Khách nhân tôn quý đều tiến vào hoa viên, Lý Thái, Phòng Huyền Linh, Lý Cương, Úy Trì Cung ... Do lão nãi nãi tóc bạc phơ bồi tiếp, Lưu Hoằng Cơ mất tước vị cho nên ông ta thành người thoải mái nhất, luôn mồm tự xưng lão hán, làm Úy Trì Cung chỉ muốn ném ông ta ra ngoài.
- Ha ha ha, quân báo nhắc tới thằng con bất hiếu của lão hán, tuy mất một tay, nhưng nghe nói tiến bộ hơn nhiều, ha ha ha, sớm biết thế chẳng cần người Đột Quyết chặt tay nó, lão phu tự ra tay cho rồi.
Lý Thái không chịu nổi nữa, nói át đi:
- Lưu thúc thúc, Chính Vũ huynh lần này chém được Nhị hoàng tử của Tiết Duyên Đà, phong tước là cái chắc, Thanh Tước chúc mừng trước.
Lưu Hoằng Cơ cười càng thêm vui vẻ, vỗ đùi nói:
- Lão phu tham tiền, bị mất tước vị, đến nhà Lão Úy Trì xin chén rượu bị người ta ném ra ngoài, may mà thằng tiểu tử chịu phấn đấu, Lão Úy Trì, sau này ta là cha huân quý, tới nhà ông uống rượu không bị ném đi chứ?
Úy Trì Cung mắng:
- Miệng chó không nói được tiếng người, ông ở nhà ta uống say, muốn đọ sức với ta, còn nói không chơi là chó lộn giống, bị lão phu vật gãy hai cái răng, sao lại thành lão phu ném ra khỏi cửa?
Mọi người cười rộ lên, lão nãi nãi cũng nói:
- Chuyết tôn lần này đại thắng, tuy nói là có công với nước, nhưng chém giết quá nhiều, lão thân phải đọc vài lần Vãng sinh kinh, độ cho bọn họ.
Lý Hiếu Cung tiếp lời:
- Lão phu nhân có điều chưa biết, người chiến tử trên chiến trường được gọi là chiến hồn, sau khi chết thành thần binh quỷ tướng, không đi con đường người bình thường, thiện ý của phu nhân e bọn họ không tiếp nhận được.
- Thiện tai, thiện tai, lão thân không hiểu, chỉ thấy người ít người chết một chút luôn tốt.
Mọi người cùng nhau nâng chén uống, Lý Thái thi thoảng kể chuyện cười của đám người mình cùng Vân Diệp trước kia, bữa tiệc hài hòa êm ấm.
Vân Thọ tức giận toàn thân run lên, Hạ Lan giữ tay hắn, chỉ lo hắn xông ra, hôm nay là ngày trọng đại, không thể gây họa, dù tôn tử của Hà giang vương đáng ghét một chút cũng không thể đánh hắn.
- Ta không định đánh hắn, Lý Thừa chỉ có cái miệng hơi thối, cũng không có chỗ nào sai.
- Sao ngươi còn mặc giáp của cha ngươi, còn đeo đao nữa.
- Nàng hiểu cái rắm ấy, ta là tướng môn hổ tử, hôm nay là tiệc mừng công cha ta đại thắng, tất nhiên mặc khải giáp cũng ứng cảnh, cũng là để cho mẹ ta xem.
Hạ Lan lúc này mới buông tay ra, giúp hắn buộc chặt giáp, bộ giáp này Vân Diệp mặc khi ở Lũng Hữu, nặng tới hơn ba mươi cân, Vân Thọ mặc xong nhảy vài cái, rất hài lòng, chỉ là thấy hơi nhẹ, không oai phong bằng quang minh khải của Lão Trình.
- Trời ơi, lão nô thiếu chút nữa tưởng hầu gia về, thiếu gia mặc bộ giáp này anh vũ hệt hầu gia vậy, thiếu gia, bộ giáp này tuy đẹp, nhưng không tốt bằng hắc giáp của nhà ta.
Lão Triệu hôm nay phụ trách chiếu cố nội trạch, bỗng nhiên thấy Vân Thọ mặc giáp của hầu gia thì cười toe toét, nhìn ngang ngó dọc, cứ thấy thiếu cái gì.
