Vị Duệ Vương tôn quý kia, khi Hạ lão gia đang cảm động rơi nước mắt quỳ trên mặt đất tạ ơn, cười híp mắt quyết định làm mai cho Hạ Thụy Hi, không cho Hạ lão gia từ chối. Đối tượng làm mai, chính là vị Âu Tứ thiếu gia thiếp canh còn ở lại Hạ gia kia.
Không phải do Hạ Thụy Hi thật sự tài đức vẹn toàn giống như vị thân vương kia khen ngợi, cũng không phải Âu Tứ thiếu gia thật sự ngưỡng mộ Hạ Thụy Hi, nguyên nhân căn bản nhất chính là, vị biểu tỷ quý phi được sủng ái của Âu Tứ thiếu gia kia sau khi liên tiếp sinh hạ ba vị công chúa, cuối cùng cũng sinh nhi tử, thánh thượng long nhan cực kì vui mừng, yến thưởng bách quan, đem đứa trẻ mới sinh ra được vài ngày liền phong làm hoàng thân, thật sự là việc trước nay Đại Tần chưa từng có. Kể từ đó, hướng gió trong triều bắt đầu thay đổi, Âu gia tuy rằng chính là nhà mẹ đẻ của quý phi, nhưng lại cũng chẳng tỏ vẻ gì. Còn vị Duệ Vương này, tuy là tiểu thúc thúc của Triệu Minh Thao, nhưng tuổi cũng không lớn hơn Triệu Minh Thao bao nhiêu, hắn nhận làm đồng minh với quý phi nương nương nên đến nay luôn được hoàng thượng tin tưởng, sau đó đương nhiên hắn muốn đứng ra thay quý phi cùng chính hắn tính toán vài chuyện sau này.
Của cải của Hạ gia hắn cùng với vị quý phi kia đều không để vào trong mắt, nhưng nhân tài của Tuyên gia lại hiếm gặp. Nếu không phải Tuyên gia không có con gái thích hợp có thể gả (Tuyên Lục là vị tiểu thư con vợ cả duy nhất của Tuyên gia), chuyện tốt như vậy đương nhiên liền rơi xuống trên người Hạ Thụy Hi.
Tất cả đều đã ngã ngũ, mặc kệ Hạ gia và Âu gia có bằng lòng hay không, việc hôn nhân này đều cứ thế mà làm.
Lúc tin tức lọt tới tai Hạ Thụy Hi, nàng thậm chí còn không có cơ hội tỏ vẻ mình chán nản đau khổ. Bởi vì Hạ lão gia không phải đến hỏi ý kiến của nàng, mà là đến thông báo với nàng một việc như vậy, bảo nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, chuẩn bị lập gia đình.
Hạ lão gia vừa đến đã đem lợi và hại phân tích rành mạch cho Hạ Thụy Hi, muốn nàng hiểu rằng, hiện giờ ngoại trừ một con đường gả cho Âu Thanh Cẩn nàng có thể đi, sẽ không còn con đường nào khác đi được nữa. Không cần nói đến Âu Thanh Cẩn nhân phẩm thật sự vượt bậc, là phu quân lý tưởng của nữ tử; chỉ cần nói nàng và Âu Thanh Cẩn cô nam quả nữ ở chung với nhau một khoảng thời gian dài như vậy, lại có tiếp xúc da thịt, không hề trong sạch, nàng không thể không gả cho hắn; cuối cùng lại nói đến mối lo lắng thật sự, chỉ có Âu gia mới có thực lực chống lại Thọ vương phủ, chỉ có Âu gia mới dám cưới nàng, chỉ có gả nàng cho Âu Thanh Cẩn, mới có thể tránh họa, gia đình mới có thể bình an.
Từ trên tổng hợp lại, Hạ Thụy Hi đều không thể không gả cho Âu Thanh Cẩn.
Chuyện nọ phát sinh nối tiếp chuyện kia, lại càng chứng minh quyết định của Hạ lão gia anh minh uy phong biết bao nhiêu. Bởi vì trưởng công tử Thọ Vương phỉ Triệu Minh Thao lại dám trắng trợn mời một vị quý nhân khác trong triều làm người bảo lãnh, cầu hôn Hạ Thụy Hi làm trắc thất. (làm vợ lẽ đó)
Mà vị quý nhân kia, trớ trêu thay, lại chính là trưởng tử của hoàng đế, là kẻ thù sau này một mất một còn với quý phi nương nương, đây là ngấm ngầm không được, thì cướp đoạt trắng trợn. Đều nhờ có Duệ Vương làm mai trước, mới khiến cho Hạ lão gia có đầy đủ lý do có thể cự tuyệt, dù như thế, vẫn đắc tội người khác.
