Hạ Thụy Hi thử tiến lại gần Âu Thanh Cẩn: “Âu Tứ ca, chuyện hôm nay cám ơn huynh, trước đây ta có nhiều chỗ bất kính đối với huynh, xin huynh đừng để bụng nha.”
Âu Thanh Cẩn mỉm cười: “Không cần phải khách khí. Chuyện hôm nay bất kể là ai gặp phải cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.”
“Huynh khiêm tốn quá rồi.” Hạ Thụy Hi im lặng một hồi, khẽ nói: “Chuyện này liên lụy quá nhiều, chỉ sợ sẽ gây nhiều phiền toái cho huynh. Sau này trở về ta sẽ đặc biệt dạy dỗ Bội Bội, không để nàng nói lung tung. Cũng không biết những người trong chùa có thể đi ra ngoài nói lung tung hay không, chẳng may bị Triệu Minh Thao biết được, hắn là loại tâm ngoan thủ lạt, huynh lo liệu làm sao?”
“Không sao cả, người trong chùa không muốn rước họa vào thân, không nói lung tung đâu.”
“Nhưng chẳng may thì sao?”
Âu Thanh Cẩn cũng rất lo lắng vấn đề này, không khỏi có chút buồn bực, không muốn bàn đến đề tài này nữa: “Đến lúc đó tính sai. Nếu ngươi mệt mỏi nên nghỉ ngơi một lát đi, ta trông chừng cho, cha ngươi và Mộc Phỉ kiểu gì cũng phải quá nửa đêm đến sáng mới có thể tới nơi.”
Hạ Thụy Hi nói: “Chân đau, lại hơi lạnh, không ngủ được. Huynh nghỉ ngơi một chút đi, ta trông cho, nếu nghe thấy có người đến đây, ta gọi huynh.”
Âu Thanh Cẩn gật gật đầu, dựa vào tảng đá nhắm mắt lại, Hạ Thụy Hi khẽ thở dài, ngẩn người nhìn bầu trời muôn vàn ánh sao.
“Thiếp canh của ta còn ở tại nhà ngươi.” Ngay khi nàng nghĩ Âu Thanh Cẩn đã ngủ rồi, hắn đột nhiên thốt ra một câu.
Hạ Thụy Hi ngẩn người, cười khổ một tiếng: “Sau khi ta trở về sẽ bảo cha ta trả lại cho nhà huynh. Chỉ mong lúc đó, huyng hãy nói với bá phụ bá mẫu một tiếng, đừng để bọn họ hiểu lầm là tốt rồi.”
Âu Thanh Cẩn do dự hồi lâu, mới nói: “Ta nghĩ, chuyện này chắc Triệu Minh Thao biết rồi. Trên đường lên kinh, hắn từng cho người mời ta đi đến điền trang của hắn ăn một bữa cơm, lời nói lúc đó cũng có ý thăm dò, khi đó ta không biết hắn nhắm về phía ngươi.”
“Tuy ta biết rằng hiện tại nói những lời này với huynh cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng ta thật sự xin lỗi vì đã làm liên lụy tới bọn huynh. Ta sẽ bảo cha ta nghĩ cách xử lý tốt chuyện hôm nay, cố gắng không để gây thêm phiền toái cho bọn huynh.” Hạ Thụy Hi suy nghĩ rất lâu, mới tìm những lời này để nói. Chuyện nhà hắn cầu hôn nàng không có khả năng giải quyết, chỉ có thể nghĩ cách che dấu chuyện ngày hôm nay mà thôi.
Âu Thanh Cẩn không nói gì thêm, lần này dường như đã ngủ thật rồi.
Hạ Thụy Hi vừa lạnh vừa đói vừa mệt, không ngừng xoa bóp bờ vai và hai cánh tay của mình, đến khi cảm thấy mình cũng sắp không cầm cự được nữa, đột nhiên tiếng chim hót dồn dập vang lên, Âu Thanh Cẩn nhanh chóng ngồi bật dậy, cong môi lên đáp lại một tiếng.
Một bóng đen phi tới trước mặt hai người, đúng là Mộc Phỉ.
“Cha ngươi đang tới rất nhanh, chắc cả 2 đều đói bụng rồi? Ăn trước chút gì lót dạ đi.” Từ trong tay áo của hắn một gói nặng rơi bịch xuống đất, dọn xong đồ ăn bên trong, gọi hai người đến ăn.