A, khăn đỏ, thêm vào áo choàng đỏ, dẫn Vân Thọ về phòng, buộc khăn đỏ, khoác áo choàng đỏ cho hắn, còn đội mũ đỏ, thế là thiếu niên tướng quân liền xuất hiện, giống hệt bộ dạng hầu gia năm xưa.
Tân Nguyện ở nội trạch tiếp đãi nữ quyền huân quý, một tiếng hét của Lão Tiền hôm qua làm hồn phách của n àng quay về, Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn, câu này tác dụng hơn bất kỳ thứ thần dược nào.
Trước đó bất kể là lời của Ngụy Trưng, Tiểu Vũ hay Lão Trình, Lão Ngưu đều không làm nàng yên tâm, hiện giờ nghe được tin phu quân đại tiệp, có thể yên tâm mà sống rồi.
Bất kể những người kia nói gì, không bằng một câu thô tục của phu quân trong thư :" Lo cái rắm, sống cho thật tốt, ta đuổi người Tây Vực đi rồi sẽ về nhà, Na Nhật Mộ sắp sinh, không có chỗ phát tiết, về nhà chơi chết nàng."
Chỉ cần nghĩ tới câu lưu manh đó, toàn thân Tân Nguyệt nóng lên, đó mới là lời phu quân mình nói, nghe các lão phu nhân nói, đại tướng quân ở ngoài giết người quá nhiều, tích lũy sát khí, phải về nhà dùng phụ nhân dần dần phát tiết, cho nên trong nhà mới có nhiều nữ nhân như thế.
Ý nghĩ kiếm thêm nữ nhân vừa mới nổi lên liền bị Tân Nguyệt bóp nát, có gì ghê gớm đâu, mình và Linh Đang ứng phó được.
Xoay qua cùng Trình phu nhân nói chuyện nhà, Tiểu Nha đang chuẩn bị của hồi môn, thứ nào không được nhìn, Thiên Ma Cơ gần đây huấn luyện vũ cơ Ba Tư, lát nữa được nhìn ca vũ ướt át rồi, bốn mỹ nhân hoàng hậu ban thưởng thấy hầu gia không thích mình, xin nàng làm mai gả cho nhà tốt.
Đang nói tới vui vẻ, thình lình thấy Vân Diệp mặc khải giáp từ đại môn đi vào, nước mắt trào ra, vừa ủy khuất gọi một câu phu quân thì khuôn mặt béo ú của Vân Thọ hiện ra dưới mũ trụ, béo tới mức thị bị hắn thành nếp.
Trình phu nhân, Ngưu phu nhân, Tần phu nhân, lão bà công chúa của Trường Tôn Xung, cả đám quý phụ tức thì cười tới gập cả người, Trình phu nhân ôm Vân Thọ thơm lên má nó, cười ngặt ngoẽo:
- Nhớ phu quân tới mức nhận nhầm người, sau này phải chú ý đấy.
Đám phụ nhân vừa ngừng cười nghe câu này lại cười lăn ra đất, Ngưu phu nhân vỗ bàn mắng Trình phu nhân già không nên nết, Tân Nguyệt thì chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Các lão binh luôn gác ngoài nội viện, thấy bên trong cười rộ lên vui vẻ, cũng nở nụ cười. Lão Giang cẩn thận nhắc:
- Lần này gia chủ lập công huân cái thế, ắt có ban thưởng lớn, trước khi hầu gia về, an nguy cả nhà trong tay chúng ta, phải thận trọng, không được xảy ra chuyện.
Lão Lưu lắc đầu:
- Không sao, trong phòng lão phu nhân, phu nhân và hai vị thiếu gia đều có đường hầm, ngoài mười bước có nhân thủ bảo hộ, dứt khoát không có vấn đề gì.
Tín sứ mang tin truyền khắp cửu châu, Tây Vực đại thắng làm tất cả biên quân tự tin vào chiến cục, chỉ cần hai kẻ địch mạnh nhất bị đánh đuổi, đám ghẻ ngứa kia sớm muộn cũng bị trừ tận gốc.
