Hạ Thụy Hi phải giả nam trang trở về kinh thành, vì bí mất, Hạ gia và Âu Thanh Cẩn tách nhau ra ở ngoại thành, mỗi người đi vào một cổng thành, chỉ còn lại Mộc Phỉ âm thầm bảo hộ nàng mãi cho đến biệt viện Hạ gia.
Người đầu tiên sau khi Hạ Thụy Hi lặng lẽ lùi từ cửa ngách vào viện chính là Hạ Thụy Bội dung nhan tiều tụy.
Hạ Thụy Bội thấy Hạ Thụy Hi khóc lóc nhào lên, đúng là tình cảnh chị em ruột gặp lại sau lúc sinh ly tử biệt. Hạ Thụy Hi thản nhiên đẩy nàng ra, tùy tiện kể lại vài câu liền vào phòng không quay đầu lại. Mặc kệ lúc trước Hạ Thụy Bội xuất phát từ nguyên nhân nào bán đứng nàng, cuối cùng lại xuất phát từ nguyên nhân nào cứu nàng, từ giây phút đầu tiên khi nàng bắt đầu biết Hạ Thụy Bội bán đứng mình, Hạ Thụy Hi không thể dùng tâm tính trước kia đối xử với Hạ Thụy Bội được nữa, có thể nói, bây giờ nàng nhìn thấy Hạ Thụy Hi trong lòng vừa đề phòng vừa hoảng sợ.
Hạ Thụy Bội đứng nguyên tại chỗ, cắn môi, không yên lòng nhìn Hạ lão gia, oan ức kêu một tiếng phụ thân, cố gắng xem có nhận ra điều gì từ trên mặt ông không. Hạ lão gia vội vàng thu xếp cho Hạ Thụy Hi, phái người đi tìm cách xử lý chuyện này tránh để lại hậu quả, căn bản chẳng quan tâm tới Hạ Thụy Bội, trả lời qua loa, chỉ dặn dò nàng nghe theo sắp xếp của cô bốn, sắp xếp nhà cửa liền vội vàng rời đi.
Hạ Thụy Bội tâm tình buồn bực trở về, Yến Nhi rướn cổ lên tìm khắp nơi trong đám người trở về cũng không thấy Tín Nhi, liền nói nhiều thêm một câu: “Tiểu thư, không biết Tín Nhi…” Lời còn chưa dứt, Hạ Thụy Bội đã gào to một tiếng: “Ta biết làm sao được!”
Yến Nhi im lặng gục đầu xuống, trong lòng mơ hồ đoàn được nhất định Tín Nhi lành ít dữ nhiều, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác đau thương một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Thuần Nhi Uyển Nhi vẫn đứng ở cửa viện rướn cổ lên đợi Hạ Thụy Hi, đột nhiên thấy Hạ Thụy Hi đi tới, vui mừng không tả xiết, luống cuống tay chân hầu hạ Hạ Thụy Hi tắm rửa, thay quần áo, bôi thuốc.
Hạ Thụy Hi bảo Uyển Nhi đi chuẩn bị đồ ăn. Giữ Thuần Nhi lại hỏi tình hình hôm qua, cảm ơn Thuần Nhi dũng cảm nhanh trí cứu nàng. Thuần Nhi ngượng ngùng vân vê góc áo nói: “Đây là bổn phận của nô tì. Tiểu thư đối với nô tì tốt như vậy, nô tì chính là người của tiểu thư, đương nhiên muốn đối tốt với tiểu thư, làm người không thể vong ân bội nghĩa, đây là lời nương của nô tì nói với nô tì khi nô tì rời nhà đi.”
Hạ Thụy Hi giữ chặt tay Thuần Nhi: “Phần tình nghĩa này của ngươi, ta nhớ kỹ. Đúng rồi, mưu kế chạy trốn ngày hôm qua không tệ, cú dũng có mưu, là ngươi nghĩ ra à? Ta nghe nói sai đó cũng là ngươi dắt truy binh rời đi, Tam tiểu thư mới có cơ hội chạy về tìm người?”
