Không để cho cô kịp nghĩ rõ ràng, nụ hôn của anh đã rơi xuống.
Hơi thở mạnh mẽ của anh ép tới, đôi môi nóng bỏng che lên môi cô, đầu lưỡi không khách khí công phá răng môi của cô, đánh thẳng vào thành trì, tận tình công thành đoạt đất.
Lạc Tiểu Thiến không có cách nào suy nghĩ, dưới nụ hôn nóng bỏng của anh cả người cũng nóng lên.
Không khí hoàn toàn bị anh cướp đi, cô gần như không thể thở nổi.
Nụ hôn kia không biết kéo dài bao lâu, dường như rất ngắn cũng dường như rất dài, ngay tại lúc cô cảm thấy mình sắp hít thở không được… anh mới bằng lòng buông tha cho môi của cô, chuyển hôn xuống xương quai xanh.
Chờ một chút!
Lạc Tiểu Thiến thở dồn dập mở miệng, ngay khi cất tiếng đầu tiên cô liền phát hiện thanh âm của mình có chút khàn khàn kỳ quái, giống như đây không phải là giọng nói của cô.
Sao vậy?
Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng hỏi, lại vẫn không buông tha cần cổ của cổ, từng nụ hôn vẫn cứ rơi xuống, bàn tay cũng thuần thục cởi nút áo của cô.
Yêu nhau không phải hẹn hò trước sao?
Nam nữ kết giao, không phải là trước đó bắt đầu hẹn hò, sau đó nắm tay, hôn môi, cuối cùng mới là đến trên giường à?
Em có rảnh không?
Hắn cúi hôn lỗ tai của cô rồi hỏi.
Hả?
Toàn thân nhột, cô khẽ cong người lui thân, có chút không rõ hắn vì sao hỏi cái này.
Lãnh Tử Mặc ngẩng mặt lên, gần trong gang tấc nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, Chúng ta hiện tại bắt đầu hẹn hò.
Hẹn hò?
Ở trên giường!
Có hình thức hẹn hò như vậy sao?
Nhưng mà... Cô vừa mới nói được hai chữ, đầu của anh đã một lần nữa hạ xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc lúc này đây chính là nơi mẫn cảm nhất của cô: Ngực, A...
Suy nghĩ của cô trong nháy mắt đình trệ, câu nói kế tiếp trở thành tiếng ngâm nga không có ý nghĩa.
...
...
Sau khi ở trên giường hoàn thành “lần đầu tiên hẹn hò” của cô và Lãnh Tử Mặc, vì mỏi mệt nên Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Dưới ánh đèn, Lãnh Tử Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô lại không có chút nào buồn ngủ.
Mới vừa từ bên kia đại dương về, anh vẫn còn bị lệch múi giờ.
Nhẹ nhàng đứng dậy, thay cô đắp lại chăn, Lãnh Tử Mặc lấy đại bộ đồ ngủ trong ngăn tủ mặc lên người. Sau khi ở dưới lầu tắm rửa xong anh tùy tay châm một điếu xì gà. Để ý thấy cửa phòng đàn còn mở, anh đi qua muốn đóng lại cửa. Nương theo ánh đèn từ phòng khách chiếu vào, anh chú ý tới bản nhạc phổ để trên dương cầm. Anh tò mò bật đèn đi vào, cầm lấy bản nhạc phổ trên đàn kia.
“Bởi vì lơ đãng gặp anh, nhiễu loạn lòng em…” (Câu này em chém! >.<)
Bản nhạc phổ này, là buổi tối hôm anh rời đi, Lạc Tiểu Thiến viết một ca khúc mới “Tình cờ gặp nhau.”
Trong từng ca từ của cô biểu đạt vô cùng thuần thục cảm xúc yêu mà không dám bày tỏ.
Lãnh Tử Mặc cũng là một ca sĩ, nhìn lời ca này là hiểu được tình cảm của cô.
Nhìn đến câu kia, “Đối với anh em chỉ là một phong cảnh tình cờ, còn anh lại là nguồn sáng cho sinh mệnh của em.” thì tim của anh lại run rẩy.
Cô bé này, tại sao lại có thể tự ti như thế?
Cô đâu biết rằng cô mới chính là nguồn sáng trong sinh mạng của anh!
Lập tức trong lòng dâng lên vô số cảm xúc, Lãnh Tử Mặc đem điếu xì gà trong tay để trên một cái gạt tàn nhỏ trên bàn, ngồi vào trước dương cầm, tùy tay từ kệ lấy bút máy, suy nghĩ một chút, liền ở chỗ trống trên nhạc phổ viết xuống ba chữ “Chỉ có em”
Sau đó, đôi tay của anh lướt trên phím đàn. Đã nhiều năm chưa từng sáng tác, hơn nữa từ khi xuất đạo tới nay không viết tình ca Lãnh Tử Mặc, lần đầu tiên viết tình ca.