Lý Trì hâm mộ vô cùng, không ngừng thúc giục Ngụy Trưng đem trụ sở chuyển tới Vân Trung, Trương Gian Chi cũng tràn trề tự tin cho rằng trường thành đã tu sửa xong, phải nên phát huy tác dụng, dùng để ngăn cản dã nhân Thất Vi không thành vấn đề.
Ngụy Trưng nhìn Lý Trì hồi lâu mới nói:
- Tiểu Trì, ngươi là vương gia tốt, trước kia không biết, tới đất bắc mới biết những năm qua ngươi vất vả ra sao, luôn nghĩ ngươi là tên tiểu tử gian xảo, không ngờ chuyện làm ở kinh thành đều vì bách tính Tấn Dương, không đơn giản.
- Tuy ngươi là vương gia không tệ, nhưng không thể so với Vân Diệp được, chuyện y làm không có ý nghĩa lấy ra tham khảo, tức là điều y làm được, chỉ có y mới làm được thôi, đổi lại người khác sẽ thảm bại.
- Các ngươi đem tu sửa trường thành với đánh trận là sai lầm, một trăm cái trường thành của Vân Trung cũng chẳng thể so với một cái thành lạc đà.
- Thành lạc đà tập trung toàn bộ công nghệ tiên tiến nhất của Đại Đường, từ vũ khí tới vận chuyển và tiếp tế, trang bị nhân viên, quyền lực, Vân Trung bé nhỏ đều không thể sánh được.
Lý Trì nghi hoặc:
- Chẳng qua chỉ là một tòa thành mà thôi, dù có thể di chuyển cũng chẳng thể đuổi kẻ địch, chỉ có thể bị động phòng ngự, dựa vào vài gì có thể giết mười vạn địch, chúng ta cũng có dầu hỏa và thuốc nổ, cũng giết được mười vạn người Thất Vi.
Ngụy Trưng vuốt râu:
- Cho nên Vân Diệp mới tự chui vào miệng sói, dụ chúng tới tấn công, dù địch biết rõ thành lạc đà không dễ đối phó vẫn liều mạng xông tới, mưu kế đơn giản của Vân Diệp thế là thành công, thành lạc đà dùng để tiêu hao binh lực địch.
- Chúng ta thì khác, người Thất Vi chỉ biết chém giết và cướp bóc, chúng không liều mạng đánh thành, gặp thành trì như thế là chúng tự động tránh đi, bọn chúng thèm khát tài vật hơn cả chiến thắng.
- Ha ha ha, quân báo nhắc tới thằng con bất hiếu của lão hán, tuy mất một tay, nhưng nghe nói tiến bộ hơn nhiều, ha ha ha, sớm biết thế chẳng cần người Đột Quyết chặt tay nó, lão phu tự ra tay cho rồi.
Lý Thái không chịu nổi nữa, nói át đi:
- Lưu thúc thúc, Chính Vũ huynh lần này chém được Nhị hoàng tử của Tiết Duyên Đà, phong tước là cái chắc, Thanh Tước chúc mừng trước.
Lưu Hoằng Cơ cười càng thêm vui vẻ, vỗ đùi nói:
- Lão phu tham tiền, bị mất tước vị, đến nhà Lão Úy Trì xin chén rượu bị người ta ném ra ngoài, may mà thằng tiểu tử chịu phấn đấu, Lão Úy Trì, sau này ta là cha huân quý, tới nhà ông uống rượu không bị ném đi chứ?
Úy Trì Cung mắng:
- Miệng chó không nói được tiếng người, ông ở nhà ta uống say, muốn đọ sức với ta, còn nói không chơi là chó lộn giống, bị lão phu vật gãy hai cái răng, sao lại thành lão phu ném ra khỏi cửa?
Mọi người cười rộ lên, lão nãi nãi cũng nói:
- Chuyết tôn lần này đại thắng, tuy nói là có công với nước, nhưng chém giết quá nhiều, lão thân phải đọc vài lần Vãng sinh kinh, độ cho bọn họ.
Lý Hiếu Cung tiếp lời:
- Lão phu nhân có điều chưa biết, người chiến tử trên chiến trường được gọi là chiến hồn, sau khi chết thành thần binh quỷ tướng, không đi con đường người bình thường, thiện ý của phu nhân e bọn họ không tiếp nhận được.
- Thiện tai, thiện tai, lão thân không hiểu, chỉ thấy người ít người chết một chút luôn tốt.
