Hạ Thụy Nam cùng Vũ Tử An ở lại Hạ gia chơi cũng không bao lâu. Đến khi bọn họ đứng lên cũng đã giữa trưa, vừa ăn đến giờ cơm trưa, ngồi nghỉ ngơi chốc lát, uống một chén trà nhỏ, Hạ Thụy Nam còn chưa kịp tâm sự chuyện trò cùng mẫu thân tỷ muội của mình câu nào, Vũ phủ đã phái người tới đón, nói trong nhà có việc, mời thiếu gia thiếu phu nhân nhanh chóng trở về.
Vừa sang năm mới, có việc gì gấp đến độ vợ chồng Vũ Tử An không thể không trở về? Huống hồ Hạ Thụy Nam vẫn còn đang mang thai, lại chưa từng quản lý việc nhà. Tất cả mọi người đều biết Vũ phu nhân không thích con dâu ở nhà mẹ đẻ quá lâu nên tìm cách lấy cớ, nhưng cũng không muốn vạch trần.
Trong lòng Hạ lão gia thực không vui, nhìn Vũ Tử An nói: “Rất lâu rồi ta chưa gặp hai đứa con, hai con không thể ở lại ăn cơm rồi mới đi sao?”
Vũ Tử An đỏ mắt áy náy nhẹ nhàng nắm tay Hạ Thụy Nam, ngại ngùng nhìn nhạc phụ nói: “Mấy ngày nay trong nhà đông người nhiều việc bận rộn, cũng không biết có việc gì gấp. Ngày khác tiểu tế nhất định đưa Nam Nam đến thăm hai người.”
Sắc mặt Hạ lão gia rất khó coi, thở dài: “Con gái gả cho nhà ngươi, chính là người nhà ngươi. Bây giờ thân hình nó đang nặng nề, từ nhỏ lại là người rất yếu đuối mảnh mai, nếu có đôi lúc nó bực tức lòng dạ hẹp hòi, ngươi nên bỏ qua cho nó nhiều hơn.” Thật ra lời này của hắn đã tự mâu thuẫn, nếu yếu đuối mảnh mai, tại sao lại lòng dạ hẹp hòi? Chẳng qua vì tấm lòng thương con của cha, hắn không dám nói không muốn Hạ Thụy Nam bị coi thường, đành nhận con gái hay bực tức lòng dạ hẹp hòi, để Vũ Tử An nhường nhịn nhiều hơn.
Trong lòng Vũ Tử An vô cùng kính trọng Hạ lão gia, biết bọn họ lo lắng, cũng tự biết tính tình của mẫu thân và tình cảnh của thê tử, nhưng thân làm con, làm sao dám nói cha mẹ sai lầm? Chỉ có thể lẳng lặng chôn chặt trong lòng, ôm quyền nghiêm mặt nói: “Xin cha mẹ yên tâm. Tử An nhất định đối đãi thật tốt với Nam Nam.”
Hạ phu nhân không muốn xa con gái. nhưng không có cách nào, rốt cuộc con gái đã là người nhà người ta, đành phải miễn cưỡng cười vui tiễn ra ngoài, quay đầu lại liền nhìn Hạ Thụy Hi và Hạ Thụy Bội thở dài. Không biết hai cô con gái này tương lai sẽ gặp phải bà mẹ chồng như thế nào, chỉ mong ngàn vạn lần không nên gặp phải mẹ chồng vừa điêu vừa ác như Vũ phu nhân.
Hạ Thụy Hi biết trong lòng Hạ phu nhân cảm thấy khó chịu, vội đi qua đi lại thu xếp các việc chuẩn bị bữa tiệc thịt nướng buổi tối, còn cố ý đi mời Hạ lão phu nhân tham gia, cố gắng nhanh chóng gạt bỏ sự không thoải mái trong lòng Hạ phu nhân, hàn gắn quan hệ của Hạ lão phu nhân cùng nhi tử và con dâu.
Hạ Thụy Bội vẫn còn để bụng chuyện cũ, chốc chốc lại xoi xét cái bàn dụng cụ không tinh tế, chốc chốc lại chê thịt nướng ướp gia vị thật nhạt nhẽo. Bất kể nàng ta có đáng giận như thế nào, Hạ Thụy Hi chỉ cười hì hì, cứ coi nàng ta như một người thuê nhà xảo quyệt đáng ghét trong cuộc sống mà mình không thể không đối mặt. Khi Hạ Thụy Bội thật sự có hành động gì đó quá phận, Hạ Thụy Hi cũng nên cho nàng ta một bài học. Nhưng bất kể bọn họ có như thế nào, nàng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt một nguyên tắc, chính là không để ở trong lòng, không làm ảnh hưởng đến lòng tốt của mình.
