Úc Tâm và La Hạo đều cao trên 1m85, hai người có vóc dáng hút mắt như thế đứng trước cửa tòa nhà Úc thị chào buổi sáng với nhau, thu hút sự chú ý của bao người dừng xem, thậm chí có nhân viên quên cả việc không quẹt thẻ chuyên cần sẽ bị tính là đến muộn.
Hai tay Úc Tâm cắm trong túi quần, trên mặt có ý cười nhạt, toàn thân toát ra sự biếng nhác mà gợi cảm.
Các nữ nhân viên đi làm đều có ảo giác trong chớp mắt rằng mình đi nhầm công ty: “Trời ơi, kia là Úc tổng hả?”
Đồng nghiệp bên cạnh trả lời: “… Ha ha, tôi cũng không chắc nữa.”
Úc Tâm nghe thấy tiếng bàn luận của họ, quay đầu đi tới phía đó, nở một nụ cười hiền hòa ấm áp: “Chào buổi sáng, hôm nay các bạn cố gắng chăm chỉ làm việc nhé.”
Hai nữ nhân viên nhất thời cạn sạch cột máu.
“Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực, đến chết mới thôi.”
“Úc tổng thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
La Hạo: “…”
Anh chàng nghĩ bụng nên triệu tập tất cả các nhân viên, cho đo lại IQ mới được.
Úc Tâm lại cười vẫy vẫy tay họ, sải chân dài bước vào công ty.
La Hạo đi sau lưng anh, tận mắt thấy Úc Tâm đi đến đâu, làm các nhân viên ngỡ ngàng kinh ngạc đến đó.
Nữ nhân viên A: “Trời ơi, Úc tổng ấy vậy mà có lúm đồng tiền! Đáng yêu quá!!”
Nữ nhân viên B: “Mẹ kiếp Úc tổng cười với tôi đó! Úc tổng mà chịu cười với tôi một cái nữa, tôi chấp nhận không lấy lương tháng này!”
Nữ nhân viên C lại to gan lớn mật vô cùng, lấy điện thoại ra giơ thẳng trước mặt Úc Tâm: “Úc tổng, nhìn bên này nè!”
Úc Tâm phối hợp quay đầu qua, mỉm cười trước ống kính máy ảnh, cô bé đang giơ điện thoại thẫn thờ, ngưng cả thở, xỉu người vào đồng nghiệp bên cạnh: “Ôi, hình như tớ nhìn thấy thiên sứ.”
La Hạo: “…”
Úc Tâm rêu rao như vậy dọc đường đến phòng họp. Vừa vào cửa đã tặng cho mọi người một nụ cười mỉm rạng rỡ: “Chào buổi sáng, mọi người.”
Các giám đốc bộ phận: “…”
La Hạo đi ngay sau, mắt tinh thấy được giám đốc Trác của phòng truyền thông lén lấy ra gói khăn giấy.
Anh chàng co rút khóe miệng, cười nói với mọi người: “Chắc các vị đều biết Úc tổng chuẩn bị kết hôn, người có việc vui tinh thần sảng khoái mà, haha.”
Lời này của La Hạo nhắc nhở tất cả mọi người, dù ai cũng kinh ngạc trước tin kết hôn đột ngột này, nhưng vẫn ào ào lên chúc mừng ông chủ lớn không chịu thua ai.
Úc Tâm ngồi vào vị trí của mình, cười đáp: “Cảm ơn, tới lúc đó sẽ có lì xì cho mọi người.”
Các giám đốc không hẹn mà cùng che mặt, tổng giám đốc xin đừng cười nữa, chói lòa mù cả mắt chúng tôi rồi!
Sau khi chào hỏi, cuộc họp giao ban diễn ra như thường lệ, giám đốc Thẩm trưởng phòng PR báo cáo: “Bếp trưởng Winnie sẽ đáp chuyến bay ngày mai tới thành phố A, nhưng cô ấy không đồng ý để chúng tôi tiếp đón ở sân bay.”
Nói tới đây chị ta hơi ngập ngừng, liếc nhìn Úc Tâm với vẻ muốn nói lại thôi. Úc Tâm nhướn mày, tỏ ý bảo chị nói tiếp.
Giám đốc Thẩm ấp úng: “Cô ấy muốn Úc tổng tự mình tới đón.”
