Hạ Thụy Bội buồn rười rượi nói: “Tỷ đừng quan tâm ai nói, tỷ nói cho muội biết xem có chuyện gì đi?”
Hạ Thụy Hi nghẹn lời, đành phải nói: “Khổ trước sướng sau, có thể sẽ có vài điều không thoải mái, nhưng cuối cùng tất cả đều tốt.”
“Thật sự vậy sao? Khổ trước sướng sau, là trước tiên phải chịu khổ sau đó mới có thể sướng, có phải không? Tỷ nói xem muội sẽ phải chịu khổ gì? Có thể phải gả đi Tôn gia không? Gả cho cái con quỷ bệnh lao kia, chịu nhiều đau khổ mới có thể tốt?”
Chuyện vận mệnh ai nói rõ được đây? Hạ Thụy Hi nghĩ như vậy, miệng vẫn an ủi nàng: “Mặc kệ thế nào, sau này tốt là được.”
Hạ Thụy Bội im lặng một lát, cố nặn ra một nụ cười: “Nhị tỷ, hôm qua tới muộn, chưa từng ngắm cảnh hoa đào đẹp đẽ ở nơi này. Nhân lúc này còn sớm, khách hành hương không nhiều lắm, chúng ta đi vào rừng ngắm cảnh được không? Sau này trở về Tây Kinh, sẽ nói cho nương nghe. Muội nếu thật không được sung sướng, cũng không thể thấy cảnh đẹp cũng không được xem, cứ như vậy trở về chứ?”
Hạ Thụy Hi vốn nghĩ mình đang đau chân, không muốn đi. Thấy bộ dáng ủ rũ của Hạ Thụy Bội, không muốn khiến nàng mất hứng, liền đồng ý. Uyển Nhi nghe nói phải đi cùng Hạ Thụy Bội, lấy cớ thu dọn quần áo cho Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi hiểu rằng nàng không muốn đi cùng Hạ Thụy Bội, lại nghĩ hôm qua nàng quả thực mệt mỏi, lại bị ấm ức, liền nói: “Sáng sớm mai sẽ phải xuống núi, Uyển Nhi ở lại thu dọn đồ đạc, Thuần Nhi đi cùng ta.”
Uyển Nhi vui mừng đồng ý, Hạ Thụy Bội cũng nói: “Vậy Yến Nhi cũng trở về thu dọn đồ đạc cho ta, cô thỉnh dậy nhớ báo lại.”
Hai người chỉ đem theo nha hoàn Thuần Nhi cùng Tín Nhi đi bên mình, lại bảo ba bốn bà vú đi theo phía xa xa, theo đường món đi vào trong rừng hoa đào. Trong rừng hoa đào sương giăng nhàn nhạt, cây cỏ xanh tươi, chim hót líu lo, cánh hoa bay rực rỡ, quả thật rất đẹp, không uổng công được ca tụng là một trong tám cảnh đẹp của kinh thành.
Trong rừng đào đã có vài du khách, có người tò mò nhìn chằm chằm hai tỷ muội Hạ Thụy Hi. Hạ Thụy Bội cau mày nói: “Những người này thật vô lễ, phiền chết đi được!” Hạ Thụy Hi nói: “Chúng ta tìm một chỗ vắng người đi, đừng nhìn thấy bọn họ là được?”
Trong lúc tìm một chỗ vắng người, Hạ Thụy Bội nói cho Hạ Thụy Hi nghe những chuyện lý thú trước tây mấy tỷ đệ từng trải qua, chẳng biết tự bao giờ, mấy người cách chùa càng lúc càng xa. Đợi đến khi Hạ Thụy Hi cảm thấy đau chân, Hạ Thụy Bội vui mừng chỉ về phía xa xa nói: “Hoa đào bên kia hồng hơn rất nhiều so với bên này. Hay đây chính là cây bích đào mà mọi người thường nói.”
