Hồi học cấp Ba, người đầu tiên tôi viết lưu bút cho, tôi chỉ viết một câu.
Tất cả đều lặng thinh.
Nhiều năm sau, cô ấy nhắc lại chuyện này, tôi cười nói, vậy để tớ viết thêm cho cậu, viết đầy cả trang.
Cô ấy cũng cười với tôi, chẳng cần, cứ vậy đi, khiến cậu luôn luôn áy náy với tớ.
Phải ha, cuộc đời là vậy.
Tôi đã quên mất tôi từng viết một bài bình luận dài cho người khác, nhưng tôi vẫn nhớ “tất cả đều lặng thinh” đó.
Có lẽ, hơi áy náy mãi mãi luôn nằm trong tim, phần hoàn hảo trong không hoàn hảo này.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân thật sự cứ ném công ty lại mà rời đi như thế, khiến không ít người “đánh rơi tròng mắt”, bắt đầu oanh tạc điện thoại của Tô Diệc Mân. Nhưng trước khi đi Lệ Giang, Tô Diệc Mân đã giao điện thoại cho Kha Hoa, Kha Hoa chỉ đành thiết lập tin nhắn trả lời tự động: Sếp Tô không ở đây, có chuyện xin hãy để lại tin nhắn.
Vì sự ra đi của Tô Diệc Mân, người trong công ty rõ ràng cực kì hoảng loạn, qua mấy hôm thăm dò, rất nhiều quản lý cấp cao tìm thẳng đến Kha Hoa, bảo chị dù thế nào cũng phải liên lạc với Tô Diệc Mân. Họ đều bày tỏ, nếu Tô Diệc Mân thật sự rời đi thì họ cũng không muốn ở lại Viễn Thần.
Chuyện như thế vẫn chưa kết thúc thì ngay cả không ít nhân viên nội bộ cũng bắt đầu bãi công, khiến cả công ty bắt đầu trở nên chấn động.
Cuối cùng, chuyện này truyền đến tai Tô Giải Phong.
Ôn Như Kiều quan sát nét mặt Tô Giải Phong. “Vẫn chưa liên lạc được với Diệc Mân à?”
“Nó đã rắp tâm không muốn để chúng ta tìm được nó rồi.” Tô Giải Phong thở dài. Ông cảm thấy mình hơi thất bại, đã sống bao nhiêu năm vậy rồi, nhưng giây phút này, ông chợt phát hiện, mình vẫn luôn không hiểu được con trai mình. Nghe thì thật sự châm chọc.
“Tôi gọi điện cho Tử Quân, nhưng luôn tắt máy. Tôi tìm đến trường, nghe bảo con bé đã xin nghỉ tận mấy hôm, chắc là chúng nó ở cùng nhau nhỉ?” Ôn Như Kiều đoán.
Tô Giải Phong thở dài. “Nuôi một thằng con trai tốt ghê, vậy mà lại dùng chiêu này vào lúc này.”
Sắt mặt Ôn Như Kiều thay đổi. “Vậy chuyện cổ phần…”
Tô Giải Phong liếc bà ta. “Còn chưa nhìn thấy thái độ của Diệc Mân sao? Nó phản đối chuyện này, cũng chẳng ngại bỏ công ty. Còn bàn chuyện cổ phần gì nữa?”
“Vậy phải giải thích với anh tôi thế nào? Thật sự bảo anh ấy ‘cầm phiếu hoa làm áo cưới’ cho Viễn Thần của mấy người sao?”
“Rồi sẽ có cách, bây giờ nhiệm vụ cấp bách là phải mời Diệc Mân về. Sau khi nó đi, công ty cơ bản là bãi công tập thể. Thế còn làm ăn gì được?”
Ôn Như Kiều bĩu miệng. “Tôi biết rồi.”
“Chuyện công ty sau này cứ giao cho Diệc Mân tự xử lý, bà cũng đừng can thiệp nữa. Nó muốn làm thế nào thì làm. Vả lại với năng lực của nó, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Tôi can thiệp lúc nào…”
Tô Giải Phong xua tay, không muốn nói nhiều thêm. “Đừng nói nữa. Tôi biết rõ cả.”
Tô Giải Phong lên lầu, để lại Ôn Như Kiều với khuôn mặt phẫn nộ. Sau đó, bà ta gọi điện cho Tô Tử Quân, vẫn tắt máy, điều này khiến tâm trạng của bà ta càng tệ hơn.
Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân ở lại Lệ Giang thêm hai hôm rồi mới định quay về.
“Bố mẹ hẳn sẽ tức giận lắm đúng không?” Cô hơi lo lắng.
