Hạ Thụy Hi ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên đám nha hoàn bà vú đều vẫn ở nguyên đó, chỉ không thấy Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi. Triệu Minh Thao bố trì tùy tùng ở chung quanh nơi này cũng không bớt đi không ít, đám người còn lại có lẽ đã đi tìm Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi rồi.
Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi trốn rồi, tim Hạ Thụy Hi đập dồn như trống, phải chăng trời cao thật sự nghe thấy lời cầu cứu của nàng? Chỉ mong bọn họ có thể tìm được viện binh, nhưng nàng có thể kéo dài tới lúc ấy được không?
Triệu Minh Thao tái mặt: “Đồ đần độn! Trông mấy con đàn bà mà cũng không xong!” Một cái tát giáng xuống đánh đại hán to cao như trụ sắt ngã lăn ra đất.
Đại hán kia dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng bò dậy quỳ xuống, mặt đỏ lên: “Sau khi Hạ tam tiểu thư tỉnh lại, nói nàng bị đau bụng, muốn đi cầu, nô tài thấy nàng bị bệnh, nhăn nhó, đau đến đổ mồ hôi, chân cũng chẳng đi nổi, nới sai Thuần Nhi đi chăm sóc nàng. Sau đó, nha đầu kia mắng chửi người rất ghê gớm, nô tài không dám nhìn các nàng chằm chằm, đành phải đi ra xa, quay lưng lại, ai ngờ nha đầu chết tiệt kia dám lấy tảng đá đập vào đầu nô tài, đợi khi nô tài đứng lên, đã không thấy các nàng đâu. Nô tài cũng không ngờ một tiểu nha hoàn lại có lá gan lớn như vậy…” Hắn nói rất thật, sở dĩ hắn phá lệ đồng ý yêu cầu của Hạ Thụy Bội, lại chiếu cố Hạ Thụy Bội như thế, không phải nghĩ tương lai Hạ Thụy Hi có thể sẽ được sủng ái hay sao.
Triệu Minh Thao đâu phải không rõ ý tứ của nô tài? Nghĩ đến đại sự của hắn có thể bị phá hủy trong tay chính tên nô tài này, không khỏi rít lên vài lời, nghiến răng ken két: “Còn không mau đuổi theo? Phá hủy đại sự của ta, ta sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng ngươi! Ngươi bảo những người khác, ai còn dám không thành thật, ta sẽ…!” Hắn hung hăng làm một động tác chặt đầu.
Nhìn Triệu Minh Thao bình thường tao nhã đột nhiên bộc phát loại năng lượng khủng bố khiến cho Hạ Thụy Hi sợ tái mặt, chỉ sợ Triệu Minh Thao sẽ vì chuyện Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi trốn đi mà giận lây sang nàng, cuối cùng mất kiên nhẫn, không từ một thủ đoạn nào chiến đoạt nàng ở chỗ này. Nàng lén nuốt nước bọt, vội lui lại một bước, sợ hãi trộm liếc mắt nhìn Triệu Minh Thao một cái.
Triệu Minh Thao cảm thấy Hạ Thụy Hi sợ hãi, nhìn nàng nở nụ cười lạnh như băng: “Không phải sợ, cho dù nàng không nghe lời, ta cũng không nỡ làm gì nàng đâu, cũng lắm chỉ ôm nàng xuống núi thôi.”
Triệu Minh Thao bắt đầu phân công thủ hạ của hắn đâu vào đấy, ngoại trừ những người đã đi truy đuổi, hắn đem những người còn lại chia làm ba đội, một đội đem những nha hoàn và bà vú còn lại trói thành một hàng, tất cả đều bị bịt miệng, phòng ngừa xảy ra chuyện trốn đi lần nữa. Một đội lại đem thêm người đi gia nhập vào đội ngũ tìm bắt Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi, một đội khác, cũng là đội nhân số nhiều nhất lập tức đưa hắn và Hạ Thụy Hi xuống núi.