“Cây bích đào?” Hạ Thụy Hi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy còn cách một dòng suối nhỏ quanh co khúc khuỷu và một cái sơn cốc không lớn, có một biển hoa, màu sắc đỏ thắm đẹp hơn rất nhiều màu hồng nhạt bên này, không biết là hoa gì.
Hạ Thụy Bội nói: “Đúng vậy, cây được gọi là bích đào kia khác với những giống hoa đào khác, càng đỏ càng đẹp. Cáng hoa dày hơn, nhiều hơn, thời kỳ nở hoa cũng kéo dài hơn, tiếc rằng lại không thể kết quả. Cả Đại Tần chỉ có nơi này mới có, những chỗ khác đều không thể nhìn thấy.”
Hạ Thụy Hi vừa nghe liền cảm thấy hứng thú: “Làm sao muội biết? Không có hạt giống, vậy làm sao có thể có cây giống được?” Hay là thời đại này đã có kỹ thuật chiết cây?
Hạ Thụy Bội thần bí nói: “Muội nghe hòa thượng trong chùa nói. Truyền thuyết kể rằng có một đôi vợ chồng chạy nạn đến đây, người vợ bệnh nặng qua đời, người chồng đau lòng đến cực điểm, đem vợ chôn dưới một gốc cây đào, mỗi ngày đều ôm cây khóc lóc, khóc ra máu mà chết. Sau khi hắn chết, gốc đào kia liền nở hoa rất đẹp, đặc biệt cánh hoa vừa đổ vừa dày, đáng tiếc lại không kết quả. Vị trụ trì đời thứ nhất của Vạn Phật Tự bởi vì có từng học qua cách chiết cây nên đã lấy cành của cây hoa đào đó ghép với các cây đào khác, trải qua vài chục năm, trở thành rừng hoa đào này.”
Truyền thuyết cũng chẳng cần quan tâm là thật hay giả, chỉ cần có hoa đào để ngắm là được. Ở thời hiện địa Hạ Thụy Hi đã từng thấy, không biết bích đào ở Đại Tần này có phải giống như loại mình từng thấy hay không? Hạ Thụy Hi nhìn khoảng cách một chút, biển hoa kia cách nơi này cũng chẳng xa lắm, người của nàng cũng không ít, liền đề nghị nói: “Chúng ta qua đó xem một lát đi?”
Hạ Thụy Bội do dự một chút: “Bỏ đi, xa quá, lại hẻo lánh, không nên đi vẫn hơn. Nếu cô biết sẽ mắng chúng ta.”
Hạ Thụy Hi bị khêu gợi tính tò mò: “Rõ ràng là muội gọi ta ra đây, hiện tại lại không thích. Thật ra cũng không quá xa, cùng lắm một khắc đồng hồ là tới, chúng ta đông người như vậy, đi một lát cũng không sao đâu.”
“Nhưng không phải tỷ đau chân sao?”
“Ta chịu được!” Hạ Thụy Hi không khỏi tự chứng minh bước lên trước. Hạ Thụy Bội do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo. Đi qua con suối, xuyên qua sơn cốc nhỏ, tiền vào rừng hoa đào. “Rắc” Thuần Nhi đạp gãy một cành khô, Hạ Thụy Bội sợ tới mức giật bắn mình túm chặt tay Hạ Thụy Hi: “Hay là chúng ta trở về đi? Ở đây không một bóng người, không có một ai. Nếu có người xấu hay dã thú phải làm sao bây giờ?”
Lòng bàn tay của nàng lạnh buốt, mồ hôi lạnh toát ra, Hạ Thụy Hi thấy nàng căng thẳng như vậy, có chút buồn cười, nghĩ thầm rốt cuộc vẫn chỉ là một cô tiểu thư cửa lớn không ra cửa sau không tới, năm sáu người đi theo, còn sợ bóng sợ gió. Nơi này gần chùa, khách hành hương nhiều như vậy, chẳng lẽ có nhiều người xấu và dã thú như thế? Liền trấn an: “Không phải sợ, nếu sợ nhiều người xấu và dã thú như vậy? Ta nhìn qua một cái rồi đi, đã đến nơi này rồi không xem qua một chút, muội không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Hạ Thụy Bội nhìn chung quanh một cái, quả nhiên im ắng, không có gì, khẽ thở ra: “Đến đó, chúng ta bẻ mấy cành hoa rồi đi nha?”
