_Ta là phu quân của nàng mà, ta tên là:Tuấn Thành ta và nàng thành thân vừa được ba trăng , nàng chẳng lẽ bị té ảnh hưởng quên mất ta rồi sao nương tử?.
Gương mặt Nguyễn Ngọc đầy sự tức giận , đôi mắt phượng mở to nhìn hắn nhẻ mở miệng nói:
_Ngươi có bỏ ta ra không? Tuấn Thành ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn nàng hắn khẻ đáp:
_Nương tử nàng có bị đau ở chỗ nào không? Để ta đi mời thái y đến xem cho nàng.
Nguyễn Ngọc nhìn ra sự lo lắng yêu thương của tên này đối với nương tử, tâm tình nàng cũng dịu đi một chút.
Nguyễn Ngọc suy nghĩ: mà không hiểu sao hắn cứ gọi mình là nương tử? Bộ mình giống nương tử hắn lắm sao ta ? Nguyễn Ngọc cứ vô tư thả hồn theo suy nghĩ của mình .
Thấy nàng đang châu mày suy nghĩ gì đó hắn lo lắng lên tiếng hỏi: nương tử nàng nhớ ra ta chưa? đang suy nghĩ chợt nghe tiếng nói, Nguyễn Ngọc quay sang nhìn hắn nói :
_ Ta giống nương tử của ngài lắm sao? .
_ Hả!
_ Nàng sao lại hỏi kì vậy? Nàng là Anh Anh là nương tử của ta,chứ ai vào đây mà lại nói vậy?
_Ba hôm trước nàng trèo lên cây trượt chân bị té xuống hồ nước bất tỉnh, nàng đã ngủ mấy hôm rồi.
_Thật sao?
_ Thật mà nương tử nàng mau đi lại soi gương xem phải mặt của nàng không? .
Hai tay Tuấn Thành buông eo nàng ra nắm tay dắt nàng đi đến cái gương bằng đồng, Nguyễn Ngọc nhìn vào đó, đôi mắt hốt hoảng mở to, chính là mình mà, nhưng sao nhìn trẻ hơn một chút, và cả mái tóc đen dài quá lưng này, và cả những thứ trên tóc mình, híc... híc. mình nhớ tóc mình có màu nâu hạt dẻ mà, và đâu có dài giữ vậy a, còn cả y phục trên người, sao mà lượm thuộm như vậy chứ, sao giống đóng trên phim trong mấy bộ cổ trang vậy chứ ?... hu...hu. Vậy là sao đây? Chẳng lẽ mình bị xuyên về thế giới cỗ đại sao? .
_ Nhưng mà hắn vừa nói mình tên gì nhỉ? Nàng quay sang nhìn hắn hỏi:
_ Người nói ta tên gì?
_ Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, miệng khẻ nói: nàng tên : Nguyễn Anh Anh
_ Nàng mười tám tuổi, là nhị tiểu thư của võ tướng : Nguyễn Bình .
_ Cha nàng đã anh dũng hy sinh nơi xa trường, nàng còn đại huynh và biểu muội cùng song thân, và một biểu muội nữa, nhưng khác phụ thân.
_ Anh Anh!
_ Sao cái tên này nghe quen vậy ta , nàng châu mày suy nghĩ, một giây trôi qua cuối cùng nàng cũng nhớ ra, cái tên này nàng đã được nghe nhiều lần khi nằm mơ, người nam nhân trong mơ vẫn thường dùng gọi mình.
Một cảm xúc từ đâu ùa về, những gì mơ thấy ngay giây phút này chợt hiện ra rõ ràng trong đầu Nguyễn Ngọc, lòng ngực cô như đang bị ai bóp nghẹt đến khó thở, hốc mắt chợt chảy ra dòng nước ấm, sắc mặt chợt xanh mét vì hơi thở trở nên khó nhọc, nàng ngước mặt lên đối diện với người nam nhân này, từ lúc tĩnh dậy nàng chưa nhìn kĩ mặt hắn.
_ Mặt đối mặt nàng nhìn hắn, những hình ảnh gương mặt của người trên pháp trường, mà nàng gọi là phu quân lúc mơ thấy, với gương mặt người hiện tại đứng đây, chỉ là một người, nàng chắc chắn như vậy, tay nàng từ tốn đưa lên sờ vào gương mặt hắn, nàng muốn chắc một điều là mình không phải mơ. Sống mũi cao,mặt chử điền ,mày kiếm uy nghiêm.
