Anh đứng trên cầu ngắm phong cảnh.
Người ngắm phong cảnh lại ngắm anh.
Mà đứng ở đây, phong cảnh bên này là độc nhất.
Chỉ bởi vì,
nơi này có anh.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân mở một cuộc họp khẩn, bày tỏ mình muốn từ chức tổng giám đốc. Bỗng chốc, bộ phận quản lý cấp cao tham gia cuộc họp đều ngơ ngác nhìn nhau, công ty cũng bắt đầu sôi sục. Phát ngôn này của Tô Diệc Mân khiến Ôn Như Lôi trở tay không kịp. Ông ta không ngờ Tô Diệc Mân lại từ chối đề nghị của ông ta bằng cách này.
Tô Diệc Mân chẳng màng đến những lời phỏng đoán từ bên ngoài, ít nhất thì trong nửa tháng này, nội bộ Viễn Thần vẫn không dám truyền ra thông tin rằng anh đã từ chức. Cho nên anh sẽ có thời gian nửa tháng.
Còn những nhân viên nội bộ đều cho rằng Tô Diệc Mân chỉ đang làm mình làm mẩy với Tô Giải Phong, dùng cách này để thể hiện sự bất mãn của bản thân.
Tô Diệc Mân vừa mới về phòng làm việc, Tô Giải Phong đã gọi điện thoại tới. Anh nhìn hiển thị trên màn hình, không khỏi cảm thán tin tức thật nhanh nhạy.
“Mày đang nổi cơn thần kinh gì thế hả?” Tô Giải Phong tuôn ra một câu chửi bậy.
Biểu hiện của Tô Diệc Mân bình tĩnh hơn nhiều. “Con đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Nếu bây giờ con không thể làm chủ trong công ty thì cứ giao vị trí này ra vẫn hơn. Vậy thì sẽ không ngáng đường người khác, cũng sẽ không làm chậm trễ bản thân.”
“Mày là người thừa kế duy nhất của Viễn Thần, mày nói gì thế hả.”
“Con có phải người thừa kế duy nhất của Viễn Thần và có phải người thừa kế duy nhất của bố hay không vẫn có sự khác biệt, đúng không?”
“Mày đang nói gì thế hả?”
“Con nghĩ bố còn biết rõ hơn con. Tóm lại, chỉ cần Viễn Thần nằm trong tay con, con sẽ không cho phép nó rơi vào tay một người mang họ khác.”
“Mày thật sự tưởng rằng Viễn Thần không có mày không được phải không.”
“Đương nhiên không phải. Bố giỏi giang như thế, đương nhiên có thể quản lý tốt Viễn Thần. Nếu thực sự không được thì còn có thể cho người khác quản lý hộ. Bố đương nhiên được hơn bất kì ai.”
“Mày có biết bây giờ mày đang nói với ai không hả.”
“Con đương nhiên biết. Là bố không biết rõ đấy chứ. Bố chỉ là con rể nhà họ Hoa, không phải chủ nhân của Viễn Thần.”
Tô Giải Phong ở bên kia điện thoại cứng người. “Mày…”
“Thôi nhé bố.” Anh cúp máy.
Lúc Tô Diệc Mân về đến nhà, Tô Tử Quân đang thu dọn hành lý. Anh đứng một bên nhìn động tác của cô, không mảy may dám làm phiền.
Ngược lại, Tô Tử Quân phát hiện ra anh lẳng lặng đứng một bên. “Xử lý xong rồi à?”
Anh gật đầu, ý thức được cô đang cúi đầu nên không nhìn thấy thì mới lại cất tiếng. “Ừ.”
“Thế không sao chứ?”
“Không.” Anh đến gần cô. “Vé lúc nào?”
“Ba giờ chiều mai.”
“Thế hôm nay có lịch gì?”
Cô đứng dậy, nét mặt khá sinh động. “Con của Giai Tinh làm tiệc đầy tháng, anh đi cùng em được không?”
Bữa tiệc đầy tháng mà Lâm Trạch tổ chức cho cậu con trai này rất xa hoa. Một là vì đây là đứa con mãi ba mươi tuổi anh mới có, người ta thường nói tam thập nhi lập (*), còn anh cũng có được một cậu quý tử vào năm ba mươi tuổi. Một nguyên nhân khác là phải làm cho nhà họ Lý xem, dẫu sao Lý Giai Tinh cũng là cô con gái nhỏ nhất trong nhà, cũng luôn được yêu thương chiều chuộng, Lâm Trạch không thể đối xử tệ với cô.