Úc Tâm cụp mi, ánh sáng trong mắt biến mất trong tích tắc. Anh cúi đầu nghĩ ngợi giây lát, sau đó cười với giám đốc Thẩm: “Vậy để tôi phụ trách tiếp đón cô ta.”
Giám đốc Thẩm thân là giám đốc phòng PR, duyệt qua vô số người, nhưng giờ phút này vẫn suýt thì không chống đỡ nổi, vì chị cộng tác với Úc Ý bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy anh cười.
Chị tỉnh táo lại, đáp lời Úc Tâm: “Lát nữa tôi sẽ thông báo số hiệu chuyến bay và giờ hạ cánh dự kiến của bếp trưởng Winnie cho thư ký của anh.”
Úc Tâm gật đầu, các giám đốc khác cũng bắt đầu báo cáo công việc. Đợi mọi người nói xong, Úc Tâm mới thong thả lên tiếng: “Ngày tôi cử hành hôn lễ, hệ thống nhà hàng Úc thị trên toàn quốc sẽ giảm giá 50% toàn bộ thực đơn. Ngoài ra tôi sẽ chuẩn bị 1 triệu tệ tiền lì xì, chỉ cần là khách vào cửa hàng có chi tiêu, sẽ nhận được lì xì và kẹo cưới. Hi vọng các phòng ban phối hợp.”
Các giám đốc vừa cảm thán trong lòng rằng Úc tổng đại nhân quả nhiên “thổ hào”, vừa chưng mặt cười đảm bảo nhất định sẽ dốc sức phối hợp.
Úc Tâm cười với tất cả mọi người, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Vậy cuộc họp tới đây là kết thúc. Tan họp.”
Anh vừa đi, cả văn phòng bèn rộn lên. Giám đốc phòng tuyên truyền bắt lấy tay giám đốc phòng PR ở bên cạnh, hưng phấn như phát hiện ra đại lục mới: “Chị có thấy không, Úc tổng mặc áo sơ mi màu hồng đó! Trước giờ tôi thấy đàn ông mặc đồ màu hồng ẻo lả lắm, nhưng sao Úc tổng mặc lại đẹp trai thế này!”
Giám đốc PR đáp thành thật: “Xem mặt thế nào nữa.”
Giám đốc tài chính ở bên đẩy gọng kính: “Tôi nghĩ khí thế cũng rất quan trọng.”
Và có người hoài nghi: “Lẽ nào trọng tâm câu chuyện không phải là Úc tổng ấy vậy mà mặc đồ màu hồng?!”
Giám đốc phòng tuyên truyền đáp: “Trợ lý La nói rồi mà, người có việc vui tinh thần sảng khoái, Úc tổng không mặc đồ màu đỏ chót là may lắm rồi đó.”
Lời này vừa nói ra, văn phòng yên tĩnh một cách quỷ dị, có vẻ mọi người đều nghĩ tới trang chủ đỏ lòe loẹt trên web chính thức của công ty.
Có giám đốc nam bày tỏ: “Ngày mai tôi cũng mặc màu hồng! Phấn đấu theo kịp Úc tổng!”
Sau đó anh ta nhận được vài cái liếc mắt bonus thêm một tràng tiếng xì khinh thường.
La Hạo đi ra ngoài, co quắp khóe miệng. Đóng cửa phòng lại, đem tiếng nghị luận của mọi người ngăn sau bức tường.
Cảm ơn đã ghé phuongviio.wordpress.com, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Úc Tâm về văn phòng xong lại đi khỏi công ty, cũng không mang theo La Hạo. Nhân cơ hội này, anh chàng vội gọi cho Đường Mật.
Lúc này Đường Mật đang bị nhân viên của nhà hàng vây quanh, thấy cuộc gọi của La Hạo như trông thấy ngọn cỏ cứu mạng, không nghĩ ngợi gì mà nhấc máy luôn: “Alo, trợ lý La? Anh tìm tôi có việc gì?”
Các đồng nghiệp nghe thấy ba chữ “trợ lý La”, quả nhiên đều dừng lại. Đường Mật âm thầm lùi ra sau, nghe La Hạo nói ở đầu kia điện thoại. “Giờ cô có rảnh không? Tôi đưa cô đi gặp bác sĩ trị liệu của Úc tổng, để nói rõ tình hình với anh ấy.”
