Người sẽ kết hôn với em là anh.
Úc Tâm ngồi đối diện Đường Mật, mí mắt hơi cụp xuống, con ngươi chứa ý cười như nhuốm đầy màu nắng.
Đường Mật cứ nhìn thẳng anh như vậy, vô số suy tư lướt qua đầu.
“Em có vẻ không vui?”
Ánh mắt Úc Tâm liên tục khóa chặt lấy Đường Mật, mang theo cảm giác áp bức khó nói thành lời.
Đường Mật bỗng phát hiện, đương khi Úc Ý càng ngày càng giống Úc Tâm, thì Úc Tâm cũng càng ngày càng giống Úc Ý.
Đôi rèm mi của cô run nhẹ, sau cùng mở miệng hỏi: “Úc Ý thật sự không bao giờ xuất hiện nữa?”
Úc Tâm đáp: “Đương nhiên, em cứ yên tâm kết hôn với anh đi.”
Đường Mật nhíu mày chỉ trích: “Anh cướp đi thành quả cách mạng của người khác!”
Úc Ý bật cười: “Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Úc Ý cướp từ chỗ anh còn ít à? Rõ ràng việc gì cũng do anh làm, cuối cùng hưởng thụ thành quả lại là hắn. Lần này anh chỉ chiếm chút lợi nhỏ từ phía hắn thôi, coi như chút lãi.”
Dù thấy lời anh ta cũng hơi có lý, nhưng phụ nữ đôi khi lại không chịu nói lý. Đường Mật nhướn mày, nhìn Úc Tâm bảo: “Vậy em không cưới nữa, giải trừ hôn ước.”
Có vẻ sớm đã đoán được cô sẽ nói vậy, Úc Tâm nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền trên má càng thêm rõ rệt: “Nhân lúc em đang ngủ, anh đã công bố với bên ngoài tin tức hôn lễ của chúng ta, ngay cuối tháng sau thôi.” Nói xong, anh ghé lại gần Đường Mật chớp chớp mắt: “Em yêu, em định hủy hôn thật à? Úc Ý sẽ mất mặt lắm.”
Đường Mật: “…”
Mẹ kiếp, cái người này sao lại khốn nạn thế.
Như sợ cô không tin, Úc Tâm lấy ipad trên đầu giường, ngón tay vuốt vài đường mở ra: “Em xem, hiện tại tin đầu bảng trên trang web chính thức của Úc thị chính là tin về hôn lễ của chúng mình.”
Đường Mật: “…”
Nhìn trang chủ giao diện đỏ rực kia, còn cả những con chữ tràn đầy hoan hỉ, Đường Mật thấy xót thương thay cho mấy… nhà thiết kế web.
Chắc cả đêm qua không được ngủ.
Úc Tâm đặt ipad về chỗ cũ, cười với Đường Mật: “Tiệm bánh của em đầu tháng sau là khai trương, còn về hôn lễ…” Anh nhìn Đường Mật cười thần bí: “Úc Ý chuẩn bị hôn lễ từ lâu rồi, rõ ràng còn chưa cả cầu hôn với em. Nhưng như thế cũng tốt, bớt giúp anh bao nhiêu việc. Anh ta đã đặt sẵn lễ đường, lúc nào em rảnh mình đi chọn váy cưới.”
Đường Mật ngây người, Úc Ý chuẩn bị hôn lễ sớm thế ư?
Úc Tâm chớp mắt, cánh môi đang cong lên dần biến thành một đường thẳng: “Em lại nhớ đến Úc Ý?” Anh nhìn thẳng Đường Mật, như muốn nhìn thấu trái tim cô thông qua đôi mắt: “Người nói thích em đầu tiên là anh, người hôn em đầu tiên cũng là anh, vì sao em lại chọn hắn?”
Trong mắt anh chứa đầy bất mãn, muộn phiền, tức giận, và cả một chút đau thương. Đường Mật chạm phải ánh mắt ấy, giống như chạm vào vết thương trên người anh, trái tim bỗng run rẩy.
Cô cụp mắt để tránh khỏi đôi mắt đẹp của Úc Tâm: “Em luôn cho rằng anh chính là một phần của Úc Ý.”
