Một người đàn ông khôi ngô tuấn tú với vẻ mặt tràn đầy tức giận đi ở đằng trước, theo phía sau lại là một cô gái vô cùng đáng thương, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy bắt mắt. Đây chính là thanh xuân chứ còn gì.
“Làm sao mà em đi chậm thế hả?”
Không thể nhịn thêm được nữa cho nên Sở Thần Hy đành quay đầu lại, thế là lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó của Đinh Kiều An, tư thế đi đứng dường như…?
“Chân của em bị làm sao thế?” Lời này vừa nói ra, Sở Thần Hy lại không cẩn thận phát hiện vết thương trên tay Đinh Kiều An, đó không phải là vết thương do roi, anh chỉ liên tục hỏi: “Chỗ này là lại có chuyện gì đây?”
Chỉ mới không đến một ngày thôi mà lại xuất hiện ở trước mắt anh với một thân hình đầy rẫy những vết thương, có phải là anh đã quá xem nhẹ trình độ tổn thương của cô chủ này hay không đây?
Đinh Kiều An chỉ cúi đầu, cô thật sự không thể nói là vì để tránh né tay háo sắc nên sau đó có chút không cẩn thận, đã đẩy đến phía trên ngăn tủ, cũng may là Vưu Ngôn yêu thích đồ cổ nên trong văn phòng đều là đồ cổ, chính cú va chạm kia của cô đã làm cho những bình hoa cổ trên ngăn tủ đều rơi hết xuống vỡ vụn trên mặt đất.
Tay của cô cũng bị những mảnh vỡ của những bình hoa kia làm bị thương, sau khi biết được điểm yếu của Vưu Ngôn, cô vui mừng quá đỗi nên cứ thế đập phá trong văn phòng. Sau đó, không ngờ lại phải đến Cục Công an.
Đinh Kiều An thở dài một hơi, cúi đầu xuống, trông giống y như một đứa trẻ làm chuyện gì sai lôi kéo ống tay áo của Sở Thần Hy.
“Anh đã phải bồi thường hết bao nhiêu tiền?” Không biết bán cô đi đã đủ để trả hay chưa nữa.
Sở Thần Hy nhướng mày lên đáp lời: lắm không nhiều lắm, chừng này thôi.”
Đinh Kiều An ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đưa năm ngón tay ra thế là thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Năm vạn à.”
“Không phải, là năm trăm vạn.”
Ngay khi Đinh Kiều An nghe thấy con số này, cô tức khắc đưa tay lên day trán, gào khóc tiêu rồi, bán cả cô đi cũng không đền nổi.
Biết được Đinh Kiều An đang khϊếp sợ, Sở Thần Hy nhếch miệng cười nhạt: “Sao thế? Cô Đinh muốn quỵt nợ hay sao?”
Có thể nói không được không?
“Thật ra thì có một cách như thế này, sau này nếu như em muốn tiêu tiền thì vẫn có thể tiêu xài thoải mái, lại còn có thể cứu vớt nguy cơ của tập đoàn Đinh thị, ngoài ra còn có thể cứu được Đinh Y Y ra nữa.” Con sói xám lớn đang từng bước từng bước nói chuyện với con thỏ trắng nhỏ.
Hai mắt Đinh Kiều An sáng rực lên giống y như một đứa bé tò mò hỏi: “Cách gì cơ?”
13:
“Kết hôn với tôi.”
Đinh Kiều An nhìn Sở Thần Hy, nhìn vào ánh mắt trêu đùa của anh và cho rằng anh đang nói đùa, thế là cười tủm tỉm rồi gật đầu lia lịa trả lời: “Được thôi.”
Nếu như anh có thể nói đùa vậy thì tại sao cô lại không thể nói đùa được? Cô tin rằng anh Sở vừa đẹp trai vừa giàu có như thế này thì tuyệt đối sẽ không cưới một người mà anh chỉ mới vừa quen biết chưa đến một tuần như cô đâu.
Sở Thần Hy sắp cười đến nỗi không khép được miệng, đứa nhỏ này đúng thật là rất dễ bị lừa.
Bây giờ vẫn không hẳn là đã quá muộn, vẫn còn kịp thời gian để đi đến Cục Dân chính, Sở Thần Hy trực tiếp đánh xe đi về phía trước.
“Anh đưa tôi tới nơi này làm gì thế?” Sắc mặt Đinh Kiều An hơi bối rối, chắc không phải đâu, không phải anh chỉ nói đùa thôi sao?
“Tới nơi này thì còn có thể làm gì nữa?” Đương nhiên là làm giấy đăng ký kết hôn chứ còn làm gì nữa, anh mặc kệ bởi vì dù sao vừa rồi cô cũng đã đồng ý với anh rồi.
“Không phải, anh Sở này, anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi, anh xem dáng vẻ này của anh lại không thiếu phụ nữ, tôi lại giản dị mộc mạc như thế này, thật sự là trèo cao không nổi đâu.” Đinh Kiều An đang rất nghiêm túc tranh luận nhưng vẫn không thể tránh khỏi số phận bị kéo xuống xe.
Sở Thần Hy nắm tay Đinh Kiều An thật chặt, nói: “Đinh Kiều An, đừng tự nói mình như vậy.”
Thôi được rồi, tay bị xiết đến đau luôn rồi, Đinh Kiều An cũng biết ông chủ lớn này đang tức giận nên không hạ thấp bản thân mình thêm nữa: “Anh Sở, cho dù đến đây rồi nhưng không có bất kỳ giấy tờ gì…”
Khi nhìn thấy Sở Thần Hy đang giơ sổ hộ khẩu, giấy chứng minh nhân dân và một số thứ khác lên, những lời còn lại chưa kịp nói ra hết lại phải nuốt vào trong.
“Anh Sở này, bây giờ tôi còn có thể từ chối được không?”
Đinh Kiều An căng thẳng đến nỗi mũi cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, có trời mới biết được chuyện này cho nên vốn dĩ cô không hề đề phòng.
Sở Thần Hy biết được sự lo lắng của Đinh Kiều An nên anh dừng chân: “Đinh Kiều An, thứ nhất, tôi đang thiếu một người vợ, mà em thì đang muốn cứu Đinh Y Y, vậy thì vừa hay, em làm vợ của tôi rồi tôi sẽ giúp em cứu Đinh Y Y ra.”
“Thứ hai, chúng ta chỉ là kết hôn bí mật mà thôi, cho nên sẽ không gây ra bất kỳ gánh nặng nào đối với cuộc sống của em hết.”
“Thứ ba, tôi sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên cái danh phận vợ chồng này cũng chỉ có thể là hữu danh vô thực và bản hợp đồng này cũng chỉ kéo dài cho đến khi em tốt nghiệp thì sẽ kết thúc.”
/446
|