Đường Mật ngây ra: “Có rảnh, nhưng anh đi được không?”
La Hạo trả lời: “Không sao, Úc tổng vừa ra ngoài rồi, chúng ta đi nhanh về nhanh, giờ tôi tới đón cô nhé, 15 phút là tới.”
“Được.”
Đường Mật cúp máy, các nữ đồng nghiệp dưới sự dẫn đầu của quản lý Vu nhìn cô chằm chằm, Đường Mật ho khan, làm bộ học theo giọng điệu của các quý phụ trong ti vi: “Giờ ta đã là phu nhân được tổng giám đốc Úc thị thừa nhận, nếu các ngươi dám làm gì xằng bậy, cẩn thận mất việc như chơi!”
Mọi người: “…”
Đường Mật nhân cơ hội ai nấy đều đang đực mặt ra, vội vàng lách khỏi, nhưng không kịp thay trang phục đầu bếp ra.
Cô chạy tới đầu đường chờ La Hạo, thu hút không ít sự chú ý của người đi đường hiếu kỳ.
Đường Mật cũng không để ý, cô gọi điện cho cửa hàng trưởng, nói với chị La Hạo tìm mình có việc, sau đó xin nghỉ hai tiếng đồng hồ. Cửa hàng trưởng cũng đã biết tin tức hôn lễ của cô với Úc Ý nên phê duyệt không chút do dự.
Cúp máy xong, điện thoại của Phó Tân lại tới.
Đường Mật nhâm nhẩm đau đầu. Nghĩ đầy một bụng những lý do Phó Tân tìm mình, sau đó ấn nút nghe máy.
Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói với khí thế hùng hồn của Phó Tân đã truyền tới: “Đường Mật, tối qua cậu đi đâu? Dám cả đêm không về, to gan thật đấy!”
Đường Mật: “…”
Cô chưa nói gì, Phó Tân lại hỏi: “Với chuyện kết hôn là cái quỷ gì vậy? Các cậu phát triển có nhanh quá không?”
Đường Mật vô thức vuốt chóp mũi mình, đáp: “À, tôi qua anh ấy cầu hôn mình, mình đồng ý rồi.”
Giọng nói của Phó Tân bỗng cao vút thêm một bậc: “Vậy đêm qua cậu ở cùng Úc tổng? Hai người…”
Phó Tân chưa nói xong, Đường Mật đã thấy xe La Hạo chạy tới, cô bước lên hai bước, nói vội vàng: “Giờ mình đang có việc, lát nữa nói với cậu sau nhé.”
Nói xong cô bèn cúp máy, La Hạo cũng vừa vặn dừng xe trước mặt cô. Đường Mật mở cửa ghế phụ lái, ngồi lên xong hỏi La Hạo với vẻ bất an: “Công ty sao rồi? Úc Tâm có gây ra họa gì không?”
La Hạo co quắp: “Ha ha.”
Đường Mật: “…”
Ha ha là sao? Đừng có chơi trò đuổi hình bắt chữ với cô!
La Hạo khởi động xe lái đi: “Cô đừng lo, anh ấy không làm loạn trong chuyện làm ăn đâu.” Thậm chí có thể nói là xử lý rất cẩn thận, nếu đổi lại là Úc Ý tuyệt đối sẽ không đi đón bếp trưởng Winnie.
Chính vì lẽ đó La Hạo mới càng thêm lo lắng, Úc Tâm tích cực làm việc như thế, lẽ nào vì Úc tổng quả thực sẽ không quay về?
Nghĩ đến đây, anh chàng không tự chủ được gia tăng tốc độ xe.
La Hạo đưa thẳng Đường Mật đến phòng khám của bác sĩ Trương. Lần đầu Đường Mật tới một nơi như thế này, khó tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ. Cô thư ký xinh đẹp đưa bọn họ tới phòng đón khách Vip chờ, còn phục vụ bọn họ một cốc nước quả tươi mới ép, Đường Mật uống một ngụm, chua đến nhíu cả mày lại. Là nước dưa hấu thêm chanh.
Cô đặt cốc xuống, cửa phòng đón tiếp bị đẩy ra, bác sĩ Trương mặc một thân Âu phục danh giá đi vào.
