Diệp Thảo không có bất kì phản ứng nào, cô vẫn ngồi xem ti vi và ăn bim bim. Nam Vũ thấy vậy thì nhướng mày nhìn Diệp Thảo, “Diệp Thảo này, khách tới nhà mà không lấy nước ra mời sao?”
Diệp Thảo nhìn Nam Vũ cười như không cười, “Muốn uống nước thì cậu tự đi mà lấy, ở trong bếp đó, cậu muốn uống nước gì thì uống.”
“Có ai như cậu không? Khác tới nhà mà bắt người ta tự đi lấy nước…” Nam Vũ định nói thêm vài câu nữa nhưng cậu lại nhìn thấy Nhật Thiên xách sô nước và cây chổi lau nhà đi cất, rồi cậu lại nhìn thấy Diệp Thảo với đống đồ ăn trên bàn.
Không chỉ có Nam Vũ kinh ngạc mà Hạo Minh, Phong Nhã và Bạch Nguyện đều tròn hai mắt nhìn hai người họ.
Cất xong mọi thứ, Nhật Thiên đi ra phòng khách ngồi.
Nam Vũ nhìn Nhật Thiên với vẻ khó tin, “Sao cậu lại phải làm việc này? Người giúp việc nhà cậu hết đâu rồi? Từ lúc đi vào đây mình chẳng thấy có người giúp việc nào cả.”
Nhật Thiên hậm hực nhìn Diệp Thảo, “Họ nghỉ hết rồi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên Bạch Nguyệt nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với Diệp Thảo, “Tối nay chúng ta ở đây ăn cơm tối đi, Diệp Thảo sẽ là người nấu ăn!”
Nghe con bạn nói thế, Diệp Thảo tắt ti vi đi, nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt, “Tại sao lại là tao nấu, bổn tiểu thư sinh ra không phải là để nấu bữa tối cho người khác đâu nhé!”
“Diệp Thảo à, tao còn nhớ có một lần mày nói là sẽ nấu cho tao và Phong Nhã ăn nhé! Đừng có mà nuốt lời.”
“Ồ! Đúng là nhớ dai thật, nhưng mà hôm nay có rất nhiều người.”
“Diệp Thảo à, hôm nay cũng chỉ có thêm ba người thôi mà.”
“Không, hiện tại mình không muốn động tay động chân vào bất cứ việc gì cả. Ở đây ăn tối cũng được, nhưng nếu muốn ăn thì để cho ba người đàn ông nấu, chị em phụ nữ chúng ta chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Phong Nhã lần lượt nhìn Nhật Thiên, Nam Vũ rồi nhìn Hạo Minh lắc đầu, “E là không có khả năng đâu, nhìn là biết họ có bao giờ động tay động chân vào việc nhà chứ!”
Bạch Nguyệt liền đưa ra ý kiến của mình, “Hay là thế này đi, họ không biết nấu thì có thể lên mạng tra công thức, thử xem ai trong ba người nấu ăn ngon nhất, mọi người thấy có được không?”
“Ý tưởng hay đó, ba người thấy có được không?” Diệp Thảo hưng phấn, hỏi ba chàng trai.
Nhật Thiên, “…”
Hạo Minh, “…”
Nam Vũ, “…”
“Không trả lời tức là đồng ý!” Diệp Thảo chạy tới kéo ba chàng trai đứng dậy, “Thời gian bắt đầu, các cậu mau đi mua nguyên liệu đi.”
“Dừng, mình có một ý kiến nhỏ.” Nam Vũ nói, lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn vào Nam Vũ. Cậu tươi cười nói tiếp, “Ý kiến của mình thế này, để thêm phần kịch tính cho cuộc thi, chúng ta hãy chia theo đội đi. Nhật Thiên và Diệp Thảo vào một đội, Hạo Minh và Bạch Nguyệt, còn mình cùng với Phong Nhã, mọi người thấy sao? Càng đông càng vui mà.”
Nhật Thiên trả lời luôn không cần phải suy nghĩ, “Tôi đồng ý!”
Hạo Minh, “…”
“Không được.”
“Không được.”
Phong Nhã và Bạch Nguyệt đồng thanh nói.
Nam Vũ thấy vậy liền hỏi, “Tại sao lại không được?”
Phong Nhã nhìn Diệp Thảo sau đó nhìn Nam Vũ, “Chắc cậu không biết đâu, Diệp Thảo nấu ăn rất giỏi, nếu em ấy ở đội Nhật Thiên thì chắc chắn đội Nhật Thiên sẽ thắng.”
Nam Vũ suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng, “Thế này đi, việc nấu ăn thì bọn mình làm, con gái các cậu chỉ cần phụ bếp là được rồi. Mọi người thấy sao?”
Tất cả đều không có ý kiến gì. Bọn họ liền đi tới siêu thị mua nguyên liệu.
Suốt chặng đường, Bạch Nguyệt, Phong Nhã, Diệp Thảo lấy điện thoại ra chụp hình và quay video để làm kỉ niệm.