Mọi người cùng nhau nâng chén uống, Lý Thái thi thoảng kể chuyện cười của đám người mình cùng Vân Diệp trước kia, bữa tiệc hài hòa êm ấm.
Vân Thọ tức giận toàn thân run lên, Hạ Lan giữ tay hắn, chỉ lo hắn xông ra, hôm nay là ngày trọng đại, không thể gây họa, dù tôn tử của Hà giang vương đáng ghét một chút cũng không thể đánh hắn.
- Ta không định đánh hắn, Lý Thừa chỉ có cái miệng hơi thối, cũng không có chỗ nào sai.
- Sao ngươi còn mặc giáp của cha ngươi, còn đeo đao nữa.
- Nàng hiểu cái rắm ấy, ta là tướng môn hổ tử, hôm nay là tiệc mừng công cha ta đại thắng, tất nhiên mặc khải giáp cũng ứng cảnh, cũng là để cho mẹ ta xem.
Hạ Lan lúc này mới buông tay ra, giúp hắn buộc chặt giáp, bộ giáp này Vân Diệp mặc khi ở Lũng Hữu, nặng tới hơn ba mươi cân, Vân Thọ mặc xong nhảy vài cái, rất hài lòng, chỉ là thấy hơi nhẹ, không oai phong bằng quang minh khải của Lão Trình.
- Trời ơi, lão nô thiếu chút nữa tưởng hầu gia về, thiếu gia mặc bộ giáp này anh vũ hệt hầu gia vậy, thiếu gia, bộ giáp này tuy đẹp, nhưng không tốt bằng hắc giáp của nhà ta.
Lão Triệu hôm nay phụ trách chiếu cố nội trạch, bỗng nhiên thấy Vân Thọ mặc giáp của hầu gia thì cười toe toét, nhìn ngang ngó dọc, cứ thấy thiếu cái gì.
A, khăn đỏ, thêm vào áo choàng đỏ, dẫn Vân Thọ về phòng, buộc khăn đỏ, khoác áo choàng đỏ cho hắn, còn đội mũ đỏ, thế là thiếu niên tướng quân liền xuất hiện, giống hệt bộ dạng hầu gia năm xưa.
Tân Nguyện ở nội trạch tiếp đãi nữ quyền huân quý, một tiếng hét của Lão Tiền hôm qua làm hồn phách của n àng quay về, Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn, câu này tác dụng hơn bất kỳ thứ thần dược nào.
Trước đó bất kể là lời của Ngụy Trưng, Tiểu Vũ hay Lão Trình, Lão Ngưu đều không làm nàng yên tâm, hiện giờ nghe được tin phu quân đại tiệp, có thể yên tâm mà sống rồi.
Bất kể những người kia nói gì, không bằng một câu thô tục của phu quân trong thư :" Lo cái rắm, sống cho thật tốt, ta đuổi người Tây Vực đi rồi sẽ về nhà, Na Nhật Mộ sắp sinh, không có chỗ phát tiết, về nhà chơi chết nàng."
Chỉ cần nghĩ tới câu lưu manh đó, toàn thân Tân Nguyệt nóng lên, đó mới là lời phu quân mình nói, nghe các lão phu nhân nói, đại tướng quân ở ngoài giết người quá nhiều, tích lũy sát khí, phải về nhà dùng phụ nhân dần dần phát tiết, cho nên trong nhà mới có nhiều nữ nhân như thế.
Ý nghĩ kiếm thêm nữ nhân vừa mới nổi lên liền bị Tân Nguyệt bóp nát, có gì ghê gớm đâu, mình và Linh Đang ứng phó được.
Xoay qua cùng Trình phu nhân nói chuyện nhà, Tiểu Nha đang chuẩn bị của hồi môn, thứ nào không được nhìn, Thiên Ma Cơ gần đây huấn luyện vũ cơ Ba Tư, lát nữa được nhìn ca vũ ướt át rồi, bốn mỹ nhân hoàng hậu ban thưởng thấy hầu gia không thích mình, xin nàng làm mai gả cho nhà tốt.