Tin tức Hạ lão gia lập tức tới ngay cùng mùi gà nướng khiến cho Hạ Thụy Hi hạnh phúc đến hoa mắt, nàng mỉm cười nhận lấy chiếc đùi gà Mộc Phỉ đưa cho, tuy rằng rất đói, nàng vẫn nhớ kỹ lời giáo huấn ngày hôm qua, nhỏ miệng ăn rất nhã nhặn.
Âu Thanh Cẩn không nhận lấy chiếc đùi gà Mộc Phỉ đưa cho hắn, hắn đứng dậy đi về phía hồ nước: “Cả ngày chạy loạn, tay bẩn quá, ta đi rửa tay cái đã.”
Một miếng thịt gà Hạ Thụy Hi ngậm trong miệng nuốt không trôi, lời này nghe kiểu gì cũng thấy giống như đang nói nàng mất vệ sinh. Mộc Phỉ kịp thời chen vào một câu: “Đã là lúc nào rồi, còn chú trọng thế, xem ra hắn không đói bụng, phải không? Hạ nhị tiểu thư?”
“Mộc công tử, ngươi cứ gọi tên của ta là được.” Hạ Thụy Hi cười tươi rói, thực sự thích vẻ hiểu chuyện biết điều của Mộc Phỉ.
“Tốt, có điều ta cũng chẳng phải là công tử gì, ngơi cứ gọi tên ta là được.” Mộc Phỉ lại đưa cho nàng một cái bánh bao.
“Kêu tên của huynh như vậy không hay lắm, ta gọi huynh một tiếng đại ca nha?” Hạ Thụy Hi cuối cùng nói thêm với hắn: “Mộc đại ca, ta nhìn thấy thiết kế chiếc bàn nướng thịt của huynh trong nhà cậu ta. Thiết kế rất tốt, tại sao huynh lại nghĩ ra vậy?”
Ngoài dự kiến của nàng, Mộc Phỉ nghiêm trang phủ nhận: “Không phải thiết kế của ta, là một bức tranh sư phụ ta tiện tay vẽ ra.”
“Sư phụ huynh? Sư phụ huynh nhất định là một thế ngoại cao nhân rồi?” Tim Hạ Thụy Hi đập vang thùng thùng, nếu hắn nói đúng sự thật, nàng cơ bản có thể khẳng định sư phụ của hắn chính là người cùng xuyên qua giống nàng.
Mộc Phỉ cười lắc đầu: “Thế ngoại cao nhân? Có lẽ cứ xem như vậy đi? Thật ra người ta đều gọi ổng là kẻ điên.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì hắn luôn kẻ luôn nói những điều người khác nghe không thể hiểu được, có vài bức tranh vẽ những thứ kì quái gì đó, ổng lại kể cho ta biết có một loại tên là phi cơ gì gì đó, có thể chở được rất nhiều người bay trên trời, bay vừa cao vừa nhanh vừa ổn định, ví dụ như chúng ta từ đây trở về Tây Kinh, chỉ cần đi mấy canh giờ là tới. Có người chê cười ổng, nói bỏ tiền ra cho ổng làm, thế những ổng lại chỉ vẽ ra hình dáng đại khái, không làm được.”
Hạ Thụy Hi kích động đến mức muốn kêu vạn tuế, đây không phải là đồng hương của nàng thì còn ai nữa? Một tia lý trí còn sót lại nàng mới nhịn được không xúc động hô to, nàng cố gắng khiến cho mình trông không khác gì người khác, giả vờ ngạc nhiên nói: “Nếu thật sự có vật như vậy thì tốt rồi, cái xe ngựa kia có thể khiến xương người ta rời rụng ra mất.”
Nàng đang muốn hỏi thêm vài điều về vị đồng hương này, một tiếng nước bắn tóe “Bùm”, đồng thời trong gió đêm truyền đến tiếng kêu cứu mỏng manh của Âu Thanh Cẩn, Mộc Phỉ vội đứng lên chạy về phía hồ nước. Mộc Phỉ chạy vội tới mép nước, nhìn thấy Âu Thanh Cẩn chới với trong nước, hoảng hốt đến độ vò đầu bứt tai, đúng là võ công của hắn rất cao, nhưng hắn lại không biết bơi.
