Hạ Thụy Bội rung đùi đắc ý nói: “ Ta đương nhiên biết đây là mặt chăn, nhưng ta muốn hỏi rằng, mặt chăn này thêu hoa gì vậy? Đặc biệt như vậy, chỉ cần nhìn lướt qua, từng đường kim mũi chỉ thật sự vô cùng tinh tế, nhận ra được Lục tỷ để vào trong đó thật nhiều tâm tư.”
Tuyên Lục chưa bao giờ là một cô nương nhẹ nhàng, lúc này không có trưởng bối ở bên, lại càng ngang ngược. Lập tức liền xì một tiếng: “Xú nha đầu! Muội đừng có vui mừng quá sớm, rồi muội cũng sẽ có ngày hôm nay! Bây giờ muội đã mười bốn tuổi rồi? Đợi thêm hai năm nữa, muội cứ chờ coi! Đợi tên Tôn Trạo…”
Tuy rằng Hạ Thụy Bội nói về Tuyên Lục, lại nghe thấy khát khao vị hôn phu mà vô số lần nàng ta hình dung ra, vừa cảm thấy bị Tuyên Lục cố ý nhắc tới, vừa cảm thất thật sự sợ hãi, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Cắn môi, mặt đỏ lên, chạy tới túm lấy Hạ Thụy Hi, giả bộ e thẹn: “Nhị tỷ, Lục tỷ bắt nạt ta.”
Hạ Thụy Hi đang mải nghĩ đến tâm sự của mình, không chú ý tới hai người này đã trở mặt với nhau. Đợi đến khi Hạ Thụy Bội kéo lấy cánh tay, mới phát hiện ra Tuyên Lục mặt phấn hung tợn trừng mắt lườm Hạ Thụy Bội, còn Hạ Thụy Bội xấu hổ đỏ mặt tía tai, đã nước mắt lưng tròng.
Nàng không hiểu rõ tình hình, đành phải đứng lên ngăn cản Tuyên Lục: “Lục tỷ tỷ, ta thay Bội Bội tạ lỗi với tỷ tỷ, tỷ tha cho nàng nha?” Lại khẽ nói với Hạ Thụy Bội: “Rốt cuộc muội đã nói gì khiến cho Lục tỷ không vui? Còn không mau xin lỗi?”
Hạ Thụy Bội cúi đầu không nói lời nào, nấc nghẹn thút tha thút thít đáp, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, hai má phúng phính vốn mang nét trẻ con vốn dĩ đã hồng nay lại càng đỏ lựng lên.
Tuyên Lục nhìn Hạ Thụy Bội hừ lạnh một tiếng: “Nể mặt nhị tỷ của muội tạm thời bỏ qua cho muội. Muội cũng đừa lừa gạt người thành thật như nhị tỷ của ngươi, ta sẽ chờ xem sau này người ta thu thập muội như thế nào.”
Hạ Thụy Bội rụt rụt cổ, thấp giọng nói: “Vậy còn tỷ thì sao? Ta cũng sẽ chờ xem người ra sau này sẽ thu thập người đàn bà đanh đá như tỷ thế nào.”
Tuyên Lục nghe vậy trợn mày nói: “Muội nói cái gì? Ai là người đàn bà đanh đá?”
Hạ Thụy Bội ngẩng đầu: “Ta nói tỷ đó! Tỷ không phải là người đàn bà đanh dá thì ai là người đàn bà đanh đá?”
Tuyên Lục đẩy Hạ Thụy Hi ra, tiền lên trước trợn mắt như hổ rình mồi nhìn Hạ Thụy Bội. Hạ Thụy Bội không cam chịu yếu thế tiếc lên một bước, rõ ràng thấp hơn nửa cái đầu so với Tuyên Lục, nhưng khí thế không hề yếu hơn Tuyên Lục chút nào. Hai người đứng đối diện trừng mắt nhìn nhau một lúc, muốn đợi xem ai dễ kích động ra tay trước, người kia còn đề phòng chạy cho nhanh.
