Giang Nguyệt Hạ phản ứng chậm một nhịp, suy nghĩ hồi mới cẩn thận hỏi lại: Chị nói chị Tuyên à? Cô nàng không đợi Sở Trường An kịp trả lời, nhìn trước ngó sau một hồi, xác định không có ai mới đè thấp âm lượng trả lời: Em nói chị biết, chị ấy đáng sợ lắm đấy!
Thật sao? Sở Trường An không tỏ vẻ gì.
Thật chứ! Giang Nguyệt Hạ gật đầu chắc nịch, Chị không biết đâu, bình thường chị ấy không bao giờ dùng giọng điệu như lúc nãy để nói chuyện với ai đâu. Lúc nào cũng rất ân cần, dịu dàng. Hôm nay là lần đầu tiên em thấy chị ấy dùng giọng điệu như vậy đó. Từ lúc em dọn về đây, chị Tình đã không thích chị Tuyên rồi, không bao giờ cho chị ấy sắc mặt tốt. Nhưng mà trước mặt mọi người chị Tuyên vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng, không than một tiếng, còn hết lòng muốn hòa thuận với anh chị em trong nhà. Em vẫn luôn nghĩ có lẽ do vấn đề huyết thống... Nhưng hôm nay mới hiểu. Không ngờ sau lưng, chị Tuyên lại có một mặt như vậy! Thuộc tính bà tám của nữ phụ - chan toàn bộ khai hỏa.
Ừm, buổi chiều ở ngoài cổng, chị thấy Sở Tuyên và người tên Đỗ Nguyên Khang ôm nhau rất thân mật. Người kia thật sự là hôn phu của chị hai sao?
Éc! Giang Nguyệt Hạ kêu to, lại nhỏ giọng nói: Hèn gì lúc nãy chị Tình có nhắc đến tên Đỗ Nguyên Khang! Oa a ~ chị Tình với anh ta thật sự có hôn ước ah! Bình thường trông anh ta lịch sự nho nhã, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, còn ở trước cổng nhà họ Sở tú ân ái. Thật là quá đáng! Nghe một suy ba, trong đầu Giang Nguyệt Hạ đã sớm tưởng tượng ra một vở kịch vô cùng máu chó.
Sở Trường An cười nhẹ, rất không có ý tốt, nói: Nghe qua có vẻ Sở Tuyên rất nguy hiểm nhỉ? Khi mọi người hỏi đến, hai người kia còn giải thích là do chị ta không cẩn thận vấp chân ngã, Đỗ Nguyên Khang đúng lúc đỡ được nữa cơ.
Kịch bản không chút sáng tạo! Giang Nguyệt Hạ bĩu môi, không khỏi nhớ đến tình tiết trong bộ tiểu thuyết mình xuyên vào, hình như cảnh này có rất nhiều nhỉ?
Kịch bản?
Giang Nguyệt Hạ phát hiện phản ứng của mình có chút hố, rất không hợp tuổi. Cô nàng ho khan, tìm cách giải thích: Chính là kịch bản như trong phim truyền hình đấy. Nữ phụ thường xuyên dùng chiêu này để mê hoặc nam chính ah. Đã là thế kỉ nào rồi mà chị Tuyên còn dùng chiêu này.
Không hiểu làm sao, sau khi nói xong câu ấy, Giang Nguyệt Hạ cảm thấy có hơi lạnh lạnh. Huh, có lẽ sắp vào thu, nên khí trời thay đổi chăng?
Em cũng gan dạ quá đó. Chị ta nguy hiểm như vậy, em lại phát hiện bí mật của chị ấy, không sợ bị giết người diệt khẩu sao?
Đề tài xoay chuyển vi diệu, thoáng cái đã nói đến hành vi tìm chết của Giang Nguyệt Hạ lúc nãy.
Nhưng chẳng phải chị Tình cũng biết sao?