“Được rồi.” Hạ Thụy Hi đi đến bên dưới một tàng cây, bẻ một cành hoa đào, cẩn thận quan sát, thấy cánh hoa dầy rậm, đỏ thắm kiểu diễm, giữa bông hoa còn có hai cánh xanh tinh tế, giống y như đúc loài hoa nàng gặp ở kiếp trước.
“Ha ha, ngắm hoa thì cứ ngắm hoa, cần gì phải đưa tay ngắt hoa như vậy?” Phía trước có một nam tử cười nhẹ đi tới.
Hạ Thụy Hi vừa nghe thấy tiếng nói này, lông tơ toàn thân không khỏi dựng thẳng, ngẩng đầu vừa nhìn, Triệu Minh Thao mặc một bộ cẩm bào màu trắng hoa chìm, quạt giấy phe phẩy, nét mặt dịu dàng mang theo ý cười, chân thành thâm tình nhìn nàng. Đứng ở dưới tán hoa đào giả bộ tiêu sái phong lưu: “Hi Hi, đây là Tam muội của nàng sao? Tên là Bội Bội phải không?”
Hạ Thụy Bội mặt đỏ như máu, trốn sau lưng Hạ Thụy Hi: “Đây không phải là vị quý nhân chúng ta gặp lần trước sao? Tỷ quen hắn a? Tại sao lại gọi bậy tên của ta? Ta đã bảo tỷ đừng đến, tỷ không nghe cơ.”
Hạ Thụy Hi thấy rõ ràng Triệu Minh Thao đột nhiên xuất hiện ở trong này, tuyệt đối không có ý tốt, lập tức hối hận vạn phần, không dám đáp lời, vội vã nhấc chân muốn trở về: “Làm sao ta biết hắn ở chỗ này? Nếu ta biết sẽ không tới. Chúng ta đừng để ý tới hắn, chúng ta đi nhanh lên.”
“Hi Hi, nàng đừng đi chứ.” Triệu Minh Thao nhấc chân chắn trước mặt các nàng: “Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Ta giúp nàng đạt được nguyện vọng thắp nén hương đầu tiên này, nàng không cảm tạ ta sao?”
Tuy Hạ Thụy Hi không biết Hạ lão gia tìm vị quý nhân giúp đỡ là ai, cũng hiểu được Hạ lão gia tuyệt đối không có khả năng tìm Triệu Minh Thao giúp đỡ. Nàng lui về phía sau một bước, lạnh mặt nói: “Cửa phật là nơi thanh tịnh, ngươi không nên làm việc vô lễ này.” Tiếp theo liền kêu các bà vú lại đây vây quanh tỷ muội hai người rút lui trở về.
Mục đích của Triệu Minh Thao chưa đạt được, làm sao chịu để nàng đi, hất cằm lên, trong dừng đào xuất hiện rất nhiều tráng hán, bịt miệng bà vú cùng nha hoàn kéo qua một bên. Chỉ một phút náo loạn, ai không biết còn tưởng gặp phải bọn bắt cóc tống tiền. Đám người kia hung thần ác sát, đám nữ nhân sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, chân mềm đầu váng, muốn kêu muốn chạy, bị mấy cái tát vang dội khiến cho khóe miệng rỉ máu, chỉ dám len lén khóc thút thít. Đám người rất nhanh bị người của Triệu Minh Thao lùa tới một chỗ, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nếu ai dám lộn xộn hoặc là phát ra một vài tiếng động liền bị đấm đá không chút lưu tình. Thuần Nhi vừa có hành động lạ, lập tức bị trói lại, miệng nhét giẻ ném xuống đất.
