Lý Lệnh Uyển đi cùng Lý Duy Nguyên đến chùa Thừa Ân, nhưng khi đứng trước cửa chùa nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, dường như có một nguồn sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản nàng bước vào Chùa.
Vì thế nàng chỉ biết đứng nhìn Lý Duy Nguyên bế thi thể mình vào chùa, hắn bước thật nhanh lên những bậc thềm, sau đó gõ cửa chùa. Theo sau có một vị tăng nhân ra mở cửa, Lý Duy Nguyên cứ như vậy mà xông vào bên trong.
Lý Lệnh Uyển rất muốn biết Lý Duy Nguyên đột nhiên đến đây tìm Đại Giác Pháp Sư là vì lý do gì, nhưng cho dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể bước vào bên trong chùa, không còn cách nào khác nàng đành đứng yên trước cửa chùa, trong đầu luôn suy nghĩ lý do khiến Lý Duy Nguyên phải đi đến đây.
Có phải hắn nghĩ rằng Đại Giác Pháp Sư sẽ có cách cứu sống nàng? Tuy rằng nàng cũng rất muốn được hồi sinh không muốn trở thành một linh hồn trôi giạt khắp nơi như vậy, nhưng nàng có thể hồi sinh được sao?
Ngày đó nàng trúng phải mũi tên độc của Thuần Vu Kỳ, trái tim đã bị tên khoét sâu, cho dù Đại Giác Pháp Sư có là thần tiên chuyển thế, chẳng phải cũng không có cách cứu sống nàng sao?
Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật ưu sầu. Nàng chỉ biết đứng ngây ngốc ở trước cửa, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.
Cũng may khi mà linh hồn không thể cảm giác được sự lạnh lẽo, bằng không cứ đứng đợi suốt đêm ở đây chưa nói đến việc bị gió lạnh thổi vào người, có khi cũng sẽ đông thành đá không chừng. Bỗng nhiên nàng chợt rùng mình, cảm thấy muốn toát vài giọt mồ hôi lạnh.
Bởi vì nàng nghĩ đến một chuyện, từ trước đến giờ Lý Duy Nguyên đều biết rõ tính cách của nàng khác với nguyên thân Lý Lệnh Uyển.
Hơn nữa hắn lại thông minh như vậy, nói nhự vậy hắn sớm đã đoán ra được Đại Giác Pháp Sư biết rõ thân thế của nàng, đêm nay hắn đến đây tìm Đại Giác Pháp Sư là vì hắn muốn biết thân thế thật sự của nàng?
Lý Lệnh Uyển tin rằng, nếu Lý Duy Nguyên đã muốn ép Đại Giác Pháp Sư nói ra điều đó, tất nhiên hắn sẽ không từ một thủ đoạn nào cả, đến lúc đó...
Lý Lệnh Uyển có chút bực bội đưa tay nắm lấy nhánh cây bên cạnh, nhưng thật đáng tiếc nàng vốn là một linh hồn làm sao có thể chạm vào vật gì. Nhất thời nàng càng cảm thấy thật khó chịu.
Nếu thật sự Đại Giác Pháp Sư nói cho Lý Duy Nguyên biết thân thế của nàng, đồng nghĩa hắn cũng sẽ biết được những chuyện khổ sở trước đây mà hắn đã trải qua đều do một tay nàng tạo ra, không biết hắn có nổi giận không? Đến lúc đó chỉ sợ hắn hận không bóp chết nàng lần nữa thì có.
Bất quá nàng chợt suy nghĩ lại, dù sao thì nàng cũng đã chết rồi, người chết đâu có thể sống lại, nàng còn gì phải sợ đây.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Lý Duy Nguyên căm hận mình, thì nàng lại cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Nàng hít một hơi thật sâu, trong bóng đêm vô tận nàng đưa mắt nhìn đến mái hiên nơi cửa chùa.
Khi còn sống nàng cảm thấy nơi này khiến cho tâm hồn con người trở nên thanh tĩnh, nhưng bây giờ vì sao nàng chỉ cảm thấy sự sợ hãi?
*
Lý Duy Nguyên không màng vị tăng nhân này ngăn cản, hắn bế thi thể Lý Lệnh Uyển một mạch xông vào thiện phòng của Đại Giác Pháp Sư.
Tất nhiên trong chùa Thừa Ân cũng có một số tăng nhân có võ công, vị tăng nhân nhận thấy bản thân không có khả năng ngăn cản Lý Duy Nguyên, vì thế ông ta liền đánh chuông muốn để toàn bộ những tăng nhân biết võ công nhanh chân chạy đến đây.
