Sáng hôm sau NGỌC TRÚC mơ màng tỉnh dậy.
Đập vào mắt cô là khuôn ngực rộng lớn của ai kia , nghe hơi thở đều đều của anh , cô biết anh vẫn còn đang ngủ.
Có một Thứ gây sự chú ý với cô đó chính là trái tim anh , qua lớp áo ngủ mỏng cô có thể cảm giác nó đang đập rất nhẹ nhàng .
Bỗng nhiên cô rất muốn chạm vào nó , thế là bàn tay không nghe lời tháy máy chạm vào , rồi xoa nhẹ , cuối cùng cô úp hẳn bàn tay của mình vào như để bao bọc cảm nhận nó.
Đang mải mê chơi đùa, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm dịu dàng bên tai
- Thừa lúc người khác ngủ mà xâm phạm thân thể như thế là không tốt đâu nhé!
Là một người lịch sự , em nên chờ thân chủ của nó thức giấc rồi mới làm gì thì làm.
Có phải như thế sẽ hay hơn không?
- Hả?
Ngọc Trúc bị tiếng nói làm cho giật mình.
Cô ngượng chín mặt , cứ như mình vừa đi làm việc xấu bị người ta bắt qủa tang đó.
- kHục khục khục.
Đang xấu hổ lại còn nghe tiếng cười khẽ bên tai như muốn trêu trọc mình vậy.
Làm Ngọc Trúc ngượng ngùng gắt nhẹ.
- Sao anh cười em!
- À! Haha
- Lại cười nữa rồi!
Người ta làm gì mặc kệ người ta!
Không được cười , không cho anh cười
Ngọc Trúc giận hờn đánh nhẹ lên ngực anh , để xóa bớt không khí ngượng ngùng của bản thân.
Nhưng cô đâu ngờ , anh không những không biết ý mà dừng lại , hơn nữa còn ôm lấy cô rồi cười to hơn như đang cố ý trêu chọc cô vậy.
Khiến Ngọc Trúc càng lộ khí xung thiên
- Đáng ghét! Anh bỏ em ra!
Bỏ ra ngay!
- Tại sao anh phải bỏ?
Em là của anh!
Anh muốn làm gì kệ anh chứ… Phải không vợ yêu!
- Yahhh… Tránh ra!
Ai thèm làm vợ anh!
Vậy anh cũng là của em, em muốn làm gì kệ em , sao cứ chọc người ta.
Thấy anh nói vậy cô cũng gân cổ lên cãi lại , muốn cô chịu thua sao đừng có mơ.
Nếu anh nói cô là của anh.
Vậy thì đương nhiên anh cũng là của cô.
Mà đã là của cô , thì cô muốn làm gì chẳng được .
Anh có quyền gì mà dám chọc cô chứ.
Nhìn bộ dạng phồng mồm trợn má , đôi mắt trong như nước hồ thu giờ đang trợn tròn lên nhìn anh đầy đe dọa , khiến Hoàng kỳ không khỏi xao xuyên trong lòng , nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế để chọc cô tiếp.
Buổi sáng ngọt ngào thế này cũng khá lâu rồi anh không có được.
Nên giờ có lại thật không muốn mất đi nhanh đến thế.
Khẽ nhìn cô hồi lâu , anh mỉm cười dịu dàng nói
- Uh. Đương nhiên là thế rồi.
Anh là của em , em muốn làm gì thì làm cũng được hết , anh không ý kiến.
Giờ anh như cá nằm trên thớt mời em khám nghiệm , rồi đánh chén thoải mái. Hahaha
Nhìn bộ dạng phồng mồm trợn má , đôi mắt trong như nước hồ thu giờ đang trợn tròn lên nhìn anh đầy đe dọa , khiến Hoàng kỳ không khỏi xao xuyên trong lòng , nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế để chọc cô tiếp.
Buổi sáng ngọt ngào thế này cũng khá lâu rồi anh không có được.
Nên giờ có lại thật không muốn mất đi nhanh đến thế.
Khẽ nhìn cô hồi lâu , anh mỉm cười dịu dàng nói
- Uh. Đương nhiên là thế rồi.
Anh là của em , em muốn làm gì thì làm cũng được hết , anh không ý kiến.