Thuần Nhi đỏ mặt mỉm cười: “Tam tiểu thư cũng rất thông minh.” Lời này ý nói người nghĩ mưu chính là nàng, Hạ Thụy Bội chỉ phối hợp cùng mà thôi.
Hạ Thụy Hi lại càng đem phần tình nghĩa cuối cùng cứu nàng của Hạ Thụy Bội nhạt thêm vài phần. Nàng do dự không biết có nên đem chuyện Hạ Thụy Bội bán đứng nàng nói cho Hạ lão gia biết không, nàng hiểu rõ một khi nói ra chuyện này, sẽ xảy ra bao nhiêu phong ba, đây là thứ yếu, mấu chốt nhất chính là, nàng cũng không có chứng cớ.
Hạ Thụy Bội vừa về tới phòng mình, liền xua đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, hài cũng không cời nằm vặt xuống giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm đình màn ngẩn người. Nàng hiện tại như kẻ tạm tội tử hình đang đợi án lăng trì, chịu đủ dày vò.
Buổi sáng ngày hôm qua, sau khi nàng chọc tức cô bốn bị đuổi ra ngoài, tuy rằng mắng Hạ Thụy Hi, nhưng nàng vẫn đắm chìm trong vui sướng vì rút được quẻ tốt, liền dẫn theo Yến Nhi đi ngắm cảnh xem hoa trong rừng đào. Không lâu sau, có một bà vú đi tới nói cô bốn muốn Yến Nhi đi lấy cái gì đó, Uyển Nhi vừa mới đi, cái tên Triệu Minh Thao kia liền xuất hiện.
Nàng không biết thân phận cụ thể của Triệu Minh Thao, nhưng nàng từ miệng của Hạ lão gia biết được hắn là quý nhân, không dễ dàng trêu chọc được, cho nên khi Triệu Minh Thao chủ động chào hỏi với nàng thì nàng chỉ hơi cúi người muốn đi.
Triệu Minh Thao lại chủ động biểu lộ thân phận, cũng nói cho nàng biết, hắn mới từ trong phòng đại sư giải đoán sâm đi ra, biết nàng rút được một quẻ, hỏi nàng có biết hàm ý đích thực của cái thẻ này không, khổ trước sướng sau, đó là nói nàng phải chịu rất nhiều đau khổ mới có được ngày lành. Còn nói bởi vì hắn là bạn cũ của Hạ lão gia, cho nên mới có ý tốt nhắc nhở nàng, để nàng cần cẩn thận gấp bội.
Thấy Hạ Thụy Bội không tin, Triệu Minh Thao nói cho nàng nghe một chuyện, nghe nói là một bà dì của hắn lúc còn trẻ tuổi danh chấn kinh thành, đã có một vị hôn phu đang mặc bệnh nặng, trong lòng bà lo lắng, liền tới đây xin sâm, cầu được một quẻ tương tự.
“Khổ trước sướng sau”, bà dì kia cho rằng vị hôn phu của bà nhất định sẽ khá hơn, vì thế ôm một hi vọng tốt đẹp gả vào nhà chồng. Ai ngờ sau khi kết hôn hai năm, vị hôn phu đó xa rời nhân thế, chỉ để lại cho bà một đứa con chưa đầy một tuổi. Bà chịu đựng đủ coi thưởng giễu cợt của cha mẹ và gia đình bên chồng, chịu khổ hơn chục năm, rất vất vả mới dạy dỗ con trai nên người, có tiền đồ, ra ngoài làm quan, đem nàng đón ra ngoài hường phúc.
Hạ Thụy Bội bị Triệu Minh Thao miêu tả cho cuộc sống khủng bố như vậy dọa sợ gần chết, hóa ra ý của khổ trước sướng sau là như vậy? Không! Nàng không muốn trải qua những ngày tháng đó! Hạ Thụy Bội dường như vô cùng hoang mang lo sợ.
