Từ bệnh viện đi ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Minh Thời, bên tai Chân Bảo bỗng nhiên vang lên đối thoại của mấy cô bạn cùng phòng.
Thế nào, Phó tổng có nói tối sẽ đến không?
Không, đêm nay anh ấy phải dự tiệc rượu.
Rõ ràng là lừa cậu đấy, ngoài miệng không nói ra, nhưng tối lại đem bất ngờ đến, không tin chúng ta cược một ly trà sữa nào.
Ba cô bạn cùng phòng đều cược Phó Minh Thời sẽ đến, sự thật chứng minh, cô không nên tin Phó Minh Thời, cô thật ngu ngốc.
Không phải đã nói không tới sao? Bị người ta kéo vào lòng, Chân Bảo cúi đầu lầm bầm. Phó Minh Thời tới, cô không hề không vui, nhưng nghĩ đến trở về phòng ngủ sẽ bị bạn bè cười mình, Chân Bảo liền muốn... Đánh anh, tới thì tới, sao lại lừa cô.
Đồng ý với em là Phó Minh Thời, hiện tại anh là Thời Minh. Phó Minh Thời ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn cô: Đoán được anh sẽ đến à? Chứ sao lại tẩy trang.
Chân Bảo lắc đầu, buồn bực nói: Trang điểm quá đậm, nói chuyện điện thoại xong em liền bôi. Mình có thể làm đẹp, trang điểm ra ngoài gặp đồng học làm thêm chung, Chân Bảo không làm được, cũng không phải là không muốn cho Phó Minh Thời nhìn.
Phó Minh lấy điện thoại ra, ấn sáng màn hình: Thật đẹp, không trang điểm thật trong sáng, trang diểm lại xinh đẹp...
Xóa. Chân Bảo nhanh chóng che màn hình điện thoại di động của anh, không cho phép anh nhìn.
Phó Minh Thời cười nắm tay cô, trong lúc Chân Bảo cho là anh muốn chơi xấu kiên trì không muốn xóa, Phó Minh Thời lại nhìn ánh mắt cô, nói một câu không dính dấp gì nhau: Anh bảo mẹ Vương chuẩn bị cơm tối, chúng ta qua bên kia ăn, ăn xong lại đi xem phim.
Trong mắt anh có ánh sao lấp lánh, Chân Bảo bị anh mê hoặc, ngơ ngác gật đầu.
Phó Minh Thời thưởng cho cô một nụ hôn, chạy xe đưa cô về phòng cất đồ.
Phòng ngủ nữ sinh, ba người Tiền Nhạc Nhạc đang xem phim, nghe tiếng Chân Bảo mở cửa, ba cô gái đều bất ngờ , chờ Chân Bảo đóng cửa lại, Cổ Tiểu Ngư mới buồn bực nói: Không nhìn ra, Phó tổng lại là chính nhân quân tử, nói không đến sẽ không đến, tớ còn tưởng rằng đêm nay anh ấy sẽ hóa thân thành tổng giám đốc sắc lang chứ.
Phạm Huyên sờ cằm, nhìn chằm chằm Chân Bảo rồi nghĩ: Chẳng lẽ kỹ thuật trang điểm của tớ còn chưa cao?
Tiền Nhạc Nhạc nhai xong ‘sợi cay’ trong miệng, cuối cùng nói: Phó tổng độc thân gần ba mươi năm, định lực há có thể cùng người thường so sánh.
Chân Bảo giả điếc, trước tiên để túi lên bàn, mới lấy ra hai tờ khăn giấy, nhìn giống như muốn đi vệ sinh, đi đến cửa phòng vệ sinh, cô mới chạy trốn một mạch ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại giải thích: Tớ đi xem phim.
Giọng nói chưa dứt, cửa đã đóng lại.
Cô chạy quá nhanh, ba người Cổ Tiểu Ngư nhìn nhau, sửng sốt một lát mới suy nghĩ ra ý tứ trong đó. Động tác Cổ Tiểu Ngư nhanh nhất, rời đi chỗ ngồi vọt tới ban công, Phạm Huyên, Tiền Nhạc Nhạc theo sát phía sau, chờ khoảng một hai phút, dưới lầu quả nhiên xuất hiện bóng dáng Phó Minh Thời và Chân Bảo.
