Hạ Thụy Hi không chú ý tới nét mặt của Triệu Minh Thao, nàng chỉ nghe thấy hắn nói khó coi, tưởng rằng biểu diễn thất bại, tức giận thu chân lại: “Không cho ngươi nhìn.”
Triệu Minh Thao bật cười: “Có điều rất đáng yêu.”
Hạ Thụy Hi cứng mặt: “Đáng yêu hay không đó là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi.”
“Hi Hi, nàng cứ suy nghĩ cho kĩ một chút đi, lúc trước chúng ta ở chung với nhau, rất vui vẻ, làm sao nàng có thể quên ta? Nàng có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?” Nhìn qua Triệu Minh Thao trông vừa thương cảm, vừa đau khổ.
Hắn thấy Hạ Thụy Hi như đang suy nghĩ, không khỏi có vài tia hi vọng, vội vàng nói: “Nàng vẫn còn nhớ sao? Ta có tặng nàng một cây roi ngựa, trên tay cầm có khảm ngọc, phía trên còn khắc một chữ Hậu, là ta tự tay viết, nhờ người khắc, nàng còn nhớ không? Nàng cứ bình tĩnh suy nghĩ một chút đi.”
Hạ Thụy Hi cau mày suy nghĩ hồi lâu, chậm chạp nói: “Trong phòng ta hình như có một cây roi, nhưng…”
Triệu Minh Thao mừng như điên: “Nhưng làm sao?” Nếu như có thể khiến cho Hạ Thụy Hi nhớ ra hắn, thật sự là một việc quá tốt, rất nhiều vấn đề khó khăn cũng được giải quyết dễ dàng, so với việc hắn gượng ép nàng phải gả cho hắn dễ hơn ngàn vạn lần.
“Nhưng có điều, ta vừa nhìn nó liền cảm thấy cực kì buồn bực, cảm giác đó là vật không may, cho nên ta đã đốt nó đi rồi.”
“Đốt rồi?” Triệu Minh Thao đương nhiên không ngờ sẽ có kết quả như vậy, hơi ngẩn người, hắn sững sờ trong chốc lát, cười khổ lắc đầu: “Cũng khó trách, nàng vốn do té ngựa nên mới bị thương, nếu không vì ta, nàng cũng sẽ không chịu đau khổ lớn như vậy. Lúc ấy, nàng lặng lẽ trốn tới nhà ta, nói cha mẹ nàng muốn đem nàng gả đến kinh thành, bất kể như thế nào nàng cũng muốn ở chúng một chỗ với ta, bảo chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đi tới thôn trang ở ngoại ô Tây Kinh, nhưng ai ngờ con ngựa của nàng lại đột nhiên nổi điên, ta kéo nó thế nào cũng không được, nhớ ra chưa?”
Hạ Thụy Hi đang chờ hắn kể lại chuyện trước kia của nàng và hắn, nói càng nhiều, thời gian nàng kéo dài càng nhiều, vì thế nàng trố mắt một lúc lâu mới mơ màng nói: “Hả, dường như ta có một ấn tượng như vậy, có điều tại sao con ngựa của ta lại phát điên? Chúng ta thật sự… như vậy sao?”
“Đúng. Hoàn toàn chính xác.” Triệu Minh Thao đưa tay ôm lấy nàng: “Thời gian không còn sớm, đợi sau khi thành hôn ta sẽ từ từ nói cho nàng. Nàng sẽ nhớ ra. Chúng ta đi thôi?”
“Được. Trước khi đi, ngươi cứ thả người của ta đi đã?” Hạ Thụy Hi giả bộ choàng đầu nghiêng người né tránh.
Triệu Minh Thao cười lắc đầu, đưa tay xoa xoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc sao vẫn ngốc nghếch đáng yêu như vậy? Nàng lại đang gạt ta? Căn bản nàng thật sự chẳng nhớ gì cả? Nàng muốn đi? Nàng quên hôm nay ta tới làm gì sao? Chuyện tốt của chúng ta chưa thành, cha nàng làm sao sẽ đồng ý với lời cầu hôn của ta?”