Mắt thấy tình hình không thể cứu vãn, Hạ Thụy Hi vội kéo tay một người khuyên nhủ: “Mau dừng lại! Đều là tỷ muội với nhau, nếu còn tiếp tục làm căng, các vị trưởng bối biết được, ai cũng không tốt đâu. Mới đầu năm, đáng lẽ nên vui mừng hớn hở, chẳng ai muốn gây chuyện không vui đâu.” Nàng tiến lên đứng chắn trước Hạ Thụy Bội lạnh lùng nói: “Bội Bội, muội lập tức xin lỗi Lục tỷ. Muội là khách, lại là muội muội, không được cãi lời tỷ tỷ.”
Hạ Thụy Bội rất không phục: “Nàng cũng nói muội, còn ra dáng tỷ tỷ nữa không?”
Tuyên Lục cũng cười lạnh: “Hi Hi, muội tránh ra, đây không phải chuyện của muội. Hôm nay ta sẽ thay cô mẫu giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất dày này một chút.”
Hạ Thụy Hi thật sự không hiểu hai người này rốt cuộc tranh chấp nhau chuyện gì, huống hồ đều là người một nhà, lại đều trong thời kỳ thiếu nữ trưởng thành, suy nghĩ mẫn cảm lại cực nhiều cảm xúc. Nàng không nói đến chuyện ai đúng ai sai, nếu kéo Hạ Thụy Bội đi, nhất định Hạ Thụy Bội sẽ trách nàng không bênh người nhà, nếu khuyên Tuyên Lục bỏ đi, Tuyên Lục nhất định sẽ trách nàng bênh vực em gái ruột của mình. Khuyên ai cũng sẽ đắc tội với người còn lại, phải làm gì? Tốt nhất không thiên vị, để mặc kệ hai người làm gì thì làm, làm đủ rồi tự nhiên sẽ ổn định.
Lập tức đi tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống: “Được, vốn chỉ là vài câu nói đùa, lời qua tiếng lại liền trở nên như vậy. Vậy các người muốn làm gì thì mau làm đi, dù sao ta cũng không chạy thoát khỏi tội danh không khuyên can được, kiểu gì cũng sẽ bị phạt cùng với các người. Chẳng qua là mọi người cũng nhau bị mắng, bị phạt, bị cấm túc, cái gì cũng trải qua rồi. Các người không sợ ta cũng không sợ.”
Nghe nàng nói như vậy, hai người này lập tức không có hành động tiếp theo, nhớ tới khuôn mặt tức giận của Hạ phu nhân cùng Tuyên Đại cữu lại thêm việc bị cấm túc đều có chút hối hận sợ hãi, nhưng vẫn không chịu thua trước. Người này trừng mắt nhìn người kia, thời gian nhìn nhau cũng đủ để uống cạn chung trà, mắt trợn lên cũng đã mỏi, toàn thân đứng cũng đã cứng ngắc, chỉ mong một người xuống nước trước. Nhưng hai người này bình thường hung ác quen rồi, bọn nha hoàn không dám gánh lấy rủi ro này, người duy nhất có thể giúp hai nàng xuống nước lại đang an nhàn hưởng thụ, uống trà, ăn hạt dưa, đọc sách, không thèm liếc mắt nhìn các nàng lấy một cái.
Hạ Thụy Hi theo khóe mắt liếc nhìn khi lửa đã cháy gần hết, mời vừa đứng dậy vỗ vỗ tay, tiền lên mỗi tay cầm lấy tay một người, cười nói: “Ta nói thế này, đều là tỷ muội ruột thịt, tại sao lại phải làm những chuyện tổn thương hòa khí làm gì? Lại đây, mau ngồi uống ngụm trà nóng lau mặt đi, rồi lên ăn cơm.” Lại kêu bọn nha đầu mau mang nước tới cho hai người rửa mặt.
Hai người không kêu một tiếng để tùy cho nàng tự chuẩn bị hết thảy, rửa mặt chải đầu xong xuôi, đều quay mặt đi không nói thêm một lời. Hạ Thụy Hi cười nói: “Ngày trước ta nghe bà vú trông coi viện kể một chuyện, các người muốn nghe không?”