Một tay Hạ Thụy Hi đạo diễn bữa tiệc thịt nướng tối nay cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ. Mặc dù sắc mặt của Hạ lão phu nhân đối với nhi tử và con dâu vẫn không tốt, những cũng coi như đã chấp nhận lời xin lỗi của Hạ phu nhân mà đưa tay lên nhận lấy món thịt chim ngói nướng, lại đặc biệt khen thưởng Hạ Thụy Hi lúc còn nhỏ hiếu thuận linh tinh vài câu. Đến lúc này, trận tranh cãi của gia đình coi như đã xong.
Giải quyết xong lỗi lo về lão phu nhân, sáng sớm mùng bốn, Hạ lão gia dẫn theo vợ cùng một xe lễ vật vui vẻ đi đến nhà Tuyên đại cữu chúc tết.
Tuyên đại cữu sớm đã nhận được tin, đã nhanh chóng bắt Tuyên Ngũ đợi ở bên ngoài nghênh đón cả nhà Hạ lão gia. Hôm nay Tuyên Ngũ gặp cô và dượng tỏ ra rất tự nhiên thoải mái, trên mặt không tỏ vẻ gì đặc biệt, nhưng khóe mắt lại liếc thẳng đến trên xe hai tỷ muội Hạ Thụy Hi đang ngồi.
Xe vào trong cổng, nữ thân quyến xuống xe, Tuyên Ngũ mỉm cười liếc nhìn Hạ Thụy Hi cực nhanh, Hạ Thụy Hi còn chưa kịp phản ứng, Hạ Thụy Bội đã nói toạc ánh mắt của Tuyên Ngũ: “Ngũ ca cười thật kỳ quái, giống như chưa từng thấy qua tỷ muội chúng ta vậy.”
Câu nói của nàng thành công thu hút sự chú ý của Hạ phu nhân: “Nói bậy, cười thì làm sao, có gì kỳ quái?” Mặc dù Hạ phu nhân nói như thế, lại quay ra nhìn Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Bội cúi đầu xuống không dám lên tiếng, chỉ có trên khóe miệng không nhịn được nhoẻn cười đắc ý.
Hạ Thụy Hi giả vờ không hay biết gì, cúi đầu sửa sang lại nếp gấp trên quần áo, trong lòng mắng thầm, Hạ Thụy Bội không biết có âm mưu gì? Dường như muốn gán ghép nàng và Tuyên Ngũ hay sao ấy, có lẽ nàng nên cẩn thận.
Những chuyện làm cho Hạ Thụy Hi sợ đến sởn tóc gáy vẫn còn đang ở phía sau. Ánh mắt Tuyên đại cữu nhìn xuyên qua mọi người chiếu thẳng đến người nàng, ánh mắt kia nghiêm khắc nhưng bên trong lại có chút soi mói đắc ý, giống như nàng đã làm sai chuyện gì đó, Hạ Thụy Hi sợ tới mức vội vàng kiểm tra lại y phục trang sức cùng hành vi cử chỉ của mình lại một lượt xem có chỗ nào không ổn hay không. Đến tận khi Uyển Nhi cam đoan với nàng hôm nay tuyệt đối không có bất kì chỗ không hợp lễ nghi nào, nàng mới nhắm mắt đi theo sát sau lưng Hạ phu nhân, không dám có bất kì hành động dư thừa nào, Tuyên Lục len lén gọi nàng đi chơi, nàng cũng không dám đi.
Tiếp theo Hạ Thụy Hi lại phát hiện ra hôm nay ánh mắt người nhà Tuyên gia nhìn nàng đều có chút không bình thường, không nói đến tiểu thiếp, ngay cả ánh mắt mợ Tuyên nhìn nàng cũng diễn cảm rối rắm vạn phần. Mợ Tuyên nhiệt tình kéo tay nàng nhìn trái nhìn phải, khen thưởng hồi lâu, khen đến khi Hạ Thụy Hi đỏ mặt mới buông tay. Buông tay rồi thì thôi đi, lúc mợ Tuyên nói chuyện với Hạ phu nhân thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Thụy Hi vài lần, lại cười haha, cười làm cho nàng lo ngay ngáy trong lòng.