Sau khi Hạ lão gia đuổi đám ác lang này đi, trong ngày liền vội vàng cùng vào cung chúc mừng Quý phi nương nương, tìm Âu nhị lão gia thương lượng chuyện đính hôn, lại đặt rất nhiều vải dệt trang sức trong kinh thành.
Tất cả mọi người đều chúc mừng Hạ Thụy Hi, không ai chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng điên cuồng của Hạ Thụy Bội. Hạ Thụy Hi thắp nén hương đầu tiên xong, không có mang đến cho nàng ta vận may gì, ngược lại chỉ mang đến ác mộng và thống khổ vĩnh viễn. Hạ Thụy Hi có thể nở mày nở mặt xuất giá, nàng lại không còn cớ gì có thể trốn thoát việc phải gả vào Tôn gia. Tuổi còn trẻ lại phải chịu vận mệnh thủ tiết, Hạ Thụy Bội tự giam mình trong phòng một ngày một đêm, không ăn không uống, cắt nát năm bộ váy, khi trở ra mặt không chút thay đổi.
Đối với việc hôn sự này Hạ Thụy Hi có thể nói rất sợ hãi bất an, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui đối phó với toàn bộ những người tiến đến chúc mừng nàng. Nàng chỉ muốn săn điểm tâm bằng một bát cháo loãng, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng nàng hẳn nên ăn bào ngư vây cá, nếu nàng kiêng hoặc tỏ vẻ không thích ăn, bọn họ liền sẽ cho rằng nàng tỏ vẻ này nọ, không biết điều.
Nàng hiểu rất rõ, bị hôn phu tương lai của nàng căn bản không thích nàng, ngay mới mấy hôm trước thôi, hắn còn nhắc nhở nàng, ở Hạ gia còn thiếp canh của hắn, muốn phủi sạch quan hệ với nàng, lúc ấy nàng cũng thoải mái đồng ý yêu cầu của hắn.
Bây giờ mọi chuyện đột nhiên phát triển trở thành như vậy, hắn sẽ không cho rằng nàng lật lọng, trăm phương ngàn kế tìm cách để gả được cho hắn chứ? Kể từ đó, cho dù Âu Thanh Cẩn có bất đắc dĩ tức tốc đồng ý cuộc hôn nhân này, nói vậy cũng là không hài lòng, trong lòng có một mớ vướng mắc. Một đôi vợ chồng không hề yêu thương nhau, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị bắt ép quay tròn đứng chung một chỗ, Hạ Thụy Hi dường như có lẽ đã nhìn thấy tương lai bất hạnh của chính mình.
Giờ ngọ hôm sau, Uyển Nhi cùng Thuần Nhi sắc mặt vui mừng ngồi ở trong sân chuẩn bị gối thêu cho Hạ Thụy Hi, thỉnh thoảng lại vẫn nói đùa vài câu cùng nàng.
“tiểu thư, ngài xem này.” Thuần Nhi đem đôi chim uyên ương hí thủy thêu được một nửa đưa cho Hạ Thụy Hi, “Ngài thích phối màu chỗ này ra sao? Màu xanh biếc này có phải rất phai nhạt hay không? Có muốn dùng màu xanh phỉ thúy kia không?”
Hạ Thụy Hi nhìn kiểu dáng đôi chim uyên ương hí thủy kia, đột nhiên lại nhớ tới Tuyên Lục và đôi chim uyên ương hí thủy của nàng, không khỏi buồn bã nói: “Uyển Nhi, hắn ta có thông phòng và tiểu thiếp không?”
Uyển Nhi đang đem một cây sợi chia thành mai mươi cuộn, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của nàng, cây sợi trong tay rối thành một nắm, ngẩn ra một lát mới nhẹ giọng nói: “Những điều tiểu thư vừa nói, nô tì chưa từng nghe nói qua. Nhưng mà nghĩ lại, tuổi hắn lớn như vậy, bên người chắc chắn sẽ có không ít người.”
Trong lòng Hạ Thụy Hi đông lại, đôi chim uyên ương kia ở trong mắt nàng trông cũng chẳng khác gì tảng đá ven đường.