Giờ anh như cá nằm trên thớt mời em khám nghiệm , rồi đánh chén thoải mái
Đập vào mắt cô là khuôn ngực rộng lớn của ai kia , nghe hơi thở đều đều của anh , cô biết anh vẫn còn đang ngủ.
Có một Thứ gây sự chú ý với cô đó chính là trái tim anh , qua lớp áo ngủ mỏng cô có thể cảm giác nó đang đập rất nhẹ nhàng .
Bỗng nhiên cô rất muốn chạm vào nó , thế là bàn tay không nghe lời tháy máy chạm vào , rồi xoa nhẹ , cuối cùng cô úp hẳn bàn tay của mình vào như để bao bọc cảm nhận nó.
Đang mải mê chơi đùa, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm dịu dàng bên tai
- Thừa lúc người khác ngủ mà xâm phạm thân thể như thế là không tốt đâu nhé!
Là một người lịch sự , em nên chờ thân chủ của nó thức giấc rồi mới làm gì thì làm.
Có phải như thế sẽ hay hơn không?
- Hả?
Ngọc Trúc bị tiếng nói làm cho giật mình.
Cô ngượng chín mặt , cứ như mình vừa đi làm việc xấu bị người ta bắt qủa tang đó.
- kHục khục khục.
Đang xấu hổ lại còn nghe tiếng cười khẽ bên tai như muốn trêu trọc mình vậy.
Làm Ngọc Trúc ngượng ngùng gắt nhẹ.
- Sao anh cười em!
- À! Haha
- Lại cười nữa rồi!
Người ta làm gì mặc kệ người ta!
Không được cười , không cho anh cười
Ngọc Trúc giận hờn đánh nhẹ lên ngực anh , để xóa bớt không khí ngượng ngùng của bản thân.
Nhưng cô đâu ngờ , anh không những không biết ý mà dừng lại , hơn nữa còn ôm lấy cô rồi cười to hơn như đang cố ý trêu chọc cô vậy.
Khiến Ngọc Trúc càng lộ khí xung thiên
- Đáng ghét! Anh bỏ em ra!
Bỏ ra ngay!
- Tại sao anh phải bỏ?
Em là của anh!
Anh muốn làm gì kệ anh chứ… Phải không vợ yêu!
- Yahhh… Tránh ra!
Ai thèm làm vợ anh!
Vậy anh cũng là của em, em muốn làm gì kệ em , sao cứ chọc người ta.
Thấy anh nói vậy cô cũng gân cổ lên cãi lại , muốn cô chịu thua sao đừng có mơ.
Nếu anh nói cô là của anh.
Vậy thì đương nhiên anh cũng là của cô.
Mà đã là của cô , thì cô muốn làm gì chẳng được .
Anh có quyền gì mà dám chọc cô chứ.
Nhìn bộ dạng phồng mồm trợn má , đôi mắt trong như nước hồ thu giờ đang trợn tròn lên nhìn anh đầy đe dọa , khiến Hoàng kỳ không khỏi xao xuyên trong lòng , nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế để chọc cô tiếp.
Buổi sáng ngọt ngào thế này cũng khá lâu rồi anh không có được.
Nên giờ có lại thật không muốn mất đi nhanh đến thế.
Khẽ nhìn cô hồi lâu , anh mỉm cười dịu dàng nói
- Uh. Đương nhiên là thế rồi.
Anh là của em , em muốn làm gì thì làm cũng được hết , anh không ý kiến.
Giờ anh như cá nằm trên thớt mời em khám nghiệm , rồi đánh chén thoải mái. Hahaha
Nhìn bộ dạng phồng mồm trợn má , đôi mắt trong như nước hồ thu giờ đang trợn tròn lên nhìn anh đầy đe dọa , khiến Hoàng kỳ không khỏi xao xuyên trong lòng , nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế để chọc cô tiếp.
Buổi sáng ngọt ngào thế này cũng khá lâu rồi anh không có được.
Nên giờ có lại thật không muốn mất đi nhanh đến thế.
Khẽ nhìn cô hồi lâu , anh mỉm cười dịu dàng nói
- Uh. Đương nhiên là thế rồi.
Anh là của em , em muốn làm gì thì làm cũng được hết , anh không ý kiến.
Giờ anh như cá nằm trên thớt mời em khám nghiệm , rồi đánh chén thoải mái
/51
|