Lúc này có mười mấy vị tăng nhân tay cầm trường côn chạy thật nhanh đến đó. Tuy rằng Lý Duy Nguyên không biết võ công, nhưng trước khi rời khỏi Lý phủ hắn đã dẫn theo Cẩn Ngôn cùng đám người của Mộc Hương. Nếu lúc này bọn họ giao đấu với nhau thì chẳng sợ hắn sẽ thua thiệt.
Nhưng lần này Lý Duy Nguyên đến đây là vì cầu xin Đại Giác Pháp Sư cứu sống Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn không muốn động thủ với đám tăng nhân kia, thậm chí hắn còn quỳ trước cửa phòng của Đại Giác Pháp Sư.
Nơi này là nơi duy nhất trong chùa được trải đầy đá cuội, hắn cứ quỳ trên số đá cuội đó. Hơn nữa trời thì lạnh, trên mặt đá cuội đã phủ một lớp tuyết mỏng, hắn cứ quỳ lâu như thế đầu gối phải chịu biết bao nhiêu là đau đớn.
Lý Duy Nguyên dường như không cảm thấy đau đớn nào, cũng chẳng sợ lạnh, hắn cẩn thận ôm chặt thi thể Lý Lệnh Uyển vào lòng, vì hắn sợ nàng sẽ bị lạnh.
Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, mũi có chút cay cay. Cho dù Tứ tiểu thư đã chết, chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo, nhưng đại thiếu gia vẫn quý trọng thi thể đó hơn cả bản thân mình.
Đại thiếu gia cam tâm tình nguyện chịu bao nhiêu đau đớn, tuyệt đối cũng không để thi thể của Tứ tiểu thư gặp bất cứ tổn hại nào.
Cẩn Ngôn lại nhớ đến Lý Lệnh Uyển, hắn ta biết Tứ tiểu thư là người có tấm lòng lương thiện, mỗi lần hắn ta phạm sai lầm Tứ Tiểu thư luôn đứng trước mặt đại thiếu gia cầu xin cho hắn ta, còn tìm mọi cách để đại thiếu gia tha tội cho hắn ta, nghĩ đến đây hắn ta càng cảm thấy muốn rơi nước mắt.
Vì thế Cẩn Ngôn cũng nhanh chóng quỳ xuống. Lúc này đám tăng nhân không biết tình huống gì đang xảy ra, tay bọn họ vẫn nắm chặt trường côn, cũng không biết có nên tiến đến đuổi Lý Duy Nguyên đi không.
Đột nhiên bọn họ nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, mọi người liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, có một tiểu hoà thượng xuất hiện, bên đuôi mắt phải của tiểu hoà thượng còn có một nốt ruồi nhỏ, chắp tay nói: " Phương trượng nói, mong các vị sư huynh hãy lui về phòng. Xin mời Lý thí chủ vào trong."
Đám tăng nhân nghe xong, chắp tay hành lễ với tiểu hoà thượng sau đó xoay người rời đi, Lý Duy Nguyên liền bế thi thể Lý Lệnh Uyển đứng lên bước vào phòng.
Cẩn Ngôn cũng vội vã đứng dậy, hắn ta đi theo phía sau Lý Duy Nguyên, nhưng lại bị tiểu hoà thượng ngăn cản: " Vị thí chủ này xin dừng bước, phương trượng chỉ mời một mình Lý thí chủ vào trong."
Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, đành phải dừng bước. Lúc này Lý Duy Nguyên đã bế thi thể Lý Lệnh Uyển vào phòng.
Đại Giác Pháp Sư ngồi thiền trên đệm hương bồ, ông ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên tiến vào liền đưa tay mời Lý Duy Nguyên ngồi xuống.
Nhưng Lý Duy Nguyên không ngồi, hắn lập tức quỳ xuống. Vừa lên tiếng, giọng nói của hắn có khàn khàn: " Cầu xin đại sư cứu Uyển Uyển của ta."
Tuy rằng từ lúc thiếu niên Lý Duy Nguyên đã trải qua một cuộc sống vô cùng thê thảm, dựa vào lời nói của lão thái thái từng nói, hắn là một người rất cứng đầu, trước nay không bao giờ chịu cúi đầu với một ai. Nhưng hai lần hắn hạ mình cầu xin người khác đều là vì Lý Lệnh Uyển.
Một lần vào lúc lão thái thái thỉnh đạo sĩ đến trừ tà cho nàng, còn lần thứ hai chính trước mặt Đại Giác Pháp Sư.
Đại Giác Pháp Sư nhìn thấy hắn ôm chặt thi thể Lý Lệnh Uyển, ông ta cũng không nói gì. Sau đó ông ta đưa mắt nhìn tiểu hoà thường đứng trong phòng, nói: " Ngươi hãy lui ra ngoài đi."
