_Trời ơi ! Bạn bị gì vậy Nguyễn Ngọc? Mọi người đều về hết rồi, bạn mau về thôi.
_ Còn có khi nào anh nhớ em.
_ Hồn anh sẽ kiếm buổi ban đêm .
_Giữa dòng sinh tử nơi trần thế.
_Dưới bóng đêm mờ,anh gặp em.
_ Tuyết Hạnh: chúng ta cùng về
_Cả hai cùng bước rời khỏi lớp học, đôi mắt đầy sự lo lắng Tuyết Hạnh nhìn Nguyễn Ngọc hỏi : bạn lại mơ sao? Nguyễn Ngọc khẻ gật đầu nói: lần này khi mình tỉnh dậy, trái tim mình nhói đau quá .
_ Tuyết Hạnh: vậy bạn có cần đi bệnh viện không?
_Nghe đến bệnh viện là Nguyễn Ngọc rất sợ, cô sợ mùi bệnh viện, nên đầu cô lắc lia lịa và nói : Mình không sao đâu bạn đừng lo lắng, cảm ơn bạn nhiều, thôi mình về đây chào bạn : vâng mình cũng chào bạn, hẹn gặp bạn vào ngày mai nhé,dứt lời cả hai đường ai nấy đi về.
_ Nguyễn Ngọc về đến nhà, mùi thơm của món ăn do mẹ nấu đã bay mũi của cô,lúc này bụng cô chúng biểu tình dữ dội.
_Nguyễn Ngọc đổi dép đi vào bếp, mắt nhìn mẹ đang lay hoay nấu cơm, cô đi đến vòng tay ôm mẹ từ phía sau ,cô khẻ nói: thưa mẹ con đi học mới về mẹ cô quay ra sau nhìn con gái, bà nở nụ cười dịu dàng nói: con đi lên tắm cho mát đi,mẹ sắp xong rồi dạ thưa mẹ!
_Con lên tí lát con xuống phụ mẹ dọn cơm,cô nói xong hôn lên má mẹ một cái rồi nhanh chân chạy lên phòng mình để tắm.
_ Gần ba mươi phút sau Nguyễn Ngọc đi xuống trên bàn mẹ đã dọn xong,chỉ còn có chén là chưa, cô vội vàng xuống bếp lấy chén lên, bới cơm cho mẹ và mình.
_ Mẹ còn loay hoay làm gì đó Nguyễn Ngọc lên tiếng: con mời mẹ ăn cơm , mẹ cô nghe con mời ,bà liền ngừng lại công việc, rửa tay rồi cùng ngồi xuống ăn cơm, buổi ăn cơm khá vui vẻ, hai mẹ con trò chuyện không ít, cuối cùng cũng đã ăn xong.
_ Nguyễn Ngọc dọn dẹp ,rửa chén, lau nhà, xong tấc cả việc cũng hơn bảy giờ tối, mẹ cô ngồi xem tin tức, cô lên phòng ý định muốn nằm nghĩ chút rồi học bài, đặt lưng xuống giường, ít giây sau cô chìm vào giấc ngủ say.
_ Nguyễn Ngọc lại mơ cô thấy mình đang đi trên thảm cỏ xanh mượt, chung quanh đầy hoa bách hợp, xa xa một bóng trường bào tím đang hướng về phía cô bước đến, từng bước... từng bước chậm rãi, không bao lâu người đó đứng trước mặt cô, vóc dáng cao ráo, thân hình vạm vỡ, gương mặt chữ điền nam tính, đôi mày kiếm uy nghiêm, sống mũi thẵng cao, đôi mục quan sáng sắc sảo, đôi môi vừa ,mềm mại, gợi cảm, nhưng nhìn sâu vào đôi mục quan, nó tỏa ra một nét buồn ảm đạm.
_ Người nam nhân nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng nói : Anh Anh nàng là nương tử của ta, hãy về bên ta ,nàng hãy đi theo ta nào nương tử ,vừa nói hai cánh tay hắn đưa ra nắm lấy tay cô đi qua một làn khói trắng .
_ Nguyễn Ngọc lúc này cũng đưa tay ra cho người nam nhân nắm lấy, chân cũng bước theo đi qua làn khói trắng đó.
_Trong thời điểm hiện tại Nguyễn Ngọc đang ngủ, chợt một cơn đau nhói nơi trước ngực làm cô khó thở, cô lim dim mở mắt, hai tay ôm lấy ngực, miệng chỉ kiệp kêu lớn Mẹ ơi! Cô ngã ra phía sau,nằm giường tình trạng rơi vào hôn mê bất tỉnh.