Thấy hai người không lên tiếng phản đối, lập tức nói: “Chuyện kể rằng trước đây ở một vùng nông thôn có một vị tiên sinh dạy học rất giỏi, nhưng hắn chỉ thu nhận duy nhất một học trò nghèo. Từ đầu cho tới bây giờ tiên sinh không được hưởng lợi gì từ tên đệ tử nghèo này, trong lòng hắn rất không thoải mái, muốn đuổi tên học trò này đi, lại sợ người ta nói hắn ham phú chê bần. Vì thế liền gây khó dễ cho người học trò này: “Tiên sinh ra cho ngươi một câu đối, nếu đối lại được, ngươi tiếp tục đến trường, nếu không đối lại được, tiên sinh ta không dạy tên đệ tử đần độn như vậy.” Người học trò kia nghe thấy liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, nói: “Vậy được rồi, mời tiên sinh ra vế trên.” Tiên sinh nói: “Lão thiên hạ tuyết bất hạ vũ, tuyết tại địa thượng biến thành thủy, tuyết biến thành thủy đa ma phiền, bất như đương sơ tựu hạ vũ.” (Ông trời làm tuyết rơi chứ không làm mưa rơi, tuyết rơi xuống đất biến thành nước, tuyết biến thành nước rất phiền phức, chi bằng lúc trước cho mưa xuống.)
Đệ tử vừa nghe xong rất lúng túng, tiên dinh vừa nhìn vừa làm khó đệ tử, dương dương tự đắc vân vê râu chờ cho đệ tử kia biết khó mà lui, ai ngờ học trò kia nói: “Đệ tử có câu đối rồi, nhưng mà tiên sinh chờ nên trách phạt.” Tiên sinh vừa nghe, liền nói: “Chỉ cần ngươi đối được, xá tội cho ngươi.” Đệ tử liền đọc về dưới, khiến cho tiên sinh tức giận gần chết, nhưng lại không thể không cho hắn ở lại. Hai người các ngươi đoán xem tên đệ tử kia dối như thế nào?”
Tuyên lục là con gái nhà đại nho sĩ, luôn tự cho mình là tài nữ, cho tới bây giờ vẫn thích phô trương tài hoa, Hạ Thụy Bội cũng không cam chịu yếu thế, hai người đều vắt óc suy nghĩ, liên tiếp nói mấy vế đối nếu không tinh tế thì cũng không đúng ý tứ. Ầm ỹ một chút đã quên xấu hổ lúc trước, lôi kéo Hạ Thụy Hi năn nỉ nàng nói ra vế dưới.
Hạ Thụy Hi vỗ vỗ đầu vai hai nàng: “Lại đây, ta nói cho các ngươi nghe, có điều lời này không văn nhã, nghe xong không được cười.” Lập tức nhẹ giọng nói: “Tiên sinh cật phạn bất cật thỉ, phạn tại đỗ trung biến thành thỉ, phạn biến thành thỉ đa ma phiền, bất như đương sơ tựu cật thỉ.” (Tiên sinh ăn cơm không ăn sh!t, cơm trong bụng biến thành sh!t, cơm biến thành sh!t rất phiền phức, chi bằng lúc trước cứ ăn sh!t).
Lời còn chưa dứt, Tuyên Lục đã bật cười ha hả, Hạ Thụy Bội dùng một tay ra sức bịt miệng lại, Hạ Thụy Bội cũng đang cười, vẫn cố khinh thường hừ một tiếng: “Thô tục!” Ánh mắt liếc nhìn bán tay kia đang nắm lấy tay của Tuyên Lục, không nói thêm lời nào, cũng không kéo tay Tuyên Lục ra.
Lúc ăn cơm, Hạ Thụy Hi cảm thấy không khí thay đổi. Mợ Tuyên vẫn nhiệt tình như trước, nhưng rõ ràng tinh thần thiếu đi vài phần, có vẻ, có chút không yên lòng. Thần thái Tuyên đại cữu cũng thoải mái hơn, ngay cả tiếng cười cũng lớn hơn một chút, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tuyên Ngũ, trái lại Hạ lão gia, Hạ phu nhân không hề có chút sợ hãi nào. Bằng trực giác, Hạ Thụy Hi cảm thấy tạm thời mình được tính là an toàn.
