Lý Lệnh Uyển cũng không biết mình đã đứng trước cửa chùa chờ đợi bao lâu, lúc này mặt trời cũng đã dần ló dạng, chim chốc hót líu lo, sương mù dần dần tan đi. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cửa mở, Lý Duy Nguyên từ từ bước ra ngoài.
Lý Lệnh Uyển vội vàng tiến đến trước mặt hắn. Bởi vì trong lòng nàng đang suy nghĩ rốt cuộc hắn đã biết được chuyện gì, cho nên khi hắn bước ra nàng luôn âm thầm quan sát sắc mặt của hắn.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt Lý Duy Nguyên vô cùng kỳ lạ. Hắn luôn chau mày, đôi tay khi bế thi thể nàng thì càng dùng sức, trên mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Lý Lệnh Uyển không khỏi cảm thấy thấp thỏm lo lắng. Sau đó nàng nhìn thấy hắn bế thi thể mình lên xe ngựa, nàng cũng vội leo lên xe ngồi đối diện hắn.
Nàng đặt tay lên đầu gối, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, nàng muốn đoán xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ những gì.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên suy nghĩ điều gì làm sao nàng có thể đoán ra, cho nên nàng càng cảm thấy lo sợ. Cuối cùng nàng lại nghĩ, tại sao Lý Duy Nguyên lại không nói lời nào vậy?
Mấy ngày qua mỗi lần Lý Duy Nguyên ôm chặt thi thể nàng, hăn sẽ luôn miệng trò chuyện cùng nàng, nhưng vì sao hiện giờ hắn không nói gì cả? Thật sự là quá khác thường.
Cho đến khi xe ngựa đi được một đoạn đường, sắc mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, ánh mắt hắn cực kỳ cổ quái khi nhìn vào thi thể nàng, nhưng một chữ hắn cũng không nói.
Lý Lệnh Uyển càng thêm lo sợ. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên nâng tay vuốt ve gương mặt nàng, sau đó từ từ đi xuống cổ nàng.
Đồng thời nàng cũng nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: " Ta sớm đã biết nàng khác hẳn người thường, nhưng ta lại không ngờ nàng lại có nhiều chuyện che giấu ta như vậy. Ngàn lần vạn lần ta cũng không dám tưởng tượng được, cuộc sống khổ sở của ta đều do một tay nàng tạo ra, vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy, hả? Uyển Uyển, nàng vì sao lại làm thế với ta?"
Hắn đã biết, hắn đã biết hết tất cả mọi chuyện! Cuối cùng thì sự thật này cũng đã bị phơi bày!
Lý Lệnh Uyển vô cùng hoảng sợ, lại nhìn thấy bàn tay Lý Duy Nguyên đặt trên thi thể mình từ từ siết chặt. Nếu hiện giờ nàng còn sống, có phải với sức lực này của hắn cũng đủ giết chết nàng lần nữa?
Quả nhiên sau tất cả mọi chuyện hắn vẫn sẽ hận nàng, thậm chí hắn còn hận không thể bóp chết nàng một lần nữa.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy rất khó chịu. Nàng cứ chăm chú nhìn bàn tay Lý Duy Nguyên đang bóp chặt cổ mình, lại còn nghe giọng nói trầm thấp của hắn: " Uyển Uyển, nếu để ta gặp lại nàng, nhất định ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng."
Lúc này nàng cảm thấy vô cùng bi thương và khổ sở. Nàng lại suy nghĩ, rõ ràng biết bản thân mình đã chết không có khả năng bên cạnh hắn nữa. Thậm chí hắn cũng không thể nhìn thấy linh hồn của nàng, hơn nữa nàng cũng không thể quản việc hắn hận mình như thế nào.
Nhưng vì sao khi nàng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, lại cảm thấy cực kỳ khó chịu như vậy?
Nàng cúi người đến gần Lý Duy Nguyên, đưa tay nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nghẹn ngào nói: " Xin lỗi chàng."
Nhưng hắn vẫn không nghe thấy lời xin lỗi của nàng, vẻ mặt tức giận của hắn cũng không thay đổi, chân mày càng ngày càng nhíu chặt.
Lý Lệnh Uyển còn muốn nói tiếp với hắn một lời xin lỗi. Bỗng nhiên nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong tai liền nghe thấy một trận kinh Phật.
Ngay sau đó nàng cảm thấy đầu mình đau đớn, giống như có chiếc vòng kim cô đang siết chặt trên đầu mình, đôi tai nàng cũng đau đớn, trước mắt nàng chợt biến thành màu đen, nàng không thể nghe được âm thanh gì nữa, cũng không thể nhìn thấy gì cả. Sau đó ý thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ.
Nhưng trước khi nàng mất đi ý thức, nàng lại nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang nói gì đó với thi thể nàng, bất quá nàng không còn thể nghe thấy được nữa.