Hạ Thụy Bội gặp biến cố bất ngờ sợ tới mức mặt cắt không còn hạt máu, hàm trên hàm dưới đánh nhau loạn xạ, trốn sau lưng Hạ Thụy Hi ôm eo của nàng run rẩy co rúm thành một viên tròn. Hạ Thụy Hi muốn sợ cũng không được, kiên nhẫn lạnh lùng nói với Triệu Minh Thao: “Ngươi muốn làm gì? Giữa ban ngày, dưới chân Thiên tử, cửa phật là nơi thanh tịnh, ngươi cũng dám làm kẻ ỷ thế hiếp người, làm chuyện xấu xa vô sỉ thế sao?” Lần trước cơ hội tốt như vậy hắn cũng buông tha cho nàng, vì sao lần này lại cả gan làm loạn? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, để cho hắn chó cùng rứt giậu sao?
Triệu Minh Thao cười đến ôn hòa: “Hi Hi, nàng nói đúng, giữa ban ngày, dưới chân Thiên tử, cửa phật là nơi thanh tịnh, ta đương nhiên sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người, xấu xa vô sỉ, ta muốn làm chuyện tốt yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu cơ.”
“Ngươi quá vô sỉ!” Hạ Thụy Hi sợ muốn chết, cố gắng bình tĩnh: “Hôm nay có rất nhiều người dâng hương, cũng sẽ có người tới đây ngắm hoa, ta mà kêu lên, thanh danh của ngươi sẽ mất sạch.”
“Nàng kêu đi? Nàng cho rằng, ta sẽ làm chuyện mà ta không nắm chắc? Nơi này mặc dù cách chùa miếu không xa, nhưng cũng chẳng gần, bây giờ còn sớm, xem như ít ai lui tới.”
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Hạ Thụy Hi cố gắng kêu lớn, đang tiếng trả lời nàng chủ có rừng đào trống vắng. Vì sao lại như vậy? Ngôi miếu đổ này không phải hương khói cường thịnh sao? Tại sao lại không có ai đến nơi đây? Hạ Thụy Hi ngây ngốc nhìn Triệu Minh Thao.
“Thế nào? Ta không lừa nàng chứ?” Triệu Minh Thao tiến lên trước một bước, dịu dàng nói với Hạ Thụy Bội: “Bội Bội phải không, muội tránh ra, để ta và nhị tỷ của muội tâm sự nào.”
Hạ Thụy Bội càng ôm chặt lấy eo Hạ Thụy Hi, liều mạng lắc đầu: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Ta không làm gì cả, chỉ nói với nàng ấy vài lời. Nghe lời, đến bên kia chờ chúng ta một lát.”
Hạ Thụy Bội nghẹn ngào thốt ra một câu: “Không, ngươi không phải người tốt. Ngươi muốn hại Nhị tỷ của ta, có chết ta cũng không tránh ra.” Biểu hiện của nàng như thế cũng làm cho Hạ Thụy Hi vô cùng ngạc nhiên, cũng cảm động, nha đầu kia đến thời điểm quyết định vẫn bảo vệ người nhà, sau này nên đối xử với nàng tốt một chút.
“Ngươi có tránh ra hay không!” Triệu Minh Thao mất kiên nhẫn, đội nhiên rỗng lớn như sấm rền, tỷ muội Hạ Thụy Hi nhất tề hoảng sợ, tim nhảy vọt lên tận yết hầu, nghẹn lại. Hạ Thụy Hi vừa thầm mắng mình nhát gan, vừa nắm chặt cây trâm run lẩy bẩy khoa chân múa tay lắc lư vài cái trước mặt Triệu Minh Thao: “Ngươi đừng có lại đây, ngươi dám lại đây ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Hạ Thụy Hi rất do dự, nàng biết cây trâm này không có bất cứ tác dụng gì với loại bại hoại này, nàng có thể học theo người khác hay không, đem cây trâm này đặt lên trên cổ của mình khoa chân múa tay, lấy cái chết bức đối phương lui một bước?
