Lý Trì nghe Ngụy Trưng nói xong, đột nhiên bật cười:
- Ta có rất nhiều mỹ tửu lấy từ Vân gia, hay lấy làm mồi nhử dụ người Thất Vi tới cướp, nghe nói một vò rượu Vân gia đổi được hai nữ nhân Thất Vi, chỉ cần chính sách này thi hành lâu dài, không tin người Thất Vi còn được bao nhiêu, ta sẽ trợ cấp cho thương nhân thực hiện.
Ngụy Trưng lắc đầu:
- Không hổ là đệ tử thư viện, kẻ nào cũng ranh ma như quỷ, ngươi nghĩ sao thì cứ làm, lão phu xong việc ở đây sẽ về làm quan trông thành, đó là chức vị không tệ.
Lý Trì sớm muốn thử mưu kế này, chỉ ngại thể diện hoàng gia nên không tiện triển khai quy mô lớn, hiện có Ngụy Trưng làm cớ, mọi thứ sẽ thuận lợi.
Lý Trì trước kia không tin có người ngu xuẩn như vậy, khi thương đội quanh năm giao dịch với người Thất Vi nói cho hắn biết, hắn không sao tin được vào lỗ tai mình, sau vài lần giao dịch thì hắn hoàn toàn tin rồi.
Ở trong mắt dã nhân sùng bái sức mạnh, nữ nhân chỉ là một thứ gánh nặng, bọn họ phải đấu tranh với băng tuyết, đấu tranh với dã thú, quan trọng nhất là đấu tranh với cái đói khắp nơi, cái đói làm người ta làm những chuyện không tưởng, như bán cả mẫu thân tỷ muội của mình, hiện giờ vì rượu cũng là thế.
Khi khắp nơi kẻ ăn mừng, người toan tính kiếm trác thì thành lạc đà cũng đón tin vui, khắp nơi đang tổng vệ sinh, đợi suốt năm ngày, cuối cùng không còn cát rơi nữa, đó là nhờ trận mưa không lớn, khi nước trên trời rơi xuống, đám lạc đà luôn rúc đầu trong bụng đồng loạt hướng lên trời kêu vang, như được tái sinh. Nước mưa từ đục ngầu dần trở nên trong vắt, cuối cùng thàn màn mưa xiên xiên, bao phủ đất trời, mùi đất tanh trong thời gian ngắn tiêu tan, cả mặt đất đang tiếp nhận ân điển của ông trời.
- Đột Thi thoát được kiếp nạn rồi!
Đỗ Như Hối đưa tay ra hứng mưa nói:
- Lộc Đông Tán cũng thế, có điều trong cơn bão cát vừa qua, chiến mã của chúng tổn thất nghiêm trọng, muốn hành quân mau chóng là nằm mơ, chỉ cần giữ tốc độ bốn mươi dặm một ngày, thế nào cũng ép cho chúng không còn nơi ẩn nấp phải tây chinh, chỉ người không có gì hết mới phát huy sức chiến đấu mạnh nhất.
- Không biết hiện giờ Lý Tịnh giận ngươi ra sao, bất bại chiến thần lại có ngày phải giúp ngươi thu dọn tàn cục.
Lý Tịnh đúng như Đỗ Như Hối nói, lửa giận vạn trượng, vừa thấy người Đột Quyết là thình lình phát động tấn công, đội đao đứng ở cửa núi, từ trên đánh xuống, đi tới đâu thắng tới đó, chặn đứng đường lui của người Thổ Phồn.
Lý Tịnh nhìn cờ hiệu, liền lệnh tiêu diệt hết quân địch. Lộc Đông Tán đã dân đại quân vượt Tuyết Sơn trở về Thổ Phồn, những kẻ này là đám già yếu thương tật không leo được núi, nhìn người Đột Quyết cuối cùng ngã xuống, Lý Tịnh càng thêm thất vọng, Lộc Đông Tán thà leo núi chứ không muốn đối mặt với mình.
Hài lòng với hiện trạng nhất là Na Nhật Mộ, mười mấy ngày nữa thôi là mình lâm bồn rồi, sinh con ra ở thành lạc đà mới là người thảo nguyên, nhất là hiện còn đánh trận, chỉ có vương của thảo nguyên mới có đãi ngộ này.
- Hiện giờ đừng có ăn nhiều như thế, sữa đậu không phải thứ tốt, cẩn thận đứa bé quá lớn, không dễ sinh.
