lại, chỉ sau một lát không còn lưu lại một tia vết sẹo nào.
- Ta…ta lành hoàn toàn rồi!
Cảm thụ được thân hình tràn ngập sức sống, Kiệt Ân có chút không dám tin nhìn hai tay mình, trong miệng thì thào lên tiếng.
Giờ khắc này hắn cảm nhận được trạng thái của mình tốt chưa từng có, toàn thân tràn đầy sức sống, giơ tay nhấc chân mang theo linh lực kinh người, còn tinh thần nhiều hơn trước khi bị thương.
Ở gần đó, vô số dân chúng cùng nhân viên công tác đều sợ ngây người, cho dù trước kia bọn họ cũng thường xuyên nghe nói công hiệu của hoàng cấp linh dược tề thất giai kinh người ra sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn bị làm rung động.
Phải biết rằng trước đó Kiệt Ân bị trọng thương không nhẹ, thiếu chút nữa không thể đứng lên, nếu như trị liệu bình thường ít nhất phải nằm trên giường suốt hai tháng, thế nhưng uống vào hoàng cấp linh dược tề của Kiệt Sâm đưa cho, thoáng chốc đã hoàn toàn khỏe mạnh tràn đầy tinh lực, trùng kích thị giác lớn đến như thế làm tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ.
- Đa tạ Kiệt Sâm đại nhân ban ân, về sau đại nhân có gì cần làm, Kiệt Ân nhất định xông pha khói lửa không chối từ!
Cảm nhận được thân thể khỏe mạnh hoàn mỹ của mình, Kiệt Ân tràn đầy kích động tuyên thệ với Kiệt Sâm.
Sở dĩ hắn kích động như vậy là vì hắn cảm giác những nội thương trước kia còn lưu lại trong người đã hoàn toàn được chữa khỏi.
Nội thương cũ kia thật khó thể trị liệu, ngay ban đầu hắn không chú ý tới, nhưng khi phát hiện ra thì đã muộn, không còn cách nào trị liệu.
Nội thương kia bao năm nay giày vò Kiệt Ân, ngăn trở hắn tấn cấp, nhưng hôm nay hắn phát hiện mình đều đã được chữa khỏi, điều này làm cho hắn vô cùng kích động cùng hưng phấn.
Điều này đại biểu từ nay về sau hi vọng tấn thăng trung cấp thất giai của hắn cao hơn rất nhiều.
- Ha ha, không phải vì ta, mà vì Linh Dược Sư công hội!
Kiệt Sâm cười lên tiếng.
Trên thực tế, nếu quả thật muốn trị liệu cho Kiệt Ân, Kiệt Sâm hoàn toàn có thể dùng Mộc Linh Châu trong người mình trị liệu cho hắn, không cần phải lãng phí một bình thất giai linh dược tề, cho dù loại linh dược tề này với hắn bình thường thế nào nhưng không chối bỏ được sự thật nó cũng là hoàng cấp linh dược tề.
Nhưng Kiệt Sâm lại lựa chọn sử dụng linh dược tề, là do hắn cố ý triển lộ như vậy, hai khái niệm trị liệu bất đồng sẽ mang đến rung động bất đồng.
Ngay khi Kiệt Sâm trị liệu cho Kiệt Ân, những hộ vệ khác cũng đang tiếp nhận trị liệu của nhân viên Linh Dược Sư công hội.
Nhưng bọn họ không được may mắn như Kiệt Ân, căn cứ theo thương thế bất đồng, bọn họ chỉ dùng ngũ giai hoặc lục giai trị liệu dược tề, không thể lập tức chữa lành, còn cần thời gian nghỉ ngơi nhất định.
Nhìn nhóm hộ vệ bị thương kia, Kiệt Sâm lên tiếng nói:
- Chư vị, hôm nay toàn bộ hộ vệ tham gia phản kháng kẻ địch, đều có thể hướng Linh Dược Sư công hội xin một bình tứ giai linh dược tề mà mình cần, xem như Linh Dược Sư công hội ban thưởng cho chư vị hôm nay đã anh dũng chống cự kẻ địch!
- A…
Lời của Kiệt Sâm vừa rơi xuống, trên mặt nhóm hộ vệ đều hiện lên vẻ vui mừng.
Mà bên ngoài phường thị, dân chúng đều phát ra tiếng kinh hô.
Chớ xem thường tứ giai linh dược tề kia, những hộ vệ nọ phần lớn đều là tam giai linh sư, tứ giai thiên linh sư, một bình tứ giai linh dược tề giá cả cao tới mấy chục vạn linh tệ, tuy họ làm việc trong phường thị Linh Dược Sư công hội, nhưng bình thường căn bản không có cơ hội tiếp xúc với tứ giai linh dược tề.
Mà hôm nay, Kiệt Sâm lại cho phép bọn họ xin một tứ giai linh dược tề mà họ cần, điều này làm cho họ vô cùng vui sướng.