Hạ Thụy Hi mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhân cơ hội mợ Tuyên phân phó một tiểu thiếp bên cạnh đi đến nhà bếp lo chuyện cơm canh, vội kéo ống tay áo Hạ phu nhân, bất an thấp giọng nói: “Nương, con có chỗ nào không ổn sao? Tại sao cả đám bọn họ cứ nhìn con hoài vậy?”
Hạ phu nhân sớm đã phát hiện ra có gì đó không thích hợp, vẫn cười nói: “Ngươi đa tâm rồi, đi chơi cùng Lục tỷ một lát đi? Sang xuân nàng sẽ lấy chồng, sau này cơ hội gặp mặt của các ngươi sẽ rất ít, nhân cơ hội này trò chuyện cùng nàng nhiều một chút. Nhớ gọi cả muội muội ngươi đi cùng.”
Hạ Thụy Hi ngàn lần không muốn gọi Hạ Thụy Bội, nhưng hiểu rằng Hạ phu nhân muốn đuổi khéo hai người ra ngoài, để có thể dễ dàng nói chuyện với mợ Tuyên. Đành phải gọi Hạ Thụy Bội, đặc biệt chỉ dẫn theo Uyển Nhi, tìm cớ để Thuần Nhi ở lại tìm hiểu tin tức. Ai nhờ Hạ phu nhân phản xạ quá nhanh: “Sao Thuần Nhi không đi cũng tiểu thư? Đi nhanh. Thuần Nhi cũng đành phải ảo não đi theo.
Đợi đến khi các vị tiểu thư rời đi, mợ Tuyên cười híp mắt ngồi sát lại, lấy ra một đôi ngọc như ý phỉ thúy xanh mướt, ấn vào trong tay Hạ phu nhân, chỉ cười không nói gì nhìn Hạ phu nhân.
Trong lòng Hạ phu nhân hiểu được ý tứ của mợ Tuyên, lại cười híp mắt giả bộ hồ đồ: “Như ý phỉ thúy này được chạm trổ quá thật không tệ. Không biết chị dâu có được từ đâu?”
Mợ Tuyên cười nói: “Đây là do lão ngũ nhà ta mua được của thợ kim hoàn nổi danh nhất kinh thành mang về biếu ta. Nhưng ta đã lớn tuổi, dần dần không còn hứng thú chơi những món đồ trân châu ngọc bảo, chi bằng tặng cho người trẻ hơn thưởng thức. Muội muội, Hi HI nhà ngươi dịu dàng đáng yêu, ta muốn tặng một cái cho nó, không biết ý của ngươi thế nào?” Họ hàng lại muốn hỏi kết thành thông gia, lại sợ nếu bị cự tuyệt sẽ rất mất thể diện, đành dùng phương pháp thử như vậy, nếu hai bên cùng có ý, liền mời bà mối tới cửa cầu hôn.
Hạ phu nhân bật cười, cầm ngọc như ý đặt lại vào trong hộp gấm: “Chị dâu ưu ái nàng quá rồi. Nha đầu kia không tốt, e rằng không xứng với ngọc như ý này.” Sau đó âu sầu nhẹ giọng nói: “Chị dâu là người trong nhà, muội muội không dói gạt ngươi. Ngươi không biết rằng, năm ngoái cha nàng đi đến Vạn Phật Tự ở kinh thành cầu cho nàng một quẻ, trên thẻ tre ghi muốn nàng vào ngày sinh của Phật tổ mồng tám tháng tư đến Vạn Phật Tự thắp một nén nhang, nếu không… Aiz… Thật sự là… Đứa bé này, chẳng bao giờ để cho ta bớt lo lắng cả.”
Hạ phu nhân đưa mắt nhìn sắc mặt mợ Tuyên khẽ biến vài lần, nói tiếp: “Tuy rằng sự tình liên quan đến vận thể cả nhà, nhưng muốn thắp được nén nhang đầu tiên trong ngày này thì phải làm sao? Ta cũng cha nàng sau khi thương lượng xong, vẫn cần phải có sự hỗ trợ của ca ca, viết thư cho đệ tử trong kinh thành, nói rõ một chút, ngày ấy nhất định phải để Hi Hi thắp được nén nhang đầu tiên. Nén nhang đầu tiên này thắp xong, tự nhiên mọi thứ sẽ thuận lợi.”
