Hạ Thụy Hi vùi đầu vào trong chăn, để mặc cho nước mắt chảy như điên. Lúc ở kiếp trước, nàng không phải chưa từng động lòng, cũng không phải chưa từng yêu đương gì, nhưng chẳng qua do rất nhiều điều bất đắc dĩ và khó có thể đoán trước được, cuối cùng khiến cho từng cuộc tình đều tan vỡ không hàn gắn được. Thời gian qua đi, tuổi đã lớn, đến khi nàng giật mình thời gian không đợi người, tất cả đều tuột khỏi lòng bàn tay nàng, người ta chẳng những sẽ chọn trình độ, hộ khẩu, công việc, diện mạo, điều kiện kinh tế, còn có thể chọn tuổi của nàng.
Sau khi nàng trọng sinh xuyên qua đây, nàng cho rằng mình đi vào thế giới này, chính là trời cao cho nàng một cơ hội. Tuy rằng cũng vẫn là thặng nữ, tốt xấu gì tuổi cũng còn nhỏ, điều kiện cũng không tệ, hoàn toàn có thể ỷ vào tình yêu thương của vợ chồng Hạ lão gia tự tuyển cho mình một người vừa ý, ai ngờ hao hết tâm lực, tất cả vẫn tuột khỏi lòng bàn tay của nàng.
Thuần Nhi Uyển Nhi cố gắng kìm lại hồi hộp trong lòng, gõ cửa: “Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi, đã xảy ra chuyện.”
Hạ Thụy Hi lau qua nước mặt trên mặt, ngồi dậy: “Vào đi, xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ta nghe thấy có người gào thét gì thế, nói gì vậy?”
“Là bà vú quản sân, bà ta nói, có người chết.”
“Có người chết?” Hạ Thụy Hi xoay người xuống giường. “Là ai?”
Không đợi Hạ Thụy Hi sai người đi tìm hiểu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đã có người chạy tới báo cáo lại tình hình cho nàng từ đầu đến cuối. Hóa ra bà vú phụ trách quản lý hoa và cây cảnh hôm nay như thường lệ đến giếng múc nước tưới hoa, lại ngửi thấy một mùi tanh khó nói nên lời, lúc đầu bà ta còn tưởng rằng chó mèo gì không cẩn thận rơi vào trong giếng chết đuối, cũng không để ý, bảo người đến vớt lên là được. Nào ai có ngờ, bên trong không ngờ là Yến Nhi đã vắng mặt mấy ngày, mọi người đều tưởng là bỏ trốn rồi!
Thi thể Yến Nhi nhanh chóng được Hạ lão gia cho người dùng mền bao lấy khiêng đi chôn ở khu bãi tha ma ngoài kinh thành, cuối cùng cũng chỉ được đặt trong một cái quan tài mỏng mảnh. Hạ Thụy Bội nghe đến chuyện này, khóc đến chết đi sống lại, nằm ở trên giường hai ngày không ăn cơm, sau khi đứng lên đích thân đi đến trước mộ phần Yến Nhi dốt tiền vàng, cầu nguyện cho nàng đầu thai vào nhà người tốt. Bọn hạ nhân ở trước mặt chủ tử và quản gia đều nói, không ngờ Tam tiểu thư thật có tình có nghĩa.
Sau lưng, tất cả mọi người đều suy đoán nguyên nhân cái chết của Yến Nhi, xét thấy mấy ngày vừa qua quả thật rất hỗn loạn, cũng không có ai nhìn thấy rốt cuộc Yến Nhi chết ra sao. Có người nói bởi vì nàng tưởng nhớ Tín Nhi đã chết, trốn ở chỗ này rơi lệ, không cẩn thận trượt ngã. Cũng có người nói, thấy trên đầu Yến Nhi có vết thương, đoán chừng đúng lúc gặp phải kẻ trộm lẻn vào trong phủ, bị đánh chết ném vào trong giếng hủy thi diệt tích. Còn có người nói Tam tiểu thư giả từ bi mèo khóc chuột, bình thường nàng ta đối xử với hạ nhân không tốt, thường xuyên trách mắng hạ nhân, ai cũng đều thấy, nói không chừng Yến Nhi chính vì không chịu nổi ức hiếp tủi nhục của nàng ta mới nhảy xuống giếng.