Đang nói tới vui vẻ, thình lình thấy Vân Diệp mặc khải giáp từ đại môn đi vào, nước mắt trào ra, vừa ủy khuất gọi một câu phu quân thì khuôn mặt béo ú của Vân Thọ hiện ra dưới mũ trụ, béo tới mức thị bị hắn thành nếp.
Trình phu nhân, Ngưu phu nhân, Tần phu nhân, lão bà công chúa của Trường Tôn Xung, cả đám quý phụ tức thì cười tới gập cả người, Trình phu nhân ôm Vân Thọ thơm lên má nó, cười ngặt ngoẽo:
- Nhớ phu quân tới mức nhận nhầm người, sau này phải chú ý đấy.
Đám phụ nhân vừa ngừng cười nghe câu này lại cười lăn ra đất, Ngưu phu nhân vỗ bàn mắng Trình phu nhân già không nên nết, Tân Nguyệt thì chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Các lão binh luôn gác ngoài nội viện, thấy bên trong cười rộ lên vui vẻ, cũng nở nụ cười. Lão Giang cẩn thận nhắc:
- Lần này gia chủ lập công huân cái thế, ắt có ban thưởng lớn, trước khi hầu gia về, an nguy cả nhà trong tay chúng ta, phải thận trọng, không được xảy ra chuyện.
Lão Lưu lắc đầu:
- Không sao, trong phòng lão phu nhân, phu nhân và hai vị thiếu gia đều có đường hầm, ngoài mười bước có nhân thủ bảo hộ, dứt khoát không có vấn đề gì.
Tín sứ mang tin truyền khắp cửu châu, Tây Vực đại thắng làm tất cả biên quân tự tin vào chiến cục, chỉ cần hai kẻ địch mạnh nhất bị đánh đuổi, đám ghẻ ngứa kia sớm muộn cũng bị trừ tận gốc.
Lý Trì hâm mộ vô cùng, không ngừng thúc giục Ngụy Trưng đem trụ sở chuyển tới Vân Trung, Trương Gian Chi cũng tràn trề tự tin cho rằng trường thành đã tu sửa xong, phải nên phát huy tác dụng, dùng để ngăn cản dã nhân Thất Vi không thành vấn đề.
Ngụy Trưng nhìn Lý Trì hồi lâu mới nói:
- Tiểu Trì, ngươi là vương gia tốt, trước kia không biết, tới đất bắc mới biết những năm qua ngươi vất vả ra sao, luôn nghĩ ngươi là tên tiểu tử gian xảo, không ngờ chuyện làm ở kinh thành đều vì bách tính Tấn Dương, không đơn giản.
- Tuy ngươi là vương gia không tệ, nhưng không thể so với Vân Diệp được, chuyện y làm không có ý nghĩa lấy ra tham khảo, tức là điều y làm được, chỉ có y mới làm được thôi, đổi lại người khác sẽ thảm bại.
- Các ngươi đem tu sửa trường thành với đánh trận là sai lầm, một trăm cái trường thành của Vân Trung cũng chẳng thể so với một cái thành lạc đà.
- Thành lạc đà tập trung toàn bộ công nghệ tiên tiến nhất của Đại Đường, từ vũ khí tới vận chuyển và tiếp tế, trang bị nhân viên, quyền lực, Vân Trung bé nhỏ đều không thể sánh được.
Lý Trì nghi hoặc:
- Chẳng qua chỉ là một tòa thành mà thôi, dù có thể di chuyển cũng chẳng thể đuổi kẻ địch, chỉ có thể bị động phòng ngự, dựa vào vài gì có thể giết mười vạn địch, chúng ta cũng có dầu hỏa và thuốc nổ, cũng giết được mười vạn người Thất Vi.
Ngụy Trưng vuốt râu:
- Cho nên Vân Diệp mới tự chui vào miệng sói, dụ chúng tới tấn công, dù địch biết rõ thành lạc đà không dễ đối phó vẫn liều mạng xông tới, mưu kế đơn giản của Vân Diệp thế là thành công, thành lạc đà dùng để tiêu hao binh lực địch.
- Chúng ta thì khác, người Thất Vi chỉ biết chém giết và cướp bóc, chúng không liều mạng đánh thành, gặp thành trì như thế là chúng tự động tránh đi, bọn chúng thèm khát tài vật hơn cả chiến thắng.
/1414
|