Mời vừa ăn cơm trưa xong, Tuyên lục đã vội vàng cáo lui, mợ Tuyên kéo Hạ phu nhân cũng mấy thiếu phu nhân của Tuyên gia chơi mạt chược. Hạ Thụy Hi vô cùng hứng thú ngồi một bên xem bài, nhân tiện cũng học qua một chút về trò chơi giải trí mà những nữ thân quyến nhà quyền quý thời đại này tất đều phải biết.
Hạ Thụy Hi cực kì may mắn, trong chốc lát đã thắng được năm lượng bạc. Mợ Tuyên vùng con dâu vừa đưa bạc, vừa ca thán vận may quay lưng. Hạ Thụy Hi đang thấy thú vị, nha hoàn của Tuyên Lục là Hương Liên đã tiến vào cười nói: “Nhị biểu tiểu thư, Lục tiểu thư của chúng ta mời người qua uống trà.”
Hạ Thụy Hi vội cáo lui, đi theo Hương Liên tới cửa, Thuần Nhi lắc lắc tay áo của nàng, ý bảo nàng nhìn phía bên trái hành lang. Chỉ thấy Yến Nhi đứng một chỗ cách cửa mấy trượng, lạnh đến mức chân tay co cóng, Hạ Thụy Bội thì ngồi ở hành lang nhìn xuống hoa viên trụi lủi bên dưới ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, trời lạnh như vậy, mà nàng ta không hề cảm nhận thấy nửa điểm hàn ý.
Lúc mấy người đi đến viện của Tuyên Lục đã vào giờ Tý, Tuyên Ngũ vội vàng từ bên trong đi ra, thấy Hạ Thụy Hi từ xa, không chào hỏi gì, sắc mặt quái dị biến mất rất nhanh.
Tuyên Lục ngồi ở dưới cửa sổ chậm rãi thêu mặt chăn của nàng. Hạ Thụy Hi đi vào cũng không đứng dậy đón nàng, chỉ chỉ vào cái cẩm đôn cạnh bàn thêu: “Ngồi bên này đi.”
Ngón tay trắng muốt dài nhỏ của Tuyên Lục nhẹ nhàng chạm vào đôi chim uyên ương tinh xảo xinh đẹp nhiều màu kia, khóe miệng cong lên: “Biết vừa rồi tại sao ta cũng Tam nha đầu trở mặt không?”
Hạ Thụy Hi thấy nàng tuy rằng đang cười, nhưng vẻ mặt lại ưu thương, khe khẽ lắc đầu.
Tuyên Lục chưa bao giờ là một cô nương nhẹ nhàng, lúc này không có trưởng bối ở bên, lại càng ngang ngược. Lập tức liền xì một tiếng: “Xú nha đầu! Muội đừng có vui mừng quá sớm, rồi muội cũng sẽ có ngày hôm nay! Bây giờ muội đã mười bốn tuổi rồi? Đợi thêm hai năm nữa, muội cứ chờ coi! Đợi tên Tôn Trạo…”
Tuy rằng Hạ Thụy Bội nói về Tuyên Lục, lại nghe thấy khát khao vị hôn phu mà vô số lần nàng ta hình dung ra, vừa cảm thấy bị Tuyên Lục cố ý nhắc tới, vừa cảm thất thật sự sợ hãi, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Cắn môi, mặt đỏ lên, chạy tới túm lấy Hạ Thụy Hi, giả bộ e thẹn: “Nhị tỷ, Lục tỷ bắt nạt ta.”
Hạ Thụy Hi đang mải nghĩ đến tâm sự của mình, không chú ý tới hai người này đã trở mặt với nhau. Đợi đến khi Hạ Thụy Bội kéo lấy cánh tay, mới phát hiện ra Tuyên Lục mặt phấn hung tợn trừng mắt lườm Hạ Thụy Bội, còn Hạ Thụy Bội xấu hổ đỏ mặt tía tai, đã nước mắt lưng tròng.
Nàng không hiểu rõ tình hình, đành phải đứng lên ngăn cản Tuyên Lục: “Lục tỷ tỷ, ta thay Bội Bội tạ lỗi với tỷ tỷ, tỷ tha cho nàng nha?” Lại khẽ nói với Hạ Thụy Bội: “Rốt cuộc muội đã nói gì khiến cho Lục tỷ không vui? Còn không mau xin lỗi?”
