Trong phòng bếp rộn vang tiếng cười, Diệp Thảo mở chế độ quay để ghi lại khoảnh khắc hiếm có này.
Diệp Thảo không được phép động tay động chân vào việc nấu nướng, chỉ có thể động chạm vào mấy thứ rau cỏ trên bàn. Thỉnh thoảng cắt này cắt nọ.
“Á” Diệp Thảo đang cắt củ cà rốt không may cắt trúng tay. Tuy cô nấu ăn rất ngon nhưng thường bị đứt tay, không thì làm vỡ cái này, hỏng cái kia,…
Nhật Thiên quay lại nhìn Diệp Thảo, “Sao lại bất cẩn thế? Có như vậy thôi mà cũng làm mình bị đứt tay.” Anh cầm lấy tay Diệp Thảo, rửa tay cô bằng nước lạnh, sau đó chạy lên phòng lấy xuống một hộp y tế rồi băng bó vết thương cho Diệp Thảo.
Tất cả mọi người kinh ngạc khi thấy hành động của Nhật Thiên nhất là Nam Vũ và Hạo Minh. Họ chưa từng thấy Nhật Thiên có biểu cảm này với bất kì ai.
Băng bó vết thương xong, Nhật Thiên nhìn Diệp Thảo nói với giọng nhẹ nhàng nhưng cũng có phần cảnh cáo, “Em ngồi yên ở đây, không được động vào thứ gì cả, có biết chưa?”
Diệp Thảo lườm Nhật Thiên, “Biết rồi.”
Nhật Thiên thấy biểu cảm của Diệp Thảo như vậy thì có vẻ buồn buồn, không nói tiếng nào nữa, chăm chú vào làm món ăn của mình.
Thấy Nhật Thiên không nhìn mình nữa, Diệp Thảo nhìn mảnh vải trắng cuốn trên tay của mình cười gượng. Trong lòng luôn thầm nhủ, có lẽ Nhật Thiên chỉ là đang thương hại mình mà thôi, Diệp Thảo à, mày đừng có mơ tưởng hão huyền.
Cuối cùng, các món ăn cũng được bày sẵn trên bàn, món nào cũng được trang trí rất đẹp, nhưng nhìn đẹp nhất có lẽ là của Hàn Thiên.
Ba cô gái từ từ thưởng thức các món ăn trên bàn.
Đầu tiên là món của Nam Vũ, Diệp Thảo nếm thử đầu tiên, cô cảm thấy rất ngon, rất vừa miệng. Bạch Nguyệt à Phong Nhã cũng cảm thấy vậy.
Anh chàng này có vẻ ngoài trông như một playboy nhưng nấu ăn rất được.
Tiếp theo là món của Hạo Minh, cách trang trí cũng rất đẹp nhưng vị lại hơi nhạt, nhưng nói chung là vẫn có thể ăn được.
Nhìn những món của Nhật Thiên làm là muốn ăn liền rồi, món ăn rất cuốn hút, cách trang trí là hạng nhất trong ba người.
“Nhật Thiên đúng là chồng chưa cưới của Diệp Thảo có khác, hai người đúng là rất hợp nha, nhưng Diệp Thảo vẫn thua Nhật Thiên về cách trang trí rồi.” Phong Nhã cười cười trêu đùa Diệp Thảo.
“Chị Nhã, chị nói hươu nói vượn gì vậy?” Diệp Thảo tức tối, gắp miếng thật to bỏ vào miệng, như ngay lập tức mặt mày cau lại, phản ứng tiếp theo là chạy nhanh vào phòng vệ sinh nôn ra bằng sạch thức ăn trong miệng.
Phong Nhã và Bạch Nguyệt liếc nhìn nhau, rồi nhìn đĩa thức ăn trang trí rất đẹp trên bàn, hai người đều cùng gắp môt ít nếm thử.
“Phụt!...” Phong Nhã lấy vội cốc nước trên bàn uống sạch.
“Nhật Thiên, cậu cho bao nhiêu muối vào thức ăn vậy?” Bạch Nguyệt nhăn nhó mặt mày.