“Thuần Nhi, ngươi xem rồi lo liệu cho tốt. Ta không có yêu cầu đặc biệt gì.”
Nào có nữ tử nào đối với đồ cưới của mình không quan tâm? Thuần Nhi khó hiểu liếc mắt nhìn Hạ Thụy Hi một cái, lập tức đã bị Uyển Nhi đánh mắt qua, giật mình tỉnh ngộ, hóa ra tiểu thư đang ghen, liền cười nói: “Tiểu thư, vậy thì có sao, vậy thì sao phải đua khổ? Mặc kệ hắn có mười hay hai mươi người, đều không coi vào đâu, làm sao có thể so sánh với tiểu thư? Ngài là đám mây trên trời, bọn họ chỉ ở dưới lòng bàn chân ngài, muốn làm gì, không phải đều phải nói với ngài một câu sao?”
Không phải Hạ Thụy Hi ghen, nàng cũng không cần phải ghen, cho tới hiện nay, nàng cũng chưa từng thấy thích Âu Thanh Cẩn. Nàng đau khổ, chua xót, bi ai, đều vì vận mệnh của mình, nàng không thể không cùng một đám nữ nhân lục đục với nhau đi vây quanh một người đàn ông, lấy lòng người đàn ông này, phụ thuộc vào gã, đây chính là cuộc sống sau này của nàng. Mà cuộc sống như thế, ngay cả Thuần Nhi đang yếu nhất, tầm lòng chân thành nhất, thông minh nhất cũng cho rằng là chuyện đương nhiên. Đối với người thời đại này mà nói, tiểu thiếp tồn tại là hoàn toàn hợp lí.
Uyển Nhi từ lời nói hoa lệ của Thuần Nhi nghe ra một hương vị khác, dường như là cảnh cáo, dường như là cười nhạo, đối với tiểu thiếp và thông phòng có một loại cảm giác khinh bỉ coi thường không che dấu chút nào. Uyển Nhi ngừng đường thêu trong tay lại, nhìn về phía Thuần Nhi, Thuần Nhi lại chỉ cười thản nhiên, tập trung làm việc, hình như chính nàng đa tâm quá rồi.
Tinh thần Hạ Thụy Hi hốt hoảng, cuộc sống sau này sẽ trải qua ra sao, nàng hoàn toàn mờ mịt. Chi thứ hai của Hạ gia không có thiếp, Hạ phu nhân căn bản chính là ỷ vào chân tình của Hạ lão gia đối với bà, ngọc thủ vung lên, sẽ đem những nữ nhân kia chặn lại ở cửa ngay lập tức, Hạ Thụy Hi không thể nào từ trên người bà học được thủ đoạn và kinh nghiệm đối phó với thiếp thất và thông phòng.
Hạ đại bá thỉnh thoảng cũng có hai ba tiểu thiếp, nhưng hắn căn bản là chỉ nhất thời ham vui, lúc này Vương thị cũng chẳng cần thủ đoạn gì, hoàn toàn dựa vào sự đanh đá và tâm ngoan thủ lạt nhanh chóng giải quyết đám thiếp này. Hoặc nói bán là bán, hoặc là cho một địa vị thấp kém không thể thấp kém hơn để lấy cớ đuổi người. Hạ Thụy Hi không cho rằng ở trong Âu gia đại viện có thể sử dụng loại phương thức đơn giản ngây thơ này đuổi đi bất cứ kẻ nào.
Nghĩ đến đây, Hạ Thụy Hi buồn bực đứng lên: “Các ngươi làm đi, ta đau đầu, đi vào năm một lát.”
Thuần Nhi lo lắng nhìn Hạ Thụy Hi, tuy rằng Hạ Thụy Hi không nói gì, nhưng nàng biết Hạ Thụy Hi rất đau lòng. Mặc dù vị tân cô gia họ Âu kia mới cứu Nhị tiểu thư một mạng, đem nàng từ trong rừng sâu núi thẳm cõng ra ngoài, nhưng Nhị tiểu thư cũng đã cứu mạng của hắn, Nhị tiểu thư cũng không thích vị này. Mấy ngày nay, số lần nàng nhắc tới hắn còn kém xa số lần nhắc tới vị Mộc Phỉ bộ dạng lười biếng, toàn thân chỉ mặc một bộ toàn áo cũ đã bạc màu kia nhiều.