Đường Mật thấy anh ta hơi thì ngây người, sau đó như nhớ ra điều gì bèn lắp bắp: “Anh… Anh là người đó mà…”
Bác sĩ Trương mỉm cười giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Trương Thâm, là bác sĩ điều trị chính của Úc Ý.”
“Đúng rồi, bác sĩ Trương! Thì ra anh là bác sĩ điều trị cho Úc Ý!”
Bác sĩ Trương đáp: “Rất vui được gặp cô.”
Đường Mật định nói gì rồi thôi, xem ra, lúc đầu anh ta tới nhà hàng ăn bánh ngọt không phải chuyện ngẫu nhiên, có khả năng là tới vì cô.
Bác sĩ Trương mời họ ngồi xuống sô pha, nói thẳng vào chủ đề: “Tôi đã nghe La Hạo nói tình hình khái quát, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Mật sắp xếp lại câu chữ một lượt, đáp lời: “Tối qua Úc Ý đưa tôi tới bờ biển, cầu hôn tôi ở đó, tôi đã đồng ý. Sau đó chúng tôi uống rượu vang, nói chuyện vài câu rồi đi ngủ, nhưng sáng nay vừa dậy, Úc Ý đã biến thành Úc Tâm, anh ấy còn bảo Úc Ý đã bị anh khóa lại, không bao giờ quay lại nữa.”
Bác sĩ Trương nghĩ ngợi rồi hỏi: “Cụ thể Úc Tâm đã nói thế nào với cô? Có nói vì sao anh ta lại ra không?”
Đường Mật đáp: “Anh ấy nói người muốn kết hôn với tôi là anh ấy, trước đây Úc Ý đã chiếm biết bao việc có lợi của mình, bây giờ người được lợi phải là anh ấy.”
Bác sĩ Trương cúi đầu suy nghĩ, La Hạo mất kiên nhẫn hỏi: “Có cách gì để Úc tổng quay lại không? Lẽ nào nhân cách thứ hai có thể thay thế nhân cách chính được thật sao?”
Bác sĩ Trương đáp: “Nhân cách phụ thay thế nhân cách chính rồi tiếp tục sống là chuyện đã từng xảy ra. Nếu đúng như Úc Tâm nói, Úc Ý bị khóa lại, vậy tôi cũng khó mà thả anh ta ra được, huống hồ Úc Tâm rất kháng cự tôi, chắc chắn sẽ tránh tiếp xúc với tôi.”
Nói xong anh ta nhìn Đường Mật: “Tối qua cô và Úc Ý ở cạnh nhau suốt?”
Đường Mật gật đầu.
“Hai người xảy ra quan hệ chưa?”
Đường Mật: “…”
Đừng nói là hai tai Đường Mật đỏ lên tức khắc, ngay đến La Hạo cũng thấy không đỡ nổi.
Đường Mật lắp bắp vài chữ, nói nhỏ: “Chưa… Chưa có.”
La Hạo nhìn cô quái lạ.
Đường Mật giải thích: “Úc Ý nói đợi tới ngày kết hôn rồi…”
Ánh mắt La Hạo càng thêm quái lạ.
Đường Mật: “…”
Thôi được, cô cũng nói người đàn ông như Úc Ý bây giờ hiếm lắm mà.
Đúng là lo thay cho Phó Tân.
Bác sĩ Trương lại không có phản ứng gì lớn, giống như kết cục đã nằm trong dự kiến của anh ta: “Tôi muốn nghe ý kiến của cô, cô nghĩ Úc Tâm muốn làm gì?”
Đường Mật chau mày nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói ra ý của mình: “Tôi cho rằng, có lẽ anh ấy ra ngoài để tạm biệt.”
“Tạm biệt?”
Hiển nhiên La Hạo không đồng ý cách nghĩ này, bác sĩ Trương thì ngược lại, cười rất trấn tĩnh: “Hình như tôi chưa bao giờ hỏi cô, cô thấy hai người họ thế nào?”
Đường Mật nhìn bác sĩ Trương, ánh mắt rất nghiêm túc: “Tôi không nghiên cứu sâu về đa nhân cách, nhưng tôi cho rằng, con người ai cũng có nhiều bộ mặt, chỉ là hai người họ biểu hiện tới mức độ cao nhất mà thôi. Trước giờ tôi đều nghĩ Úc Tâm là một phần của Úc Ý, là một phần đáng yêu nhất, thẳng thắn nhất của Úc Ý.”