Lý Duy Nguyên đang nói với thi thể của nàng: " Uyển Uyển, nếu cả đời khổ sở này của ta đều do một tay nàng tạo ra, vậy thì nàng hãy trở lại bù đắp cho ta đi. Ta không cần thứ gì khác, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta suốt đời, bầu bạn với ta mỗi ngày, cùng sinh cùng tử, chết cùng một chỗ, nàng có bằng lòng không?"
Hắn lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: " Uyển Uyển, chỉ cần nàng trở lại, chỉ cần nàng trở về bên ta. Ta không so đo tính toán gì với nàng nữa,được không? Uyển Uyển, cầu xin nàng, mau mau quay lại đi."
Nói xong, chợt có một giọt nước mắt từ khoé mắt hắn rơi xuống.
Nàng đi rồi thế gian này đối với ta cũng không còn có màu sắc gì nữa, chỉ còn là một màu đen vô tận. Cho nên ta cầu xin nàng, hãy mau mau quay trở về, đừng bỏ ta một mình trong bóng đêm cô đơn lạnh giá này.
*
Lúc này Thuần Vu Kỳ đang nằm tựa người trên giường, sau lưng hắn được lót một cái gối mềm mại, trên người còn đắp một tấm chăn gấm.
Ngày ấy sau khi hắn bị Lý Duy Nguyên đâm một đao, tuy không trúng vào trái tim nhưng lại trúng vào phổi.
Cho dù Vương thái y đã cố gắng cứu lấy tính mạng của hắn, nhưng sau này mỗi khi trái gió trở trời hắn sẽ lại bị ho.
Thuần Vu Kỳ đặt tay lên miệng ho khan một trận, trên người còn quấn một mảnh dải lụa trắng, miệng vết thương vẫn còn rỉ máu. Mỗi lần hắn ho lên lại ảnh hưởng đến vết thương, làm cho hắn cảm thấy thật đau đớn.
Trường Thanh đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, hắn ta nhanh tay rót cho Thuần Vu Kỳ một tách trà ấm. Nhưng Thuần Vu Kỳ lại không nhận lấy, chỉ phẩy tay phân phó: " Kêu người đó vào đây."
Vết thương chưa khỏi hẳn, sắc mặt của Thuần Vu Kỳ vô cùng nhợt nhạt, giọng nói cũng có chút suy yếu.
Trường Thanh vâng một tiếng, nhanh tay đặt tách trà lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Chỉ một lúc sau, hắn ta lại quay bất quá phía sau còn có một người nữa.
Toàn thân người đó được bao phủ bởi áo choàng, ngay cả đầu tóc cũng trùm mũ kín. Sau khi tiến vào phòng, người đó lập tức quỳ xuống trước mặt Thuần Vu Kỳ.
Thuần Vu Kỳ liền phất tay bảo Trường Thanh: " Ngươi lui ra ngoài trước đi."
Trường Thanh cúi người lui ra ngoài, chỉ còn lại người mặc áo choàng đen quỳ trên mặt đất, người đó nhanh cởi mũ ra, hiện ra một cái đầu trọc.
Người đó ngẩng đầu lên, trên đuôi mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ. Đây chính là tiểu hoà thượng hầu hạ bên cạnh Đại Giác Pháp Sư.
Tiểu hoà thượng cung kính hành lễ với Thuần Vu Kỳ, lại kêu một tiếng: " Thế tử."
Thuần Vu Kỳ nhàn nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, còn lên tiếng hỏi: " Đột nhiên ngươi truyền tin bảo muốn đến đây gặp ta, có chuyện quan trọng gì muốn nói với ta, chuyện đó là chuyện gì?"
Từ sau Tết Đoan Ngọ khi Thuần Vu Kỳ nhìn thấy cử chỉ cùng những lời nói khó hiểu của Đại Giác Pháp Sư đối với Lý Lệnh Uyển.
Sau khi trở về hắn vẫn không thể tìm ra nguyên nhân vì sao ông ta phải làm như vậy, hắn muốn biết nội tình bên trong.
Cho nên hắn đã tìm một đứa bé nhỏ tuổi đưa đến chùa Thừa Ân làm hoà thượng, cố gắng bắt nó theo sát bên người Đại Giác Pháp Sư. Quả nhiên tên nhóc này cũng làm tròn nhiệm vụ, trở thành tiểu hoà thượng hầu hạ bên người ông ta.
Nhưng Đại Giác Pháp Sư không bao giờ để lộ bất kỳ tin tức nào, thậm chí ông ta còn không nhắc đến mối quan hệ của mình và Lý Lệnh Uyển. Hơn nữa nàng cũng không khi nào đến tìm ông ta.
Vì vậy tiểu hoà thượng hầu hạ bên cạnh ông ta gần nửa năm, vẫn không tìm ra manh mối gì. Nhưng hiện nay, khi Thuần Vu Kỳ có chút nản lòng thoái chí, hắn còn đang đau buồn vì cái chết của Lý Lệnh Uyển cho nên cũng không muốn quan tâm chuyện gì nữa.