Mặc dù Hạ phu nhân không nói quá rõ ràng, nhưng mợ Tuyên sẽ tự suy nghĩ, khẳng định không phải là chuyện tốt gì, nha đầu Hạ Thụy Hi kia các điều kiện và phương diện đều không tệ, nhưng vẫn không gả ra được, nói không chừng thật sự là do số mệnh không tốt, chỉ sợ họa còn kéo dài, làm sao có thể cần con dâu như vậy? Mợ Tuyên đương nhiên là liên tục không ngừng đống ý rồi, lại đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn thu lại đôi ngọc như ý phỉ thúy, bằng không lại phải cho Hạ Thụy Hi như vừa mới nói.
Lại nói đến chuyện Hạ Thụy Hi và Hạ Thụy Bội cùng đi ra ngoài viện chính, Hạ Thụy Bội mang theo một nụ cười quỷ dị tiến lên nói: “Nhị tỷ, tỷ có phát hiện ra gì không? Ánh mắt bọn họ hôm nay nhìn tỷ có chút quái lạ nha.”
Hạ Thụy Hi giả bộ bật cười: “Ta không phát hiện ra.”
Hạ Thụy Bội đảo tròng mắt: “Tại sao lại thế? Chẳng lẽ tỷ không phát hiện ra hôm nay vừa vào cửa ngũ ca đã nhìn tỷ chằm chằm rồi mỉm cười, tiếp đó cậu cũng nhìn tỷ chằm chằm, rồi mợ cũng đối đãi nhiệt tình với tỷ như vậy, tỷ không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Ta không nhìn Ngũ ca, cũng không nhìn cậu, không chú ý đến bọn họ có nhìn ta hay không. Còn việc mợ đối đãi nhiệt tình với ta, đó là đương nhiên, nương đối với chị em các nàng cũng rất nhiệt tình, cho nên tuyệt đối chẳng có chuyện gì kỳ lạ cả. Những lời muội vừa nói cũng đừng để cho người khác nghe được, cẩn thận người ta cười muội không hiểu chuyện.” Hạ Thụy Hi cố tình bày ra bộ dạng tỷ tỷ, nghiên túc khuyên bảo Hạ Thụy Bội.
Hạ Thụy Bội không ngờ Hạ Thụy Hi có thể bày ta bộ dạng tỷ tỷ để dạy bảo nàng, nhưng cũng không có lời nào để phản bác, đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại. Lại chuyển qua quở trách Yến Nhi dẫm lên váy của nàng, mắng Yến Nhi trút giận.
Hạ Thụy Hi ngăn được Hạ Thụy Bội tiếp tục mở miệng nói lời cay độc, trong lòng càng rối loạn như mớ đay rối, nghĩ đến biểu hiện kỳ quái của Tuyên Ngũ, e rằng mợ Tuyên đã nhắm trùng nàng, mà Hạ phu nhân lại là người biết thời thế, thân càng thêm thân.
Tuyên Lục tươi cười đón hai tỷ muội Hạ Thụy Hi đi vào, sai Hương Liên đem ra tất cả những món điểm tâm ngon nhất trong phòng nàng chiêu đãi khách.
Hạ Thụy Bội nhìn thấy trên khung kệ thêu có một tấm chăn lụa đỏ đã hoàn thành hơn phân nửa đôi chim uyên ương nghịch nước, bèn đi tới cúi xuống cẩn thận đánh giá một phen, cười nói: “Lục tỷ tỷ, tỷ thêu cái gì vậy?”
Tuyên Lục lập tức đỏ mặt, ra vẻ lơ đãng nói: “Thêu cái gì đâu? Chỉ là mặt chăn thôi. Chẳng lẽ muội không biết a?”
Hạ Thụy Hi vừa vào cửa liền nhìn thấy đôi chim uyên ương nghịch nước kia, liền biết rằng Tuyên Lục sắp được gả đi. Lại thấy hai người Tuyên Lục và Hạ Thụy Bội đã định thân rồi đang trêu đùa nhau, không khỏi cảm thấy âm thầm buồn bã. Tương lai của các nàng đã có phương hướng rõ ràng, còn nàng thì sao, vẫn bị che lấp trong sương mù, cũng không biết tương lai nàng sẽ gặp loại người nào, giấc mộng của nàng có thể thành hiện thực hay không? Lại cảm thấy vừa nhắc tới đề tài này, nha hoàn trong phòng vô tình hay cô tính đều quay ra nhìn nàng, có cảm giác không tự nhiên, liền đi đến xem giá sách của Tuyên Lục, mặc kệ hai người họ trêu đùa nhau.