(*) Tam thập nhi lập (三十而立): lời dạy của Khổng Tử, được hiểu là khi chúng ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp cho mình.
Mọi người đều quây quanh đứa bé, cu cậu mở mắt nhìn mọi người, chỉ cười khanh khách.
Tô Tử Quân đứng ngoài đám người, không muốn đến gần.
Lý Giai Tinh gọi cô: “Mẹ nuôi cháu nó, đứng xa thế làm gì?”
Tô Tử Quân vẫn không đi qua, Lý Giai Tinh bế con tới. “Sao, cứ phải muốn tớ đích thân tới mời cậu à?”
Lý Giai Tinh sinh con xong, dáng người vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơi đậm người.
Tô Tử Quân mấp máy miệng. “Tớ đã từng nói với cậu là thực ra tớ chẳng thích trẻ con tẹo nào chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tớ vừa nói cho cậu biết rồi đó.”
Lý Giai Tinh kéo cô lại. “Thực ra cậu xem, trẻ con rất đáng yêu, bụ bẫm, giống như búp bê vậy.”
“Đúng là rất đáng yêu.”
“Thế mà cậu còn không thích.”
“Trẻ con đáng yêu, đó là bởi chúng là con nhà người khác. Không cần phải giặt tã, không cần phải hát ru, không cần trở dậy lúc nửa đêm để xem nó, không cần bón sữa cho nó. Cho nên đương nhiên là đáng yêu. Nhưng nếu là con mình thì đảm bảo sẽ khác. Cho nên, vẻ đẹp của sự vật dựa trên khoảng cách.”
Lý Giai Tinh lắc đầu. “May là bây giờ bọn cậu đều còn trẻ nên cũng không vội. Đợi một hai năm nữa, có lẽ cậu cũng sẽ thích thôi.”
“Còn lâu.”
Lý Giai Tinh cười, cũng không nói nhiều thêm.
Tô Tử Quân nhìn Tô Diệc Mân đang đứng trong đám người, anh đang nói gì đó với Lâm Trạch. Rõ ràng là hai người chẳng mấy thân quen nhưng lại có thể tỏ ra giống như bạn tốt nhiều năm không gặp.
Tô Diệc Mân phát hiện ra ánh mắt của Tô Tử Quân, tạm biệt Lâm Trạch rồi đi đến bên cạnh cô. “Vừa nãy nhìn anh làm gì?”
“Thì muốn biết bọn anh đang nói gì thôi.”
“Lâm Trạch đang kể lại kinh nghiệm làm bố của mình.”
Tô Tử Quân ngẩn người, cô còn tưởng họ mà đứng cùng nhau chắc sẽ chỉ nói về một vài chuyện ở phương diện kinh doanh thôi.
“Anh thích trẻ con không?” Tô Tử Quân sực nhớ tới việc anh từng nói muốn có một đứa con, lúc này cảm thấy hơi khó tả.
Nét mặt Tô Diệc Mân hơi là lạ, anh nhớ tới hộp thuốc tránh thai mình phát hiện thì hơi buồn bực. “Cũng bình thường.”
“Thế anh cảm thấy cậu bé kia đáng yêu không?”
“Phải xem mới bình luận được.” Anh nắm tay cô, động tác rất tự nhiên. Hai người cùng đi đến chiếc nôi đặt cậu bé, lúc này cu cậu vẫn đang mỉm cười, lưỡi thi thoảng thò ra, thấy họ thì có vẻ tâm trạng rất tốt liền nở nụ cười. Khuôn mặt hồng hào mềm mịn, trong sáng vô hại, giống như tinh linh đơn thuần nhất.
Tô Diệc Mân bất giác vươn tay ra, khẽ nhéo khuôn mặt cu cậu. Đôi mắt anh hiện lên dòng sông hạnh phúc, ngón tay trượt từ từ trên khuôn mặt đứa trẻ. Còn một tay khác của anh đã buông tay Tô Tử Quân.
Tô Tử Quân nhìn bàn tay trống không, rồi lại nhìn nét mặt thỏa mãn của anh. Bỗng dưng, có chút khắc khoải.