Không chạy là kẻ ngốc, Hạ Thụy Hi thừa dịp hắn phân công người khác làm việc, chẳng để ý đến nàng, cũng không có sắp xếp người trông giữ nàng, từ từ, lén lút bước từng bước ra bên ngoài, ngay lúc nàng chuẩn bị co chân chạy bán sống bán chết, Triệu Minh Thao kêu nàng: “Hi Hi, nàng muốn đi đâu? Không phải nàng cũng muốn trốn chứ? Đừng nên ép ta.”
Hắn đang uy hiếp nàng, nói cho nàng biết hắn luôn nhìn thấy nàng, Hạ Thụy Hi bày ra bộ mặt nhăn nhó, tìm một lý do sứt sẹo: “Không có đâu, ta chỉ muốn nhìn xem hoa đào này rốt cuộc khác ở điểm nào.”
Khóe miệng Triệu Minh Thao ngậm cười, đi tới nắm tay nàng: “Đi thôi, chúng ta lập tức xuống núi.”
Hạ Thụy Hi muốn buông tay ra, hắn nắm quá chặt, nàng căn bản không thể nhúc nhích nửa phần. Nàng đành phải mặc kệ để hắn nắm, chỉ mấy bà vú và Tín Nhi: “Muốn bỏ mặc họ ở trong này sao?” Nàng không muốn mấy người đó bị bỏ lại, bởi vì tương lai các nàng có lẽ chính là nhân chứng chứng minh nàng trong sạch.
“Chẳng lẽ nàng muốn để bọn họ đi theo?”
“Đương nhiên.” Hạ Thụy Hi nhanh chóng trả lời: “Nếu để bọn họ lại đây, bị người phát hiện, nhận ra là người Hạ gia chúng ta, tương lai còn không biết sẽ đồn đại những gì. Để cho các nàng đi theo là tốt nhất.”
Triệu Minh Thao khẽ cười ầm lên: “Theo ý nàng, nàng vốn mặc kệ họ cơ mà, tại sao đột nhiên lại nghĩ thông vậy? Nàng không muốn chết sao? Người muốn chết tại sao lại muốn tìm lối thoát cho mình đây?” Quả nhiên nàng chỉ to mồm, dùng cái chết để dọa nạt hắn.
“Ngươi đang tự suy bụng ta ra bụng người rồi đó.” Hạ Thụy Hi liếc mắt một cái liền hiểu rõ suy nghĩ của hắn, không khách khí nói: “Bây giờ ta muốn chết lúc nào chẳng được, trước khi đi ta đã chuẩn bị một vài thủ đoạn. Nếu may mắn sống sót, hối hận cũng không kịp nữa.” (Đoạn này k hiểu lắm.)
Triệu Minh Thao biến sắc, giữ chặt nàng bước đi. Đường đi không phải là sơn đạo lúc Hạ Thụy Hi đi tới, mà là một cái sơn đạo rất bí mật, rất bất ngờ, không thể dùng kiệu và ngựa đi qua được, chỉ có thể dựa vào hai chân của mình.
——————
Sau khi Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi đánh người xong, liều mạng cắm đầu chạy. Mặc cho Hạ Thụy Bội chạy trốn không nhanh, hay bị ngã, Thuần Nhi đều không ngại phiền toái đỡ nàng dậy, kéo nàng tiếp tục chạy. Thuần Nhi chưa từng bội phục Hạ Thụy Bội như giờ phút này, Hạ Thụy Bội thất thường lại có thể có tình có nghĩa như vậy, nghĩ ra mưu kế to gan như vậy, để hai người có cơ hội chạy về tìm người đến cứu Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi chạy không nhanh, một lát đã nghe thấy tiếng truy binh kêu la, Thuần Nhi cắn chặt răng, đem Hạ Thụy Bội giấu vào trong đống củi tăng nhân đốn hạ nhưng chưa dùng đến, còn mình chạy sang một hướng khác.
Hạ Thụy Bội trốn trong đống củi, hoảng sợ nhìn thấy một đôi chân thô to dừng lại trước mặt nàng, nàng cắn chặt răng đè nén sợ hãi cố gắng hết sức để mình không run rẩy.