Hiếm khi thấy một lúc ba hotboy của trường và là những quý tử nhà tỷ phú phải đi siêu thị mua đồ thế này, cái này mà đăng lên được đăng lên diễn đàn trường hay là một trang mạng bất kì nào đó thì hot phải biết.
Sáu người mua xong trở về nhà, những nguyên liệu cần mua đã được đặt vào trong bếp. Diệp Thảo lấy tạp dề mới mua từ trong túi ra đưa cho mỗi người một cái, những cái này là cô đặc biệt tự tay chọn cho từng người một.
Mặt ba chàng trai méo mó khi nhìn thấy chiếc tạp dề trong tay của mình. Cái tạp dề của Nam Vũ có hình bông hoa to đùng, màu sắc thì lòe loẹt. Còn Hạo Minh thì có vẻ là đỡ hơn, chiếc tạp đề đó có nhiều hình trái tim màu hồng. Có lẽ cái của Hàn Thiên là thảm bại nhất, có hình hello kitty đan xem với những trái bóng đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Nhật Thiên giơ chiếc tạp dề lên mà đen hết cả mặt mày, hỏi Diệp Thảo, “Không có cái nào khác sao?”
Diệp Thảo cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại không có cảm xúc gì, “Không có, chỉ còn cái này thôi.”
“Vậy thì anh không đeo đâu.” Nhật Thiên quăng chiếc tạp dề sang một bên.
Diệp Thảo cầm chiếc mà Nhật Thiên vừa vứt, không để cho anh cự tuyệt, cô liền đeo vào cho Nhật Thiên, “Cũng chỉ là trò chơi thôi mà, đeo vào cũng có mất miếng thịt nào của cậu đâu, không đeo cái này thì áo của cậu bị dính bẩn đó.”
Nhật Thiên im lặng, hiện giờ anh rất vui mừng vì đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Thảo lại đối xử tốt với anh như vậy, đến khi Diệp Thảo đã đeo tạp dề xong, tâm trí của Nhật Thiên vẫn đang trên mây.
Đeo xong cho Nhật Thiên, Diệp Thảo chạy lên phòng lấy máy ảnh, chụp vài tấm làm kỉ niệm.
Nam Vũ nhìn Nhật Thiên thất thần thì cười cười, ghé sát vào tai Nhật Thiên, “Ê, Thiên, tỉnh mộng đi, biểu cảm của mày có hơi thái quá rồi đó.”
Nhật Thiên lườm Nam Vũ, lấy chân đá cho thằng bạn một cái, “Không phải việc của mày, đồ lắm chuyện.”
Diệp Thảo nhìn Nam Vũ cười như không cười, “Muốn uống nước thì cậu tự đi mà lấy, ở trong bếp đó, cậu muốn uống nước gì thì uống.”
“Có ai như cậu không? Khác tới nhà mà bắt người ta tự đi lấy nước…” Nam Vũ định nói thêm vài câu nữa nhưng cậu lại nhìn thấy Nhật Thiên xách sô nước và cây chổi lau nhà đi cất, rồi cậu lại nhìn thấy Diệp Thảo với đống đồ ăn trên bàn.
Không chỉ có Nam Vũ kinh ngạc mà Hạo Minh, Phong Nhã và Bạch Nguyện đều tròn hai mắt nhìn hai người họ.
Cất xong mọi thứ, Nhật Thiên đi ra phòng khách ngồi.
Nam Vũ nhìn Nhật Thiên với vẻ khó tin, “Sao cậu lại phải làm việc này? Người giúp việc nhà cậu hết đâu rồi? Từ lúc đi vào đây mình chẳng thấy có người giúp việc nào cả.”
Nhật Thiên hậm hực nhìn Diệp Thảo, “Họ nghỉ hết rồi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên Bạch Nguyệt nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với Diệp Thảo, “Tối nay chúng ta ở đây ăn cơm tối đi, Diệp Thảo sẽ là người nấu ăn!”
Nghe con bạn nói thế, Diệp Thảo tắt ti vi đi, nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt, “Tại sao lại là tao nấu, bổn tiểu thư sinh ra không phải là để nấu bữa tối cho người khác đâu nhé!”
“Diệp Thảo à, tao còn nhớ có một lần mày nói là sẽ nấu cho tao và Phong Nhã ăn nhé! Đừng có mà nuốt lời.”
“Ồ! Đúng là nhớ dai thật, nhưng mà hôm nay có rất nhiều người.”
“Diệp Thảo à, hôm nay cũng chỉ có thêm ba người thôi mà.”
“Không, hiện tại mình không muốn động tay động chân vào bất cứ việc gì cả. Ở đây ăn tối cũng được, nhưng nếu muốn ăn thì để cho ba người đàn ông nấu, chị em phụ nữ chúng ta chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Phong Nhã lần lượt nhìn Nhật Thiên, Nam Vũ rồi nhìn Hạo Minh lắc đầu, “E là không có khả năng đâu, nhìn là biết họ có bao giờ động tay động chân vào việc nhà chứ!”
