“Không có gì đâu.” Anh vẫn luôn đợi cô mở miệng bởi vì quả thật sáng nay anh chính là cố ý lật đến trang tạp chí đó.
Nhìn lướt qua sắc mặt của Sở Thần Hy, cô mở miệng ra định nói gì đó xong lại nghẹn ngào nuốt lời định nói vào trong. Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ vì không thể nói ra câu cầu cứu được, cô nhíu mày thế nhưng lại nghĩ không ra cách gì để có thể giúp đỡ Y Y cả.
Vì giảm bớt bầu không khí xấu hổ này lại, Đinh Kiều An bèn hỏi: “Trường học của tôi ở đâu thế?”
Hiện tại cô đang là sinh viên năm ba, còn học một năm nữa thôi là sẽ tốt nghiệp. Chỉ có điều, nửa năm trước đột nhiên tập đoàn Đinh thị lâm vào cuộc khủng hoảng về kinh tế, Đinh Vạn Hải đã cắt đứt toàn bộ tiền đi học dành cho cô và Đinh Y Y, chỉ có Viên Tiểu Phi vừa khóc lóc vừa nũng nịu vừa đòi treo cổ tự tử nên mới giữ lại được việc học hành của Y Y.
Người ta nói những đứa trẻ có mẹ thì đều là báu vật, xem ra điều đó quả thật không hề sai.
“Đinh Kiều An, Đinh Kiều An.” Liên tục hô lên hai câu nhưng đều không thấy cô đáp lại, Sở Thần Hy bèn đưa tay ra về phía cô rồi búng vào trán cô một cái.
“Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì rồi?” Đinh Kiều An vẫn còn đang mải mê suy nghĩ chuyện xảy ra lại còn đột nhiên bị anh búng cho một cái cho nên cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đến nỗi kinh thiên động địa.
“Em đang mất tập trung.”
Đinh Kiều An ngượng ngùng cười cười trả lời: “Vừa rồi chúng ta nói là đi đến nơi nào cơ?”
“Thì vẫn là trở về trường học cũ của em thôi, tôi đã nói chuyện đâu vào đấy với giáo sư của em rồi.”
Tâm trạng vẫn luôn ỉu xìu của Đinh Kiều An cuối cùng cũng đã bừng sáng lên, cảm giác này thật là tốt, vậy là cũng không cần phải đi đến một môi trường hoàn toàn lạ lẫm nữa rồi. Anh Sở thật sự đúng là một người vô cùng vô cùng tốt.
Xe đã đi đến cổng trường, vẫn là công thức nguyên bản và hương vị quen thuộc, Đinh Kiều An đang định bước xuống xe thì tay lại bị giữ chặt lại.
“Anh Sở? Anh vẫn còn điều gì cần dặn dò hay sao?”
Nhìn thấy sự hân hoan trong ánh mắt Đinh Kiều An, Sở Thần Hy đang muốn nói ra điều gì đó nhưng lại kìm nén lại không nói ra thành tiếng.
“Không có cử người tới đón em về.”
“Được.”
Đinh Kiều An cứ thế bỏ mặc Sở Thần Hy lại không buồn vẫy chào anh một cái, chỉ để lại bóng dáng rồi cứ như vậy rời đi, đi rồi.
Sở Thần Hy đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu và nhìn bản thân mình một cái rồi tự nhủ rằng, chắc chắn là anh dậy thì cũng đâu đến nỗi nào đâu, nhưng vì cớ gì mà Đinh Kiều An lại không thể đưa mắt nhìn anh thêm một cái chứ? Hay là cô không hề có một chút ý nghĩ gì đối với anh? Như vậy làm sao có thể được?
Sau khi Sở Thần Hy lái xe rời đi Đinh Kiều An mới từ từ dò đầu ra từ phía sau cây cột hình trụ của cổng trường, mang theo cái túi xách nhỏ của mình trên lưng rồi chạy theo con đường phía đối diện mà Sở Thần Hy đã quay lưng lại, bên trong chiếc túi xách nhỏ kia đều là đồ đạc riêng của cô.
Cô vẫn không thể yên tâm nổi, nhưng lại không muốn phải dựa dẫm vào bất cứ một ai, thế nhưng nếu như muốn cứu Y Y thì chỉ có thể… Chỉ có thể lén lút đi huỷ hoại những thứ quan trọng nhất của Vưu Ngôn là được. Cô đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ và tồi tệ nhất, cùng lắm thì ngồi tù mất vài năm, dù sao thì cô cũng mặc kệ, cô muốn Đinh Y Y được bình an không có chuyện gì.
12:
Một mình xông vào công ty của Vưu Ngôn, người này bụng dạ nham hiểm, chơi đùa bỡn cợt các thiếu nữ nhiều vô số kể, đây cũng là lý do vì sao ông ta lại thiên vị hai chị em nhà họ Đinh hơn.
Tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Toàn thân Sở Thần Hy tràn đầy vẻ tàn bạo ngồi ngay trước mặt Đinh Kiều An, ngón tay không nhẹ không nặng gõ lên mặt bàn hỏi: “Nói nghe xem nào, chuyện này là như thế nào?”
Người phụ nữ mà sáng sớm nay anh đã tự mình đưa đi học ấy thế mà đột nhiên lại xuất hiện ở Cục Công an, nếu như không phải lúc tan học tài xế không đón được cô, chắc có lẽ anh vẫn không biết cô đã ở lại chỗ này cả một ngày.
Đinh Kiều An yếu đuối nhìn Sở Thần Hy một cái, rụt đầu lại, nhỏ giọng thì thầm một cách sợ hãi: “Làm sao mà tôi biết được ông già đó lại khỏe đến vậy.”
Hủy hoại đi những thứ quan trọng nhất của ông ta, sau đó giải cứu Đinh Y Y ra khỏi tên gian tặc, nhưng ai biết được ông già kia nham hiểm xảo trá, cô còn chưa có cơ hội để ra tay thì đã bị ông ta quét sạch. Đinh Kiều An thực sự khinh thường đến mức muốn bổ một tiếng.
Sở Thần Hy vừa nôn nóng vừa tức giận, anh đã nhiều lần cảnh báo bản thân mình không được phép tức giận vì dù sao đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ thôi.
Anh mở to mắt ra, lạnh lùng mở miệng: “Có phải nếu như tôi không tới đây thì em định ngồi ì ở đây mãi phải không?”
Đinh Kiều An hơi sững sờ, sau đó gật đầu lia lịa trả lời: “Tôi lại không có thông tin liên lạc của anh thì tìm anh bằng cách nào?”
Sở Thần Hy cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn xúc động muốn bóp chết Đinh Kiều An, không có thông tin liên lạc thì cứ trực tiếp nói tên tuổi của anh ra là sẽ có người tới cửa thông báo. Phải nhẫn nhịn, nhịn xuống, đối phương chỉ là một đứa trẻ có đầu óc hơi ngốc nghếch thôi.
Vẻ mặt của anh lạnh lùng, đứng lên nói: “Về nhà.”
Đó là một tiếng về nhà tràn ngập sự tức giận, Đinh Kiều An rụt đầu lại, rõ ràng là cô không hề làm sai gì cả nhưng vì cớ gì lại làm ra vẻ giống như đã làm sai vậy không biết.
Sở Thần Hy bước đi rất nhanh, Đinh Kiều An khập khiễng đuổi theo ở phía sau một cách đầy khó khăn và thế là Cục Công an đã xuất hiện một hình ảnh như thế này.
/446
|