“Không sao cả, bây giờ có thể để ông ấy nhìn thấy anh, ông ấy nhất định sẽ rất thỏa mãn.” Tô Diệc Mân nhéo mặt cô cười nhẹ.
Tô Tử Quân lắc đầu, người này rốt cuộc từ loài nào biến thành vậy, tại sao lại cảm thấy chuyện gì anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay chứ?
Cho dù về đến Thâm Hạ, Tô Diệc Mân vẫn không định gặp Tô Giải Phong mà ra ngoài luôn. Còn Tô Tử Quân tiếp tục làm một cô con gái ngoan một cô con dâu tốt, giải thích tất tật rằng mấy hôm nay họ đã đi đâu, đã nhìn thấy thứ gì, đương nhiên trong điện thoại, cô lặng lẽ đẩy hết dự định và mục đích đi chơi sang cho Tô Diệc Mân.
Nhưng, lần này Tô Tử Quân rõ ràng đã đánh giá thấp hậu quả để lại từ việc Tô Diệc Mân ra ngoài.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần thứ hai Tô Giải Phong đến cái gọi là căn hộ “nhỏ” của hai người. Còn lần đầu tiên thì phải lùi lại trước đó rất lâu, sau khi họ chuẩn bị kết hôn, Tô Giải Phong không ngại cực khổ đến đây khảo sát một chuyến, lời tổng kết cuối cùng là căn hộ quá nhỏ. Dù rằng Tô Tử Quân luôn cảm thấy căn nhà này không lớn không nhỏ mà vừa đủ, nhưng vẫn phải thuận theo lời ông. Cô thích những căn nhà nhỏ một chút hơn.
Cuối cùng Tô Giải Phong cũng không nói gì nhiều, chỉ hơi phê bình kín đáo chuyện họ khăng khăng muốn sống bên ngoài. Nhưng sau đó, thấy họ sống bên ngoài vui quên lối về, ông cũng không nói gì thêm.
Tô Tử Quân đứng bên cửa sổ, cảm thấy mình bắt đầu trở nên căng thẳng. Nhưng Tô Diệc Mân ra ngoài rồi vẫn chưa trở về. Sau khi quay lại thành phố, anh liền lấy lại di động từ chỗ Kha Hoa. Nhưng lúc này cô gọi điện, di động lại vang lên trong phòng khách. Có vẻ anh đoán chuẩn sẽ bị làm phiền nên dứt khoát chẳng buồn đem theo di động ra ngoài rồi.
Cuối cùng, khoảnh khắc chuông cửa vang lên, Tô Tử Quân lập tức chạy đi mở cửa. “Bố ạ.”
Tô Giải Phong gật đầu, sau đó đi vào. Tô Tử Quân chú ý đến việc ông đứng khựng lại ở cửa, cô lập tức đưa dép lê cho ông. “Diệc Mân có việc ra ngoài rồi ạ.”
Tô Giải Phong lặng lẽ nhíu mày. “Bố biết rồi.”
Có phải là có việc ra ngoài hay không, có lẽ người làm bố như ông còn hiểu rõ hơn.
“Bố ngồi xuống trước đi ạ.” Tô Tử Quân đi bưng hoa quả. Trên bàn trà còn đặt di động của Tô Diệc Mân, Tô Tử Quân cười sượng sùng. “Lúc ra ngoài anh ấy quên mang di động, cho nên con không báo tin được cho anh ấy.”
Tô Giải Phong thở dài một hơi. “Tử Quân, con nói thật cho bố biết, rốt cuộc Diệc Mân nó nghĩ thế nào.”
Đối diện với khuôn mặt hiền từ như vậy, Tô Tử Quân lắc đầu. “Con cũng không rõ. Có lẽ, trước giờ con đều chưa từng hiểu rõ.”
Tô Giải Phong lại một lần nữa quan sát căn hộ này. Ông đi đến phía sau căn hộ, tầm mắt ông đột nhiên bị cây phong ấy thu hút. Lúc này, cây phong đã không còn xanh tươi um tùm mà bắt đầu trở thành một bó hồng đỏ rực. Vô số chiếc lá đan cài vào nhau. Thi thoảng, có gió thổi qua, từng phiến lá xoay tròn trong không trung như những chú bướm.
Tô Giải Phong đột nhiên ra chiều tâm tư nhìn Tô Tử Quân. “Tử Quân, con thích nhất là lá phong nhỉ! Bố còn nhớ hồi tiểu học con từng viết một bài văn, con viết con thích lá phong, thích sự kiên định và sự kết hợp hoàn hảo của nó. Lần đó bố đi họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp con còn đọc bài văn của con trước mặt toàn bộ phụ huynh. Khi ấy, bố thật sự cảm thấy rất tự hào. Bởi vì đây là con của bố.”