“Thành chuyện tốt gì?” Hạ Thụy Hi lông tóc dựng đứng dứt khoát nghiêng mặt, lắc đầu, né tránh tay của hắn, hung tợn nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, không nên chạm vào ta!”
Triệu Minh Thao tay dừng giữa không trung chưa chạm được vào mặt nàng: “Đừng làm ồn, ngoan ngoãn theo ta đi nếu không sẽ khiến cho muội muội của nàng càng hoảng sợ đó.”
Không nói nhẹ được chẳng lẽ lại bắt đầu chuyển sang dọa nạt ép buộc. “Ta không đi! Ta không quen ngươi, dù sao nàng cũng bị dọa ngất rồi, những người khác, ta không quan tâm.” Hạ Thụy Hi lớn tiếng hô lên: “Cứu mạng a!”
“Câm mồm! Nếu nàng còn kêu nữa ta sẽ giết nha hoàn của nàng!” Rõ ràng kiên nhẫn của Triệu Minh Thao đối với nàng đã hết. Để chứng minh lời nói của hắn không giả. Tín Nhi nhanh chóng được kéo tới trước mặt Hạ Thụy Hi. Ngón tay Triệu Minh Thao khẽ động, tùy tùng liền một phát tóm được tóc Tín Nhi, Tín Nhi thét ầm lên như heo bị chọc tiết: “Tiểu thư cứu ta!”
“Nàng không phải nha hoàn của ta huống chi nàng chỉ là một nha hoàn.” Hạ Thụy Hi tuy miệng vẫn nói cứng, nhưng rõ ràng hô hấp nặng nề.
“Thật sao? Hay là Thuần Nhi kia?” Sở dĩ Triệu Minh Thao chọn Tín Nhi bởi vì coi trọng Tín Nhi tính tình nhát như chuột đang sợ chết khiếp thì mới có hiệu quả uy hiếp đối với người khác. Hắn nhìn thấy mặt Hạ Thụy Hi càng lúc càng trắng, ra vẻ dịu dàng: “Ta hi vọng nàng hiểu, nàng không còn lựa chọn nào khác. Ta sẽ không chắp tay nhường nữ nhân của ta cho người khác.”
“Hứ! Ai là nữ nhân của ngươi? Cha ta sẽ không đồng ý đâu.”
“Ông ấy sẽ đồng ý.” Triệu Minh Thao có vẻ khẳng định trước. “Ông ta không đồng ý cũng phải đồng ý. Tối nay chúng ta sẽ… ha ha.” Hắn bật cười thành tiếng “Ngày mai ta không cần tìm ổng, ổng sẽ tự mình tìm tới cửa.”
Hạ Thụy Hi nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi cũng đủ đê tiện a? Loại chuyện thất đức như vậy, ngươi không sợ sẽ bị báo ứng sao?”
Triệu Minh Thao cắn chặt răng: “Báo ứng? Ta không làm mới chịu báo ứng!”
“Nói như vậy, cho dù thế nào ta cũng chỉ còn cách phối hợp với ngươi? Nếu ngươi muốn làm thế sao không dứt khoát trói ta lại luôn đi? Bớt thêm một việc a?” Hạ Thụy Hi vắt hết óc ra không còn tìm được chuyện gì nói để kéo dài thời gian.
“Hi Hi, sao nàng không hiểu tấm lòng của ta dành cho nàng? Trói nàng lại? Bất kể thế nào ta cũng không làm được.”
“Ta hi vọng ngươi hiểu được, ngươi làm như vậy sẽ chẳng chiếm được gì. Ngươi biết cha ta nóng tính thế nào rồi đấy.”
“Đúng vậy, ta biết tính tình của ổng. Nếu ông ấy có thể vì nàng đi nhờ phủ Duệ Vương, đương nhiên cũng đều có thể vì nàng làm những chuyện khác.” Trong mắt Triệu Minh Thao rõ ràng có hối hận và chán nản: “Làm sao từ trước tới giờ ta không nghĩ thấu được việc này?”