Sở Trường An sờ sờ cằm, suy đoán: Có lẽ thật sự như trong phim truyền hình? Nữ phụ muốn hãm hại nữ chính, cố tình lộ bộ mặt thật cho nữ chính biết, rồi lại giả vờ hiền lành trước mặt mọi người. Làm như vậy để không ai tin tưởng nữ chính, cô lập nữ chính? Nếu vậy... theo kịch bản, chẳng phải bất kì ai khi phát hiện bí mật của nữ phụ, đều sẽ trở thành vật hi sinh?
Trong đôi mắt của Giang Nguyệt Hạ, bóng dáng Sở Trường An dần dần tỏa ra hào quang ấm áp, chiếu rọi trái tim cô độc bấy lâu nay của cô nàng.
Lạy chúa! Com tìm được tri kỷ rồi.
Cả thế giới này chỉ mình chị hiểu em thôi, chị họ!
Giang Nguyệt Hạ ngay tức khắc bổ nhào qua, cười hì hì ôm tay Sở Trường An, nói chuyện vô cùng chân chó: Chị không nói thì ai mà biết đây. Chị lương thiện vậy sẽ không nỡ nhìn em bị mưu sát đâu, em biết chị là người tốt nhất trên đời mà!
Sở Trường An nhún nhún vai, lơ đễnh nói: Xem biểu hiện của em đi.
Giang Nguyệt Hạ cảm thấy mình như tiểu thái giám trong nội cung, đang bị chủ tử mới tiến cung thu mua....Nhưng mà... Mặc kệ! Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng xoáy của kịch tình, cô còn lâu mới muốn dính vào tranh đấu của mấy vị tiểu thư hào môn. Ngồi xem thì còn được. Cho nên cô phải ra sức nịnh bợ Sở Trường An, hy vọng người chị họ này sẽ không nói gì đó khiến cô gặp rắc rối.
Vậy á? Nhưng trong mắt em, chị An An là xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất! Cho nên...
Ái chà, mới đó mà hai đứa đã thân thiết như vậy rồi sao? Lời nịnh hót của Giang Nguyệt Hạ bất thình lình bị tiếng nói của Sở Tuyên mạnh mẽ chặt đứt.
Sở Tuyên từ hướng ngược lại đi tới, bước từng bước theo tiêu chuẩn catwalk đến trước mặt hai thiếu nữ. Sàn nhà nhà họ Sở thoáng cái biến thành sàn diễn thời trang của riêng cô. Gương mặt kiều diễm, dáng người hoàn hảo, cả người Sở Tuyên chói sáng từng centimet.
Chói quá! Chói mù cả mắt của bọn họ luôn rồi! Giang Nguyệt Hạ âm thầm vuốt mắt, nghĩ như vậy.
Aha ~ Chị Tuyên, chị đến bao giờ vậy? Trong lúc vô tình, hai thiếu nữ đã xuống tới nhà ăn. Giang Nguyệt Hạ âm thầm cầu nguyện cô ta sẽ không nghe thấy từ ngữ nguy hiểm gì.
Hai đứa lén lút làm chuyện gì trái với lương tâm à? Sao trông em có vẻ chột dạ thế kia? Sở Tuyên che miệng cười khẽ.
Em hỏi Hạ Hạ cảm thấy trong nhà ai là người đẹp nhất. Hạ Hạ bảo, nếu là người ngoài sẽ thấy anh Lăng xinh đẹp nhất... Sở Trường An vô cùng bình tĩnh bán đi hai người anh em.
Thính lực của cô vốn đã rất tốt rồi. Lần trước đạt được 100 điểm tích lũy khí vận, cô đều dùng để cường hóa tố chất thân thể, tuy rằng chỉ tăng lên 10 đơn vị nhưng hiệu quả mang lại tốt vô cùng. Từ đằng xa cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Sở Tuyên, nhưng với vị trí và âm lượng nói chuyện của họ, cùng lắm cô ta chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Giang Nguyệt Hạ mà thôi. Cho nên cô mặt không đỏ, mắt không chớp - lấp liếm.