“Trí nhớ của bố tốt thật, chuyện từ lâu như thế mà bố vẫn còn nhớ. Chứ con đã quên rồi.”
“Khi ấy con còn quá nhỏ, luôn thể hiện thái độ muốn tự lập. Muốn tự đi học, cũng không chịu cho Diệc Mân đưa con đi.”
“Hồi nhỏ con tự lập lắm ạ?” Tô Tử Quân hơi kinh ngạc.
Tô Giải Phong thở dài. “Tử Quân, bố vẫn luôn coi con thành con ruột mà đối đãi, giống như Diệc Mân vậy. Con trở thành con dâu bố bố rất vui, vì cuối cùng đã khiến con trở thành con gái bố rồi.”
“Con biết bố đối xử với con rất tốt.”
Tô Giải Phong vỗ vai cô. “Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ khá nhạy cảm, dù rằng con chẳng thể hiện ra. Cho nên chỉ cần con có bất cứ yêu cầu gì, bố đều sẽ cố hết sức để thỏa mãn, chỉ sợ con cảm thấy thiệt thòi. Nhưng, Tử Quân, con có coi bố thành bố ruột của con không?”
Tô Tử Quân chấn động, cô cắn môi mình. “Ngày trước bố là bố của con, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn luôn như vậy.”
Tô Giải Phong buông tay mình xuống. “Con thích nhất là lá phong. Còn Diệc Mân thích nhất lại là hoa tường vy. Nó luôn cảm thấy sức sống của tường vy rất mạnh mẽ, cho dù cánh hoa rất yếu ớt. Hơn nữa tường vy có nhiều chủng loại, màu trắng, màu vàng, màu đỏ đều có vẻ đẹp riêng.”
“Bố nhớ rõ thật.”
“Chuyện của hai đứa bố đều nhớ rất rõ.”
Còn Tô Diệc Mân lúc này đang ngồi trong quán cà phê, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi bóng dáng quen thuộc kia lọt vào tầm mắt. Anh hơi cong môi. Ánh tịch dương đậu trên người anh, in ra một bức tranh tĩnh tuyệt đẹp.
Tất cả đều lặng thinh.
Nhiều năm sau, cô ấy nhắc lại chuyện này, tôi cười nói, vậy để tớ viết thêm cho cậu, viết đầy cả trang.
Cô ấy cũng cười với tôi, chẳng cần, cứ vậy đi, khiến cậu luôn luôn áy náy với tớ.
Phải ha, cuộc đời là vậy.
Tôi đã quên mất tôi từng viết một bài bình luận dài cho người khác, nhưng tôi vẫn nhớ “tất cả đều lặng thinh” đó.
Có lẽ, hơi áy náy mãi mãi luôn nằm trong tim, phần hoàn hảo trong không hoàn hảo này.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân thật sự cứ ném công ty lại mà rời đi như thế, khiến không ít người “đánh rơi tròng mắt”, bắt đầu oanh tạc điện thoại của Tô Diệc Mân. Nhưng trước khi đi Lệ Giang, Tô Diệc Mân đã giao điện thoại cho Kha Hoa, Kha Hoa chỉ đành thiết lập tin nhắn trả lời tự động: Sếp Tô không ở đây, có chuyện xin hãy để lại tin nhắn.
Vì sự ra đi của Tô Diệc Mân, người trong công ty rõ ràng cực kì hoảng loạn, qua mấy hôm thăm dò, rất nhiều quản lý cấp cao tìm thẳng đến Kha Hoa, bảo chị dù thế nào cũng phải liên lạc với Tô Diệc Mân. Họ đều bày tỏ, nếu Tô Diệc Mân thật sự rời đi thì họ cũng không muốn ở lại Viễn Thần.
Chuyện như thế vẫn chưa kết thúc thì ngay cả không ít nhân viên nội bộ cũng bắt đầu bãi công, khiến cả công ty bắt đầu trở nên chấn động.
Cuối cùng, chuyện này truyền đến tai Tô Giải Phong.
Ôn Như Kiều quan sát nét mặt Tô Giải Phong. “Vẫn chưa liên lạc được với Diệc Mân à?”
“Nó đã rắp tâm không muốn để chúng ta tìm được nó rồi.” Tô Giải Phong thở dài. Ông cảm thấy mình hơi thất bại, đã sống bao nhiêu năm vậy rồi, nhưng giây phút này, ông chợt phát hiện, mình vẫn luôn không hiểu được con trai mình. Nghe thì thật sự châm chọc.