Hạ Thụy Hi cũng đang suy đoán lý do chết của Yến Nhi. Về ý kiến nói vì Yến Nhi tưởng nhớ Tín Nhi nên không cẩn thận bị rơi xuống giếng, rõ ràng cho thấy chân đứng không vững, nhưng mà lúc ấy, ngay cả nàng cũng không biết Tín Nhi sống chết ra sao, chứ nói gì đến nha đầu Yến Nhi? Nếu nói Yến Nhi không chịu nổi hành hạ mà tự sát, nàng lại càng không tin, tuy rằng Yến Nhi trầm mặc ít lời, tính khí cũng rất cứng cỏi, huống hồ đã nhiều ngày không có nghe nói Hạ Thụy Bội trách mắng nàng những gì. Đối với vết thương trên đầu Yến Nhi, nàng từng cố ý đến hỏi qua Hạ lão gia, lại bị Hạ lão gia đuổi về phòng.
Tiếp đó, có người nói trong đêm trăng nghe thấy tiếng ca và tiếng khóc của cô gái tuổi còn trẻ, tìm kiếm theo tiếng nói, không ngờ thấy Yến Nhi ngồi trên miệng giếng, thấy có người đi tới liền xoay người nhảy vào trong giếng. Tiểu nha hoàn Mễ Nhi trong phòng Hạ Thụy Bội nói ra lại càng khiến ý kiến này tăng thêm độ tin cậy, Mễ Nhi vô cùng thần bí nói cho mọi người biết: Tam tiểu thư đêm nào cũng đều gặp ác mộng, luôn nằm mộng nói mê hô gọi Yến Nhi, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng đến dọa người. Đến khi nàng lay gọi Tam tiểu thư dậy, Tam tiểu thư luôn dùng một loại ánh mắt sởn da gà nhìn nàng, hỏi nàng nghe thấy cái gì, nàng trả lời nói nghe thấy tiểu thư gọi Yến Nhi, Tam tiểu thư liền rống to đuối nàng ra ngoài. Cuối cùng Mễ Nhi tổng kết, Tam tiểu thư bị quỷ nhập vào người.
Trong lúc nhất thời, những chuyện ma quái truyền khắp cả Hạ gia biệt viện, lòng người hoang mang, cho nên giữa ban ngày ban mặt cũng không có ai dám đi qua hậu hoa viên. Đối với tình hình này, Hạ lão gia rất nhanh chóng dùng đến thủ đoạn lôi đình, đầu tiên là Mễ Nhi bịa đặt sinh sự cùng đám hạ nhân bà vú tung tin đồn nhảm, bị đánh một trận gần chết, Mễ Nhi ngay trước mặt tất cả mọi người thừa nhận chuyện ma quái đều là do nàng nói bừa. Mấy người kia cũng nói bọn họ đều nghe Mễ Nhi nói, không có tận mắt nhìn thấy quỷ hồn gì.
Mấy người này đương nhiên càng phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, tiếp theo Hạ lão gia sai người đi mua thêm cho Hạ Thụy Bội hai nha hoàn nữa tên là Lan Nhi và Hương Nhi, lại lấp miệng giếng này lại. Thời gian trôi qua, tất cả mọi người dần quên lãng Yến Nhi dịu ngoan, trầm mặc ít lời, chuyện tình ma quái chẳng ai quan tâm nữa.
Hạ Thụy Hi cũng nhạy bén phát hiện, trải qua chuyện này, ánh mắt Hạ lão gia nhìn Hạ Thụy Bội cũng thay đổi, có thêm vài phần thất vọng đau lòng, hễ có cơ hội liền dạy dỗ Hạ Thụy Bội làm người cần phải bụng dạ rộng rãi, hiền hậu chân thành. Hạ Thụy Bội nhìn Hạ lão gia bộ dạng cũng rất lúng túng, kinh hãi khiếp đảm.