Hạ Thụy Hi nghẹn lời, đành phải nói: “Khổ trước sướng sau, có thể sẽ có vài điều không thoải mái, nhưng cuối cùng tất cả đều tốt.”
“Thật sự vậy sao? Khổ trước sướng sau, là trước tiên phải chịu khổ sau đó mới có thể sướng, có phải không? Tỷ nói xem muội sẽ phải chịu khổ gì? Có thể phải gả đi Tôn gia không? Gả cho cái con quỷ bệnh lao kia, chịu nhiều đau khổ mới có thể tốt?”
Chuyện vận mệnh ai nói rõ được đây? Hạ Thụy Hi nghĩ như vậy, miệng vẫn an ủi nàng: “Mặc kệ thế nào, sau này tốt là được.”
Hạ Thụy Bội im lặng một lát, cố nặn ra một nụ cười: “Nhị tỷ, hôm qua tới muộn, chưa từng ngắm cảnh hoa đào đẹp đẽ ở nơi này. Nhân lúc này còn sớm, khách hành hương không nhiều lắm, chúng ta đi vào rừng ngắm cảnh được không? Sau này trở về Tây Kinh, sẽ nói cho nương nghe. Muội nếu thật không được sung sướng, cũng không thể thấy cảnh đẹp cũng không được xem, cứ như vậy trở về chứ?”
Hạ Thụy Hi vốn nghĩ mình đang đau chân, không muốn đi. Thấy bộ dáng ủ rũ của Hạ Thụy Bội, không muốn khiến nàng mất hứng, liền đồng ý. Uyển Nhi nghe nói phải đi cùng Hạ Thụy Bội, lấy cớ thu dọn quần áo cho Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi hiểu rằng nàng không muốn đi cùng Hạ Thụy Bội, lại nghĩ hôm qua nàng quả thực mệt mỏi, lại bị ấm ức, liền nói: “Sáng sớm mai sẽ phải xuống núi, Uyển Nhi ở lại thu dọn đồ đạc, Thuần Nhi đi cùng ta.”
Uyển Nhi vui mừng đồng ý, Hạ Thụy Bội cũng nói: “Vậy Yến Nhi cũng trở về thu dọn đồ đạc cho ta, cô thỉnh dậy nhớ báo lại.”
Hai người chỉ đem theo nha hoàn Thuần Nhi cùng Tín Nhi đi bên mình, lại bảo ba bốn bà vú đi theo phía xa xa, theo đường món đi vào trong rừng hoa đào. Trong rừng hoa đào sương giăng nhàn nhạt, cây cỏ xanh tươi, chim hót líu lo, cánh hoa bay rực rỡ, quả thật rất đẹp, không uổng công được ca tụng là một trong tám cảnh đẹp của kinh thành.
Trong rừng đào đã có vài du khách, có người tò mò nhìn chằm chằm hai tỷ muội Hạ Thụy Hi. Hạ Thụy Bội cau mày nói: “Những người này thật vô lễ, phiền chết đi được!” Hạ Thụy Hi nói: “Chúng ta tìm một chỗ vắng người đi, đừng nhìn thấy bọn họ là được?”
Trong lúc tìm một chỗ vắng người, Hạ Thụy Bội nói cho Hạ Thụy Hi nghe những chuyện lý thú trước tây mấy tỷ đệ từng trải qua, chẳng biết tự bao giờ, mấy người cách chùa càng lúc càng xa. Đợi đến khi Hạ Thụy Hi cảm thấy đau chân, Hạ Thụy Bội vui mừng chỉ về phía xa xa nói: “Hoa đào bên kia hồng hơn rất nhiều so với bên này. Hay đây chính là cây bích đào mà mọi người thường nói.”
“Cây bích đào?” Hạ Thụy Hi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy còn cách một dòng suối nhỏ quanh co khúc khuỷu và một cái sơn cốc không lớn, có một biển hoa, màu sắc đỏ thắm đẹp hơn rất nhiều màu hồng nhạt bên này, không biết là hoa gì.