Nhị tiểu thư từng thích cùng nói chuyện với vị Mộc Phỉ công tử này nhất, có thể nói liên tục mấy canh giờ, Mộc Phỉ cũng có thể chọc cho nàng cười ha ha.
Lúc nàng vừa nhắc tới hắn. luôn mang theo một vẻ mặt vui mừng, nàng nói: “Thuần Nhi, ngươi chưa được chứng kiến, thân thủ hắn tốt thế nào đâu! Nếu ta có thân thủ như của hắn, liền không còn có người nào có thể bắt nạt ta. Đáng tiếc ta không có cơ hội học cùng hắn.”
Còn nói: “Hắn có một vị sư phụ, không chỉ có bản vẽ thiết kế chiếc bàn thịt nướng này, còn có thể vẽ một bức tranh về loại tên phi cơ gì gì đó. Nghe nói loại phi cơ này có thể chở được rất nhiều người, bay là vừa nhanh vừa ổn định, chúng ta đi từ kinh thành quay về Tây Kinh, chỉ mất mấy canh giờ. Ngươi nghĩ lại xem, lộ trình chúng ta ngồi xe ngựa phải mất một tháng, lại có thể rút ngắn chỉ còn mấy canh giờ, như vậy thật tốt quá? Ta thật sự muốn gặp được vị sư phụ này của hắn. Đáng tiếc, ngay cả cánh cửa này ta đều không thể ra được.”
Mỗi lần Uyển Nhi chuyển chủ đề nhắc tới Âu Tứ thiếu gia, tán dương hắn dũng cảm trượng nghĩa, anh minh uy phong, không sợ quyền quý, thiên hạ ít có người sánh được, tiểu thư luôn cười khẽ: “Uyển Nhi, ngươi lại ngẩn ra đó làm gì? Ta cho ngươi biết hắn cũng không phải loại người như ngươi vẫn nghĩ không gì không làm được đâu. Ví dụ như, thân hình hắn cao lớn, nhưng lại không thể đánh võ không thể bay nhảy như Mộc Phỉ; bề ngoài nhìn thấy hắn bình tĩnh cao ngạo, trên thực tế khi bị dọa, sẽ kêu cứu mạng, sẽ sợ quá ngất xỉu. Chỉ là vận khí hắn tương đối khá, sanh trong một gia đình phú quý, tướng mạo cũng dễ nhìn, tài văn chương hơn nhiều người khác mà thôi.” (anh bị chị dìm hàng quá thể)
Tuy rằng Thuần Nhi từng mắng Âu Tứ thiếu gia, nhưng nàng thừa nhận người như Âu Tứ thiếu gia thật sự là vị hôn phu hoàn mỹ trong lý tưởng của nhiều nữ tử. Đối với Âu Tứ thiếu gia, Nhị tiểu thư như thể chẳng để ý, song từ sau khi Mộc Phỉ và cô bốn gặp mặt nhau, không bao giờ chịu nói chuyện với Nhị tiểu thư nữa thì nàng lại thấy Nhị tiểu thư trốn ở trong góc giường âm thầm rơi lệ.
Điều này cũng khiến cho Thuần Nhi lớn mật đoán rằng, hay là tiểu thư đã thích vị Mộc Phỉ tướng mạo bình thường, không rõ lai lịch, nghèo rớt mồng tơi kia? Tiểu thư không phải là một người nhìn mặt mà bắt hình dong, vậy rất tốt, nhưng lại cũng không thực tế. Tuy nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng biết tiểu thư và vị Mộc Phỉ kia hoàn toàn không thể có khả năng, Thuần Nhi âm thầm thở dài thay Hạ Thụy Hi, giọi lệ thương cảm lăn trên má.
Làm tiểu thư cũng có chỗ khó xử của tiểu thư. Nói ví dụ như Tam tiểu thư, từ sau khi Nhị tiểu thư định thân xong, cả người đều gầy rộc hẳn đi, tiều tụy trông như một trận gió có thể thổi bay. Mọi người đều bí mật nói với nhau, lần này vừa trở về, Tam tiểu thư liền không thể không cùng vị thiếu gia bị bệnh lao quỷ của Tôn gia kia kết hôn, Yến Nhi chính vì sợ cả đời phải sống thủ tiết cùng Tam tiểu thư, cho nên mới thừa dịp rối loạn chạy trốn.