Hoạn Nương suốt ngày lải nhải bên tai, bản thân chưa sinh con bao giờ mà cứ nói mình, phu quân đã nữa tháng chưa tới, hơi nhớ, có nên đi thăm không?
Nhớ thì đi, dù sao cũng ở thành lạc đà, mấy ngày trước phu quân bận rộn không dám quấy rầy, giờ không thành vấn đề nữa, Na Nhật Mộ kiêu ngạo xoa bụng, được nha hoàn đỡ xách giỏ tới lều soái.
Nghe quân sĩ đều gọi mình là phu nhân, Na Nhật Mộ cười rất vui vẻ, ở thành lạc đà này chỉ có mình là phu nhân, nàng không thích người khác gọi mình là Nhị phu nhân hoặc là di nương.
Hái một ít rau tươi, toàn là thứ phu quân thích, chàng thích nhất là ăn rau sống, điểm này Na Nhật Mộ cho rằng là bị mình ảnh hưởng.
Thấy Na Nhật Mộ đi vào, mạc liêu bên cạnh Vân Diệp vội vàng lui xuống, để phu thê đại tướng quân ở riêng với nhau.
Vân Diệp mỉm cười quan sát Na Nhật Mộ, đõ nàng ngồi xuống:
- Vài ngày nữa thôi là sinh rồi, đừng có chạy loạn khắp nơi, vốn không định để nàng sinh con ở đây, nhưng quân tình khẩn cấp, làm nàng vất vả rồi.
Na Nhật Mộ thích nghe trượng phu nói tới chiến sự, vì như thế có một sức hút khiến nàng không thở nổi, nàng biết Vân Diệp không cần nàng cho ý kiến, chỉ cần có người nghe là được.
Vân Diệp cầm quả dưa chuột cắn một miếng lớn:
- Đám Tiểu Miêu đã lập nên một quốc gia, đang tiến về Thiên Trúc, sau đó là Đại Thực, tới được Đại Thực là nhiệm vụ hoàn thành. Còn có hai tên Hàn Triệt và Hi Đồng đã quấy loạn cả nước Toa Sách lên, đất nước đó sắp diệt vong.
- Quốc gia đánh trận sắp hết, giờ làm việc riêng, đại hộ kinh thành đều đang đợi, Hà Thiệu đã sắp tới Vu Điền, rất nhiều người đang đợi chia lợi ích, đôi khi chuyện công và chuyện tư là không thể tách rời. Nhìn này, đây là thư tộc trưởng Lý gia gửi cho ta, muốn ta chuẩn bị một mảnh đất lớn, để ông ta phân cho người khác…
Người nói chẳng cần biết người nghe có hiểu không, người nghe chẳng cần biết người nói đang nói gì, tóm lại hạnh phúc là được.
Vân Diệp có thành lạc đà, Hà Thiệu cũng muốn có một cái, nhưng khi hắn tới thư viện mua bản vẽ làm thành lạc đà liền bị Nguyên Chương tiên sinh cầm bút lông quất vào mặt, kệ mực vẫn dính trên người co cẳng chạy luôn, vì hắn nghe thấy Nguyên Chương tiên sinh rống lên muốn giao hắn cho Đô thủy giám, thuận tiện hỏi xem hắn được nhà ai đút lót tới thăm dò cơ mật quốc gia.
May mà ông ta chỉ nói thế thôi, nếu làm thật thì Hà Thiệu đã đầu một nơi, thân một nẻo rồi.
Không có thành lạc đà chính bản, Hà Thiệu kiếm mấy học sinh thư viện làm ra một cái thành lạc đà, tuy chỉ có năm trăm con, nhưng khi rời Ngọc Môn Quan vẫn làm quan giữ cổng cực kỳ kinh sợ.
Ngồi trên thành lạc đà nhàn nhã nghe âm nhạc, nhìn vũ nương Ba Tư biểu diễn, Hà Thiệu tràn ngập hi vọng vào chuyến đi này.
Thị trường trong nước đã bị chia cắt hết, là huân quý cấp thấp nhất, hắn chỉ được cha chút cơm thừa canh cặn, nếu như không phải bản thân chú ý phòng hộ, nói không chừng đám cá mập kia đã coi mình là miếng thịt nuốt chửng rồi.
Mặc dù năm nay mới có bốn hai tuổi, Hà Thiệu đã bắt đầu tổng kết cuộc đời, nhớ tới tình cảnh ở thảo nguyên lang thang theo Vân Diệp, không kìm được lệ nóng.
Muốn phát tài phải chịu khổ, cho nên Hà Thiệu thấy phải đích thân đi Tây Vực một chuyến.