Đột nhiên lúc này tiểu hoà thượng lại nói có chuyện quan trọng muốn báo với hắn, rốt cuộc đó là chuyện gì?
Vẻ mặt Thuần Vu Kỳ chỉ nhàn nhạt, hiển nhiên đối với chuyện này hắn cảm thấy không có chút hứng thú nào. Bất quá sắc mặt của tiểu hoà thượng có chút cổ quái.
Trước tiên tiểu hoà thượng nói đến chuyện Lý Lệnh Uyển đền chùa Thừa Ân gặp mặt Đại Giác Pháp Sư, hai người bọn họ đã nói những gì với nhau.
Chẳng qua những lời nói của hai bọn họ quá mờ mịt, làm cho người nghe không thể hiểu rõ nội tình bên trong, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang nói đến chuyện gì.
Nếu là trước kia dựa vào trí thông minh của Thuần Vu Kỳ ít nhiều gì hắn cũng có thể phỏng đoán bọn họ đang nói điều gì.
Nhưng hiện giờ, cái chết của Lý Lệnh Uyển đã tạo cho hắn một đả kích quá lớn, mấy ngày qua hắn không còn tâm trạng quan tâm chuyện gì cả, cho nên khi hắn nghe thấy tiểu hoà thượng nói như vậy, chỉ bình tĩnh nhẹ giọng ừ một tiếng, lại hỏi: " Đây là chuyện quan trọng mà ngươi muốn nói với ta sao?"
Vẻ mặt tiểu hoà thượng lại càng trở nên cổ quái, nói: " Không phải, thế tử, chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất."
Thuần Vu Kỳ lại hỏi tiếp: " Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tiểu hoà thượng lại không lên tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi cũng run rẫy, có lẽ trong lòng tiểu hoà thượng đang sợ hãi.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy bộ dạng này của tiểu hoà thượng, tuy rằng Thuần Vu Kỳ đã không còn hứng thú quan tâm chuyện gì nữa, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, hắn hỏi tiếp: " Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau." Âm thanh của hắn có chút lớn hơn, cũng nghiêm khắc hơn.
Tiểu hoà thượng bị những lời nói làm dọa sợ, vội vàng trấn tĩnh lại, cúi đầu sát đất, giọng nói run run: " Đêm qua, Lý Duy Nguyên bế thi thể của Lý tiểu thư tìm gặp phương trượng. Sau đó phương trượng còn mời hắn vào phòng, rồi bảo tiểu nhân lui xuống. Ngay từ đầu thế tử đã dặn dò tiểu nhân phải chú ý đến tất cả mọi chuyện của phương trượng, cho nên khi tiểu nhân đi ra ngoài cũng không hề đi xa, tiểu nhân đến gần một cửa sổ phía sau phòng để nghe lén, sau đó tiểu nhân nghe thấy bọn họ nói, nói là..."
" Bọn họ nói cái gì?" Thuần Vu Kỳ ngồi thẳng người lên, trầm giọng quát: " Còn không mau nói nhanh."
Đôi tay tiểu hoà thượng run rẫy kịch liệt, suýt nữa không thể chống đỡ nổi cơ thể của mình. Dù có là người lợi hại như thế nào, bỗng nhiên một ngày lại nghe thấy thế giới mình đang sống chỉ là một quyển truyện, còn bản thân mình lại là một trong số những nhân vật trong quyển truyện đó. Hơn nữa người viết ra quyển truyện đó mình cũng đã từng gặp qua, ai mà không hoảng sợ?
Lúc ấy tiểu hoà thượng nghe thấy những lời nói đó, liền bất ngờ đến ngã xuống đất, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nay tiểu hoà thượng còn bị Thuần Vu Kỳ gặng hỏi, tiểu hoà thượng cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói run rẫy kể rõ những lời Đại Giác Pháp Sư đã nói với Lý Duy Nguyên.
Thuần Vu Kỳ cũng xem như là người khá bình tĩnh, cho dù núi Thái Sơn có sập trước mặt hắn, hắn cũng không biến sắc.
Nhưng sau khi hắn nghe xong những lời của tiểu hoà thượng, hắn lại ngồi bất động trong một thời gian dài, không nói nên lời, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng cổ quái.
Khó trách lần đầu tiên Lý Lệnh Uyển gặp mặt hắn lại có thể hiểu biết rõ hắn là người yêu thích trà đạo, hơn nữa nàng còn có thể bàn luận với hắn về các loại trà, thậm chí nàng còn biết rõ sở thích của hắn.
Lúc ấy hắn chỉ cho rằng nàng học thức uyên thâm, cho nên chuyện gì nàng cũng biết, không điều gì nàng không hiểu.
Nhưng sau khi gặp mặt vài lần, hắn lại phát hiện đối với các loại trà nàng cũng không hoàn toàn thông thạo lắm.