Hạ Thụy Hi xoay người bỏ chạy, Triệu Minh Thao nhanh chóng bắt được nàng, ôm eo nàng một phen, hít ngửi trên cổ nàng một chút, khẽ thổi: “Hi Hi, nếu nàng muốn làm luôn ở đây, ta cũng không ngại đâu.”
Hạ Thụy Hi khống chế không nổi thét chói tai, đấm đá loạn xạ, nhưng tất cả những điều nàng làm dường như tốn công vô ích, nếu luận về sức khỏe, phụ nữ ở trước mặt đàn ông tuyệt đối yếu thế, Triệu Minh Thao nhẹ nhàng đã có thể chế phục nàng, mặt nghiêm lại xoay người khiêng nàng lên: “Nàng không nghe lời, vậy đừng trách ta. Nơi này cũng không tệ, trời làm chăn, đất làm giường, còn có hoa đào tung bay trong gió làm bạn, không mấy người có phúc khí này như nàng.”
Hạ Thụy Hi dường như tuyệt vọng, đây là việc tốt do nàng hao hết tâm sức để thắp nén hương đầu tiên ư? Nàng xuyên qua thời gian ngàn năm, lại ngàn dặm xa xôi tới đây, chính là để lãng phí cho tên đàn ông thối tha này vũ nhục? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng kêu lên: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không muốn ở đây, ta đi với ngươi. Vai của ngươi đè lên dạ dày ta khó chịu quá, ta choáng đầu muốn ói rồi, ta muốn ói, ta ói lên trên người ngươi ngươi cùng đừng trách ta!”
“Trong bộ óc bằng quả dưa của nàng lại đang có chủ ý gì? Thật sự dễ ngất như vậy?” Triệu Minh Thao dừng bước, đem nàng từ trên vai buông xuống ôm ngang trong lòng, cười như không cười nhìn nàng: “Hiện tại thì sao? Nếu vẫn chưa được, ta sẽ xoa xoa cho nàng?”
Hạ Thụy Hi vội hỏi: “Không cần, ngươi thả ta xuống dưới, ta sẽ không hôn mê.”
“Ta không thả, trừ phi nàng hôn ta một cái.” Triệu Minh Thao cười tà mị.
Hạ Thụy Hi vội che miệng lại, sắc mặt tái nhợt mở to hai mắt nhìn Triệu Minh Thao.
Triệu Minh Thao nhíu mày, cuối cùng đem nàng đặt cuống, Hạ Thụy Hi nhanh chóng chạy qua một bên, nôn thốc nôn tháo một trận.
“Hi Hi, lòng kiên nhẫn của ta chỉ có hạn.” Triệu Minh Thao đừng bên cạnh nhìn nàng: “Đại khái nàng muốn kéo dài thời gian cho tới khi cô của nàng phát hiện các người đi vắng, vội đi tìm các người đúng không?”
Trong lòng Hạ Thụy Hi cả kinh.
Triệu Minh Thao tiếp lời: “Cô nàng đau đầu nên cả điểm tâm cũng không ăn được? Có phải hay không? Bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi, những người khác hôm qua leo núi mệt mỏi, cũng đều đang nghỉ ngơi. Vẫn không có ai phát hiện ra không thấy hai vị tiểu thư đâu.”
Giờ phút này người Hạ Thụy Hi hận nhất chính là bản thân nàng, nàng dừng diễn kịch, cứng mặt bắt đầu đàm phán: “Ngươi thực sự chỉ muốn lấy ta? Không có mục đích khác?”
Triệu Minh Thao cực nhanh nói: “Đương nhiên không có, ta chỉ muốn cùng nàng sống trọn đời bên nhau.”
