Hồ Hi Văn dẫn Phạm Thiên tới gặp đám người vốn đang cùng nói chuyện với nàng.
Trong số những người này Phạm Thiên liền chú ý tới một vị hồng y thiếu nữ đứng ở đó. Hắn chú ý tới nàng không chỉ vì nàng chính là một cái tuyệt sắc mỹ nhân không thua kém Hồ Hi Văn chút nào mà còn là vì hắn nhìn ra thiếu nữ này vậy mà lại là một vị Võ Linh cường giả.
Bạch Nhã Tịnh
Đẳng cấp: 42
Cho dù là tại Lạc Thiên hoàng triều thì số lượng thiên tài cùng cấp với Hồ Hi Văn và vị thiếu nữ tên Bạch Nhã Tịnh này cũng chỉ có mười mấy cái. Bất kể là còn có nhiều người không nổi danh nhưng cũng không phải là mặt hàng như rau cải trắng tùy ý có thể thấy.
Không ngờ Phạm Thiên có thể tại Hoàng Tinh Thành này nhìn thấy tận hai cái thiên tài thiếu nữ.
Bạch Nhã Tịnh quả là người cũng như tên, toàn thân phát ra một loại khí chất điềm đạm, nho nhã khiến người nhìn vào giống như trong lòng nổi lên gió xuân mà vô cùng thoải mái.
Bạch Nhã Tịnh cùng những người khác nhìn thấy Hồ Hi Văn kéo Phạm Thiên tới thì liền hiếu kỳ nhìn hắn.
Hồ Hi Văn chủ động lên tiếng giới thiệu:
- Người này tên Phạm Thiên, lần này tới Hoàng Tinh Thành để tiến hành khảo thí Trận Pháp Sư. Đừng nhìn hắn tầm thường như vậy nhưng sư phụ chính là một vị ngũ giai Trận Vương đó.
Phạm Thiên thầm nghĩ mình có chỗ nào tầm thường chứ? Từ trên xuống dưới đều là một thân trang phục quý giá lại thêm khuôn mặt soái khí cộng với khí chất như ẩn như hiện thì nhìn thế nào cũng không tầm thường.
Nghe Hồ Hi Văn giới thiệu thì một đám cũng không để ý tới cách biểu đạt của nàng mà chỉ nghe tới vài chữ ngũ giai Trận Vương chi đồ mà thôi.
Phải biết toàn bộ Hoàng Tinh Thành chỉ có duy nhất Hứa Bình một vị ngũ giai Trận Vương này, không ai là không phải nể mặt.
Dù sao đắc tội một vị Trận Vương thì hậu quả ngươi tuyệt đối sẽ chịu không nổi. Thử nghĩ xem bỗng có một ngày ngươi nhận ra hộ tộc đại trận không biết từ lúc nào đã bị người phá giải hay là bất tri bất giác bị vây trong một cái đại hình khốn sát trận thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ thể nào.
Hồ Hi Văn có thể tùy ý hoành hành tại Hoàng Tinh Thành chính là vì nàng là ái đồ của Hứa đại sư. Phạm Thiên bọn họ có thể không coi trọng nhưng người ở sau lưng hắn thì bọn họ lại phải nể mặt.
Hồ Hi Văn vừa nói xong thì một đám liền thi nhau tới tự giới thiệu bản thân mà không cần nàng nhiều lời. Phạm Thiên cũng giữ vững thái độ bình thản đối đáp với những người này.
Sau khi chào hỏi qua một lượt thì Hồ Hi Văn mới kéo tay Bạch Nhã Tịnh và nói:
- Còn vị đại mỹ nữ này là Bạch Nhã Tịnh, nàng không phải là Trận Pháp Sư mà là đệ tử của Thiên Dược Môn.
Những người này đều lấy Hồ Hi Văn và Bạch Nhã Tịnh hai nữ làm trung tâm thì hiển nhiên là vì thân phận của hai người đều rất cao mà không chỉ đơn giản là vì mỹ mạo.
Tại Thiên Thế đại lục linh khí tràn đầy thì không thiếu tuấn nam mỹ nữ nên dung nhan không phải là thứ được coi trọng nhất.
Nghe Hồ Hi Văn giới thiệu Phạm Thiên mới biết được Bạch Nhã Tịnh lại là chân truyền đệ tử của Thiên Dược Môn, sư phụ của nàng chính là một vị ngũ giai Đan Vương cũng chính là môn chủ của Thiên Dược Môn.