Thuần Nhi thêu xong mũi kim cuối cùng, đang muốn vào xem Hạ Thụy Hi, một bà vú phụ trách quản lý vườn hoa cây cảnh chạy vụt qua cửa viện, khàn giọng thét chói tai: “Có người chết! Có người chết!”
Không phải do Hạ Thụy Hi thật sự tài đức vẹn toàn giống như vị thân vương kia khen ngợi, cũng không phải Âu Tứ thiếu gia thật sự ngưỡng mộ Hạ Thụy Hi, nguyên nhân căn bản nhất chính là, vị biểu tỷ quý phi được sủng ái của Âu Tứ thiếu gia kia sau khi liên tiếp sinh hạ ba vị công chúa, cuối cùng cũng sinh nhi tử, thánh thượng long nhan cực kì vui mừng, yến thưởng bách quan, đem đứa trẻ mới sinh ra được vài ngày liền phong làm hoàng thân, thật sự là việc trước nay Đại Tần chưa từng có. Kể từ đó, hướng gió trong triều bắt đầu thay đổi, Âu gia tuy rằng chính là nhà mẹ đẻ của quý phi, nhưng lại cũng chẳng tỏ vẻ gì. Còn vị Duệ Vương này, tuy là tiểu thúc thúc của Triệu Minh Thao, nhưng tuổi cũng không lớn hơn Triệu Minh Thao bao nhiêu, hắn nhận làm đồng minh với quý phi nương nương nên đến nay luôn được hoàng thượng tin tưởng, sau đó đương nhiên hắn muốn đứng ra thay quý phi cùng chính hắn tính toán vài chuyện sau này.
Của cải của Hạ gia hắn cùng với vị quý phi kia đều không để vào trong mắt, nhưng nhân tài của Tuyên gia lại hiếm gặp. Nếu không phải Tuyên gia không có con gái thích hợp có thể gả (Tuyên Lục là vị tiểu thư con vợ cả duy nhất của Tuyên gia), chuyện tốt như vậy đương nhiên liền rơi xuống trên người Hạ Thụy Hi.
Tất cả đều đã ngã ngũ, mặc kệ Hạ gia và Âu gia có bằng lòng hay không, việc hôn nhân này đều cứ thế mà làm.
Lúc tin tức lọt tới tai Hạ Thụy Hi, nàng thậm chí còn không có cơ hội tỏ vẻ mình chán nản đau khổ. Bởi vì Hạ lão gia không phải đến hỏi ý kiến của nàng, mà là đến thông báo với nàng một việc như vậy, bảo nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, chuẩn bị lập gia đình.
Hạ lão gia vừa đến đã đem lợi và hại phân tích rành mạch cho Hạ Thụy Hi, muốn nàng hiểu rằng, hiện giờ ngoại trừ một con đường gả cho Âu Thanh Cẩn nàng có thể đi, sẽ không còn con đường nào khác đi được nữa. Không cần nói đến Âu Thanh Cẩn nhân phẩm thật sự vượt bậc, là phu quân lý tưởng của nữ tử; chỉ cần nói nàng và Âu Thanh Cẩn cô nam quả nữ ở chung với nhau một khoảng thời gian dài như vậy, lại có tiếp xúc da thịt, không hề trong sạch, nàng không thể không gả cho hắn; cuối cùng lại nói đến mối lo lắng thật sự, chỉ có Âu gia mới có thực lực chống lại Thọ vương phủ, chỉ có Âu gia mới dám cưới nàng, chỉ có gả nàng cho Âu Thanh Cẩn, mới có thể tránh họa, gia đình mới có thể bình an.
Từ trên tổng hợp lại, Hạ Thụy Hi đều không thể không gả cho Âu Thanh Cẩn.
Chuyện nọ phát sinh nối tiếp chuyện kia, lại càng chứng minh quyết định của Hạ lão gia anh minh uy phong biết bao nhiêu. Bởi vì trưởng công tử Thọ Vương phỉ Triệu Minh Thao lại dám trắng trợn mời một vị quý nhân khác trong triều làm người bảo lãnh, cầu hôn Hạ Thụy Hi làm trắc thất. (làm vợ lẽ đó)
Mà vị quý nhân kia, trớ trêu thay, lại chính là trưởng tử của hoàng đế, là kẻ thù sau này một mất một còn với quý phi nương nương, đây là ngấm ngầm không được, thì cướp đoạt trắng trợn. Đều nhờ có Duệ Vương làm mai trước, mới khiến cho Hạ lão gia có đầy đủ lý do có thể cự tuyệt, dù như thế, vẫn đắc tội người khác.