Bạch Nguyệt liền đưa ra ý kiến của mình, “Hay là thế này đi, họ không biết nấu thì có thể lên mạng tra công thức, thử xem ai trong ba người nấu ăn ngon nhất, mọi người thấy có được không?”
“Ý tưởng hay đó, ba người thấy có được không?” Diệp Thảo hưng phấn, hỏi ba chàng trai.
Nhật Thiên, “…”
Hạo Minh, “…”
Nam Vũ, “…”
“Không trả lời tức là đồng ý!” Diệp Thảo chạy tới kéo ba chàng trai đứng dậy, “Thời gian bắt đầu, các cậu mau đi mua nguyên liệu đi.”
“Dừng, mình có một ý kiến nhỏ.” Nam Vũ nói, lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn vào Nam Vũ. Cậu tươi cười nói tiếp, “Ý kiến của mình thế này, để thêm phần kịch tính cho cuộc thi, chúng ta hãy chia theo đội đi. Nhật Thiên và Diệp Thảo vào một đội, Hạo Minh và Bạch Nguyệt, còn mình cùng với Phong Nhã, mọi người thấy sao? Càng đông càng vui mà.”
Nhật Thiên trả lời luôn không cần phải suy nghĩ, “Tôi đồng ý!”
Hạo Minh, “…”
“Không được.”
“Không được.”
Phong Nhã và Bạch Nguyệt đồng thanh nói.
Nam Vũ thấy vậy liền hỏi, “Tại sao lại không được?”
Phong Nhã nhìn Diệp Thảo sau đó nhìn Nam Vũ, “Chắc cậu không biết đâu, Diệp Thảo nấu ăn rất giỏi, nếu em ấy ở đội Nhật Thiên thì chắc chắn đội Nhật Thiên sẽ thắng.”
Nam Vũ suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng, “Thế này đi, việc nấu ăn thì bọn mình làm, con gái các cậu chỉ cần phụ bếp là được rồi. Mọi người thấy sao?”
Tất cả đều không có ý kiến gì. Bọn họ liền đi tới siêu thị mua nguyên liệu.
Suốt chặng đường, Bạch Nguyệt, Phong Nhã, Diệp Thảo lấy điện thoại ra chụp hình và quay video để làm kỉ niệm.
Hiếm khi thấy một lúc ba hotboy của trường và là những quý tử nhà tỷ phú phải đi siêu thị mua đồ thế này, cái này mà đăng lên được đăng lên diễn đàn trường hay là một trang mạng bất kì nào đó thì hot phải biết.
Sáu người mua xong trở về nhà, những nguyên liệu cần mua đã được đặt vào trong bếp. Diệp Thảo lấy tạp dề mới mua từ trong túi ra đưa cho mỗi người một cái, những cái này là cô đặc biệt tự tay chọn cho từng người một.
Mặt ba chàng trai méo mó khi nhìn thấy chiếc tạp dề trong tay của mình. Cái tạp dề của Nam Vũ có hình bông hoa to đùng, màu sắc thì lòe loẹt. Còn Hạo Minh thì có vẻ là đỡ hơn, chiếc tạp đề đó có nhiều hình trái tim màu hồng. Có lẽ cái của Hàn Thiên là thảm bại nhất, có hình hello kitty đan xem với những trái bóng đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Nhật Thiên giơ chiếc tạp dề lên mà đen hết cả mặt mày, hỏi Diệp Thảo, “Không có cái nào khác sao?”
Diệp Thảo cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại không có cảm xúc gì, “Không có, chỉ còn cái này thôi.”
“Vậy thì anh không đeo đâu.” Nhật Thiên quăng chiếc tạp dề sang một bên.
Diệp Thảo cầm chiếc mà Nhật Thiên vừa vứt, không để cho anh cự tuyệt, cô liền đeo vào cho Nhật Thiên, “Cũng chỉ là trò chơi thôi mà, đeo vào cũng có mất miếng thịt nào của cậu đâu, không đeo cái này thì áo của cậu bị dính bẩn đó.”
Nhật Thiên im lặng, hiện giờ anh rất vui mừng vì đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Thảo lại đối xử tốt với anh như vậy, đến khi Diệp Thảo đã đeo tạp dề xong, tâm trí của Nhật Thiên vẫn đang trên mây.
Đeo xong cho Nhật Thiên, Diệp Thảo chạy lên phòng lấy máy ảnh, chụp vài tấm làm kỉ niệm.
Nam Vũ nhìn Nhật Thiên thất thần thì cười cười, ghé sát vào tai Nhật Thiên, “Ê, Thiên, tỉnh mộng đi, biểu cảm của mày có hơi thái quá rồi đó.”
Nhật Thiên lườm Nam Vũ, lấy chân đá cho thằng bạn một cái, “Không phải việc của mày, đồ lắm chuyện.”
/32
|