Diệp Thảo từ phòng vệ sinh đi ra, lườm lườm Nhật Thiên, “Cậu cho tấn muối vào đồ ăn à? Hay là vị giác cậu có vấn đề? Có biết là trên đời này có bao nhiêu người không có cái để ăn không hả? Không biết nấu thì nói mẹ luôn đi lại còn này nọ…”
Nhật Thiên, “…”
Hạo Minh, “…”
Nam Vũ, “…”
Bạch Nguyệt, “…”
Phong Nhã, “…”
Tất cả mọi người đều im re khi Diệp Thảo khi Diệp Thảo đang mắng Nhật Thiên té tát. Diệp Thảo thấy mình có biểu hiện hơi quá, cô hừ một tiếng rồi thản nhiên ngồi xuống bàn ăn, “mọi người ăn đi, cũng may là có Nam Vũ là biết nấu ăn.”
Tất cả mọi người đang ăn thì tiếng chuông cửa vang lên.
Lục Sơn và Ánh Linh đang đứng trước cổng nhà Nhật Thiên. Khi Ánh Linh bị Diệp Thảo làm cho hiểu lầm, Lục Sơn giải thích với cô đến nỗi khô cả họng mà Ánh Linh vẫn còn ngờ vực. Cạn lời, Lục Sơn quyết định đưa cô đến chỗ em gái.
Đứng một lúc mà chẳng thấy có ai ra mở cửa, mất kiên nhẫn, Lục sơn bấm chuông thêm vài lần nữa.
Khi nghe thấy tiếng chuông mọi người nhìn nhau, ánh mắt Diệp Thảo nhìn Nhật Thiên, nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể.
Nhật Thiên không nói lời nào, anh đi ra mở cửa, “Tôi không có bị điếc, bấm chuông gì mà lắm thế.”
Cổng được mở ra, Nhật Thiên thấy bất ngờ khi thấy Lục Sơn và cô gái ở rạp chiếu phim đứng trước cửa nhà mình, không biết họ tới đây làm gì nhưng vẫn mời họ vào theo phép lịch sự.
Đi vào nhà, Lục Sơn không thấy bóng dáng em gái mình đâu liền hỏi, “Diệp Thảo đâu?”
“Cô ấy đang ăn tối trong phòng ăn.” Nhật Thiên chỉ tay vào hướng phòng bếp.
Diệp Thảo không được phép động tay động chân vào việc nấu nướng, chỉ có thể động chạm vào mấy thứ rau cỏ trên bàn. Thỉnh thoảng cắt này cắt nọ.
“Á” Diệp Thảo đang cắt củ cà rốt không may cắt trúng tay. Tuy cô nấu ăn rất ngon nhưng thường bị đứt tay, không thì làm vỡ cái này, hỏng cái kia,…
Nhật Thiên quay lại nhìn Diệp Thảo, “Sao lại bất cẩn thế? Có như vậy thôi mà cũng làm mình bị đứt tay.” Anh cầm lấy tay Diệp Thảo, rửa tay cô bằng nước lạnh, sau đó chạy lên phòng lấy xuống một hộp y tế rồi băng bó vết thương cho Diệp Thảo.
Tất cả mọi người kinh ngạc khi thấy hành động của Nhật Thiên nhất là Nam Vũ và Hạo Minh. Họ chưa từng thấy Nhật Thiên có biểu cảm này với bất kì ai.
Băng bó vết thương xong, Nhật Thiên nhìn Diệp Thảo nói với giọng nhẹ nhàng nhưng cũng có phần cảnh cáo, “Em ngồi yên ở đây, không được động vào thứ gì cả, có biết chưa?”
Diệp Thảo lườm Nhật Thiên, “Biết rồi.”
Nhật Thiên thấy biểu cảm của Diệp Thảo như vậy thì có vẻ buồn buồn, không nói tiếng nào nữa, chăm chú vào làm món ăn của mình.
Thấy Nhật Thiên không nhìn mình nữa, Diệp Thảo nhìn mảnh vải trắng cuốn trên tay của mình cười gượng. Trong lòng luôn thầm nhủ, có lẽ Nhật Thiên chỉ là đang thương hại mình mà thôi, Diệp Thảo à, mày đừng có mơ tưởng hão huyền.
Cuối cùng, các món ăn cũng được bày sẵn trên bàn, món nào cũng được trang trí rất đẹp, nhưng nhìn đẹp nhất có lẽ là của Hàn Thiên.