Khó trách lúc ấy Đại Giác Pháp Sư lại cung kính với nàng như vậy, còn nói nàng như phụ mẫu tái sinh.
Tất cả bọn họ đều do một tay Lý Lệnh Uyển tạo ra, cho nên đối với việc hắn yêu thích cái gì nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Có phải vì lý do này mà Đại Giác Pháp Sư mới có cử chỉ cùng lời nói cung kính với nàng?
Trong nháy mắt Thuần Vu Kỳ không biết rốt cuộc bản thân mình nên dùng biểu tình gì để đối diện với chuyện này, hắn lại cười tự giễu.
Trước đây mỗi lần hắn xem tuồng, trong những trích đoạn luôn xuất hiện vài kép hát nam. Nhưng hiện tại hắn không phải là một kép hát trong một vở tuồng nào đó, mà là lại một nhân vật có mặt trong một quyển truyện.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, trong lòng hắn có chút hồi hộp, vẻ mặt cũng nghiêm trọng hơn.
" Ngươi vừa nói, Đại Giác Pháp Sư có cách đưa Lý tiểu thư quay trở về, là quay trở về đây sao?" Thuần Vu Kỳ không hiểu nên diễn tả như thế nào. Bằng cách nào Lý Lệnh Uyển có thể đến thế giới này, hay nói đúng hơn là làm sao nàng lại xuyên vào quyển truyện này?
Tiểu hoà thượng cúi đầu trả lời: " Vâng. Ban đầu phương trượng không đồng ý giúp Lý Duy Nguyên, phương trượng nói chưa hẳn Lý tiểu thư sẽ nguyện ý quay trở lại. Nhưng sau đó, Lý Duy Nguyên dùng tính mạng của tất cả mọi người trong thiên hạ uy hiếp phương trượng. Cho nên phương trượng mới đồng ý giúp hắn, phương trượng còn nói sẽ cố gắng thử một lần. Bất quá cuối cùng Lý tiểu thư có quay trở lại hay không, là do sự lựa chọn của nàng."
Nói như vậy, cuối cùng Lý Lệnh Uyển vẫn có khả năng quay trở lại đây sao?
Thuần Vu Kỳ nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu nàng có thể quay lại, nhất định hắn sẽ không buông tay nàng một lần nào nữa.
Nàng chính là thê tử chưa cưới của hắn, hiện giờ hắn đã biết rõ thân phận của nàng, cũng chính nàng đã tạo ra hắn, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay nàng? Tất nhiên hắn mong muốn suốt đời này nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Sau một lúc vui mừng, cuối cùng hắn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Thuần Vu Kỳ liếc mắt nhìn tiểu hoà thượng còn quỳ trên mặt đất, cả cơ thể tiểu hoà thượng đều run rẩy, Thuần Vu Kỳ ôn hoà nói: " Ngươi cũng đã trải qua một phen kinh hãi. Tạm thời ngươi không cần trở về chùa Thừa Ân nữa, trước tiên cứ ở lại đây nghĩ ngơi đi."
Tiểu hoà thượng vâng một tiếng, sau đó liền đứng lên lui ra ngoài.
Chờ tiểu hoà thượng rời khỏi, Thuần Vu Kỳ liền kêu Trường Thanh vào đây, trầm giọng phân phó: " Ngươi hãy nhanh tay xử lý tiểu hoà thượng này, nhớ làm lưu loát một chút. Tuyệt đối không thể để tiểu hoà thượng này mở miệng nói ra một chữ nào. Xong việc ngươi hãy mua cho tiểu hoà thượng một cổ quan tài tốt, tìm một nơi phong thủy tốt mà an táng."
Trong lòng Trường Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Vì sao thế tử đã muốn giết chết tiểu hoà thượng, cần gì phải an táng tiểu hoà thượng cẩn thận như vậy?
Nhưng Trường Thanh không dám làm trái lời Thuần Vu Kỳ, cho nên hắn ta lập tức đáp ứng, sau đó xoay người rời khỏi phòng đi giải quyết tiểu hoà thượng.
Lúc này Thuần Vu Kỳ từ từ nằm xuống giường. Thế giới này do chính một tay Lý Lệnh Uyển tạo ra, làm sao hắn có thể để người khác biết được chuyện này?
Nếu để người khác biết, chỉ sợ rằng thiên hạ sẽ đại loạn. Cho nên tiểu hoà thượng này, bất luận như thế nào cũng không thể lưu giữ được nữa.Chỉ có người chết mới không thể để lộ bí mật ra ngoài mà thôi.
Còn về chuyện Lý Lệnh Uyển, Thuần Vu Kỳ đưa tay vuốt nhẹ cái chăn bóng loáng trên người mình, đôi mắt hắn dần sáng lên.
Chỉ mong trước khi nàng quay lại, hắn có thể gặp nàng trước Lý Duy Nguyên, đến lúc đó hắn sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn làm cho nàng yêu mình.