Cặp chân kia dừng ở trước mặt nàng bất động rất lâu, ngay lúc nàng thấy không kìm nén nổi, sắp toi rồi, các đó không xa phát ra một tiếng cành cây gãy vang lên răng rắc, có tiếng bước chân nhanh chóng chạy đi. Là Thuần Nhi, hai bàn chân trước mặt nàng do dự một chút, nhanh chóng hướng về phía truyền ra tiếng vang đuổi theo.
Hạ Thụy Bội thở dài nhẹ nhõm một hơi, vểnh tai chờ một lát, xác định xung quanh không có người, mới chật vật bò từ trong đống củi ra, tìm kiến phương hướng nghiêng ngả lảo đảo chạy lên núi. Nàng không dám đi đường, chỉ dám theo lối tương đối bí mật, bụi gai cào rách quần áo đẹp đẽ của nàng, cắt qua da thịt mềm mại của nàng, nàng không biết đau, nàng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi và hối hận.
Ngay khi nàng sắp kiệt sức, đầu váng mắt hoa, nàng đụng phải một người, nói đúng hơn, là người nọ chạy tới đúng vào nàng. Tâm tình người đó có vẻ rất kém, tính tình càng kém, quay lại mắng mỏ: “Nha đầu chết tiệt kia! Mắt mù sao? Đụng ngã ta ngươi đền được không?”
Hạ Thụy Bội bị đụng ngã xuống đất, cánh tay và đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát, nàng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, chẳng quan tâm hắn đang cáu giận, ngược lại vui sướng như tìm thấy đường sống trong cái chết, nàng rơi lệ nhìn kẻ đang vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, vội vàng túm lấy chân người nọ: “Cầu xin ngươi, cứu Nhị tỷ ta với.”
A Khác thấy Hạ Tam tiểu thư không coi ai ra gì lại chật vật phủ phục dưới chân hắn như thế, khóc nấc lên cầu khẩn hắn cứu Nhị tỷ của nàng, có chút ngạc nhiên đồng thời lại có vài phần hưng phấn, lớn tiếng hô lên: “Tứ ca, Mộc đại ca, hai người mau tới đây!”
Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi trốn rồi, tim Hạ Thụy Hi đập dồn như trống, phải chăng trời cao thật sự nghe thấy lời cầu cứu của nàng? Chỉ mong bọn họ có thể tìm được viện binh, nhưng nàng có thể kéo dài tới lúc ấy được không?
Triệu Minh Thao tái mặt: “Đồ đần độn! Trông mấy con đàn bà mà cũng không xong!” Một cái tát giáng xuống đánh đại hán to cao như trụ sắt ngã lăn ra đất.
Đại hán kia dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng bò dậy quỳ xuống, mặt đỏ lên: “Sau khi Hạ tam tiểu thư tỉnh lại, nói nàng bị đau bụng, muốn đi cầu, nô tài thấy nàng bị bệnh, nhăn nhó, đau đến đổ mồ hôi, chân cũng chẳng đi nổi, nới sai Thuần Nhi đi chăm sóc nàng. Sau đó, nha đầu kia mắng chửi người rất ghê gớm, nô tài không dám nhìn các nàng chằm chằm, đành phải đi ra xa, quay lưng lại, ai ngờ nha đầu chết tiệt kia dám lấy tảng đá đập vào đầu nô tài, đợi khi nô tài đứng lên, đã không thấy các nàng đâu. Nô tài cũng không ngờ một tiểu nha hoàn lại có lá gan lớn như vậy…” Hắn nói rất thật, sở dĩ hắn phá lệ đồng ý yêu cầu của Hạ Thụy Bội, lại chiếu cố Hạ Thụy Bội như thế, không phải nghĩ tương lai Hạ Thụy Hi có thể sẽ được sủng ái hay sao.