Hạ Thụy Bội cúi đầu không nói lời nào, nấc nghẹn thút tha thút thít đáp, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, hai má phúng phính vốn mang nét trẻ con vốn dĩ đã hồng nay lại càng đỏ lựng lên.
Tuyên Lục nhìn Hạ Thụy Bội hừ lạnh một tiếng: “Nể mặt nhị tỷ của muội tạm thời bỏ qua cho muội. Muội cũng đừa lừa gạt người thành thật như nhị tỷ của ngươi, ta sẽ chờ xem sau này người ta thu thập muội như thế nào.”
Hạ Thụy Bội rụt rụt cổ, thấp giọng nói: “Vậy còn tỷ thì sao? Ta cũng sẽ chờ xem người ra sau này sẽ thu thập người đàn bà đanh đá như tỷ thế nào.”
Tuyên Lục nghe vậy trợn mày nói: “Muội nói cái gì? Ai là người đàn bà đanh đá?”
Hạ Thụy Bội ngẩng đầu: “Ta nói tỷ đó! Tỷ không phải là người đàn bà đanh dá thì ai là người đàn bà đanh đá?”
Tuyên Lục đẩy Hạ Thụy Hi ra, tiền lên trước trợn mắt như hổ rình mồi nhìn Hạ Thụy Bội. Hạ Thụy Bội không cam chịu yếu thế tiếc lên một bước, rõ ràng thấp hơn nửa cái đầu so với Tuyên Lục, nhưng khí thế không hề yếu hơn Tuyên Lục chút nào. Hai người đứng đối diện trừng mắt nhìn nhau một lúc, muốn đợi xem ai dễ kích động ra tay trước, người kia còn đề phòng chạy cho nhanh.
Mắt thấy tình hình không thể cứu vãn, Hạ Thụy Hi vội kéo tay một người khuyên nhủ: “Mau dừng lại! Đều là tỷ muội với nhau, nếu còn tiếp tục làm căng, các vị trưởng bối biết được, ai cũng không tốt đâu. Mới đầu năm, đáng lẽ nên vui mừng hớn hở, chẳng ai muốn gây chuyện không vui đâu.” Nàng tiến lên đứng chắn trước Hạ Thụy Bội lạnh lùng nói: “Bội Bội, muội lập tức xin lỗi Lục tỷ. Muội là khách, lại là muội muội, không được cãi lời tỷ tỷ.”
Hạ Thụy Bội rất không phục: “Nàng cũng nói muội, còn ra dáng tỷ tỷ nữa không?”
Tuyên Lục cũng cười lạnh: “Hi Hi, muội tránh ra, đây không phải chuyện của muội. Hôm nay ta sẽ thay cô mẫu giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất dày này một chút.”
Hạ Thụy Hi thật sự không hiểu hai người này rốt cuộc tranh chấp nhau chuyện gì, huống hồ đều là người một nhà, lại đều trong thời kỳ thiếu nữ trưởng thành, suy nghĩ mẫn cảm lại cực nhiều cảm xúc. Nàng không nói đến chuyện ai đúng ai sai, nếu kéo Hạ Thụy Bội đi, nhất định Hạ Thụy Bội sẽ trách nàng không bênh người nhà, nếu khuyên Tuyên Lục bỏ đi, Tuyên Lục nhất định sẽ trách nàng bênh vực em gái ruột của mình. Khuyên ai cũng sẽ đắc tội với người còn lại, phải làm gì? Tốt nhất không thiên vị, để mặc kệ hai người làm gì thì làm, làm đủ rồi tự nhiên sẽ ổn định.
Lập tức đi tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống: “Được, vốn chỉ là vài câu nói đùa, lời qua tiếng lại liền trở nên như vậy. Vậy các người muốn làm gì thì mau làm đi, dù sao ta cũng không chạy thoát khỏi tội danh không khuyên can được, kiểu gì cũng sẽ bị phạt cùng với các người. Chẳng qua là mọi người cũng nhau bị mắng, bị phạt, bị cấm túc, cái gì cũng trải qua rồi. Các người không sợ ta cũng không sợ.”