Tiểu hoà thượng rũ mắt, cúi người hành lễ lui ra ngoài. Trước khi rời đi tiểu hoà thượng còn đóng chặt cửa lại.
Cẩn Ngôn đang đứng canh giữ bên ngoài, hắn ta nhìn thấy tiểu hoà thượng cũng rời khỏi phòng, sau đó tiểu hoà thường đi thật nhanh về phía hành lang rồi cuối cùng biến mất sau bụi cây.
Cẩn Ngôn cảm thấy tiểu hoà thượng này có chút kỳ lạ, đây không phải chính là tiểu hoà thượng hầu hạ bên cạnh Đại Giác Pháp Sư sao?
Lúc này hắn ta lại thầm nghĩ, có thể Đại Giác Pháp Sư đã phân phó tiểu hoà thượng ra ngoài làm chuyện gì đó, cho nên hắn ta không còn nghi ngờ gì nữa, tiếp tục đứng canh giữ bên ngoài.
Bên trong phòng, Lý Duy Nguyên vẫn quỳ gối, hạ mình cúi đầu với Đại Giác Pháp Sư, lại thấp giọng cầu xin: " Cầu xin đại sư cứu lấy Uyển Uyển."
Đại Giác Pháp Sư dùng ánh mắt bình thản nhìn thi thể Lý Lệnh Uyển, một lúc sau ông ta lắc đầu, nói: " Ngài ấy đã đi rồi, hà tất gì còn muốn ngài ấy trở lại?"
Trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng kinh ngạc. Đại Giác Pháp Sư vừa nói đến việc Lý Lệnh Uyển đã đi rồi, hay việc ông ta muốn nói chính là nàng đã chết.
Trước kia nàng đột ngột xuất hiện như vậy, bây giờ nàng lại rời đi, nhưng nàng đã đi đến nơi nào?
Nếu bây giờ Đại Giác Pháp Sư có thể nói ra những lời nói này. Vậy cũng đồng nghĩa ông ta sớm đã biết rõ thân phận của Lý Lệnh Uyển, thậm chí ông ta còn biết cách đưa nàng trở lại?
Nghĩ đến đây, Lý Duy Nguyên cảm thấy nội tâm lạnh lẽo của mình bắt đầu ấm áp trở lại. " Đại sư," hắn cúi đầu, nghẹn ngào nói, " Cầu xin đại sư hãy đưa nàng trở về, cho dù có phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, tại hạ cũng nguyện lòng."
Nói đến đây, hắn cảm thấy khoé mắt mình cay cay, ánh mắt ấm áp nhìn đến thi thể Lý Lệnh Uyển.
Chỉ cần nàng có thể trở lại, sau này nàng muốn điều gì hắn cũng sẽ cho nàng, nàng không thích hắn làm chuyện gì hắn cũng sẽ không làm trái ý nàng.
Đại Giác Pháp Sư cũng chú ý đến ánh mắt của hắn, ông ta lại lắc đầu nói: " Đó chỉ là một cổ thi thê không linh hồn mà thôi, vì sao thí chủ cứ mãi si mê ôm ấp như vậy?"
Lý Duy Nguyên nghe xong liền giật mình. Đây căn bản chỉ là thể xác của Lý Lệnh Uyển, hắn chưa bao giờ biết rõ nàng có hình dạng như thế nào.
Lúc trước hắn không để tâm chuyện đó, nhưng hiện tại Đại Giác Pháp Sư lại lên tiếng nói rõ, bỗng nhiên hắn càng muốn biết thân phận nàng là gì.
Nếu hắn biết được nàng có hình dạng gì là gì thì tốt rồi. Bằng không cho dù nàng đã chết, hắn cũng không biết phải lên trời hay xuống đất, nơi hoàng tuyền hay thiên đàng, nơi nào mới có thể tìm thấy nàng.
Vì thề hắn lập tức buông lỏng thi thể Lý Lệnh Uyển, nhìn Đại Giác Pháp Sư, thành khẩn nói: " Tại hạ biết đại sư sớm đã nhìn thấu mọi việc, cầu xin đại sư hãynói cho tại hạ biết thân phận thật sự của Uyển Uyển, suốt đời này tại hạ không bao giờ quên ân tình của đại sư."
Nhưng Đại Giác Pháp Sư chỉ nhìn hắn, không lên tiếng. Cuối cùng ông ta nhắm mắt lại, đưa tay lần từng hạt phật châu.
Tất nhiên Đại Giác Pháp Sư không muốn nói thân phận của Lý Lệnh Uyển cho hắn biết.