- Về phần các ngươi…
Kiệt Sâm đem ánh mắt nhìn qua gần ba mươi hộ vệ không bị thương đứng gần nơi đó, trong mắt toát ra tia lạnh lùng:
- Từ giờ trở đi, các ngươi đã không còn là hộ vệ Linh Dược Sư công hội, toàn bộ cút đi!
Đúng lúc này thanh âm tiếng kinh hô vang lên bên tai mọi người, chính là ba người Lỗ Nhĩ Tư, Đạt La Đặc cùng Ai Nhĩ Bá Tháp.
Giờ khắc này ba người bọn họ đều không thể tin nhìn qua bình linh dược tề trong tay Kiệt Sâm, người khác không rõ ràng Kiệt Sâm lấy ra linh dược tề là vật gì nhưng bọn họ là hoàng linh sư thất giai cao cấp, còn là linh dược tôn sư lục giai cao cấp làm sao không biết được đó là loại linh dược tề thế nào.
Thất giai linh dược tề, đó là linh dược tề hoàng cấp thất giai ah, mặc dù chỉ là loại trị liệu dược tề bình thường nhất trong hoàng cấp thất giai, nhưng cũng không thể che giấu được đẳng cấp kinh người của nó.
Nhưng hiện tại Kiệt Sâm xuất ra lại giống như một vật cực kỳ bình thường, không hề có chút chú ý lấy ra, hơn nữa còn đưa cho thống lĩnh hộ vệ Kiệt Ân trực tiếp uống vào, điều này làm ba người Lỗ Nhĩ Tư vô cùng khiếp sợ.
Phải biết rằng cho dù với thân phận cùng địa vị của ba người Lỗ Nhĩ Tư, muốn đạt được một bình hoàng cấp linh dược tề thất giai như vậy còn thật khó khăn, thế nhưng hiện tại…
- Cái gì? Đây là thất giai trị liệu dược tề?
Nghe được thanh âm kinh hô khiếp sợ của ba người Lỗ Nhĩ Tư, toàn bộ dân chúng bên ngoài phường thị đều phát ra thanh âm xôn xao, không ít người như phát điên muốn chen chân vào bên trong nhìn xem loại hoàng cấp linh dược tề trong truyền thuyết kia.
Trong mắt mọi người đều mang theo vẻ vô cùng hâm mộ.
- Cái này…cái này…Kiệt Sâm đại nhân, vật này thật quá trân quý, Kiệt Ân thật sự xấu hổ không dám nhận, kính xin đại nhân thu hồi đi thôi!
Ban đầu Kiệt Ân còn có chút tự nhiên đứng trước mặt Kiệt Sâm, nhưng khi hắn biết rõ trong tay mình đang cầm là hoàng cấp trị liệu dược tề thất giai, tay của hắn chợt run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi xuống.
- Không phải chỉ là một bình thất giai trị liệu dược tề thôi sao, có gì không dám nhận, uống đi!
Kiệt Sâm không vui lên tiếng, lần này đi ra ngoài trên người hắn mang theo không ít linh dược tề, đều là lúc ở Hóa Thần Đảo khi trao đổi với Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Tạp Tắc Nỗ Tư mà phối chế, dù sao dùng tài liệu linh dược của Lam Nguyệt Cổ Sâm gieo trồng trong sơn cốc, Kiệt Sâm đương nhiên không hề có chút áp lực nào.
Với thực lực của Kiệt Sâm, ở trong mắt người khác có lẽ là vật báu vô giá nhưng đối với hắn mà nói cũng chỉ là vật tầm thường, căn bản không được hắn xem vào trong mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Kiệt Sâm, trong lòng Kiệt Ân chợt run lên, sau một thoáng do dự hắn hung hăng cắn chặt răng:
- Nếu Kiệt Sâm đại nhân đã ưu ái như thế, Kiệt Ân cung kính không bằng tuân lệnh!
Dứt lời Kiệt Sâm uống cạn bình linh dược tề trong tay.
- Ừng ực…
Khí tức dược hiệu nồng đậm tản ra, đôi mắt những người xung quanh đều chợt đỏ lên, tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét nhìn Kiệt Ân, dù là ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng run cả hai tay.
Trên người Kiệt Ân dâng lên một cỗ linh lực ba động kinh người, sinh mệnh hoạt lực nồng đậm tán dật, gương mặt trắng bệch của Kiệt Ân nhanh chóng trở nên hồng nhuận, vết thương trên vai thật lớn lại lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được khép nhanh lại, chỉ sau một lát không còn lưu lại một tia vết sẹo nào.
- Ta…ta lành hoàn toàn rồi!
Cảm thụ được thân hình tràn ngập sức sống, Kiệt Ân có chút không dám tin nhìn hai tay mình, trong miệng thì thào lên tiếng.