Sau đó tràng diện liền biến thành ba người Phạm Thiên, Hồ Hi Văn cùng Bạch Nhã Tịnh nói chuyện vui vẻ sau đó mấy người khác thì đứng ở bên cạnh lấy ba người làm trung tâm mà không ngừng vỗ mông ngựa.
Được một lát thì phía bên ngoài liền truyền tới một chút âm thanh ồn ào hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn.
Thân là đồ đề của Hứa Bình thì Hồ Hi Văn giống như thiếu chủ nhân ở nơi này nên nàng liền chủ động tiến ra để kiểm tra và giải quyết.
Chỉ một lát sau đó Hồ Hi Văn liền quay trở lại và bên cạnh còn có một vị thiếu niên trông vô cùng bình thường đi cùng với nàng. Phải nói là bình thường đến mức tầm thường, nếu đem so sánh với tràng cảnh nơi này thì kẻ này một thân quần áo cũ nát trông vô cùng thiếu hài hòa.
Phạm Thiên thoáng nhìn kẻ này một chút thì thấy hắn không giống như là cố tình ăn mặc thành như vậy mà là do thật sự nghèo khó nên mới không có tiền đi thay trang phục mới thôi.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh giới của tên thiếu niên này thì Phạm Thiên nhíu mày.
Tống Nam
Đẳng cấp: 33
Có thể tu luyện tới tam tinh Đại Võ Sư thì theo lý không thể nghèo tới mức không có tiền đi mua quần áo như vậy chứ? Chỉ cần tùy tiện tham gia vào một đội mạo hiểm giả đi săn vài con yêu thú là đã có thể ăn no mặc ấm rồi.
- Tống Nam, sao hắn lại có mặt ở đây!?
Phạm Thiên đột nhiên nghe được một giọng nói tràn ngập oán hận từ một tên thiếu niên đứng trong đám người bên cạnh mình. Thiếu niên này cũng họ Tống, cảnh giới kém Tống Nam một chút chỉ mới là nhị tinh Đại Võ Sư mà thôi.
Phạm Thiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt thì dùng thiết phiến che đi nửa khuôn mặt mình tỏ vẻ trầm ngâm nhưng thực chất trên mặt tràn đầy vẻ đậu đen rau muống.
Không thể nào? Tràng diện như thế này chẳng phải là giống như mấy bộ tiểu thuyết dị giới phế vật lưu quật khởi hay sao?
Phạm Thiên nếu đoán không nhầm thì tên thiếu niên họ Tống này hẳn là cùng một gia tộc và trước kia đã bị Tống Nam vả mặt không ít lần rồi.
Nếu vậy thì vẻ ngoài nghèo bức của Tống Nam là có thể hiểu được, có lẽ là do quật khởi quá nhanh và toàn bộ tư nguyên đều đã sử dụng để mua nguyên liệu đột phá nên mới không có tiền mua quần áo mới…
Phạm Thiên im lặng không lên tiếng, nếu như mọi chuyện đúng như hắn dự đoán thì Tống Nam hẳn phải là do Hồ Hi Văn mời đến. Vừa rồi bên ngoài ồn ào như vậy chắc là một màn thủ vệ muốn ngăn không cho Tống Nam vào rồi bị Hồ Hi Văn đích thân ra tiếp rồi bị chửi một câu mắt chó nhìn người…
Quả nhiên Hồ Hi Văn vừa mới đi tới thì liền nói:
- Các vị, đây là Tống Nam Tống công tử, mấy ngày trước chúng ta có tình cờ gặp gỡ. Ta thấy tạo nghệ trận pháp của hắn vô cùng cao nên mới chủ động mời tới tham dự giao lưu hội.
Mấy người khác chỉ thoáng chào hỏi một tiếng sau đó liền không để tâm tới nữa mà quay sang tiếp tục trò chuyện với Phạm Thiên.
Tạo nghệ trận pháp cao là cao tới đâu? Có cao bằng Trận Vương không?
So với một tên thiếu niên lạ mặt ăn mặc đầy vẻ nghèo bức thì Phạm Thiên hắn đây sư phụ chính là Trận Vương hàng thật giá thật. Đương nhiên bọn họ sẽ không mất thời gian để ý tới cái gì Tống Nam.
Tràng diện lập tức trở nên có chút xấu hổ khi Tống Nam chỉ đứng đó bên cạnh Hồ Hi Văn mà không ai thèm tới bắt chuyện.