Triệu Minh Thao thấy sắc mặt nàng không tốt, thử nói: “Nàng không cần lo lắng, hiện tại nàng chưa có hôn phối, tương lai bảo cha nàng giúp nàng tìm một nơi chốn tốt là được, có lẽ thẻ sâm của nàng không có ý này đâu.”
Thấy Hạ Thụy Bội trông như sắp khóc, Triệu Minh Thao còn nói hắn có cách giải quyết chuyện này, không phải chỉ mỗi việc đính ước hôn nhân thôi sao? Đối với Thọ vương phủ đường đường mà nói, được xem là gì? Chỉ là một việc nhỏ.
Hắn bảo nàng dẫn Hạ Thụy Hi tới trong rừng đào phía sau kia, hắn sẽ giúp nàng giải quyết phiền não một lần và mãi mãi. Hắn cam đoan mãi, hắn chỉ ngưỡng mộ Hạ Thụy Hi, muốn nói vài lời cùng Hạ Thụy Hi, chiếm được ấn tượng tốt của Hạ Thụy Hi, còn khó hiểu nhắc nhở nàng, nếu hắn trở thành tỷ phu của nàng, Thọ Vương phủ và Hạ gia liên kết, đối với hôn sự sau này của nàng, thậm chí cho cả Hạ gia cũng có nhiều chỗ tốt nói không hết.
Tuy rằng nàng hiểu rất rõ tính chất chuyện này tồi tệ như nào, nhưng nghĩ đến cuộc đời của mình, nàng động tâm.
Nhưng khi Hạ Thụy Hi đi về phía rừng bích đào thì nàng lại hối hận. Nguyên nhân hối hận là gì chính nàng cũng không rõ, có lẽ bởi vì trực giác mách bảo sự thật không như lời Triệu Minh Thao nói, sợ hãi chuyện này sẽ bị tiết lộ, nàng sẽ bị phạt, có lẽ bởi vì chưa mất hết lương tâm, không đành lòng để Hạ Thụy Hi chịu nhục. Nàng từng cố gắng nhăn cản Hạ Thụy Hi, nhưng Hạ Thụy Hi không nghe, nàng cũng không dám nói ra chân tướng sự thật, nàng sợ, thật sự rất sợ, vẫn ôm hi vọng mong manh, hi vọng Triệu Minh Thao thật sự làm như lời hắn nói, chính là chỉ nói vài lời với Hạ Thụy Hi mà thôi.
Đáng tiếc, Triệu Minh Thao hung thần ác sát cùng Hạ Thụy Hi hoàn toàn không chịu nghe theo, hoàn toàn tan biến tia ảo tưởng cuối cùng của nàng. Nàng vừa nghĩ tới nếu Hạ lão gia biết chuyện này sẽ trừng phạt nàng nghiêm khắc như thế nào, nàng sẽ gặp phải kết cục gì, nàng liền sợ gần chết, vắt hết óc nghĩ, phải làm thế nào mới có thể che dấu được chuyện này, để cho mình thuận lợi thoát thân.
Nàng sợ mình sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Hạ Thụy Hi, cho nên liền giải vờ hôn mê bất tỉnh. Nhưng chuyện nàng giả vờ bất tỉnh đã nhanh chóng bị Thuần Nhi thông minh lanh lợi phát hiện, Thuần Nhi nhân cơ hội chăm sóc nàng, nói cho nàng biết kế hoạch chạy trốn báo tin. Nàng nghĩ nàng quả thật cũng chỉ có con đường này có thể đi, chỉ có như vậy mới có thể ém nhẹm mọi chuyện, cho nên mới phối hợp với Thuần Nhi, may mắn chạy trốn được cũng cầu được Âu Thanh Cẩn đi cứu Hạ Thụy Hi.
Vốn dĩ tưởng rằng mọi nguyện êm xuôi, nhưng thái độ lạnh nhạt của Hạ Thụy Hi lại làm cho nàng hết hồn, trực giác của nàng nói Hạ Thụy Hi đã biết chuyện này, Hạ Thụy Bội tâm loạn như ma, thống khổ dùng sức vò đầu bứt tai, nàng nên làm gì bây giờ?