Úc Tâm im lặng một lúc lâu, không nhìn cô nữa mà đứng dậy tới phòng thay đô, kéo cửa tủ quần áo: “Em đi đánh răng rửa mặt đi, lát nữa còn tới công ty.”
Ánh mắt Đường Mật lướt theo anh, dừng lại trên tủ quần áo, cô thắc mắc: “Tới công ty? Anh cũng muốn tới công ty?”
Úc Tâm quay đầu cười với cô: “Tất nhiên.”
Nói xong, anh nhanh nhẹn cởi luôn áo ngủ trên người mình ra.
Cơ bắp rắn chắc và các đường cong đẹp đẽ trên vùng eo lộ ra đột ngột trước mắt Đường Mật, khiến cô ngây ra, quay đầu sang bên không dám nhìn, hai má nóng bừng lên.
Úc Tâm thay xong quần áo, vui vẻ đi lại gần nhìn cô: “Sao thế em yêu?”
“Không sao.” Đường Mật run rẩy quay đầu đi, thấy Úc Tâm im lặng thay quần áo, lại run rẩy: “Anh định mặc thế này đến công ty? Không, hay là đừng đến công ty nữa?
Úc Tâm nhướn mày đáp: “Dạo này bởi chuyện của Thánh Địa Bánh Ngọt và công viên Ánh Sao mà Úc Ý rất bận, nhưng cũng chẳng liên quan đến anh, dù sao em yêu không muốn anh đi, vậy cứ mặc kệ để đó đi.”
Đường Mật: “…”
Người này đúng là khốn kiếp thật.
“Chuyện công ty anh xử lý được không?” Úc Ý từng nói trí não anh có vấn đề cơ đấy.
Úc Tâm cười ha ha, ghé lại gần thơm nhanh lên má cô: “Yên tâm đi em yêu, anh sẽ không làm công ty bị phá sản đâu, anh còn phải nuôi em mà.”
Đường Mật: “…”
Bị “tập kích” quá bất ngờ.
Cô lau chỗ vừa bị hôn, nghiêm mặt nhìn Úc Tâm: “Vậy ít nhất anh cũng phải ăn mặc nghiêm túc vào rồi hãy đến công ty.”
Úc Tâm nói với vẻ xem thường: “Mặc quần áo của Úc Ý? Nói thật, trừ nhìn bạn gái chuẩn ra, còn lại thưởng thức của hắn chẳng ra sao.”
Đường Mật: “…”
Không, em thấy người thưởng thức có vấn đề rõ ràng là anh mới phải.
Sau cùng dưới sự kiên trì của Đường Mật, Úc Tâm phải mặc một bộ âu phục, nhưng sống chết không chịu thắt cà vạt, áo sơ mi cũng chọn một chiếc màu hồng rực rỡ.
Đường Mật nhìn vài lượt, miễn cưỡng hài lòng, chẳng thể có nổi cảm giác lạnh lùng kiểu “tổng tài bá đạo” của Úc Ý.
Úc Tâm mỉm cười với Đường Mật: “Xuống nhà ăn cơm được chưa?”
Đường Mật bĩu môi, ôm quần áo của mình vào thay trong phòng thay đồ. Úc Tâm lại chủ động tới công ty, lẽ nào Úc Ý thật sự không xuất hiện nữa?
Không, cô không tin.
Úc Ý không thể bị Úc Tâm khóa lại như thế.
Lúc cô đi từ phòng tắm ra, Úc Tâm đang ngồi trước cửa sổ nhìn về nơi xa, bóng lưng ấy vậy mà trùng khớp với Úc Ý đêm qua.
Đường Mật đang định nói gì, điện thoại của cô đã reo lên, là bà Lan Thiên Thanh gọi.
Đường Mật nhướng mày, nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Nghe thấy Đường Mật gọi mẹ, Úc Tâm cũng quay đầu lại nhìn cô.
Đầu kia điện thoại, giọng bà Lan rõ ràng đang không vui: “Đường Đường, Úc Ý công bố tin tức kết hôn của hai đứa rồi, con biết chưa?”
Đường Mật mím môi, đáp: “Dạ, đêm qua anh ấy cầu hôn con, con đồng ý rồi.”