Vừa sang năm mới, có việc gì gấp đến độ vợ chồng Vũ Tử An không thể không trở về? Huống hồ Hạ Thụy Nam vẫn còn đang mang thai, lại chưa từng quản lý việc nhà. Tất cả mọi người đều biết Vũ phu nhân không thích con dâu ở nhà mẹ đẻ quá lâu nên tìm cách lấy cớ, nhưng cũng không muốn vạch trần.
Trong lòng Hạ lão gia thực không vui, nhìn Vũ Tử An nói: “Rất lâu rồi ta chưa gặp hai đứa con, hai con không thể ở lại ăn cơm rồi mới đi sao?”
Vũ Tử An đỏ mắt áy náy nhẹ nhàng nắm tay Hạ Thụy Nam, ngại ngùng nhìn nhạc phụ nói: “Mấy ngày nay trong nhà đông người nhiều việc bận rộn, cũng không biết có việc gì gấp. Ngày khác tiểu tế nhất định đưa Nam Nam đến thăm hai người.”
Sắc mặt Hạ lão gia rất khó coi, thở dài: “Con gái gả cho nhà ngươi, chính là người nhà ngươi. Bây giờ thân hình nó đang nặng nề, từ nhỏ lại là người rất yếu đuối mảnh mai, nếu có đôi lúc nó bực tức lòng dạ hẹp hòi, ngươi nên bỏ qua cho nó nhiều hơn.” Thật ra lời này của hắn đã tự mâu thuẫn, nếu yếu đuối mảnh mai, tại sao lại lòng dạ hẹp hòi? Chẳng qua vì tấm lòng thương con của cha, hắn không dám nói không muốn Hạ Thụy Nam bị coi thường, đành nhận con gái hay bực tức lòng dạ hẹp hòi, để Vũ Tử An nhường nhịn nhiều hơn.
Trong lòng Vũ Tử An vô cùng kính trọng Hạ lão gia, biết bọn họ lo lắng, cũng tự biết tính tình của mẫu thân và tình cảnh của thê tử, nhưng thân làm con, làm sao dám nói cha mẹ sai lầm? Chỉ có thể lẳng lặng chôn chặt trong lòng, ôm quyền nghiêm mặt nói: “Xin cha mẹ yên tâm. Tử An nhất định đối đãi thật tốt với Nam Nam.”
Hạ phu nhân không muốn xa con gái. nhưng không có cách nào, rốt cuộc con gái đã là người nhà người ta, đành phải miễn cưỡng cười vui tiễn ra ngoài, quay đầu lại liền nhìn Hạ Thụy Hi và Hạ Thụy Bội thở dài. Không biết hai cô con gái này tương lai sẽ gặp phải bà mẹ chồng như thế nào, chỉ mong ngàn vạn lần không nên gặp phải mẹ chồng vừa điêu vừa ác như Vũ phu nhân.
Hạ Thụy Hi biết trong lòng Hạ phu nhân cảm thấy khó chịu, vội đi qua đi lại thu xếp các việc chuẩn bị bữa tiệc thịt nướng buổi tối, còn cố ý đi mời Hạ lão phu nhân tham gia, cố gắng nhanh chóng gạt bỏ sự không thoải mái trong lòng Hạ phu nhân, hàn gắn quan hệ của Hạ lão phu nhân cùng nhi tử và con dâu.
Hạ Thụy Bội vẫn còn để bụng chuyện cũ, chốc chốc lại xoi xét cái bàn dụng cụ không tinh tế, chốc chốc lại chê thịt nướng ướp gia vị thật nhạt nhẽo. Bất kể nàng ta có đáng giận như thế nào, Hạ Thụy Hi chỉ cười hì hì, cứ coi nàng ta như một người thuê nhà xảo quyệt đáng ghét trong cuộc sống mà mình không thể không đối mặt. Khi Hạ Thụy Bội thật sự có hành động gì đó quá phận, Hạ Thụy Hi cũng nên cho nàng ta một bài học. Nhưng bất kể bọn họ có như thế nào, nàng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt một nguyên tắc, chính là không để ở trong lòng, không làm ảnh hưởng đến lòng tốt của mình.
