Cạch.
Sở Trường An cẩn thận khóa kín cửa, chậm rãi đến bên giường, ngồi xuống - dùng ý thức liên hệ với hệ thống.
Mấy ngày qua nhàn rỗi nghiên cứu mục hối đoái, cô phát hiện một chuyện khá thú vị. Hệ thống quy định không thể dùng điểm tích lũy nhân quả cho mục cường hóa, nhưng với mục hối đoái thì không. Mà ở hối đoái, cô phát hiện có những thứ mang tác dụng chẳng khác nào 'cường hóa' thân thể. Chẳng hạn như kỹ năng cận chiến, tiễn pháp, kiếm pháp, gun-kata,.... thậm chí còn có cả kỹ năng quét hình tinh thần lực chỉ có trong vô hạn lưu. Tất cả đều có thể đổi được bằng cả hai loại điểm tích lũy.
Cô định sẽ cường hóa thể chất sử dụng linh lực. Bởi vì đa số truyện mạt thế cô đã đọc qua, dị năng giả trong đấy đều vận dụng linh lực để điều khiển dị năng, nhằm tránh cho quá mức khác người, linh lực là lựa chọn không tồi. Nhưng nó cũng quá đắt, cần đến 5000 điểm. Điểm tích lũy khí vận muốn đạt con số như vậy còn không biết phải làm bao nhiêu nhiệm vụ, mà trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ còn không biết phải gặp bao nhiêu trường hợp cần vận dụng vũ lực. Nếu như cô có thể dùng điểm tích lũy nhân quả để đổi những loại kỹ năng đã liệt kê ở trên, thì cô hoàn toàn có tư bản để khiêu chiến các loại nhiệm vụ. Điểm tích lũy khí vận có thể để dành lại để cường hóa thể chất sử dụng linh lực.
Sau khi hoàn toàn bình phục thân thể, cô cảm thấy sức lực và độ linh hoạt của cơ thể này còn lớn hơn cơ thể kiếp trước. Uớc lượng sức lực có thể ngang bằng sức lực của một người đàn ông trưởng thành. Như vậy chỉ cần cường hóa tố chất thân thể lên khoảng 150, cộng thêm kỹ năng cận chiến, vậy tương đương ổn thỏa. Điểm tích khí vận đạt được sau đó đều sẽ để dành cho mục đích cường hóa thể chất sử dụng linh lực.
Sở Trường An dùng ý niệm mở mục cường hóa, dùng 50 điểm tích lũy khí vận vừa mới đạt được cường hóa tố chất thân thể.
[Tính danh lúc trước: (-----).
Tính danh hiện tại: Sở Trường An.
Tuổi sinh lý: 16.
Các hạng giá trị bao gồm:
Tố chất tinh thần: 3000
Tố chất thân thể: 115.]
Tố chất tinh thần của cô so với tố chất thân thể phải nói là cao gấp ba mươi lần. Đại biểu cho độ mạnh mẽ của tinh thần lực, mà tinh thần lực mạnh mẽ chính là tiền đề để sử dụng các kỹ năng tinh thần đến từ hệ thống. Ví dụ như kỹ năng tra quét tinh thần lực, sau khi đổi có thể biến bản thân trở thành một cái rada hình người, phạm vi tra xét tùy thuộc vào tố chất tinh thần, vô cùng hữu dụng. Nhưng muốn đổi thì tố chất tinh thần ít nhất cũng phải 5000. Về phần tố chất thân thể, cái này dễ nói. Tố chất thân thể đại biểu sức mạnh cơ bắp, tốc độ phản ứng, sức bền,.... Tóm lại là vô cùng quan trọng.
Sau khi Sở Trường An cường hóa xong liền đứng dậy, đi đến cạnh bàn cầm lên một cái ly không. Cô thưởng thức ly thủy tinh trên tay trong chốc lát, bất chợt, buông tay. Ly thủy tinh rời khỏi bàn tay trắng noãn từ độ cao gần 2m, cao tốc rơi xuống. Đợi cho khoảng cách giữa ly thủy tinh và mặt đất chỉ còn khoảng 10cm, cô lập tức khom người, nhanh nhẹn bắt lấy ly thủy tinh.
Ly thủy tinh vốn phải tiếp đất vỡ tan lần nữa được cô cầm trong lòng bàn tay, hoàn hảo không chút sứt mẻ.
....
Nước A cách nước Z cơ hồ nửa vòng trái đất. Thay đổi hoàn cảnh trong thoáng chốc khiến đồng hồ sinh học của cô không kịp điều chỉnh, Sở Trường An hoàn toàn thức trắng cả đêm. Có điều tố chất tinh thần của cô cực cao nên cũng không cảm thấy mỏi mệt lắm, sáng hôm sau vẫn tinh thần tràn đầy đứng trước gương. Thậm chí quầng thâm mắt cũng không xuất hiện.