“Ta không phải kẻ ngu, ngươi không lừa được ta đâu. Nếu quả thật như lời ngươi nói, chỉ vì muốn sống bên ta trọn đời, ngươi nên cưới hỏi đàng hoàng, chứ không phải năm lần bảy lượt tính kế với ta như vậy.” Hạ Thụy Hi hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này, khiến cho ta không thể không nghi ngờ ngươi có ý đồ riêng, cho dù ta chết, cũng không để ngươi được như ý. Đương nhiên, ta sẽ không làm loạn không tự tìm cái chết lúc này, bởi vì ta biết làm loạn cũng không có tác dụng gì, ở tình thế bắt buộc, ngươi chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ta. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay ngươi có chiếm được ta, ngày khác ta cũng nhất định có thể đi tìm cái chết. Ngươi cũng biết tính tình cha ta, nếu ta chết đi, ngươi sẽ biết cái gì sẽ đến. Ngươi không chỉ sẽ nhận được một cái thi thể mà còn thêm một kẻ địch. Chuyện này cũng chẳng hay ho gì, không bằng…”
Triệu Minh Thao thật không ngờ nàng sẽ nói một tràng giang đại hải như vậy, híp mắt lạnh lùng nhìn nàng, nữ tử này không giống với người con gái trước đây hắn quen biết, chẳng lẽ sau lần bị thương đó, thật sự có thể khiến cho một người hoàn toàn thay đổi nhiều như vậy?
Hạ Thụy Hi thấy hắn rất lâu không nói lời nào, trong lòng không yên, ngón chân suýt nữa chọc thủng hài, đâm xuyên đế giày rồi. Kẻ này âm hiểm giả dối, lại được gán cho cái mác con cháu dòng dõi quý tộc, thật sự rất khó nói. Nói cứng nàng cũng sẽ nói vài lời, nhưng mà chỉ là nói mà thôi, chết tử tế không bằng vẫn sống sót, nàng không muốn chết, cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh bi thảm kia.
“Không bằng làm sao?” Triệu Minh Thao rốt cục đã khôi phục nét mặt bình thường, khá hứng thú nhìn nàng.
“Không bằng mọi người ngồi xuống bình tĩnh đàm phán a? Ta biết, ngươi sẽ có lúc cần người khác hỗ trợ, ngươi có thể bình tĩnh đàm phán với cha ta. Vừa rồi ngươi cũng nói, ông có thể vì ta làm bất cứ chuyện gì, cho nên, ta nghĩ, chỉ cần vì ta, ông tất nhiên sẽ bằng lòng. Chúng ta không nên làm kẻ địch, có thể làm bằng hữu hỗ trợ lẫn nhau.” Hạ Thụy Hi cố gắng đem lời nói dễ nghe, tính chất ám chỉ cực mạnh, miễn rủi ro tai họa, là Hạ gia bọn họ tự nguyện.
Triệu Minh Thao nghe rõ ý của nàng, nhưng như vậy dường như vẫn chưa đủ? Hắn muốn không chỉ tiền tài của Hạ gia, còn có nhân lực của Tuyên gia.
Quan hệ dễ vỡ như vậy, không thể chịu được bao nhiêu khảo nghiệm, biện pháp đảm bảo nhất vẫn là nắm chặt Hạ Thụy Hi trong lòng bàn tay. Cả những lời Hạ Thụy Hi nói muốn sống muốn chết, không phải hắn không tin, nhưng hắn cũng tin mị lực và vẻ dịu dàng của mình có thể nhanh chóng khuất phục được nữ tử yểu điệu chưa hiểu thế sự này, khiến nàng cam tâm tình nguyện làm việc vì hắn, đem hắn cùng Hạ gia, Tuyên gia ràng buộc vào một mối quan hệ ngày càng bên chặt.
Nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Thụy Hi như thế, cũng khiến cho hắn bất ngờ kinh hỉ. Hắn nhếch khóe miệng lên, cười ha hả, đang muốn mở miệng nói chuyện, một loạt tiếng ồn truyền đến: “Ngài!” Một tùy tùng của Triệu Minh Thao đầu băng bó máu chảy đầm đìa, thất kinh kêu một tiếng: “Hạ Tam tiểu thư cùng nha hoàn tên Thuần Nhi kia bỏ trốn rồi.”