——————-//—//——————
*Tác giả có lời muốn nói: À, chương sau Uyển Uyển sẽ trở về.
Lý Lệnh Uyển vội vàng tiến đến trước mặt hắn. Bởi vì trong lòng nàng đang suy nghĩ rốt cuộc hắn đã biết được chuyện gì, cho nên khi hắn bước ra nàng luôn âm thầm quan sát sắc mặt của hắn.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt Lý Duy Nguyên vô cùng kỳ lạ. Hắn luôn chau mày, đôi tay khi bế thi thể nàng thì càng dùng sức, trên mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Lý Lệnh Uyển không khỏi cảm thấy thấp thỏm lo lắng. Sau đó nàng nhìn thấy hắn bế thi thể mình lên xe ngựa, nàng cũng vội leo lên xe ngồi đối diện hắn.
Nàng đặt tay lên đầu gối, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, nàng muốn đoán xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ những gì.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên suy nghĩ điều gì làm sao nàng có thể đoán ra, cho nên nàng càng cảm thấy lo sợ. Cuối cùng nàng lại nghĩ, tại sao Lý Duy Nguyên lại không nói lời nào vậy?
Mấy ngày qua mỗi lần Lý Duy Nguyên ôm chặt thi thể nàng, hăn sẽ luôn miệng trò chuyện cùng nàng, nhưng vì sao hiện giờ hắn không nói gì cả? Thật sự là quá khác thường.
Cho đến khi xe ngựa đi được một đoạn đường, sắc mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, ánh mắt hắn cực kỳ cổ quái khi nhìn vào thi thể nàng, nhưng một chữ hắn cũng không nói.
Lý Lệnh Uyển càng thêm lo sợ. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên nâng tay vuốt ve gương mặt nàng, sau đó từ từ đi xuống cổ nàng.
Đồng thời nàng cũng nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: " Ta sớm đã biết nàng khác hẳn người thường, nhưng ta lại không ngờ nàng lại có nhiều chuyện che giấu ta như vậy. Ngàn lần vạn lần ta cũng không dám tưởng tượng được, cuộc sống khổ sở của ta đều do một tay nàng tạo ra, vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy, hả? Uyển Uyển, nàng vì sao lại làm thế với ta?"
Hắn đã biết, hắn đã biết hết tất cả mọi chuyện! Cuối cùng thì sự thật này cũng đã bị phơi bày!
Lý Lệnh Uyển vô cùng hoảng sợ, lại nhìn thấy bàn tay Lý Duy Nguyên đặt trên thi thể mình từ từ siết chặt. Nếu hiện giờ nàng còn sống, có phải với sức lực này của hắn cũng đủ giết chết nàng lần nữa?
Quả nhiên sau tất cả mọi chuyện hắn vẫn sẽ hận nàng, thậm chí hắn còn hận không thể bóp chết nàng một lần nữa.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy rất khó chịu. Nàng cứ chăm chú nhìn bàn tay Lý Duy Nguyên đang bóp chặt cổ mình, lại còn nghe giọng nói trầm thấp của hắn: " Uyển Uyển, nếu để ta gặp lại nàng, nhất định ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng."
Lúc này nàng cảm thấy vô cùng bi thương và khổ sở. Nàng lại suy nghĩ, rõ ràng biết bản thân mình đã chết không có khả năng bên cạnh hắn nữa. Thậm chí hắn cũng không thể nhìn thấy linh hồn của nàng, hơn nữa nàng cũng không thể quản việc hắn hận mình như thế nào.
Nhưng vì sao khi nàng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, lại cảm thấy cực kỳ khó chịu như vậy?
Nàng cúi người đến gần Lý Duy Nguyên, đưa tay nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nghẹn ngào nói: " Xin lỗi chàng."
Nhưng hắn vẫn không nghe thấy lời xin lỗi của nàng, vẻ mặt tức giận của hắn cũng không thay đổi, chân mày càng ngày càng nhíu chặt.
Lý Lệnh Uyển còn muốn nói tiếp với hắn một lời xin lỗi. Bỗng nhiên nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong tai liền nghe thấy một trận kinh Phật.
Ngay sau đó nàng cảm thấy đầu mình đau đớn, giống như có chiếc vòng kim cô đang siết chặt trên đầu mình, đôi tai nàng cũng đau đớn, trước mắt nàng chợt biến thành màu đen, nàng không thể nghe được âm thanh gì nữa, cũng không thể nhìn thấy gì cả. Sau đó ý thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ.
Nhưng trước khi nàng mất đi ý thức, nàng lại nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang nói gì đó với thi thể nàng, bất quá nàng không còn thể nghe thấy được nữa.
Lý Duy Nguyên đang nói với thi thể của nàng: " Uyển Uyển, nếu cả đời khổ sở này của ta đều do một tay nàng tạo ra, vậy thì nàng hãy trở lại bù đắp cho ta đi. Ta không cần thứ gì khác, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta suốt đời, bầu bạn với ta mỗi ngày, cùng sinh cùng tử, chết cùng một chỗ, nàng có bằng lòng không?"
