Triệu Minh Thao ngừng lại, buồn cười nhìn Hạ Thụy Hi: “Hi Hi, nhìn nàng kìa, càng ngày càng đáng yêu, mạnh miệng ghê, hiện tại nàng mạnh miệng thật, lúc này nàng đang sợ hãi, lại cứ muốn chống đối lại ta. Đừng sợ, ta sẽ không làm gì tổn hại đến nàng.” Hắn nhanh chóng tiến tới túm lấy tay Hạ Thụy Hi, quay đầu nhìn người khác lạnh lùng nói: “Còn không đưa Hạ Tam tiểu thư ra ngoài?”
“Ta không đi! Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng đụng vào ta!” Hạ Thụy Bội buông Hạ Thụy Hi ra, thét chói tai lấy tay gạt tay tráng hán đang kéo nàng, “bộp” một tiếng té xỉu.
“Ngươi đã làm gì với nàng vậy!” Hạ Thụy Hi thét chói tai, vừa dùng sức đá lung tung về phía Triệu Minh Thao, vừa điên cuồng nghĩ loạn, không phải nói thắp nén hương đầu tiên xong sẽ tốt đẹp cả sao. Sao lại thảm hại hơn? Phật tổ ơi, mau ban cho ta một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống, cứu ta, nếu ngài không cứu ta, ta sẽ đốt tòa miếu đổ của ngài.
Triệu Minh Thao lạnh lùng nhìn về phía tráng hán: “Nhẹ nhàng thôi!”
Tráng hán kia vội nói: “Thuộc hạ còn chưa chạm được vào người nàng, có lẽ thân mình nàng rất mảnh mai, lá gan quá nhỏ, cho nên bị dọa hôn mê.”
Hạ Thụy Bội bị dọa ngất rồi sẽ không còn người tới cứu nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Hạ Thụy Hi chợt tỉnh táo lại, ổn định thân mình, hít một hơi sâu: “Ngươi buông ta ra, ta và ngươi có gì từ từ nói.” Các nàng đi cũng một thời gian rồi, có lẽ sẽ khiến cô bốn chú ý? Trước tiên kéo dài thời gian rồi tính sau.
Triệu Minh Thao mỉm cười: “Nếu nàng nghe lời sớm hơn sẽ không phải chịu khổ như này?” Vẫn không chịu buông tay nàng ra, dịu dàng vuốt ve cổ tay nàng: “Có đau hay không?”
Toán thân Hạ Thụy Hi nổi hết da gà, bày ra bộ mặt quan tài thủy hỏa bất xâm: “Buông ra, ta sẽ nói chuyện cùng ngươi nếu không ta chết cũng không cho ngươi được như ý.”
Triệu Minh Thao buông tay: “Nàng đang lo lắng cho muội muội của mình phải không? Nếu nàng nghe lời, ta sẽ cho nha hoàn tới chăm sóc nàng ta.”
Hạ Thụy Hi gật đầu, chỉ vào Thuần Nhi: “Thả nàng ra, để nàng đi.”
Triệu Minh Thao cười lắc đầu, chỉ vào Tín Nhi: “Nàng kia mới là người hầu của muội muội nàng đúng không?”
Hạ Thụy Hi nói: “Không được. Nàng mới được mua về, không biết gì cả. Bảo Thuần Nhi đi.”
Triệu Minh Thao trầm mặt: “Hi Hi. Không nên cò kè mặc cả với ta! Cũng không cần phái so đo tính toán với ta. Thuần Nhi này, sức khỏe tốt lại chạy trốn rất nhanh, lá gan cũng lớn. Ta sẽ không đồng ý, hoặc là tiểu nha hoàn kia, hoặc là để muội muội của nàng cứ nằm một mình trên đất nàng lựa chọn đi.”
Hạ Thụy Hi hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện nói: “Tín Nhi qua chăm sóc Tam tiểu thư.”
Tín Nhi chân nam đá chân chiêu, vừa lăn vừa bò đi đến bên cạnh Hạ Thụy Bội, ấn loạn lên nhân trung Hạ Thụy Bội, gào khóc lớn tiếng: “Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?”
Triệu Minh Thao lạnh lùng khẽ quát: “Câm miệng! Nếu ngươi kêu nữa ta sẽ cắt lười của ngươi!”