Triệu Minh Thao bật cười: “Có điều rất đáng yêu.”
Hạ Thụy Hi cứng mặt: “Đáng yêu hay không đó là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi.”
“Hi Hi, nàng cứ suy nghĩ cho kĩ một chút đi, lúc trước chúng ta ở chung với nhau, rất vui vẻ, làm sao nàng có thể quên ta? Nàng có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?” Nhìn qua Triệu Minh Thao trông vừa thương cảm, vừa đau khổ.
Hắn thấy Hạ Thụy Hi như đang suy nghĩ, không khỏi có vài tia hi vọng, vội vàng nói: “Nàng vẫn còn nhớ sao? Ta có tặng nàng một cây roi ngựa, trên tay cầm có khảm ngọc, phía trên còn khắc một chữ Hậu, là ta tự tay viết, nhờ người khắc, nàng còn nhớ không? Nàng cứ bình tĩnh suy nghĩ một chút đi.”
Hạ Thụy Hi cau mày suy nghĩ hồi lâu, chậm chạp nói: “Trong phòng ta hình như có một cây roi, nhưng…”
Triệu Minh Thao mừng như điên: “Nhưng làm sao?” Nếu như có thể khiến cho Hạ Thụy Hi nhớ ra hắn, thật sự là một việc quá tốt, rất nhiều vấn đề khó khăn cũng được giải quyết dễ dàng, so với việc hắn gượng ép nàng phải gả cho hắn dễ hơn ngàn vạn lần.
“Nhưng có điều, ta vừa nhìn nó liền cảm thấy cực kì buồn bực, cảm giác đó là vật không may, cho nên ta đã đốt nó đi rồi.”
“Đốt rồi?” Triệu Minh Thao đương nhiên không ngờ sẽ có kết quả như vậy, hơi ngẩn người, hắn sững sờ trong chốc lát, cười khổ lắc đầu: “Cũng khó trách, nàng vốn do té ngựa nên mới bị thương, nếu không vì ta, nàng cũng sẽ không chịu đau khổ lớn như vậy. Lúc ấy, nàng lặng lẽ trốn tới nhà ta, nói cha mẹ nàng muốn đem nàng gả đến kinh thành, bất kể như thế nào nàng cũng muốn ở chúng một chỗ với ta, bảo chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đi tới thôn trang ở ngoại ô Tây Kinh, nhưng ai ngờ con ngựa của nàng lại đột nhiên nổi điên, ta kéo nó thế nào cũng không được, nhớ ra chưa?”
Hạ Thụy Hi đang chờ hắn kể lại chuyện trước kia của nàng và hắn, nói càng nhiều, thời gian nàng kéo dài càng nhiều, vì thế nàng trố mắt một lúc lâu mới mơ màng nói: “Hả, dường như ta có một ấn tượng như vậy, có điều tại sao con ngựa của ta lại phát điên? Chúng ta thật sự… như vậy sao?”
“Đúng. Hoàn toàn chính xác.” Triệu Minh Thao đưa tay ôm lấy nàng: “Thời gian không còn sớm, đợi sau khi thành hôn ta sẽ từ từ nói cho nàng. Nàng sẽ nhớ ra. Chúng ta đi thôi?”
“Được. Trước khi đi, ngươi cứ thả người của ta đi đã?” Hạ Thụy Hi giả bộ choàng đầu nghiêng người né tránh.
Triệu Minh Thao cười lắc đầu, đưa tay xoa xoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc sao vẫn ngốc nghếch đáng yêu như vậy? Nàng lại đang gạt ta? Căn bản nàng thật sự chẳng nhớ gì cả? Nàng muốn đi? Nàng quên hôm nay ta tới làm gì sao? Chuyện tốt của chúng ta chưa thành, cha nàng làm sao sẽ đồng ý với lời cầu hôn của ta?”