Hắn nhanh chóng cởi áo choảng của mình xé thành sợi bện tết dây thừng: “Ngươi đừng sợ, cố gắng thả lỏng người, ta sẽ tới giúp ngươi liền.”
Âu Thanh Cẩn không lên tiếng, vẫn đang liều mạng quẫy đạp trong nước, càng quẫy đạp càng cách xa bờ.
Hạ Thụy Hi biết bơi, nhưng nàng cũng biết, thời đại này người ta không thể chấp nhận một tiểu thư thế gia như nàng lại biết làm những chuyện chỉ có con nhà chài lưới mới biết. Nàng do dự một chút, vẫn liều mạng nhảy xuống mặc kệ sau này bị người ta gặng hỏi coi thường thế nào.
“Ngươi làm gì vậy?” Mộc Phỉ thấy Hạ Thụy Hi cũng nhảy xuống theo, hoảng hồn hô to, chuyện xảy ra tiếp theo khiến hắn trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy dưới ánh sao, một nữ tử tư thế thành thạo tuyệt đẹp bơi về phía Âu Thanh Cẩn đang liều mạng vùng vẫy, cần thận vòng ra sau Âu Thanh Cẩn, lấy tay tóm lấy áo Âu Thanh Cẩn bơi trở về. Thần trí hắn bị ngâm nước đã gần như điên cuồng, tay hắn khua loạn muốn tóm bắt tất cả mọi vật có thể cầm được xong quanh, mặc kệ có hậu quả gì hay không, Âu Thanh Cẩn liều mạng đưa tay kéo nàng xuống, đều bị nàng cần thận tránh thoát.
Mộc Phỉ vội bình tĩnh lại, tiếp tục tết lại mảnh vải trong tay thành dây thừng, ném thẳng hướng Hạ Thụy Hi: “Bắt lấy!”
Hạ Thụy Hi đem dây thừng quấn lên trên người Âu Thanh Cẩn, ý bảo Mộc Phỉ kéo trở về, Mộc Phỉ kéo Âu Thanh Cẩn lên bờ, lại nhanh chóng kéo Hạ Thụy Hi lên, mời quay người lại giúp Âu Thanh Cẩn ói nước ra.
Đến khu Âu Thanh Cẩn phun ra toàn bộ nước trong bụng, không có gì đáng ngại, Mộc Phỉ mới có thời gian đi qua xem Hạ Thụy Hi. Mái tóc dài của Hạ Thụy Hi ướt sũng dính lên trên mặt và trên người, sắc mặt đông lạnh tái nhợt, răng hàm đánh nhau, hay tay ôm chặt lại ngồi ở một bên, nhìn qua trông rất đáng thương.
Hạ Thụy Hi không dám đứng dậy, chỉ sợ sau khi đứng lên quân áo sẽ dính chặt lấy thân thể làm đường cong của nàng bị lộ, xuân quang ngoại tiết. (Ý nói là lộ hết hàng họ ý )
Áo khoác trên người Mộc Phỉ đã xé nát đâu còn hình dáng gì, không thể che cho Hạ Thụy Hi, đành phải cởi áo khoác ngoài của Âu Thanh Cẩn vắt khô nước, đưa cho Hạ Thụy Hi: “Tuy rằng vẫn ướt, nhưng có còn hơn không?”
Hạ Thụy Hi phủ thêm áo khoác, chỉ chỉ Âu Thanh Cẩn: “Hắn không có chuyện gì chứ?”
Mộc Phỉ nhịn cười: “Hắn không việc gì, đại khái bị dọa sợ quá hôn mê rồi.”
Sợ quá hôn mê sao? Hạ Thụy Hi nhịn không được cười rộ lên: “Người không biết bơi cũng khó tránh.: Nàng nhớ lại loại cảm giác sợ hãi khi lần đầu tiên mình xuống nước, cảm giác tuyệt vọng này nàng chỉ trải qua lần thứ hai khi xe của mình lao từ trên đường cao tốc xuống dốc. “Không biết tại sao hắn lại ngã xuống vậy?”
Mộc Phỉ nói: “Có lẽ hắn giẫm phải đám bùn xốp, những hồ nước như này nhìn qua không có gì nguy hiểm, nhưng xung quanh thường có những đám bùn xốp, thỉnh thoảng hay sụp xuống, ai không cẩn thận sẽ bị ngã ngay. Chỉ có thể nói, hôm nay hắn thật xui xẻo.”