Tín Nhi sợ tới mức mặt trắng bệch, ra sức cắn môi hoảng hốt thất thố nhìn Hạ Thụy Hi. Hạ Thụy Hi bất đắc dĩ thở dài: “Tín Nhi, ngươi không phải sợ, đỡ Tam tiểu thư qua bên cạnh đi.”
Tín Nhi gật đầu, quỳ xuống cố nâng Hạ Thụy Bội dậy nhưng vài lần vẫn không thành công, muốn nâng Hạ Thụy Bội dậy toàn bị trượt xuống, nàng sợ hãi khóc ròng nói: “Nhị tiểu thư, tay và chân nô tì run quá, không đỡ được Tam tiểu thư đứng dậy.”
Triệu Minh Thao tiện tay chỉ một bà vú: “Ngươi lại đây.”
Bà vú kia không biết Triệu Minh Thao, chỉ cho rằng là một tên bắt cóc tống tiền, là kẻ xấu, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy co cụm lại thành viên tròn, trong miệng kêu loạn: “Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng. Tiểu nhân chỉ là nô tài, không có tiền.”
Một tên tùy tùng lớn tiếng quát: “Nói linh tinh cái gì? Ai muốn lấy mạng các ngươi? Kêu ngươi qua đó thì qua đi.”
Bà vú kia mặt đỏ tía tai, đứng im bất động, người xung quanh mụ thì dạt sang hai bên nhường đường, hóa ra bà vú kia bị dọa sợ bể mật, không thể khống chế được cơ thể nữa. Hạ Thụy Hi nhìn lại những người khác, toàn bộ đều có dáng vẻ sợ gần chết, đành phải thở dài.
Tùy tùng kia nhịn cười nhìn Triệu Minh Thao nói: “Để nô tài qua giúp nàng?”
Hạ Thụy Hi kêu to: “Ngươi dám! Ngươi không được chạm vào nàng!”
Tùy tùng kia tức giận rút tay về, nhìn Triệu Minh Thao, Triệu Minh Thao nghiêng đầu nghĩ một lát, chỉ vào Thuần Nhi nói: “Cởi trói cho nó, bảo qua đây trợ giúp.” Rồi nói với Thuần Nhi: “Ngươi nghe đây, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ chặt đứt chân của ngươi, cắt lưỡi của ngươi, xẻo thịt của ngươi cho chó ăn.”
Thuần Nhi mở to hai mắt, nhìn Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi nhìn nàng gật gật đầu: “Chăm sóc Tam tiểu thư cho tốt.”
Quả nhiên Thuần Nhi có chút tài năng, gan lớn bình tĩnh, nhanh chóng hợp lực với Tín Nhi đỡ Hạ Thụy Bội tới ngồi bên dưới tàng cây, thấp giọng gọi nàng.
Triệu Minh Thao cười nói: “Hiện tại ổn rồi chứ?” Hắn chỉ về phía xa xa: “Nàng và ta đi qua đó nói chuyện thôi.”
“Ta không đi. Có việc gì cứ nói luôn ở đây.” Hạ Thụy Hi hạ quyết tâm bất kể thế nào cũng không đi.
Triệu Minh Thao nói: “Ta có lời muốn nói với nàng, không muốn để người khác nghe thấy.”
“”Ta không sợ, ta chẳng có gì phải giấu diếm.”
“Nàng không sợ, nhưng ta sợ. Ta sẽ xấu hổ.” Triệu Minh Thao dịu dàng cười: “Nếu nàng không đi, ta sẽ phải kéo nàng.”
Hắn xấu hổ sao? Hạ Thụy Hi trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn Hạ Thụy Hi, giằng co một hồi, Hạ Thụy Hi bất đắc dĩ cắn chặt răng, nuốt cục tức xuống, bước lên trước vài bước, để mọi người có thể nhìn thấy họ, nhưng lại không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện: “Như vậy được rồi chứ? Nếu đi xa hơn ta sẽ không đi đâu. Ngươi muốn nói gì?”
Triệu Minh Thao cười xoa xoa tay: “Hi Hi, nàng gả cho ta nhé?”