Bà Lan im lặng, nói nặng nề hơn: “Chuyện lớn như thế con cũng không bàn bạc với mẹ? Bố con biết không?”
“Tối qua con gọi cho bố nhưng không được.”
Câu nói này như đã nhắc nhở bà Lan Thiên Thanh rằng hai người họ trước giờ không phải những người cha mẹ tròn chức trách, nhất thời bà yếu thế đi hẳn.
Đường Mật thấy bà không nói gì nữa, chủ động bảo: “Về sau con sẽ kể tường tận cho mẹ chuyện này, giờ con phải đến nhà hàng làm rồi.”
Lúc Đường Mật cúp máy, Úc Tâm đã đi tới trước mặt cô. Anh nhìn cô, trên khóe môi là một nụ cười ngọt ngào: “Điện thoại của mẹ vợ anh hả?”
Đường Mật co quắp, căm giận nhìn anh: “Đều là họa do anh gây ra! Vốn dĩ Úc Ý định tự mình tới nói cho mẹ em biết chuyện kết hôn đó! Thật muốn cắn anh!”
Mắt Úc Tâm sáng bừng lên, chủ động cởi cúc áo, vạch chỗ da cổ trắng nõn một bên vai ra: “Tới đi em yêu, đừng nhịn.”
Đường Mật: “…”
Cô vứt điện thoại sang bên, nhào lên nghiến lấy miếng thịt của anh.
Úc Tâm hự một tiếng, một tay vòng ra ôm eo Đường Mật, trong mắt chứa đầy ý cười.
Tận lúc nếm được vị máu tươi như mùi thép gỉ trong miệng, Đường Mật mới chịu nhả ra.
Trên vai Úc Tâm đã nổi lên vết răng tròn tròn, còn rỉ chút máu.
Úc Tâm cúi đầu nhìn Đường Mật, cười hỏi: “Đau lòng?”
Đường Mật lườm anh không khách khí: “Em đau lòng cho Úc Ý!”
Cánh tay Úc Tâm đang ôm eo cô ấn mạnh thêm, ép cô gần hơn trong lòng mình: “Em yêu, sau này tốt nhất đừng nhắc đến tên hắn trước mặt anh.”
Đường Mật không phục nhìn anh: “Cứ nhắc thì sao?”
Úc Tâm nhoẻn miệng cười: “Xử lý theo gia quy.”
Nói xong, anh hôn lên môi Đường Mật.
Úc Ý từng nói, mùi vị nụ hôn của Đường Mật còn ngọt hơn bất kỳ món bánh nào anh từng ăn.
Với Úc Tâm mà nói, cũng thế cả.
Nhưng anh sẽ không che giấu dục vọng của mình như Úc Ý.
Chỉ mất chút sức, Úc Tâm đã đè Đường Mật trên giường.
Đường Mật hơi hoảng hốt, giãy giụa dưới thân anh. Động tác của Úc Tâm ngừng trong giây lát, sau đó buông tha cho đôi môi của Đường Mật.
Đường Mật ngửa mặt nhìn anh, trên má đỏ lên một cách lạ thường. Úc Tâm cười, hai má lúm đồng tiền lộ ra: “Lần này tha cho em, lần sau mà còn nhắc đến hắn, xử lý theo gia quy.”
Đường Mật lấy sức đẩy mạnh anh ra, cầm lấy túi chạy xuống lầu.
Sau khi hôn xong mà Úc Ý vẫn không quay lại…
Cảm ơn đã ghé thăm Phuongviio.wordpress.com, chúc bạn đọc truyện vui!
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, Úc Tâm không để tài xế đưa họ đi, tự mình lái Lamborghini trong nhà xe ra, dừng trước mặt Đường Mật: “Lên xe đi.”
Đường Mật băn khoăn suy nghĩ, cuối cùng vẫn lên xe. Vừa rồi cô đã trộm gọi điện cho La Hạo, bên phía công ty chắc đã có sự chuẩn bị rồi.
Hi vọng không xảy ra chuyện gì, a men.
Lúc sắp đến nhà hàng, cô yêu cầu Úc Tâm thả mình cách một con phố, Úc Tâm không cho là đúng, cười bảo: “Tin tức đám cưới của chúng ta đều công khai cả rồi, em còn sợ gì?