Con đường phát tài quả nhiên gian nan, tới được thành Loạn Thạch, kết quả Hứa Kính Tông cho rằng thành lạc đà là cơ mật quốc gia, không thể lọt vào tay thương cổ, cho Hà Thiệu năm trăm kim tệ, liền trưng dụng tòa thành lạc đà đơn giản đó, chỗ Vân Diệp cần ít tiếp tế, lấy thứ này vận chuyển không thể tốt hơn.
- Quá mất mặt, nếu như thành lạc đà mà tệ hại thế này thì Vân hầu sớm bị địch bắt đem tế thiên rồi.
Hứa Kính Tông nhìn quân sĩ chất hàng lên thành lạc đà, mắng:
Hà Thiệu không bài xích chuyện này, hắn hiểu đạo lý giúp Vân Diệp là giúp mình, nhưng Hứa Kính Tông bôi nhọ làm hắn cực kỳ tức giận.
- Vì thứ này ta thiếu chút nữa bị Nguyên Chương tiên sinh tống tới Đô thủy giám chặt đầu, ông nhìn xem, ta đi từ Ngọc Môn quan tới đây vẫn nguyên vẹn, sao ông dám xem thường nó.
- Cái khác ta không hiểu, nhưng có một điều, cái này không gọi là thành lạc đà, mà gọi là đống lạc đà, mười con lạc đà ghép lại chở hàng không bằng mười con lạc đà riêng rẽ, lãng phí, ngươi tới đây để phát tài hay để khoe khoang?
Hà Thiệu đổi giọng ngay lập tức, nịnh bợ hỏi:
- Đương nhiên là chuẩn bị tới để phát tài, trưởng sử có món gì chiếu cố tiểu đệ không?
- Hiện giờ nói tới phát tài còn quá sớm, nguy cơ chưa đi, cần chúng ta giúp vượt qua quãng thời gian khó khăn này, đợi tới khi Tây Vực hoàn toàn yên tĩnh lại mới nói tới chuyện tư.
Hà Thiệu rất tán đồng, sau khi quyên trợ hai trăm kim tệ, liền lấy được quyền kinh doanh thành Loạn Thạch, đây là trạm trung chuyển ở Tây Vực, Hà Thiệu thấy số tiền này rất đáng.
- Ta có rất nhiều mỹ tửu lấy từ Vân gia, hay lấy làm mồi nhử dụ người Thất Vi tới cướp, nghe nói một vò rượu Vân gia đổi được hai nữ nhân Thất Vi, chỉ cần chính sách này thi hành lâu dài, không tin người Thất Vi còn được bao nhiêu, ta sẽ trợ cấp cho thương nhân thực hiện.
Ngụy Trưng lắc đầu:
- Không hổ là đệ tử thư viện, kẻ nào cũng ranh ma như quỷ, ngươi nghĩ sao thì cứ làm, lão phu xong việc ở đây sẽ về làm quan trông thành, đó là chức vị không tệ.
Lý Trì sớm muốn thử mưu kế này, chỉ ngại thể diện hoàng gia nên không tiện triển khai quy mô lớn, hiện có Ngụy Trưng làm cớ, mọi thứ sẽ thuận lợi.
Lý Trì trước kia không tin có người ngu xuẩn như vậy, khi thương đội quanh năm giao dịch với người Thất Vi nói cho hắn biết, hắn không sao tin được vào lỗ tai mình, sau vài lần giao dịch thì hắn hoàn toàn tin rồi.
Ở trong mắt dã nhân sùng bái sức mạnh, nữ nhân chỉ là một thứ gánh nặng, bọn họ phải đấu tranh với băng tuyết, đấu tranh với dã thú, quan trọng nhất là đấu tranh với cái đói khắp nơi, cái đói làm người ta làm những chuyện không tưởng, như bán cả mẫu thân tỷ muội của mình, hiện giờ vì rượu cũng là thế.
Khi khắp nơi kẻ ăn mừng, người toan tính kiếm trác thì thành lạc đà cũng đón tin vui, khắp nơi đang tổng vệ sinh, đợi suốt năm ngày, cuối cùng không còn cát rơi nữa, đó là nhờ trận mưa không lớn, khi nước trên trời rơi xuống, đám lạc đà luôn rúc đầu trong bụng đồng loạt hướng lên trời kêu vang, như được tái sinh. Nước mưa từ đục ngầu dần trở nên trong vắt, cuối cùng thàn màn mưa xiên xiên, bao phủ đất trời, mùi đất tanh trong thời gian ngắn tiêu tan, cả mặt đất đang tiếp nhận ân điển của ông trời.