Mà trái ngược với sự thản nhiên của người đẹp An An, Giang Nguyệt Hạ cảm thấy khẩn trương hơn nhiều. Cô nàng còn bối rối không biết đáp thế nào đã nghe câu trả lời của chị họ, thoáng chốc cả người liền cứng ngắt....
Lạy hồn đừng để cho tên Sở Lăng khó ở thâm niên ấy biết bằng không Giang Hạ cô sẽ chết dưới mắt đao của thằng nhãi ấy mất! - đây lời cầu nguyện đến từ sâu trong trái tim nữ phụ-chan
Còn tiểu Hạ thì cảm thấy chị An An của em đẹp nhất sao? Tiểu Hạ này, em bỏ bọn chị đi đâu rồi? Không thể thấy trăng liền quên đèn nha~ Sở Tuyên dùng ánh mắt ba phần nghiêm khắc bảy phần yêu thương, giọng điệu ba phần trách cứ bảy phần hài hước trừng phạt Giang Nguyệt Hạ. Người sau bị nhìn đến cả người nổi da gà, tiếp lời không xong mà im lặng cũng không ổn, chỉ đành gãi má cười vài tiếng tượng trưng.
Sở Trường An lại không thèm quan tâm cảm xúc của Giang Nguyệt Hạ ra sao, tiếp tục quăng bom: Cá nhân em thì cảm thấy, anh cả đẹp nhất.
Sặc... Giang Nguyệt Hạ dùng một từ để biểu đạt thiên ngôn vạn ngữ.
Ha ha, An An thật là... hài hước đấy. Sở Tuyên che miệng cười duyên, mắt nhìn Sở Trường An lóe lên tia sáng không tên.
Sở Trường An ngược lại không cảm thấy loại hết nữ tính trong nhà ra khỏi bảng đánh giá nhan sắc có gì không ổn, cô hít hít vài hơi, nhìn vào trong nhà ăn, Huh, thơm quá! Không biết có món gì? Nói xong dẫn đầu bước vào nhà ăn.
Sở Tuyên tươi cười càng sâu, kéo tay Giang Nguyệt Hạ vào theo, Nghe nói vì để chúc mừng em năm về nước nên nhà bếp đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon nha. Tiểu Hạ à, đi thôi em, đừng đứng ở đó nữa.
À... A, vâng! Giang Nguyệt Hạ luôn luôn phản ứng chậm một nhịp.
....
Ba người đến khá là sớm, đợi một lát mấy người còn lại mới lục tục đến sau. Ông cụ Sở đẩy xe lăn ngồi vào chủ vị, Sở Minh Đức ngồi ở bên trái cụ, Sở Hàn ngồi vào bên phải. Sở Thiên Tình và Sở Tuyên phân biệt ngồi cạnh Sở Hàn và Sở Minh Đức, trùng hợp đối diện nhau. Giang Nguyệt Hạ cảm thấy ngồi cạnh Sở Tuyên rất là áp lực, cho nên luôn chọn ngồi cạnh Sở Thiên Tình.
Sở Trường An nhìn bố cục bàn ăn, cảm thấy người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô không nên đánh vỡ cân bằng của thế giới nên bước tới ngồi cạnh Sở Tuyên. Ở đối diện, Giang Nguyệt Hạ bắn cho cô một tín hiệu: chị thật quả cảm!
Tuy rằng nhà họ Sở xây dựng rất có phong cách phương Tây, nhưng về phương diện ăn uống thì vẫn thuần phương Đông. Sở Trường An nhìn mấy món ăn có đủ sắc hương vị bày biện trên bàn mà nuốt nước miếng. Sau khi ngồi vào bàn, ông cụ Sở quan tâm hai đứa cháu nhỏ một câu xong liền dẫn đầu động đũa. Mọi người đều ăn ý không hề nhắc đến chuyện xảy ra ở ngoài cổng, cũng tự mình cầm đũa.