Sau khi Hạ lão gia đuổi đám ác lang này đi, trong ngày liền vội vàng cùng vào cung chúc mừng Quý phi nương nương, tìm Âu nhị lão gia thương lượng chuyện đính hôn, lại đặt rất nhiều vải dệt trang sức trong kinh thành.
Tất cả mọi người đều chúc mừng Hạ Thụy Hi, không ai chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng điên cuồng của Hạ Thụy Bội. Hạ Thụy Hi thắp nén hương đầu tiên xong, không có mang đến cho nàng ta vận may gì, ngược lại chỉ mang đến ác mộng và thống khổ vĩnh viễn. Hạ Thụy Hi có thể nở mày nở mặt xuất giá, nàng lại không còn cớ gì có thể trốn thoát việc phải gả vào Tôn gia. Tuổi còn trẻ lại phải chịu vận mệnh thủ tiết, Hạ Thụy Bội tự giam mình trong phòng một ngày một đêm, không ăn không uống, cắt nát năm bộ váy, khi trở ra mặt không chút thay đổi.
Đối với việc hôn sự này Hạ Thụy Hi có thể nói rất sợ hãi bất an, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui đối phó với toàn bộ những người tiến đến chúc mừng nàng. Nàng chỉ muốn săn điểm tâm bằng một bát cháo loãng, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng nàng hẳn nên ăn bào ngư vây cá, nếu nàng kiêng hoặc tỏ vẻ không thích ăn, bọn họ liền sẽ cho rằng nàng tỏ vẻ này nọ, không biết điều.
Nàng hiểu rất rõ, bị hôn phu tương lai của nàng căn bản không thích nàng, ngay mới mấy hôm trước thôi, hắn còn nhắc nhở nàng, ở Hạ gia còn thiếp canh của hắn, muốn phủi sạch quan hệ với nàng, lúc ấy nàng cũng thoải mái đồng ý yêu cầu của hắn.
Bây giờ mọi chuyện đột nhiên phát triển trở thành như vậy, hắn sẽ không cho rằng nàng lật lọng, trăm phương ngàn kế tìm cách để gả được cho hắn chứ? Kể từ đó, cho dù Âu Thanh Cẩn có bất đắc dĩ tức tốc đồng ý cuộc hôn nhân này, nói vậy cũng là không hài lòng, trong lòng có một mớ vướng mắc. Một đôi vợ chồng không hề yêu thương nhau, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị bắt ép quay tròn đứng chung một chỗ, Hạ Thụy Hi dường như có lẽ đã nhìn thấy tương lai bất hạnh của chính mình.
Giờ ngọ hôm sau, Uyển Nhi cùng Thuần Nhi sắc mặt vui mừng ngồi ở trong sân chuẩn bị gối thêu cho Hạ Thụy Hi, thỉnh thoảng lại vẫn nói đùa vài câu cùng nàng.
“tiểu thư, ngài xem này.” Thuần Nhi đem đôi chim uyên ương hí thủy thêu được một nửa đưa cho Hạ Thụy Hi, “Ngài thích phối màu chỗ này ra sao? Màu xanh biếc này có phải rất phai nhạt hay không? Có muốn dùng màu xanh phỉ thúy kia không?”
Hạ Thụy Hi nhìn kiểu dáng đôi chim uyên ương hí thủy kia, đột nhiên lại nhớ tới Tuyên Lục và đôi chim uyên ương hí thủy của nàng, không khỏi buồn bã nói: “Uyển Nhi, hắn ta có thông phòng và tiểu thiếp không?”
Uyển Nhi đang đem một cây sợi chia thành mai mươi cuộn, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của nàng, cây sợi trong tay rối thành một nắm, ngẩn ra một lát mới nhẹ giọng nói: “Những điều tiểu thư vừa nói, nô tì chưa từng nghe nói qua. Nhưng mà nghĩ lại, tuổi hắn lớn như vậy, bên người chắc chắn sẽ có không ít người.”
Trong lòng Hạ Thụy Hi đông lại, đôi chim uyên ương kia ở trong mắt nàng trông cũng chẳng khác gì tảng đá ven đường.
“Thuần Nhi, ngươi xem rồi lo liệu cho tốt. Ta không có yêu cầu đặc biệt gì.”