Triệu Minh Thao đâu phải không rõ ý tứ của nô tài? Nghĩ đến đại sự của hắn có thể bị phá hủy trong tay chính tên nô tài này, không khỏi rít lên vài lời, nghiến răng ken két: “Còn không mau đuổi theo? Phá hủy đại sự của ta, ta sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng ngươi! Ngươi bảo những người khác, ai còn dám không thành thật, ta sẽ…!” Hắn hung hăng làm một động tác chặt đầu.
Nhìn Triệu Minh Thao bình thường tao nhã đột nhiên bộc phát loại năng lượng khủng bố khiến cho Hạ Thụy Hi sợ tái mặt, chỉ sợ Triệu Minh Thao sẽ vì chuyện Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi trốn đi mà giận lây sang nàng, cuối cùng mất kiên nhẫn, không từ một thủ đoạn nào chiến đoạt nàng ở chỗ này. Nàng lén nuốt nước bọt, vội lui lại một bước, sợ hãi trộm liếc mắt nhìn Triệu Minh Thao một cái.
Triệu Minh Thao cảm thấy Hạ Thụy Hi sợ hãi, nhìn nàng nở nụ cười lạnh như băng: “Không phải sợ, cho dù nàng không nghe lời, ta cũng không nỡ làm gì nàng đâu, cũng lắm chỉ ôm nàng xuống núi thôi.”
Triệu Minh Thao bắt đầu phân công thủ hạ của hắn đâu vào đấy, ngoại trừ những người đã đi truy đuổi, hắn đem những người còn lại chia làm ba đội, một đội đem những nha hoàn và bà vú còn lại trói thành một hàng, tất cả đều bị bịt miệng, phòng ngừa xảy ra chuyện trốn đi lần nữa. Một đội lại đem thêm người đi gia nhập vào đội ngũ tìm bắt Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi, một đội khác, cũng là đội nhân số nhiều nhất lập tức đưa hắn và Hạ Thụy Hi xuống núi.
Không chạy là kẻ ngốc, Hạ Thụy Hi thừa dịp hắn phân công người khác làm việc, chẳng để ý đến nàng, cũng không có sắp xếp người trông giữ nàng, từ từ, lén lút bước từng bước ra bên ngoài, ngay lúc nàng chuẩn bị co chân chạy bán sống bán chết, Triệu Minh Thao kêu nàng: “Hi Hi, nàng muốn đi đâu? Không phải nàng cũng muốn trốn chứ? Đừng nên ép ta.”
Hắn đang uy hiếp nàng, nói cho nàng biết hắn luôn nhìn thấy nàng, Hạ Thụy Hi bày ra bộ mặt nhăn nhó, tìm một lý do sứt sẹo: “Không có đâu, ta chỉ muốn nhìn xem hoa đào này rốt cuộc khác ở điểm nào.”
Khóe miệng Triệu Minh Thao ngậm cười, đi tới nắm tay nàng: “Đi thôi, chúng ta lập tức xuống núi.”
Hạ Thụy Hi muốn buông tay ra, hắn nắm quá chặt, nàng căn bản không thể nhúc nhích nửa phần. Nàng đành phải mặc kệ để hắn nắm, chỉ mấy bà vú và Tín Nhi: “Muốn bỏ mặc họ ở trong này sao?” Nàng không muốn mấy người đó bị bỏ lại, bởi vì tương lai các nàng có lẽ chính là nhân chứng chứng minh nàng trong sạch.
“Chẳng lẽ nàng muốn để bọn họ đi theo?”
“Đương nhiên.” Hạ Thụy Hi nhanh chóng trả lời: “Nếu để bọn họ lại đây, bị người phát hiện, nhận ra là người Hạ gia chúng ta, tương lai còn không biết sẽ đồn đại những gì. Để cho các nàng đi theo là tốt nhất.”
Triệu Minh Thao khẽ cười ầm lên: “Theo ý nàng, nàng vốn mặc kệ họ cơ mà, tại sao đột nhiên lại nghĩ thông vậy? Nàng không muốn chết sao? Người muốn chết tại sao lại muốn tìm lối thoát cho mình đây?” Quả nhiên nàng chỉ to mồm, dùng cái chết để dọa nạt hắn.
