_Giờ ra chơi buổi sáng của một trường đại học, tại thành phố N .Nguyễn Ngọc ngồi trên ghế đá nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi lẫn buồn ngủ, cả đêm qua cô không ngủ được, cô lại mơ,giấc mơ này đã theo cô từ năm cô mười lăm tuổi, mỗi khi tỉnh dậy trái tim cô thấy rất đau đớn, giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt, và trên mặt cô
_ Nguyễn Ngọc không biết những điều cô thấy nó có ý nghĩa gì, nhưng không có ai lý giải dùm cô, mặt dù cô đã hỏi nhiều người.
_ Đang suy nghĩ miên man, chợt một giọng nói vang lên từ phía sau làm cô giật mình quay lại.
_ Chị Nguyễn Ngọc chị có bị làm sao không? Nhìn người trước mặt không ai xa lạ cô bé Thúy Quỳnh đàn em khối dưới, đôi mắt cô bé tròn xoe nhìn mình cô đầy lo lắng.
_Nguyễn Ngọc lòng chứa đầy nổi buồn không lý giải ,trầm ngâm ít giây cô lên tiếng nói : chị không sao đâu em . Chỉ có hơi mệt chút thôi, Thúy Quỳnh ngồi xuống ghế bên Nguyễn Ngọc,cô lại hỏi : chị lại nằm mơ sao? Cô khẻ gật nhẹ đầu.
_Thúy Quỳnh: lại hỏi lần này chị đã thấy gì?
_Im lặng hồi lâu, cô hít một hơi thật dài, nói như nghẹn: chị thấy khung cảnh là một pháp trường, đang chuẩn bị xử tội phạm nhân Trên đài xử tử có hai người, trên một cái ghế dài, chị thấy có một đứa bé gái đôi mắt nó nhắm nghiền.
_Chị bước đến gần đài xử tội, mắt nhìn rõ hai người đó, một nam lớn, một bé trai độ năm tuổi, thấy chị đi đến gần, đứa bé ngước mặt nhìn chị gọi : Mẫu thân! Nghe tiếng gọi chị nhìn bé, gương mặt xinh xắn dễ thương, nhưng mặt dính đầy dơ, trong lúc đó lòng chị dâng trào sự đau đớn, miệng chợt thốt lên tiếng gọi: hài nhi chị vội chạy đến ôm thân thể bé vào lòng mình. Nghe tiếng khóc người nam nhân quỳ kế bên ngước mặt nhìn chị khẻ nói: nương tử ta yêu nàng, mãi mãi yêu nàng, giọng nói trầm ấm của người nam nhân đó khiến chị quay qua nhìn hắn,mặt đối mặt, mắt đối mắt, lòng chị bỗng dưng co thắt đau đớn, lời nói từ miệng mình thốt ra chị gọi hắn: phu quân!...phu quân!...tại sao lại thành ra như vậy chứ? Hiền nhi đâu phu quân? Hiền nhi của thiếp đâu? Lời nói vừa dứt, hai hàng lệ cũng theo đó mà rơi lã chã.
_ Người nam nhân không nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía đứa bé đang nằm trên ghế, chị cũng vội nhìn theo ánh mắt của hắn.
_ Chị thấy được ý hắn muốn nói Hiền nhi của chị nằm đó,chị vội vàng chạy đến bên đứa bé nằm đó, ngồi xuống nhìn bé giờ chị mới nhìn rõ được nét mặt đứa bé này, gương mặt tròn trịa, nước da trắng mịn, nhưng sao môi bé lại đen tím như vậy? Chị hai tay bế con bé vào lòng gọi lớn Hiền nhi ...Hiền nhi.
_Hiền nhi của mẫu thân,con mở mắt ra nhìn mẫu thân đi con! Con bị gì vậy? Hai tay bế con lên, đi đến phu quân chị hỏi: phu quân Hiền nhi của thiếp bị gì vậy?.
_Giọt nước mắt rơi lã chã , người nam nhân nhìn chị nói : Hiền nhi bị hạ độc, và đã mất rồi nương tử nàng hãy dằn bớt đau lòng .
_Nghe những gì hắn nói, không biết vì sao chị còn khóc lớn hơn,chị đau đớn ngã quỵ xuống,nhưng trên tay vẫn ôm đứa trẻ, một giọng nói êm ái lọt vào tai chị: nương tử ta mãi mãi yêu nàng, ta sẽ chờ nàng, nàng sẽ sớm về lại với ta và hài nhi .