Người đầu tiên sau khi Hạ Thụy Hi lặng lẽ lùi từ cửa ngách vào viện chính là Hạ Thụy Bội dung nhan tiều tụy.
Hạ Thụy Bội thấy Hạ Thụy Hi khóc lóc nhào lên, đúng là tình cảnh chị em ruột gặp lại sau lúc sinh ly tử biệt. Hạ Thụy Hi thản nhiên đẩy nàng ra, tùy tiện kể lại vài câu liền vào phòng không quay đầu lại. Mặc kệ lúc trước Hạ Thụy Bội xuất phát từ nguyên nhân nào bán đứng nàng, cuối cùng lại xuất phát từ nguyên nhân nào cứu nàng, từ giây phút đầu tiên khi nàng bắt đầu biết Hạ Thụy Bội bán đứng mình, Hạ Thụy Hi không thể dùng tâm tính trước kia đối xử với Hạ Thụy Bội được nữa, có thể nói, bây giờ nàng nhìn thấy Hạ Thụy Hi trong lòng vừa đề phòng vừa hoảng sợ.
Hạ Thụy Bội đứng nguyên tại chỗ, cắn môi, không yên lòng nhìn Hạ lão gia, oan ức kêu một tiếng phụ thân, cố gắng xem có nhận ra điều gì từ trên mặt ông không. Hạ lão gia vội vàng thu xếp cho Hạ Thụy Hi, phái người đi tìm cách xử lý chuyện này tránh để lại hậu quả, căn bản chẳng quan tâm tới Hạ Thụy Bội, trả lời qua loa, chỉ dặn dò nàng nghe theo sắp xếp của cô bốn, sắp xếp nhà cửa liền vội vàng rời đi.
Hạ Thụy Bội tâm tình buồn bực trở về, Yến Nhi rướn cổ lên tìm khắp nơi trong đám người trở về cũng không thấy Tín Nhi, liền nói nhiều thêm một câu: “Tiểu thư, không biết Tín Nhi…” Lời còn chưa dứt, Hạ Thụy Bội đã gào to một tiếng: “Ta biết làm sao được!”
Yến Nhi im lặng gục đầu xuống, trong lòng mơ hồ đoàn được nhất định Tín Nhi lành ít dữ nhiều, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác đau thương một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Thuần Nhi Uyển Nhi vẫn đứng ở cửa viện rướn cổ lên đợi Hạ Thụy Hi, đột nhiên thấy Hạ Thụy Hi đi tới, vui mừng không tả xiết, luống cuống tay chân hầu hạ Hạ Thụy Hi tắm rửa, thay quần áo, bôi thuốc.
Hạ Thụy Hi bảo Uyển Nhi đi chuẩn bị đồ ăn. Giữ Thuần Nhi lại hỏi tình hình hôm qua, cảm ơn Thuần Nhi dũng cảm nhanh trí cứu nàng. Thuần Nhi ngượng ngùng vân vê góc áo nói: “Đây là bổn phận của nô tì. Tiểu thư đối với nô tì tốt như vậy, nô tì chính là người của tiểu thư, đương nhiên muốn đối tốt với tiểu thư, làm người không thể vong ân bội nghĩa, đây là lời nương của nô tì nói với nô tì khi nô tì rời nhà đi.”
Hạ Thụy Hi giữ chặt tay Thuần Nhi: “Phần tình nghĩa này của ngươi, ta nhớ kỹ. Đúng rồi, mưu kế chạy trốn ngày hôm qua không tệ, cú dũng có mưu, là ngươi nghĩ ra à? Ta nghe nói sai đó cũng là ngươi dắt truy binh rời đi, Tam tiểu thư mới có cơ hội chạy về tìm người?”