Cô nhìn tủ quần áo, cảm thấy bản thân nên lựa chọn món nào có vẻ ngây thơ nữ tính một chút. Nhưng mà, chọn cái nào mới được xem là ngây thơ nữ tính? Đắn đo một hồi, cuối cùng cô quyết định lấy ra một bộ váy hoa không tay, màu tối, dài đến gối. Mặc vào xong lại nhìn bản thân trong gương một chút, cô không khỏi do dự.
Cũng không biết, cái này có ổn không?
Mà thôi kệ đi, dù sao mặt xinh dáng đẹp, mặc gì mà không được?
Nghĩ vậy, Sở Trường An tự động buông tha cho việc điều trị khiếu thẩm mỹ của mình, cứ như vậy ra khỏi phòng.
Không ngờ vừa mở cửa đã thấy Giang Nguyệt Hạ vui tươi hớn hở đi ra từ phòng bên cạnh. Cô nàng này ăn mặc tương đối đơn giản, áo chữ T màu hồng nhạt và quần jeans ngắn, trông vô cùng hoạt bát. Sở Trường An nhìn cách ăn mặc của Giang Nguyệt Hạ, cảm thấy bản thân có tất yếu phải học hỏi cô nàng một chút...
Cũng may ý tưởng này Giang Nguyệt Hạ không biết được, nếu không, cô nàng chắc chắn sẽ lăn ra cười đến chết đi sống lại... Có ai lại đi học hỏi phong cách ăn mặc của một con trạch nữ cơ chứ?
....
Thủ đô nước Z là một thành phố vô cùng sầm uất, có đến hai mươi triệu dân cư sinh sống, diện tích khoảng mười bảy ngàn km vuông. Đây là thành phố có tổng GDP cao thứ ba của thế giới. Sở Trường An dùng một đêm không ngủ để điều tra rõ ràng tình hình gần đây của Thủ đô, cũng như học thuộc cả cái bản đồ thành phố.
Cô và Giang Nguyệt Hạ cùng ngồi xe của nhà họ Sở, đến một hiệu sách nằm gần trung tâm thành phố.
Nói là đi mua sắm đồ dùng học tập, nghe có vẻ nhiều chứ thật ra thứ bọn họ cần mua cũng không có bao nhiêu. Chủ yếu là chọn lựa mấy thứ sổ tay, bút bi, thước kẻ linh tinh có vẻ ngoài đáng yêu thôi. Về phần vật phẩm trọng yếu như sách giáo khoa, nhà họ Sở đã sớm chuẩn bị chu đáo hết cả rồi. Do là nữ sinh nên họ mới yêu cầu cần chăm chút từng tí một, chứ là nam sinh giống như Sở Lăng vậy, cơ bản là tùy tiện cái gì cũng dùng được. Thế cho nên đến tận hôm nay rồi mà tên đó còn chưa quay trở về, có lẽ đến lễ khai giảng cũng không thèm dự.
Giang Nguyệt Hạ vừa chọn sổ tay vừa rỗi miệng tán dóc về chuyến du lịch hè kéo dài một cách quá mức của Sở Lăng. Sở Trường An thuộc đảng kịch thấu, đương nhiên biết ý nghĩa chuyến đi 'du lịch hè' của cậu ta. Nhưng cũng không muốn nói ra.
Đơn giản là Sở Thiên Tình sợ hãi Sở Lăng ở nhà sẽ 'nhàn cư vi bất thiện', cho nên lôi kéo sự ủng hộ từ ông cụ Sở và Sở Hàn, mạnh mẽ tống Sở Lăng vào trại huấn luyện của quân đội. Bắt cậu ta trải qua ba tháng hè khổ bức, lại lấy mỹ danh là để rèn luyện khí phách nam nhi. Vốn trời sinh tướng mạo Sở Lăng có vẻ âm nhu, lúc nghe đến đấy liền như bị chọc trúng chỗ đau, cả gương mặt đều tối sầm lại. Sau đó... không có sau đó nữa.
Sở Lăng không thể chống lại dâm uy của ba người kia, cứ như vậy cam chịu tiếp nhận huấn luyện.
Thật ra cô rất là chờ mong. Cái vẻ mặt đen thui cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen của Sở Lăng sau khi trở về từ trại huấn luyện. Tuyệt đối thú vị!
Hưm, để xem... Tập viết, giấy bao, bút bi, bút đánh dấu, thước thẳng... còn có sổ tay nữa. Thiếu thứ gì không ta?
Sở Trường An nhìn Giang Nguyệt Hạ lầm bầm lầu bầu kiểm kê, không khỏi nhắc nhở: Còn thước parabol?
A a, đúng rồi! Giang Nguyệt Hạ nghe xong lập tức chạy vội đi tìm.