Lúc ngồi trên xe, Tô Tử Quân vẫn còn đang nhớ lại nét mặt của anh hồi nãy khi nhìn đứa bé. Hẳn là anh thật sự rất thích trẻ con nhỉ!
Ngày hôm sau, họ cùng đến Lệ Giang.
Lệ Giang thực sự chứng minh cho cụm từ “sống chậm”.
Sau khi tìm được khách sạn, Tô Tử Quân bèn nóng lòng muốn đi tham quan một lượt. Tô Diệc Mân chưa từng thấy cô tích cực như thế bao giờ, nét mặt cũng vô cùng sinh động và phấn khích. Anh không nói nhiều, chỉ đi theo sau cô.
“Hồi học cấp Ba, bài văn trong phần đọc môn Ngữ Văn có một bài giới thiệu về Lệ Giang. Khi ấy em liền nghĩ, rồi sẽ có một ngày, em cũng phải giẫm lên mảnh đất này.”
“Hóa ra lý tưởng của em tiếp cận hiện thực như thế à.” Lời Tô Diệc Mân nói không nghe ra là khen hay chê.
Tô Tử Quân cũng không bận tâm. “Anh tưởng tượng mà xem, có một ngày anh chán ghét những khuôn phép của cuộc sống đô thị, chán ghét cái gọi là ngựa xe như nước của đô thị, chán ghét đời sống người qua người lại, anh chẳng mảy may do dự đóng gói hành lý, lên chuyến tàu hỏa tới Lệ Giang. Sau đó đến đây, cảm nhận phong cảnh thuần khiết nhất, cảm nhận tiếng gọi và sự yên tĩnh của tâm hồn.”
Anh nhìn khuôn mặt mềm mịn của cô, không nói gì, chỉ bước lại gần, nắm lấy tay cô.
Đi trên con đường lát đá loang lổ nơi thành cổ, cô nhớ tới một câu rất tục nhưng rất thật: Chuyện lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ tới, chính là cùng anh chậm rãi già đi.
Thành cổ Lệ Giang, có thành nhưng không có tường, là một thành phố không ranh giới. Kiến trúc thành cổ thiên về phía ảm đạm tự nhiên, kiến trúc không tinh xảo như nhà cửa ở Giang Nam mà chính là kiểu mộc mạc và giản dị tự nhiên. Song ở đây lại nhìn thấy thế giới tâm hồn chân thực. Nó phô bày một cách thành thực ra phong cách cổ xưa của nó, dùng sự chân thực để trang điểm cho vẻ bề ngoài của nó.
Con đường lát đá ở Lệ Giang, như thể mãi mãi không có điểm cuối. Nhưng lại không khiến người ta lạc đường, bởi vì tâm thuần khiết và thanh tịnh.
Thành cổ không khốn khổ, bên dòng sông nhỏ, trong quán rượu, quán nước, quán nét ở bốn phía, những con người không cùng màu da, không cùng ngôn ngữ tụ tập lại cùng nói chuyện trên trời dưới đất. Đây là nơi thưởng thức văn hóa, cũng là nơi giao lưu văn hóa. Tô Tử Quân cảm thấy người và vật nơi đây khiến mình thấy cảm động.
Dương liễu đón gió, cơn gió nhẹ thổi qua mặt cô, một vùng bình yên tốt đẹp.
Ở đây, chỉ có họ.
Chỉ là họ, mọi thứ khác đều không tồn tại.
Tô Diệc Mân nhìn nét mặt của Tô Tử Quân, một nơi nào đó trong lòng mềm lại. Anh nhìn theo ánh mắt cô, chỉ là một bánh xe nước bình thường. Bánh xe nước không ngừng quay, trải qua mưa gió bể dâu, xoay chuyển ngày nối đêm, như thời gian xoay chuyển mãi mãi không thay đổi.
Chẳng trách có người nói nơi đây là nơi gột rửa tâm hồn.
Tô Diệc Mân nắm tay cô. “Lạnh thế.” Anh chà tay cô.
Tô Tử Quân hơi ngẩn ngơ, cô muốn hỏi nét mặt anh vừa nãy ẩn giấu điều gì. Nhưng cuối cùng, cô không cất lời.