Hắn lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: " Uyển Uyển, chỉ cần nàng trở lại, chỉ cần nàng trở về bên ta. Ta không so đo tính toán gì với nàng nữa,được không? Uyển Uyển, cầu xin nàng, mau mau quay lại đi."
Nói xong, chợt có một giọt nước mắt từ khoé mắt hắn rơi xuống.
Nàng đi rồi thế gian này đối với ta cũng không còn có màu sắc gì nữa, chỉ còn là một màu đen vô tận. Cho nên ta cầu xin nàng, hãy mau mau quay trở về, đừng bỏ ta một mình trong bóng đêm cô đơn lạnh giá này.
*
Lúc này Thuần Vu Kỳ đang nằm tựa người trên giường, sau lưng hắn được lót một cái gối mềm mại, trên người còn đắp một tấm chăn gấm.
Ngày ấy sau khi hắn bị Lý Duy Nguyên đâm một đao, tuy không trúng vào trái tim nhưng lại trúng vào phổi.
Cho dù Vương thái y đã cố gắng cứu lấy tính mạng của hắn, nhưng sau này mỗi khi trái gió trở trời hắn sẽ lại bị ho.
Thuần Vu Kỳ đặt tay lên miệng ho khan một trận, trên người còn quấn một mảnh dải lụa trắng, miệng vết thương vẫn còn rỉ máu. Mỗi lần hắn ho lên lại ảnh hưởng đến vết thương, làm cho hắn cảm thấy thật đau đớn.
Trường Thanh đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, hắn ta nhanh tay rót cho Thuần Vu Kỳ một tách trà ấm. Nhưng Thuần Vu Kỳ lại không nhận lấy, chỉ phẩy tay phân phó: " Kêu người đó vào đây."
Vết thương chưa khỏi hẳn, sắc mặt của Thuần Vu Kỳ vô cùng nhợt nhạt, giọng nói cũng có chút suy yếu.
Trường Thanh vâng một tiếng, nhanh tay đặt tách trà lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Chỉ một lúc sau, hắn ta lại quay bất quá phía sau còn có một người nữa.
Toàn thân người đó được bao phủ bởi áo choàng, ngay cả đầu tóc cũng trùm mũ kín. Sau khi tiến vào phòng, người đó lập tức quỳ xuống trước mặt Thuần Vu Kỳ.
Thuần Vu Kỳ liền phất tay bảo Trường Thanh: " Ngươi lui ra ngoài trước đi."
Trường Thanh cúi người lui ra ngoài, chỉ còn lại người mặc áo choàng đen quỳ trên mặt đất, người đó nhanh cởi mũ ra, hiện ra một cái đầu trọc.
Người đó ngẩng đầu lên, trên đuôi mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ. Đây chính là tiểu hoà thượng hầu hạ bên cạnh Đại Giác Pháp Sư.
Tiểu hoà thượng cung kính hành lễ với Thuần Vu Kỳ, lại kêu một tiếng: " Thế tử."
Thuần Vu Kỳ nhàn nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, còn lên tiếng hỏi: " Đột nhiên ngươi truyền tin bảo muốn đến đây gặp ta, có chuyện quan trọng gì muốn nói với ta, chuyện đó là chuyện gì?"
Từ sau Tết Đoan Ngọ khi Thuần Vu Kỳ nhìn thấy cử chỉ cùng những lời nói khó hiểu của Đại Giác Pháp Sư đối với Lý Lệnh Uyển.
Sau khi trở về hắn vẫn không thể tìm ra nguyên nhân vì sao ông ta phải làm như vậy, hắn muốn biết nội tình bên trong.
Cho nên hắn đã tìm một đứa bé nhỏ tuổi đưa đến chùa Thừa Ân làm hoà thượng, cố gắng bắt nó theo sát bên người Đại Giác Pháp Sư. Quả nhiên tên nhóc này cũng làm tròn nhiệm vụ, trở thành tiểu hoà thượng hầu hạ bên người ông ta.
Nhưng Đại Giác Pháp Sư không bao giờ để lộ bất kỳ tin tức nào, thậm chí ông ta còn không nhắc đến mối quan hệ của mình và Lý Lệnh Uyển. Hơn nữa nàng cũng không khi nào đến tìm ông ta.
Vì vậy tiểu hoà thượng hầu hạ bên cạnh ông ta gần nửa năm, vẫn không tìm ra manh mối gì. Nhưng hiện nay, khi Thuần Vu Kỳ có chút nản lòng thoái chí, hắn còn đang đau buồn vì cái chết của Lý Lệnh Uyển cho nên cũng không muốn quan tâm chuyện gì nữa.