Gì mà chính nhân quân tử, rõ ràng tổng giám đốc háo sắc!
Cổ Tiểu Ngư cố ý ho lớn.
Chân Bảo giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy ba cái đầu to.
Mặt Chân Bảo nóng hổi, không khỏi đi nhanh hơn, Phó Minh Thời ngẩng đầu, nhìn thấy bạn cùng phòng vị hôn thê, anh cười, sau đó ngẩng đầu vòng qua bả vai Chân Bảo, quan tâm che lỗ tai cô lại. Trên ban công Cổ Tiểu Ngư vẫn ho, chú ý tới động tác Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư Á một tiếng Không chịu nổi, tớ không chịu nổi!
Phó tổng sao có thể ngược cẩu như vậy?
Chạy về phòng ngủ, Cổ Tiểu Ngư tức giận gửi cho Chân Bảo một tin: Mời quản giáo lại đàn ông nhà cậu thật tốt?
Chân Bảo chạy tới trụ điện bên đường, nghe được tiếng âm báo nhắc nhở tin nhắn đến, nhìn thấy nội dung, cô cười cho đưa cho Phó Minh Thời. Phó Minh Thời cười, rất hăng hái nhìn chằm chằm màn hình, hiếu kỳ Chân Bảo sẽ trả lời ra sao.
Chân Vảo không biết trả lời thế nào.
Phó Minh Thời lấy điện thoại, gõ chữ: Quản tôi gì thế?
Cổ Tiểu Ngư nháy mắt mấy cái, ba giây sau, quả nhiên tắt máy.
~
Chân Bảo ngồi yên trế ghế phụ, quay đầu kéo dây an toàn, đầu quay lại, trước mắt đột nhiên nhiều thêm hai hộp quà, một màu hồng, một màu trắng, phía trên in logo nhãn hiệu khác nhau, lúc chiều Chân Bảo và Phạm Huyên đi quầy bán hàng đã nhìn thấy hai nhãn hiệu này.
Anh để trợ lý chọn, em thử xem, không thích đổi nhãn hiệu khác. Phó Minh Thời đặt quà lên đùi cô, thưởng thức vẻ mặt ngu ngơ đáng yêu của Chân Bảo, lại như không có việc gì lái xe.
Chân Bảo mở ra một hộp quà, bên trong quả nhiên là một bộ trang điểm.
Cô hiểu ý của Phó Minh Thời, dở khóc dở cười: Em không biết trang điểm.
Có thể học. Phó Minh nhìn cô: Lấy năng lực tự học của em, cái này không khó lắm.
Chân Bảo không còn lời nào để nói, nhìn hai bộ trang điểm cao cấp trong tay, cô không nỡ lãng phí, nhỏ giọng thương lượng: Chờ em học xong rồi dùng cái này. Buổi chiều Cổ Tiểu Ngư mua trên mạng vài thứ, giá cả rất rẻ, dù sao chỉ để luyện tập.
Đằng sau còn hai bộ, đủ để em luyện. Phó Minh Thời nghĩ cô muốn kéo dài thời gian, trong mắt lướt qua một vòng gian xảo: Cơm nước xong xuôi anh nhìn em tập, video đã tìm xong.
Anh đã có chuẩn bị mà đến, Chân Bảo bĩu môi: Không xem phim à?
Phó Minh Thời cười: Nếu như em muốn xem thật, trang điểm xong ở nhà xem, hiệu quả chắc không kém ở rạp mấy.
Thì ra đến xem phim chỉ là cớ, Chân Bảo quay đầu, không để ý tới anh.
Phó Minh Thời cất cao giọng hát, nhịp điệu vui tươi nhẹ nhàng, giống tâm tình của anh hiện tại.
Chân Bảo nhìn ngoài cửa sổ, từ từ cúi đầu, lấy ra quyển sách màu trắng, hiện tại học trước một ít, miễn cho lát nữa xấu mặt trước Phó Minh Thời.