Trên bàn còn có một lò trầm hương nhỏ, khói trắng lượn lờ như sương. Bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, những phiến lá khô đung đưa trong gió, hình ảnh đó phản chiếu vào vách cửa sổ giấy.
Qua một thời gian, Đại Giác Pháp Sư vẫn không lên tiếng, ông ta chỉ yên lặng ngồi thiền, không có ý định mở miệng nói chuyện gì.
Còn Lý Duy Nguyên vẫn quỳ trước mặt ông ta, nhưng ánh mắt đã không còn chứa đựng sự cầu khẩn nào nữa, ngược lại càng ngày càng trở nên u ám.
" Đại sư là người có lòng từ bi, chắc có lẽ đại sư cũng không muốn nhìn thấy chúng tăng nhân trong chùa Thừa Ân này gặp tai bay vạ gió chứ?"
Giờ phút này giọng nói của Lý Duy Nguyên bình lặng, lạnh lẽo giống như cơn gió mùa đông đang thổi bên ngoài, quả thực có thể thấm vào xương tủy.
Hắn muốn dùng tính mạng của toàn bộ tăng nhân trong chùa Thừa Ân uy hiếp Đại Giác Pháp Sư. Nhưng ông ta vẫn không dao động, cứ yên lặng ngồi thiền.
Lý Duy Nguyên chờ đợi một lúc, hắn nhìn thấy Đại Giác Pháp Sư không lên tiếng trả lời, lại từ tốn nói tiếp: " Một đám tăng nhân ở chùa Thừa Ân có lẽ vẫn không đủ, hay là ta nên giết chết hết mọi người trong thiên hạ?"
Tay lần phật châu của Đại Giác Pháp Sư chợt ngưng lại một lúc, nhưng bất quá chỉ trong giây lát, lại tiếp tục lần phật châu.
Những hành động này của ông ta đã sớm bị Lý Duy Nguyên nhìn thấy. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện, cho nên giọng điệu càng bình tĩnh hơn: " Lúc ta còn nhỏ, Đại Giác Pháp Sư đã từng nói ta chính là khắc tinh. Đối với người nhà hay quốc gia đều là một đại hoạ. Nói như vậy, trong lòng đại sư sớm cũng biết được ta có khả năng gây hại cho quốc gia như thế nào mà?"
Đại Giác Pháp Sư lập tức mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn: " Giết người vô tội sẽ bị đài xuống A Tì Địa Ngục, thí chủ không sợ sao?"
Lý Duy Nguyên cười tự giễu, cúi đầu đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt lạnh lẽo của Lý Lệnh Uyển, thấp giọng nói: "Thế giới của ta chính là nàng, nếu không thể ở bên cạnh nàng, cho dù ta có bị đài xuống A Tì Địa Ngục chịu khổ ngàn lần vạn lần, có gì mà phải sợ?"
Dứt lời, hắn lại ngẩng đầu nhìn Đại Giác Pháp Sư, ánh mắt dần dần lãnh đạm: " Nếu như đại sự có thể đưa nàng trở về, chính tại đây ta xin hứa với đại sư suốt đời này ta sẽ không bao giờ giết một ai cả. Nhưng nếu Uyển Uyển không trở lại, đến lúc đó ta sẽ biến thế gian này thành biển máu, tất cả đều là tội nghiệt do ta gây ra, sau này có chết bị đài xuống A Tì Địa Ngục cũng không sao cả, nhưng đại sư cũng không tránh khỏi tội lỗi này đâu."
Nói đến đây, giọng nói hắn càng trầm xuống: " Mọi người trong thiên hạ sống chết như thế nào, tất cả phụ thuộc vào sự quyết định của đại sư. Đại sư là người từ bi, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy sinh linh lầm than, đúng không?"
Đại Giác Pháp Sư nhìn hắn, một lúc sau ông ta than nhẹ một tiếng, nói: " Lão nạp chỉ có thể tận lực. Nhưng cuối cùng ngài ấy có nguyện ý trở về hay không, do sự lựa chọn của ngài ấy."
Lý Duy Nguyên trầm mặc, sau đó hắn lại thấp giọng hỏi: " Uyển Uyển có thân phận như thế nào, xin đại sự nói rõ cho tại hạ biết."
Đại Giác Pháp Sư cũng trầm mặc một lúc, sau đó ông ta thở dài một tiếng, chậm rãi nói: " Thân thế của ngài ấy sao, có lẽ Lý thí chủ cũng đã nghe qua chuyện Nữ Oa tạo người, tuy rằng ngài ấy không cao cả như Nữ Oa, nhưng với chúng ta mà nói, ngày ấy chính là người...."