Hai tay Úc Tâm cắm trong túi quần, trên mặt có ý cười nhạt, toàn thân toát ra sự biếng nhác mà gợi cảm.
Các nữ nhân viên đi làm đều có ảo giác trong chớp mắt rằng mình đi nhầm công ty: “Trời ơi, kia là Úc tổng hả?”
Đồng nghiệp bên cạnh trả lời: “… Ha ha, tôi cũng không chắc nữa.”
Úc Tâm nghe thấy tiếng bàn luận của họ, quay đầu đi tới phía đó, nở một nụ cười hiền hòa ấm áp: “Chào buổi sáng, hôm nay các bạn cố gắng chăm chỉ làm việc nhé.”
Hai nữ nhân viên nhất thời cạn sạch cột máu.
“Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực, đến chết mới thôi.”
“Úc tổng thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
La Hạo: “…”
Anh chàng nghĩ bụng nên triệu tập tất cả các nhân viên, cho đo lại IQ mới được.
Úc Tâm lại cười vẫy vẫy tay họ, sải chân dài bước vào công ty.
La Hạo đi sau lưng anh, tận mắt thấy Úc Tâm đi đến đâu, làm các nhân viên ngỡ ngàng kinh ngạc đến đó.
Nữ nhân viên A: “Trời ơi, Úc tổng ấy vậy mà có lúm đồng tiền! Đáng yêu quá!!”
Nữ nhân viên B: “Mẹ kiếp Úc tổng cười với tôi đó! Úc tổng mà chịu cười với tôi một cái nữa, tôi chấp nhận không lấy lương tháng này!”
Nữ nhân viên C lại to gan lớn mật vô cùng, lấy điện thoại ra giơ thẳng trước mặt Úc Tâm: “Úc tổng, nhìn bên này nè!”
Úc Tâm phối hợp quay đầu qua, mỉm cười trước ống kính máy ảnh, cô bé đang giơ điện thoại thẫn thờ, ngưng cả thở, xỉu người vào đồng nghiệp bên cạnh: “Ôi, hình như tớ nhìn thấy thiên sứ.”
La Hạo: “…”
Úc Tâm rêu rao như vậy dọc đường đến phòng họp. Vừa vào cửa đã tặng cho mọi người một nụ cười mỉm rạng rỡ: “Chào buổi sáng, mọi người.”
Các giám đốc bộ phận: “…”
La Hạo đi ngay sau, mắt tinh thấy được giám đốc Trác của phòng truyền thông lén lấy ra gói khăn giấy.
Anh chàng co rút khóe miệng, cười nói với mọi người: “Chắc các vị đều biết Úc tổng chuẩn bị kết hôn, người có việc vui tinh thần sảng khoái mà, haha.”
Lời này của La Hạo nhắc nhở tất cả mọi người, dù ai cũng kinh ngạc trước tin kết hôn đột ngột này, nhưng vẫn ào ào lên chúc mừng ông chủ lớn không chịu thua ai.
Úc Tâm ngồi vào vị trí của mình, cười đáp: “Cảm ơn, tới lúc đó sẽ có lì xì cho mọi người.”
Các giám đốc không hẹn mà cùng che mặt, tổng giám đốc xin đừng cười nữa, chói lòa mù cả mắt chúng tôi rồi!
Sau khi chào hỏi, cuộc họp giao ban diễn ra như thường lệ, giám đốc Thẩm trưởng phòng PR báo cáo: “Bếp trưởng Winnie sẽ đáp chuyến bay ngày mai tới thành phố A, nhưng cô ấy không đồng ý để chúng tôi tiếp đón ở sân bay.”
Nói tới đây chị ta hơi ngập ngừng, liếc nhìn Úc Tâm với vẻ muốn nói lại thôi. Úc Tâm nhướn mày, tỏ ý bảo chị nói tiếp.
Giám đốc Thẩm ấp úng: “Cô ấy muốn Úc tổng tự mình tới đón.”
Úc Tâm cụp mi, ánh sáng trong mắt biến mất trong tích tắc. Anh cúi đầu nghĩ ngợi giây lát, sau đó cười với giám đốc Thẩm: “Vậy để tôi phụ trách tiếp đón cô ta.”