Âu Thanh Cẩn thở dài một tiếng, xoay người ngồi dậy, đưa mắt nhìn hai người trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi. Thật ra Hạ Thụy Hi cố gắng lý giải tâm tính hiện tại của hắn, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, đệ nhất nhân không cần bàn cãi Âu Tứ thiếu gia, tại sao lại sợ nước như thế, chật vật kêu cứu mạng vậy?
Mộc Phỉ liều lĩnh nói: “Còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng của ngươi?”
Âu Thanh Cẩn cúi mặt xuống, hướng về phía Hạ Thụy Hi thấp giọng nói: “Tạ ơn Nhị muội muội.”
Hạ Thụy Hi cười nói: “Tứ ca đừng nói vậy? Không phải huynh cũng đã cứu ta sao?”
Mộc Phỉ cười híp mắt: “Đúng nha đúng nha, ca ca muội muội, người trong nhà còn khách khí làm gì? Khách khí như vậy?”
Âu Thanh Cẩn trừng mắt liếc hắn một cái, Hạ Thụy Hi ho khan một tiếng, nhìn trái nhìn phải nói với hắn: “Tại sao cha ta còn chưa tới?”
Mộc Phỉ nói: “Chắc sắp thôi, ta đi xem, tránh để bọn họ rẽ nhầm đường.” Chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Âu Thanh Cẩn khẽ nói: Con người hắn chính là như vậy, nói chuyện không có ý tứ gì, nhưng không có ý xấu, ngươi không cần tình toán với hắn.”
“Ta biết. Huynh lạnh không? Cũng không biết cha ta có mang theo thêm quần áo không. Trước tiên chúng ta hãy ăn một chút gì chống lại khí lạnh đi đã.”
Cuộc nói chuyện của hai người đến đây chấm dứt, giữ im lặng ngồi ăn.
Đợi đến khi Hạ Thụy Hi ăn hết thức ăn, lau tay, Âu Thanh Cẩn mới nói: “Khả năng bơi lội của ngươi khá lắm. Tây Kinh chúng ta dù là nam tử cũng rất ít người biết bơi, càng không nói bơi giỏi như vậy.”
Rốt cuộc cũng hỏi! Nàng cũng biết sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ. Hạ Thụy Hi mơ mơ hồ hồ “Ừm” một tiếng, trong lòng hạ quyết tâm nếu hắn tiếp tục tra hỏi, nàng nói đã quên trước kia học được ra sao, dù sao thanh danh lỗ mãng của Hạ nhị tiểu thư sớm đã vang vọng khắp thành Tây Kinh, nếu có thể cưỡi ngựa tung hoành ở Tây Kinh, như vậy biết thêm một chuyện trái với luân thường đạo lý cũng không khó hiểu.
Cũng may Âu Thanh Cẩn không có tiếp tục truy hỏi, ngược lại như đáng đăm chiêu suy nghĩ, nhưng không biết nghĩ cái gì. Nhưng Hạ Thụy Hi cảm thấy, hắn cũng không có ý coi thường nàng.
Khi Hạ lão gia đi tới, đập vào mắt ông là cảnh tượng Hạ Thụy Hi và Âu Thanh Cẩn nhẹ giọng nói chuyện, chung sống hòa bình. Tuy rằng hình dáng hai người đều chật vật, nhưng có thể nhận ra, trạng thái tinh thần không tệ lắm.
Hạ lão gia hai tay kết thành hình chữ thập, vái một cái về phía Vạn Phật Tự phía xa xa, im lặng mấp máy vài câu, chạy tới giữ chặt Hạ Thụy Hi nhìn phải nhìn trái: “Hi Hi, con chịu khổ rồi, quả nhiên Bồ Tát phù hộ, mới giúp cho con tai qua nạn khỏi.”
Hạ Thụy Hi đỏ mặt đẩy ông ra: “Cha, người ta nhìn thấy kìa.”
Âu Thanh Cẩn bước lên phía trước thi lễ: “Hạ thế thúc.”
Lúc này Hạ lão gia mới quay người lại thân thiết cười nói với Âu Thanh Cẩn: “Thanh Cẩn, đa tạ cháu.”