Hạ Thụy Hi luôn bình tình quan sát tình thế biến đổi lúc này đưa ra kết luận, Chuyện Yến Nhi chết Hạ Thụy Bội không khỏi có liên quan. Còn Hạ Thụy Bội sở dĩ hại chết Yến Nhi, hẳn là Yến nhi đã nghe được chuyện đó không nên nghe – ngoại trừ chuyện Hạ Thụy Bội bán đứng mình ra, chắc không còn chuyện gì đáng để Hạ Thụy Bội phải giết người diệt khẩu nữa. Sau khi Hạ Thụy Hi nghĩ thông suốt, sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, vì che dấu chân tướng sự việc, Hạ Thụy Bội có thể giết chết một người như Yến Nhi, như vậy kế tiếp, nàng ta có thể hại tới chính mình hay không? Nàng ta còn dễ kích động, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt xem sao.
Hạ Thụy Hi rốt cuộc không ngồi yên được, tìm Hạ lão gia, không nói nhiều lời. lập tức đem chuyện Mộc Phỉ nói cho nàng biết, kể lại chuyện buổi sáng hôm đó thấy Hạ Thụy Bội và Triệu Minh Thao nói chuyện. Tuy rằng nàng không nói rõ, những ý tứ đủ hiểu được. Quan hệ huyết thống là một ràng buộc kì quái, đa số mọi tình huống, ở trước mặt nó, ngay cả người cực kì vô tư chính trực cùng sẽ trở nên không bình tĩnh bao che khuyết điểm, điều trước tiên hắn nghĩ đến không phải là công bằng, mà là lợi ích người thân. Ví như chuyện của Yến Nhi chính là một ví dụ tốt nhất, Hạ lão gia biết rõ Hạ Thụy Bội hại chết Yến Nhi, vẫn tỉnh bơ che dấu tội lỗi cho nàng.
Hạ Thụy Hi không nghi ngờ tình yêu thương của Hạ lão gia đối với nàng, nhưng chuyện này liên quan đến người con gái khác của ông, huyết mạch đều tương liên, giống như gãy xương đứt gân vậy, Hạ lão gia kẹt ở giữa, là người khó xử nhất. Hạ Thụy Hi không muốn làm khó ông, thầm nghĩ đem chân tướng sự việc nói cho ông biết, nhắc nhở ông, để ông cẩn thận phòng bị, sau này không để xảy ra những chuyện tương tự nữa, tránh để cả nhà mang đến tai họa ngập đầu.
Sắc mặt Hạ lão gia nhất thời trở nên cực kì khó coi, không thể tin được nhìn Hạ Thụy Hi, cố gắng tìm trên mặt nàng một tia nói giỡn. Nhưng ông thất vọng rồi, ánh mắt Hạ Thụy Hi trong suốt bình tĩnh, không có oán hận, chỉ có kể lại toàn bộ sự thực.
Sau khi nàng trọng sinh xuyên qua đây, nàng cho rằng mình đi vào thế giới này, chính là trời cao cho nàng một cơ hội. Tuy rằng cũng vẫn là thặng nữ, tốt xấu gì tuổi cũng còn nhỏ, điều kiện cũng không tệ, hoàn toàn có thể ỷ vào tình yêu thương của vợ chồng Hạ lão gia tự tuyển cho mình một người vừa ý, ai ngờ hao hết tâm lực, tất cả vẫn tuột khỏi lòng bàn tay của nàng.
Thuần Nhi Uyển Nhi cố gắng kìm lại hồi hộp trong lòng, gõ cửa: “Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi, đã xảy ra chuyện.”
Hạ Thụy Hi lau qua nước mặt trên mặt, ngồi dậy: “Vào đi, xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ta nghe thấy có người gào thét gì thế, nói gì vậy?”
“Là bà vú quản sân, bà ta nói, có người chết.”
“Có người chết?” Hạ Thụy Hi xoay người xuống giường. “Là ai?”
Không đợi Hạ Thụy Hi sai người đi tìm hiểu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đã có người chạy tới báo cáo lại tình hình cho nàng từ đầu đến cuối. Hóa ra bà vú phụ trách quản lý hoa và cây cảnh hôm nay như thường lệ đến giếng múc nước tưới hoa, lại ngửi thấy một mùi tanh khó nói nên lời, lúc đầu bà ta còn tưởng rằng chó mèo gì không cẩn thận rơi vào trong giếng chết đuối, cũng không để ý, bảo người đến vớt lên là được. Nào ai có ngờ, bên trong không ngờ là Yến Nhi đã vắng mặt mấy ngày, mọi người đều tưởng là bỏ trốn rồi!