Đường Mật: “…”
Toi rồi, hôm nay liệu cô có sống sót ra khỏi nhà hàng không?
Úc Tâm nhếch môi cười, không nói gì nữa, lái thẳng xe tới dừng trước cửa chính Dream.
Trong nhà hàng nhanh chóng có nhân viên hiếu kỳ chạy ra xem, Úc Tâm nghiêng người, nói với Đường Mật: “Em yêu, hay là hôn một cái tạm biệt?”
Đường Mật run rẩy, cởi dây an toàn: “Quỳ xuống thỉnh an ấy, cún ngoan!”
Nói xong cô bước xuống xe, chạy nhanh vào nhà hàng trước ánh mắt dị thường của một đám nhân viên.
Sau khi cô đi vào, các nhân viên còn lại mải nhìn theo Úc Tâm. Anh ngồi trong Lamborghini, mỉm cười vẫy tay với họ.
Các nhân viên nhất thời xôn xao hết cả. Úc Tâm bật cười, khởi động xe lái đi.
Chỗ bị cắn vừa nãy vẫn nhoi nhói đau, Úc Tâm nhìn phía vai trái của mình, vừa cười vừa nghĩ, rốt cuộc ai mới là cún ngoan đây.
Lamborghini lái tới trước tòa nhà Úc thị, La Hạo đã đợi ở cửa với trạng thái phòng bị cấp 10.
Úc Tâm nhoẻn miệng cười, quẹt đuôi xe một vòng tạo kiểu cực ngầu rồi đỗ xịch trước cửa, sau đó đóng cửa xe bước xuống: “Đi đỗ xe cho tôi.”
Vừa nói anh vừa tiện tay vứt chiếc chìa khóa xe cho bảo vệ đang trợn mắt há hốc miệng.
“Chào buổi sáng, trợ lý La.” Anh đi tới trước mặt La Hạo, dừng bước lại chào hỏi anh chàng.
La Hạo nhìn ý cười tràn đầy trong mắt anh, cũng cười theo: “Úc tổng, chào buổi sáng.”
Úc Tâm ngồi đối diện Đường Mật, mí mắt hơi cụp xuống, con ngươi chứa ý cười như nhuốm đầy màu nắng.
Đường Mật cứ nhìn thẳng anh như vậy, vô số suy tư lướt qua đầu.
“Em có vẻ không vui?”
Ánh mắt Úc Tâm liên tục khóa chặt lấy Đường Mật, mang theo cảm giác áp bức khó nói thành lời.
Đường Mật bỗng phát hiện, đương khi Úc Ý càng ngày càng giống Úc Tâm, thì Úc Tâm cũng càng ngày càng giống Úc Ý.
Đôi rèm mi của cô run nhẹ, sau cùng mở miệng hỏi: “Úc Ý thật sự không bao giờ xuất hiện nữa?”
Úc Tâm đáp: “Đương nhiên, em cứ yên tâm kết hôn với anh đi.”
Đường Mật nhíu mày chỉ trích: “Anh cướp đi thành quả cách mạng của người khác!”
Úc Ý bật cười: “Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Úc Ý cướp từ chỗ anh còn ít à? Rõ ràng việc gì cũng do anh làm, cuối cùng hưởng thụ thành quả lại là hắn. Lần này anh chỉ chiếm chút lợi nhỏ từ phía hắn thôi, coi như chút lãi.”
Dù thấy lời anh ta cũng hơi có lý, nhưng phụ nữ đôi khi lại không chịu nói lý. Đường Mật nhướn mày, nhìn Úc Tâm bảo: “Vậy em không cưới nữa, giải trừ hôn ước.”
Có vẻ sớm đã đoán được cô sẽ nói vậy, Úc Tâm nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền trên má càng thêm rõ rệt: “Nhân lúc em đang ngủ, anh đã công bố với bên ngoài tin tức hôn lễ của chúng ta, ngay cuối tháng sau thôi.” Nói xong, anh ghé lại gần Đường Mật chớp chớp mắt: “Em yêu, em định hủy hôn thật à? Úc Ý sẽ mất mặt lắm.”