- Đột Thi thoát được kiếp nạn rồi!
Đỗ Như Hối đưa tay ra hứng mưa nói:
- Lộc Đông Tán cũng thế, có điều trong cơn bão cát vừa qua, chiến mã của chúng tổn thất nghiêm trọng, muốn hành quân mau chóng là nằm mơ, chỉ cần giữ tốc độ bốn mươi dặm một ngày, thế nào cũng ép cho chúng không còn nơi ẩn nấp phải tây chinh, chỉ người không có gì hết mới phát huy sức chiến đấu mạnh nhất.
- Không biết hiện giờ Lý Tịnh giận ngươi ra sao, bất bại chiến thần lại có ngày phải giúp ngươi thu dọn tàn cục.
Lý Tịnh đúng như Đỗ Như Hối nói, lửa giận vạn trượng, vừa thấy người Đột Quyết là thình lình phát động tấn công, đội đao đứng ở cửa núi, từ trên đánh xuống, đi tới đâu thắng tới đó, chặn đứng đường lui của người Thổ Phồn.
Lý Tịnh nhìn cờ hiệu, liền lệnh tiêu diệt hết quân địch. Lộc Đông Tán đã dân đại quân vượt Tuyết Sơn trở về Thổ Phồn, những kẻ này là đám già yếu thương tật không leo được núi, nhìn người Đột Quyết cuối cùng ngã xuống, Lý Tịnh càng thêm thất vọng, Lộc Đông Tán thà leo núi chứ không muốn đối mặt với mình.
Hài lòng với hiện trạng nhất là Na Nhật Mộ, mười mấy ngày nữa thôi là mình lâm bồn rồi, sinh con ra ở thành lạc đà mới là người thảo nguyên, nhất là hiện còn đánh trận, chỉ có vương của thảo nguyên mới có đãi ngộ này.
- Hiện giờ đừng có ăn nhiều như thế, sữa đậu không phải thứ tốt, cẩn thận đứa bé quá lớn, không dễ sinh.
Hoạn Nương suốt ngày lải nhải bên tai, bản thân chưa sinh con bao giờ mà cứ nói mình, phu quân đã nữa tháng chưa tới, hơi nhớ, có nên đi thăm không?
Nhớ thì đi, dù sao cũng ở thành lạc đà, mấy ngày trước phu quân bận rộn không dám quấy rầy, giờ không thành vấn đề nữa, Na Nhật Mộ kiêu ngạo xoa bụng, được nha hoàn đỡ xách giỏ tới lều soái.
Nghe quân sĩ đều gọi mình là phu nhân, Na Nhật Mộ cười rất vui vẻ, ở thành lạc đà này chỉ có mình là phu nhân, nàng không thích người khác gọi mình là Nhị phu nhân hoặc là di nương.
Hái một ít rau tươi, toàn là thứ phu quân thích, chàng thích nhất là ăn rau sống, điểm này Na Nhật Mộ cho rằng là bị mình ảnh hưởng.
Thấy Na Nhật Mộ đi vào, mạc liêu bên cạnh Vân Diệp vội vàng lui xuống, để phu thê đại tướng quân ở riêng với nhau.
Vân Diệp mỉm cười quan sát Na Nhật Mộ, đõ nàng ngồi xuống:
- Vài ngày nữa thôi là sinh rồi, đừng có chạy loạn khắp nơi, vốn không định để nàng sinh con ở đây, nhưng quân tình khẩn cấp, làm nàng vất vả rồi.
Na Nhật Mộ thích nghe trượng phu nói tới chiến sự, vì như thế có một sức hút khiến nàng không thở nổi, nàng biết Vân Diệp không cần nàng cho ý kiến, chỉ cần có người nghe là được.
Vân Diệp cầm quả dưa chuột cắn một miếng lớn:
- Đám Tiểu Miêu đã lập nên một quốc gia, đang tiến về Thiên Trúc, sau đó là Đại Thực, tới được Đại Thực là nhiệm vụ hoàn thành. Còn có hai tên Hàn Triệt và Hi Đồng đã quấy loạn cả nước Toa Sách lên, đất nước đó sắp diệt vong.