Nhờ có sự chuẩn bị từ trước cho tình huống nên nhất cử nhất động của Sở Trường An đều vô cùng chuẩn mực, chẳng khác nào một vị tiểu thư quý tộc thực thụ. Hoán đổi từ hệ thống rất tiện dụng, tất cả kiến thức đều được khắc sâu trong đầu cô, muốn quên cũng không được, cho nên biểu hiện của cô vô cùng hoàn hảo. Tình huống của Sở Tuyên và Giang Nguyệt Hạ cũng rất tốt. Sở Tuyên vào nhà họ Sở là có chủ đích có chuẩn bị, lễ nghĩ đều học tốt. Giang Nguyệt Hạ tuy kiếp trước là bình dân, nhưng mà bên trong nội dung cốt truyện có nói, trường hợp của cô nàng này không giống cô. Ký ức của nguyên chủ Sở Trường An như bị mạnh mẽ nhét vào đầu cô, cho nên có cũng như là xem một đoạn phim tua nhanh vậy. Còn ký ức của nguyên chủ Giang Nguyệt Hạ là từng chút từng chút một nhắm nuốt, giống như bản thân thực sự trải qua vậy. Vì thế biểu hiện trên bàn ăn của Giang Nguyệt Hạ rất ổn thỏa, không đến nỗi luống cuống.
Mọi người im lặng ăn cơm,ngoại trừ tiếng chén đũa chạm nhau rất nhỏ ra, cơ hồ không có bất kỳ âm thanh nào nữa. Bữa tối ngoài ý muốn trôi qua một cách hài hòa. Đương nhiên, cốt yếu vẫn là do thói quen tao nhã 'ăn uống thì không nói chuyện' của giới thượng lưu.
Thời gian dần trôi, mọi người cơ bản đều xử lý xong nhu cầu của dạ dày mình. Tính cách của ông cụ Sở khá lạnh nhạt, Sở Minh Đức lại không thân thiết với cha mình lắm, đám con cháu như Sở Hàn đều tự mình có việc. Vì thế nhà họ Sở cũng không có thói quen tổ chức giao lưu cảm tình giữa các thành viên như cùng xem TV hay cùng trò chuyện ở phòng khách. Cơ hồ là sau khi ăn xong liền phòng ai người đó về, việc ai người đó làm.
Sở Trường An cũng đang định trở về phòng, đột nhiên bị Sở Tuyên gọi lại.
Em năm vừa mới về nước, chắc còn lạ lẫm với đường xá của Thủ đô. Ngày mai là Chủ nhật, có muốn cùng chị dạo phố mua sắm không? A, thứ hai là khai giảng rồi phải không? Em có thể nhân cơ hội mua đồ dùng học tập luôn nha. Sở Tuyên tỏ vẻ cần tận hết chức trách của một người chị lớn.
Sở Trường An lúc lắc đầu, từ chối: Cảm ơn chị, nhưng em đã hẹn Hạ Hạ ngày mai ra ngoài mua rồi.
Đương nhiên Sở Tuyên nhìn ra thái độ có lệ của Sở Trường An, nhưng cô ta vẫn không nề hà, nói: Không sao, chị có thể đi cùng bọn em mà.
Nhưng bọn em chỉ toàn mua mấy thứ linh tinh, không thể bắt chị chạy đông chạy tây với bọn em được. Một tuần chỉ có mỗi một ngày nghỉ thôi, nếu cứ trôi qua như vậy thì rất không thú vị. Bọn em tự lo được mà, chị không cần lo lắng. Sở Trường An cũng rất kiên trì.
Trong mắt Sở Tuyên hiện lên sự thất vọng, nói với giọng tiếc nuối: Như vậy ah... Thế chỉ đành chúc bọn em chơi vui thôi.
Cô phải công nhận một điều, kỹ thuật diễn xuất của Sở Tuyên rất có triển vọng tranh chức Ảnh hậu. Rõ ràng lúc chưa vào nhà đã bị cô một châm đâm rách mặt như vậy, nhưng biểu hiện của cô ta lại giống như chưa hề có gì xảy ra. Nếu là người bình thường gặp trường hợp này, tuyệt đối sẽ không thể nào cho cô sắc mặt tốt được, cho dù tốt tính cách mấy thì khi đối diện cũng sẽ có một chút không được tự nhiên. Ai có thể cười cười nói nói thân mật như cô ta được chứ?