Nào có nữ tử nào đối với đồ cưới của mình không quan tâm? Thuần Nhi khó hiểu liếc mắt nhìn Hạ Thụy Hi một cái, lập tức đã bị Uyển Nhi đánh mắt qua, giật mình tỉnh ngộ, hóa ra tiểu thư đang ghen, liền cười nói: “Tiểu thư, vậy thì có sao, vậy thì sao phải đua khổ? Mặc kệ hắn có mười hay hai mươi người, đều không coi vào đâu, làm sao có thể so sánh với tiểu thư? Ngài là đám mây trên trời, bọn họ chỉ ở dưới lòng bàn chân ngài, muốn làm gì, không phải đều phải nói với ngài một câu sao?”
Không phải Hạ Thụy Hi ghen, nàng cũng không cần phải ghen, cho tới hiện nay, nàng cũng chưa từng thấy thích Âu Thanh Cẩn. Nàng đau khổ, chua xót, bi ai, đều vì vận mệnh của mình, nàng không thể không cùng một đám nữ nhân lục đục với nhau đi vây quanh một người đàn ông, lấy lòng người đàn ông này, phụ thuộc vào gã, đây chính là cuộc sống sau này của nàng. Mà cuộc sống như thế, ngay cả Thuần Nhi đang yếu nhất, tầm lòng chân thành nhất, thông minh nhất cũng cho rằng là chuyện đương nhiên. Đối với người thời đại này mà nói, tiểu thiếp tồn tại là hoàn toàn hợp lí.
Uyển Nhi từ lời nói hoa lệ của Thuần Nhi nghe ra một hương vị khác, dường như là cảnh cáo, dường như là cười nhạo, đối với tiểu thiếp và thông phòng có một loại cảm giác khinh bỉ coi thường không che dấu chút nào. Uyển Nhi ngừng đường thêu trong tay lại, nhìn về phía Thuần Nhi, Thuần Nhi lại chỉ cười thản nhiên, tập trung làm việc, hình như chính nàng đa tâm quá rồi.
Tinh thần Hạ Thụy Hi hốt hoảng, cuộc sống sau này sẽ trải qua ra sao, nàng hoàn toàn mờ mịt. Chi thứ hai của Hạ gia không có thiếp, Hạ phu nhân căn bản chính là ỷ vào chân tình của Hạ lão gia đối với bà, ngọc thủ vung lên, sẽ đem những nữ nhân kia chặn lại ở cửa ngay lập tức, Hạ Thụy Hi không thể nào từ trên người bà học được thủ đoạn và kinh nghiệm đối phó với thiếp thất và thông phòng.
Hạ đại bá thỉnh thoảng cũng có hai ba tiểu thiếp, nhưng hắn căn bản là chỉ nhất thời ham vui, lúc này Vương thị cũng chẳng cần thủ đoạn gì, hoàn toàn dựa vào sự đanh đá và tâm ngoan thủ lạt nhanh chóng giải quyết đám thiếp này. Hoặc nói bán là bán, hoặc là cho một địa vị thấp kém không thể thấp kém hơn để lấy cớ đuổi người. Hạ Thụy Hi không cho rằng ở trong Âu gia đại viện có thể sử dụng loại phương thức đơn giản ngây thơ này đuổi đi bất cứ kẻ nào.
Nghĩ đến đây, Hạ Thụy Hi buồn bực đứng lên: “Các ngươi làm đi, ta đau đầu, đi vào năm một lát.”
Thuần Nhi lo lắng nhìn Hạ Thụy Hi, tuy rằng Hạ Thụy Hi không nói gì, nhưng nàng biết Hạ Thụy Hi rất đau lòng. Mặc dù vị tân cô gia họ Âu kia mới cứu Nhị tiểu thư một mạng, đem nàng từ trong rừng sâu núi thẳm cõng ra ngoài, nhưng Nhị tiểu thư cũng đã cứu mạng của hắn, Nhị tiểu thư cũng không thích vị này. Mấy ngày nay, số lần nàng nhắc tới hắn còn kém xa số lần nhắc tới vị Mộc Phỉ bộ dạng lười biếng, toàn thân chỉ mặc một bộ toàn áo cũ đã bạc màu kia nhiều.
Nhị tiểu thư từng thích cùng nói chuyện với vị Mộc Phỉ công tử này nhất, có thể nói liên tục mấy canh giờ, Mộc Phỉ cũng có thể chọc cho nàng cười ha ha.