“Tôi gọi điện cho Tử Quân, nhưng luôn tắt máy. Tôi tìm đến trường, nghe bảo con bé đã xin nghỉ tận mấy hôm, chắc là chúng nó ở cùng nhau nhỉ?” Ôn Như Kiều đoán.
Tô Giải Phong thở dài. “Nuôi một thằng con trai tốt ghê, vậy mà lại dùng chiêu này vào lúc này.”
Sắt mặt Ôn Như Kiều thay đổi. “Vậy chuyện cổ phần…”
Tô Giải Phong liếc bà ta. “Còn chưa nhìn thấy thái độ của Diệc Mân sao? Nó phản đối chuyện này, cũng chẳng ngại bỏ công ty. Còn bàn chuyện cổ phần gì nữa?”
“Vậy phải giải thích với anh tôi thế nào? Thật sự bảo anh ấy ‘cầm phiếu hoa làm áo cưới’ cho Viễn Thần của mấy người sao?”
“Rồi sẽ có cách, bây giờ nhiệm vụ cấp bách là phải mời Diệc Mân về. Sau khi nó đi, công ty cơ bản là bãi công tập thể. Thế còn làm ăn gì được?”
Ôn Như Kiều bĩu miệng. “Tôi biết rồi.”
“Chuyện công ty sau này cứ giao cho Diệc Mân tự xử lý, bà cũng đừng can thiệp nữa. Nó muốn làm thế nào thì làm. Vả lại với năng lực của nó, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Tôi can thiệp lúc nào…”
Tô Giải Phong xua tay, không muốn nói nhiều thêm. “Đừng nói nữa. Tôi biết rõ cả.”
Tô Giải Phong lên lầu, để lại Ôn Như Kiều với khuôn mặt phẫn nộ. Sau đó, bà ta gọi điện cho Tô Tử Quân, vẫn tắt máy, điều này khiến tâm trạng của bà ta càng tệ hơn.
Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân ở lại Lệ Giang thêm hai hôm rồi mới định quay về.
“Bố mẹ hẳn sẽ tức giận lắm đúng không?” Cô hơi lo lắng.
“Không sao cả, bây giờ có thể để ông ấy nhìn thấy anh, ông ấy nhất định sẽ rất thỏa mãn.” Tô Diệc Mân nhéo mặt cô cười nhẹ.
Tô Tử Quân lắc đầu, người này rốt cuộc từ loài nào biến thành vậy, tại sao lại cảm thấy chuyện gì anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay chứ?
Cho dù về đến Thâm Hạ, Tô Diệc Mân vẫn không định gặp Tô Giải Phong mà ra ngoài luôn. Còn Tô Tử Quân tiếp tục làm một cô con gái ngoan một cô con dâu tốt, giải thích tất tật rằng mấy hôm nay họ đã đi đâu, đã nhìn thấy thứ gì, đương nhiên trong điện thoại, cô lặng lẽ đẩy hết dự định và mục đích đi chơi sang cho Tô Diệc Mân.
Nhưng, lần này Tô Tử Quân rõ ràng đã đánh giá thấp hậu quả để lại từ việc Tô Diệc Mân ra ngoài.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần thứ hai Tô Giải Phong đến cái gọi là căn hộ “nhỏ” của hai người. Còn lần đầu tiên thì phải lùi lại trước đó rất lâu, sau khi họ chuẩn bị kết hôn, Tô Giải Phong không ngại cực khổ đến đây khảo sát một chuyến, lời tổng kết cuối cùng là căn hộ quá nhỏ. Dù rằng Tô Tử Quân luôn cảm thấy căn nhà này không lớn không nhỏ mà vừa đủ, nhưng vẫn phải thuận theo lời ông. Cô thích những căn nhà nhỏ một chút hơn.
Cuối cùng Tô Giải Phong cũng không nói gì nhiều, chỉ hơi phê bình kín đáo chuyện họ khăng khăng muốn sống bên ngoài. Nhưng sau đó, thấy họ sống bên ngoài vui quên lối về, ông cũng không nói gì thêm.
Tô Tử Quân đứng bên cửa sổ, cảm thấy mình bắt đầu trở nên căng thẳng. Nhưng Tô Diệc Mân ra ngoài rồi vẫn chưa trở về. Sau khi quay lại thành phố, anh liền lấy lại di động từ chỗ Kha Hoa. Nhưng lúc này cô gọi điện, di động lại vang lên trong phòng khách. Có vẻ anh đoán chuẩn sẽ bị làm phiền nên dứt khoát chẳng buồn đem theo di động ra ngoài rồi.