Thi thể Yến Nhi nhanh chóng được Hạ lão gia cho người dùng mền bao lấy khiêng đi chôn ở khu bãi tha ma ngoài kinh thành, cuối cùng cũng chỉ được đặt trong một cái quan tài mỏng mảnh. Hạ Thụy Bội nghe đến chuyện này, khóc đến chết đi sống lại, nằm ở trên giường hai ngày không ăn cơm, sau khi đứng lên đích thân đi đến trước mộ phần Yến Nhi dốt tiền vàng, cầu nguyện cho nàng đầu thai vào nhà người tốt. Bọn hạ nhân ở trước mặt chủ tử và quản gia đều nói, không ngờ Tam tiểu thư thật có tình có nghĩa.
Sau lưng, tất cả mọi người đều suy đoán nguyên nhân cái chết của Yến Nhi, xét thấy mấy ngày vừa qua quả thật rất hỗn loạn, cũng không có ai nhìn thấy rốt cuộc Yến Nhi chết ra sao. Có người nói bởi vì nàng tưởng nhớ Tín Nhi đã chết, trốn ở chỗ này rơi lệ, không cẩn thận trượt ngã. Cũng có người nói, thấy trên đầu Yến Nhi có vết thương, đoán chừng đúng lúc gặp phải kẻ trộm lẻn vào trong phủ, bị đánh chết ném vào trong giếng hủy thi diệt tích. Còn có người nói Tam tiểu thư giả từ bi mèo khóc chuột, bình thường nàng ta đối xử với hạ nhân không tốt, thường xuyên trách mắng hạ nhân, ai cũng đều thấy, nói không chừng Yến Nhi chính vì không chịu nổi ức hiếp tủi nhục của nàng ta mới nhảy xuống giếng.
Hạ Thụy Hi cũng đang suy đoán lý do chết của Yến Nhi. Về ý kiến nói vì Yến Nhi tưởng nhớ Tín Nhi nên không cẩn thận bị rơi xuống giếng, rõ ràng cho thấy chân đứng không vững, nhưng mà lúc ấy, ngay cả nàng cũng không biết Tín Nhi sống chết ra sao, chứ nói gì đến nha đầu Yến Nhi? Nếu nói Yến Nhi không chịu nổi hành hạ mà tự sát, nàng lại càng không tin, tuy rằng Yến Nhi trầm mặc ít lời, tính khí cũng rất cứng cỏi, huống hồ đã nhiều ngày không có nghe nói Hạ Thụy Bội trách mắng nàng những gì. Đối với vết thương trên đầu Yến Nhi, nàng từng cố ý đến hỏi qua Hạ lão gia, lại bị Hạ lão gia đuổi về phòng.
Tiếp đó, có người nói trong đêm trăng nghe thấy tiếng ca và tiếng khóc của cô gái tuổi còn trẻ, tìm kiếm theo tiếng nói, không ngờ thấy Yến Nhi ngồi trên miệng giếng, thấy có người đi tới liền xoay người nhảy vào trong giếng. Tiểu nha hoàn Mễ Nhi trong phòng Hạ Thụy Bội nói ra lại càng khiến ý kiến này tăng thêm độ tin cậy, Mễ Nhi vô cùng thần bí nói cho mọi người biết: Tam tiểu thư đêm nào cũng đều gặp ác mộng, luôn nằm mộng nói mê hô gọi Yến Nhi, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng đến dọa người. Đến khi nàng lay gọi Tam tiểu thư dậy, Tam tiểu thư luôn dùng một loại ánh mắt sởn da gà nhìn nàng, hỏi nàng nghe thấy cái gì, nàng trả lời nói nghe thấy tiểu thư gọi Yến Nhi, Tam tiểu thư liền rống to đuối nàng ra ngoài. Cuối cùng Mễ Nhi tổng kết, Tam tiểu thư bị quỷ nhập vào người.