“Thành chuyện tốt gì?” Hạ Thụy Hi lông tóc dựng đứng dứt khoát nghiêng mặt, lắc đầu, né tránh tay của hắn, hung tợn nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, không nên chạm vào ta!”
Triệu Minh Thao tay dừng giữa không trung chưa chạm được vào mặt nàng: “Đừng làm ồn, ngoan ngoãn theo ta đi nếu không sẽ khiến cho muội muội của nàng càng hoảng sợ đó.”
Không nói nhẹ được chẳng lẽ lại bắt đầu chuyển sang dọa nạt ép buộc. “Ta không đi! Ta không quen ngươi, dù sao nàng cũng bị dọa ngất rồi, những người khác, ta không quan tâm.” Hạ Thụy Hi lớn tiếng hô lên: “Cứu mạng a!”
“Câm mồm! Nếu nàng còn kêu nữa ta sẽ giết nha hoàn của nàng!” Rõ ràng kiên nhẫn của Triệu Minh Thao đối với nàng đã hết. Để chứng minh lời nói của hắn không giả. Tín Nhi nhanh chóng được kéo tới trước mặt Hạ Thụy Hi. Ngón tay Triệu Minh Thao khẽ động, tùy tùng liền một phát tóm được tóc Tín Nhi, Tín Nhi thét ầm lên như heo bị chọc tiết: “Tiểu thư cứu ta!”
“Nàng không phải nha hoàn của ta huống chi nàng chỉ là một nha hoàn.” Hạ Thụy Hi tuy miệng vẫn nói cứng, nhưng rõ ràng hô hấp nặng nề.
“Thật sao? Hay là Thuần Nhi kia?” Sở dĩ Triệu Minh Thao chọn Tín Nhi bởi vì coi trọng Tín Nhi tính tình nhát như chuột đang sợ chết khiếp thì mới có hiệu quả uy hiếp đối với người khác. Hắn nhìn thấy mặt Hạ Thụy Hi càng lúc càng trắng, ra vẻ dịu dàng: “Ta hi vọng nàng hiểu, nàng không còn lựa chọn nào khác. Ta sẽ không chắp tay nhường nữ nhân của ta cho người khác.”
“Hứ! Ai là nữ nhân của ngươi? Cha ta sẽ không đồng ý đâu.”
“Ông ấy sẽ đồng ý.” Triệu Minh Thao có vẻ khẳng định trước. “Ông ta không đồng ý cũng phải đồng ý. Tối nay chúng ta sẽ… ha ha.” Hắn bật cười thành tiếng “Ngày mai ta không cần tìm ổng, ổng sẽ tự mình tìm tới cửa.”
Hạ Thụy Hi nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi cũng đủ đê tiện a? Loại chuyện thất đức như vậy, ngươi không sợ sẽ bị báo ứng sao?”
Triệu Minh Thao cắn chặt răng: “Báo ứng? Ta không làm mới chịu báo ứng!”
“Nói như vậy, cho dù thế nào ta cũng chỉ còn cách phối hợp với ngươi? Nếu ngươi muốn làm thế sao không dứt khoát trói ta lại luôn đi? Bớt thêm một việc a?” Hạ Thụy Hi vắt hết óc ra không còn tìm được chuyện gì nói để kéo dài thời gian.
“Hi Hi, sao nàng không hiểu tấm lòng của ta dành cho nàng? Trói nàng lại? Bất kể thế nào ta cũng không làm được.”
“Ta hi vọng ngươi hiểu được, ngươi làm như vậy sẽ chẳng chiếm được gì. Ngươi biết cha ta nóng tính thế nào rồi đấy.”
“Đúng vậy, ta biết tính tình của ổng. Nếu ông ấy có thể vì nàng đi nhờ phủ Duệ Vương, đương nhiên cũng đều có thể vì nàng làm những chuyện khác.” Trong mắt Triệu Minh Thao rõ ràng có hối hận và chán nản: “Làm sao từ trước tới giờ ta không nghĩ thấu được việc này?”