“Hả… ta không quen ngươi.” Hạ Thụy Hi bất đắc dĩ thở dài: “Cho dù có quen, vấn đề này ngươi có thể đi nói chuyện với cha mẹ ta, ta không làm chủ được. Hơn nữa…” Nàng châm chọc cười: “Lấy cách thức này của ngươi, e rằng chẳng mấy người dám đồng ý với ngươi. Cho dù đồng ý rồi, cũng là bất đắc dĩ, không phải thật lòng.”
Triệu Minh Thao lắc đầu: “Tại sao nàng lại ngốc như vậy? Tại ta không còn cách nào khác.” Hắn đi đến gần thấp giọng nói: “Nàng đã từng nói không phải ta không lấy chồng, nàng quên rồi sao? Ta vì nàng, vẫn chưa kết hôn. Làm sao nàng nhẫn tâm như vậy?”
“Ta chẳng nhớ gì cả.” Hạ Thụy Hi chỉ chỉ đầu mình: “Ở đây, chỉ nhớ rõ những chuyện từ tháng năm năm trước tới bây giờ, ngoài ra nó chẳng nhớ thêm được gì cả. Chuyện này mọi người đều biết, cho nên không nên hỏi ta những chuyện lúc trước, hỏi cũng như không.”
“Được, không hỏi. Hi Hi, nàng đừng nên tức giận. Tuy ta có hơi lỗ mãng, nhưng bới vì ta rất thích nàng, một lòng muốn kết hôn với nàng mà thôi. Nàng quên ta, ta sợ cha nàng sẽ đem nàng gả cho người khác, đành phải dùng hạ sách này.”
“Ai mà tin được lời nói linh tinh của ngươi? Ta cũng không quen ngươi.” Cuối cùng Hạ Thụy Hi lộ ra một tia thẹn thùng, cùi thấp đầu nhìn ra chỗ khác, dùng chân vẽ trên mặt đất mấy đường kẻ. Động tác này thật sự rất buồn nôn a, có điều nếu so với trước kia lấy cứng chọi cứng với hắn vẫn tốt hơn?
Triệu Minh Thao thấy nàng tỏ vẻ thẹn thùng, đường nét trên mặt dịu dàng vô cùng, lớp lông tơ tinh tế trên mặt sờ lên cũng vô cùng mềm mại, trong lòng rung động, liền dịu dàng thêm vài phần, nhẹ giọng nói: “Nàng học được động tác này từ nơi vào vậy? Khó coi quá.”
“Ta không đi! Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng đụng vào ta!” Hạ Thụy Bội buông Hạ Thụy Hi ra, thét chói tai lấy tay gạt tay tráng hán đang kéo nàng, “bộp” một tiếng té xỉu.
“Ngươi đã làm gì với nàng vậy!” Hạ Thụy Hi thét chói tai, vừa dùng sức đá lung tung về phía Triệu Minh Thao, vừa điên cuồng nghĩ loạn, không phải nói thắp nén hương đầu tiên xong sẽ tốt đẹp cả sao. Sao lại thảm hại hơn? Phật tổ ơi, mau ban cho ta một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống, cứu ta, nếu ngài không cứu ta, ta sẽ đốt tòa miếu đổ của ngài.
Triệu Minh Thao lạnh lùng nhìn về phía tráng hán: “Nhẹ nhàng thôi!”
Tráng hán kia vội nói: “Thuộc hạ còn chưa chạm được vào người nàng, có lẽ thân mình nàng rất mảnh mai, lá gan quá nhỏ, cho nên bị dọa hôn mê.”
Hạ Thụy Bội bị dọa ngất rồi sẽ không còn người tới cứu nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Hạ Thụy Hi chợt tỉnh táo lại, ổn định thân mình, hít một hơi sâu: “Ngươi buông ta ra, ta và ngươi có gì từ từ nói.” Các nàng đi cũng một thời gian rồi, có lẽ sẽ khiến cô bốn chú ý? Trước tiên kéo dài thời gian rồi tính sau.
Triệu Minh Thao mỉm cười: “Nếu nàng nghe lời sớm hơn sẽ không phải chịu khổ như này?” Vẫn không chịu buông tay nàng ra, dịu dàng vuốt ve cổ tay nàng: “Có đau hay không?”