Ba cô gái từ từ thưởng thức các món ăn trên bàn.
Đầu tiên là món của Nam Vũ, Diệp Thảo nếm thử đầu tiên, cô cảm thấy rất ngon, rất vừa miệng. Bạch Nguyệt à Phong Nhã cũng cảm thấy vậy.
Anh chàng này có vẻ ngoài trông như một playboy nhưng nấu ăn rất được.
Tiếp theo là món của Hạo Minh, cách trang trí cũng rất đẹp nhưng vị lại hơi nhạt, nhưng nói chung là vẫn có thể ăn được.
Nhìn những món của Nhật Thiên làm là muốn ăn liền rồi, món ăn rất cuốn hút, cách trang trí là hạng nhất trong ba người.
“Nhật Thiên đúng là chồng chưa cưới của Diệp Thảo có khác, hai người đúng là rất hợp nha, nhưng Diệp Thảo vẫn thua Nhật Thiên về cách trang trí rồi.” Phong Nhã cười cười trêu đùa Diệp Thảo.
“Chị Nhã, chị nói hươu nói vượn gì vậy?” Diệp Thảo tức tối, gắp miếng thật to bỏ vào miệng, như ngay lập tức mặt mày cau lại, phản ứng tiếp theo là chạy nhanh vào phòng vệ sinh nôn ra bằng sạch thức ăn trong miệng.
Phong Nhã và Bạch Nguyệt liếc nhìn nhau, rồi nhìn đĩa thức ăn trang trí rất đẹp trên bàn, hai người đều cùng gắp môt ít nếm thử.
“Phụt!...” Phong Nhã lấy vội cốc nước trên bàn uống sạch.
“Nhật Thiên, cậu cho bao nhiêu muối vào thức ăn vậy?” Bạch Nguyệt nhăn nhó mặt mày.
Diệp Thảo từ phòng vệ sinh đi ra, lườm lườm Nhật Thiên, “Cậu cho tấn muối vào đồ ăn à? Hay là vị giác cậu có vấn đề? Có biết là trên đời này có bao nhiêu người không có cái để ăn không hả? Không biết nấu thì nói mẹ luôn đi lại còn này nọ…”
Nhật Thiên, “…”
Hạo Minh, “…”
Nam Vũ, “…”
Bạch Nguyệt, “…”
Phong Nhã, “…”
Tất cả mọi người đều im re khi Diệp Thảo khi Diệp Thảo đang mắng Nhật Thiên té tát. Diệp Thảo thấy mình có biểu hiện hơi quá, cô hừ một tiếng rồi thản nhiên ngồi xuống bàn ăn, “mọi người ăn đi, cũng may là có Nam Vũ là biết nấu ăn.”
Tất cả mọi người đang ăn thì tiếng chuông cửa vang lên.
Lục Sơn và Ánh Linh đang đứng trước cổng nhà Nhật Thiên. Khi Ánh Linh bị Diệp Thảo làm cho hiểu lầm, Lục Sơn giải thích với cô đến nỗi khô cả họng mà Ánh Linh vẫn còn ngờ vực. Cạn lời, Lục Sơn quyết định đưa cô đến chỗ em gái.
Đứng một lúc mà chẳng thấy có ai ra mở cửa, mất kiên nhẫn, Lục sơn bấm chuông thêm vài lần nữa.
Khi nghe thấy tiếng chuông mọi người nhìn nhau, ánh mắt Diệp Thảo nhìn Nhật Thiên, nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể.
Nhật Thiên không nói lời nào, anh đi ra mở cửa, “Tôi không có bị điếc, bấm chuông gì mà lắm thế.”
Cổng được mở ra, Nhật Thiên thấy bất ngờ khi thấy Lục Sơn và cô gái ở rạp chiếu phim đứng trước cửa nhà mình, không biết họ tới đây làm gì nhưng vẫn mời họ vào theo phép lịch sự.
Đi vào nhà, Lục Sơn không thấy bóng dáng em gái mình đâu liền hỏi, “Diệp Thảo đâu?”
“Cô ấy đang ăn tối trong phòng ăn.” Nhật Thiên chỉ tay vào hướng phòng bếp.
/32
|