Một tay Hạ Thụy Hi đạo diễn bữa tiệc thịt nướng tối nay cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ. Mặc dù sắc mặt của Hạ lão phu nhân đối với nhi tử và con dâu vẫn không tốt, những cũng coi như đã chấp nhận lời xin lỗi của Hạ phu nhân mà đưa tay lên nhận lấy món thịt chim ngói nướng, lại đặc biệt khen thưởng Hạ Thụy Hi lúc còn nhỏ hiếu thuận linh tinh vài câu. Đến lúc này, trận tranh cãi của gia đình coi như đã xong.
Giải quyết xong lỗi lo về lão phu nhân, sáng sớm mùng bốn, Hạ lão gia dẫn theo vợ cùng một xe lễ vật vui vẻ đi đến nhà Tuyên đại cữu chúc tết.
Tuyên đại cữu sớm đã nhận được tin, đã nhanh chóng bắt Tuyên Ngũ đợi ở bên ngoài nghênh đón cả nhà Hạ lão gia. Hôm nay Tuyên Ngũ gặp cô và dượng tỏ ra rất tự nhiên thoải mái, trên mặt không tỏ vẻ gì đặc biệt, nhưng khóe mắt lại liếc thẳng đến trên xe hai tỷ muội Hạ Thụy Hi đang ngồi.
Xe vào trong cổng, nữ thân quyến xuống xe, Tuyên Ngũ mỉm cười liếc nhìn Hạ Thụy Hi cực nhanh, Hạ Thụy Hi còn chưa kịp phản ứng, Hạ Thụy Bội đã nói toạc ánh mắt của Tuyên Ngũ: “Ngũ ca cười thật kỳ quái, giống như chưa từng thấy qua tỷ muội chúng ta vậy.”
Câu nói của nàng thành công thu hút sự chú ý của Hạ phu nhân: “Nói bậy, cười thì làm sao, có gì kỳ quái?” Mặc dù Hạ phu nhân nói như thế, lại quay ra nhìn Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Bội cúi đầu xuống không dám lên tiếng, chỉ có trên khóe miệng không nhịn được nhoẻn cười đắc ý.
Hạ Thụy Hi giả vờ không hay biết gì, cúi đầu sửa sang lại nếp gấp trên quần áo, trong lòng mắng thầm, Hạ Thụy Bội không biết có âm mưu gì? Dường như muốn gán ghép nàng và Tuyên Ngũ hay sao ấy, có lẽ nàng nên cẩn thận.
Những chuyện làm cho Hạ Thụy Hi sợ đến sởn tóc gáy vẫn còn đang ở phía sau. Ánh mắt Tuyên đại cữu nhìn xuyên qua mọi người chiếu thẳng đến người nàng, ánh mắt kia nghiêm khắc nhưng bên trong lại có chút soi mói đắc ý, giống như nàng đã làm sai chuyện gì đó, Hạ Thụy Hi sợ tới mức vội vàng kiểm tra lại y phục trang sức cùng hành vi cử chỉ của mình lại một lượt xem có chỗ nào không ổn hay không. Đến tận khi Uyển Nhi cam đoan với nàng hôm nay tuyệt đối không có bất kì chỗ không hợp lễ nghi nào, nàng mới nhắm mắt đi theo sát sau lưng Hạ phu nhân, không dám có bất kì hành động dư thừa nào, Tuyên Lục len lén gọi nàng đi chơi, nàng cũng không dám đi.
Tiếp theo Hạ Thụy Hi lại phát hiện ra hôm nay ánh mắt người nhà Tuyên gia nhìn nàng đều có chút không bình thường, không nói đến tiểu thiếp, ngay cả ánh mắt mợ Tuyên nhìn nàng cũng diễn cảm rối rắm vạn phần. Mợ Tuyên nhiệt tình kéo tay nàng nhìn trái nhìn phải, khen thưởng hồi lâu, khen đến khi Hạ Thụy Hi đỏ mặt mới buông tay. Buông tay rồi thì thôi đi, lúc mợ Tuyên nói chuyện với Hạ phu nhân thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Thụy Hi vài lần, lại cười haha, cười làm cho nàng lo ngay ngáy trong lòng.