Hạ Thụy Hi xoay người bỏ chạy, Triệu Minh Thao nhanh chóng bắt được nàng, ôm eo nàng một phen, hít ngửi trên cổ nàng một chút, khẽ thổi: “Hi Hi, nếu nàng muốn làm luôn ở đây, ta cũng không ngại đâu.”
Hạ Thụy Hi khống chế không nổi thét chói tai, đấm đá loạn xạ, nhưng tất cả những điều nàng làm dường như tốn công vô ích, nếu luận về sức khỏe, phụ nữ ở trước mặt đàn ông tuyệt đối yếu thế, Triệu Minh Thao nhẹ nhàng đã có thể chế phục nàng, mặt nghiêm lại xoay người khiêng nàng lên: “Nàng không nghe lời, vậy đừng trách ta. Nơi này cũng không tệ, trời làm chăn, đất làm giường, còn có hoa đào tung bay trong gió làm bạn, không mấy người có phúc khí này như nàng.”
Hạ Thụy Hi dường như tuyệt vọng, đây là việc tốt do nàng hao hết tâm sức để thắp nén hương đầu tiên ư? Nàng xuyên qua thời gian ngàn năm, lại ngàn dặm xa xôi tới đây, chính là để lãng phí cho tên đàn ông thối tha này vũ nhục? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng kêu lên: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không muốn ở đây, ta đi với ngươi. Vai của ngươi đè lên dạ dày ta khó chịu quá, ta choáng đầu muốn ói rồi, ta muốn ói, ta ói lên trên người ngươi ngươi cùng đừng trách ta!”
“Trong bộ óc bằng quả dưa của nàng lại đang có chủ ý gì? Thật sự dễ ngất như vậy?” Triệu Minh Thao dừng bước, đem nàng từ trên vai buông xuống ôm ngang trong lòng, cười như không cười nhìn nàng: “Hiện tại thì sao? Nếu vẫn chưa được, ta sẽ xoa xoa cho nàng?”
Hạ Thụy Hi vội hỏi: “Không cần, ngươi thả ta xuống dưới, ta sẽ không hôn mê.”
“Ta không thả, trừ phi nàng hôn ta một cái.” Triệu Minh Thao cười tà mị.
Hạ Thụy Hi vội che miệng lại, sắc mặt tái nhợt mở to hai mắt nhìn Triệu Minh Thao.
Triệu Minh Thao nhíu mày, cuối cùng đem nàng đặt cuống, Hạ Thụy Hi nhanh chóng chạy qua một bên, nôn thốc nôn tháo một trận.
“Hi Hi, lòng kiên nhẫn của ta chỉ có hạn.” Triệu Minh Thao đừng bên cạnh nhìn nàng: “Đại khái nàng muốn kéo dài thời gian cho tới khi cô của nàng phát hiện các người đi vắng, vội đi tìm các người đúng không?”
Trong lòng Hạ Thụy Hi cả kinh.
Triệu Minh Thao tiếp lời: “Cô nàng đau đầu nên cả điểm tâm cũng không ăn được? Có phải hay không? Bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi, những người khác hôm qua leo núi mệt mỏi, cũng đều đang nghỉ ngơi. Vẫn không có ai phát hiện ra không thấy hai vị tiểu thư đâu.”
Giờ phút này người Hạ Thụy Hi hận nhất chính là bản thân nàng, nàng dừng diễn kịch, cứng mặt bắt đầu đàm phán: “Ngươi thực sự chỉ muốn lấy ta? Không có mục đích khác?”
Triệu Minh Thao cực nhanh nói: “Đương nhiên không có, ta chỉ muốn cùng nàng sống trọn đời bên nhau.”