Nghe nàng nói như vậy, hai người này lập tức không có hành động tiếp theo, nhớ tới khuôn mặt tức giận của Hạ phu nhân cùng Tuyên Đại cữu lại thêm việc bị cấm túc đều có chút hối hận sợ hãi, nhưng vẫn không chịu thua trước. Người này trừng mắt nhìn người kia, thời gian nhìn nhau cũng đủ để uống cạn chung trà, mắt trợn lên cũng đã mỏi, toàn thân đứng cũng đã cứng ngắc, chỉ mong một người xuống nước trước. Nhưng hai người này bình thường hung ác quen rồi, bọn nha hoàn không dám gánh lấy rủi ro này, người duy nhất có thể giúp hai nàng xuống nước lại đang an nhàn hưởng thụ, uống trà, ăn hạt dưa, đọc sách, không thèm liếc mắt nhìn các nàng lấy một cái.
Hạ Thụy Hi theo khóe mắt liếc nhìn khi lửa đã cháy gần hết, mời vừa đứng dậy vỗ vỗ tay, tiền lên mỗi tay cầm lấy tay một người, cười nói: “Ta nói thế này, đều là tỷ muội ruột thịt, tại sao lại phải làm những chuyện tổn thương hòa khí làm gì? Lại đây, mau ngồi uống ngụm trà nóng lau mặt đi, rồi lên ăn cơm.” Lại kêu bọn nha đầu mau mang nước tới cho hai người rửa mặt.
Hai người không kêu một tiếng để tùy cho nàng tự chuẩn bị hết thảy, rửa mặt chải đầu xong xuôi, đều quay mặt đi không nói thêm một lời. Hạ Thụy Hi cười nói: “Ngày trước ta nghe bà vú trông coi viện kể một chuyện, các người muốn nghe không?”
Thấy hai người không lên tiếng phản đối, lập tức nói: “Chuyện kể rằng trước đây ở một vùng nông thôn có một vị tiên sinh dạy học rất giỏi, nhưng hắn chỉ thu nhận duy nhất một học trò nghèo. Từ đầu cho tới bây giờ tiên sinh không được hưởng lợi gì từ tên đệ tử nghèo này, trong lòng hắn rất không thoải mái, muốn đuổi tên học trò này đi, lại sợ người ta nói hắn ham phú chê bần. Vì thế liền gây khó dễ cho người học trò này: “Tiên sinh ra cho ngươi một câu đối, nếu đối lại được, ngươi tiếp tục đến trường, nếu không đối lại được, tiên sinh ta không dạy tên đệ tử đần độn như vậy.” Người học trò kia nghe thấy liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, nói: “Vậy được rồi, mời tiên sinh ra vế trên.” Tiên sinh nói: “Lão thiên hạ tuyết bất hạ vũ, tuyết tại địa thượng biến thành thủy, tuyết biến thành thủy đa ma phiền, bất như đương sơ tựu hạ vũ.” (Ông trời làm tuyết rơi chứ không làm mưa rơi, tuyết rơi xuống đất biến thành nước, tuyết biến thành nước rất phiền phức, chi bằng lúc trước cho mưa xuống.)
Đệ tử vừa nghe xong rất lúng túng, tiên dinh vừa nhìn vừa làm khó đệ tử, dương dương tự đắc vân vê râu chờ cho đệ tử kia biết khó mà lui, ai ngờ học trò kia nói: “Đệ tử có câu đối rồi, nhưng mà tiên sinh chờ nên trách phạt.” Tiên sinh vừa nghe, liền nói: “Chỉ cần ngươi đối được, xá tội cho ngươi.” Đệ tử liền đọc về dưới, khiến cho tiên sinh tức giận gần chết, nhưng lại không thể không cho hắn ở lại. Hai người các ngươi đoán xem tên đệ tử kia dối như thế nào?”
Tuyên lục là con gái nhà đại nho sĩ, luôn tự cho mình là tài nữ, cho tới bây giờ vẫn thích phô trương tài hoa, Hạ Thụy Bội cũng không cam chịu yếu thế, hai người đều vắt óc suy nghĩ, liên tiếp nói mấy vế đối nếu không tinh tế thì cũng không đúng ý tứ. Ầm ỹ một chút đã quên xấu hổ lúc trước, lôi kéo Hạ Thụy Hi năn nỉ nàng nói ra vế dưới.