Đường Mật: “…”
Mẹ kiếp, cái người này sao lại khốn nạn thế.
Như sợ cô không tin, Úc Tâm lấy ipad trên đầu giường, ngón tay vuốt vài đường mở ra: “Em xem, hiện tại tin đầu bảng trên trang web chính thức của Úc thị chính là tin về hôn lễ của chúng mình.”
Đường Mật: “…”
Nhìn trang chủ giao diện đỏ rực kia, còn cả những con chữ tràn đầy hoan hỉ, Đường Mật thấy xót thương thay cho mấy… nhà thiết kế web.
Chắc cả đêm qua không được ngủ.
Úc Tâm đặt ipad về chỗ cũ, cười với Đường Mật: “Tiệm bánh của em đầu tháng sau là khai trương, còn về hôn lễ…” Anh nhìn Đường Mật cười thần bí: “Úc Ý chuẩn bị hôn lễ từ lâu rồi, rõ ràng còn chưa cả cầu hôn với em. Nhưng như thế cũng tốt, bớt giúp anh bao nhiêu việc. Anh ta đã đặt sẵn lễ đường, lúc nào em rảnh mình đi chọn váy cưới.”
Đường Mật ngây người, Úc Ý chuẩn bị hôn lễ sớm thế ư?
Úc Tâm chớp mắt, cánh môi đang cong lên dần biến thành một đường thẳng: “Em lại nhớ đến Úc Ý?” Anh nhìn thẳng Đường Mật, như muốn nhìn thấu trái tim cô thông qua đôi mắt: “Người nói thích em đầu tiên là anh, người hôn em đầu tiên cũng là anh, vì sao em lại chọn hắn?”
Trong mắt anh chứa đầy bất mãn, muộn phiền, tức giận, và cả một chút đau thương. Đường Mật chạm phải ánh mắt ấy, giống như chạm vào vết thương trên người anh, trái tim bỗng run rẩy.
Cô cụp mắt để tránh khỏi đôi mắt đẹp của Úc Tâm: “Em luôn cho rằng anh chính là một phần của Úc Ý.”
Úc Tâm im lặng một lúc lâu, không nhìn cô nữa mà đứng dậy tới phòng thay đô, kéo cửa tủ quần áo: “Em đi đánh răng rửa mặt đi, lát nữa còn tới công ty.”
Ánh mắt Đường Mật lướt theo anh, dừng lại trên tủ quần áo, cô thắc mắc: “Tới công ty? Anh cũng muốn tới công ty?”
Úc Tâm quay đầu cười với cô: “Tất nhiên.”
Nói xong, anh nhanh nhẹn cởi luôn áo ngủ trên người mình ra.
Cơ bắp rắn chắc và các đường cong đẹp đẽ trên vùng eo lộ ra đột ngột trước mắt Đường Mật, khiến cô ngây ra, quay đầu sang bên không dám nhìn, hai má nóng bừng lên.
Úc Tâm thay xong quần áo, vui vẻ đi lại gần nhìn cô: “Sao thế em yêu?”
“Không sao.” Đường Mật run rẩy quay đầu đi, thấy Úc Tâm im lặng thay quần áo, lại run rẩy: “Anh định mặc thế này đến công ty? Không, hay là đừng đến công ty nữa?
Úc Tâm nhướn mày đáp: “Dạo này bởi chuyện của Thánh Địa Bánh Ngọt và công viên Ánh Sao mà Úc Ý rất bận, nhưng cũng chẳng liên quan đến anh, dù sao em yêu không muốn anh đi, vậy cứ mặc kệ để đó đi.”
Đường Mật: “…”
Người này đúng là khốn kiếp thật.
“Chuyện công ty anh xử lý được không?” Úc Ý từng nói trí não anh có vấn đề cơ đấy.
Úc Tâm cười ha ha, ghé lại gần thơm nhanh lên má cô: “Yên tâm đi em yêu, anh sẽ không làm công ty bị phá sản đâu, anh còn phải nuôi em mà.”
Đường Mật: “…”
Bị “tập kích” quá bất ngờ.
Cô lau chỗ vừa bị hôn, nghiêm mặt nhìn Úc Tâm: “Vậy ít nhất anh cũng phải ăn mặc nghiêm túc vào rồi hãy đến công ty.”