_Là chàng!
_ Phu quân của ta, thực sự không phải là mộng mị đúng không ? Hai hàng nước mắt nàng thi nhau rơi, bất ngờ một màu đen kéo tới trước mắt Nguyễn Ngọc, nàng vô lực nhắm mắt xụi lơ trong vòng tay hắn cùng với tiếng gào lớn của hắn...Nương tử!... nương tử!... nàng bị làm sao vậy?
_Người đâu ! Mời thái y mau lên!.
_Mở mắt ra nhìn trước mắt Nguyễn Ngọc nhìn thấy một gương mặt đầy sự lo lắng của hắn, trong mắt hắn còn đọng lại tầng nước, nàng đưa tay lau đi giọt nước mắt còn xót lại trong mắt phu quân, nàng cố nở nụ cười nhìn hắn, cho hắn được an lòng hơn rồi khẻ nói:
_Ta không có sao, chàng đừng lo lắng nữa nha!.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm , miệng khẻ lên tiếng :
_ Vì sao nương tử lại đau lòng đến vậy? Nguyễn Ngọc vẫn mãi mê ngắm nhìn hắn, mà quên mất trả lời, hắn thấy nàng mãi nhìn mình, hắn nở nụ cười, tay đưa lên nhéo má của nàng liền trêu chọc :
_ Nương tử nàng nhìn đủ chưa? .
_ Hả!
_Chàng nói gì vậy?
_ Ta có nhìn chàng đâu, sao mà chàng tự tin thấy sợ .
_ Nàng còn chối sao? Nhìn đến chảy cả máu mũi rồi kìa .
Ngại ngùng Nguyễn Ngọc đưa tay lên quẹt mũi, hắn nhìn cử chỉ của nàng mà cười híp mắt nói: vậy còn dám nói là không nhìn
_Ha ...ha ...ha .
Bị hắn trêu chọc gương mặt Nguyễn Ngọc đỏ lên hơn cả trái gấc chính, mặt nàng cuối xuống dưới đất mà không dám ngước mặt nhìn lên.
Hắn thấy nương tử mắc cở quá không dám ngẫn đầu lên , hắn không nở trêu chọc nàng tiếp nữa.
Gương mặt Nguyễn Ngọc đầy sự tức giận , đôi mắt phượng mở to nhìn hắn nhẻ mở miệng nói:
_Ngươi có bỏ ta ra không? Tuấn Thành ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn nàng hắn khẻ đáp:
_Nương tử nàng có bị đau ở chỗ nào không? Để ta đi mời thái y đến xem cho nàng.
Nguyễn Ngọc nhìn ra sự lo lắng yêu thương của tên này đối với nương tử, tâm tình nàng cũng dịu đi một chút.
Nguyễn Ngọc suy nghĩ: mà không hiểu sao hắn cứ gọi mình là nương tử? Bộ mình giống nương tử hắn lắm sao ta ? Nguyễn Ngọc cứ vô tư thả hồn theo suy nghĩ của mình .
Thấy nàng đang châu mày suy nghĩ gì đó hắn lo lắng lên tiếng hỏi: nương tử nàng nhớ ra ta chưa? đang suy nghĩ chợt nghe tiếng nói, Nguyễn Ngọc quay sang nhìn hắn nói :
_ Ta giống nương tử của ngài lắm sao? .
_ Hả!
_ Nàng sao lại hỏi kì vậy? Nàng là Anh Anh là nương tử của ta,chứ ai vào đây mà lại nói vậy?
_Ba hôm trước nàng trèo lên cây trượt chân bị té xuống hồ nước bất tỉnh, nàng đã ngủ mấy hôm rồi.
_Thật sao?
_ Thật mà nương tử nàng mau đi lại soi gương xem phải mặt của nàng không? .
Hai tay Tuấn Thành buông eo nàng ra nắm tay dắt nàng đi đến cái gương bằng đồng, Nguyễn Ngọc nhìn vào đó, đôi mắt hốt hoảng mở to, chính là mình mà, nhưng sao nhìn trẻ hơn một chút, và cả mái tóc đen dài quá lưng này, và cả những thứ trên tóc mình, híc... híc. mình nhớ tóc mình có màu nâu hạt dẻ mà, và đâu có dài giữ vậy a, còn cả y phục trên người, sao mà lượm thuộm như vậy chứ, sao giống đóng trên phim trong mấy bộ cổ trang vậy chứ ?... hu...hu. Vậy là sao đây? Chẳng lẽ mình bị xuyên về thế giới cỗ đại sao? .