Hạ Thụy Hi vỗ vỗ đầu vai hai nàng: “Lại đây, ta nói cho các ngươi nghe, có điều lời này không văn nhã, nghe xong không được cười.” Lập tức nhẹ giọng nói: “Tiên sinh cật phạn bất cật thỉ, phạn tại đỗ trung biến thành thỉ, phạn biến thành thỉ đa ma phiền, bất như đương sơ tựu cật thỉ.” (Tiên sinh ăn cơm không ăn sh!t, cơm trong bụng biến thành sh!t, cơm biến thành sh!t rất phiền phức, chi bằng lúc trước cứ ăn sh!t).
Lời còn chưa dứt, Tuyên Lục đã bật cười ha hả, Hạ Thụy Bội dùng một tay ra sức bịt miệng lại, Hạ Thụy Bội cũng đang cười, vẫn cố khinh thường hừ một tiếng: “Thô tục!” Ánh mắt liếc nhìn bán tay kia đang nắm lấy tay của Tuyên Lục, không nói thêm lời nào, cũng không kéo tay Tuyên Lục ra.
Lúc ăn cơm, Hạ Thụy Hi cảm thấy không khí thay đổi. Mợ Tuyên vẫn nhiệt tình như trước, nhưng rõ ràng tinh thần thiếu đi vài phần, có vẻ, có chút không yên lòng. Thần thái Tuyên đại cữu cũng thoải mái hơn, ngay cả tiếng cười cũng lớn hơn một chút, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tuyên Ngũ, trái lại Hạ lão gia, Hạ phu nhân không hề có chút sợ hãi nào. Bằng trực giác, Hạ Thụy Hi cảm thấy tạm thời mình được tính là an toàn.
Mời vừa ăn cơm trưa xong, Tuyên lục đã vội vàng cáo lui, mợ Tuyên kéo Hạ phu nhân cũng mấy thiếu phu nhân của Tuyên gia chơi mạt chược. Hạ Thụy Hi vô cùng hứng thú ngồi một bên xem bài, nhân tiện cũng học qua một chút về trò chơi giải trí mà những nữ thân quyến nhà quyền quý thời đại này tất đều phải biết.
Hạ Thụy Hi cực kì may mắn, trong chốc lát đã thắng được năm lượng bạc. Mợ Tuyên vùng con dâu vừa đưa bạc, vừa ca thán vận may quay lưng. Hạ Thụy Hi đang thấy thú vị, nha hoàn của Tuyên Lục là Hương Liên đã tiến vào cười nói: “Nhị biểu tiểu thư, Lục tiểu thư của chúng ta mời người qua uống trà.”
Hạ Thụy Hi vội cáo lui, đi theo Hương Liên tới cửa, Thuần Nhi lắc lắc tay áo của nàng, ý bảo nàng nhìn phía bên trái hành lang. Chỉ thấy Yến Nhi đứng một chỗ cách cửa mấy trượng, lạnh đến mức chân tay co cóng, Hạ Thụy Bội thì ngồi ở hành lang nhìn xuống hoa viên trụi lủi bên dưới ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, trời lạnh như vậy, mà nàng ta không hề cảm nhận thấy nửa điểm hàn ý.
Lúc mấy người đi đến viện của Tuyên Lục đã vào giờ Tý, Tuyên Ngũ vội vàng từ bên trong đi ra, thấy Hạ Thụy Hi từ xa, không chào hỏi gì, sắc mặt quái dị biến mất rất nhanh.
Tuyên Lục ngồi ở dưới cửa sổ chậm rãi thêu mặt chăn của nàng. Hạ Thụy Hi đi vào cũng không đứng dậy đón nàng, chỉ chỉ vào cái cẩm đôn cạnh bàn thêu: “Ngồi bên này đi.”
Ngón tay trắng muốt dài nhỏ của Tuyên Lục nhẹ nhàng chạm vào đôi chim uyên ương tinh xảo xinh đẹp nhiều màu kia, khóe miệng cong lên: “Biết vừa rồi tại sao ta cũng Tam nha đầu trở mặt không?”
Hạ Thụy Hi thấy nàng tuy rằng đang cười, nhưng vẻ mặt lại ưu thương, khe khẽ lắc đầu.
/72
|