Anh không thích nơi này, đây là nơi bố mẹ anh gặp nhau, cũng là nơi mà mẹ anh đến nhiều lần. Nơi đây rất đẹp, đã tạo nên biết bao mối tình, song cũng phá hủy biết bao mối tình. Nghĩ đến Lệ Giang, anh sẽ nghĩ tới sự vô vọng của Hoa Thiên Yến.
Nơi đây, có đẹp hơn nữa thì sao, cuối cùng cũng chỉ là vật chết cho người ta thưởng thức, trở thành nơi để người ta tiêu khiển. Chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.
Nhưng những điều đó, anh không muốn thể hiện trước mặt cô, chỉ bởi vì vẻ thuần khiết trong mắt cô.
Mấy ngày tiếp theo, sự tò mò của cô với nơi này vẫn không thay đổi. Còn anh thì đi theo sau cô triệt để, trải qua cuộc sống nơi thị trấn nhỏ thực sự.
Các cửa hàng bán những món đồ nho nhỏ ở Lệ Giang rất nổi tiếng, Tô Tử Quân đi vào, bị những món đồ nhỏ mới mẻ nhưng vẫn chứa đựng dấu ấn thời gian này thu hút. Khi cầm một món đồ lên muốn hỏi ý kiến anh, cô thấy anh đang cầm một chiếc chuông lạc đà, hơn nữa đã thanh toán. Sắc mặt cô thay đổi, nhưng cô không nói gì.
Nơi đây có thể thấy một nhóm người cùng nhảy múa ở khắp nơi, khuôn mặt họ đều treo nụ cười ngọt ngào. Tô Tử Quân cũng biến thành thành một trong số rất nhiều khán giả.
Hôm cuối cùng, Tô Diệc Mân dẫn cô đi cưỡi lạc đà. Bản thân anh chê cưỡi thứ này không có tính thách thức, chỉ làm người chăm sóc. Anh bế cô lên. “Có cảm thấy mình đầy thành tựu không?”
“Bình thường. Nếu lờ anh đi.”
Nhìn thấy lạc đà, cô lại nhớ tới chiếc chuông lạc đà kia. Chỉ là mãi đến lúc rời khỏi, cô cũng không có cơ hội hỏi thành lời.
Người ngắm phong cảnh lại ngắm anh.
Mà đứng ở đây, phong cảnh bên này là độc nhất.
Chỉ bởi vì,
nơi này có anh.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân mở một cuộc họp khẩn, bày tỏ mình muốn từ chức tổng giám đốc. Bỗng chốc, bộ phận quản lý cấp cao tham gia cuộc họp đều ngơ ngác nhìn nhau, công ty cũng bắt đầu sôi sục. Phát ngôn này của Tô Diệc Mân khiến Ôn Như Lôi trở tay không kịp. Ông ta không ngờ Tô Diệc Mân lại từ chối đề nghị của ông ta bằng cách này.
Tô Diệc Mân chẳng màng đến những lời phỏng đoán từ bên ngoài, ít nhất thì trong nửa tháng này, nội bộ Viễn Thần vẫn không dám truyền ra thông tin rằng anh đã từ chức. Cho nên anh sẽ có thời gian nửa tháng.
Còn những nhân viên nội bộ đều cho rằng Tô Diệc Mân chỉ đang làm mình làm mẩy với Tô Giải Phong, dùng cách này để thể hiện sự bất mãn của bản thân.
Tô Diệc Mân vừa mới về phòng làm việc, Tô Giải Phong đã gọi điện thoại tới. Anh nhìn hiển thị trên màn hình, không khỏi cảm thán tin tức thật nhanh nhạy.
“Mày đang nổi cơn thần kinh gì thế hả?” Tô Giải Phong tuôn ra một câu chửi bậy.
Biểu hiện của Tô Diệc Mân bình tĩnh hơn nhiều. “Con đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Nếu bây giờ con không thể làm chủ trong công ty thì cứ giao vị trí này ra vẫn hơn. Vậy thì sẽ không ngáng đường người khác, cũng sẽ không làm chậm trễ bản thân.”
“Mày là người thừa kế duy nhất của Viễn Thần, mày nói gì thế hả.”
“Con có phải người thừa kế duy nhất của Viễn Thần và có phải người thừa kế duy nhất của bố hay không vẫn có sự khác biệt, đúng không?”