Trở lại biệt thự, Hắc Đản, Nguyệt Lượng nhào tới nũng nịu, mẹ Vương cũng rất thích Chân Bảo, vui mừng hớn hở bày bát đũa. Chân Bảo phải chịu áp lực về học trang điểm, bữa cơm này ăn không ngon, thừa dịp Phó Minh Thời còn chưa buông đũa, cô chạy lên lầu trước, chăm chú đóng cửa phòng.
Cô có thể cho Phó Minh Thời nhìn dáng vẻ cô đã trang điểm xong, quá trình trang điểm không bàn nữa.
Mở laptop của Phó Minh Thời, màugiáo trình trang điểm đã mở,Chân Bảo lần nữa nhận biết các công cụ trang điểm, sau đó rửa mặt , dựa theo giáo trình từ từ học. Trang điểm mắt quá phiền phức, Chân Bảo muốn lướt qua, nhưng nhớ tới Phạm Huyên khen mặt cô tốt không cần làm nhiều, chủ yếu là phần mắt, môi, Chân Bảo đành phải kiên nhẫn học.
Trang điểm một hồi tẩy một hồi, không biết qua bao lâu, Phó Minh Thời đến gõ cửa.
Chân Bảo nhìn thời gian, chín giờ rưỡi.
Mở cửa. Phó Minh Thời hối cô.
Cho em thêm mười phút. Chân Bảo nhỏ giọng nói.
Phó Minh Thời bất đắc dĩ, tựa lung vào cửa đợi cô.
Chân Bảo vẽ xong mắt tô xong mày, nhìn bờ môi hồng nhuận của mình , phối hợp dựa theo Phạm Huyên, từ bộ son môi Phó Minh Thời đã chuẩn bị, chọn lấy một cây màu hoa hồng đỏ. Tô xong, Chân Bảo đi soi gương, cảm giác không đẹp như Phạm Huyên, nhưng so bình thường, thì xinh đẹp hơn rồi.
Phó Minh Thời lại bắt đầu gõ cửa.
Chân Bảo bị anh hối mà hoảng, dọn dẹp đơn giản bàn trang điểm một chút, từ
Thế nào, Phó tổng có nói tối sẽ đến không?
Không, đêm nay anh ấy phải dự tiệc rượu.
Rõ ràng là lừa cậu đấy, ngoài miệng không nói ra, nhưng tối lại đem bất ngờ đến, không tin chúng ta cược một ly trà sữa nào.
Ba cô bạn cùng phòng đều cược Phó Minh Thời sẽ đến, sự thật chứng minh, cô không nên tin Phó Minh Thời, cô thật ngu ngốc.
Không phải đã nói không tới sao? Bị người ta kéo vào lòng, Chân Bảo cúi đầu lầm bầm. Phó Minh Thời tới, cô không hề không vui, nhưng nghĩ đến trở về phòng ngủ sẽ bị bạn bè cười mình, Chân Bảo liền muốn... Đánh anh, tới thì tới, sao lại lừa cô.
Đồng ý với em là Phó Minh Thời, hiện tại anh là Thời Minh. Phó Minh Thời ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn cô: Đoán được anh sẽ đến à? Chứ sao lại tẩy trang.
Chân Bảo lắc đầu, buồn bực nói: Trang điểm quá đậm, nói chuyện điện thoại xong em liền bôi. Mình có thể làm đẹp, trang điểm ra ngoài gặp đồng học làm thêm chung, Chân Bảo không làm được, cũng không phải là không muốn cho Phó Minh Thời nhìn.
Phó Minh lấy điện thoại ra, ấn sáng màn hình: Thật đẹp, không trang điểm thật trong sáng, trang diểm lại xinh đẹp...
Xóa. Chân Bảo nhanh chóng che màn hình điện thoại di động của anh, không cho phép anh nhìn.
Phó Minh Thời cười nắm tay cô, trong lúc Chân Bảo cho là anh muốn chơi xấu kiên trì không muốn xóa, Phó Minh Thời lại nhìn ánh mắt cô, nói một câu không dính dấp gì nhau: Anh bảo mẹ Vương chuẩn bị cơm tối, chúng ta qua bên kia ăn, ăn xong lại đi xem phim.