Hạ Thụy Hi mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhân cơ hội mợ Tuyên phân phó một tiểu thiếp bên cạnh đi đến nhà bếp lo chuyện cơm canh, vội kéo ống tay áo Hạ phu nhân, bất an thấp giọng nói: “Nương, con có chỗ nào không ổn sao? Tại sao cả đám bọn họ cứ nhìn con hoài vậy?”
Hạ phu nhân sớm đã phát hiện ra có gì đó không thích hợp, vẫn cười nói: “Ngươi đa tâm rồi, đi chơi cùng Lục tỷ một lát đi? Sang xuân nàng sẽ lấy chồng, sau này cơ hội gặp mặt của các ngươi sẽ rất ít, nhân cơ hội này trò chuyện cùng nàng nhiều một chút. Nhớ gọi cả muội muội ngươi đi cùng.”
Hạ Thụy Hi ngàn lần không muốn gọi Hạ Thụy Bội, nhưng hiểu rằng Hạ phu nhân muốn đuổi khéo hai người ra ngoài, để có thể dễ dàng nói chuyện với mợ Tuyên. Đành phải gọi Hạ Thụy Bội, đặc biệt chỉ dẫn theo Uyển Nhi, tìm cớ để Thuần Nhi ở lại tìm hiểu tin tức. Ai nhờ Hạ phu nhân phản xạ quá nhanh: “Sao Thuần Nhi không đi cũng tiểu thư? Đi nhanh. Thuần Nhi cũng đành phải ảo não đi theo.
Đợi đến khi các vị tiểu thư rời đi, mợ Tuyên cười híp mắt ngồi sát lại, lấy ra một đôi ngọc như ý phỉ thúy xanh mướt, ấn vào trong tay Hạ phu nhân, chỉ cười không nói gì nhìn Hạ phu nhân.
Trong lòng Hạ phu nhân hiểu được ý tứ của mợ Tuyên, lại cười híp mắt giả bộ hồ đồ: “Như ý phỉ thúy này được chạm trổ quá thật không tệ. Không biết chị dâu có được từ đâu?”
Mợ Tuyên cười nói: “Đây là do lão ngũ nhà ta mua được của thợ kim hoàn nổi danh nhất kinh thành mang về biếu ta. Nhưng ta đã lớn tuổi, dần dần không còn hứng thú chơi những món đồ trân châu ngọc bảo, chi bằng tặng cho người trẻ hơn thưởng thức. Muội muội, Hi HI nhà ngươi dịu dàng đáng yêu, ta muốn tặng một cái cho nó, không biết ý của ngươi thế nào?” Họ hàng lại muốn hỏi kết thành thông gia, lại sợ nếu bị cự tuyệt sẽ rất mất thể diện, đành dùng phương pháp thử như vậy, nếu hai bên cùng có ý, liền mời bà mối tới cửa cầu hôn.
Hạ phu nhân bật cười, cầm ngọc như ý đặt lại vào trong hộp gấm: “Chị dâu ưu ái nàng quá rồi. Nha đầu kia không tốt, e rằng không xứng với ngọc như ý này.” Sau đó âu sầu nhẹ giọng nói: “Chị dâu là người trong nhà, muội muội không dói gạt ngươi. Ngươi không biết rằng, năm ngoái cha nàng đi đến Vạn Phật Tự ở kinh thành cầu cho nàng một quẻ, trên thẻ tre ghi muốn nàng vào ngày sinh của Phật tổ mồng tám tháng tư đến Vạn Phật Tự thắp một nén nhang, nếu không… Aiz… Thật sự là… Đứa bé này, chẳng bao giờ để cho ta bớt lo lắng cả.”
Hạ phu nhân đưa mắt nhìn sắc mặt mợ Tuyên khẽ biến vài lần, nói tiếp: “Tuy rằng sự tình liên quan đến vận thể cả nhà, nhưng muốn thắp được nén nhang đầu tiên trong ngày này thì phải làm sao? Ta cũng cha nàng sau khi thương lượng xong, vẫn cần phải có sự hỗ trợ của ca ca, viết thư cho đệ tử trong kinh thành, nói rõ một chút, ngày ấy nhất định phải để Hi Hi thắp được nén nhang đầu tiên. Nén nhang đầu tiên này thắp xong, tự nhiên mọi thứ sẽ thuận lợi.”