_ Còn có khi nào anh nhớ em.
_ Hồn anh sẽ kiếm buổi ban đêm .
_Giữa dòng sinh tử nơi trần thế.
_Dưới bóng đêm mờ,anh gặp em.
_ Tuyết Hạnh: chúng ta cùng về
_Cả hai cùng bước rời khỏi lớp học, đôi mắt đầy sự lo lắng Tuyết Hạnh nhìn Nguyễn Ngọc hỏi : bạn lại mơ sao? Nguyễn Ngọc khẻ gật đầu nói: lần này khi mình tỉnh dậy, trái tim mình nhói đau quá .
_ Tuyết Hạnh: vậy bạn có cần đi bệnh viện không?
_Nghe đến bệnh viện là Nguyễn Ngọc rất sợ, cô sợ mùi bệnh viện, nên đầu cô lắc lia lịa và nói : Mình không sao đâu bạn đừng lo lắng, cảm ơn bạn nhiều, thôi mình về đây chào bạn : vâng mình cũng chào bạn, hẹn gặp bạn vào ngày mai nhé,dứt lời cả hai đường ai nấy đi về.
_ Nguyễn Ngọc về đến nhà, mùi thơm của món ăn do mẹ nấu đã bay mũi của cô,lúc này bụng cô chúng biểu tình dữ dội.
_Nguyễn Ngọc đổi dép đi vào bếp, mắt nhìn mẹ đang lay hoay nấu cơm, cô đi đến vòng tay ôm mẹ từ phía sau ,cô khẻ nói: thưa mẹ con đi học mới về mẹ cô quay ra sau nhìn con gái, bà nở nụ cười dịu dàng nói: con đi lên tắm cho mát đi,mẹ sắp xong rồi dạ thưa mẹ!
_Con lên tí lát con xuống phụ mẹ dọn cơm,cô nói xong hôn lên má mẹ một cái rồi nhanh chân chạy lên phòng mình để tắm.
_ Gần ba mươi phút sau Nguyễn Ngọc đi xuống trên bàn mẹ đã dọn xong,chỉ còn có chén là chưa, cô vội vàng xuống bếp lấy chén lên, bới cơm cho mẹ và mình.
_ Mẹ còn loay hoay làm gì đó Nguyễn Ngọc lên tiếng: con mời mẹ ăn cơm , mẹ cô nghe con mời ,bà liền ngừng lại công việc, rửa tay rồi cùng ngồi xuống ăn cơm, buổi ăn cơm khá vui vẻ, hai mẹ con trò chuyện không ít, cuối cùng cũng đã ăn xong.
_ Nguyễn Ngọc dọn dẹp ,rửa chén, lau nhà, xong tấc cả việc cũng hơn bảy giờ tối, mẹ cô ngồi xem tin tức, cô lên phòng ý định muốn nằm nghĩ chút rồi học bài, đặt lưng xuống giường, ít giây sau cô chìm vào giấc ngủ say.
_ Nguyễn Ngọc lại mơ cô thấy mình đang đi trên thảm cỏ xanh mượt, chung quanh đầy hoa bách hợp, xa xa một bóng trường bào tím đang hướng về phía cô bước đến, từng bước... từng bước chậm rãi, không bao lâu người đó đứng trước mặt cô, vóc dáng cao ráo, thân hình vạm vỡ, gương mặt chữ điền nam tính, đôi mày kiếm uy nghiêm, sống mũi thẵng cao, đôi mục quan sáng sắc sảo, đôi môi vừa ,mềm mại, gợi cảm, nhưng nhìn sâu vào đôi mục quan, nó tỏa ra một nét buồn ảm đạm.
_ Người nam nhân nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng nói : Anh Anh nàng là nương tử của ta, hãy về bên ta ,nàng hãy đi theo ta nào nương tử ,vừa nói hai cánh tay hắn đưa ra nắm lấy tay cô đi qua một làn khói trắng .
_ Nguyễn Ngọc lúc này cũng đưa tay ra cho người nam nhân nắm lấy, chân cũng bước theo đi qua làn khói trắng đó.
_Trong thời điểm hiện tại Nguyễn Ngọc đang ngủ, chợt một cơn đau nhói nơi trước ngực làm cô khó thở, cô lim dim mở mắt, hai tay ôm lấy ngực, miệng chỉ kiệp kêu lớn Mẹ ơi! Cô ngã ra phía sau,nằm giường tình trạng rơi vào hôn mê bất tỉnh.
/34
|