Trong mắt anh có ánh sao lấp lánh, Chân Bảo bị anh mê hoặc, ngơ ngác gật đầu.
Phó Minh Thời thưởng cho cô một nụ hôn, chạy xe đưa cô về phòng cất đồ.
Phòng ngủ nữ sinh, ba người Tiền Nhạc Nhạc đang xem phim, nghe tiếng Chân Bảo mở cửa, ba cô gái đều bất ngờ , chờ Chân Bảo đóng cửa lại, Cổ Tiểu Ngư mới buồn bực nói: Không nhìn ra, Phó tổng lại là chính nhân quân tử, nói không đến sẽ không đến, tớ còn tưởng rằng đêm nay anh ấy sẽ hóa thân thành tổng giám đốc sắc lang chứ.
Phạm Huyên sờ cằm, nhìn chằm chằm Chân Bảo rồi nghĩ: Chẳng lẽ kỹ thuật trang điểm của tớ còn chưa cao?
Tiền Nhạc Nhạc nhai xong ‘sợi cay’ trong miệng, cuối cùng nói: Phó tổng độc thân gần ba mươi năm, định lực há có thể cùng người thường so sánh.
Chân Bảo giả điếc, trước tiên để túi lên bàn, mới lấy ra hai tờ khăn giấy, nhìn giống như muốn đi vệ sinh, đi đến cửa phòng vệ sinh, cô mới chạy trốn một mạch ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại giải thích: Tớ đi xem phim.
Giọng nói chưa dứt, cửa đã đóng lại.
Cô chạy quá nhanh, ba người Cổ Tiểu Ngư nhìn nhau, sửng sốt một lát mới suy nghĩ ra ý tứ trong đó. Động tác Cổ Tiểu Ngư nhanh nhất, rời đi chỗ ngồi vọt tới ban công, Phạm Huyên, Tiền Nhạc Nhạc theo sát phía sau, chờ khoảng một hai phút, dưới lầu quả nhiên xuất hiện bóng dáng Phó Minh Thời và Chân Bảo.
Gì mà chính nhân quân tử, rõ ràng tổng giám đốc háo sắc!
Cổ Tiểu Ngư cố ý ho lớn.
Chân Bảo giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy ba cái đầu to.
Mặt Chân Bảo nóng hổi, không khỏi đi nhanh hơn, Phó Minh Thời ngẩng đầu, nhìn thấy bạn cùng phòng vị hôn thê, anh cười, sau đó ngẩng đầu vòng qua bả vai Chân Bảo, quan tâm che lỗ tai cô lại. Trên ban công Cổ Tiểu Ngư vẫn ho, chú ý tới động tác Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư Á một tiếng Không chịu nổi, tớ không chịu nổi!
Phó tổng sao có thể ngược cẩu như vậy?
Chạy về phòng ngủ, Cổ Tiểu Ngư tức giận gửi cho Chân Bảo một tin: Mời quản giáo lại đàn ông nhà cậu thật tốt?
Chân Bảo chạy tới trụ điện bên đường, nghe được tiếng âm báo nhắc nhở tin nhắn đến, nhìn thấy nội dung, cô cười cho đưa cho Phó Minh Thời. Phó Minh Thời cười, rất hăng hái nhìn chằm chằm màn hình, hiếu kỳ Chân Bảo sẽ trả lời ra sao.
Chân Vảo không biết trả lời thế nào.
Phó Minh Thời lấy điện thoại, gõ chữ: Quản tôi gì thế?
Cổ Tiểu Ngư nháy mắt mấy cái, ba giây sau, quả nhiên tắt máy.
~
Chân Bảo ngồi yên trế ghế phụ, quay đầu kéo dây an toàn, đầu quay lại, trước mắt đột nhiên nhiều thêm hai hộp quà, một màu hồng, một màu trắng, phía trên in logo nhãn hiệu khác nhau, lúc chiều Chân Bảo và Phạm Huyên đi quầy bán hàng đã nhìn thấy hai nhãn hiệu này.