Giám đốc Thẩm thân là giám đốc phòng PR, duyệt qua vô số người, nhưng giờ phút này vẫn suýt thì không chống đỡ nổi, vì chị cộng tác với Úc Ý bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy anh cười.
Chị tỉnh táo lại, đáp lời Úc Tâm: “Lát nữa tôi sẽ thông báo số hiệu chuyến bay và giờ hạ cánh dự kiến của bếp trưởng Winnie cho thư ký của anh.”
Úc Tâm gật đầu, các giám đốc khác cũng bắt đầu báo cáo công việc. Đợi mọi người nói xong, Úc Tâm mới thong thả lên tiếng: “Ngày tôi cử hành hôn lễ, hệ thống nhà hàng Úc thị trên toàn quốc sẽ giảm giá 50% toàn bộ thực đơn. Ngoài ra tôi sẽ chuẩn bị 1 triệu tệ tiền lì xì, chỉ cần là khách vào cửa hàng có chi tiêu, sẽ nhận được lì xì và kẹo cưới. Hi vọng các phòng ban phối hợp.”
Các giám đốc vừa cảm thán trong lòng rằng Úc tổng đại nhân quả nhiên “thổ hào”, vừa chưng mặt cười đảm bảo nhất định sẽ dốc sức phối hợp.
Úc Tâm cười với tất cả mọi người, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Vậy cuộc họp tới đây là kết thúc. Tan họp.”
Anh vừa đi, cả văn phòng bèn rộn lên. Giám đốc phòng tuyên truyền bắt lấy tay giám đốc phòng PR ở bên cạnh, hưng phấn như phát hiện ra đại lục mới: “Chị có thấy không, Úc tổng mặc áo sơ mi màu hồng đó! Trước giờ tôi thấy đàn ông mặc đồ màu hồng ẻo lả lắm, nhưng sao Úc tổng mặc lại đẹp trai thế này!”
Giám đốc PR đáp thành thật: “Xem mặt thế nào nữa.”
Giám đốc tài chính ở bên đẩy gọng kính: “Tôi nghĩ khí thế cũng rất quan trọng.”
Và có người hoài nghi: “Lẽ nào trọng tâm câu chuyện không phải là Úc tổng ấy vậy mà mặc đồ màu hồng?!”
Giám đốc phòng tuyên truyền đáp: “Trợ lý La nói rồi mà, người có việc vui tinh thần sảng khoái, Úc tổng không mặc đồ màu đỏ chót là may lắm rồi đó.”
Lời này vừa nói ra, văn phòng yên tĩnh một cách quỷ dị, có vẻ mọi người đều nghĩ tới trang chủ đỏ lòe loẹt trên web chính thức của công ty.
Có giám đốc nam bày tỏ: “Ngày mai tôi cũng mặc màu hồng! Phấn đấu theo kịp Úc tổng!”
Sau đó anh ta nhận được vài cái liếc mắt bonus thêm một tràng tiếng xì khinh thường.
La Hạo đi ra ngoài, co quắp khóe miệng. Đóng cửa phòng lại, đem tiếng nghị luận của mọi người ngăn sau bức tường.
Cảm ơn đã ghé phuongviio.wordpress.com, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Úc Tâm về văn phòng xong lại đi khỏi công ty, cũng không mang theo La Hạo. Nhân cơ hội này, anh chàng vội gọi cho Đường Mật.
Lúc này Đường Mật đang bị nhân viên của nhà hàng vây quanh, thấy cuộc gọi của La Hạo như trông thấy ngọn cỏ cứu mạng, không nghĩ ngợi gì mà nhấc máy luôn: “Alo, trợ lý La? Anh tìm tôi có việc gì?”
Các đồng nghiệp nghe thấy ba chữ “trợ lý La”, quả nhiên đều dừng lại. Đường Mật âm thầm lùi ra sau, nghe La Hạo nói ở đầu kia điện thoại. “Giờ cô có rảnh không? Tôi đưa cô đi gặp bác sĩ trị liệu của Úc tổng, để nói rõ tình hình với anh ấy.”
Đường Mật ngây ra: “Có rảnh, nhưng anh đi được không?”