Nhưng không phải là không có ai nói chuyện với Tống Nam. Tên thiếu niên họ Tống kia nhìn thấy Tống Nam đứng một mình ở đó thì liền bước tới vẻ mặt khinh thường nói:
- Tống Nam, ta không biết ngươi dùng biện pháp gì lừa gạt Hồ tiểu thư nhưng ngươi từ nhỏ lớn lên tại Tống gia, ngươi có biết trận pháp chi đạo hay không chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Nơi này không phải chỗ của ngươi đâu, tốt nhất là nên cút đi.
Tống Nam thoáng nhìn tên thiếu niên này một cái rồi lạnh lùng nói:
- Ta tới đâu không phải việc của Tống Thạch ngươi.
Tống Thạch bị Tống Nam coi thường thì tức giận chỉ tay vào hắn định nói gì nhưng đã bị Hồ Hi Văn lên tiếng ngăn cản.
- Đủ rồi, hắn là do ta mời tới, không đến lượt ngươi lên tiếng đuổi đi!
Tống Thạch dù tức giận nhưng không dám đắc tội Hồ Hi Văn nên chỉ có thể nhìn sang Tống Nam nói:
- Nếu là khách của Hồ tiểu thư thì ta không dám đuổi, nhưng một kẻ như hắn đứng đây nghe chúng ta đàm đạo trận pháp chi lý thì cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi. Có cho hắn nghe cũng chẳng hiểu gì.
Tống Nam lạnh nhạt đáp:
- Ý ngươi là ta không biết gì về trận pháp đúng không? Nếu như vậy sao chúng ta không thi tài ngay tại đây đi, kẻ thua cuộc sẽ phải lập tức cút khỏi nơi này.
Tống Thạch mặt đỏ tía tai nói:
- Được, như vậy thì mời Hồ tiểu thư làm trọng tài, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Lúc này rốt cuộc đám người xung quanh đã chú ý tới hai người Tống Nam, Tống Thạch. Tranh đấu sỉ nhục nhau cái gì, bọn họ là vô cùng thích xem.
Phạm Thiên nhìn thấy một bộ nhân vật chính đánh mặt não tàn nhân vật phụ bắt đầu triển khai trước mắt mình thì vô cùng hứng thú đứng xem, chỉ thiếu điều lấy băng ghế và hạt dưa ra ngồi cắn mà thôi.
- ------☆☆☆☆-------
Trong số những người này Phạm Thiên liền chú ý tới một vị hồng y thiếu nữ đứng ở đó. Hắn chú ý tới nàng không chỉ vì nàng chính là một cái tuyệt sắc mỹ nhân không thua kém Hồ Hi Văn chút nào mà còn là vì hắn nhìn ra thiếu nữ này vậy mà lại là một vị Võ Linh cường giả.
Bạch Nhã Tịnh
Đẳng cấp: 42
Cho dù là tại Lạc Thiên hoàng triều thì số lượng thiên tài cùng cấp với Hồ Hi Văn và vị thiếu nữ tên Bạch Nhã Tịnh này cũng chỉ có mười mấy cái. Bất kể là còn có nhiều người không nổi danh nhưng cũng không phải là mặt hàng như rau cải trắng tùy ý có thể thấy.
Không ngờ Phạm Thiên có thể tại Hoàng Tinh Thành này nhìn thấy tận hai cái thiên tài thiếu nữ.
Bạch Nhã Tịnh quả là người cũng như tên, toàn thân phát ra một loại khí chất điềm đạm, nho nhã khiến người nhìn vào giống như trong lòng nổi lên gió xuân mà vô cùng thoải mái.
Bạch Nhã Tịnh cùng những người khác nhìn thấy Hồ Hi Văn kéo Phạm Thiên tới thì liền hiếu kỳ nhìn hắn.
Hồ Hi Văn chủ động lên tiếng giới thiệu:
- Người này tên Phạm Thiên, lần này tới Hoàng Tinh Thành để tiến hành khảo thí Trận Pháp Sư. Đừng nhìn hắn tầm thường như vậy nhưng sư phụ chính là một vị ngũ giai Trận Vương đó.
Phạm Thiên thầm nghĩ mình có chỗ nào tầm thường chứ? Từ trên xuống dưới đều là một thân trang phục quý giá lại thêm khuôn mặt soái khí cộng với khí chất như ẩn như hiện thì nhìn thế nào cũng không tầm thường.
Nghe Hồ Hi Văn giới thiệu thì một đám cũng không để ý tới cách biểu đạt của nàng mà chỉ nghe tới vài chữ ngũ giai Trận Vương chi đồ mà thôi.