Trong lúc nhất thời, những chuyện ma quái truyền khắp cả Hạ gia biệt viện, lòng người hoang mang, cho nên giữa ban ngày ban mặt cũng không có ai dám đi qua hậu hoa viên. Đối với tình hình này, Hạ lão gia rất nhanh chóng dùng đến thủ đoạn lôi đình, đầu tiên là Mễ Nhi bịa đặt sinh sự cùng đám hạ nhân bà vú tung tin đồn nhảm, bị đánh một trận gần chết, Mễ Nhi ngay trước mặt tất cả mọi người thừa nhận chuyện ma quái đều là do nàng nói bừa. Mấy người kia cũng nói bọn họ đều nghe Mễ Nhi nói, không có tận mắt nhìn thấy quỷ hồn gì.
Mấy người này đương nhiên càng phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, tiếp theo Hạ lão gia sai người đi mua thêm cho Hạ Thụy Bội hai nha hoàn nữa tên là Lan Nhi và Hương Nhi, lại lấp miệng giếng này lại. Thời gian trôi qua, tất cả mọi người dần quên lãng Yến Nhi dịu ngoan, trầm mặc ít lời, chuyện tình ma quái chẳng ai quan tâm nữa.
Hạ Thụy Hi cũng nhạy bén phát hiện, trải qua chuyện này, ánh mắt Hạ lão gia nhìn Hạ Thụy Bội cũng thay đổi, có thêm vài phần thất vọng đau lòng, hễ có cơ hội liền dạy dỗ Hạ Thụy Bội làm người cần phải bụng dạ rộng rãi, hiền hậu chân thành. Hạ Thụy Bội nhìn Hạ lão gia bộ dạng cũng rất lúng túng, kinh hãi khiếp đảm.
Hạ Thụy Hi luôn bình tình quan sát tình thế biến đổi lúc này đưa ra kết luận, Chuyện Yến Nhi chết Hạ Thụy Bội không khỏi có liên quan. Còn Hạ Thụy Bội sở dĩ hại chết Yến Nhi, hẳn là Yến nhi đã nghe được chuyện đó không nên nghe – ngoại trừ chuyện Hạ Thụy Bội bán đứng mình ra, chắc không còn chuyện gì đáng để Hạ Thụy Bội phải giết người diệt khẩu nữa. Sau khi Hạ Thụy Hi nghĩ thông suốt, sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, vì che dấu chân tướng sự việc, Hạ Thụy Bội có thể giết chết một người như Yến Nhi, như vậy kế tiếp, nàng ta có thể hại tới chính mình hay không? Nàng ta còn dễ kích động, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt xem sao.
Hạ Thụy Hi rốt cuộc không ngồi yên được, tìm Hạ lão gia, không nói nhiều lời. lập tức đem chuyện Mộc Phỉ nói cho nàng biết, kể lại chuyện buổi sáng hôm đó thấy Hạ Thụy Bội và Triệu Minh Thao nói chuyện. Tuy rằng nàng không nói rõ, những ý tứ đủ hiểu được. Quan hệ huyết thống là một ràng buộc kì quái, đa số mọi tình huống, ở trước mặt nó, ngay cả người cực kì vô tư chính trực cùng sẽ trở nên không bình tĩnh bao che khuyết điểm, điều trước tiên hắn nghĩ đến không phải là công bằng, mà là lợi ích người thân. Ví như chuyện của Yến Nhi chính là một ví dụ tốt nhất, Hạ lão gia biết rõ Hạ Thụy Bội hại chết Yến Nhi, vẫn tỉnh bơ che dấu tội lỗi cho nàng.
Hạ Thụy Hi không nghi ngờ tình yêu thương của Hạ lão gia đối với nàng, nhưng chuyện này liên quan đến người con gái khác của ông, huyết mạch đều tương liên, giống như gãy xương đứt gân vậy, Hạ lão gia kẹt ở giữa, là người khó xử nhất. Hạ Thụy Hi không muốn làm khó ông, thầm nghĩ đem chân tướng sự việc nói cho ông biết, nhắc nhở ông, để ông cẩn thận phòng bị, sau này không để xảy ra những chuyện tương tự nữa, tránh để cả nhà mang đến tai họa ngập đầu.
Sắc mặt Hạ lão gia nhất thời trở nên cực kì khó coi, không thể tin được nhìn Hạ Thụy Hi, cố gắng tìm trên mặt nàng một tia nói giỡn. Nhưng ông thất vọng rồi, ánh mắt Hạ Thụy Hi trong suốt bình tĩnh, không có oán hận, chỉ có kể lại toàn bộ sự thực.
/72
|