Chậc chậc, xem ra cuộc sống sau này sẽ rất thú vị đây...
Thật sao? Sở Trường An không tỏ vẻ gì.
Thật chứ! Giang Nguyệt Hạ gật đầu chắc nịch, Chị không biết đâu, bình thường chị ấy không bao giờ dùng giọng điệu như lúc nãy để nói chuyện với ai đâu. Lúc nào cũng rất ân cần, dịu dàng. Hôm nay là lần đầu tiên em thấy chị ấy dùng giọng điệu như vậy đó. Từ lúc em dọn về đây, chị Tình đã không thích chị Tuyên rồi, không bao giờ cho chị ấy sắc mặt tốt. Nhưng mà trước mặt mọi người chị Tuyên vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng, không than một tiếng, còn hết lòng muốn hòa thuận với anh chị em trong nhà. Em vẫn luôn nghĩ có lẽ do vấn đề huyết thống... Nhưng hôm nay mới hiểu. Không ngờ sau lưng, chị Tuyên lại có một mặt như vậy! Thuộc tính bà tám của nữ phụ - chan toàn bộ khai hỏa.
Ừm, buổi chiều ở ngoài cổng, chị thấy Sở Tuyên và người tên Đỗ Nguyên Khang ôm nhau rất thân mật. Người kia thật sự là hôn phu của chị hai sao?
Éc! Giang Nguyệt Hạ kêu to, lại nhỏ giọng nói: Hèn gì lúc nãy chị Tình có nhắc đến tên Đỗ Nguyên Khang! Oa a ~ chị Tình với anh ta thật sự có hôn ước ah! Bình thường trông anh ta lịch sự nho nhã, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, còn ở trước cổng nhà họ Sở tú ân ái. Thật là quá đáng! Nghe một suy ba, trong đầu Giang Nguyệt Hạ đã sớm tưởng tượng ra một vở kịch vô cùng máu chó.
Sở Trường An cười nhẹ, rất không có ý tốt, nói: Nghe qua có vẻ Sở Tuyên rất nguy hiểm nhỉ? Khi mọi người hỏi đến, hai người kia còn giải thích là do chị ta không cẩn thận vấp chân ngã, Đỗ Nguyên Khang đúng lúc đỡ được nữa cơ.
Kịch bản không chút sáng tạo! Giang Nguyệt Hạ bĩu môi, không khỏi nhớ đến tình tiết trong bộ tiểu thuyết mình xuyên vào, hình như cảnh này có rất nhiều nhỉ?
Kịch bản?
Giang Nguyệt Hạ phát hiện phản ứng của mình có chút hố, rất không hợp tuổi. Cô nàng ho khan, tìm cách giải thích: Chính là kịch bản như trong phim truyền hình đấy. Nữ phụ thường xuyên dùng chiêu này để mê hoặc nam chính ah. Đã là thế kỉ nào rồi mà chị Tuyên còn dùng chiêu này.
Không hiểu làm sao, sau khi nói xong câu ấy, Giang Nguyệt Hạ cảm thấy có hơi lạnh lạnh. Huh, có lẽ sắp vào thu, nên khí trời thay đổi chăng?
Em cũng gan dạ quá đó. Chị ta nguy hiểm như vậy, em lại phát hiện bí mật của chị ấy, không sợ bị giết người diệt khẩu sao?
Đề tài xoay chuyển vi diệu, thoáng cái đã nói đến hành vi tìm chết của Giang Nguyệt Hạ lúc nãy.
Nhưng chẳng phải chị Tình cũng biết sao?
Sở Trường An sờ sờ cằm, suy đoán: Có lẽ thật sự như trong phim truyền hình? Nữ phụ muốn hãm hại nữ chính, cố tình lộ bộ mặt thật cho nữ chính biết, rồi lại giả vờ hiền lành trước mặt mọi người. Làm như vậy để không ai tin tưởng nữ chính, cô lập nữ chính? Nếu vậy... theo kịch bản, chẳng phải bất kì ai khi phát hiện bí mật của nữ phụ, đều sẽ trở thành vật hi sinh?