Hạ Thụy Hi nhìn nụ cười kia của Hạ lão gia, có một dự cảm đặc biệt không tốt.
Âu Thanh Cẩn mỉm cười: “Không cần phải khách khí. Chuyện hôm nay bất kể là ai gặp phải cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.”
“Huynh khiêm tốn quá rồi.” Hạ Thụy Hi im lặng một hồi, khẽ nói: “Chuyện này liên lụy quá nhiều, chỉ sợ sẽ gây nhiều phiền toái cho huynh. Sau này trở về ta sẽ đặc biệt dạy dỗ Bội Bội, không để nàng nói lung tung. Cũng không biết những người trong chùa có thể đi ra ngoài nói lung tung hay không, chẳng may bị Triệu Minh Thao biết được, hắn là loại tâm ngoan thủ lạt, huynh lo liệu làm sao?”
“Không sao cả, người trong chùa không muốn rước họa vào thân, không nói lung tung đâu.”
“Nhưng chẳng may thì sao?”
Âu Thanh Cẩn cũng rất lo lắng vấn đề này, không khỏi có chút buồn bực, không muốn bàn đến đề tài này nữa: “Đến lúc đó tính sai. Nếu ngươi mệt mỏi nên nghỉ ngơi một lát đi, ta trông chừng cho, cha ngươi và Mộc Phỉ kiểu gì cũng phải quá nửa đêm đến sáng mới có thể tới nơi.”
Hạ Thụy Hi nói: “Chân đau, lại hơi lạnh, không ngủ được. Huynh nghỉ ngơi một chút đi, ta trông cho, nếu nghe thấy có người đến đây, ta gọi huynh.”
Âu Thanh Cẩn gật gật đầu, dựa vào tảng đá nhắm mắt lại, Hạ Thụy Hi khẽ thở dài, ngẩn người nhìn bầu trời muôn vàn ánh sao.
“Thiếp canh của ta còn ở tại nhà ngươi.” Ngay khi nàng nghĩ Âu Thanh Cẩn đã ngủ rồi, hắn đột nhiên thốt ra một câu.
Hạ Thụy Hi ngẩn người, cười khổ một tiếng: “Sau khi ta trở về sẽ bảo cha ta trả lại cho nhà huynh. Chỉ mong lúc đó, huyng hãy nói với bá phụ bá mẫu một tiếng, đừng để bọn họ hiểu lầm là tốt rồi.”
Âu Thanh Cẩn do dự hồi lâu, mới nói: “Ta nghĩ, chuyện này chắc Triệu Minh Thao biết rồi. Trên đường lên kinh, hắn từng cho người mời ta đi đến điền trang của hắn ăn một bữa cơm, lời nói lúc đó cũng có ý thăm dò, khi đó ta không biết hắn nhắm về phía ngươi.”
“Tuy ta biết rằng hiện tại nói những lời này với huynh cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng ta thật sự xin lỗi vì đã làm liên lụy tới bọn huynh. Ta sẽ bảo cha ta nghĩ cách xử lý tốt chuyện hôm nay, cố gắng không để gây thêm phiền toái cho bọn huynh.” Hạ Thụy Hi suy nghĩ rất lâu, mới tìm những lời này để nói. Chuyện nhà hắn cầu hôn nàng không có khả năng giải quyết, chỉ có thể nghĩ cách che dấu chuyện ngày hôm nay mà thôi.
Âu Thanh Cẩn không nói gì thêm, lần này dường như đã ngủ thật rồi.
Hạ Thụy Hi vừa lạnh vừa đói vừa mệt, không ngừng xoa bóp bờ vai và hai cánh tay của mình, đến khi cảm thấy mình cũng sắp không cầm cự được nữa, đột nhiên tiếng chim hót dồn dập vang lên, Âu Thanh Cẩn nhanh chóng ngồi bật dậy, cong môi lên đáp lại một tiếng.
Một bóng đen phi tới trước mặt hai người, đúng là Mộc Phỉ.
“Cha ngươi đang tới rất nhanh, chắc cả 2 đều đói bụng rồi? Ăn trước chút gì lót dạ đi.” Từ trong tay áo của hắn một gói nặng rơi bịch xuống đất, dọn xong đồ ăn bên trong, gọi hai người đến ăn.