Úc Tâm nói với vẻ xem thường: “Mặc quần áo của Úc Ý? Nói thật, trừ nhìn bạn gái chuẩn ra, còn lại thưởng thức của hắn chẳng ra sao.”
Đường Mật: “…”
Không, em thấy người thưởng thức có vấn đề rõ ràng là anh mới phải.
Sau cùng dưới sự kiên trì của Đường Mật, Úc Tâm phải mặc một bộ âu phục, nhưng sống chết không chịu thắt cà vạt, áo sơ mi cũng chọn một chiếc màu hồng rực rỡ.
Đường Mật nhìn vài lượt, miễn cưỡng hài lòng, chẳng thể có nổi cảm giác lạnh lùng kiểu “tổng tài bá đạo” của Úc Ý.
Úc Tâm mỉm cười với Đường Mật: “Xuống nhà ăn cơm được chưa?”
Đường Mật bĩu môi, ôm quần áo của mình vào thay trong phòng thay đồ. Úc Tâm lại chủ động tới công ty, lẽ nào Úc Ý thật sự không xuất hiện nữa?
Không, cô không tin.
Úc Ý không thể bị Úc Tâm khóa lại như thế.
Lúc cô đi từ phòng tắm ra, Úc Tâm đang ngồi trước cửa sổ nhìn về nơi xa, bóng lưng ấy vậy mà trùng khớp với Úc Ý đêm qua.
Đường Mật đang định nói gì, điện thoại của cô đã reo lên, là bà Lan Thiên Thanh gọi.
Đường Mật nhướng mày, nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Nghe thấy Đường Mật gọi mẹ, Úc Tâm cũng quay đầu lại nhìn cô.
Đầu kia điện thoại, giọng bà Lan rõ ràng đang không vui: “Đường Đường, Úc Ý công bố tin tức kết hôn của hai đứa rồi, con biết chưa?”
Đường Mật mím môi, đáp: “Dạ, đêm qua anh ấy cầu hôn con, con đồng ý rồi.”
Bà Lan im lặng, nói nặng nề hơn: “Chuyện lớn như thế con cũng không bàn bạc với mẹ? Bố con biết không?”
“Tối qua con gọi cho bố nhưng không được.”
Câu nói này như đã nhắc nhở bà Lan Thiên Thanh rằng hai người họ trước giờ không phải những người cha mẹ tròn chức trách, nhất thời bà yếu thế đi hẳn.
Đường Mật thấy bà không nói gì nữa, chủ động bảo: “Về sau con sẽ kể tường tận cho mẹ chuyện này, giờ con phải đến nhà hàng làm rồi.”
Lúc Đường Mật cúp máy, Úc Tâm đã đi tới trước mặt cô. Anh nhìn cô, trên khóe môi là một nụ cười ngọt ngào: “Điện thoại của mẹ vợ anh hả?”
Đường Mật co quắp, căm giận nhìn anh: “Đều là họa do anh gây ra! Vốn dĩ Úc Ý định tự mình tới nói cho mẹ em biết chuyện kết hôn đó! Thật muốn cắn anh!”
Mắt Úc Tâm sáng bừng lên, chủ động cởi cúc áo, vạch chỗ da cổ trắng nõn một bên vai ra: “Tới đi em yêu, đừng nhịn.”
Đường Mật: “…”
Cô vứt điện thoại sang bên, nhào lên nghiến lấy miếng thịt của anh.
Úc Tâm hự một tiếng, một tay vòng ra ôm eo Đường Mật, trong mắt chứa đầy ý cười.
Tận lúc nếm được vị máu tươi như mùi thép gỉ trong miệng, Đường Mật mới chịu nhả ra.
Trên vai Úc Tâm đã nổi lên vết răng tròn tròn, còn rỉ chút máu.
Úc Tâm cúi đầu nhìn Đường Mật, cười hỏi: “Đau lòng?”
Đường Mật lườm anh không khách khí: “Em đau lòng cho Úc Ý!”
Cánh tay Úc Tâm đang ôm eo cô ấn mạnh thêm, ép cô gần hơn trong lòng mình: “Em yêu, sau này tốt nhất đừng nhắc đến tên hắn trước mặt anh.”