Hơi thở mạnh mẽ của anh ép tới, đôi môi nóng bỏng che lên môi cô, đầu lưỡi không khách khí công phá răng môi của cô, đánh thẳng vào thành trì, tận tình công thành đoạt đất.
Lạc Tiểu Thiến không có cách nào suy nghĩ, dưới nụ hôn nóng bỏng của anh cả người cũng nóng lên.
Không khí hoàn toàn bị anh cướp đi, cô gần như không thể thở nổi.
Nụ hôn kia không biết kéo dài bao lâu, dường như rất ngắn cũng dường như rất dài, ngay tại lúc cô cảm thấy mình sắp hít thở không được… anh mới bằng lòng buông tha cho môi của cô, chuyển hôn xuống xương quai xanh.
Chờ một chút!
Lạc Tiểu Thiến thở dồn dập mở miệng, ngay khi cất tiếng đầu tiên cô liền phát hiện thanh âm của mình có chút khàn khàn kỳ quái, giống như đây không phải là giọng nói của cô.
Sao vậy?
Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng hỏi, lại vẫn không buông tha cần cổ của cổ, từng nụ hôn vẫn cứ rơi xuống, bàn tay cũng thuần thục cởi nút áo của cô.
Yêu nhau không phải hẹn hò trước sao?
Nam nữ kết giao, không phải là trước đó bắt đầu hẹn hò, sau đó nắm tay, hôn môi, cuối cùng mới là đến trên giường à?
Em có rảnh không?
Hắn cúi hôn lỗ tai của cô rồi hỏi.
Hả?
Toàn thân nhột, cô khẽ cong người lui thân, có chút không rõ hắn vì sao hỏi cái này.
Lãnh Tử Mặc ngẩng mặt lên, gần trong gang tấc nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, Chúng ta hiện tại bắt đầu hẹn hò.
Hẹn hò?
Ở trên giường!
Có hình thức hẹn hò như vậy sao?
Nhưng mà... Cô vừa mới nói được hai chữ, đầu của anh đã một lần nữa hạ xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc lúc này đây chính là nơi mẫn cảm nhất của cô: Ngực, A...
Suy nghĩ của cô trong nháy mắt đình trệ, câu nói kế tiếp trở thành tiếng ngâm nga không có ý nghĩa.
...
...
Sau khi ở trên giường hoàn thành “lần đầu tiên hẹn hò” của cô và Lãnh Tử Mặc, vì mỏi mệt nên Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Dưới ánh đèn, Lãnh Tử Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô lại không có chút nào buồn ngủ.
Mới vừa từ bên kia đại dương về, anh vẫn còn bị lệch múi giờ.
Nhẹ nhàng đứng dậy, thay cô đắp lại chăn, Lãnh Tử Mặc lấy đại bộ đồ ngủ trong ngăn tủ mặc lên người. Sau khi ở dưới lầu tắm rửa xong anh tùy tay châm một điếu xì gà. Để ý thấy cửa phòng đàn còn mở, anh đi qua muốn đóng lại cửa. Nương theo ánh đèn từ phòng khách chiếu vào, anh chú ý tới bản nhạc phổ để trên dương cầm. Anh tò mò bật đèn đi vào, cầm lấy bản nhạc phổ trên đàn kia.
“Bởi vì lơ đãng gặp anh, nhiễu loạn lòng em…” (Câu này em chém! >.<)
Bản nhạc phổ này, là buổi tối hôm anh rời đi, Lạc Tiểu Thiến viết một ca khúc mới “Tình cờ gặp nhau.”
Trong từng ca từ của cô biểu đạt vô cùng thuần thục cảm xúc yêu mà không dám bày tỏ.
Lãnh Tử Mặc cũng là một ca sĩ, nhìn lời ca này là hiểu được tình cảm của cô.
Nhìn đến câu kia, “Đối với anh em chỉ là một phong cảnh tình cờ, còn anh lại là nguồn sáng cho sinh mệnh của em.” thì tim của anh lại run rẩy.
Cô bé này, tại sao lại có thể tự ti như thế?
Cô đâu biết rằng cô mới chính là nguồn sáng trong sinh mạng của anh!
Lập tức trong lòng dâng lên vô số cảm xúc, Lãnh Tử Mặc đem điếu xì gà trong tay để trên một cái gạt tàn nhỏ trên bàn, ngồi vào trước dương cầm, tùy tay từ kệ lấy bút máy, suy nghĩ một chút, liền ở chỗ trống trên nhạc phổ viết xuống ba chữ “Chỉ có em”
Sau đó, đôi tay của anh lướt trên phím đàn. Đã nhiều năm chưa từng sáng tác, hơn nữa từ khi xuất đạo tới nay không viết tình ca Lãnh Tử Mặc, lần đầu tiên viết tình ca.
/374
|