Lúc nàng vừa nhắc tới hắn. luôn mang theo một vẻ mặt vui mừng, nàng nói: “Thuần Nhi, ngươi chưa được chứng kiến, thân thủ hắn tốt thế nào đâu! Nếu ta có thân thủ như của hắn, liền không còn có người nào có thể bắt nạt ta. Đáng tiếc ta không có cơ hội học cùng hắn.”
Còn nói: “Hắn có một vị sư phụ, không chỉ có bản vẽ thiết kế chiếc bàn thịt nướng này, còn có thể vẽ một bức tranh về loại tên phi cơ gì gì đó. Nghe nói loại phi cơ này có thể chở được rất nhiều người, bay là vừa nhanh vừa ổn định, chúng ta đi từ kinh thành quay về Tây Kinh, chỉ mất mấy canh giờ. Ngươi nghĩ lại xem, lộ trình chúng ta ngồi xe ngựa phải mất một tháng, lại có thể rút ngắn chỉ còn mấy canh giờ, như vậy thật tốt quá? Ta thật sự muốn gặp được vị sư phụ này của hắn. Đáng tiếc, ngay cả cánh cửa này ta đều không thể ra được.”
Mỗi lần Uyển Nhi chuyển chủ đề nhắc tới Âu Tứ thiếu gia, tán dương hắn dũng cảm trượng nghĩa, anh minh uy phong, không sợ quyền quý, thiên hạ ít có người sánh được, tiểu thư luôn cười khẽ: “Uyển Nhi, ngươi lại ngẩn ra đó làm gì? Ta cho ngươi biết hắn cũng không phải loại người như ngươi vẫn nghĩ không gì không làm được đâu. Ví dụ như, thân hình hắn cao lớn, nhưng lại không thể đánh võ không thể bay nhảy như Mộc Phỉ; bề ngoài nhìn thấy hắn bình tĩnh cao ngạo, trên thực tế khi bị dọa, sẽ kêu cứu mạng, sẽ sợ quá ngất xỉu. Chỉ là vận khí hắn tương đối khá, sanh trong một gia đình phú quý, tướng mạo cũng dễ nhìn, tài văn chương hơn nhiều người khác mà thôi.” (anh bị chị dìm hàng quá thể)
Tuy rằng Thuần Nhi từng mắng Âu Tứ thiếu gia, nhưng nàng thừa nhận người như Âu Tứ thiếu gia thật sự là vị hôn phu hoàn mỹ trong lý tưởng của nhiều nữ tử. Đối với Âu Tứ thiếu gia, Nhị tiểu thư như thể chẳng để ý, song từ sau khi Mộc Phỉ và cô bốn gặp mặt nhau, không bao giờ chịu nói chuyện với Nhị tiểu thư nữa thì nàng lại thấy Nhị tiểu thư trốn ở trong góc giường âm thầm rơi lệ.
Điều này cũng khiến cho Thuần Nhi lớn mật đoán rằng, hay là tiểu thư đã thích vị Mộc Phỉ tướng mạo bình thường, không rõ lai lịch, nghèo rớt mồng tơi kia? Tiểu thư không phải là một người nhìn mặt mà bắt hình dong, vậy rất tốt, nhưng lại cũng không thực tế. Tuy nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng biết tiểu thư và vị Mộc Phỉ kia hoàn toàn không thể có khả năng, Thuần Nhi âm thầm thở dài thay Hạ Thụy Hi, giọi lệ thương cảm lăn trên má.
Làm tiểu thư cũng có chỗ khó xử của tiểu thư. Nói ví dụ như Tam tiểu thư, từ sau khi Nhị tiểu thư định thân xong, cả người đều gầy rộc hẳn đi, tiều tụy trông như một trận gió có thể thổi bay. Mọi người đều bí mật nói với nhau, lần này vừa trở về, Tam tiểu thư liền không thể không cùng vị thiếu gia bị bệnh lao quỷ của Tôn gia kia kết hôn, Yến Nhi chính vì sợ cả đời phải sống thủ tiết cùng Tam tiểu thư, cho nên mới thừa dịp rối loạn chạy trốn.
Thuần Nhi thêu xong mũi kim cuối cùng, đang muốn vào xem Hạ Thụy Hi, một bà vú phụ trách quản lý vườn hoa cây cảnh chạy vụt qua cửa viện, khàn giọng thét chói tai: “Có người chết! Có người chết!”
/72
|