Anh để trợ lý chọn, em thử xem, không thích đổi nhãn hiệu khác. Phó Minh Thời đặt quà lên đùi cô, thưởng thức vẻ mặt ngu ngơ đáng yêu của Chân Bảo, lại như không có việc gì lái xe.
Chân Bảo mở ra một hộp quà, bên trong quả nhiên là một bộ trang điểm.
Cô hiểu ý của Phó Minh Thời, dở khóc dở cười: Em không biết trang điểm.
Có thể học. Phó Minh nhìn cô: Lấy năng lực tự học của em, cái này không khó lắm.
Chân Bảo không còn lời nào để nói, nhìn hai bộ trang điểm cao cấp trong tay, cô không nỡ lãng phí, nhỏ giọng thương lượng: Chờ em học xong rồi dùng cái này. Buổi chiều Cổ Tiểu Ngư mua trên mạng vài thứ, giá cả rất rẻ, dù sao chỉ để luyện tập.
Đằng sau còn hai bộ, đủ để em luyện. Phó Minh Thời nghĩ cô muốn kéo dài thời gian, trong mắt lướt qua một vòng gian xảo: Cơm nước xong xuôi anh nhìn em tập, video đã tìm xong.
Anh đã có chuẩn bị mà đến, Chân Bảo bĩu môi: Không xem phim à?
Phó Minh Thời cười: Nếu như em muốn xem thật, trang điểm xong ở nhà xem, hiệu quả chắc không kém ở rạp mấy.
Thì ra đến xem phim chỉ là cớ, Chân Bảo quay đầu, không để ý tới anh.
Phó Minh Thời cất cao giọng hát, nhịp điệu vui tươi nhẹ nhàng, giống tâm tình của anh hiện tại.
Chân Bảo nhìn ngoài cửa sổ, từ từ cúi đầu, lấy ra quyển sách màu trắng, hiện tại học trước một ít, miễn cho lát nữa xấu mặt trước Phó Minh Thời.
Trở lại biệt thự, Hắc Đản, Nguyệt Lượng nhào tới nũng nịu, mẹ Vương cũng rất thích Chân Bảo, vui mừng hớn hở bày bát đũa. Chân Bảo phải chịu áp lực về học trang điểm, bữa cơm này ăn không ngon, thừa dịp Phó Minh Thời còn chưa buông đũa, cô chạy lên lầu trước, chăm chú đóng cửa phòng.
Cô có thể cho Phó Minh Thời nhìn dáng vẻ cô đã trang điểm xong, quá trình trang điểm không bàn nữa.
Mở laptop của Phó Minh Thời, màugiáo trình trang điểm đã mở,Chân Bảo lần nữa nhận biết các công cụ trang điểm, sau đó rửa mặt , dựa theo giáo trình từ từ học. Trang điểm mắt quá phiền phức, Chân Bảo muốn lướt qua, nhưng nhớ tới Phạm Huyên khen mặt cô tốt không cần làm nhiều, chủ yếu là phần mắt, môi, Chân Bảo đành phải kiên nhẫn học.
Trang điểm một hồi tẩy một hồi, không biết qua bao lâu, Phó Minh Thời đến gõ cửa.
Chân Bảo nhìn thời gian, chín giờ rưỡi.
Mở cửa. Phó Minh Thời hối cô.
Cho em thêm mười phút. Chân Bảo nhỏ giọng nói.
Phó Minh Thời bất đắc dĩ, tựa lung vào cửa đợi cô.
Chân Bảo vẽ xong mắt tô xong mày, nhìn bờ môi hồng nhuận của mình , phối hợp dựa theo Phạm Huyên, từ bộ son môi Phó Minh Thời đã chuẩn bị, chọn lấy một cây màu hoa hồng đỏ. Tô xong, Chân Bảo đi soi gương, cảm giác không đẹp như Phạm Huyên, nhưng so bình thường, thì xinh đẹp hơn rồi.
Phó Minh Thời lại bắt đầu gõ cửa.
Chân Bảo bị anh hối mà hoảng, dọn dẹp đơn giản bàn trang điểm một chút, từ
/66
|