——————//—-//——————-
* Editor: cuối cùng Nguyên ca đã biết sự thật!!
Vì thế nàng chỉ biết đứng nhìn Lý Duy Nguyên bế thi thể mình vào chùa, hắn bước thật nhanh lên những bậc thềm, sau đó gõ cửa chùa. Theo sau có một vị tăng nhân ra mở cửa, Lý Duy Nguyên cứ như vậy mà xông vào bên trong.
Lý Lệnh Uyển rất muốn biết Lý Duy Nguyên đột nhiên đến đây tìm Đại Giác Pháp Sư là vì lý do gì, nhưng cho dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể bước vào bên trong chùa, không còn cách nào khác nàng đành đứng yên trước cửa chùa, trong đầu luôn suy nghĩ lý do khiến Lý Duy Nguyên phải đi đến đây.
Có phải hắn nghĩ rằng Đại Giác Pháp Sư sẽ có cách cứu sống nàng? Tuy rằng nàng cũng rất muốn được hồi sinh không muốn trở thành một linh hồn trôi giạt khắp nơi như vậy, nhưng nàng có thể hồi sinh được sao?
Ngày đó nàng trúng phải mũi tên độc của Thuần Vu Kỳ, trái tim đã bị tên khoét sâu, cho dù Đại Giác Pháp Sư có là thần tiên chuyển thế, chẳng phải cũng không có cách cứu sống nàng sao?
Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật ưu sầu. Nàng chỉ biết đứng ngây ngốc ở trước cửa, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.
Cũng may khi mà linh hồn không thể cảm giác được sự lạnh lẽo, bằng không cứ đứng đợi suốt đêm ở đây chưa nói đến việc bị gió lạnh thổi vào người, có khi cũng sẽ đông thành đá không chừng. Bỗng nhiên nàng chợt rùng mình, cảm thấy muốn toát vài giọt mồ hôi lạnh.
Bởi vì nàng nghĩ đến một chuyện, từ trước đến giờ Lý Duy Nguyên đều biết rõ tính cách của nàng khác với nguyên thân Lý Lệnh Uyển.
Hơn nữa hắn lại thông minh như vậy, nói nhự vậy hắn sớm đã đoán ra được Đại Giác Pháp Sư biết rõ thân thế của nàng, đêm nay hắn đến đây tìm Đại Giác Pháp Sư là vì hắn muốn biết thân thế thật sự của nàng?
Lý Lệnh Uyển tin rằng, nếu Lý Duy Nguyên đã muốn ép Đại Giác Pháp Sư nói ra điều đó, tất nhiên hắn sẽ không từ một thủ đoạn nào cả, đến lúc đó...
Lý Lệnh Uyển có chút bực bội đưa tay nắm lấy nhánh cây bên cạnh, nhưng thật đáng tiếc nàng vốn là một linh hồn làm sao có thể chạm vào vật gì. Nhất thời nàng càng cảm thấy thật khó chịu.
Nếu thật sự Đại Giác Pháp Sư nói cho Lý Duy Nguyên biết thân thế của nàng, đồng nghĩa hắn cũng sẽ biết được những chuyện khổ sở trước đây mà hắn đã trải qua đều do một tay nàng tạo ra, không biết hắn có nổi giận không? Đến lúc đó chỉ sợ hắn hận không bóp chết nàng lần nữa thì có.
Bất quá nàng chợt suy nghĩ lại, dù sao thì nàng cũng đã chết rồi, người chết đâu có thể sống lại, nàng còn gì phải sợ đây.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Lý Duy Nguyên căm hận mình, thì nàng lại cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Nàng hít một hơi thật sâu, trong bóng đêm vô tận nàng đưa mắt nhìn đến mái hiên nơi cửa chùa.
Khi còn sống nàng cảm thấy nơi này khiến cho tâm hồn con người trở nên thanh tĩnh, nhưng bây giờ vì sao nàng chỉ cảm thấy sự sợ hãi?
*
Lý Duy Nguyên không màng vị tăng nhân này ngăn cản, hắn bế thi thể Lý Lệnh Uyển một mạch xông vào thiện phòng của Đại Giác Pháp Sư.
Tất nhiên trong chùa Thừa Ân cũng có một số tăng nhân có võ công, vị tăng nhân nhận thấy bản thân không có khả năng ngăn cản Lý Duy Nguyên, vì thế ông ta liền đánh chuông muốn để toàn bộ những tăng nhân biết võ công nhanh chân chạy đến đây.