La Hạo trả lời: “Không sao, Úc tổng vừa ra ngoài rồi, chúng ta đi nhanh về nhanh, giờ tôi tới đón cô nhé, 15 phút là tới.”
“Được.”
Đường Mật cúp máy, các nữ đồng nghiệp dưới sự dẫn đầu của quản lý Vu nhìn cô chằm chằm, Đường Mật ho khan, làm bộ học theo giọng điệu của các quý phụ trong ti vi: “Giờ ta đã là phu nhân được tổng giám đốc Úc thị thừa nhận, nếu các ngươi dám làm gì xằng bậy, cẩn thận mất việc như chơi!”
Mọi người: “…”
Đường Mật nhân cơ hội ai nấy đều đang đực mặt ra, vội vàng lách khỏi, nhưng không kịp thay trang phục đầu bếp ra.
Cô chạy tới đầu đường chờ La Hạo, thu hút không ít sự chú ý của người đi đường hiếu kỳ.
Đường Mật cũng không để ý, cô gọi điện cho cửa hàng trưởng, nói với chị La Hạo tìm mình có việc, sau đó xin nghỉ hai tiếng đồng hồ. Cửa hàng trưởng cũng đã biết tin tức hôn lễ của cô với Úc Ý nên phê duyệt không chút do dự.
Cúp máy xong, điện thoại của Phó Tân lại tới.
Đường Mật nhâm nhẩm đau đầu. Nghĩ đầy một bụng những lý do Phó Tân tìm mình, sau đó ấn nút nghe máy.
Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói với khí thế hùng hồn của Phó Tân đã truyền tới: “Đường Mật, tối qua cậu đi đâu? Dám cả đêm không về, to gan thật đấy!”
Đường Mật: “…”
Cô chưa nói gì, Phó Tân lại hỏi: “Với chuyện kết hôn là cái quỷ gì vậy? Các cậu phát triển có nhanh quá không?”
Đường Mật vô thức vuốt chóp mũi mình, đáp: “À, tôi qua anh ấy cầu hôn mình, mình đồng ý rồi.”
Giọng nói của Phó Tân bỗng cao vút thêm một bậc: “Vậy đêm qua cậu ở cùng Úc tổng? Hai người…”
Phó Tân chưa nói xong, Đường Mật đã thấy xe La Hạo chạy tới, cô bước lên hai bước, nói vội vàng: “Giờ mình đang có việc, lát nữa nói với cậu sau nhé.”
Nói xong cô bèn cúp máy, La Hạo cũng vừa vặn dừng xe trước mặt cô. Đường Mật mở cửa ghế phụ lái, ngồi lên xong hỏi La Hạo với vẻ bất an: “Công ty sao rồi? Úc Tâm có gây ra họa gì không?”
La Hạo co quắp: “Ha ha.”
Đường Mật: “…”
Ha ha là sao? Đừng có chơi trò đuổi hình bắt chữ với cô!
La Hạo khởi động xe lái đi: “Cô đừng lo, anh ấy không làm loạn trong chuyện làm ăn đâu.” Thậm chí có thể nói là xử lý rất cẩn thận, nếu đổi lại là Úc Ý tuyệt đối sẽ không đi đón bếp trưởng Winnie.
Chính vì lẽ đó La Hạo mới càng thêm lo lắng, Úc Tâm tích cực làm việc như thế, lẽ nào vì Úc tổng quả thực sẽ không quay về?
Nghĩ đến đây, anh chàng không tự chủ được gia tăng tốc độ xe.
La Hạo đưa thẳng Đường Mật đến phòng khám của bác sĩ Trương. Lần đầu Đường Mật tới một nơi như thế này, khó tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ. Cô thư ký xinh đẹp đưa bọn họ tới phòng đón khách Vip chờ, còn phục vụ bọn họ một cốc nước quả tươi mới ép, Đường Mật uống một ngụm, chua đến nhíu cả mày lại. Là nước dưa hấu thêm chanh.
Cô đặt cốc xuống, cửa phòng đón tiếp bị đẩy ra, bác sĩ Trương mặc một thân Âu phục danh giá đi vào.
Đường Mật thấy anh ta hơi thì ngây người, sau đó như nhớ ra điều gì bèn lắp bắp: “Anh… Anh là người đó mà…”
Bác sĩ Trương mỉm cười giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Trương Thâm, là bác sĩ điều trị chính của Úc Ý.”