Nàng hãy hứa với ta kiếp sau ta và nàng sẽ bên nhau trọn không chia lìa ,dù trải qua bao nhiêu kiếp đi nữa nàng chỉ là nương tử của ta, chỉ yêu một mình ta mà thôi được không nương tử?.
_Lúc ấy chị đã hứa với người nam nhân đó, lời nói của chị vừa dứt, một ánh sáng lóe lên ngang mắt chị,hoảng hốt chị ngước mắt lên nhìn, những gì chị thấy làm chị đau đớn gào to hơn,... phu quân... hài tử... tiếng gào thét trong tuyệt vọng cũng trong lúc đó chị giật mình mở mắt tĩnh dậy.
_Thúy Quỳnh nghe Nguyễn Ngọc kể trán đỗ đầy mồ hôi, cả người như đông lạnh cô lắp bắp nói.
_ Chị ơi: sao mà kinh khủng vậy? Thương cho mấy bé còn nhỏ mà cũng bị chém và bị bắt uống thuốc độc nữa, thật là quá ác mà.
_Đôi mắt Nguyễn Ngọc lúc này thất thần nhìn xa xăm, lòng cô giờ đây như ai cào xé đau đớn ,không thể tả được, chính cô cũng không biết tại sao lại như vậy?... reng...reng...chuông báo hết giờ ra chơi Nguyễn Ngọc mệt mỏi đứng lên Thúy Quỳnh nhìn thấy người cô mệt mỏi, đưa hai tay dìu cô đi,hai người ai về lớp người nấy.
_Buổi học diễn ra rất vui vẻ, mọi người đều chăm chú nghe cô giáo giãn bài, còn riêng cô hồn thả trôi đi đâu mất từ lâu rồi.
_Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, ai cũng thu xếp tập vở ra về, cô vẫn ngồi đơ ở đấy, đến khi có một giọng gọi lớn: Nguyễn Ngọc! bạn không định về sao? Lúc này hồn cô mới về với xác, mắt nhìn lên người gọi mình cô hỏi: Tuyết Hạnh bạn gọi mình sao?
_ Trời ơi! Bạn bị gì vậy Nguyễn Ngọc? Mọi người đều về hết rồi, bạn mau về thôi.
_ Nguyễn Ngọc không biết những điều cô thấy nó có ý nghĩa gì, nhưng không có ai lý giải dùm cô, mặt dù cô đã hỏi nhiều người.
_ Đang suy nghĩ miên man, chợt một giọng nói vang lên từ phía sau làm cô giật mình quay lại.
_ Chị Nguyễn Ngọc chị có bị làm sao không? Nhìn người trước mặt không ai xa lạ cô bé Thúy Quỳnh đàn em khối dưới, đôi mắt cô bé tròn xoe nhìn mình cô đầy lo lắng.
_Nguyễn Ngọc lòng chứa đầy nổi buồn không lý giải ,trầm ngâm ít giây cô lên tiếng nói : chị không sao đâu em . Chỉ có hơi mệt chút thôi, Thúy Quỳnh ngồi xuống ghế bên Nguyễn Ngọc,cô lại hỏi : chị lại nằm mơ sao? Cô khẻ gật nhẹ đầu.
_Thúy Quỳnh: lại hỏi lần này chị đã thấy gì?
_Im lặng hồi lâu, cô hít một hơi thật dài, nói như nghẹn: chị thấy khung cảnh là một pháp trường, đang chuẩn bị xử tội phạm nhân Trên đài xử tử có hai người, trên một cái ghế dài, chị thấy có một đứa bé gái đôi mắt nó nhắm nghiền.