“Ta không phải kẻ ngu, ngươi không lừa được ta đâu. Nếu quả thật như lời ngươi nói, chỉ vì muốn sống bên ta trọn đời, ngươi nên cưới hỏi đàng hoàng, chứ không phải năm lần bảy lượt tính kế với ta như vậy.” Hạ Thụy Hi hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này, khiến cho ta không thể không nghi ngờ ngươi có ý đồ riêng, cho dù ta chết, cũng không để ngươi được như ý. Đương nhiên, ta sẽ không làm loạn không tự tìm cái chết lúc này, bởi vì ta biết làm loạn cũng không có tác dụng gì, ở tình thế bắt buộc, ngươi chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ta. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay ngươi có chiếm được ta, ngày khác ta cũng nhất định có thể đi tìm cái chết. Ngươi cũng biết tính tình cha ta, nếu ta chết đi, ngươi sẽ biết cái gì sẽ đến. Ngươi không chỉ sẽ nhận được một cái thi thể mà còn thêm một kẻ địch. Chuyện này cũng chẳng hay ho gì, không bằng…”
Triệu Minh Thao thật không ngờ nàng sẽ nói một tràng giang đại hải như vậy, híp mắt lạnh lùng nhìn nàng, nữ tử này không giống với người con gái trước đây hắn quen biết, chẳng lẽ sau lần bị thương đó, thật sự có thể khiến cho một người hoàn toàn thay đổi nhiều như vậy?
Hạ Thụy Hi thấy hắn rất lâu không nói lời nào, trong lòng không yên, ngón chân suýt nữa chọc thủng hài, đâm xuyên đế giày rồi. Kẻ này âm hiểm giả dối, lại được gán cho cái mác con cháu dòng dõi quý tộc, thật sự rất khó nói. Nói cứng nàng cũng sẽ nói vài lời, nhưng mà chỉ là nói mà thôi, chết tử tế không bằng vẫn sống sót, nàng không muốn chết, cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh bi thảm kia.
“Không bằng làm sao?” Triệu Minh Thao rốt cục đã khôi phục nét mặt bình thường, khá hứng thú nhìn nàng.
“Không bằng mọi người ngồi xuống bình tĩnh đàm phán a? Ta biết, ngươi sẽ có lúc cần người khác hỗ trợ, ngươi có thể bình tĩnh đàm phán với cha ta. Vừa rồi ngươi cũng nói, ông có thể vì ta làm bất cứ chuyện gì, cho nên, ta nghĩ, chỉ cần vì ta, ông tất nhiên sẽ bằng lòng. Chúng ta không nên làm kẻ địch, có thể làm bằng hữu hỗ trợ lẫn nhau.” Hạ Thụy Hi cố gắng đem lời nói dễ nghe, tính chất ám chỉ cực mạnh, miễn rủi ro tai họa, là Hạ gia bọn họ tự nguyện.
Triệu Minh Thao nghe rõ ý của nàng, nhưng như vậy dường như vẫn chưa đủ? Hắn muốn không chỉ tiền tài của Hạ gia, còn có nhân lực của Tuyên gia.
Quan hệ dễ vỡ như vậy, không thể chịu được bao nhiêu khảo nghiệm, biện pháp đảm bảo nhất vẫn là nắm chặt Hạ Thụy Hi trong lòng bàn tay. Cả những lời Hạ Thụy Hi nói muốn sống muốn chết, không phải hắn không tin, nhưng hắn cũng tin mị lực và vẻ dịu dàng của mình có thể nhanh chóng khuất phục được nữ tử yểu điệu chưa hiểu thế sự này, khiến nàng cam tâm tình nguyện làm việc vì hắn, đem hắn cùng Hạ gia, Tuyên gia ràng buộc vào một mối quan hệ ngày càng bên chặt.
Nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Thụy Hi như thế, cũng khiến cho hắn bất ngờ kinh hỉ. Hắn nhếch khóe miệng lên, cười ha hả, đang muốn mở miệng nói chuyện, một loạt tiếng ồn truyền đến: “Ngài!” Một tùy tùng của Triệu Minh Thao đầu băng bó máu chảy đầm đìa, thất kinh kêu một tiếng: “Hạ Tam tiểu thư cùng nha hoàn tên Thuần Nhi kia bỏ trốn rồi.”
/72
|