“Mày đang nói gì thế hả?”
“Con nghĩ bố còn biết rõ hơn con. Tóm lại, chỉ cần Viễn Thần nằm trong tay con, con sẽ không cho phép nó rơi vào tay một người mang họ khác.”
“Mày thật sự tưởng rằng Viễn Thần không có mày không được phải không.”
“Đương nhiên không phải. Bố giỏi giang như thế, đương nhiên có thể quản lý tốt Viễn Thần. Nếu thực sự không được thì còn có thể cho người khác quản lý hộ. Bố đương nhiên được hơn bất kì ai.”
“Mày có biết bây giờ mày đang nói với ai không hả.”
“Con đương nhiên biết. Là bố không biết rõ đấy chứ. Bố chỉ là con rể nhà họ Hoa, không phải chủ nhân của Viễn Thần.”
Tô Giải Phong ở bên kia điện thoại cứng người. “Mày…”
“Thôi nhé bố.” Anh cúp máy.
Lúc Tô Diệc Mân về đến nhà, Tô Tử Quân đang thu dọn hành lý. Anh đứng một bên nhìn động tác của cô, không mảy may dám làm phiền.
Ngược lại, Tô Tử Quân phát hiện ra anh lẳng lặng đứng một bên. “Xử lý xong rồi à?”
Anh gật đầu, ý thức được cô đang cúi đầu nên không nhìn thấy thì mới lại cất tiếng. “Ừ.”
“Thế không sao chứ?”
“Không.” Anh đến gần cô. “Vé lúc nào?”
“Ba giờ chiều mai.”
“Thế hôm nay có lịch gì?”
Cô đứng dậy, nét mặt khá sinh động. “Con của Giai Tinh làm tiệc đầy tháng, anh đi cùng em được không?”
Bữa tiệc đầy tháng mà Lâm Trạch tổ chức cho cậu con trai này rất xa hoa. Một là vì đây là đứa con mãi ba mươi tuổi anh mới có, người ta thường nói tam thập nhi lập (*), còn anh cũng có được một cậu quý tử vào năm ba mươi tuổi. Một nguyên nhân khác là phải làm cho nhà họ Lý xem, dẫu sao Lý Giai Tinh cũng là cô con gái nhỏ nhất trong nhà, cũng luôn được yêu thương chiều chuộng, Lâm Trạch không thể đối xử tệ với cô.
(*) Tam thập nhi lập (三十而立): lời dạy của Khổng Tử, được hiểu là khi chúng ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp cho mình.
Mọi người đều quây quanh đứa bé, cu cậu mở mắt nhìn mọi người, chỉ cười khanh khách.
Tô Tử Quân đứng ngoài đám người, không muốn đến gần.
Lý Giai Tinh gọi cô: “Mẹ nuôi cháu nó, đứng xa thế làm gì?”
Tô Tử Quân vẫn không đi qua, Lý Giai Tinh bế con tới. “Sao, cứ phải muốn tớ đích thân tới mời cậu à?”
Lý Giai Tinh sinh con xong, dáng người vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơi đậm người.
Tô Tử Quân mấp máy miệng. “Tớ đã từng nói với cậu là thực ra tớ chẳng thích trẻ con tẹo nào chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tớ vừa nói cho cậu biết rồi đó.”
Lý Giai Tinh kéo cô lại. “Thực ra cậu xem, trẻ con rất đáng yêu, bụ bẫm, giống như búp bê vậy.”
“Đúng là rất đáng yêu.”
“Thế mà cậu còn không thích.”
“Trẻ con đáng yêu, đó là bởi chúng là con nhà người khác. Không cần phải giặt tã, không cần phải hát ru, không cần trở dậy lúc nửa đêm để xem nó, không cần bón sữa cho nó. Cho nên đương nhiên là đáng yêu. Nhưng nếu là con mình thì đảm bảo sẽ khác. Cho nên, vẻ đẹp của sự vật dựa trên khoảng cách.”
Lý Giai Tinh lắc đầu. “May là bây giờ bọn cậu đều còn trẻ nên cũng không vội. Đợi một hai năm nữa, có lẽ cậu cũng sẽ thích thôi.”
“Còn lâu.”
Lý Giai Tinh cười, cũng không nói nhiều thêm.