Sở Trường An thở dài nhìn bóng lưng của Giang Nguyệt Hạ, âm thầm lắc đầu. Đồ dùng học tập thực sự mà cô nàng này mua không có bao nhiêu, ngược lại mấy thứ tiểu thuyết hay đồ trưng bày linh tinh thì lấy nhiều lắm. Cho nên nói, quả nhiên là tâm tính thiếu nữ hay sao?
Chúng ta đi tính tiền trước đi. Cô chán nản nói với hai người áo đen mặt cũng đen nốt đang đứng bên cạnh.
Hai người mặt không biểu tình, im lặng quay đi.
Đã là tiểu thư họ Sở, ra ngoài đương nhiên phải đặt an toàn lên trên hết, mang theo vệ sĩ là lẽ dĩ nhiên. Đáng ra Giang Nguyệt Hạ vô cùng phản đối chuyện này, cho rằng như thế sẽ rất mất tự do. Có điều một bên là ông cụ Sở tuyên bố phản đối vô hiệu, một bên là Sở Trường An duy trì ủng hộ. Cô nàng bị song trọng áp bức, chỉ đành mặt ủ mày chau dẫn theo hai cái đuôi ra ngoài. Chỉ là tâm tình âm u của nữ phụ-chan không kéo dài lâu lắm, bởi vì rất nhanh sau đó cô nàng đã hiểu dụng ý của Sở Trường An...
Ngại ghê, nhiều quá tôi cầm không nổi. Làm phiền nhé! Trên tay của vệ sĩ số 1 xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Ôi chao~ cái này cũng quá nặng rồi~ Vệ sĩ số 2 không hề bỏ rơi huynh đệ.
Hai vị vệ sĩ: ... Rốt cuộc nghề của bọn họ là cu li hay là cu li hay vẫn là cu li?
Đáp án thì không cần phải nói rồi.
Ai nha ~ lại phiền anh rồi.
Ừm, tôi muốn lấy cả cái này nữa.
Quả nhiên là mang không đủ người ah...
...! Thế rốt cuộc các cô có còn nhớ nghề nghiệp của bọn tôi không vậy!?
Đáp lại câu hỏi trong biển ý thức của hai vị huynh đệ phía trên, là hành động thực tế của Giang Nguyệt Hạ.
Hì hì, không ngờ ở đây cũng có bán Light Novel của AOT đấy! À mà anh gì ơi, cẩn thận kẻo Figure của em rơi bây giờ ~ Giang Nguyệt Hạ vừa gia tăng áp lực lên tay người anh em nào đó, vừa chớp chớp mắt một cách vô tội, nói.
....
Cho đến khi hội hợp với lái xe đại nhân, đôi tay của hai vị huynh đệ chịu đủ áp bức mới được giải thoát. Sau đó, từ động tác đến biểu cảm của bọn họ đều nhất quán nghiêm túc... hoặc là nói, lạnh như băng. Lẽ đương nhiên, hai vị tiểu thư nào đó không hề hay biết (hoặc là nói không hề quan tâm) nên cứ tiếp tục hành trình của mình. Địa điểm càng quét chuyển từ hiệu sách đến trung tâm thương mại.
Ở đây cũng có văn phòng phẩm nữa đấy. Chị nói chúng ta nên đến khu trò chơi trước hay mua đồ trước? Hay là tìm chỗ ăn uống trước? Giang Nguyệt Hạ không để ý hai khuôn mặt cứng ngắt phía sau, rất là phấn khởi trưng cầu ý kiến Sở Trường An.
Nếu vào khu trò chơi, chị đoán một buổi sáng không đủ cho em chơi đâu. Trước hay sau không khác biệt. Chị còn cần mua thêm quần áo, thời tiết ở nước A và ở đây khác biệt rất lớn, quần áo lúc trước có nhiều cái không thích hợp. Nếu không gọi điện thoại xin ông nội, trưa nay chúng ta không cần về?
Vậy em gọi ngay nhé! Giang Nguyệt Hạ không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, Ông ngoại ơi ~
Đợi cho nữ phụ-chan thương thảo với ông cụ Sở xong, Sở Trường An liền bắt đầu lập kế hoạch: Đầu tiên dạo qua khu bán văn phòng phẩm xem còn cần mua gì nữa không, sau đó đi đến khu bán quần áo. Dù sao ông nội cũng phái thêm hai người nữa lại đây, vậy nhờ một trong số họ đem đồ mua được đi đặt lên xe (vị này đã hoàn toàn xem vệ sĩ là cu li cao cấp). Khoảng thời gian này chúng ta sẽ dừng chân tại khu ăn uống, ăn trưa ở đó. Có thể sau đó chị sẽ chọn thêm quần áo nếu em mất quá nhiều thời gian cho 'văn phòng phẩm'. Còn lại em có thể tự do chọn lựa sẽ đi đâu. Năm giờ chiều trở về.
Em có ý kiến gì không?
Không ạ ~
/12
|