Đột nhiên lúc này tiểu hoà thượng lại nói có chuyện quan trọng muốn báo với hắn, rốt cuộc đó là chuyện gì?
Vẻ mặt Thuần Vu Kỳ chỉ nhàn nhạt, hiển nhiên đối với chuyện này hắn cảm thấy không có chút hứng thú nào. Bất quá sắc mặt của tiểu hoà thượng có chút cổ quái.
Trước tiên tiểu hoà thượng nói đến chuyện Lý Lệnh Uyển đền chùa Thừa Ân gặp mặt Đại Giác Pháp Sư, hai người bọn họ đã nói những gì với nhau.
Chẳng qua những lời nói của hai bọn họ quá mờ mịt, làm cho người nghe không thể hiểu rõ nội tình bên trong, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang nói đến chuyện gì.
Nếu là trước kia dựa vào trí thông minh của Thuần Vu Kỳ ít nhiều gì hắn cũng có thể phỏng đoán bọn họ đang nói điều gì.
Nhưng hiện giờ, cái chết của Lý Lệnh Uyển đã tạo cho hắn một đả kích quá lớn, mấy ngày qua hắn không còn tâm trạng quan tâm chuyện gì cả, cho nên khi hắn nghe thấy tiểu hoà thượng nói như vậy, chỉ bình tĩnh nhẹ giọng ừ một tiếng, lại hỏi: " Đây là chuyện quan trọng mà ngươi muốn nói với ta sao?"
Vẻ mặt tiểu hoà thượng lại càng trở nên cổ quái, nói: " Không phải, thế tử, chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất."
Thuần Vu Kỳ lại hỏi tiếp: " Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tiểu hoà thượng lại không lên tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi cũng run rẫy, có lẽ trong lòng tiểu hoà thượng đang sợ hãi.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy bộ dạng này của tiểu hoà thượng, tuy rằng Thuần Vu Kỳ đã không còn hứng thú quan tâm chuyện gì nữa, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, hắn hỏi tiếp: " Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau." Âm thanh của hắn có chút lớn hơn, cũng nghiêm khắc hơn.
Tiểu hoà thượng bị những lời nói làm dọa sợ, vội vàng trấn tĩnh lại, cúi đầu sát đất, giọng nói run run: " Đêm qua, Lý Duy Nguyên bế thi thể của Lý tiểu thư tìm gặp phương trượng. Sau đó phương trượng còn mời hắn vào phòng, rồi bảo tiểu nhân lui xuống. Ngay từ đầu thế tử đã dặn dò tiểu nhân phải chú ý đến tất cả mọi chuyện của phương trượng, cho nên khi tiểu nhân đi ra ngoài cũng không hề đi xa, tiểu nhân đến gần một cửa sổ phía sau phòng để nghe lén, sau đó tiểu nhân nghe thấy bọn họ nói, nói là..."
" Bọn họ nói cái gì?" Thuần Vu Kỳ ngồi thẳng người lên, trầm giọng quát: " Còn không mau nói nhanh."
Đôi tay tiểu hoà thượng run rẫy kịch liệt, suýt nữa không thể chống đỡ nổi cơ thể của mình. Dù có là người lợi hại như thế nào, bỗng nhiên một ngày lại nghe thấy thế giới mình đang sống chỉ là một quyển truyện, còn bản thân mình lại là một trong số những nhân vật trong quyển truyện đó. Hơn nữa người viết ra quyển truyện đó mình cũng đã từng gặp qua, ai mà không hoảng sợ?
Lúc ấy tiểu hoà thượng nghe thấy những lời nói đó, liền bất ngờ đến ngã xuống đất, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nay tiểu hoà thượng còn bị Thuần Vu Kỳ gặng hỏi, tiểu hoà thượng cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói run rẫy kể rõ những lời Đại Giác Pháp Sư đã nói với Lý Duy Nguyên.
Thuần Vu Kỳ cũng xem như là người khá bình tĩnh, cho dù núi Thái Sơn có sập trước mặt hắn, hắn cũng không biến sắc.
Nhưng sau khi hắn nghe xong những lời của tiểu hoà thượng, hắn lại ngồi bất động trong một thời gian dài, không nói nên lời, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng cổ quái.
Khó trách lần đầu tiên Lý Lệnh Uyển gặp mặt hắn lại có thể hiểu biết rõ hắn là người yêu thích trà đạo, hơn nữa nàng còn có thể bàn luận với hắn về các loại trà, thậm chí nàng còn biết rõ sở thích của hắn.
Lúc ấy hắn chỉ cho rằng nàng học thức uyên thâm, cho nên chuyện gì nàng cũng biết, không điều gì nàng không hiểu.
Nhưng sau khi gặp mặt vài lần, hắn lại phát hiện đối với các loại trà nàng cũng không hoàn toàn thông thạo lắm.
Khó trách lúc ấy Đại Giác Pháp Sư lại cung kính với nàng như vậy, còn nói nàng như phụ mẫu tái sinh.