Giờ khắc này hắn cảm nhận được trạng thái của mình tốt chưa từng có, toàn thân tràn đầy sức sống, giơ tay nhấc chân mang theo linh lực kinh người, còn tinh thần nhiều hơn trước khi bị thương.
Ở gần đó, vô số dân chúng cùng nhân viên công tác đều sợ ngây người, cho dù trước kia bọn họ cũng thường xuyên nghe nói công hiệu của hoàng cấp linh dược tề thất giai kinh người ra sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn bị làm rung động.
Phải biết rằng trước đó Kiệt Ân bị trọng thương không nhẹ, thiếu chút nữa không thể đứng lên, nếu như trị liệu bình thường ít nhất phải nằm trên giường suốt hai tháng, thế nhưng uống vào hoàng cấp linh dược tề của Kiệt Sâm đưa cho, thoáng chốc đã hoàn toàn khỏe mạnh tràn đầy tinh lực, trùng kích thị giác lớn đến như thế làm tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ.
- Đa tạ Kiệt Sâm đại nhân ban ân, về sau đại nhân có gì cần làm, Kiệt Ân nhất định xông pha khói lửa không chối từ!
Cảm nhận được thân thể khỏe mạnh hoàn mỹ của mình, Kiệt Ân tràn đầy kích động tuyên thệ với Kiệt Sâm.
Sở dĩ hắn kích động như vậy là vì hắn cảm giác những nội thương trước kia còn lưu lại trong người đã hoàn toàn được chữa khỏi.
Nội thương cũ kia thật khó thể trị liệu, ngay ban đầu hắn không chú ý tới, nhưng khi phát hiện ra thì đã muộn, không còn cách nào trị liệu.
Nội thương kia bao năm nay giày vò Kiệt Ân, ngăn trở hắn tấn cấp, nhưng hôm nay hắn phát hiện mình đều đã được chữa khỏi, điều này làm cho hắn vô cùng kích động cùng hưng phấn.
Điều này đại biểu từ nay về sau hi vọng tấn thăng trung cấp thất giai của hắn cao hơn rất nhiều.
- Ha ha, không phải vì ta, mà vì Linh Dược Sư công hội!
Kiệt Sâm cười lên tiếng.
Trên thực tế, nếu quả thật muốn trị liệu cho Kiệt Ân, Kiệt Sâm hoàn toàn có thể dùng Mộc Linh Châu trong người mình trị liệu cho hắn, không cần phải lãng phí một bình thất giai linh dược tề, cho dù loại linh dược tề này với hắn bình thường thế nào nhưng không chối bỏ được sự thật nó cũng là hoàng cấp linh dược tề.
Nhưng Kiệt Sâm lại lựa chọn sử dụng linh dược tề, là do hắn cố ý triển lộ như vậy, hai khái niệm trị liệu bất đồng sẽ mang đến rung động bất đồng.
Ngay khi Kiệt Sâm trị liệu cho Kiệt Ân, những hộ vệ khác cũng đang tiếp nhận trị liệu của nhân viên Linh Dược Sư công hội.
Nhưng bọn họ không được may mắn như Kiệt Ân, căn cứ theo thương thế bất đồng, bọn họ chỉ dùng ngũ giai hoặc lục giai trị liệu dược tề, không thể lập tức chữa lành, còn cần thời gian nghỉ ngơi nhất định.
Nhìn nhóm hộ vệ bị thương kia, Kiệt Sâm lên tiếng nói:
- Chư vị, hôm nay toàn bộ hộ vệ tham gia phản kháng kẻ địch, đều có thể hướng Linh Dược Sư công hội xin một bình tứ giai linh dược tề mà mình cần, xem như Linh Dược Sư công hội ban thưởng cho chư vị hôm nay đã anh dũng chống cự kẻ địch!
- A…
Lời của Kiệt Sâm vừa rơi xuống, trên mặt nhóm hộ vệ đều hiện lên vẻ vui mừng.
Mà bên ngoài phường thị, dân chúng đều phát ra tiếng kinh hô.
Chớ xem thường tứ giai linh dược tề kia, những hộ vệ nọ phần lớn đều là tam giai linh sư, tứ giai thiên linh sư, một bình tứ giai linh dược tề giá cả cao tới mấy chục vạn linh tệ, tuy họ làm việc trong phường thị Linh Dược Sư công hội, nhưng bình thường căn bản không có cơ hội tiếp xúc với tứ giai linh dược tề.
Mà hôm nay, Kiệt Sâm lại cho phép bọn họ xin một tứ giai linh dược tề mà họ cần, điều này làm cho họ vô cùng vui sướng.
- Về phần các ngươi…
Kiệt Sâm đem ánh mắt nhìn qua gần ba mươi hộ vệ không bị thương đứng gần nơi đó, trong mắt toát ra tia lạnh lùng:
- Từ giờ trở đi, các ngươi đã không còn là hộ vệ Linh Dược Sư công hội, toàn bộ cút đi!
/1885
|