Lúc này có mười mấy vị tăng nhân tay cầm trường côn chạy thật nhanh đến đó. Tuy rằng Lý Duy Nguyên không biết võ công, nhưng trước khi rời khỏi Lý phủ hắn đã dẫn theo Cẩn Ngôn cùng đám người của Mộc Hương. Nếu lúc này bọn họ giao đấu với nhau thì chẳng sợ hắn sẽ thua thiệt.
Nhưng lần này Lý Duy Nguyên đến đây là vì cầu xin Đại Giác Pháp Sư cứu sống Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn không muốn động thủ với đám tăng nhân kia, thậm chí hắn còn quỳ trước cửa phòng của Đại Giác Pháp Sư.
Nơi này là nơi duy nhất trong chùa được trải đầy đá cuội, hắn cứ quỳ trên số đá cuội đó. Hơn nữa trời thì lạnh, trên mặt đá cuội đã phủ một lớp tuyết mỏng, hắn cứ quỳ lâu như thế đầu gối phải chịu biết bao nhiêu là đau đớn.
Lý Duy Nguyên dường như không cảm thấy đau đớn nào, cũng chẳng sợ lạnh, hắn cẩn thận ôm chặt thi thể Lý Lệnh Uyển vào lòng, vì hắn sợ nàng sẽ bị lạnh.
Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, mũi có chút cay cay. Cho dù Tứ tiểu thư đã chết, chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo, nhưng đại thiếu gia vẫn quý trọng thi thể đó hơn cả bản thân mình.
Đại thiếu gia cam tâm tình nguyện chịu bao nhiêu đau đớn, tuyệt đối cũng không để thi thể của Tứ tiểu thư gặp bất cứ tổn hại nào.
Cẩn Ngôn lại nhớ đến Lý Lệnh Uyển, hắn ta biết Tứ tiểu thư là người có tấm lòng lương thiện, mỗi lần hắn ta phạm sai lầm Tứ Tiểu thư luôn đứng trước mặt đại thiếu gia cầu xin cho hắn ta, còn tìm mọi cách để đại thiếu gia tha tội cho hắn ta, nghĩ đến đây hắn ta càng cảm thấy muốn rơi nước mắt.
Vì thế Cẩn Ngôn cũng nhanh chóng quỳ xuống. Lúc này đám tăng nhân không biết tình huống gì đang xảy ra, tay bọn họ vẫn nắm chặt trường côn, cũng không biết có nên tiến đến đuổi Lý Duy Nguyên đi không.
Đột nhiên bọn họ nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, mọi người liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, có một tiểu hoà thượng xuất hiện, bên đuôi mắt phải của tiểu hoà thượng còn có một nốt ruồi nhỏ, chắp tay nói: " Phương trượng nói, mong các vị sư huynh hãy lui về phòng. Xin mời Lý thí chủ vào trong."
Đám tăng nhân nghe xong, chắp tay hành lễ với tiểu hoà thượng sau đó xoay người rời đi, Lý Duy Nguyên liền bế thi thể Lý Lệnh Uyển đứng lên bước vào phòng.
Cẩn Ngôn cũng vội vã đứng dậy, hắn ta đi theo phía sau Lý Duy Nguyên, nhưng lại bị tiểu hoà thượng ngăn cản: " Vị thí chủ này xin dừng bước, phương trượng chỉ mời một mình Lý thí chủ vào trong."
Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, đành phải dừng bước. Lúc này Lý Duy Nguyên đã bế thi thể Lý Lệnh Uyển vào phòng.
Đại Giác Pháp Sư ngồi thiền trên đệm hương bồ, ông ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên tiến vào liền đưa tay mời Lý Duy Nguyên ngồi xuống.
Nhưng Lý Duy Nguyên không ngồi, hắn lập tức quỳ xuống. Vừa lên tiếng, giọng nói của hắn có khàn khàn: " Cầu xin đại sư cứu Uyển Uyển của ta."
Tuy rằng từ lúc thiếu niên Lý Duy Nguyên đã trải qua một cuộc sống vô cùng thê thảm, dựa vào lời nói của lão thái thái từng nói, hắn là một người rất cứng đầu, trước nay không bao giờ chịu cúi đầu với một ai. Nhưng hai lần hắn hạ mình cầu xin người khác đều là vì Lý Lệnh Uyển.
Một lần vào lúc lão thái thái thỉnh đạo sĩ đến trừ tà cho nàng, còn lần thứ hai chính trước mặt Đại Giác Pháp Sư.
Đại Giác Pháp Sư nhìn thấy hắn ôm chặt thi thể Lý Lệnh Uyển, ông ta cũng không nói gì. Sau đó ông ta đưa mắt nhìn tiểu hoà thường đứng trong phòng, nói: " Ngươi hãy lui ra ngoài đi."