Tất cả bọn họ đều do một tay Lý Lệnh Uyển tạo ra, cho nên đối với việc hắn yêu thích cái gì nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Có phải vì lý do này mà Đại Giác Pháp Sư mới có cử chỉ cùng lời nói cung kính với nàng?
Trong nháy mắt Thuần Vu Kỳ không biết rốt cuộc bản thân mình nên dùng biểu tình gì để đối diện với chuyện này, hắn lại cười tự giễu.
Trước đây mỗi lần hắn xem tuồng, trong những trích đoạn luôn xuất hiện vài kép hát nam. Nhưng hiện tại hắn không phải là một kép hát trong một vở tuồng nào đó, mà là lại một nhân vật có mặt trong một quyển truyện.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, trong lòng hắn có chút hồi hộp, vẻ mặt cũng nghiêm trọng hơn.
" Ngươi vừa nói, Đại Giác Pháp Sư có cách đưa Lý tiểu thư quay trở về, là quay trở về đây sao?" Thuần Vu Kỳ không hiểu nên diễn tả như thế nào. Bằng cách nào Lý Lệnh Uyển có thể đến thế giới này, hay nói đúng hơn là làm sao nàng lại xuyên vào quyển truyện này?
Tiểu hoà thượng cúi đầu trả lời: " Vâng. Ban đầu phương trượng không đồng ý giúp Lý Duy Nguyên, phương trượng nói chưa hẳn Lý tiểu thư sẽ nguyện ý quay trở lại. Nhưng sau đó, Lý Duy Nguyên dùng tính mạng của tất cả mọi người trong thiên hạ uy hiếp phương trượng. Cho nên phương trượng mới đồng ý giúp hắn, phương trượng còn nói sẽ cố gắng thử một lần. Bất quá cuối cùng Lý tiểu thư có quay trở lại hay không, là do sự lựa chọn của nàng."
Nói như vậy, cuối cùng Lý Lệnh Uyển vẫn có khả năng quay trở lại đây sao?
Thuần Vu Kỳ nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu nàng có thể quay lại, nhất định hắn sẽ không buông tay nàng một lần nào nữa.
Nàng chính là thê tử chưa cưới của hắn, hiện giờ hắn đã biết rõ thân phận của nàng, cũng chính nàng đã tạo ra hắn, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay nàng? Tất nhiên hắn mong muốn suốt đời này nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Sau một lúc vui mừng, cuối cùng hắn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Thuần Vu Kỳ liếc mắt nhìn tiểu hoà thượng còn quỳ trên mặt đất, cả cơ thể tiểu hoà thượng đều run rẩy, Thuần Vu Kỳ ôn hoà nói: " Ngươi cũng đã trải qua một phen kinh hãi. Tạm thời ngươi không cần trở về chùa Thừa Ân nữa, trước tiên cứ ở lại đây nghĩ ngơi đi."
Tiểu hoà thượng vâng một tiếng, sau đó liền đứng lên lui ra ngoài.
Chờ tiểu hoà thượng rời khỏi, Thuần Vu Kỳ liền kêu Trường Thanh vào đây, trầm giọng phân phó: " Ngươi hãy nhanh tay xử lý tiểu hoà thượng này, nhớ làm lưu loát một chút. Tuyệt đối không thể để tiểu hoà thượng này mở miệng nói ra một chữ nào. Xong việc ngươi hãy mua cho tiểu hoà thượng một cổ quan tài tốt, tìm một nơi phong thủy tốt mà an táng."
Trong lòng Trường Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Vì sao thế tử đã muốn giết chết tiểu hoà thượng, cần gì phải an táng tiểu hoà thượng cẩn thận như vậy?
Nhưng Trường Thanh không dám làm trái lời Thuần Vu Kỳ, cho nên hắn ta lập tức đáp ứng, sau đó xoay người rời khỏi phòng đi giải quyết tiểu hoà thượng.
Lúc này Thuần Vu Kỳ từ từ nằm xuống giường. Thế giới này do chính một tay Lý Lệnh Uyển tạo ra, làm sao hắn có thể để người khác biết được chuyện này?
Nếu để người khác biết, chỉ sợ rằng thiên hạ sẽ đại loạn. Cho nên tiểu hoà thượng này, bất luận như thế nào cũng không thể lưu giữ được nữa.Chỉ có người chết mới không thể để lộ bí mật ra ngoài mà thôi.
Còn về chuyện Lý Lệnh Uyển, Thuần Vu Kỳ đưa tay vuốt nhẹ cái chăn bóng loáng trên người mình, đôi mắt hắn dần sáng lên.
Chỉ mong trước khi nàng quay lại, hắn có thể gặp nàng trước Lý Duy Nguyên, đến lúc đó hắn sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn làm cho nàng yêu mình.
——————-//—//——————
*Tác giả có lời muốn nói: À, chương sau Uyển Uyển sẽ trở về.
/133
|