“Đúng rồi, bác sĩ Trương! Thì ra anh là bác sĩ điều trị cho Úc Ý!”
Bác sĩ Trương đáp: “Rất vui được gặp cô.”
Đường Mật định nói gì rồi thôi, xem ra, lúc đầu anh ta tới nhà hàng ăn bánh ngọt không phải chuyện ngẫu nhiên, có khả năng là tới vì cô.
Bác sĩ Trương mời họ ngồi xuống sô pha, nói thẳng vào chủ đề: “Tôi đã nghe La Hạo nói tình hình khái quát, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Mật sắp xếp lại câu chữ một lượt, đáp lời: “Tối qua Úc Ý đưa tôi tới bờ biển, cầu hôn tôi ở đó, tôi đã đồng ý. Sau đó chúng tôi uống rượu vang, nói chuyện vài câu rồi đi ngủ, nhưng sáng nay vừa dậy, Úc Ý đã biến thành Úc Tâm, anh ấy còn bảo Úc Ý đã bị anh khóa lại, không bao giờ quay lại nữa.”
Bác sĩ Trương nghĩ ngợi rồi hỏi: “Cụ thể Úc Tâm đã nói thế nào với cô? Có nói vì sao anh ta lại ra không?”
Đường Mật đáp: “Anh ấy nói người muốn kết hôn với tôi là anh ấy, trước đây Úc Ý đã chiếm biết bao việc có lợi của mình, bây giờ người được lợi phải là anh ấy.”
Bác sĩ Trương cúi đầu suy nghĩ, La Hạo mất kiên nhẫn hỏi: “Có cách gì để Úc tổng quay lại không? Lẽ nào nhân cách thứ hai có thể thay thế nhân cách chính được thật sao?”
Bác sĩ Trương đáp: “Nhân cách phụ thay thế nhân cách chính rồi tiếp tục sống là chuyện đã từng xảy ra. Nếu đúng như Úc Tâm nói, Úc Ý bị khóa lại, vậy tôi cũng khó mà thả anh ta ra được, huống hồ Úc Tâm rất kháng cự tôi, chắc chắn sẽ tránh tiếp xúc với tôi.”
Nói xong anh ta nhìn Đường Mật: “Tối qua cô và Úc Ý ở cạnh nhau suốt?”
Đường Mật gật đầu.
“Hai người xảy ra quan hệ chưa?”
Đường Mật: “…”
Đừng nói là hai tai Đường Mật đỏ lên tức khắc, ngay đến La Hạo cũng thấy không đỡ nổi.
Đường Mật lắp bắp vài chữ, nói nhỏ: “Chưa… Chưa có.”
La Hạo nhìn cô quái lạ.
Đường Mật giải thích: “Úc Ý nói đợi tới ngày kết hôn rồi…”
Ánh mắt La Hạo càng thêm quái lạ.
Đường Mật: “…”
Thôi được, cô cũng nói người đàn ông như Úc Ý bây giờ hiếm lắm mà.
Đúng là lo thay cho Phó Tân.
Bác sĩ Trương lại không có phản ứng gì lớn, giống như kết cục đã nằm trong dự kiến của anh ta: “Tôi muốn nghe ý kiến của cô, cô nghĩ Úc Tâm muốn làm gì?”
Đường Mật chau mày nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói ra ý của mình: “Tôi cho rằng, có lẽ anh ấy ra ngoài để tạm biệt.”
“Tạm biệt?”
Hiển nhiên La Hạo không đồng ý cách nghĩ này, bác sĩ Trương thì ngược lại, cười rất trấn tĩnh: “Hình như tôi chưa bao giờ hỏi cô, cô thấy hai người họ thế nào?”
Đường Mật nhìn bác sĩ Trương, ánh mắt rất nghiêm túc: “Tôi không nghiên cứu sâu về đa nhân cách, nhưng tôi cho rằng, con người ai cũng có nhiều bộ mặt, chỉ là hai người họ biểu hiện tới mức độ cao nhất mà thôi. Trước giờ tôi đều nghĩ Úc Tâm là một phần của Úc Ý, là một phần đáng yêu nhất, thẳng thắn nhất của Úc Ý.”
/64
|