Tiểu hoà thượng rũ mắt, cúi người hành lễ lui ra ngoài. Trước khi rời đi tiểu hoà thượng còn đóng chặt cửa lại.
Cẩn Ngôn đang đứng canh giữ bên ngoài, hắn ta nhìn thấy tiểu hoà thượng cũng rời khỏi phòng, sau đó tiểu hoà thường đi thật nhanh về phía hành lang rồi cuối cùng biến mất sau bụi cây.
Cẩn Ngôn cảm thấy tiểu hoà thượng này có chút kỳ lạ, đây không phải chính là tiểu hoà thượng hầu hạ bên cạnh Đại Giác Pháp Sư sao?
Lúc này hắn ta lại thầm nghĩ, có thể Đại Giác Pháp Sư đã phân phó tiểu hoà thượng ra ngoài làm chuyện gì đó, cho nên hắn ta không còn nghi ngờ gì nữa, tiếp tục đứng canh giữ bên ngoài.
Bên trong phòng, Lý Duy Nguyên vẫn quỳ gối, hạ mình cúi đầu với Đại Giác Pháp Sư, lại thấp giọng cầu xin: " Cầu xin đại sư cứu lấy Uyển Uyển."
Đại Giác Pháp Sư dùng ánh mắt bình thản nhìn thi thể Lý Lệnh Uyển, một lúc sau ông ta lắc đầu, nói: " Ngài ấy đã đi rồi, hà tất gì còn muốn ngài ấy trở lại?"
Trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng kinh ngạc. Đại Giác Pháp Sư vừa nói đến việc Lý Lệnh Uyển đã đi rồi, hay việc ông ta muốn nói chính là nàng đã chết.
Trước kia nàng đột ngột xuất hiện như vậy, bây giờ nàng lại rời đi, nhưng nàng đã đi đến nơi nào?
Nếu bây giờ Đại Giác Pháp Sư có thể nói ra những lời nói này. Vậy cũng đồng nghĩa ông ta sớm đã biết rõ thân phận của Lý Lệnh Uyển, thậm chí ông ta còn biết cách đưa nàng trở lại?
Nghĩ đến đây, Lý Duy Nguyên cảm thấy nội tâm lạnh lẽo của mình bắt đầu ấm áp trở lại. " Đại sư," hắn cúi đầu, nghẹn ngào nói, " Cầu xin đại sư hãy đưa nàng trở về, cho dù có phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, tại hạ cũng nguyện lòng."
Nói đến đây, hắn cảm thấy khoé mắt mình cay cay, ánh mắt ấm áp nhìn đến thi thể Lý Lệnh Uyển.
Chỉ cần nàng có thể trở lại, sau này nàng muốn điều gì hắn cũng sẽ cho nàng, nàng không thích hắn làm chuyện gì hắn cũng sẽ không làm trái ý nàng.
Đại Giác Pháp Sư cũng chú ý đến ánh mắt của hắn, ông ta lại lắc đầu nói: " Đó chỉ là một cổ thi thê không linh hồn mà thôi, vì sao thí chủ cứ mãi si mê ôm ấp như vậy?"
Lý Duy Nguyên nghe xong liền giật mình. Đây căn bản chỉ là thể xác của Lý Lệnh Uyển, hắn chưa bao giờ biết rõ nàng có hình dạng như thế nào.
Lúc trước hắn không để tâm chuyện đó, nhưng hiện tại Đại Giác Pháp Sư lại lên tiếng nói rõ, bỗng nhiên hắn càng muốn biết thân phận nàng là gì.
Nếu hắn biết được nàng có hình dạng gì là gì thì tốt rồi. Bằng không cho dù nàng đã chết, hắn cũng không biết phải lên trời hay xuống đất, nơi hoàng tuyền hay thiên đàng, nơi nào mới có thể tìm thấy nàng.
Vì thề hắn lập tức buông lỏng thi thể Lý Lệnh Uyển, nhìn Đại Giác Pháp Sư, thành khẩn nói: " Tại hạ biết đại sư sớm đã nhìn thấu mọi việc, cầu xin đại sư hãynói cho tại hạ biết thân phận thật sự của Uyển Uyển, suốt đời này tại hạ không bao giờ quên ân tình của đại sư."
Nhưng Đại Giác Pháp Sư chỉ nhìn hắn, không lên tiếng. Cuối cùng ông ta nhắm mắt lại, đưa tay lần từng hạt phật châu.
Tất nhiên Đại Giác Pháp Sư không muốn nói thân phận của Lý Lệnh Uyển cho hắn biết.