Phải biết toàn bộ Hoàng Tinh Thành chỉ có duy nhất Hứa Bình một vị ngũ giai Trận Vương này, không ai là không phải nể mặt.
Dù sao đắc tội một vị Trận Vương thì hậu quả ngươi tuyệt đối sẽ chịu không nổi. Thử nghĩ xem bỗng có một ngày ngươi nhận ra hộ tộc đại trận không biết từ lúc nào đã bị người phá giải hay là bất tri bất giác bị vây trong một cái đại hình khốn sát trận thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ thể nào.
Hồ Hi Văn có thể tùy ý hoành hành tại Hoàng Tinh Thành chính là vì nàng là ái đồ của Hứa đại sư. Phạm Thiên bọn họ có thể không coi trọng nhưng người ở sau lưng hắn thì bọn họ lại phải nể mặt.
Hồ Hi Văn vừa nói xong thì một đám liền thi nhau tới tự giới thiệu bản thân mà không cần nàng nhiều lời. Phạm Thiên cũng giữ vững thái độ bình thản đối đáp với những người này.
Sau khi chào hỏi qua một lượt thì Hồ Hi Văn mới kéo tay Bạch Nhã Tịnh và nói:
- Còn vị đại mỹ nữ này là Bạch Nhã Tịnh, nàng không phải là Trận Pháp Sư mà là đệ tử của Thiên Dược Môn.
Những người này đều lấy Hồ Hi Văn và Bạch Nhã Tịnh hai nữ làm trung tâm thì hiển nhiên là vì thân phận của hai người đều rất cao mà không chỉ đơn giản là vì mỹ mạo.
Tại Thiên Thế đại lục linh khí tràn đầy thì không thiếu tuấn nam mỹ nữ nên dung nhan không phải là thứ được coi trọng nhất.
Nghe Hồ Hi Văn giới thiệu Phạm Thiên mới biết được Bạch Nhã Tịnh lại là chân truyền đệ tử của Thiên Dược Môn, sư phụ của nàng chính là một vị ngũ giai Đan Vương cũng chính là môn chủ của Thiên Dược Môn.
Sau đó tràng diện liền biến thành ba người Phạm Thiên, Hồ Hi Văn cùng Bạch Nhã Tịnh nói chuyện vui vẻ sau đó mấy người khác thì đứng ở bên cạnh lấy ba người làm trung tâm mà không ngừng vỗ mông ngựa.
Được một lát thì phía bên ngoài liền truyền tới một chút âm thanh ồn ào hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn.
Thân là đồ đề của Hứa Bình thì Hồ Hi Văn giống như thiếu chủ nhân ở nơi này nên nàng liền chủ động tiến ra để kiểm tra và giải quyết.
Chỉ một lát sau đó Hồ Hi Văn liền quay trở lại và bên cạnh còn có một vị thiếu niên trông vô cùng bình thường đi cùng với nàng. Phải nói là bình thường đến mức tầm thường, nếu đem so sánh với tràng cảnh nơi này thì kẻ này một thân quần áo cũ nát trông vô cùng thiếu hài hòa.
Phạm Thiên thoáng nhìn kẻ này một chút thì thấy hắn không giống như là cố tình ăn mặc thành như vậy mà là do thật sự nghèo khó nên mới không có tiền đi thay trang phục mới thôi.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh giới của tên thiếu niên này thì Phạm Thiên nhíu mày.
Tống Nam
Đẳng cấp: 33
Có thể tu luyện tới tam tinh Đại Võ Sư thì theo lý không thể nghèo tới mức không có tiền đi mua quần áo như vậy chứ? Chỉ cần tùy tiện tham gia vào một đội mạo hiểm giả đi săn vài con yêu thú là đã có thể ăn no mặc ấm rồi.
- Tống Nam, sao hắn lại có mặt ở đây!?
Phạm Thiên đột nhiên nghe được một giọng nói tràn ngập oán hận từ một tên thiếu niên đứng trong đám người bên cạnh mình. Thiếu niên này cũng họ Tống, cảnh giới kém Tống Nam một chút chỉ mới là nhị tinh Đại Võ Sư mà thôi.
Phạm Thiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt thì dùng thiết phiến che đi nửa khuôn mặt mình tỏ vẻ trầm ngâm nhưng thực chất trên mặt tràn đầy vẻ đậu đen rau muống.