_Chị bước đến gần đài xử tội, mắt nhìn rõ hai người đó, một nam lớn, một bé trai độ năm tuổi, thấy chị đi đến gần, đứa bé ngước mặt nhìn chị gọi : Mẫu thân! Nghe tiếng gọi chị nhìn bé, gương mặt xinh xắn dễ thương, nhưng mặt dính đầy dơ, trong lúc đó lòng chị dâng trào sự đau đớn, miệng chợt thốt lên tiếng gọi: hài nhi chị vội chạy đến ôm thân thể bé vào lòng mình. Nghe tiếng khóc người nam nhân quỳ kế bên ngước mặt nhìn chị khẻ nói: nương tử ta yêu nàng, mãi mãi yêu nàng, giọng nói trầm ấm của người nam nhân đó khiến chị quay qua nhìn hắn,mặt đối mặt, mắt đối mắt, lòng chị bỗng dưng co thắt đau đớn, lời nói từ miệng mình thốt ra chị gọi hắn: phu quân!...phu quân!...tại sao lại thành ra như vậy chứ? Hiền nhi đâu phu quân? Hiền nhi của thiếp đâu? Lời nói vừa dứt, hai hàng lệ cũng theo đó mà rơi lã chã.
_ Người nam nhân không nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía đứa bé đang nằm trên ghế, chị cũng vội nhìn theo ánh mắt của hắn.
_ Chị thấy được ý hắn muốn nói Hiền nhi của chị nằm đó,chị vội vàng chạy đến bên đứa bé nằm đó, ngồi xuống nhìn bé giờ chị mới nhìn rõ được nét mặt đứa bé này, gương mặt tròn trịa, nước da trắng mịn, nhưng sao môi bé lại đen tím như vậy? Chị hai tay bế con bé vào lòng gọi lớn Hiền nhi ...Hiền nhi.
_Hiền nhi của mẫu thân,con mở mắt ra nhìn mẫu thân đi con! Con bị gì vậy? Hai tay bế con lên, đi đến phu quân chị hỏi: phu quân Hiền nhi của thiếp bị gì vậy?.
_Giọt nước mắt rơi lã chã , người nam nhân nhìn chị nói : Hiền nhi bị hạ độc, và đã mất rồi nương tử nàng hãy dằn bớt đau lòng .
_Nghe những gì hắn nói, không biết vì sao chị còn khóc lớn hơn,chị đau đớn ngã quỵ xuống,nhưng trên tay vẫn ôm đứa trẻ, một giọng nói êm ái lọt vào tai chị: nương tử ta mãi mãi yêu nàng, ta sẽ chờ nàng, nàng sẽ sớm về lại với ta và hài nhi .
Nàng hãy hứa với ta kiếp sau ta và nàng sẽ bên nhau trọn không chia lìa ,dù trải qua bao nhiêu kiếp đi nữa nàng chỉ là nương tử của ta, chỉ yêu một mình ta mà thôi được không nương tử?.
_Lúc ấy chị đã hứa với người nam nhân đó, lời nói của chị vừa dứt, một ánh sáng lóe lên ngang mắt chị,hoảng hốt chị ngước mắt lên nhìn, những gì chị thấy làm chị đau đớn gào to hơn,... phu quân... hài tử... tiếng gào thét trong tuyệt vọng cũng trong lúc đó chị giật mình mở mắt tĩnh dậy.
_Thúy Quỳnh nghe Nguyễn Ngọc kể trán đỗ đầy mồ hôi, cả người như đông lạnh cô lắp bắp nói.
_ Chị ơi: sao mà kinh khủng vậy? Thương cho mấy bé còn nhỏ mà cũng bị chém và bị bắt uống thuốc độc nữa, thật là quá ác mà.
_Đôi mắt Nguyễn Ngọc lúc này thất thần nhìn xa xăm, lòng cô giờ đây như ai cào xé đau đớn ,không thể tả được, chính cô cũng không biết tại sao lại như vậy?... reng...reng...chuông báo hết giờ ra chơi Nguyễn Ngọc mệt mỏi đứng lên Thúy Quỳnh nhìn thấy người cô mệt mỏi, đưa hai tay dìu cô đi,hai người ai về lớp người nấy.
_Buổi học diễn ra rất vui vẻ, mọi người đều chăm chú nghe cô giáo giãn bài, còn riêng cô hồn thả trôi đi đâu mất từ lâu rồi.
_Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, ai cũng thu xếp tập vở ra về, cô vẫn ngồi đơ ở đấy, đến khi có một giọng gọi lớn: Nguyễn Ngọc! bạn không định về sao? Lúc này hồn cô mới về với xác, mắt nhìn lên người gọi mình cô hỏi: Tuyết Hạnh bạn gọi mình sao?
_ Trời ơi! Bạn bị gì vậy Nguyễn Ngọc? Mọi người đều về hết rồi, bạn mau về thôi.
/34
|