Đường Mật không phục nhìn anh: “Cứ nhắc thì sao?”
Úc Tâm nhoẻn miệng cười: “Xử lý theo gia quy.”
Nói xong, anh hôn lên môi Đường Mật.
Úc Ý từng nói, mùi vị nụ hôn của Đường Mật còn ngọt hơn bất kỳ món bánh nào anh từng ăn.
Với Úc Tâm mà nói, cũng thế cả.
Nhưng anh sẽ không che giấu dục vọng của mình như Úc Ý.
Chỉ mất chút sức, Úc Tâm đã đè Đường Mật trên giường.
Đường Mật hơi hoảng hốt, giãy giụa dưới thân anh. Động tác của Úc Tâm ngừng trong giây lát, sau đó buông tha cho đôi môi của Đường Mật.
Đường Mật ngửa mặt nhìn anh, trên má đỏ lên một cách lạ thường. Úc Tâm cười, hai má lúm đồng tiền lộ ra: “Lần này tha cho em, lần sau mà còn nhắc đến hắn, xử lý theo gia quy.”
Đường Mật lấy sức đẩy mạnh anh ra, cầm lấy túi chạy xuống lầu.
Sau khi hôn xong mà Úc Ý vẫn không quay lại…
Cảm ơn đã ghé thăm Phuongviio.wordpress.com, chúc bạn đọc truyện vui!
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, Úc Tâm không để tài xế đưa họ đi, tự mình lái Lamborghini trong nhà xe ra, dừng trước mặt Đường Mật: “Lên xe đi.”
Đường Mật băn khoăn suy nghĩ, cuối cùng vẫn lên xe. Vừa rồi cô đã trộm gọi điện cho La Hạo, bên phía công ty chắc đã có sự chuẩn bị rồi.
Hi vọng không xảy ra chuyện gì, a men.
Lúc sắp đến nhà hàng, cô yêu cầu Úc Tâm thả mình cách một con phố, Úc Tâm không cho là đúng, cười bảo: “Tin tức đám cưới của chúng ta đều công khai cả rồi, em còn sợ gì?
Đường Mật: “…”
Toi rồi, hôm nay liệu cô có sống sót ra khỏi nhà hàng không?
Úc Tâm nhếch môi cười, không nói gì nữa, lái thẳng xe tới dừng trước cửa chính Dream.
Trong nhà hàng nhanh chóng có nhân viên hiếu kỳ chạy ra xem, Úc Tâm nghiêng người, nói với Đường Mật: “Em yêu, hay là hôn một cái tạm biệt?”
Đường Mật run rẩy, cởi dây an toàn: “Quỳ xuống thỉnh an ấy, cún ngoan!”
Nói xong cô bước xuống xe, chạy nhanh vào nhà hàng trước ánh mắt dị thường của một đám nhân viên.
Sau khi cô đi vào, các nhân viên còn lại mải nhìn theo Úc Tâm. Anh ngồi trong Lamborghini, mỉm cười vẫy tay với họ.
Các nhân viên nhất thời xôn xao hết cả. Úc Tâm bật cười, khởi động xe lái đi.
Chỗ bị cắn vừa nãy vẫn nhoi nhói đau, Úc Tâm nhìn phía vai trái của mình, vừa cười vừa nghĩ, rốt cuộc ai mới là cún ngoan đây.
Lamborghini lái tới trước tòa nhà Úc thị, La Hạo đã đợi ở cửa với trạng thái phòng bị cấp 10.
Úc Tâm nhoẻn miệng cười, quẹt đuôi xe một vòng tạo kiểu cực ngầu rồi đỗ xịch trước cửa, sau đó đóng cửa xe bước xuống: “Đi đỗ xe cho tôi.”
Vừa nói anh vừa tiện tay vứt chiếc chìa khóa xe cho bảo vệ đang trợn mắt há hốc miệng.
“Chào buổi sáng, trợ lý La.” Anh đi tới trước mặt La Hạo, dừng bước lại chào hỏi anh chàng.
La Hạo nhìn ý cười tràn đầy trong mắt anh, cũng cười theo: “Úc tổng, chào buổi sáng.”
/64
|