Không thể nào? Tràng diện như thế này chẳng phải là giống như mấy bộ tiểu thuyết dị giới phế vật lưu quật khởi hay sao?
Phạm Thiên nếu đoán không nhầm thì tên thiếu niên họ Tống này hẳn là cùng một gia tộc và trước kia đã bị Tống Nam vả mặt không ít lần rồi.
Nếu vậy thì vẻ ngoài nghèo bức của Tống Nam là có thể hiểu được, có lẽ là do quật khởi quá nhanh và toàn bộ tư nguyên đều đã sử dụng để mua nguyên liệu đột phá nên mới không có tiền mua quần áo mới…
Phạm Thiên im lặng không lên tiếng, nếu như mọi chuyện đúng như hắn dự đoán thì Tống Nam hẳn phải là do Hồ Hi Văn mời đến. Vừa rồi bên ngoài ồn ào như vậy chắc là một màn thủ vệ muốn ngăn không cho Tống Nam vào rồi bị Hồ Hi Văn đích thân ra tiếp rồi bị chửi một câu mắt chó nhìn người…
Quả nhiên Hồ Hi Văn vừa mới đi tới thì liền nói:
- Các vị, đây là Tống Nam Tống công tử, mấy ngày trước chúng ta có tình cờ gặp gỡ. Ta thấy tạo nghệ trận pháp của hắn vô cùng cao nên mới chủ động mời tới tham dự giao lưu hội.
Mấy người khác chỉ thoáng chào hỏi một tiếng sau đó liền không để tâm tới nữa mà quay sang tiếp tục trò chuyện với Phạm Thiên.
Tạo nghệ trận pháp cao là cao tới đâu? Có cao bằng Trận Vương không?
So với một tên thiếu niên lạ mặt ăn mặc đầy vẻ nghèo bức thì Phạm Thiên hắn đây sư phụ chính là Trận Vương hàng thật giá thật. Đương nhiên bọn họ sẽ không mất thời gian để ý tới cái gì Tống Nam.
Tràng diện lập tức trở nên có chút xấu hổ khi Tống Nam chỉ đứng đó bên cạnh Hồ Hi Văn mà không ai thèm tới bắt chuyện.
Nhưng không phải là không có ai nói chuyện với Tống Nam. Tên thiếu niên họ Tống kia nhìn thấy Tống Nam đứng một mình ở đó thì liền bước tới vẻ mặt khinh thường nói:
- Tống Nam, ta không biết ngươi dùng biện pháp gì lừa gạt Hồ tiểu thư nhưng ngươi từ nhỏ lớn lên tại Tống gia, ngươi có biết trận pháp chi đạo hay không chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Nơi này không phải chỗ của ngươi đâu, tốt nhất là nên cút đi.
Tống Nam thoáng nhìn tên thiếu niên này một cái rồi lạnh lùng nói:
- Ta tới đâu không phải việc của Tống Thạch ngươi.
Tống Thạch bị Tống Nam coi thường thì tức giận chỉ tay vào hắn định nói gì nhưng đã bị Hồ Hi Văn lên tiếng ngăn cản.
- Đủ rồi, hắn là do ta mời tới, không đến lượt ngươi lên tiếng đuổi đi!
Tống Thạch dù tức giận nhưng không dám đắc tội Hồ Hi Văn nên chỉ có thể nhìn sang Tống Nam nói:
- Nếu là khách của Hồ tiểu thư thì ta không dám đuổi, nhưng một kẻ như hắn đứng đây nghe chúng ta đàm đạo trận pháp chi lý thì cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi. Có cho hắn nghe cũng chẳng hiểu gì.
Tống Nam lạnh nhạt đáp:
- Ý ngươi là ta không biết gì về trận pháp đúng không? Nếu như vậy sao chúng ta không thi tài ngay tại đây đi, kẻ thua cuộc sẽ phải lập tức cút khỏi nơi này.
Tống Thạch mặt đỏ tía tai nói:
- Được, như vậy thì mời Hồ tiểu thư làm trọng tài, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Lúc này rốt cuộc đám người xung quanh đã chú ý tới hai người Tống Nam, Tống Thạch. Tranh đấu sỉ nhục nhau cái gì, bọn họ là vô cùng thích xem.
Phạm Thiên nhìn thấy một bộ nhân vật chính đánh mặt não tàn nhân vật phụ bắt đầu triển khai trước mắt mình thì vô cùng hứng thú đứng xem, chỉ thiếu điều lấy băng ghế và hạt dưa ra ngồi cắn mà thôi.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|