_ Nhưng mà hắn vừa nói mình tên gì nhỉ? Nàng quay sang nhìn hắn hỏi:
_ Người nói ta tên gì?
_ Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, miệng khẻ nói: nàng tên : Nguyễn Anh Anh
_ Nàng mười tám tuổi, là nhị tiểu thư của võ tướng : Nguyễn Bình .
_ Cha nàng đã anh dũng hy sinh nơi xa trường, nàng còn đại huynh và biểu muội cùng song thân, và một biểu muội nữa, nhưng khác phụ thân.
_ Anh Anh!
_ Sao cái tên này nghe quen vậy ta , nàng châu mày suy nghĩ, một giây trôi qua cuối cùng nàng cũng nhớ ra, cái tên này nàng đã được nghe nhiều lần khi nằm mơ, người nam nhân trong mơ vẫn thường dùng gọi mình.
Một cảm xúc từ đâu ùa về, những gì mơ thấy ngay giây phút này chợt hiện ra rõ ràng trong đầu Nguyễn Ngọc, lòng ngực cô như đang bị ai bóp nghẹt đến khó thở, hốc mắt chợt chảy ra dòng nước ấm, sắc mặt chợt xanh mét vì hơi thở trở nên khó nhọc, nàng ngước mặt lên đối diện với người nam nhân này, từ lúc tĩnh dậy nàng chưa nhìn kĩ mặt hắn.
_ Mặt đối mặt nàng nhìn hắn, những hình ảnh gương mặt của người trên pháp trường, mà nàng gọi là phu quân lúc mơ thấy, với gương mặt người hiện tại đứng đây, chỉ là một người, nàng chắc chắn như vậy, tay nàng từ tốn đưa lên sờ vào gương mặt hắn, nàng muốn chắc một điều là mình không phải mơ. Sống mũi cao,mặt chử điền ,mày kiếm uy nghiêm.
_Là chàng!
_ Phu quân của ta, thực sự không phải là mộng mị đúng không ? Hai hàng nước mắt nàng thi nhau rơi, bất ngờ một màu đen kéo tới trước mắt Nguyễn Ngọc, nàng vô lực nhắm mắt xụi lơ trong vòng tay hắn cùng với tiếng gào lớn của hắn...Nương tử!... nương tử!... nàng bị làm sao vậy?
_Người đâu ! Mời thái y mau lên!.
_Mở mắt ra nhìn trước mắt Nguyễn Ngọc nhìn thấy một gương mặt đầy sự lo lắng của hắn, trong mắt hắn còn đọng lại tầng nước, nàng đưa tay lau đi giọt nước mắt còn xót lại trong mắt phu quân, nàng cố nở nụ cười nhìn hắn, cho hắn được an lòng hơn rồi khẻ nói:
_Ta không có sao, chàng đừng lo lắng nữa nha!.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm , miệng khẻ lên tiếng :
_ Vì sao nương tử lại đau lòng đến vậy? Nguyễn Ngọc vẫn mãi mê ngắm nhìn hắn, mà quên mất trả lời, hắn thấy nàng mãi nhìn mình, hắn nở nụ cười, tay đưa lên nhéo má của nàng liền trêu chọc :
_ Nương tử nàng nhìn đủ chưa? .
_ Hả!
_Chàng nói gì vậy?
_ Ta có nhìn chàng đâu, sao mà chàng tự tin thấy sợ .
_ Nàng còn chối sao? Nhìn đến chảy cả máu mũi rồi kìa .
Ngại ngùng Nguyễn Ngọc đưa tay lên quẹt mũi, hắn nhìn cử chỉ của nàng mà cười híp mắt nói: vậy còn dám nói là không nhìn
_Ha ...ha ...ha .
Bị hắn trêu chọc gương mặt Nguyễn Ngọc đỏ lên hơn cả trái gấc chính, mặt nàng cuối xuống dưới đất mà không dám ngước mặt nhìn lên.
Hắn thấy nương tử mắc cở quá không dám ngẫn đầu lên , hắn không nở trêu chọc nàng tiếp nữa.
/34
|