Trong đôi mắt của Giang Nguyệt Hạ, bóng dáng Sở Trường An dần dần tỏa ra hào quang ấm áp, chiếu rọi trái tim cô độc bấy lâu nay của cô nàng.
Lạy chúa! Com tìm được tri kỷ rồi.
Cả thế giới này chỉ mình chị hiểu em thôi, chị họ!
Giang Nguyệt Hạ ngay tức khắc bổ nhào qua, cười hì hì ôm tay Sở Trường An, nói chuyện vô cùng chân chó: Chị không nói thì ai mà biết đây. Chị lương thiện vậy sẽ không nỡ nhìn em bị mưu sát đâu, em biết chị là người tốt nhất trên đời mà!
Sở Trường An nhún nhún vai, lơ đễnh nói: Xem biểu hiện của em đi.
Giang Nguyệt Hạ cảm thấy mình như tiểu thái giám trong nội cung, đang bị chủ tử mới tiến cung thu mua....Nhưng mà... Mặc kệ! Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng xoáy của kịch tình, cô còn lâu mới muốn dính vào tranh đấu của mấy vị tiểu thư hào môn. Ngồi xem thì còn được. Cho nên cô phải ra sức nịnh bợ Sở Trường An, hy vọng người chị họ này sẽ không nói gì đó khiến cô gặp rắc rối.
Vậy á? Nhưng trong mắt em, chị An An là xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất! Cho nên...
Ái chà, mới đó mà hai đứa đã thân thiết như vậy rồi sao? Lời nịnh hót của Giang Nguyệt Hạ bất thình lình bị tiếng nói của Sở Tuyên mạnh mẽ chặt đứt.
Sở Tuyên từ hướng ngược lại đi tới, bước từng bước theo tiêu chuẩn catwalk đến trước mặt hai thiếu nữ. Sàn nhà nhà họ Sở thoáng cái biến thành sàn diễn thời trang của riêng cô. Gương mặt kiều diễm, dáng người hoàn hảo, cả người Sở Tuyên chói sáng từng centimet.
Chói quá! Chói mù cả mắt của bọn họ luôn rồi! Giang Nguyệt Hạ âm thầm vuốt mắt, nghĩ như vậy.
Aha ~ Chị Tuyên, chị đến bao giờ vậy? Trong lúc vô tình, hai thiếu nữ đã xuống tới nhà ăn. Giang Nguyệt Hạ âm thầm cầu nguyện cô ta sẽ không nghe thấy từ ngữ nguy hiểm gì.
Hai đứa lén lút làm chuyện gì trái với lương tâm à? Sao trông em có vẻ chột dạ thế kia? Sở Tuyên che miệng cười khẽ.
Em hỏi Hạ Hạ cảm thấy trong nhà ai là người đẹp nhất. Hạ Hạ bảo, nếu là người ngoài sẽ thấy anh Lăng xinh đẹp nhất... Sở Trường An vô cùng bình tĩnh bán đi hai người anh em.
Thính lực của cô vốn đã rất tốt rồi. Lần trước đạt được 100 điểm tích lũy khí vận, cô đều dùng để cường hóa tố chất thân thể, tuy rằng chỉ tăng lên 10 đơn vị nhưng hiệu quả mang lại tốt vô cùng. Từ đằng xa cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Sở Tuyên, nhưng với vị trí và âm lượng nói chuyện của họ, cùng lắm cô ta chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Giang Nguyệt Hạ mà thôi. Cho nên cô mặt không đỏ, mắt không chớp - lấp liếm.
Mà trái ngược với sự thản nhiên của người đẹp An An, Giang Nguyệt Hạ cảm thấy khẩn trương hơn nhiều. Cô nàng còn bối rối không biết đáp thế nào đã nghe câu trả lời của chị họ, thoáng chốc cả người liền cứng ngắt....