Tin tức Hạ lão gia lập tức tới ngay cùng mùi gà nướng khiến cho Hạ Thụy Hi hạnh phúc đến hoa mắt, nàng mỉm cười nhận lấy chiếc đùi gà Mộc Phỉ đưa cho, tuy rằng rất đói, nàng vẫn nhớ kỹ lời giáo huấn ngày hôm qua, nhỏ miệng ăn rất nhã nhặn.
Âu Thanh Cẩn không nhận lấy chiếc đùi gà Mộc Phỉ đưa cho hắn, hắn đứng dậy đi về phía hồ nước: “Cả ngày chạy loạn, tay bẩn quá, ta đi rửa tay cái đã.”
Một miếng thịt gà Hạ Thụy Hi ngậm trong miệng nuốt không trôi, lời này nghe kiểu gì cũng thấy giống như đang nói nàng mất vệ sinh. Mộc Phỉ kịp thời chen vào một câu: “Đã là lúc nào rồi, còn chú trọng thế, xem ra hắn không đói bụng, phải không? Hạ nhị tiểu thư?”
“Mộc công tử, ngươi cứ gọi tên của ta là được.” Hạ Thụy Hi cười tươi rói, thực sự thích vẻ hiểu chuyện biết điều của Mộc Phỉ.
“Tốt, có điều ta cũng chẳng phải là công tử gì, ngơi cứ gọi tên ta là được.” Mộc Phỉ lại đưa cho nàng một cái bánh bao.
“Kêu tên của huynh như vậy không hay lắm, ta gọi huynh một tiếng đại ca nha?” Hạ Thụy Hi cuối cùng nói thêm với hắn: “Mộc đại ca, ta nhìn thấy thiết kế chiếc bàn nướng thịt của huynh trong nhà cậu ta. Thiết kế rất tốt, tại sao huynh lại nghĩ ra vậy?”
Ngoài dự kiến của nàng, Mộc Phỉ nghiêm trang phủ nhận: “Không phải thiết kế của ta, là một bức tranh sư phụ ta tiện tay vẽ ra.”
“Sư phụ huynh? Sư phụ huynh nhất định là một thế ngoại cao nhân rồi?” Tim Hạ Thụy Hi đập vang thùng thùng, nếu hắn nói đúng sự thật, nàng cơ bản có thể khẳng định sư phụ của hắn chính là người cùng xuyên qua giống nàng.
Mộc Phỉ cười lắc đầu: “Thế ngoại cao nhân? Có lẽ cứ xem như vậy đi? Thật ra người ta đều gọi ổng là kẻ điên.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì hắn luôn kẻ luôn nói những điều người khác nghe không thể hiểu được, có vài bức tranh vẽ những thứ kì quái gì đó, ổng lại kể cho ta biết có một loại tên là phi cơ gì gì đó, có thể chở được rất nhiều người bay trên trời, bay vừa cao vừa nhanh vừa ổn định, ví dụ như chúng ta từ đây trở về Tây Kinh, chỉ cần đi mấy canh giờ là tới. Có người chê cười ổng, nói bỏ tiền ra cho ổng làm, thế những ổng lại chỉ vẽ ra hình dáng đại khái, không làm được.”
Hạ Thụy Hi kích động đến mức muốn kêu vạn tuế, đây không phải là đồng hương của nàng thì còn ai nữa? Một tia lý trí còn sót lại nàng mới nhịn được không xúc động hô to, nàng cố gắng khiến cho mình trông không khác gì người khác, giả vờ ngạc nhiên nói: “Nếu thật sự có vật như vậy thì tốt rồi, cái xe ngựa kia có thể khiến xương người ta rời rụng ra mất.”
Nàng đang muốn hỏi thêm vài điều về vị đồng hương này, một tiếng nước bắn tóe “Bùm”, đồng thời trong gió đêm truyền đến tiếng kêu cứu mỏng manh của Âu Thanh Cẩn, Mộc Phỉ vội đứng lên chạy về phía hồ nước. Mộc Phỉ chạy vội tới mép nước, nhìn thấy Âu Thanh Cẩn chới với trong nước, hoảng hốt đến độ vò đầu bứt tai, đúng là võ công của hắn rất cao, nhưng hắn lại không biết bơi.
Hắn nhanh chóng cởi áo choảng của mình xé thành sợi bện tết dây thừng: “Ngươi đừng sợ, cố gắng thả lỏng người, ta sẽ tới giúp ngươi liền.”