Toán thân Hạ Thụy Hi nổi hết da gà, bày ra bộ mặt quan tài thủy hỏa bất xâm: “Buông ra, ta sẽ nói chuyện cùng ngươi nếu không ta chết cũng không cho ngươi được như ý.”
Triệu Minh Thao buông tay: “Nàng đang lo lắng cho muội muội của mình phải không? Nếu nàng nghe lời, ta sẽ cho nha hoàn tới chăm sóc nàng ta.”
Hạ Thụy Hi gật đầu, chỉ vào Thuần Nhi: “Thả nàng ra, để nàng đi.”
Triệu Minh Thao cười lắc đầu, chỉ vào Tín Nhi: “Nàng kia mới là người hầu của muội muội nàng đúng không?”
Hạ Thụy Hi nói: “Không được. Nàng mới được mua về, không biết gì cả. Bảo Thuần Nhi đi.”
Triệu Minh Thao trầm mặt: “Hi Hi. Không nên cò kè mặc cả với ta! Cũng không cần phái so đo tính toán với ta. Thuần Nhi này, sức khỏe tốt lại chạy trốn rất nhanh, lá gan cũng lớn. Ta sẽ không đồng ý, hoặc là tiểu nha hoàn kia, hoặc là để muội muội của nàng cứ nằm một mình trên đất nàng lựa chọn đi.”
Hạ Thụy Hi hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện nói: “Tín Nhi qua chăm sóc Tam tiểu thư.”
Tín Nhi chân nam đá chân chiêu, vừa lăn vừa bò đi đến bên cạnh Hạ Thụy Bội, ấn loạn lên nhân trung Hạ Thụy Bội, gào khóc lớn tiếng: “Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?”
Triệu Minh Thao lạnh lùng khẽ quát: “Câm miệng! Nếu ngươi kêu nữa ta sẽ cắt lười của ngươi!”
Tín Nhi sợ tới mức mặt trắng bệch, ra sức cắn môi hoảng hốt thất thố nhìn Hạ Thụy Hi. Hạ Thụy Hi bất đắc dĩ thở dài: “Tín Nhi, ngươi không phải sợ, đỡ Tam tiểu thư qua bên cạnh đi.”
Tín Nhi gật đầu, quỳ xuống cố nâng Hạ Thụy Bội dậy nhưng vài lần vẫn không thành công, muốn nâng Hạ Thụy Bội dậy toàn bị trượt xuống, nàng sợ hãi khóc ròng nói: “Nhị tiểu thư, tay và chân nô tì run quá, không đỡ được Tam tiểu thư đứng dậy.”
Triệu Minh Thao tiện tay chỉ một bà vú: “Ngươi lại đây.”
Bà vú kia không biết Triệu Minh Thao, chỉ cho rằng là một tên bắt cóc tống tiền, là kẻ xấu, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy co cụm lại thành viên tròn, trong miệng kêu loạn: “Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng. Tiểu nhân chỉ là nô tài, không có tiền.”
Một tên tùy tùng lớn tiếng quát: “Nói linh tinh cái gì? Ai muốn lấy mạng các ngươi? Kêu ngươi qua đó thì qua đi.”
Bà vú kia mặt đỏ tía tai, đứng im bất động, người xung quanh mụ thì dạt sang hai bên nhường đường, hóa ra bà vú kia bị dọa sợ bể mật, không thể khống chế được cơ thể nữa. Hạ Thụy Hi nhìn lại những người khác, toàn bộ đều có dáng vẻ sợ gần chết, đành phải thở dài.
Tùy tùng kia nhịn cười nhìn Triệu Minh Thao nói: “Để nô tài qua giúp nàng?”
Hạ Thụy Hi kêu to: “Ngươi dám! Ngươi không được chạm vào nàng!”
Tùy tùng kia tức giận rút tay về, nhìn Triệu Minh Thao, Triệu Minh Thao nghiêng đầu nghĩ một lát, chỉ vào Thuần Nhi nói: “Cởi trói cho nó, bảo qua đây trợ giúp.” Rồi nói với Thuần Nhi: “Ngươi nghe đây, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ chặt đứt chân của ngươi, cắt lưỡi của ngươi, xẻo thịt của ngươi cho chó ăn.”