Trên bàn còn có một lò trầm hương nhỏ, khói trắng lượn lờ như sương. Bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, những phiến lá khô đung đưa trong gió, hình ảnh đó phản chiếu vào vách cửa sổ giấy.
Qua một thời gian, Đại Giác Pháp Sư vẫn không lên tiếng, ông ta chỉ yên lặng ngồi thiền, không có ý định mở miệng nói chuyện gì.
Còn Lý Duy Nguyên vẫn quỳ trước mặt ông ta, nhưng ánh mắt đã không còn chứa đựng sự cầu khẩn nào nữa, ngược lại càng ngày càng trở nên u ám.
" Đại sư là người có lòng từ bi, chắc có lẽ đại sư cũng không muốn nhìn thấy chúng tăng nhân trong chùa Thừa Ân này gặp tai bay vạ gió chứ?"
Giờ phút này giọng nói của Lý Duy Nguyên bình lặng, lạnh lẽo giống như cơn gió mùa đông đang thổi bên ngoài, quả thực có thể thấm vào xương tủy.
Hắn muốn dùng tính mạng của toàn bộ tăng nhân trong chùa Thừa Ân uy hiếp Đại Giác Pháp Sư. Nhưng ông ta vẫn không dao động, cứ yên lặng ngồi thiền.
Lý Duy Nguyên chờ đợi một lúc, hắn nhìn thấy Đại Giác Pháp Sư không lên tiếng trả lời, lại từ tốn nói tiếp: " Một đám tăng nhân ở chùa Thừa Ân có lẽ vẫn không đủ, hay là ta nên giết chết hết mọi người trong thiên hạ?"
Tay lần phật châu của Đại Giác Pháp Sư chợt ngưng lại một lúc, nhưng bất quá chỉ trong giây lát, lại tiếp tục lần phật châu.
Những hành động này của ông ta đã sớm bị Lý Duy Nguyên nhìn thấy. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện, cho nên giọng điệu càng bình tĩnh hơn: " Lúc ta còn nhỏ, Đại Giác Pháp Sư đã từng nói ta chính là khắc tinh. Đối với người nhà hay quốc gia đều là một đại hoạ. Nói như vậy, trong lòng đại sư sớm cũng biết được ta có khả năng gây hại cho quốc gia như thế nào mà?"
Đại Giác Pháp Sư lập tức mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn: " Giết người vô tội sẽ bị đài xuống A Tì Địa Ngục, thí chủ không sợ sao?"
Lý Duy Nguyên cười tự giễu, cúi đầu đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt lạnh lẽo của Lý Lệnh Uyển, thấp giọng nói: "Thế giới của ta chính là nàng, nếu không thể ở bên cạnh nàng, cho dù ta có bị đài xuống A Tì Địa Ngục chịu khổ ngàn lần vạn lần, có gì mà phải sợ?"
Dứt lời, hắn lại ngẩng đầu nhìn Đại Giác Pháp Sư, ánh mắt dần dần lãnh đạm: " Nếu như đại sự có thể đưa nàng trở về, chính tại đây ta xin hứa với đại sư suốt đời này ta sẽ không bao giờ giết một ai cả. Nhưng nếu Uyển Uyển không trở lại, đến lúc đó ta sẽ biến thế gian này thành biển máu, tất cả đều là tội nghiệt do ta gây ra, sau này có chết bị đài xuống A Tì Địa Ngục cũng không sao cả, nhưng đại sư cũng không tránh khỏi tội lỗi này đâu."
Nói đến đây, giọng nói hắn càng trầm xuống: " Mọi người trong thiên hạ sống chết như thế nào, tất cả phụ thuộc vào sự quyết định của đại sư. Đại sư là người từ bi, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy sinh linh lầm than, đúng không?"
Đại Giác Pháp Sư nhìn hắn, một lúc sau ông ta than nhẹ một tiếng, nói: " Lão nạp chỉ có thể tận lực. Nhưng cuối cùng ngài ấy có nguyện ý trở về hay không, do sự lựa chọn của ngài ấy."
Lý Duy Nguyên trầm mặc, sau đó hắn lại thấp giọng hỏi: " Uyển Uyển có thân phận như thế nào, xin đại sự nói rõ cho tại hạ biết."
Đại Giác Pháp Sư cũng trầm mặc một lúc, sau đó ông ta thở dài một tiếng, chậm rãi nói: " Thân thế của ngài ấy sao, có lẽ Lý thí chủ cũng đã nghe qua chuyện Nữ Oa tạo người, tuy rằng ngài ấy không cao cả như Nữ Oa, nhưng với chúng ta mà nói, ngày ấy chính là người...."
——————//—-//——————-
* Editor: cuối cùng Nguyên ca đã biết sự thật!!
/133
|