Âu Thanh Cẩn không lên tiếng, vẫn đang liều mạng quẫy đạp trong nước, càng quẫy đạp càng cách xa bờ.
Hạ Thụy Hi biết bơi, nhưng nàng cũng biết, thời đại này người ta không thể chấp nhận một tiểu thư thế gia như nàng lại biết làm những chuyện chỉ có con nhà chài lưới mới biết. Nàng do dự một chút, vẫn liều mạng nhảy xuống mặc kệ sau này bị người ta gặng hỏi coi thường thế nào.
“Ngươi làm gì vậy?” Mộc Phỉ thấy Hạ Thụy Hi cũng nhảy xuống theo, hoảng hồn hô to, chuyện xảy ra tiếp theo khiến hắn trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy dưới ánh sao, một nữ tử tư thế thành thạo tuyệt đẹp bơi về phía Âu Thanh Cẩn đang liều mạng vùng vẫy, cần thận vòng ra sau Âu Thanh Cẩn, lấy tay tóm lấy áo Âu Thanh Cẩn bơi trở về. Thần trí hắn bị ngâm nước đã gần như điên cuồng, tay hắn khua loạn muốn tóm bắt tất cả mọi vật có thể cầm được xong quanh, mặc kệ có hậu quả gì hay không, Âu Thanh Cẩn liều mạng đưa tay kéo nàng xuống, đều bị nàng cần thận tránh thoát.
Mộc Phỉ vội bình tĩnh lại, tiếp tục tết lại mảnh vải trong tay thành dây thừng, ném thẳng hướng Hạ Thụy Hi: “Bắt lấy!”
Hạ Thụy Hi đem dây thừng quấn lên trên người Âu Thanh Cẩn, ý bảo Mộc Phỉ kéo trở về, Mộc Phỉ kéo Âu Thanh Cẩn lên bờ, lại nhanh chóng kéo Hạ Thụy Hi lên, mời quay người lại giúp Âu Thanh Cẩn ói nước ra.
Đến khu Âu Thanh Cẩn phun ra toàn bộ nước trong bụng, không có gì đáng ngại, Mộc Phỉ mới có thời gian đi qua xem Hạ Thụy Hi. Mái tóc dài của Hạ Thụy Hi ướt sũng dính lên trên mặt và trên người, sắc mặt đông lạnh tái nhợt, răng hàm đánh nhau, hay tay ôm chặt lại ngồi ở một bên, nhìn qua trông rất đáng thương.
Hạ Thụy Hi không dám đứng dậy, chỉ sợ sau khi đứng lên quân áo sẽ dính chặt lấy thân thể làm đường cong của nàng bị lộ, xuân quang ngoại tiết. (Ý nói là lộ hết hàng họ ý )
Áo khoác trên người Mộc Phỉ đã xé nát đâu còn hình dáng gì, không thể che cho Hạ Thụy Hi, đành phải cởi áo khoác ngoài của Âu Thanh Cẩn vắt khô nước, đưa cho Hạ Thụy Hi: “Tuy rằng vẫn ướt, nhưng có còn hơn không?”
Hạ Thụy Hi phủ thêm áo khoác, chỉ chỉ Âu Thanh Cẩn: “Hắn không có chuyện gì chứ?”
Mộc Phỉ nhịn cười: “Hắn không việc gì, đại khái bị dọa sợ quá hôn mê rồi.”
Sợ quá hôn mê sao? Hạ Thụy Hi nhịn không được cười rộ lên: “Người không biết bơi cũng khó tránh.: Nàng nhớ lại loại cảm giác sợ hãi khi lần đầu tiên mình xuống nước, cảm giác tuyệt vọng này nàng chỉ trải qua lần thứ hai khi xe của mình lao từ trên đường cao tốc xuống dốc. “Không biết tại sao hắn lại ngã xuống vậy?”
Mộc Phỉ nói: “Có lẽ hắn giẫm phải đám bùn xốp, những hồ nước như này nhìn qua không có gì nguy hiểm, nhưng xung quanh thường có những đám bùn xốp, thỉnh thoảng hay sụp xuống, ai không cẩn thận sẽ bị ngã ngay. Chỉ có thể nói, hôm nay hắn thật xui xẻo.”