- Quốc gia đánh trận sắp hết, giờ làm việc riêng, đại hộ kinh thành đều đang đợi, Hà Thiệu đã sắp tới Vu Điền, rất nhiều người đang đợi chia lợi ích, đôi khi chuyện công và chuyện tư là không thể tách rời. Nhìn này, đây là thư tộc trưởng Lý gia gửi cho ta, muốn ta chuẩn bị một mảnh đất lớn, để ông ta phân cho người khác…
Người nói chẳng cần biết người nghe có hiểu không, người nghe chẳng cần biết người nói đang nói gì, tóm lại hạnh phúc là được.
Vân Diệp có thành lạc đà, Hà Thiệu cũng muốn có một cái, nhưng khi hắn tới thư viện mua bản vẽ làm thành lạc đà liền bị Nguyên Chương tiên sinh cầm bút lông quất vào mặt, kệ mực vẫn dính trên người co cẳng chạy luôn, vì hắn nghe thấy Nguyên Chương tiên sinh rống lên muốn giao hắn cho Đô thủy giám, thuận tiện hỏi xem hắn được nhà ai đút lót tới thăm dò cơ mật quốc gia.
May mà ông ta chỉ nói thế thôi, nếu làm thật thì Hà Thiệu đã đầu một nơi, thân một nẻo rồi.
Không có thành lạc đà chính bản, Hà Thiệu kiếm mấy học sinh thư viện làm ra một cái thành lạc đà, tuy chỉ có năm trăm con, nhưng khi rời Ngọc Môn Quan vẫn làm quan giữ cổng cực kỳ kinh sợ.
Ngồi trên thành lạc đà nhàn nhã nghe âm nhạc, nhìn vũ nương Ba Tư biểu diễn, Hà Thiệu tràn ngập hi vọng vào chuyến đi này.
Thị trường trong nước đã bị chia cắt hết, là huân quý cấp thấp nhất, hắn chỉ được cha chút cơm thừa canh cặn, nếu như không phải bản thân chú ý phòng hộ, nói không chừng đám cá mập kia đã coi mình là miếng thịt nuốt chửng rồi.
Mặc dù năm nay mới có bốn hai tuổi, Hà Thiệu đã bắt đầu tổng kết cuộc đời, nhớ tới tình cảnh ở thảo nguyên lang thang theo Vân Diệp, không kìm được lệ nóng.
Muốn phát tài phải chịu khổ, cho nên Hà Thiệu thấy phải đích thân đi Tây Vực một chuyến.
Con đường phát tài quả nhiên gian nan, tới được thành Loạn Thạch, kết quả Hứa Kính Tông cho rằng thành lạc đà là cơ mật quốc gia, không thể lọt vào tay thương cổ, cho Hà Thiệu năm trăm kim tệ, liền trưng dụng tòa thành lạc đà đơn giản đó, chỗ Vân Diệp cần ít tiếp tế, lấy thứ này vận chuyển không thể tốt hơn.
- Quá mất mặt, nếu như thành lạc đà mà tệ hại thế này thì Vân hầu sớm bị địch bắt đem tế thiên rồi.
Hứa Kính Tông nhìn quân sĩ chất hàng lên thành lạc đà, mắng:
Hà Thiệu không bài xích chuyện này, hắn hiểu đạo lý giúp Vân Diệp là giúp mình, nhưng Hứa Kính Tông bôi nhọ làm hắn cực kỳ tức giận.
- Vì thứ này ta thiếu chút nữa bị Nguyên Chương tiên sinh tống tới Đô thủy giám chặt đầu, ông nhìn xem, ta đi từ Ngọc Môn quan tới đây vẫn nguyên vẹn, sao ông dám xem thường nó.
- Cái khác ta không hiểu, nhưng có một điều, cái này không gọi là thành lạc đà, mà gọi là đống lạc đà, mười con lạc đà ghép lại chở hàng không bằng mười con lạc đà riêng rẽ, lãng phí, ngươi tới đây để phát tài hay để khoe khoang?
Hà Thiệu đổi giọng ngay lập tức, nịnh bợ hỏi:
- Đương nhiên là chuẩn bị tới để phát tài, trưởng sử có món gì chiếu cố tiểu đệ không?
- Hiện giờ nói tới phát tài còn quá sớm, nguy cơ chưa đi, cần chúng ta giúp vượt qua quãng thời gian khó khăn này, đợi tới khi Tây Vực hoàn toàn yên tĩnh lại mới nói tới chuyện tư.
Hà Thiệu rất tán đồng, sau khi quyên trợ hai trăm kim tệ, liền lấy được quyền kinh doanh thành Loạn Thạch, đây là trạm trung chuyển ở Tây Vực, Hà Thiệu thấy số tiền này rất đáng.
/1414
|