Lạy hồn đừng để cho tên Sở Lăng khó ở thâm niên ấy biết bằng không Giang Hạ cô sẽ chết dưới mắt đao của thằng nhãi ấy mất! - đây lời cầu nguyện đến từ sâu trong trái tim nữ phụ-chan
Còn tiểu Hạ thì cảm thấy chị An An của em đẹp nhất sao? Tiểu Hạ này, em bỏ bọn chị đi đâu rồi? Không thể thấy trăng liền quên đèn nha~ Sở Tuyên dùng ánh mắt ba phần nghiêm khắc bảy phần yêu thương, giọng điệu ba phần trách cứ bảy phần hài hước trừng phạt Giang Nguyệt Hạ. Người sau bị nhìn đến cả người nổi da gà, tiếp lời không xong mà im lặng cũng không ổn, chỉ đành gãi má cười vài tiếng tượng trưng.
Sở Trường An lại không thèm quan tâm cảm xúc của Giang Nguyệt Hạ ra sao, tiếp tục quăng bom: Cá nhân em thì cảm thấy, anh cả đẹp nhất.
Sặc... Giang Nguyệt Hạ dùng một từ để biểu đạt thiên ngôn vạn ngữ.
Ha ha, An An thật là... hài hước đấy. Sở Tuyên che miệng cười duyên, mắt nhìn Sở Trường An lóe lên tia sáng không tên.
Sở Trường An ngược lại không cảm thấy loại hết nữ tính trong nhà ra khỏi bảng đánh giá nhan sắc có gì không ổn, cô hít hít vài hơi, nhìn vào trong nhà ăn, Huh, thơm quá! Không biết có món gì? Nói xong dẫn đầu bước vào nhà ăn.
Sở Tuyên tươi cười càng sâu, kéo tay Giang Nguyệt Hạ vào theo, Nghe nói vì để chúc mừng em năm về nước nên nhà bếp đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon nha. Tiểu Hạ à, đi thôi em, đừng đứng ở đó nữa.
À... A, vâng! Giang Nguyệt Hạ luôn luôn phản ứng chậm một nhịp.
....
Ba người đến khá là sớm, đợi một lát mấy người còn lại mới lục tục đến sau. Ông cụ Sở đẩy xe lăn ngồi vào chủ vị, Sở Minh Đức ngồi ở bên trái cụ, Sở Hàn ngồi vào bên phải. Sở Thiên Tình và Sở Tuyên phân biệt ngồi cạnh Sở Hàn và Sở Minh Đức, trùng hợp đối diện nhau. Giang Nguyệt Hạ cảm thấy ngồi cạnh Sở Tuyên rất là áp lực, cho nên luôn chọn ngồi cạnh Sở Thiên Tình.
Sở Trường An nhìn bố cục bàn ăn, cảm thấy người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô không nên đánh vỡ cân bằng của thế giới nên bước tới ngồi cạnh Sở Tuyên. Ở đối diện, Giang Nguyệt Hạ bắn cho cô một tín hiệu: chị thật quả cảm!
Tuy rằng nhà họ Sở xây dựng rất có phong cách phương Tây, nhưng về phương diện ăn uống thì vẫn thuần phương Đông. Sở Trường An nhìn mấy món ăn có đủ sắc hương vị bày biện trên bàn mà nuốt nước miếng. Sau khi ngồi vào bàn, ông cụ Sở quan tâm hai đứa cháu nhỏ một câu xong liền dẫn đầu động đũa. Mọi người đều ăn ý không hề nhắc đến chuyện xảy ra ở ngoài cổng, cũng tự mình cầm đũa.