Thuần Nhi đỏ mặt mỉm cười: “Tam tiểu thư cũng rất thông minh.” Lời này ý nói người nghĩ mưu chính là nàng, Hạ Thụy Bội chỉ phối hợp cùng mà thôi.
Hạ Thụy Hi lại càng đem phần tình nghĩa cuối cùng cứu nàng của Hạ Thụy Bội nhạt thêm vài phần. Nàng do dự không biết có nên đem chuyện Hạ Thụy Bội bán đứng nàng nói cho Hạ lão gia biết không, nàng hiểu rõ một khi nói ra chuyện này, sẽ xảy ra bao nhiêu phong ba, đây là thứ yếu, mấu chốt nhất chính là, nàng cũng không có chứng cớ.
Hạ Thụy Bội vừa về tới phòng mình, liền xua đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, hài cũng không cời nằm vặt xuống giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm đình màn ngẩn người. Nàng hiện tại như kẻ tạm tội tử hình đang đợi án lăng trì, chịu đủ dày vò.
Buổi sáng ngày hôm qua, sau khi nàng chọc tức cô bốn bị đuổi ra ngoài, tuy rằng mắng Hạ Thụy Hi, nhưng nàng vẫn đắm chìm trong vui sướng vì rút được quẻ tốt, liền dẫn theo Yến Nhi đi ngắm cảnh xem hoa trong rừng đào. Không lâu sau, có một bà vú đi tới nói cô bốn muốn Yến Nhi đi lấy cái gì đó, Uyển Nhi vừa mới đi, cái tên Triệu Minh Thao kia liền xuất hiện.
Nàng không biết thân phận cụ thể của Triệu Minh Thao, nhưng nàng từ miệng của Hạ lão gia biết được hắn là quý nhân, không dễ dàng trêu chọc được, cho nên khi Triệu Minh Thao chủ động chào hỏi với nàng thì nàng chỉ hơi cúi người muốn đi.
Triệu Minh Thao lại chủ động biểu lộ thân phận, cũng nói cho nàng biết, hắn mới từ trong phòng đại sư giải đoán sâm đi ra, biết nàng rút được một quẻ, hỏi nàng có biết hàm ý đích thực của cái thẻ này không, khổ trước sướng sau, đó là nói nàng phải chịu rất nhiều đau khổ mới có được ngày lành. Còn nói bởi vì hắn là bạn cũ của Hạ lão gia, cho nên mới có ý tốt nhắc nhở nàng, để nàng cần cẩn thận gấp bội.
Thấy Hạ Thụy Bội không tin, Triệu Minh Thao nói cho nàng nghe một chuyện, nghe nói là một bà dì của hắn lúc còn trẻ tuổi danh chấn kinh thành, đã có một vị hôn phu đang mặc bệnh nặng, trong lòng bà lo lắng, liền tới đây xin sâm, cầu được một quẻ tương tự.
“Khổ trước sướng sau”, bà dì kia cho rằng vị hôn phu của bà nhất định sẽ khá hơn, vì thế ôm một hi vọng tốt đẹp gả vào nhà chồng. Ai ngờ sau khi kết hôn hai năm, vị hôn phu đó xa rời nhân thế, chỉ để lại cho bà một đứa con chưa đầy một tuổi. Bà chịu đựng đủ coi thưởng giễu cợt của cha mẹ và gia đình bên chồng, chịu khổ hơn chục năm, rất vất vả mới dạy dỗ con trai nên người, có tiền đồ, ra ngoài làm quan, đem nàng đón ra ngoài hường phúc.
Hạ Thụy Bội bị Triệu Minh Thao miêu tả cho cuộc sống khủng bố như vậy dọa sợ gần chết, hóa ra ý của khổ trước sướng sau là như vậy? Không! Nàng không muốn trải qua những ngày tháng đó! Hạ Thụy Bội dường như vô cùng hoang mang lo sợ.
Triệu Minh Thao thấy sắc mặt nàng không tốt, thử nói: “Nàng không cần lo lắng, hiện tại nàng chưa có hôn phối, tương lai bảo cha nàng giúp nàng tìm một nơi chốn tốt là được, có lẽ thẻ sâm của nàng không có ý này đâu.”