Tô Tử Quân nhìn Tô Diệc Mân đang đứng trong đám người, anh đang nói gì đó với Lâm Trạch. Rõ ràng là hai người chẳng mấy thân quen nhưng lại có thể tỏ ra giống như bạn tốt nhiều năm không gặp.
Tô Diệc Mân phát hiện ra ánh mắt của Tô Tử Quân, tạm biệt Lâm Trạch rồi đi đến bên cạnh cô. “Vừa nãy nhìn anh làm gì?”
“Thì muốn biết bọn anh đang nói gì thôi.”
“Lâm Trạch đang kể lại kinh nghiệm làm bố của mình.”
Tô Tử Quân ngẩn người, cô còn tưởng họ mà đứng cùng nhau chắc sẽ chỉ nói về một vài chuyện ở phương diện kinh doanh thôi.
“Anh thích trẻ con không?” Tô Tử Quân sực nhớ tới việc anh từng nói muốn có một đứa con, lúc này cảm thấy hơi khó tả.
Nét mặt Tô Diệc Mân hơi là lạ, anh nhớ tới hộp thuốc tránh thai mình phát hiện thì hơi buồn bực. “Cũng bình thường.”
“Thế anh cảm thấy cậu bé kia đáng yêu không?”
“Phải xem mới bình luận được.” Anh nắm tay cô, động tác rất tự nhiên. Hai người cùng đi đến chiếc nôi đặt cậu bé, lúc này cu cậu vẫn đang mỉm cười, lưỡi thi thoảng thò ra, thấy họ thì có vẻ tâm trạng rất tốt liền nở nụ cười. Khuôn mặt hồng hào mềm mịn, trong sáng vô hại, giống như tinh linh đơn thuần nhất.
Tô Diệc Mân bất giác vươn tay ra, khẽ nhéo khuôn mặt cu cậu. Đôi mắt anh hiện lên dòng sông hạnh phúc, ngón tay trượt từ từ trên khuôn mặt đứa trẻ. Còn một tay khác của anh đã buông tay Tô Tử Quân.
Tô Tử Quân nhìn bàn tay trống không, rồi lại nhìn nét mặt thỏa mãn của anh. Bỗng dưng, có chút khắc khoải.
Lúc ngồi trên xe, Tô Tử Quân vẫn còn đang nhớ lại nét mặt của anh hồi nãy khi nhìn đứa bé. Hẳn là anh thật sự rất thích trẻ con nhỉ!
Ngày hôm sau, họ cùng đến Lệ Giang.
Lệ Giang thực sự chứng minh cho cụm từ “sống chậm”.
Sau khi tìm được khách sạn, Tô Tử Quân bèn nóng lòng muốn đi tham quan một lượt. Tô Diệc Mân chưa từng thấy cô tích cực như thế bao giờ, nét mặt cũng vô cùng sinh động và phấn khích. Anh không nói nhiều, chỉ đi theo sau cô.
“Hồi học cấp Ba, bài văn trong phần đọc môn Ngữ Văn có một bài giới thiệu về Lệ Giang. Khi ấy em liền nghĩ, rồi sẽ có một ngày, em cũng phải giẫm lên mảnh đất này.”
“Hóa ra lý tưởng của em tiếp cận hiện thực như thế à.” Lời Tô Diệc Mân nói không nghe ra là khen hay chê.
Tô Tử Quân cũng không bận tâm. “Anh tưởng tượng mà xem, có một ngày anh chán ghét những khuôn phép của cuộc sống đô thị, chán ghét cái gọi là ngựa xe như nước của đô thị, chán ghét đời sống người qua người lại, anh chẳng mảy may do dự đóng gói hành lý, lên chuyến tàu hỏa tới Lệ Giang. Sau đó đến đây, cảm nhận phong cảnh thuần khiết nhất, cảm nhận tiếng gọi và sự yên tĩnh của tâm hồn.”
Anh nhìn khuôn mặt mềm mịn của cô, không nói gì, chỉ bước lại gần, nắm lấy tay cô.
Đi trên con đường lát đá loang lổ nơi thành cổ, cô nhớ tới một câu rất tục nhưng rất thật: Chuyện lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ tới, chính là cùng anh chậm rãi già đi.