“Ngươi đang tự suy bụng ta ra bụng người rồi đó.” Hạ Thụy Hi liếc mắt một cái liền hiểu rõ suy nghĩ của hắn, không khách khí nói: “Bây giờ ta muốn chết lúc nào chẳng được, trước khi đi ta đã chuẩn bị một vài thủ đoạn. Nếu may mắn sống sót, hối hận cũng không kịp nữa.” (Đoạn này k hiểu lắm.)
Triệu Minh Thao biến sắc, giữ chặt nàng bước đi. Đường đi không phải là sơn đạo lúc Hạ Thụy Hi đi tới, mà là một cái sơn đạo rất bí mật, rất bất ngờ, không thể dùng kiệu và ngựa đi qua được, chỉ có thể dựa vào hai chân của mình.
——————
Sau khi Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi đánh người xong, liều mạng cắm đầu chạy. Mặc cho Hạ Thụy Bội chạy trốn không nhanh, hay bị ngã, Thuần Nhi đều không ngại phiền toái đỡ nàng dậy, kéo nàng tiếp tục chạy. Thuần Nhi chưa từng bội phục Hạ Thụy Bội như giờ phút này, Hạ Thụy Bội thất thường lại có thể có tình có nghĩa như vậy, nghĩ ra mưu kế to gan như vậy, để hai người có cơ hội chạy về tìm người đến cứu Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi chạy không nhanh, một lát đã nghe thấy tiếng truy binh kêu la, Thuần Nhi cắn chặt răng, đem Hạ Thụy Bội giấu vào trong đống củi tăng nhân đốn hạ nhưng chưa dùng đến, còn mình chạy sang một hướng khác.
Hạ Thụy Bội trốn trong đống củi, hoảng sợ nhìn thấy một đôi chân thô to dừng lại trước mặt nàng, nàng cắn chặt răng đè nén sợ hãi cố gắng hết sức để mình không run rẩy.
Cặp chân kia dừng ở trước mặt nàng bất động rất lâu, ngay lúc nàng thấy không kìm nén nổi, sắp toi rồi, các đó không xa phát ra một tiếng cành cây gãy vang lên răng rắc, có tiếng bước chân nhanh chóng chạy đi. Là Thuần Nhi, hai bàn chân trước mặt nàng do dự một chút, nhanh chóng hướng về phía truyền ra tiếng vang đuổi theo.
Hạ Thụy Bội thở dài nhẹ nhõm một hơi, vểnh tai chờ một lát, xác định xung quanh không có người, mới chật vật bò từ trong đống củi ra, tìm kiến phương hướng nghiêng ngả lảo đảo chạy lên núi. Nàng không dám đi đường, chỉ dám theo lối tương đối bí mật, bụi gai cào rách quần áo đẹp đẽ của nàng, cắt qua da thịt mềm mại của nàng, nàng không biết đau, nàng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi và hối hận.
Ngay khi nàng sắp kiệt sức, đầu váng mắt hoa, nàng đụng phải một người, nói đúng hơn, là người nọ chạy tới đúng vào nàng. Tâm tình người đó có vẻ rất kém, tính tình càng kém, quay lại mắng mỏ: “Nha đầu chết tiệt kia! Mắt mù sao? Đụng ngã ta ngươi đền được không?”
Hạ Thụy Bội bị đụng ngã xuống đất, cánh tay và đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát, nàng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, chẳng quan tâm hắn đang cáu giận, ngược lại vui sướng như tìm thấy đường sống trong cái chết, nàng rơi lệ nhìn kẻ đang vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, vội vàng túm lấy chân người nọ: “Cầu xin ngươi, cứu Nhị tỷ ta với.”
A Khác thấy Hạ Tam tiểu thư không coi ai ra gì lại chật vật phủ phục dưới chân hắn như thế, khóc nấc lên cầu khẩn hắn cứu Nhị tỷ của nàng, có chút ngạc nhiên đồng thời lại có vài phần hưng phấn, lớn tiếng hô lên: “Tứ ca, Mộc đại ca, hai người mau tới đây!”
/72
|