Mặc dù Hạ phu nhân không nói quá rõ ràng, nhưng mợ Tuyên sẽ tự suy nghĩ, khẳng định không phải là chuyện tốt gì, nha đầu Hạ Thụy Hi kia các điều kiện và phương diện đều không tệ, nhưng vẫn không gả ra được, nói không chừng thật sự là do số mệnh không tốt, chỉ sợ họa còn kéo dài, làm sao có thể cần con dâu như vậy? Mợ Tuyên đương nhiên là liên tục không ngừng đống ý rồi, lại đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn thu lại đôi ngọc như ý phỉ thúy, bằng không lại phải cho Hạ Thụy Hi như vừa mới nói.
Lại nói đến chuyện Hạ Thụy Hi và Hạ Thụy Bội cùng đi ra ngoài viện chính, Hạ Thụy Bội mang theo một nụ cười quỷ dị tiến lên nói: “Nhị tỷ, tỷ có phát hiện ra gì không? Ánh mắt bọn họ hôm nay nhìn tỷ có chút quái lạ nha.”
Hạ Thụy Hi giả bộ bật cười: “Ta không phát hiện ra.”
Hạ Thụy Bội đảo tròng mắt: “Tại sao lại thế? Chẳng lẽ tỷ không phát hiện ra hôm nay vừa vào cửa ngũ ca đã nhìn tỷ chằm chằm rồi mỉm cười, tiếp đó cậu cũng nhìn tỷ chằm chằm, rồi mợ cũng đối đãi nhiệt tình với tỷ như vậy, tỷ không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Ta không nhìn Ngũ ca, cũng không nhìn cậu, không chú ý đến bọn họ có nhìn ta hay không. Còn việc mợ đối đãi nhiệt tình với ta, đó là đương nhiên, nương đối với chị em các nàng cũng rất nhiệt tình, cho nên tuyệt đối chẳng có chuyện gì kỳ lạ cả. Những lời muội vừa nói cũng đừng để cho người khác nghe được, cẩn thận người ta cười muội không hiểu chuyện.” Hạ Thụy Hi cố tình bày ra bộ dạng tỷ tỷ, nghiên túc khuyên bảo Hạ Thụy Bội.
Hạ Thụy Bội không ngờ Hạ Thụy Hi có thể bày ta bộ dạng tỷ tỷ để dạy bảo nàng, nhưng cũng không có lời nào để phản bác, đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại. Lại chuyển qua quở trách Yến Nhi dẫm lên váy của nàng, mắng Yến Nhi trút giận.
Hạ Thụy Hi ngăn được Hạ Thụy Bội tiếp tục mở miệng nói lời cay độc, trong lòng càng rối loạn như mớ đay rối, nghĩ đến biểu hiện kỳ quái của Tuyên Ngũ, e rằng mợ Tuyên đã nhắm trùng nàng, mà Hạ phu nhân lại là người biết thời thế, thân càng thêm thân.
Tuyên Lục tươi cười đón hai tỷ muội Hạ Thụy Hi đi vào, sai Hương Liên đem ra tất cả những món điểm tâm ngon nhất trong phòng nàng chiêu đãi khách.
Hạ Thụy Bội nhìn thấy trên khung kệ thêu có một tấm chăn lụa đỏ đã hoàn thành hơn phân nửa đôi chim uyên ương nghịch nước, bèn đi tới cúi xuống cẩn thận đánh giá một phen, cười nói: “Lục tỷ tỷ, tỷ thêu cái gì vậy?”
Tuyên Lục lập tức đỏ mặt, ra vẻ lơ đãng nói: “Thêu cái gì đâu? Chỉ là mặt chăn thôi. Chẳng lẽ muội không biết a?”
Hạ Thụy Hi vừa vào cửa liền nhìn thấy đôi chim uyên ương nghịch nước kia, liền biết rằng Tuyên Lục sắp được gả đi. Lại thấy hai người Tuyên Lục và Hạ Thụy Bội đã định thân rồi đang trêu đùa nhau, không khỏi cảm thấy âm thầm buồn bã. Tương lai của các nàng đã có phương hướng rõ ràng, còn nàng thì sao, vẫn bị che lấp trong sương mù, cũng không biết tương lai nàng sẽ gặp loại người nào, giấc mộng của nàng có thể thành hiện thực hay không? Lại cảm thấy vừa nhắc tới đề tài này, nha hoàn trong phòng vô tình hay cô tính đều quay ra nhìn nàng, có cảm giác không tự nhiên, liền đi đến xem giá sách của Tuyên Lục, mặc kệ hai người họ trêu đùa nhau.
/72
|