Hạ Thụy Bội nói: “Đúng vậy, cây được gọi là bích đào kia khác với những giống hoa đào khác, càng đỏ càng đẹp. Cáng hoa dày hơn, nhiều hơn, thời kỳ nở hoa cũng kéo dài hơn, tiếc rằng lại không thể kết quả. Cả Đại Tần chỉ có nơi này mới có, những chỗ khác đều không thể nhìn thấy.”
Hạ Thụy Hi vừa nghe liền cảm thấy hứng thú: “Làm sao muội biết? Không có hạt giống, vậy làm sao có thể có cây giống được?” Hay là thời đại này đã có kỹ thuật chiết cây?
Hạ Thụy Bội thần bí nói: “Muội nghe hòa thượng trong chùa nói. Truyền thuyết kể rằng có một đôi vợ chồng chạy nạn đến đây, người vợ bệnh nặng qua đời, người chồng đau lòng đến cực điểm, đem vợ chôn dưới một gốc cây đào, mỗi ngày đều ôm cây khóc lóc, khóc ra máu mà chết. Sau khi hắn chết, gốc đào kia liền nở hoa rất đẹp, đặc biệt cánh hoa vừa đổ vừa dày, đáng tiếc lại không kết quả. Vị trụ trì đời thứ nhất của Vạn Phật Tự bởi vì có từng học qua cách chiết cây nên đã lấy cành của cây hoa đào đó ghép với các cây đào khác, trải qua vài chục năm, trở thành rừng hoa đào này.”
Truyền thuyết cũng chẳng cần quan tâm là thật hay giả, chỉ cần có hoa đào để ngắm là được. Ở thời hiện địa Hạ Thụy Hi đã từng thấy, không biết bích đào ở Đại Tần này có phải giống như loại mình từng thấy hay không? Hạ Thụy Hi nhìn khoảng cách một chút, biển hoa kia cách nơi này cũng chẳng xa lắm, người của nàng cũng không ít, liền đề nghị nói: “Chúng ta qua đó xem một lát đi?”
Hạ Thụy Bội do dự một chút: “Bỏ đi, xa quá, lại hẻo lánh, không nên đi vẫn hơn. Nếu cô biết sẽ mắng chúng ta.”
Hạ Thụy Hi bị khêu gợi tính tò mò: “Rõ ràng là muội gọi ta ra đây, hiện tại lại không thích. Thật ra cũng không quá xa, cùng lắm một khắc đồng hồ là tới, chúng ta đông người như vậy, đi một lát cũng không sao đâu.”
“Nhưng không phải tỷ đau chân sao?”
“Ta chịu được!” Hạ Thụy Hi không khỏi tự chứng minh bước lên trước. Hạ Thụy Bội do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo. Đi qua con suối, xuyên qua sơn cốc nhỏ, tiền vào rừng hoa đào. “Rắc” Thuần Nhi đạp gãy một cành khô, Hạ Thụy Bội sợ tới mức giật bắn mình túm chặt tay Hạ Thụy Hi: “Hay là chúng ta trở về đi? Ở đây không một bóng người, không có một ai. Nếu có người xấu hay dã thú phải làm sao bây giờ?”
Lòng bàn tay của nàng lạnh buốt, mồ hôi lạnh toát ra, Hạ Thụy Hi thấy nàng căng thẳng như vậy, có chút buồn cười, nghĩ thầm rốt cuộc vẫn chỉ là một cô tiểu thư cửa lớn không ra cửa sau không tới, năm sáu người đi theo, còn sợ bóng sợ gió. Nơi này gần chùa, khách hành hương nhiều như vậy, chẳng lẽ có nhiều người xấu và dã thú như thế? Liền trấn an: “Không phải sợ, nếu sợ nhiều người xấu và dã thú như vậy? Ta nhìn qua một cái rồi đi, đã đến nơi này rồi không xem qua một chút, muội không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Hạ Thụy Bội nhìn chung quanh một cái, quả nhiên im ắng, không có gì, khẽ thở ra: “Đến đó, chúng ta bẻ mấy cành hoa rồi đi nha?”