Thành cổ Lệ Giang, có thành nhưng không có tường, là một thành phố không ranh giới. Kiến trúc thành cổ thiên về phía ảm đạm tự nhiên, kiến trúc không tinh xảo như nhà cửa ở Giang Nam mà chính là kiểu mộc mạc và giản dị tự nhiên. Song ở đây lại nhìn thấy thế giới tâm hồn chân thực. Nó phô bày một cách thành thực ra phong cách cổ xưa của nó, dùng sự chân thực để trang điểm cho vẻ bề ngoài của nó.
Con đường lát đá ở Lệ Giang, như thể mãi mãi không có điểm cuối. Nhưng lại không khiến người ta lạc đường, bởi vì tâm thuần khiết và thanh tịnh.
Thành cổ không khốn khổ, bên dòng sông nhỏ, trong quán rượu, quán nước, quán nét ở bốn phía, những con người không cùng màu da, không cùng ngôn ngữ tụ tập lại cùng nói chuyện trên trời dưới đất. Đây là nơi thưởng thức văn hóa, cũng là nơi giao lưu văn hóa. Tô Tử Quân cảm thấy người và vật nơi đây khiến mình thấy cảm động.
Dương liễu đón gió, cơn gió nhẹ thổi qua mặt cô, một vùng bình yên tốt đẹp.
Ở đây, chỉ có họ.
Chỉ là họ, mọi thứ khác đều không tồn tại.
Tô Diệc Mân nhìn nét mặt của Tô Tử Quân, một nơi nào đó trong lòng mềm lại. Anh nhìn theo ánh mắt cô, chỉ là một bánh xe nước bình thường. Bánh xe nước không ngừng quay, trải qua mưa gió bể dâu, xoay chuyển ngày nối đêm, như thời gian xoay chuyển mãi mãi không thay đổi.
Chẳng trách có người nói nơi đây là nơi gột rửa tâm hồn.
Tô Diệc Mân nắm tay cô. “Lạnh thế.” Anh chà tay cô.
Tô Tử Quân hơi ngẩn ngơ, cô muốn hỏi nét mặt anh vừa nãy ẩn giấu điều gì. Nhưng cuối cùng, cô không cất lời.
Anh không thích nơi này, đây là nơi bố mẹ anh gặp nhau, cũng là nơi mà mẹ anh đến nhiều lần. Nơi đây rất đẹp, đã tạo nên biết bao mối tình, song cũng phá hủy biết bao mối tình. Nghĩ đến Lệ Giang, anh sẽ nghĩ tới sự vô vọng của Hoa Thiên Yến.
Nơi đây, có đẹp hơn nữa thì sao, cuối cùng cũng chỉ là vật chết cho người ta thưởng thức, trở thành nơi để người ta tiêu khiển. Chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.
Nhưng những điều đó, anh không muốn thể hiện trước mặt cô, chỉ bởi vì vẻ thuần khiết trong mắt cô.
Mấy ngày tiếp theo, sự tò mò của cô với nơi này vẫn không thay đổi. Còn anh thì đi theo sau cô triệt để, trải qua cuộc sống nơi thị trấn nhỏ thực sự.
Các cửa hàng bán những món đồ nho nhỏ ở Lệ Giang rất nổi tiếng, Tô Tử Quân đi vào, bị những món đồ nhỏ mới mẻ nhưng vẫn chứa đựng dấu ấn thời gian này thu hút. Khi cầm một món đồ lên muốn hỏi ý kiến anh, cô thấy anh đang cầm một chiếc chuông lạc đà, hơn nữa đã thanh toán. Sắc mặt cô thay đổi, nhưng cô không nói gì.
Nơi đây có thể thấy một nhóm người cùng nhảy múa ở khắp nơi, khuôn mặt họ đều treo nụ cười ngọt ngào. Tô Tử Quân cũng biến thành thành một trong số rất nhiều khán giả.
Hôm cuối cùng, Tô Diệc Mân dẫn cô đi cưỡi lạc đà. Bản thân anh chê cưỡi thứ này không có tính thách thức, chỉ làm người chăm sóc. Anh bế cô lên. “Có cảm thấy mình đầy thành tựu không?”
“Bình thường. Nếu lờ anh đi.”
Nhìn thấy lạc đà, cô lại nhớ tới chiếc chuông lạc đà kia. Chỉ là mãi đến lúc rời khỏi, cô cũng không có cơ hội hỏi thành lời.
/105
|