Thuần Nhi mở to hai mắt, nhìn Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi nhìn nàng gật gật đầu: “Chăm sóc Tam tiểu thư cho tốt.”
Quả nhiên Thuần Nhi có chút tài năng, gan lớn bình tĩnh, nhanh chóng hợp lực với Tín Nhi đỡ Hạ Thụy Bội tới ngồi bên dưới tàng cây, thấp giọng gọi nàng.
Triệu Minh Thao cười nói: “Hiện tại ổn rồi chứ?” Hắn chỉ về phía xa xa: “Nàng và ta đi qua đó nói chuyện thôi.”
“Ta không đi. Có việc gì cứ nói luôn ở đây.” Hạ Thụy Hi hạ quyết tâm bất kể thế nào cũng không đi.
Triệu Minh Thao nói: “Ta có lời muốn nói với nàng, không muốn để người khác nghe thấy.”
“”Ta không sợ, ta chẳng có gì phải giấu diếm.”
“Nàng không sợ, nhưng ta sợ. Ta sẽ xấu hổ.” Triệu Minh Thao dịu dàng cười: “Nếu nàng không đi, ta sẽ phải kéo nàng.”
Hắn xấu hổ sao? Hạ Thụy Hi trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn Hạ Thụy Hi, giằng co một hồi, Hạ Thụy Hi bất đắc dĩ cắn chặt răng, nuốt cục tức xuống, bước lên trước vài bước, để mọi người có thể nhìn thấy họ, nhưng lại không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện: “Như vậy được rồi chứ? Nếu đi xa hơn ta sẽ không đi đâu. Ngươi muốn nói gì?”
Triệu Minh Thao cười xoa xoa tay: “Hi Hi, nàng gả cho ta nhé?”
“Hả… ta không quen ngươi.” Hạ Thụy Hi bất đắc dĩ thở dài: “Cho dù có quen, vấn đề này ngươi có thể đi nói chuyện với cha mẹ ta, ta không làm chủ được. Hơn nữa…” Nàng châm chọc cười: “Lấy cách thức này của ngươi, e rằng chẳng mấy người dám đồng ý với ngươi. Cho dù đồng ý rồi, cũng là bất đắc dĩ, không phải thật lòng.”
Triệu Minh Thao lắc đầu: “Tại sao nàng lại ngốc như vậy? Tại ta không còn cách nào khác.” Hắn đi đến gần thấp giọng nói: “Nàng đã từng nói không phải ta không lấy chồng, nàng quên rồi sao? Ta vì nàng, vẫn chưa kết hôn. Làm sao nàng nhẫn tâm như vậy?”
“Ta chẳng nhớ gì cả.” Hạ Thụy Hi chỉ chỉ đầu mình: “Ở đây, chỉ nhớ rõ những chuyện từ tháng năm năm trước tới bây giờ, ngoài ra nó chẳng nhớ thêm được gì cả. Chuyện này mọi người đều biết, cho nên không nên hỏi ta những chuyện lúc trước, hỏi cũng như không.”
“Được, không hỏi. Hi Hi, nàng đừng nên tức giận. Tuy ta có hơi lỗ mãng, nhưng bới vì ta rất thích nàng, một lòng muốn kết hôn với nàng mà thôi. Nàng quên ta, ta sợ cha nàng sẽ đem nàng gả cho người khác, đành phải dùng hạ sách này.”
“Ai mà tin được lời nói linh tinh của ngươi? Ta cũng không quen ngươi.” Cuối cùng Hạ Thụy Hi lộ ra một tia thẹn thùng, cùi thấp đầu nhìn ra chỗ khác, dùng chân vẽ trên mặt đất mấy đường kẻ. Động tác này thật sự rất buồn nôn a, có điều nếu so với trước kia lấy cứng chọi cứng với hắn vẫn tốt hơn?
Triệu Minh Thao thấy nàng tỏ vẻ thẹn thùng, đường nét trên mặt dịu dàng vô cùng, lớp lông tơ tinh tế trên mặt sờ lên cũng vô cùng mềm mại, trong lòng rung động, liền dịu dàng thêm vài phần, nhẹ giọng nói: “Nàng học được động tác này từ nơi vào vậy? Khó coi quá.”
/72
|