Thật không hối hận?
Ngã xuống giường, hai tay Chân Bảo chống ở hai bên, Phó Minh Thời nhìn gương mặt đang ửng đỏ của vị hôn thê, một lần cuối cùng xác nhận.
Chân Bảo mở to mắt, chống lại bờ vai rộng lớn của Phó Minh Thời, sau đó vội vàng nhắm chặt hai mắt lại nên rất khó mà phát hiện ra một chút rung động.
Cô yêu anh, tín nhiệm anh, chỉ cần anh nghĩ, cô nguyện ý làm chuyện này cùng với anh.
Chân Bảo quá ngoan, quá thuần khiết làm cho cổ họng Phó Minh Thời lăn một vòng, trước tiên không được vội vã rồi anh xoay người tới nằm bên người cô, kéo chăn che hai người lại, rồi ôm cô nói chuyện, Em đang căng thẳng sao?
Lúc Chân Bảo căng thẳng, anh ôm cô thật chặt, cái trán của cô để ở trong ngực anh nên cô có thể cảm nhận được tim của anh đang đập rất mạnh. Chân Bảo không biết nên đặt tay ở chỗ nào, cả người cứng ngắc thậm chí tim còn đập rất nhanh.
Chân Bảo cảm thấy anh quan sát rất rõ ràng, cô mới nhỏ giọng nhắc nhở anh: Tắt đèn đi...
Được. Phó Minh Thời tạm thời buông cô ra, quay người.
Chân Bảo lén mở mắt ra, thì thấy một tay Phó Minh Thời đang chống đỡ giường, một tay thì đưa ra ấn công tắc điện, nhìn bả vai rộng cùng với đường cong tam giác rất là đẹp, đường cong bên hông được buộc chặt, so với cái eo của các mẫu nam thì không thể so được, khiến cho miệng lưỡi của cô đã khô từ khi nào.
Tách. Một tiếng, căn phòng rơi vào một vùng tối tăm.
Chân Bảo nghe thấy giọng nói của Phó Minh Thời đang hướng về mình, cô chịu không được liền lặng lẽ lui về sau, nhưng tốc độ của anh rất nhanh, một cái liền đi đến bên người cô vén chăn lên, lần này, lại một lần nữa anh giữ chặt người cô, chủ yếu sức mạnh dồn vào khuỷa tay, nhưng bụng và thắt lưng vẫn đặt trên người cô.
Chân Bảo không dám hít thở một cái, phần phía trên cơ thể đụng phải lồng ngực anh. Bạn bè cùng phòng thường hâm mộ cô trổ mã tốt, Chân Bảo không biết cái này có cái gì phải hâm mộ, hơi động đậy liền có thể đụng tới, xấu hổ cực kỳ, còn gia tăng độ nguy hiểm lên ấy.
Định là chờ em sau khi tốt nghiệp xong mới... Nhưng mà, ở phía dưới anh không chịu được. Cái trán của anh đặt lên trên mặt Chân Bảo, Phó Minh Thời lấy hết sức nặng của thân thể tập trung vào tay trái, còn tay phải thì anh vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo, Phượng Bảo, ở trong mắt em, anh là người như thế nào? Giọng nói trầm thấp như muốn đầu độc lòng người.
Phó Minh Thời là người như thế nào?
Chân Bảo cố gắng hoạt động đại não của mình khi bị hơi thở của anh mê hoặc, nhớ lại lần thứ nhất hai người gặp mặt, nhớ lại các cách chăm sóc của anh đối với cô, Lần thứ nhất gặp anh ở quê nhà, anh đeo kính râm, cô cho rằng anh rất kiêu ngạo, còn hiểu lầm anh là tên lừa đảo...
Phó Minh Thời nở một nụ cười nhè nhẹ, Anh cũng cho rằng em là một cô gái nông thôn không biết nói lí lẽ, duy nhất chỉ có khuôn mặt của em hấp dẫn được anh...
Chân Bảo nháy mắt không biết gì, lông mi dài như bàn chải lướt nhanh qua Phó Minh Thời,
Phó Minh Thời hôn nhẹ vào đôi mắt của Chân Bảo, Lúc vừa thích em, nên khi đi tìm em trên đường mới không khó chịu như vậy, sau đó phát hiện em rất cố chấp không ham hư vinh, quật cường nhưng rất hiền lành, không đành lòng nhìn ông nội khóc, lại phát hiện ra em vừa thẹn thùng, vừa đáng yêu, bởi vậy càng ngày anh càng thích em không giới hạn. Lần đầu tiên em xin anh đi ăn lẩu, nhìn em ăn vui vẻ như vậy, anh đã nghĩ, em rất hợp khẩu vị với anh, cho nên anh muốn đời này ở bên em. Phượng Bảo, em nói xem, đó có phải là định mệnh hay không? Mới ở chung hai ngày nhưng anh cho rằng đó là định mệnh.
Phó Minh Thời nói rất nhiều, nhưng Chân Bảo không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái, từ ngoài vào trong rất ấm áp và ngọt ngào. Cái này, được coi như là lời ngon tiếng gọt đó sao?
Vậy... Ở trong mắt em anh là người như thế nào? Phó Minh Thời nhìn nhìn môi Chân Bảo.
Chân Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: Anh là người có tiền, cho nên khi mua một món đồ gì đó anh không có chút đau lòng nào. Nhưng anh cũng rất kiêu ngạo, cũng không có xem thường em, em không biết thắt dây an toàn, anh dạy em, còn rất kiên trì và cẩn thận.
Đó là bởi vì lúc đó anh đã thích em, nên biến thành người khác, chứ bình thường anh cũng không có chăm sóc như vậy. Phó Minh Thời nói thật.
Chân Bảo cười trộm, nhưng cô cảm thấy anh rất tốt.
Em nói một chút khuyết điểm đi. Phó Minh Thời hôn nhẹ lên mặt Chân Bảo.
Cái này càng khó, Chân Bảo cũng không biết anh có khuyết điểm gì, anh tặng quà cho cô rất bá đạo, có thể vì cô mà làm mọi chuyện, thí dụ như tuyển chuyên nghiệp, làm kiêm chức, lúc đầu anh phản đối, nhưng cuối cùng cũng tôn trọng quyết định của cô, thậm chí còn giả dạng làm Thời Minh giúp cô giữ bí mật.
Chân Bảo lắc đầu, rồi hỏi ngược lại anh: Vậy em có khuyết điểm gì không?
Phó Minh Thời nở nụ
/66
|