“Được rồi.” Hạ Thụy Hi đi đến bên dưới một tàng cây, bẻ một cành hoa đào, cẩn thận quan sát, thấy cánh hoa dầy rậm, đỏ thắm kiểu diễm, giữa bông hoa còn có hai cánh xanh tinh tế, giống y như đúc loài hoa nàng gặp ở kiếp trước.
“Ha ha, ngắm hoa thì cứ ngắm hoa, cần gì phải đưa tay ngắt hoa như vậy?” Phía trước có một nam tử cười nhẹ đi tới.
Hạ Thụy Hi vừa nghe thấy tiếng nói này, lông tơ toàn thân không khỏi dựng thẳng, ngẩng đầu vừa nhìn, Triệu Minh Thao mặc một bộ cẩm bào màu trắng hoa chìm, quạt giấy phe phẩy, nét mặt dịu dàng mang theo ý cười, chân thành thâm tình nhìn nàng. Đứng ở dưới tán hoa đào giả bộ tiêu sái phong lưu: “Hi Hi, đây là Tam muội của nàng sao? Tên là Bội Bội phải không?”
Hạ Thụy Bội mặt đỏ như máu, trốn sau lưng Hạ Thụy Hi: “Đây không phải là vị quý nhân chúng ta gặp lần trước sao? Tỷ quen hắn a? Tại sao lại gọi bậy tên của ta? Ta đã bảo tỷ đừng đến, tỷ không nghe cơ.”
Hạ Thụy Hi thấy rõ ràng Triệu Minh Thao đột nhiên xuất hiện ở trong này, tuyệt đối không có ý tốt, lập tức hối hận vạn phần, không dám đáp lời, vội vã nhấc chân muốn trở về: “Làm sao ta biết hắn ở chỗ này? Nếu ta biết sẽ không tới. Chúng ta đừng để ý tới hắn, chúng ta đi nhanh lên.”
“Hi Hi, nàng đừng đi chứ.” Triệu Minh Thao nhấc chân chắn trước mặt các nàng: “Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Ta giúp nàng đạt được nguyện vọng thắp nén hương đầu tiên này, nàng không cảm tạ ta sao?”
Tuy Hạ Thụy Hi không biết Hạ lão gia tìm vị quý nhân giúp đỡ là ai, cũng hiểu được Hạ lão gia tuyệt đối không có khả năng tìm Triệu Minh Thao giúp đỡ. Nàng lui về phía sau một bước, lạnh mặt nói: “Cửa phật là nơi thanh tịnh, ngươi không nên làm việc vô lễ này.” Tiếp theo liền kêu các bà vú lại đây vây quanh tỷ muội hai người rút lui trở về.
Mục đích của Triệu Minh Thao chưa đạt được, làm sao chịu để nàng đi, hất cằm lên, trong dừng đào xuất hiện rất nhiều tráng hán, bịt miệng bà vú cùng nha hoàn kéo qua một bên. Chỉ một phút náo loạn, ai không biết còn tưởng gặp phải bọn bắt cóc tống tiền. Đám người kia hung thần ác sát, đám nữ nhân sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, chân mềm đầu váng, muốn kêu muốn chạy, bị mấy cái tát vang dội khiến cho khóe miệng rỉ máu, chỉ dám len lén khóc thút thít. Đám người rất nhanh bị người của Triệu Minh Thao lùa tới một chỗ, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nếu ai dám lộn xộn hoặc là phát ra một vài tiếng động liền bị đấm đá không chút lưu tình. Thuần Nhi vừa có hành động lạ, lập tức bị trói lại, miệng nhét giẻ ném xuống đất.