Cuối cùng, khoảnh khắc chuông cửa vang lên, Tô Tử Quân lập tức chạy đi mở cửa. “Bố ạ.”
Tô Giải Phong gật đầu, sau đó đi vào. Tô Tử Quân chú ý đến việc ông đứng khựng lại ở cửa, cô lập tức đưa dép lê cho ông. “Diệc Mân có việc ra ngoài rồi ạ.”
Tô Giải Phong lặng lẽ nhíu mày. “Bố biết rồi.”
Có phải là có việc ra ngoài hay không, có lẽ người làm bố như ông còn hiểu rõ hơn.
“Bố ngồi xuống trước đi ạ.” Tô Tử Quân đi bưng hoa quả. Trên bàn trà còn đặt di động của Tô Diệc Mân, Tô Tử Quân cười sượng sùng. “Lúc ra ngoài anh ấy quên mang di động, cho nên con không báo tin được cho anh ấy.”
Tô Giải Phong thở dài một hơi. “Tử Quân, con nói thật cho bố biết, rốt cuộc Diệc Mân nó nghĩ thế nào.”
Đối diện với khuôn mặt hiền từ như vậy, Tô Tử Quân lắc đầu. “Con cũng không rõ. Có lẽ, trước giờ con đều chưa từng hiểu rõ.”
Tô Giải Phong lại một lần nữa quan sát căn hộ này. Ông đi đến phía sau căn hộ, tầm mắt ông đột nhiên bị cây phong ấy thu hút. Lúc này, cây phong đã không còn xanh tươi um tùm mà bắt đầu trở thành một bó hồng đỏ rực. Vô số chiếc lá đan cài vào nhau. Thi thoảng, có gió thổi qua, từng phiến lá xoay tròn trong không trung như những chú bướm.
Tô Giải Phong đột nhiên ra chiều tâm tư nhìn Tô Tử Quân. “Tử Quân, con thích nhất là lá phong nhỉ! Bố còn nhớ hồi tiểu học con từng viết một bài văn, con viết con thích lá phong, thích sự kiên định và sự kết hợp hoàn hảo của nó. Lần đó bố đi họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp con còn đọc bài văn của con trước mặt toàn bộ phụ huynh. Khi ấy, bố thật sự cảm thấy rất tự hào. Bởi vì đây là con của bố.”
“Trí nhớ của bố tốt thật, chuyện từ lâu như thế mà bố vẫn còn nhớ. Chứ con đã quên rồi.”
“Khi ấy con còn quá nhỏ, luôn thể hiện thái độ muốn tự lập. Muốn tự đi học, cũng không chịu cho Diệc Mân đưa con đi.”
“Hồi nhỏ con tự lập lắm ạ?” Tô Tử Quân hơi kinh ngạc.
Tô Giải Phong thở dài. “Tử Quân, bố vẫn luôn coi con thành con ruột mà đối đãi, giống như Diệc Mân vậy. Con trở thành con dâu bố bố rất vui, vì cuối cùng đã khiến con trở thành con gái bố rồi.”
“Con biết bố đối xử với con rất tốt.”
Tô Giải Phong vỗ vai cô. “Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ khá nhạy cảm, dù rằng con chẳng thể hiện ra. Cho nên chỉ cần con có bất cứ yêu cầu gì, bố đều sẽ cố hết sức để thỏa mãn, chỉ sợ con cảm thấy thiệt thòi. Nhưng, Tử Quân, con có coi bố thành bố ruột của con không?”
Tô Tử Quân chấn động, cô cắn môi mình. “Ngày trước bố là bố của con, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn luôn như vậy.”
Tô Giải Phong buông tay mình xuống. “Con thích nhất là lá phong. Còn Diệc Mân thích nhất lại là hoa tường vy. Nó luôn cảm thấy sức sống của tường vy rất mạnh mẽ, cho dù cánh hoa rất yếu ớt. Hơn nữa tường vy có nhiều chủng loại, màu trắng, màu vàng, màu đỏ đều có vẻ đẹp riêng.”
“Bố nhớ rõ thật.”
“Chuyện của hai đứa bố đều nhớ rất rõ.”
Còn Tô Diệc Mân lúc này đang ngồi trong quán cà phê, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi bóng dáng quen thuộc kia lọt vào tầm mắt. Anh hơi cong môi. Ánh tịch dương đậu trên người anh, in ra một bức tranh tĩnh tuyệt đẹp.
/105
|