Âu Thanh Cẩn thở dài một tiếng, xoay người ngồi dậy, đưa mắt nhìn hai người trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi. Thật ra Hạ Thụy Hi cố gắng lý giải tâm tính hiện tại của hắn, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, đệ nhất nhân không cần bàn cãi Âu Tứ thiếu gia, tại sao lại sợ nước như thế, chật vật kêu cứu mạng vậy?
Mộc Phỉ liều lĩnh nói: “Còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng của ngươi?”
Âu Thanh Cẩn cúi mặt xuống, hướng về phía Hạ Thụy Hi thấp giọng nói: “Tạ ơn Nhị muội muội.”
Hạ Thụy Hi cười nói: “Tứ ca đừng nói vậy? Không phải huynh cũng đã cứu ta sao?”
Mộc Phỉ cười híp mắt: “Đúng nha đúng nha, ca ca muội muội, người trong nhà còn khách khí làm gì? Khách khí như vậy?”
Âu Thanh Cẩn trừng mắt liếc hắn một cái, Hạ Thụy Hi ho khan một tiếng, nhìn trái nhìn phải nói với hắn: “Tại sao cha ta còn chưa tới?”
Mộc Phỉ nói: “Chắc sắp thôi, ta đi xem, tránh để bọn họ rẽ nhầm đường.” Chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Âu Thanh Cẩn khẽ nói: Con người hắn chính là như vậy, nói chuyện không có ý tứ gì, nhưng không có ý xấu, ngươi không cần tình toán với hắn.”
“Ta biết. Huynh lạnh không? Cũng không biết cha ta có mang theo thêm quần áo không. Trước tiên chúng ta hãy ăn một chút gì chống lại khí lạnh đi đã.”
Cuộc nói chuyện của hai người đến đây chấm dứt, giữ im lặng ngồi ăn.
Đợi đến khi Hạ Thụy Hi ăn hết thức ăn, lau tay, Âu Thanh Cẩn mới nói: “Khả năng bơi lội của ngươi khá lắm. Tây Kinh chúng ta dù là nam tử cũng rất ít người biết bơi, càng không nói bơi giỏi như vậy.”
Rốt cuộc cũng hỏi! Nàng cũng biết sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ. Hạ Thụy Hi mơ mơ hồ hồ “Ừm” một tiếng, trong lòng hạ quyết tâm nếu hắn tiếp tục tra hỏi, nàng nói đã quên trước kia học được ra sao, dù sao thanh danh lỗ mãng của Hạ nhị tiểu thư sớm đã vang vọng khắp thành Tây Kinh, nếu có thể cưỡi ngựa tung hoành ở Tây Kinh, như vậy biết thêm một chuyện trái với luân thường đạo lý cũng không khó hiểu.
Cũng may Âu Thanh Cẩn không có tiếp tục truy hỏi, ngược lại như đáng đăm chiêu suy nghĩ, nhưng không biết nghĩ cái gì. Nhưng Hạ Thụy Hi cảm thấy, hắn cũng không có ý coi thường nàng.
Khi Hạ lão gia đi tới, đập vào mắt ông là cảnh tượng Hạ Thụy Hi và Âu Thanh Cẩn nhẹ giọng nói chuyện, chung sống hòa bình. Tuy rằng hình dáng hai người đều chật vật, nhưng có thể nhận ra, trạng thái tinh thần không tệ lắm.
Hạ lão gia hai tay kết thành hình chữ thập, vái một cái về phía Vạn Phật Tự phía xa xa, im lặng mấp máy vài câu, chạy tới giữ chặt Hạ Thụy Hi nhìn phải nhìn trái: “Hi Hi, con chịu khổ rồi, quả nhiên Bồ Tát phù hộ, mới giúp cho con tai qua nạn khỏi.”
Hạ Thụy Hi đỏ mặt đẩy ông ra: “Cha, người ta nhìn thấy kìa.”
Âu Thanh Cẩn bước lên phía trước thi lễ: “Hạ thế thúc.”
Lúc này Hạ lão gia mới quay người lại thân thiết cười nói với Âu Thanh Cẩn: “Thanh Cẩn, đa tạ cháu.”
Hạ Thụy Hi nhìn nụ cười kia của Hạ lão gia, có một dự cảm đặc biệt không tốt.
/72
|