Thấy Hạ Thụy Bội trông như sắp khóc, Triệu Minh Thao còn nói hắn có cách giải quyết chuyện này, không phải chỉ mỗi việc đính ước hôn nhân thôi sao? Đối với Thọ vương phủ đường đường mà nói, được xem là gì? Chỉ là một việc nhỏ.
Hắn bảo nàng dẫn Hạ Thụy Hi tới trong rừng đào phía sau kia, hắn sẽ giúp nàng giải quyết phiền não một lần và mãi mãi. Hắn cam đoan mãi, hắn chỉ ngưỡng mộ Hạ Thụy Hi, muốn nói vài lời cùng Hạ Thụy Hi, chiếm được ấn tượng tốt của Hạ Thụy Hi, còn khó hiểu nhắc nhở nàng, nếu hắn trở thành tỷ phu của nàng, Thọ Vương phủ và Hạ gia liên kết, đối với hôn sự sau này của nàng, thậm chí cho cả Hạ gia cũng có nhiều chỗ tốt nói không hết.
Tuy rằng nàng hiểu rất rõ tính chất chuyện này tồi tệ như nào, nhưng nghĩ đến cuộc đời của mình, nàng động tâm.
Nhưng khi Hạ Thụy Hi đi về phía rừng bích đào thì nàng lại hối hận. Nguyên nhân hối hận là gì chính nàng cũng không rõ, có lẽ bởi vì trực giác mách bảo sự thật không như lời Triệu Minh Thao nói, sợ hãi chuyện này sẽ bị tiết lộ, nàng sẽ bị phạt, có lẽ bởi vì chưa mất hết lương tâm, không đành lòng để Hạ Thụy Hi chịu nhục. Nàng từng cố gắng nhăn cản Hạ Thụy Hi, nhưng Hạ Thụy Hi không nghe, nàng cũng không dám nói ra chân tướng sự thật, nàng sợ, thật sự rất sợ, vẫn ôm hi vọng mong manh, hi vọng Triệu Minh Thao thật sự làm như lời hắn nói, chính là chỉ nói vài lời với Hạ Thụy Hi mà thôi.
Đáng tiếc, Triệu Minh Thao hung thần ác sát cùng Hạ Thụy Hi hoàn toàn không chịu nghe theo, hoàn toàn tan biến tia ảo tưởng cuối cùng của nàng. Nàng vừa nghĩ tới nếu Hạ lão gia biết chuyện này sẽ trừng phạt nàng nghiêm khắc như thế nào, nàng sẽ gặp phải kết cục gì, nàng liền sợ gần chết, vắt hết óc nghĩ, phải làm thế nào mới có thể che dấu được chuyện này, để cho mình thuận lợi thoát thân.
Nàng sợ mình sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Hạ Thụy Hi, cho nên liền giải vờ hôn mê bất tỉnh. Nhưng chuyện nàng giả vờ bất tỉnh đã nhanh chóng bị Thuần Nhi thông minh lanh lợi phát hiện, Thuần Nhi nhân cơ hội chăm sóc nàng, nói cho nàng biết kế hoạch chạy trốn báo tin. Nàng nghĩ nàng quả thật cũng chỉ có con đường này có thể đi, chỉ có như vậy mới có thể ém nhẹm mọi chuyện, cho nên mới phối hợp với Thuần Nhi, may mắn chạy trốn được cũng cầu được Âu Thanh Cẩn đi cứu Hạ Thụy Hi.
Vốn dĩ tưởng rằng mọi nguyện êm xuôi, nhưng thái độ lạnh nhạt của Hạ Thụy Hi lại làm cho nàng hết hồn, trực giác của nàng nói Hạ Thụy Hi đã biết chuyện này, Hạ Thụy Bội tâm loạn như ma, thống khổ dùng sức vò đầu bứt tai, nàng nên làm gì bây giờ?
/72
|