Nhờ có sự chuẩn bị từ trước cho tình huống nên nhất cử nhất động của Sở Trường An đều vô cùng chuẩn mực, chẳng khác nào một vị tiểu thư quý tộc thực thụ. Hoán đổi từ hệ thống rất tiện dụng, tất cả kiến thức đều được khắc sâu trong đầu cô, muốn quên cũng không được, cho nên biểu hiện của cô vô cùng hoàn hảo. Tình huống của Sở Tuyên và Giang Nguyệt Hạ cũng rất tốt. Sở Tuyên vào nhà họ Sở là có chủ đích có chuẩn bị, lễ nghĩ đều học tốt. Giang Nguyệt Hạ tuy kiếp trước là bình dân, nhưng mà bên trong nội dung cốt truyện có nói, trường hợp của cô nàng này không giống cô. Ký ức của nguyên chủ Sở Trường An như bị mạnh mẽ nhét vào đầu cô, cho nên có cũng như là xem một đoạn phim tua nhanh vậy. Còn ký ức của nguyên chủ Giang Nguyệt Hạ là từng chút từng chút một nhắm nuốt, giống như bản thân thực sự trải qua vậy. Vì thế biểu hiện trên bàn ăn của Giang Nguyệt Hạ rất ổn thỏa, không đến nỗi luống cuống.
Mọi người im lặng ăn cơm,ngoại trừ tiếng chén đũa chạm nhau rất nhỏ ra, cơ hồ không có bất kỳ âm thanh nào nữa. Bữa tối ngoài ý muốn trôi qua một cách hài hòa. Đương nhiên, cốt yếu vẫn là do thói quen tao nhã 'ăn uống thì không nói chuyện' của giới thượng lưu.
Thời gian dần trôi, mọi người cơ bản đều xử lý xong nhu cầu của dạ dày mình. Tính cách của ông cụ Sở khá lạnh nhạt, Sở Minh Đức lại không thân thiết với cha mình lắm, đám con cháu như Sở Hàn đều tự mình có việc. Vì thế nhà họ Sở cũng không có thói quen tổ chức giao lưu cảm tình giữa các thành viên như cùng xem TV hay cùng trò chuyện ở phòng khách. Cơ hồ là sau khi ăn xong liền phòng ai người đó về, việc ai người đó làm.
Sở Trường An cũng đang định trở về phòng, đột nhiên bị Sở Tuyên gọi lại.
Em năm vừa mới về nước, chắc còn lạ lẫm với đường xá của Thủ đô. Ngày mai là Chủ nhật, có muốn cùng chị dạo phố mua sắm không? A, thứ hai là khai giảng rồi phải không? Em có thể nhân cơ hội mua đồ dùng học tập luôn nha. Sở Tuyên tỏ vẻ cần tận hết chức trách của một người chị lớn.
Sở Trường An lúc lắc đầu, từ chối: Cảm ơn chị, nhưng em đã hẹn Hạ Hạ ngày mai ra ngoài mua rồi.
Đương nhiên Sở Tuyên nhìn ra thái độ có lệ của Sở Trường An, nhưng cô ta vẫn không nề hà, nói: Không sao, chị có thể đi cùng bọn em mà.
Nhưng bọn em chỉ toàn mua mấy thứ linh tinh, không thể bắt chị chạy đông chạy tây với bọn em được. Một tuần chỉ có mỗi một ngày nghỉ thôi, nếu cứ trôi qua như vậy thì rất không thú vị. Bọn em tự lo được mà, chị không cần lo lắng. Sở Trường An cũng rất kiên trì.
Trong mắt Sở Tuyên hiện lên sự thất vọng, nói với giọng tiếc nuối: Như vậy ah... Thế chỉ đành chúc bọn em chơi vui thôi.
Cô phải công nhận một điều, kỹ thuật diễn xuất của Sở Tuyên rất có triển vọng tranh chức Ảnh hậu. Rõ ràng lúc chưa vào nhà đã bị cô một châm đâm rách mặt như vậy, nhưng biểu hiện của cô ta lại giống như chưa hề có gì xảy ra. Nếu là người bình thường gặp trường hợp này, tuyệt đối sẽ không thể nào cho cô sắc mặt tốt được, cho dù tốt tính cách mấy thì khi đối diện cũng sẽ có một chút không được tự nhiên. Ai có thể cười cười nói nói thân mật như cô ta được chứ?
Chậc chậc, xem ra cuộc sống sau này sẽ rất thú vị đây...
/12
|