Hạ Thụy Bội gặp biến cố bất ngờ sợ tới mức mặt cắt không còn hạt máu, hàm trên hàm dưới đánh nhau loạn xạ, trốn sau lưng Hạ Thụy Hi ôm eo của nàng run rẩy co rúm thành một viên tròn. Hạ Thụy Hi muốn sợ cũng không được, kiên nhẫn lạnh lùng nói với Triệu Minh Thao: “Ngươi muốn làm gì? Giữa ban ngày, dưới chân Thiên tử, cửa phật là nơi thanh tịnh, ngươi cũng dám làm kẻ ỷ thế hiếp người, làm chuyện xấu xa vô sỉ thế sao?” Lần trước cơ hội tốt như vậy hắn cũng buông tha cho nàng, vì sao lần này lại cả gan làm loạn? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, để cho hắn chó cùng rứt giậu sao?
Triệu Minh Thao cười đến ôn hòa: “Hi Hi, nàng nói đúng, giữa ban ngày, dưới chân Thiên tử, cửa phật là nơi thanh tịnh, ta đương nhiên sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người, xấu xa vô sỉ, ta muốn làm chuyện tốt yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu cơ.”
“Ngươi quá vô sỉ!” Hạ Thụy Hi sợ muốn chết, cố gắng bình tĩnh: “Hôm nay có rất nhiều người dâng hương, cũng sẽ có người tới đây ngắm hoa, ta mà kêu lên, thanh danh của ngươi sẽ mất sạch.”
“Nàng kêu đi? Nàng cho rằng, ta sẽ làm chuyện mà ta không nắm chắc? Nơi này mặc dù cách chùa miếu không xa, nhưng cũng chẳng gần, bây giờ còn sớm, xem như ít ai lui tới.”
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Hạ Thụy Hi cố gắng kêu lớn, đang tiếng trả lời nàng chủ có rừng đào trống vắng. Vì sao lại như vậy? Ngôi miếu đổ này không phải hương khói cường thịnh sao? Tại sao lại không có ai đến nơi đây? Hạ Thụy Hi ngây ngốc nhìn Triệu Minh Thao.
“Thế nào? Ta không lừa nàng chứ?” Triệu Minh Thao tiến lên trước một bước, dịu dàng nói với Hạ Thụy Bội: “Bội Bội phải không, muội tránh ra, để ta và nhị tỷ của muội tâm sự nào.”
Hạ Thụy Bội càng ôm chặt lấy eo Hạ Thụy Hi, liều mạng lắc đầu: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Ta không làm gì cả, chỉ nói với nàng ấy vài lời. Nghe lời, đến bên kia chờ chúng ta một lát.”
Hạ Thụy Bội nghẹn ngào thốt ra một câu: “Không, ngươi không phải người tốt. Ngươi muốn hại Nhị tỷ của ta, có chết ta cũng không tránh ra.” Biểu hiện của nàng như thế cũng làm cho Hạ Thụy Hi vô cùng ngạc nhiên, cũng cảm động, nha đầu kia đến thời điểm quyết định vẫn bảo vệ người nhà, sau này nên đối xử với nàng tốt một chút.
“Ngươi có tránh ra hay không!” Triệu Minh Thao mất kiên nhẫn, đội nhiên rỗng lớn như sấm rền, tỷ muội Hạ Thụy Hi nhất tề hoảng sợ, tim nhảy vọt lên tận yết hầu, nghẹn lại. Hạ Thụy Hi vừa thầm mắng mình nhát gan, vừa nắm chặt cây trâm run lẩy bẩy khoa chân múa tay lắc lư vài cái trước mặt Triệu Minh Thao: “Ngươi đừng có lại đây, ngươi dám lại đây ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Hạ Thụy Hi rất do dự, nàng biết cây trâm này không có bất cứ tác dụng gì với loại bại hoại này, nàng có thể học theo người khác hay không, đem cây trâm này đặt lên trên cổ của mình khoa chân múa tay, lấy cái chết bức đối phương lui một bước?
/72
|